Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 922
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
13/07/2019
Đoàn Kiệt không biết Diệp Sơ Dương đang làm chuyện gì. Sau khi nghe những lời Diệp Sơ Dương nói, anh như chìm trong sương mù.
Nhưng mà Đoàn Kiệt cũng là một lão làng quản lý. Đương nhiên biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm.
Sau khi đem hết chuyện của Hằng Việt nói cho Diệp Sơ Dương, Đoàn Kiệt liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương đến phim trường.
Hôm nay bốn diễn viên trong phim đều có mặt ở đây. Theo lý mà nói, hôm nay chỉ cần diễn cảnh của Diệp Sơ Dương cùng Lăng Tĩnh và Nhiếp Tử Diệu, không có cảnh nào khác liên quan đến Trương Văn Cẩn.
Nhưng mà nghe nói tâm tình của Trương Văn Cẩn hôm nay không tồi, nên muốn ở lại đây học hỏi một chút.
Với lý do như vậy, đám người Diệp Sơ Dương cũng không thể nói không được.
Sau cảnh quay đầu tiên, Diệp Sơ Dương và Nhiếp Tử Diệu cùng ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, hai người vừa mới nói một câu, Nhiếp Tử Diệu ngước mắt liền nhìn thấy Lăng Tĩnh đang đi đến phía bọn họ, hơn nữa bên cạnh chị ta còn có Trương Văn Cẩn.
Nhiếp Tử Diệu lập tức liền chớp chớp mắt, sau đó nhỏ giọng quay đầu về phía Diệp Sơ Dương nói, “Lăng Tĩnh này sợ là sẽ lại tìm tới cậu để nói chuyện phiếm chăng? Chị ta gần đây ăn no rảnh mỡ à?”
Nghe được mấy câu đía không khách khí của Nhiếp Tử Diệu, Diệp Sơ Dương trên mặt đều tươi cười thâm thúy rất nhiều.
Cô không chút để ý nháy nháy mắt, trong đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc kia nhiễm vài phần ý cười, “Nhưng mà chỉ là vì muốn lấy lòng Bách Minh Nguyệt mà thôi.”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Diệu hiểu rõ.
Đúng rồi, anh thế nào lại quên mất chuyện vị đại tỷ này có quan hệ với mẹ của Diệp Sơ Dương nhỉ.
Nghĩ đến quan hệ rối loạn lung tung trong nhà Diệp Sơ Dương, Nhiếp Tử Diệu lại thở dài một hơi, sau đó ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai đối phương, thái độ đồng tình nghiêm túc nói, “Bảo trọng, tôi đi trước đây. Chờ cậu lúc ăn cơm trưa nhé.”
Diệp Sơ Dương gật gật đầu, nhìn theo Nhiếp Tử Diệu đi rồi, mới ngước mắt nhìn đến Lăng Tĩnh và Trương Văn Cẩn đã gần đi tới trước mặt mình.
Cánh môi đỏ thắm của cô hơi gợn lên, dễ như trở bàn tay liền cho người ta một loại cảm giác thật gần gũi.
Lăng Tĩnh và Trương Văn Cẩn nhìn nhau một cái, người sau tức khắc cười đem đồ uống trong tay đưa cho Diệp Sơ Dương, sau đó thử tính hỏi một câu, “Anh Diệu đi đâu vậy?”
“Đi lấy cơm hộp.” Diệp Sơ Dương thuận thế nhận đồ uống từ tay đối phương, sau đó hơi hơi giơ đồ uống lên đối với đối phương ý bảo một chút, liền cười cảm tạ, “cảm ơn chị.”
“Đều gọi tôi là chị, còn khách khí với tôi làm gì. Huống chi mẹ cậu hiện tại còn là lãnh đạo trực tiếp của tôi, bốn bỏ năm lên một chút, cậu cứ coi tôi như thủ trưởng đi.”
Trương Văn Cẩn nghe những lời này xác thực đúng là cũng không có gì, nhưng Diệp Sơ Dương vẫn không đáp lại, chỉ là cười cười hồn không thèm để ý.
Sau khi Trương Văn Cẩn đưa đồ uống cho Diệp Sơ Dương liền nhanh chóng rời đi, một loạt phản ứng này làm cho Diệp Sơ Dương không khỏi cảm thấy bất ngờ chớp chớp mắt.
Cảm thấy Trương Văn Cẩn đến chỉ là để xem phong cảnh?
Cho nên ------
Diệp Sơ Dương sau khi quay đầu nhìn về phía Trương Văn Cẩn sau khi rời khỏi, thì vẫn ngồi như cũ bên cạnh người đàn bà trung niên, nụ cười trên mặt vẫn còn, “Cho nên tiền bối tới đây tìm em là có chuyện gì quan trọng sao? Chúng ta là người tin ý không nói những lời ẩn ý, tiền bối nếu có vấn đề gì, xin cứ nói thẳng.”
Diệp Sơ Dương đương nhiên đoán được giờ phút này Lăng Tĩnh xuất hiện là có chuyện, tục ngữ nói “Vô sự bất đăng tam bảo điện”, đúng là đều có đạo lý. (câu tục ngữ có nghĩa là: Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo. Ý là không có việc gì thì sẽ không đi cầu khẩn.)
