Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 7
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
20/04/2019
Bị nhiều người nhìn vậy, Khổng Kha Hàm tự biết ác bá trường học hô mưa gọi gió nhiều năm liền ở các trường học là mình tuyệt đối không thể mất mặt.
Cậu ta đặt tay lên ngực xoa mạnh vài cái sau đó bật cười nói: "Diệp Sơ Dương, tôi quả nhiên đã coi thường cậu."
Dứt lời, Khổng Kha Hàm liền tiếp tục ra đòn! Lần này, sắc mặt cậu ta vô cùng lạnh lùng và nghiêm túc, mua bàn tay nắm thành nắm đấm nổi gân xanh! Rõ ràng cậu ta muốn đánh thật!
Khi nhận ra điều này, các sinh viên lớp 6 chuyên ngành biểu diễn ở xung quanh liền nhắm chặt mắt lại...
Trời ơi.
Mặc dù họ rất hào hứng với việc Khổng Kha Hàm và Diệp Sơ Dương đánh lộn nhưng họ không muốn nhìn thấy máu.
Nhìn nắm đấm của Khổng Kha Hàm, họ đều có thể tưởng tượng ra được nếu Diệp Sơ Dương bị đánh trúng, có lẽ sẽ bị đánh hỏng đầu.
Thế là cả đám chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
Tuy nhiên, sự việc trong tưởng tượng dường như không hề xảy ra.
Mọi người đợi một lúc lâu vẫn không thấy có tiếng động gì cả, tất cả đều đồng loạt mở mắt không hề do dự.
Vừa nhìn đã thấy nắm đấm của Khổng Kha Hàm đang ở cách mũi của Diệp Sơ Dương chừng mười centimet, bị một bàn tay trắng trẻo giữ chặt.
Năm ngón tay của thiếu niên giữ chặt nắm đấm kia, ngón tay thon dài trắng ngần, tới móng tay màu hồng nhạt cũng có thể nhìn rất rõ.
Bàn tay nhìn có vẻ yếu ớt đó có thể cản lại nắm đấm đáng sợ của Khổng Kha Hàm.
Vì động tác này, dáng người Diệp Sơ Dương đứng thẳng, đẩy nắm đấm của Khổng Kha Hàm ra, sau đó cổ tay xoay vòng, vặn cổ tay của đối phương. Chân phải đi giày Marten màu đen đập mạnh lên ngực Khổng Kha Hàm.
Cảm nhận được lực truyền tới từ người của Khổng Kha hàm, Diệp Sơ Dương liền buông tay ra.
Lần này Diệp Sơ Dương không nhân từ như lúc trước, cú đá này chí ít cũng đã dùng tới tám phần lực của cô.
Cơ thể này của Diệp Sơ Dương tuy hưởng phúc suốt mười mấy năm nhưng cũng có chút sức lực. Tám phần lực cũng không chỉ là nói suông. Với cú đá này, Khổng Kha Hàm không hề phòng bị liền lảo đảo lùi ra sau va vào bình nước sau lưng.
Bình nước đương nhiên không thể đỡ được sức nặng hơn năm mươi cân của Khổng Kha Minh. Bị Khổng Kha Minh đẩy rơi "rầm" xuống đất, vỡ mất một góc.
"Khổng thiếu của chúng ta không phải là đầu gấu ở Tĩnh Tây sao? Chỉ vậy thôi đã không chịu được à?" Diệp Sơ Dương nhướng mày, chỉ là một động tác nhỏ vậy thôi nhưng cũng khiến người xem hít một hơi khí lạnh!
Diệp Sơ Dương thực sự đã thay đổi!
Mặc dù trước đây họ đã cảm thấy Diệp Sơ Dương rất đẹp nhưng nét đẹp đó mang theo vẻ trầm ngâm, lạnh lùng chết chóc, còn bây giờ đã khác hoàn toàn...
Thiếu niên khẽ nhướng mày, khóe miệng cong lên, ánh mắt sáng rực, có điều đôi mặt hoa đào vốn trong veo lúc này ngập tràn ngông cuồng và bá khí, sự kết hợp mâu thuẫn đó khiến người ta bất giác muốn lại gần cô hơn.
Khổng Kha Hàm bị cú đá của Diệp Phi Dương làm cho sững sờ.
Cậu ta ôm ngực, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt. Dung mạo của thiếu niên tinh tế, giống như một quý tộc bước ra từ trong tranh, tuy nhiên người như vậy đã đá một cú khiến cậu ta không có sức phản kháng.
Quan trọng nhất là, trước đây cậu ta từng đánh cô tơi bời!
Đúng là đời người không thể nói trước được điều gì!
Nhất thời, trong ánh mắt Khổng Kha Hàm ngập tràn hoảng hốt và kinh ngạc đối với cú đá của Diệp Sơ Dương.
