Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 893
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
29/06/2019
rằng việc tới quán bar uống nước chanh làm cho Ôn Phi Vũ có chút cạn lời, nhưng nếu đây là yêu cầu của Diệp công tử, tất nhiên anh phải đáp ứng rồi.
Năm phút đồng hồ sau, lúc Diệp Sơ Dương vẫn duy trì dáng vẻ lười biếng như cũ, người phục vụ đã đem nước chanh của Diệp Sơ Dương và Margaret của Ôn Phi Vũ đi tới trước ghế dài.
Ôn Phi Vũ chỉ hết sức tùy ý nhìn thoáng qua bên cạnh, kết quả là vừa nhìn, trong nháy mắt liền vui vẻ.
Ha!
Người phục vụ này không phải là người lúc trước từng tiếp xúc với Diệp Sơ Dương, Diệp Sơ Dương còn khen cậu ta lớn lên cũng không tệ lắm sao?
Giữ thái độ xem kịch vui, Ôn Phi Vũ không chút suy nghĩ, trực tiếp nâng chân lên đá vào (lòng) bàn chân của thiếu niên.
Đang yên đang lành bị đá (đỗi) một cái, Diệp Sơ Dương theo bản năng nhấc mí mắt nhìn về phía đối phương, vừa lúc người đàn ông nào đó hướng về phía cô nháy nháy mắt, trong ánh mắt tràn đầy ý bỡn cợt và trêu ghẹo.
Diệp Sơ Dương đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức quay đầu nhìn lại bên cạnh.
Khi thấy rõ tướng mạo người phục vụ đứng ở bên người, nụ cười trên mặt thiếu niên sâu xa thêm mấy phần.
Cô một tay chống cằm, cười yếu ớt nói một câu, "Trùng hợp thật, lại là cậu à."
Người phục vụ kia hình như cũng nghe được ý cười trong giọng nói Diệp Sơ Dương, một lần nữa không thể ngăn lại khuôn mặt đang đỏ ửng lên của mình. Cậu ta đặt nước chanh và Margaret lên bàn, lần thứ hai ngượng ngùng gãi gãi ót, nhỏ giọng nói, "Đúng là trùng hợp."
Thấy thái độ ở chung của Diệp Sơ Dương và người phục vụ này, Ôn Phi Vũ kinh ngạc, nhíu mày, sau đó lại như là chê chuyện còn chưa đủ náo nhiệt, vội vã tới giúp một tay.
Người đàn ông cười nhẹ, hỏi, "Ôi chao, tôi nói này, cậu không phải là fan của Diệp công tử sao? Sao nói chuyện với cậu ta vẫn thẹn thùng như thế chứ?"
Ôn Phi Vũ vừa nói xong, mặt người phục vụ kia lại càng thêm đỏ.
Nhưng cậu ta lập tức xua tay lia lịa, tiếp tục nhỏ giọng nói, "Em gái tôi đúng là fan của Diệp công tử, mặc dù tôi không phải, nhưng mà tôi cũng rất thích Diệp công tử." Nói xong câu đó, người phục vụ nhẹ nhàng ngượng ngùng ngước mắt nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương, cũng không biết từ đâu lấy ra một tờ giấy trắng, ngón tay dùng sức nắm chặt tờ giấy, "Diệp công tử, có thể cho tôi xin chữ ký được không ạ?"
"Đương nhiên có thể." Vừa nói chuyện, Diệp Sơ Dương liền nhận lấy tờ giấy, rồng bay phượng múa ký tên của mình lên, lúc đưa cho người phục vụ, thấy đối phương cầm lấy, cô cười như không cười cầm ly nước chanh trên bàn lên, sau đó hướng đối phương quơ quơ, "Cảm ơn."
"Không có gì." Sau khi xấu hổ nói xong mấy chữ này, người phục vụ liền vội vàng xoay người rời khỏi.
Ánh mắt Diệp Sơ Dương vẫn rơi trên bóng lưng người phục vụ kia, lom lom nhìn.
Nhìn thấy cái bộ dáng này của cô, Ôn Phi Vũ bên cạnh tương đối nghi hoặc.
Anh nâng cằm, quét ánh mắt nghi hoặc nhìn từ trên xuống dưới Diệp Sơ Dương nhiều lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi ra vấn đề mà bản thân đã ấp ủ thật lâu, "Tôi nói, chẳng lẽ cậu cùng Tam gia nhà cậu cãi nhau? Bằng không thì làm sao còn muốn tìm riêng tôi tới đây? Ôi chao, quán bar, trước đây tôi kêu cậu tới, cậu cũng không tới. Bây giờ tới chưa tính, lại còn đùa giỡn những tiểu nam sinh ngây thơ trong sáng không khác gì tờ giấy trắng này?"