Lăng Tĩnh nhìn thiếu niên hình như cái gì cũng đều đã rõ trước mặt này, gật gật đầu, mở miệng.
Nhưng mà Đoàn Kiệt cũng là một lão làng quản lý. Đương nhiên biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm.
Sau khi đem hết chuyện của Hằng Việt nói cho Diệp Sơ Dương, Đoàn Kiệt liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương đến phim trường.
Hôm nay bốn diễn viên trong phim
Nhưng mà nghe nói tâm tình của Trương Văn Cẩn hôm nay không tồi, nên muốn ở lại đây học hỏi một chút.
Với lý do như vậy, đám người Diệp Sơ Dương cũng không thể nói không được.
Sau cảnh quay đầu tiên, Diệp Sơ Dương và Nhiếp Tử Diệu cùng ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, hai người vừa mới nói một câu, Nhiếp Tử Diệu ngước mắt liền nhìn thấy Lăng Tĩnh đang đi đến phía bọn họ, hơn nữa bên cạnh chị ta còn có Trương Văn Cẩn.
Nhiếp Tử Diệu lập tức liền chớp chớp mắt, sau đó nhỏ giọng quay đầu về phía Diệp Sơ Dương nói, “Lăng Tĩnh này sợ là sẽ lại tìm tới cậu để nói chuyện phiếm chăng? Chị ta gần đây ăn no rảnh mỡ à?”
Nghe được mấy câu đía không khách khí của Nhiếp Tử Diệu, Diệp Sơ Dương trên mặt đều tươi cười thâm thúy rất nhiều.
Cô không chút để ý nháy nháy mắt, trong đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc kia nhiễm vài phần ý cười, “Nhưng mà chỉ là vì muốn lấy lòng Bách Minh Nguyệt mà thôi.”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Diệu hiểu rõ.
Đúng rồi, anh thế nào lại quên mất chuyện vị đại tỷ này có quan hệ với mẹ của Diệp Sơ Dương nhỉ.
Nghĩ đến quan hệ rối loạn lung tung trong nhà Diệp Sơ Dương, Nhiếp Tử Diệu lại thở dài một hơi, sau đó ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai đối phương, thái độ đồng tình nghiêm túc nói, “Bảo trọng, tôi đi trước đây. Chờ cậu lúc ăn cơm trưa nhé.”
Diệp Sơ Dương gật gật đầu, nhìn theo Nhiếp Tử Diệu đi rồi, mới ngước mắt nhìn đến Lăng Tĩnh và Trương Văn Cẩn đã gần đi tới trước mặt mình.
Cánh môi đỏ thắm của cô hơi gợn lên, dễ như trở bàn tay liền cho người ta một loại cảm giác thật gần gũi.
Lăng Tĩnh và Trương Văn Cẩn nhìn nhau một cái, người sau tức khắc cười đem đồ uống trong tay đưa cho Diệp Sơ Dương, sau đó thử tính hỏi một câu, “Anh Diệu đi đâu vậy?”
“Đi lấy cơm hộp.” Diệp Sơ Dương thuận thế nhận đồ uống từ tay đối phương, sau đó hơi hơi giơ đồ uống lên đối với đối phương ý bảo một chút, liền cười cảm tạ, “cảm ơn chị.”
“Đều gọi tôi là chị, còn khách khí với tôi làm gì. Huống chi mẹ cậu hiện tại còn là lãnh đạo trực tiếp của tôi, bốn bỏ năm lên một chút, cậu cứ coi tôi như thủ trưởng đi.”
Trương Văn Cẩn nghe những lời này xác thực đúng là cũng không có gì, nhưng Diệp Sơ Dương vẫn không đáp lại, chỉ là cười cười hồn không thèm để ý.
Sau khi Trương Văn Cẩn đưa đồ uống cho Diệp Sơ Dương liền nhanh chóng rời đi, một loạt phản ứng này làm cho Diệp Sơ Dương không khỏi cảm thấy bất ngờ chớp chớp mắt.
Cảm thấy Trương Văn Cẩn đến chỉ là để xem phong cảnh?
Cho nên ------
Diệp Sơ Dương sau khi quay đầu nhìn về phía Trương Văn Cẩn sau khi rời khỏi, thì vẫn ngồi như cũ bên cạnh người đàn bà trung niên, nụ cười trên mặt vẫn còn, “Cho nên tiền bối tới đây tìm em là có chuyện gì quan trọng sao? Chúng ta là người tin ý không nói những lời ẩn ý, tiền bối nếu có vấn đề gì, xin cứ nói thẳng.”
Diệp Sơ Dương đương nhiên đoán được giờ phút này Lăng Tĩnh xuất hiện là có chuyện, tục ngữ nói “Vô sự bất đăng tam bảo điện”, đúng là đều có đạo lý. (câu tục ngữ có nghĩa là: Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo. Ý là không có việc gì thì sẽ không đi cầu khẩn.)
Lăng Tĩnh nhìn thiếu niên hình như cái gì cũng đều đã rõ trước mặt này, gật gật đầu, mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.