Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 887
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
28/06/2019
Nghe được câu nói này của Diệp Sơ Dương, Mạc Tử Nghiên liền cười ha ha một tiếng (?).
Sau cuộc đối thoại không đứng đắn, Mạc Tử Nghiên cuối cùng cũng hỏi Diệp Sơ Dương một vấn đề vô cùng quan trọng, "Tôi còn chưa hỏi cậu đây. Không phải là lúc trước ông già (lão gia tử) nhà cậu để cho người đàn ông của cậu mang theo vợ hắn về nhà cũ ăn cơm sao? Chuyện này giải quyết thế nào rồi?"
Mạc Tử Nghiên cũng không quên dáng vẻ lúc trước Diệp Sơ Dương chỉ vào mũi Diệp Tu Bạch mà mắng chửi.
Nói thật, giờ này nghĩ lại, Mạc Tử Nghiên muốn tặng cho vị bạn tốt này của cô một ngón tay cái dựng thẳng.
Quá trâu bò!
Diệp Sơ Dương nghe câu hỏi này của Mạc Tử Nghiên, đầu tiên là im lặng một chút, sau đó lại chợt nhớ ra chuyện gì.
Đêm hôm đó lúc quay về chung cư, cô vốn định hỏi chú út nhà mình chuyện này anh định làm như thế nào.
Nhưng hình như lúc sau xảy ra chút chuyện gì đó, cho nên Diệp Sơ Dương đã hoàn toàn quên luôn chuyện này.
Thấy Diệp vẻ mặt Sơ Dương khá mê mang, Mạc Tử Nghiên dường như cũng nghĩ tới điều gì.
Miệng của cô gái theo bản năng lập tức co quắp lại, hướng phía thiếu niên dựng lên một ngón tay cái. Sau đó lại thuận miệng hỏi một câu, "Coi như cậu quên hỏi, chỉ cần cậu đừng nói cho tôi người đàn ông của cậu đã mang theo vị vợ kia của hắn về nhà cũ ăn là tốt rồi."
Diệp Sơ Dương: "... Vậy anh ấy sợ là muốn chia tay thật rồi."
Vừa nói chuyện, Diệp Sơ Dương không chút do dự liếc mắt một cái (?).
Nhưng mà nói lại, hình như ngày mai sẽ là cuối tuần thì phải?
Diệp Sơ Dương nháy mắt một cái, không do dự nữa, lập tức chào hỏi Mạc Tử Nghiên một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn thấy bộ dáng người nào đó hết sức gấp gáp, Mạc Tử Nghiên đương nhiên cũng không nói gì, trên mặt lộ ra một nụ cười không có ý tốt.
Hôm nay, sau khi về nhà, Diệp Sơ Dương liền ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon ở phòng khách, hai tay đặt ở trên đùi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căng thẳng đợi người đàn ông nào đó trở về.
Nửa giờ sau, cửa chung cư bị mở ra.
Diệp Sơ Dương bỗng quay đầu, lúc thấy người tới đúng thật là chú út nhà mình, cô lập tức quay đầu lại, tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lon.
Diệp Tu Bạch từ lúc nhìn thấy nhóc con nhà mình quay đầu nhìn mình liền cảm giác được bầu không khí trong căn phòng này hình như không đúng lắm. Lúc này lại lần nữa nhìn bộ dáng của đối phương, trong lòng liền hiểu rõ.
Xem ra ngay từ đầu cảm giác của anh đúng thật là một chút sai cũng không có.
Chỉ có điều, có thể để cho nhóc con Diệp Sơ Dương này bỗng nhiên có bộ dáng nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ như vậy, Diệp Tu Bạch hơi nhíu mày, sau đó hướng phía thằng nhóc con nào đó đi tới.
Đi tới trước mặt của đối phương, người đàn ông hơi nghiêng hạ thân, còn chưa kịp nói cái gì, Diệp Sơ Dương đã tự mình mở miệng trước, "Diệp Tu Bạch!"
Ba chữ chợt thốt ra này liền làm cho bản thân Diệp Tu Bạch ngẩn ra.
Gọi thẳng tên?
Tuy rằng đây là chuyện nhóc con nhà anh có thể làm được. Thế nhưng thường ngày thằng nhóc con này còn phải nhăn nhó làm bộ rất nhiều, nếu không phải là cười híp mắt gọi anh chú út cũng dùng một giọng đầy dầu mỡ để gọi anh.
Bất kể là loại nào, cũng tuyệt đối không phải là như bây giờ.
Nghĩ tới điều này, vẻ mặt Diệp Tu Bạch trong nháy mắt cũng trở nên nghiêm túc.
"Làm sao vậy?"
"Chú đã nghe qua câu nói này chưa?" Diệp Sơ Dương nháy mắt nhìn anh, "Nếu muốn cuộc sống không có trở ngại, đỉnh đầu khó tránh khỏi mang nón xanh biếc (头顶难免带点绿)."
