Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh: Ác Ma, Ở Cách Vách
Chương 25: Khiến cho cậu nếm thử cái gì gọi là thích!
Chiến Thất Thiếu
07/08/2020
Tổng giám đốc sẽ không vì không khống chế được giận dữ mà trực tiếp làm thịt hắn đâu nhỉ?
Lương bí thư đã có ý nghĩ về nhà sớm một chút nay lại quyết định không đi.
Xem tổng giám đốc Tần bị trêu chọc còn thú vị hơn là về nhà xem phim truyền hình.
Đáng tiếc là hắn vừa có ý niệm này, Tần Mạc liền tắt notebook rồi cầm trên tay, giọng nói lạnh nhạt ném cho hắn một câu: “Nếu Lương bí thư thích xem diễn kịch ở công ty như vậy thì đêm nay ở lại tăng ca đi, ngày mai tôi tới nghiệm thu* thành quả.”
*Thí nghiệm, thu hoạch.
Lương bí thư: “...”
Tổng giám đốc, làm người không thể vô tình như vậy a!
Tần Mạc ấn nút tầng cao nhất trong thang máy, đi vào khu nghỉ ngơi của chiến đội, khóe miệng nhếch lên, ý cười chậm rãi hiện lên trên mặt phảng phất như một đóa băng hoa độc nhất vô nhị ở Bắc Cực.
Phó Cửu không thấy đối phương đáp lại, gửi đi một dấu chấm hỏi.
“Đinh.”
Tần Mạc ngồi trước cửa sổ sát đất, vừa mở notebook lên liền thấy tin nhắn này.
Hắn chậm rãi đánh chữ gửi qua một câu: “Tôi không có hứng thú đối với nam. Nhưng mà nếu cậu là nữ, nhất định tôi sẽ khiến cho cậu nếm thử cái gì gọi là thích.”
Hắn rất dùng sức khi đánh hai chữ “thích” này! (“Thích” trong tiếng trung là 喜欢, nên ghi là “hai chữ”.)
Tuyệt đối không phải ý tứ thuần khiết gì.
Phó Cửu cũng hiểu hàm ý trong đó, không hiểu sao trên mặt nóng bừng.
Để tránh người khác thấy được cô cùng đối phương thay phiên trêu chọc.
Phó Cửu thông minh nhanh chóng sửa lại đề tài: “Ngày mai anh có thời gian rảnh không, buổi sáng hay là buổi chiều?”
“Buổi chiều.”
Lại là hai chữ, Phó Cửu nghĩ thầm không nên chọc giận người đàn ông này, lúc nào cũng tiết kiệm lời nói như vậy.
Phó Cửu nhìn lịch học một chút: “Vậy chờ tôi tan học đi, kết thúc tiết cuối cùng là sáu giờ, sáu giờ mười lăm tôi sẽ tới, quán cà phê A Đại gần trường học, không gặp không về.”
Nói xong, Phó Cửu liền muốn offline.
Không nghĩ tới bên kia nhanh chóng gửi tin tức lại, hẳn là không có độ ấm: “Khoan đã, cậu chờ một chút.”
“Hửm?” Phó Cửu nhướng mày
Ánh mắt Tần Mạc nhàn nhạt: “Tại sao lại nói muốn ra gặp mặt?”
“Luôn bị người khác truy tìm, tôi cũng rất buồn rầu.” Phó Cửu gửi xong tin nhắn này liền buông khăn lông chờ đáp lại, nguyên nhân chân chính đương nhiên không thể nói ở trên mạng.
Tần Mạc bên kia chỉ “A” một tiếng.
Giọng rất lạnh lẽo, rõ ràng cũng không tin tưởng lời này.
Kế tiếp hắn đánh một câu gửi lại: “Đưa phương thức liên hệ của cậu nói cho tôi.”
Phó Cửu cũng đã nghĩ tới chuyện này, không nghĩ sẽ giữ lại, dứt khoát đưa số WeChat qua: “Hắc Đào Z toàn đua.” (Cái này chắc là tên WeChat, ta cũng không rõ app này lắm.)
“Đã biết.” Đối phương đáp lại một câu, đến cả một dấu chấm câu cũng không có.
Quả nhiên là thiên chi kiêu tử, bộ dáng cao ngạo hơn người.
Nhìn dáng vẻ của vị tổng giám đốc đại thần này phỏng chừng là không muốn tiếp tục đùa giỡn cùng cô.
Tất nhiên là ở trong trò chơi, người ta rất nổi tiếng.
Nhưng mà dù sao cô cũng đã gặp qua hắn.
Đến lúc đó đi quán cà phê trực tiếp gọi tên Tần Mạc là được.
Chỉ sợ đến lúc đó Tần đại thần làm thổ hào* muốn vào phòng VIP, tin tức này cũng không tiết lộ cho mọi người được.
*Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ. Nguồn Wiki.
Dù sao cũng không có quan hệ. Mà từ giờ cô phải bắt đầu dùng WeChat.