Nghe được những lời này của Ôn Phi Vũ, Diệp Sơ Dương liền nhìn anh ta, cười như không cười hỏi ngược lại, "Ngây thơ trong sáng, không khác gì tờ giấy trắng?”
Năm phút đồng hồ sau, lúc Diệp Sơ Dương vẫn duy trì dáng vẻ lười biếng như cũ, người phục vụ đã đem nước chanh của Diệp Sơ Dương và Margaret của Ôn Phi Vũ đi tới trước ghế dài.
Ôn Phi Vũ chỉ hết sức tùy ý nhìn thoáng qua bên cạnh, kết quả là vừa nhìn, trong nháy mắt liền vui vẻ.
Ha!
Người phục vụ này không phải là người lúc trước từng tiếp xúc với Diệp Sơ Dương, Diệp Sơ Dương còn khen cậu ta lớn lên cũng không tệ lắm sao?
Giữ thái độ xem kịch vui, Ôn Phi Vũ không chút suy nghĩ, trực tiếp nâng chân lên đá vào (lòng) bàn chân của thiếu niên.
Đang yên đang lành bị đá (đỗi) một cái, Diệp Sơ Dương theo bản năng nhấc mí mắt nhìn về phía đối phương, vừa lúc người đàn ông nào đó hướng về phía cô nháy nháy mắt, trong ánh mắt tràn đầy ý bỡn cợt và trêu ghẹo.
Diệp Sơ Dương đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức quay đầu nhìn lại bên cạnh.
Khi thấy rõ tướng mạo người phục vụ đứng ở bên người, nụ cười trên mặt thiếu niên sâu xa thêm mấy phần.
Cô một tay chống cằm, cười yếu ớt nói một câu, "Trùng hợp thật, lại là cậu à."
Người phục vụ kia hình như cũng nghe được ý cười trong giọng nói Diệp Sơ Dương, một lần nữa không thể ngăn lại khuôn mặt đang đỏ ửng lên của mình. Cậu ta đặt nước chanh và Margaret lên bàn, lần thứ hai ngượng ngùng gãi gãi ót, nhỏ giọng nói, "Đúng là trùng hợp."
Thấy thái độ ở chung của Diệp Sơ Dương và người phục vụ này, Ôn Phi Vũ kinh ngạc, nhíu mày, sau đó lại như là chê chuyện còn chưa đủ náo nhiệt, vội vã tới giúp một tay.
Người đàn ông cười nhẹ, hỏi, "Ôi chao, tôi nói này, cậu không phải là fan của Diệp công tử sao? Sao nói chuyện với cậu ta vẫn thẹn thùng như thế chứ?"
Ôn Phi Vũ vừa nói xong, mặt người phục vụ kia lại càng thêm đỏ.
Nhưng cậu ta lập tức xua tay lia lịa, tiếp tục nhỏ giọng nói, "Em gái tôi đúng là fan của Diệp công tử, mặc dù tôi không phải, nhưng mà tôi cũng rất thích Diệp công tử." Nói xong câu đó, người phục vụ nhẹ nhàng ngượng ngùng ngước mắt nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương, cũng không biết từ đâu lấy ra một tờ giấy trắng, ngón tay dùng sức nắm chặt tờ giấy, "Diệp công tử, có thể cho tôi xin chữ ký được không ạ?"
"Đương nhiên có thể." Vừa nói chuyện, Diệp Sơ Dương liền nhận lấy tờ giấy, rồng bay phượng múa ký tên của mình lên, lúc đưa cho người phục vụ, thấy đối phương cầm lấy, cô cười như không cười cầm ly nước chanh trên bàn lên, sau đó hướng đối phương quơ quơ, "Cảm ơn."
"Không có gì." Sau khi xấu hổ nói xong mấy chữ này, người phục vụ liền vội vàng xoay người rời khỏi.
Ánh mắt Diệp Sơ Dương vẫn rơi trên bóng lưng người phục vụ kia, lom lom nhìn.
Nhìn thấy cái bộ dáng này của cô, Ôn Phi Vũ bên cạnh tương đối nghi hoặc.
Anh nâng cằm, quét ánh mắt nghi hoặc nhìn từ trên xuống dưới Diệp Sơ Dương nhiều lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi ra vấn đề mà bản thân đã ấp ủ thật lâu, "Tôi nói, chẳng lẽ cậu cùng Tam gia nhà cậu cãi nhau? Bằng không thì làm sao còn muốn tìm riêng tôi tới đây? Ôi chao, quán bar, trước đây tôi kêu cậu tới, cậu cũng không tới. Bây giờ tới chưa tính, lại còn đùa giỡn những tiểu nam sinh ngây thơ trong sáng không khác gì tờ giấy trắng này?"
Nghe được những lời này của Ôn Phi Vũ, Diệp Sơ Dương liền nhìn anh ta, cười như không cười hỏi ngược lại, "Ngây thơ trong sáng, không khác gì tờ giấy trắng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.