Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 932
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
17/07/2019
Editor: Nho Mỹ.
Diệp Sơ Dương thế mà lại là một con hồ ly nhỏ.
Cũng không biết lúc trước tại sao mắt bọn họ lại mù.
Diệp Mạc Thành thấp giọng cười, lập tức nói: "Nếu Diệp Cửu thiếu chúng ta muốn cùng tôi chơi đùa với Bách Minh Nguyệt, vậy thì như cô ta mong muốn."
Người đàn ông nói ra một câu, lập tức Đằng Diệp khiếp sợ mà nâng con ngươi.
Hắn nhìn khóe miệng hơi cong và khuôn mặt mang ý cười của người trẻ tuổi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có theo kịp được ý nghĩ. Nếu biết rõ đây chỉ là kế sách của Diệp Cửu thiếu, vậy tại sao còn phải tương kế tựu kế?
Bọn hắn vốn là muốn để Bách Minh Nguyệt cùng với Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch trước tiên giết nhau cả đám, sau đó bọn hắn ngồi ngư ông đắc lợi.
Nhưng hiện tại, ngư ông chẳng phải đã đổi người rồi sao?
Nghĩ mà nói, một loạt kế hoạch lúc trước của bọn hắn đều đã uổng phí.
Cái này...
Tính sao đây?
Tuy rằng Đằng Diệp một bụng nghi vấn, nhưng hắn cũng biết rõ chủ tịch của mình đã nói thì chắc chắn không có vấn đề gì. Cho nên, sau nháy mắt đầy nghi hoặc, Đằng Diệp lập tức lên tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Mạc Thành vừa ra tay, tất nhiên cũng là giết hết.
Ba ngày sau, khi đang ngồi ở trong văn phòng xử lí việc, Bách Minh Nguyệt bỗng đón tiếp một đám cảnh sát.
Liếc mắt nhìn lại một cái, ước chừng có mười người.
Lúc Bách Minh Nguyệt đang nhìn đám người đến, có chút nghi hoặc, bà vội vàng từ trên ghế đứng dậy, đi về phía người cầm đầu đám cảnh sát.
Giờ phút này, trợ lý của Bách Minh Nguyệt đang đứng ở phía đằng kia đám cảnh sát nói gì đó, hoặc cũng có thể dùng từ "cùng cười" để hình dung. Nhưng thay vào đó, cảnh sát vẫn luôn là vẻ mặt lạnh lùng, như là không nhìn ra dáng vẻ nịnh nọt của trợ lí kia là điều bình thường.
Trợ lý nhìn thấy Bách Minh Nguyệt đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Bách tổng, đồng chí cảnh sát này nói là nhận được báo án, muốn tới chỗ này kiểm tra. Ngài xem...?"
Lời này của trợ lý hiển nhiên là chưa rõ ràng, Bách Minh Nguyệt nhíu mày, sau đó bà phất tay với trợ lý, nói: "Mang cà phê lên."
Nghe vậy, trợ lý vừa định gật đầu, kết quả đồng chí cảnh sát kia giọng lạnh lùng truyền vào trong tai mỗi người trong phòng.
"Không cần phiền toái như vậy. Hôm nay chúng tôi tới đây là có nhiệm vụ, điều tra rõ ràng sẽ rời đi." Nói chuyện, đồng chí cảnh sát sắc mặt nhàn nhạt nhìn Bách Minh Nguyệt.
Đột nhiên nghe một câu khách khí như vậy, dáng vẻ khéo léo tươi cười trên mặt Bách Minh Nguyệt lập tức cứng đờ trong một cái chớp mắt.
Nhưng bà thật sự không nghĩ tới vị cảnh sát trước mặt này lại không cho bà mặt mũi.
Nói như thế nào dầu gì bà cũng là người của Bách gia, trên đầu còn có Diệp gia, bây giờ thế mà lại cho cho bà một chút thể diện?
Chỉ là, chẳng sợ người trước mắt này tại sao không cho bà mặt mũi, Bách Minh Nguyệt cũng không thể ở ngay trước mặt hắn mà nổi giận. Ngược lại chỉ có thể trưng ra gương mặt tươi cười.
Hít sâu một hơi, Bách Minh Nguyệt cười hỏi: "Đồng chí cảnh sát này xưng hô như thế nào? Muốn điều tra cái gì?"
"Tôi họ Trương." Cảnh sát Trương đạm thanh nói, ngay sau đó ánh mắt quét một vòng trong văn phòng của Bách Minh Nguyệt.
"Bà Bách, chúng tôi nhận được báo án, nói là nơi này tàng trữ ma túy. Cho nên để chứng minh bà trong sạch, mong bà để cho chúng tôi kiểm tra nơi này một chút là được."
Sau khi nói xong câu đó, cảnh sát Trương cũng không có quan tâm sắc mặt Bách Minh Nguyệt nháy mắt khó coi, chẳng qua là ý bảo một người cảnh sát phía sau lấy ra lệnh bắt và khám xét.
Bây giờ hiển nhiên Bách Minh Nguyệt đã bị mộng bức.
Vừa rồi cảnh sát nói cái gì?
Ở nơi của bà có tàng trữ ma túy?
Sao có thể chứ?
"Tôi nói này cảnh sát Trương, có phải có hiểu lầm gì ở chuyện này hay không? Bách Minh Nguyệt tôi đều là làm việc đứng đắn."