Sau cuộc đối thoại không đứng đắn, Mạc Tử Nghiên cuối cùng cũng hỏi Diệp Sơ Dương một vấn đề vô cùng quan trọng, "Tôi còn chưa hỏi cậu đây. Không phải là lúc trước ông già (lão gia tử) nhà cậu để cho người đàn ông của cậu mang theo vợ hắn về nhà cũ ăn cơm sao? Chuyện này giải quyết thế nào rồi?"
Mạc Tử Nghiên cũng không quên dáng vẻ lúc trước Diệp Sơ Dương chỉ vào mũi Diệp Tu Bạch mà mắng chửi.
Nói thật, giờ này nghĩ lại, Mạc Tử Nghiên muốn tặng cho vị bạn tốt này của cô một ngón tay cái dựng thẳng.
Quá trâu bò!
Diệp Sơ Dương nghe câu hỏi này của Mạc Tử Nghiên, đầu tiên là im lặng một chút, sau đó lại chợt nhớ ra chuyện gì.
Đêm hôm đó lúc quay về chung cư, cô vốn định hỏi chú út nhà mình chuyện này anh định làm như thế nào.
Nhưng hình như lúc sau xảy ra chút chuyện gì đó, cho nên Diệp Sơ Dương đã hoàn toàn quên luôn chuyện này.
Thấy Diệp vẻ mặt Sơ Dương khá mê mang, Mạc Tử Nghiên dường như cũng nghĩ tới điều gì.
Miệng của cô gái theo bản năng lập tức co quắp lại, hướng phía thiếu niên dựng lên một ngón tay cái. Sau đó lại thuận miệng hỏi một câu, "Coi như cậu quên hỏi, chỉ cần cậu đừng nói cho tôi người đàn ông của cậu đã mang theo vị vợ kia của hắn về nhà cũ ăn là tốt rồi."
Diệp Sơ Dương: "... Vậy anh ấy sợ là muốn chia tay thật rồi."
Vừa nói chuyện, Diệp Sơ Dương không chút do dự liếc mắt một cái (?).
Nhưng mà nói lại, hình như ngày mai sẽ là cuối tuần thì phải?
Diệp Sơ Dương nháy mắt một cái, không do dự nữa, lập tức chào hỏi Mạc Tử Nghiên một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn thấy bộ dáng người nào đó hết sức gấp gáp, Mạc Tử Nghiên đương nhiên cũng không nói gì, trên mặt lộ ra một nụ cười không có ý tốt.
Hôm nay, sau khi về nhà, Diệp Sơ Dương liền ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon ở phòng khách, hai tay đặt ở trên đùi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căng thẳng đợi người đàn ông nào đó trở về.
Nửa giờ sau, cửa chung cư bị mở ra.
Diệp Sơ Dương bỗng quay đầu, lúc thấy người tới đúng thật là chú út nhà mình, cô lập tức quay đầu lại, tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lon.
Diệp Tu Bạch từ lúc nhìn thấy nhóc con nhà mình quay đầu nhìn mình liền cảm giác được bầu không khí trong căn phòng này hình như không đúng lắm. Lúc này lại lần nữa nhìn bộ dáng của đối phương, trong lòng liền hiểu rõ.
Xem ra ngay từ đầu cảm giác của anh đúng thật là một chút sai cũng không có.
Chỉ có điều, có thể để cho nhóc con Diệp Sơ Dương này bỗng nhiên có bộ dáng nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ như vậy, Diệp Tu Bạch hơi nhíu mày, sau đó hướng phía thằng nhóc con nào đó đi tới.
Đi tới trước mặt của đối phương, người đàn ông hơi nghiêng hạ thân, còn chưa kịp nói cái gì, Diệp Sơ Dương đã tự mình mở miệng trước, "Diệp Tu Bạch!"
Ba chữ chợt thốt ra này liền làm cho bản thân Diệp Tu Bạch ngẩn ra.
Gọi thẳng tên?
Tuy rằng đây là chuyện nhóc con nhà anh có thể làm được. Thế nhưng thường ngày thằng nhóc con này còn phải nhăn nhó làm bộ rất nhiều, nếu không phải là cười híp mắt gọi anh chú út cũng dùng một giọng đầy dầu mỡ để gọi anh.
Bất kể là loại nào, cũng tuyệt đối không phải là như bây giờ.
Nghĩ tới điều này, vẻ mặt Diệp Tu Bạch trong nháy mắt cũng trở nên nghiêm túc.
"Làm sao vậy?"
"Chú đã nghe qua câu nói này chưa?" Diệp Sơ Dương nháy mắt nhìn anh, "Nếu muốn cuộc sống không có trở ngại, đỉnh đầu khó tránh khỏi mang nón xanh biếc (头顶难免带点绿)."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.