Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 1026: Ông đây chính là nội gián đó, làm sao hả?
Thỏ Kỉ Đích Hồ La Bắc
04/09/2019
Edit: HuyenSakura
Nếu như bọn họ thật sự trở mặt thành thù, phía bên Khảm Khang tuyệt đối không có phần thắng.
Đây cũng là lý do khiến cho bây giờ ông ta phải cẩn thận như vậy.
Fukui Yukie không phải là một tên ngốc, đương nhiên cũng biết những điều mà Khảm Khang nói là có lý. Ông ta trầm tư một chút, vừa định nói gì, ngay sau đó ngoài cửa lại bỗng nhiên vang lên ‘bùm’ một tiếng.
Tiếng vang rất lớn khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh đồng loạt đứng bặt dậy.
Khảm Khang bỗng nhiên nhíu mày: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Nghe vậy, một thuộc hạ của Khảm Khang tức tốc đi ra ngoài xem tình hình. Kết quả, chưa nhận được tin tức ngoài kia thì bên trong lại xảy ra chuyện bất ngờ.
Một tên hộ vệ thân cận đứng bên phía còn lại của Khảm Khang móc súng ra với tốc độ nhanh như chớp, chỉa thẳng vào huyệt thái dương của Khảm Khang.
Cảm giác bị vật cứng dí chặt vùng thái dương huyệt truyền khắp người Khảm Khang.
Ánh mắt ông ta cực kỳ âm u: “Lục tử, ngươi đang làm gì vậy?”
Nghe vậy, người đàn ông đứng bên cạnh ông ta chỉ thản nhiên cười, nhưng động tác trên tay lại dùng thêm sức: “Khảm Khang tiên sinh hãy nhìn cho thật kỹ đi, tôi đây không phải là lục tử của ngài đâu nhé!”
Đoạn nói, nhưng ánh mắt của hắn ta lại liếc sang người đàn ông tự phụ nào đó nãy giờ vẫn ngồi yên ở một chỗ, rồi tiếp tục: “Tôi tên là Túc Tam, là người ở bên cạnh Diệp tam gia.”
Ngay lúc lời vừa dứt, thuộc hạ trong đại sảnh của Khảm Khang lập tức chỉa mũi súng về phía của Diệp Tu Bạch.
Song, Diệp Tu Bạch lại không có một chút nào lo lắng.
“Diệp Tu Bạch, mày điên rồi sao? Mày nên biết nếu như mày ra tay với tao thì đứa cháu trai bảo bối của mày lập tức sống không bằng chết!” Đôi mắt của Khảm Khang đỏ ngầu lên, còn đáy mắt tràn đầy hung ác nham hiểm.
Hôm qua ông ta còn tự nói Diệp Tu Bạch là một người thức thời, biết bản thân muốn làm cái gì, kết quả hành động ngày hôm nay của Diệp Tu Bạch như giáng một cú tát mạnh vào mặt ông ta.
Tất nhiên, làm ông ta mất mặt không phải là điều quan trọng.
Quan trọng là ông ta có thể dễ dàng cảm nhận được tính mạng của mình đang nằm trong tay người khác.
Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác bị Côn Sơn kìm kẹp ngày hôm qua.
Diệp Tu Bạch nhìn sắc mặt gần như vặn vẹo Khảm Khang, sau đó lại nhìn thoáng qua đám người Mạc Đình Xuyên.
Mạc Đình Xuyên mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng này, bước lên một bước: “Khảm Khang tiên sinh hà tất phải trách cứ Diệp tam gia, suy cho cùng thì ngài ấy chỉ bắt ông thôi, nhưng những người đang tấn công vào đây lại chính là người trong quân đội của chúng tôi cơ đấy!”
Dứt lời, Mạc Đình Xuyên cười nhẹ một tiếng: “Quên không giới thiệu, tôi là Mạc Đình Xuyên.”
“Mạc Đình Xuyên?!”
Đột nhiên nghe thấy ba chữ này, sắc mặt của Khảm Khang càng thêm khó coi.
Tốt xấu gì cũng từng cũng vận chuyển hàng hoá đến nước Z, Khảm Khang đương nhiên biết Mạc Đình Xuyên là ai, là Mạc thiếu tướng nổi danh ở quân đội của nước Z chứ đâu.
Nghĩ đến đây, ông ta hình như ý thức được điều đó gì lập tức đưa mắt nhìn sang Lưu Thiết.
Chỉ thấy Lưu Thiết nhìn ông ta một cách lạnh lùng, sau khi để ý thấy ánh mắt của ông ta Luu Thiết không mảy may do dự: “Ông nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi đây chính là nội gián đấy thì thế nào?”
Mạc Đình Xuyên: “……”
Diệp Sơ Dương: “……”
Tô Dã: “……”
Sau khi ba người trầm mặc trong khoảnh khắc bèn ngước mắt nhìn về phía Khảm Khang.
Quả nhiên, Khảm Khang tức đến thở hổn hển, từ góc độ này của Diệp Sơ Dương nhìn đi, thậm chí có thể nhìn đến đối phương giận đến lỗ mũi cũng phình to lên luôn rồi.
Diệp Sơ Dương quay đầu sang Lưu Thiết, nghiêm túc hỏi một câu: “Anh có từng nghĩ đến chuyện lỡ như lát nữa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khiến cho Khảm Khang chuyển bại thành thắng thì kết cục của anh sẽ ra sao hay không?”
