Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 909
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
13/07/2019
Edit: Tử Đằng
“Tôi cho rằng những người giống như Lăng Tĩnh, sẽ không đi lấy lòng người khác.”
Nhiếp Tử Diệu nói, trên mặt biểu tình càng ngày càng thể hiện sự ghét bỏ.
Ngay từ đầu, anh ta thật sự không chán ghét Lăng Tĩnh như vậy. Rốt cuộc mặc kệ người ta nói như thế nào, người này đều là tiền bối của mình. Còn nữa, Đoàn Kiệt cũng đã có nhắc nhở qua.
Nhưng là càng về sau, khi cùng ở chung chỗ với nhau, anh liền biết anh chán ghét đối phương bao nhiêu.
Trong lòng Nhiếp Tử Diệu, Lăng Tĩnh đúng là người trước mặt thì khác, sau lưng thì khác. Nên lúc này càng thêm chán ghét.
“Người nào, còn không phải như vậy sao?” Diệp Sơ Dương cười một tiếng, vừa đang định muốn nói gì nữa, ánh mắt liếc nhìn, liền lập tức dừng lại.
Nhiếp Tử Diệu ở bên đang chờ Diệp Sơ Dương định nói cái gì, kết quả lại thấy bộ dạng của đối phương đang nhìn chằm chằm về một hướng, anh sửng sốt một chút, lập tức quay đầu nhìn lại, sau đó liền thấy được một cảnh trước mắt.
Một cái thoạt nhìn thấy bóng người gầy yếu bị vài người đuổi theo.
Người gầy yếu kia nỗ lực chạy vội, không ngờ lại không cẩn thận bị vướng vào đất đá trên mặt đường, liền bị ngã trên mặt đất.
Cũng đúng lúc này, mấy người đàn ông đuổi theo phía sau nhân cơ hội này, đứng ở xung quanh hắn.
Nhiếp Tử Diệu nhìn thấy mấy người đàn ông vây quanh người gầy yếu kia, thậm chí không ngừng dùng chân đạp vào đối phương, nhíu nhíu mày. Anh quay đầu nhìn về phía Diệp Sơ Dương, nhỏ giọng hỏi, “Chuyện gì xảy ra à, muốn qua giúp một chút hay không?”
Diệp Sơ Dương và Nhiếp Tử Diệu cách đối phương một khoảng cách không quá xa. Mà vị trí của đối phương lúc này cũng đang ở dưới cây đèn đường ven đường, Diệp Sơ Dương từ hướng này nhìn qua, có thể loáng thoáng thấy bộ dáng người nọ rõ ràng bị nhốt ở giữa mấy người kia.
Thời điểm Diệp Sơ Dương cố nghĩ xem đối phương là ai, cô câu môi cười cười, ngay sau đó liền có chút không để ý đứng lên, thuận đường nói một câu, “Đương nhiên muốn đi giúp môt tay rồi, hoặc không thì đi xin lỗi những người này.”
Câu nói hiển thị đầy ý vị sâu xa này, tức khắc làm Nhiếp Tử Diệu có chút tỉnh mộng. Nhưng mà nhìn thấy đối phương đã tiến lên phía trên rồi, anh tự nhiên cũng không có ngồi xuống, lập tức liền theo đi lên.
Mặc dù lúc này Nhiếp Tử Diệu đang tiến về phía trước, anh có thể không ngăn chặn được những người kia. Nhưng cái cậu ấm Diệp Sơ Dương này muốn đi lên đánh nhau, nếu anh không đi lên góp một tay, thì thật là không thể nào nói nổi.
Chỉ là Nhiếp Tử Diệu hoàn toàn không nghĩ tới chính là, đối lập với những gì anh nghĩ, cái tên công tử Diệp Sơ Dương này thật sự làm cho người ta quá là bất ngờ.
Chỉ thấy một cái chân dài thiếu niên nào đó nâng lên, đập lên lưng của một tên nào đó trong đám.
Nhìn qua Diệp Sơ Dương có thể thấy đối phương dùng sức lực bao lớn, lại đá cho đối phương lảo đảo một chút, say đó liền ngã trên mặt đất.
Một cảnh tượng bất thình lình lập tức khiến cho mấy người khác chú ý, mấy người còn lại cố không để thân thể bị đá ngã trên mặt đất, đã đem chính mình tụm lại thành một đoàn người, lập tức đem ánh mắt chuyển hướng về phía bên Diệp Sơ Dương.
Trong đó một người híp mắt nhìn dáng mảnh khảnh của thiếu niên, không khỏi cười nhạo một tiếng, “Sao nào, một cái thằng gầy yếu giống đàn bà con gái như mày, định tới cứu người à?”
Bên trong lời nói của người đàn ông này, toàn là khinh thường Diệp Sơ Dương.
Nhưng mà ngẫm lại thì, người bình thường khi nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của Diệp Sơ Dương, đều cảm thấy đối phương thật sự không có khả năng đánh đấm gì.
Chưa kể đến giờ phút này, cô phải đối mặt với một đám đàn ông cường tráng gấp đôi cô.