Diệp Sơ Dương thế mà lại là một con hồ ly nhỏ.
Cũng không biết lúc trước tại sao mắt bọn họ lại mù.
Diệp Mạc Thành thấp giọng cười, lập tức nói: "Nếu Diệp Cửu thiếu chúng ta muốn cùng tôi chơi đùa với Bách Minh Nguyệt, vậy thì như cô ta mong muốn."
Người đàn ông nói ra một câu, lập tức Đằng Diệp khiếp sợ mà nâng con ngươi.
Hắn nhìn khóe miệng hơi cong và khuôn mặt mang ý cười của người trẻ tuổi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có theo kịp được ý nghĩ. Nếu biết rõ đây chỉ là kế sách của Diệp Cửu thiếu, vậy tại sao còn phải tương kế tựu kế?
Bọn hắn vốn là muốn để Bách Minh Nguyệt cùng với Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch trước tiên giết nhau cả đám, sau đó bọn hắn ngồi ngư ông đắc lợi.
Nhưng hiện tại, ngư ông chẳng phải đã đổi người rồi sao?
Nghĩ mà nói, một loạt kế hoạch lúc trước của bọn hắn đều đã uổng phí.
Cái này...
Tính sao đây?
Tuy rằng Đằng Diệp một bụng nghi vấn, nhưng hắn cũng biết rõ chủ tịch của mình đã nói thì chắc chắn không có vấn đề gì. Cho nên, sau nháy mắt đầy nghi hoặc, Đằng Diệp lập tức lên tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Mạc Thành vừa ra tay, tất nhiên cũng là giết hết.
Ba ngày sau, khi đang ngồi ở trong văn phòng xử lí việc, Bách Minh Nguyệt bỗng đón tiếp một đám cảnh sát.
Liếc mắt nhìn lại một cái, ước chừng có mười người.
Lúc Bách Minh Nguyệt đang nhìn đám người đến, có chút nghi hoặc, bà vội vàng từ trên ghế đứng dậy, đi về phía người cầm đầu đám cảnh sát.
Giờ phút này, trợ lý của Bách Minh Nguyệt đang đứng ở phía đằng kia đám cảnh sát nói gì đó, hoặc cũng có thể dùng từ "cùng cười" để hình dung. Nhưng thay vào đó, cảnh sát vẫn luôn là vẻ mặt lạnh lùng, như là không nhìn ra dáng vẻ nịnh nọt của trợ lí kia là điều bình thường.
Trợ lý nhìn thấy Bách Minh Nguyệt đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Bách tổng, đồng chí cảnh sát này nói là nhận được báo án, muốn tới chỗ này kiểm tra. Ngài xem...?"
Lời này của trợ lý hiển nhiên là chưa rõ ràng, Bách Minh Nguyệt nhíu mày, sau đó bà phất tay với trợ lý, nói: "Mang cà phê lên."
Nghe vậy, trợ lý vừa định gật đầu, kết quả đồng chí cảnh sát kia giọng lạnh lùng truyền vào trong tai mỗi người trong phòng.
"Không cần phiền toái như vậy. Hôm nay chúng tôi tới đây là có nhiệm vụ, điều tra rõ ràng sẽ rời đi." Nói chuyện, đồng chí cảnh sát sắc mặt nhàn nhạt nhìn Bách Minh Nguyệt.
Đột nhiên nghe một câu khách khí như vậy, dáng vẻ khéo léo tươi cười trên mặt Bách Minh Nguyệt lập tức cứng đờ trong một cái chớp mắt.
Nhưng bà thật sự không nghĩ tới vị cảnh sát trước mặt này lại không cho bà mặt mũi.
Nói như thế nào dầu gì bà cũng là người của Bách gia, trên đầu còn có Diệp gia, bây giờ thế mà lại cho cho bà một chút thể diện?
Chỉ là, chẳng sợ người trước mắt này tại sao không cho bà mặt mũi, Bách Minh Nguyệt cũng không thể ở ngay trước mặt hắn mà nổi giận. Ngược lại chỉ có thể trưng ra gương mặt tươi cười.
Hít sâu một hơi, Bách Minh Nguyệt cười hỏi: "Đồng chí cảnh sát này xưng hô như thế nào? Muốn điều tra cái gì?"
"Tôi họ Trương." Cảnh sát Trương đạm thanh nói, ngay sau đó ánh mắt quét một vòng trong văn phòng của Bách Minh Nguyệt.
"Bà Bách, chúng tôi nhận được báo án, nói là nơi này tàng trữ ma túy. Cho nên để chứng minh bà trong sạch, mong bà để cho chúng tôi kiểm tra nơi này một chút là được."
Sau khi nói xong câu đó, cảnh sát Trương cũng không có quan tâm sắc mặt Bách Minh Nguyệt nháy mắt khó coi, chẳng qua là ý bảo một người cảnh sát phía sau lấy ra lệnh bắt và khám xét.
Bây giờ hiển nhiên Bách Minh Nguyệt đã bị mộng bức.
Vừa rồi cảnh sát nói cái gì?
Ở nơi của bà có tàng trữ ma túy?
Sao có thể chứ?
"Tôi nói này cảnh sát Trương, có phải có hiểu lầm gì ở chuyện này hay không? Bách Minh Nguyệt tôi đều là làm việc đứng đắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.