Lưu Thiết: “……”
Trầm ngâm hai giây, Lưu Thiết cũng trả lời một cách nghiêm túc: “Anh câm cái miệng lại cho tôi!”
Nếu như bọn họ thật sự trở mặt thành thù, phía bên Khảm Khang tuyệt đối không có phần thắng.
Đây cũng là lý do khiến cho bây giờ ông ta phải cẩn thận như vậy.
Fukui Yukie không phải là một tên ngốc, đương nhiên cũng biết những điều mà Khảm Khang nói là có lý. Ông ta trầm tư một chút, vừa định nói gì, ngay sau đó ngoài cửa lại bỗng nhiên vang lên ‘bùm’ một tiếng.
Tiếng vang rất lớn khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh đồng loạt đứng bặt dậy.
Khảm Khang bỗng nhiên nhíu mày: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Nghe vậy, một thuộc hạ của Khảm Khang tức tốc đi ra ngoài xem tình hình. Kết quả, chưa nhận được tin tức ngoài kia thì bên trong lại xảy ra chuyện bất ngờ.
Một tên hộ vệ thân cận đứng bên phía còn lại của Khảm Khang móc súng ra với tốc độ nhanh như chớp, chỉa thẳng vào huyệt thái dương của Khảm Khang.
Cảm giác bị vật cứng dí chặt vùng thái dương huyệt truyền khắp người Khảm Khang.
Ánh mắt ông ta cực kỳ âm u: “Lục tử, ngươi đang làm gì vậy?”
Nghe vậy, người đàn ông đứng bên cạnh ông ta chỉ thản nhiên cười, nhưng động tác trên tay lại dùng thêm sức: “Khảm Khang tiên sinh hãy nhìn cho thật kỹ đi, tôi đây không phải là lục tử của ngài đâu nhé!”
Đoạn nói, nhưng ánh mắt của hắn ta lại liếc sang người đàn ông tự phụ nào đó nãy giờ vẫn ngồi yên ở một chỗ, rồi tiếp tục: “Tôi tên là Túc Tam, là người ở bên cạnh Diệp tam gia.”
Ngay lúc lời vừa dứt, thuộc hạ trong đại sảnh của Khảm Khang lập tức chỉa mũi súng về phía của Diệp Tu Bạch.
Song, Diệp Tu Bạch lại không có một chút nào lo lắng.
“Diệp Tu Bạch, mày điên rồi sao? Mày nên biết nếu như mày ra tay với tao thì đứa cháu trai bảo bối của mày lập tức sống không bằng chết!” Đôi mắt của Khảm Khang đỏ ngầu lên, còn đáy mắt tràn đầy hung ác nham hiểm.
Hôm qua ông ta còn tự nói Diệp Tu Bạch là một người thức thời, biết bản thân muốn làm cái gì, kết quả hành động ngày hôm nay của Diệp Tu Bạch như giáng một cú tát mạnh vào mặt ông ta.
Tất nhiên, làm ông ta mất mặt không phải là điều quan trọng.
Quan trọng là ông ta có thể dễ dàng cảm nhận được tính mạng của mình đang nằm trong tay người khác.
Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác bị Côn Sơn kìm kẹp ngày hôm qua.
Diệp Tu Bạch nhìn sắc mặt gần như vặn vẹo Khảm Khang, sau đó lại nhìn thoáng qua đám người Mạc Đình Xuyên.
Mạc Đình Xuyên mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng này, bước lên một bước: “Khảm Khang tiên sinh hà tất phải trách cứ Diệp tam gia, suy cho cùng thì ngài ấy chỉ bắt ông thôi, nhưng những người đang tấn công vào đây lại chính là người trong quân đội của chúng tôi cơ đấy!”
Dứt lời, Mạc Đình Xuyên cười nhẹ một tiếng: “Quên không giới thiệu, tôi là Mạc Đình Xuyên.”
“Mạc Đình Xuyên?!”
Đột nhiên nghe thấy ba chữ này, sắc mặt của Khảm Khang càng thêm khó coi.
Tốt xấu gì cũng từng cũng vận chuyển hàng hoá đến nước Z, Khảm Khang đương nhiên biết Mạc Đình Xuyên là ai, là Mạc thiếu tướng nổi danh ở quân đội của nước Z chứ đâu.
Nghĩ đến đây, ông ta hình như ý thức được điều đó gì lập tức đưa mắt nhìn sang Lưu Thiết.
Chỉ thấy Lưu Thiết nhìn ông ta một cách lạnh lùng, sau khi để ý thấy ánh mắt của ông ta Luu Thiết không mảy may do dự: “Ông nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi đây chính là nội gián đấy thì thế nào?”
Mạc Đình Xuyên: “……”
Diệp Sơ Dương: “……”
Tô Dã: “……”
Sau khi ba người trầm mặc trong khoảnh khắc bèn ngước mắt nhìn về phía Khảm Khang.
Quả nhiên, Khảm Khang tức đến thở hổn hển, từ góc độ này của Diệp Sơ Dương nhìn đi, thậm chí có thể nhìn đến đối phương giận đến lỗ mũi cũng phình to lên luôn rồi.
Diệp Sơ Dương quay đầu sang Lưu Thiết, nghiêm túc hỏi một câu: “Anh có từng nghĩ đến chuyện lỡ như lát nữa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khiến cho Khảm Khang chuyển bại thành thắng thì kết cục của anh sẽ ra sao hay không?”
Lưu Thiết: “……”
Trầm ngâm hai giây, Lưu Thiết cũng trả lời một cách nghiêm túc: “Anh câm cái miệng lại cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.