“Tôi cho rằng những người giống như Lăng Tĩnh, sẽ không đi lấy lòng người khác.”
Nhiếp Tử Diệu nói, trên mặt biểu tình càng ngày càng thể hiện sự ghét bỏ.
Ngay từ đầu, anh ta thật sự không chán ghét Lăng Tĩnh như vậy. Rốt cuộc mặc kệ người ta nói như thế nào, người này đều là tiền bối của mình. Còn nữa, Đoàn Kiệt cũng đã có nhắc nhở qua.
Nhưng là càng về sau, khi cùng ở chung chỗ với nhau, anh liền biết anh chán ghét đối phương bao nhiêu.
Trong lòng Nhiếp Tử Diệu, Lăng Tĩnh đúng là người trước mặt thì khác, sau lưng thì khác. Nên lúc này càng thêm chán ghét.
“Người nào, còn không phải như vậy sao?” Diệp Sơ Dương cười một tiếng, vừa đang định muốn nói gì nữa, ánh mắt liếc nhìn, liền lập tức dừng lại.
Nhiếp Tử Diệu ở bên đang chờ Diệp Sơ Dương định nói cái gì, kết quả lại thấy bộ dạng của đối phương đang nhìn chằm chằm về một hướng, anh sửng sốt một chút, lập tức quay đầu nhìn lại, sau đó liền thấy được một cảnh trước mắt.
Một cái thoạt nhìn thấy bóng người gầy yếu bị vài người đuổi theo.
Người gầy yếu kia nỗ lực chạy vội, không ngờ lại không cẩn thận bị vướng vào đất đá trên mặt đường, liền bị ngã trên mặt đất.
Cũng đúng lúc này, mấy người đàn ông đuổi theo phía sau nhân cơ hội này, đứng ở xung quanh hắn.
Nhiếp Tử Diệu nhìn thấy mấy người đàn ông vây quanh người gầy yếu kia, thậm chí không ngừng dùng chân đạp vào đối phương, nhíu nhíu mày. Anh quay đầu nhìn về phía Diệp Sơ Dương, nhỏ giọng hỏi, “Chuyện gì xảy ra à, muốn qua giúp một chút hay không?”
Diệp Sơ Dương và Nhiếp Tử Diệu cách đối phương một khoảng cách không quá xa. Mà vị trí của đối phương lúc này cũng đang ở dưới cây đèn đường ven đường, Diệp Sơ Dương từ hướng này nhìn qua, có thể loáng thoáng thấy bộ dáng người nọ rõ ràng bị nhốt ở giữa mấy người kia.
Thời điểm Diệp Sơ Dương cố nghĩ xem đối phương là ai, cô câu môi cười cười, ngay sau đó liền có chút không để ý đứng lên, thuận đường nói một câu, “Đương nhiên muốn đi giúp môt tay rồi, hoặc không thì đi xin lỗi những người này.”
Câu nói hiển thị đầy ý vị sâu xa này, tức khắc làm Nhiếp Tử Diệu có chút tỉnh mộng. Nhưng mà nhìn thấy đối phương đã tiến lên phía trên rồi, anh tự nhiên cũng không có ngồi xuống, lập tức liền theo đi lên.
Mặc dù lúc này Nhiếp Tử Diệu đang tiến về phía trước, anh có thể không ngăn chặn được những người kia. Nhưng cái cậu ấm Diệp Sơ Dương này muốn đi lên đánh nhau, nếu anh không đi lên góp một tay, thì thật là không thể nào nói nổi.
Chỉ là Nhiếp Tử Diệu hoàn toàn không nghĩ tới chính là, đối lập với những gì anh nghĩ, cái tên công tử Diệp Sơ Dương này thật sự làm cho người ta quá là bất ngờ.
Chỉ thấy một cái chân dài thiếu niên nào đó nâng lên, đập lên lưng của một tên nào đó trong đám.
Nhìn qua Diệp Sơ Dương có thể thấy đối phương dùng sức lực bao lớn, lại đá cho đối phương lảo đảo một chút, say đó liền ngã trên mặt đất.
Một cảnh tượng bất thình lình lập tức khiến cho mấy người khác chú ý, mấy người còn lại cố không để thân thể bị đá ngã trên mặt đất, đã đem chính mình tụm lại thành một đoàn người, lập tức đem ánh mắt chuyển hướng về phía bên Diệp Sơ Dương.
Trong đó một người híp mắt nhìn dáng mảnh khảnh của thiếu niên, không khỏi cười nhạo một tiếng, “Sao nào, một cái thằng gầy yếu giống đàn bà con gái như mày, định tới cứu người à?”
Bên trong lời nói của người đàn ông này, toàn là khinh thường Diệp Sơ Dương.
Nhưng mà ngẫm lại thì, người bình thường khi nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của Diệp Sơ Dương, đều cảm thấy đối phương thật sự không có khả năng đánh đấm gì.
Chưa kể đến giờ phút này, cô phải đối mặt với một đám đàn ông cường tráng gấp đôi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.