Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 812
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
23/06/2019
Trong lòng Diệp Sơ Dương hơi rối rắm!Cô thực sự không hiểu sao sự chú ý của Lục Cảnh Hành lại đặt ở chổ đó.Nhưng mà nếu không phải đã biết chỉ số thông minh của Lục Cảnh Hành không cao thì Diệp Sơ Dương cũng không thể ăn ngay nói thật.Thực ra Diệp Sơ Dương không biết!Không phải sự chú ý của Lục Cảnh Hành kỳ lạ.
Mà ở trong ấn tượng của Lục Cảnh Hành, Diệp Sơ Dương chính là một nam sinh, thuận miệng nói câu “thực ra tôi là con gái” để thừa nhận thân phận của mình cũng sẽ chỉ làm đối phương cảm thấy bạn đang nhàm chán nói đùa mà thôi.
Hơn nữa___
Trong lòng Lục Cảnh Hành, tính cách như kiểu Diệp Sơ Dương nếu thật sự là con gái thì có hơi làm nhục cái từ “con gái” này.
Vì vậy, Lục Cảnh Hành vốn không để lời Diệp Sơ Dương vừa nói vào lòng.
Hắn thậm chí còn chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa, “Mau nói cho tôi đi, rốt cuộc là vì chuyện gì? Đến lúc có chuyện ngoài ý muốn thì tôi cũng nắm được đằng đuôi cậu, xem cậu có dám làm khó dễ tôi không.”
Diệp Sơ Dương: “Cút đi.”
Cô đã đem bí mật lớn nhất của mình nói cho người ta mà người ta không tin, lại còn đòi biết nhược điểm của cô?
Diệp Sơ Dương cảm thấy Lục Cảnh Hành đang nằm mơ.
Thấy Diệp Sơ Dương kinh thường chuẩn bị bỏ đi, Lục Cảnh Hành cười một tiếng, cuối cùng tự nhiên trở nên nghiêm túc, “Tuy tôi biết tiểu tử cậu rất lợi hại, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu.”
“Đừng xem thường Kage này, hắn ta không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
Dáng vẻ nghiêm túc của Lục Cảnh Hành làm Diệp Sơ Dương cảm thấy tò mò. Cô nhướn mày với anh ta, sau đó hỏi, “Là như nào?”“Nói ra thì nhiều lắm. Tôi kể tạm một chuyện vậy.” Nói xong, Lục Cảnh Hành nhấp một ngụm nước, trầm tư một lát rồi cất giọng, “Cậu cũng thấy Kage đeo mặt nạ chứ?”
Diệp Sơ Dương: “… Thật ra mắt tôi cũng khá tốt, không bị mù.”
Lục Cảnh Hành: “… Cậu đừng ngắt lời tôi!”
Diệp Sơ Dương: “…???” Là anh hỏi tôi trước mà?
Diệp Sơ Dương cố nén lửa giận trong lòng, cuối cùng chỉ có thể giơ tay mỉm cười với Lục Cảnh Hành, ý bảo vị đại gia này nói tiếp đi.
Thấy thế, Lục Cảnh Hành có vẻ vô cùng hài lòng, hắn gật đầu rồi nói, “Đó là để che vết sẹo trên mặt hắn.”
“Kage là con riêng, từ nhỏ vẫn sống trong cái bóng của huyết mạch chính thống nhà Moore. Con trưởng gia tộc Moore tên là Jaslit, Jaslit đối xử với Kage không khác gì một con chó, thậm chí còn ngang nhiên dùng dao rạch một đường trên mặt Kage ngay trước mặt mọi người.”
“Từ lúc đó trở đi, Kage vẫn luôn đeo mặt nạ.”
“Thật ra hành động đó của Jaslit là bị người ta xui khiến, hơn nữa vẫn còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện. Nghe nói sau đó có lần Jaslit đã xin lỗi Kage.”
“Kage không nhận lời xin lỗi đó?” Diệp Sơ Dương hỏi.
“Có nhận.” Lục Cảnh Hành cười như không cười nhìn cô, sau đó nhếch miệng khinh bỉ, “Nhưng sau đó hai tháng thì Jaslit chết. Hơn nữa còn chết vô cùng khó coi.”
Lúc Jaslit chết, trên mặt, trên người, toàn bộ đều là vết cắt rất sâu.
“Kage làm?”