Trong đám đông, Ngu Nhan Trạch nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi nhíu mày.
Cậu ta đặt tay lên ngực xoa mạnh vài cái sau đó bật cười nói: "Diệp Sơ Dương, tôi quả nhiên đã coi thường cậu."
Dứt lời, Khổng Kha Hàm liền tiếp tục ra đòn! Lần này, sắc mặt cậu ta vô cùng lạnh lùng và nghiêm túc, mua bàn tay nắm thành nắm đấm nổi gân xanh! Rõ ràng cậu ta muốn đánh thật!
Khi nhận ra điều này, các sinh viên lớp 6 chuyên ngành biểu diễn ở xung quanh liền nhắm chặt mắt lại...
Trời ơi.
Mặc dù họ rất hào hứng với việc Khổng Kha Hàm và Diệp Sơ Dương đánh lộn nhưng họ không muốn nhìn thấy máu.
Nhìn nắm đấm của Khổng Kha Hàm, họ đều có thể tưởng tượng ra được nếu Diệp Sơ Dương bị đánh trúng, có lẽ sẽ bị đánh hỏng đầu.
Thế là cả đám chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
Tuy nhiên, sự việc trong tưởng tượng dường như không hề xảy ra.
Mọi người đợi một lúc lâu vẫn không thấy có tiếng động gì cả, tất cả đều đồng loạt mở mắt không hề do dự.
Vừa nhìn đã thấy nắm đấm của Khổng Kha Hàm đang ở cách mũi của Diệp Sơ Dương chừng mười centimet, bị một bàn tay trắng trẻo giữ chặt.
Năm ngón tay của thiếu niên giữ chặt nắm đấm kia, ngón tay thon dài trắng ngần, tới móng tay màu hồng nhạt cũng có thể nhìn rất rõ.
Bàn tay nhìn có vẻ yếu ớt đó có thể cản lại nắm đấm đáng sợ của Khổng Kha Hàm.
Vì động tác này, dáng người Diệp Sơ Dương đứng thẳng, đẩy nắm đấm của Khổng Kha Hàm ra, sau đó cổ tay xoay vòng, vặn cổ tay của đối phương. Chân phải đi giày Marten màu đen đập mạnh lên ngực Khổng Kha Hàm.
Cảm nhận được lực truyền tới từ người của Khổng Kha hàm, Diệp Sơ Dương liền buông tay ra.
Lần này Diệp Sơ Dương không nhân từ như lúc trước, cú đá này chí ít cũng đã dùng tới tám phần lực của cô.
Cơ thể này của Diệp Sơ Dương tuy hưởng phúc suốt mười mấy năm nhưng cũng có chút sức lực. Tám phần lực cũng không chỉ là nói suông. Với cú đá này, Khổng Kha Hàm không hề phòng bị liền lảo đảo lùi ra sau va vào bình nước sau lưng.
Bình nước đương nhiên không thể đỡ được sức nặng hơn năm mươi cân của Khổng Kha Minh. Bị Khổng Kha Minh đẩy rơi "rầm" xuống đất, vỡ mất một góc.
"Khổng thiếu của chúng ta không phải là đầu gấu ở Tĩnh Tây sao? Chỉ vậy thôi đã không chịu được à?" Diệp Sơ Dương nhướng mày, chỉ là một động tác nhỏ vậy thôi nhưng cũng khiến người xem hít một hơi khí lạnh!
Diệp Sơ Dương thực sự đã thay đổi!
Mặc dù trước đây họ đã cảm thấy Diệp Sơ Dương rất đẹp nhưng nét đẹp đó mang theo vẻ trầm ngâm, lạnh lùng chết chóc, còn bây giờ đã khác hoàn toàn...
Thiếu niên khẽ nhướng mày, khóe miệng cong lên, ánh mắt sáng rực, có điều đôi mặt hoa đào vốn trong veo lúc này ngập tràn ngông cuồng và bá khí, sự kết hợp mâu thuẫn đó khiến người ta bất giác muốn lại gần cô hơn.
Khổng Kha Hàm bị cú đá của Diệp Phi Dương làm cho sững sờ.
Cậu ta ôm ngực, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt. Dung mạo của thiếu niên tinh tế, giống như một quý tộc bước ra từ trong tranh, tuy nhiên người như vậy đã đá một cú khiến cậu ta không có sức phản kháng.
Quan trọng nhất là, trước đây cậu ta từng đánh cô tơi bời!
Đúng là đời người không thể nói trước được điều gì!
Nhất thời, trong ánh mắt Khổng Kha Hàm ngập tràn hoảng hốt và kinh ngạc đối với cú đá của Diệp Sơ Dương.
Trong đám đông, Ngu Nhan Trạch nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.