“Hắn làm, là người đàn ông của cậu tận mắt nhìn thấy.” Ý cười trên mặt Lục Cảnh Hành càng nồng đậm, “Nhưng người của gia tộc Moore trước sau gì cũng không tìm thấy chứng cứ hắn ta giết hại anh mình.”
Mà ở trong ấn tượng của Lục Cảnh Hành, Diệp Sơ Dương chính là một nam sinh, thuận miệng nói câu “thực ra tôi là con gái” để thừa nhận thân phận của mình cũng sẽ chỉ làm đối phương cảm thấy bạn đang nhàm chán nói đùa mà thôi.
Hơn nữa___
Trong lòng Lục Cảnh Hành, tính cách như kiểu Diệp Sơ Dương nếu thật sự là con gái thì có hơi làm nhục cái từ “con gái” này.
Vì vậy, Lục Cảnh Hành vốn không để lời Diệp Sơ Dương vừa nói vào lòng.
Hắn thậm chí còn chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa, “Mau nói cho tôi đi, rốt cuộc là vì chuyện gì? Đến lúc có chuyện ngoài ý muốn thì tôi cũng nắm được đằng đuôi cậu, xem cậu có dám làm khó dễ tôi không.”
Diệp Sơ Dương: “Cút đi.”
Cô đã đem bí mật lớn nhất của mình nói cho người ta mà người ta không tin, lại còn đòi biết nhược điểm của cô?
Diệp Sơ Dương cảm thấy Lục Cảnh Hành đang nằm mơ.
Thấy Diệp Sơ Dương kinh thường chuẩn bị bỏ đi, Lục Cảnh Hành cười một tiếng, cuối cùng tự nhiên trở nên nghiêm túc, “Tuy tôi biết tiểu tử cậu rất lợi hại, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu.”
“Đừng xem thường Kage này, hắn ta không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
Dáng vẻ nghiêm túc của Lục Cảnh Hành làm Diệp Sơ Dương cảm thấy tò mò. Cô nhướn mày với anh ta, sau đó hỏi, “Là như nào?”“Nói ra thì nhiều lắm. Tôi kể tạm một chuyện vậy.” Nói xong, Lục Cảnh Hành nhấp một ngụm nước, trầm tư một lát rồi cất giọng, “Cậu cũng thấy Kage đeo mặt nạ chứ?”
Diệp Sơ Dương: “… Thật ra mắt tôi cũng khá tốt, không bị mù.”
Lục Cảnh Hành: “… Cậu đừng ngắt lời tôi!”
Diệp Sơ Dương: “…???” Là anh hỏi tôi trước mà?
Diệp Sơ Dương cố nén lửa giận trong lòng, cuối cùng chỉ có thể giơ tay mỉm cười với Lục Cảnh Hành, ý bảo vị đại gia này nói tiếp đi.
Thấy thế, Lục Cảnh Hành có vẻ vô cùng hài lòng, hắn gật đầu rồi nói, “Đó là để che vết sẹo trên mặt hắn.”
“Kage là con riêng, từ nhỏ vẫn sống trong cái bóng của huyết mạch chính thống nhà Moore. Con trưởng gia tộc Moore tên là Jaslit, Jaslit đối xử với Kage không khác gì một con chó, thậm chí còn ngang nhiên dùng dao rạch một đường trên mặt Kage ngay trước mặt mọi người.”
“Từ lúc đó trở đi, Kage vẫn luôn đeo mặt nạ.”
“Thật ra hành động đó của Jaslit là bị người ta xui khiến, hơn nữa vẫn còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện. Nghe nói sau đó có lần Jaslit đã xin lỗi Kage.”
“Kage không nhận lời xin lỗi đó?” Diệp Sơ Dương hỏi.
“Có nhận.” Lục Cảnh Hành cười như không cười nhìn cô, sau đó nhếch miệng khinh bỉ, “Nhưng sau đó hai tháng thì Jaslit chết. Hơn nữa còn chết vô cùng khó coi.”
Lúc Jaslit chết, trên mặt, trên người, toàn bộ đều là vết cắt rất sâu.
“Kage làm?”
“Hắn làm, là người đàn ông của cậu tận mắt nhìn thấy.” Ý cười trên mặt Lục Cảnh Hành càng nồng đậm, “Nhưng người của gia tộc Moore trước sau gì cũng không tìm thấy chứng cứ hắn ta giết hại anh mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.