Sau khi quyết định, Phó Cửu liền tắt máy đi ngủ. Cô cũng không có thói quen mang điện thoại theo bên người cho nên cũng không biết lúc này trên WeChat của cô có ba thông báo kết bạn ở trong di động của cô, chờ đợi cô chấp nhận...
Tầng cao nhất của tập đoàn Tần thị, bên ngoài cửa sổ sát đất là phong cảnh toàn bộ ánh đèn thành phố, chiếu rọi một bóng hình đó là ánh mắt sâu không thấy đáy của Tần Mạc.
Một tay của hắn cầm ly rượu vang đỏ, chăm chú nhìn màn hình di động của mình, ánh mắt lạnh dần xuống...
Vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn?
Tốt, rất tốt!
Xem ngày mai gặp mặt, hắn thu thập “Hắn” như thế nào!
--- ------
Chương 34: Trước khi gặp mặt, Phó Cửu trêu chọc nữ sinh
Ngày hôm sau, Phó Cửu mang ba lô, mặc đồng phục đi ra khỏi cửa.
“Thiếu gia, cậu đợi một chút!” Lão tài xế họ Vương còn đang ăn bánh quẩy: “Hiện tại tôi liền khởi động xe đưa cậu đến trường.”
Dường như hôm nay thiếu gia dậy sớm hơn so với ngày hôm qua?
“Không cần, tôi dùng nó đi học.” Phó Cửu đứng trước cửa chỉ chỉ ván trượt dưới chân.
Tài xế Vương a một tiếng: “Không ngồi xe?”
“Không ngồi. Về sau chú Vương cũng không cần đứng đợi ở bên ngoài. Thu đến trời sẽ càng ngày càng lạnh, chú đã lớn tuổi, con tự mình đi là được.”
Thời điểm nói những lời này, bóng dáng của Phó Cửu đã biến mất, chỉ để lại từng trận dư âm vang bên tai.
Tài xế Vương ngây người tại chỗ.
Thiếu gia đây là... Đang quan tâm hắn?
Chuyện hoang đường Phó Cửu làm trước kia ông rất rõ ràng.
Ông vốn tưởng rằng thiếu gia chỉ muốn kiếm ít tiền từ phu nhân nên trong khoảng thời gian này mới có thể biểu hiện hiểu chuyện như vậy ra ngoài.
Không nghĩ tới thiếu gia thật sự thay đổi.
Trở thành người như vậy làm ông cảm thấy ấm áp trong lòng.
Tám giờ là thời điểm cửa trường học có nhiều người nhất.
Trước trường đầy đủ các loại kiểu dáng siêu xe.
Chuyện này đối với trường cao trung Giang Thành cũng không có gì kỳ quái.
Bởi vì phần lớn học sinh ở nơi này đều là con nhà giàu đăng kí vào. Hơn nữa ở tuổi này thích đua đòi rất bình thường, cho nên đều để tài xế trong nhà đưa đón.
Trong khe hở của từng hàng siêu xe, một bóng người thon dài xinh đẹp lướt qua!
Mơ hồ chỉ thấy tóc màu bạc bắt mắt lay động.
Đó là Phó Cửu, chân trái cô cố định trên ván trượt, trên đầu còn đeo tai nghe màu đen, do động tác uốn gối của cô mà đồng phục bị gió thổi tung, lộ ra một đoạn eo trắng nõn, đường cong xinh đẹp khiến cho không ít nữ sinh có ý nghĩ lấy di động ra chụp lại vài tấm hình.
“Lúc hắn tiếp thu phỏng vấn vào ngày hôm qua, tớ cảm thấy hắn rất ngầu! Hiện tại nhìn hắn lướt ván trượt càng thêm ngầu!”
“Làm sao bây giờ, tớ muốn thay đổi người yêu, Phó Cửu, Phó Cửu...”
Như là nghe được lời nói của các nữ sinh, Phó Cửu ngoái đầu nhìn lại, khóe miệng câu lên một chút.
Trong nháy mắt, rất nhiều thiếu nữ bị trúng chiêu...
Sau khi trải qua sự kiện lần này, mọi người đều có đổi mới đối với Phó Cửu.
Đặc biệt là vị bạn học có điều kiện gia đình không quá tốt kia, Tiết Dao Dao.
Hôm nay cũng là ngày nàng chính thức trở lại trường, chủ động yêu cầu học chung ban với Phó Cửu.
Lúc này lại thấy Phó Cửu đi vào lớp học, lập tức đưa bánh bao trong tay: “Đây là do chính tay mẹ tớ làm. Bà, bà bảo tớ thay bà cảm ơn cậu.”
Bởi vì động tác này của Tiết Dao Dao, toàn bộ bạn học chung ban đều nhìn về phía Phó Cửu bên này, vang lên một trận nghị luận.
“Khẳng định Phó Cửu sẽ không ăn bánh bao của cậu ta. Ăn đồ vật không sạch sẽ rồi bị tiêu chảy, lúc đó biết làm sao giờ?”
“Ai nói không phải vậy. Này, không phải là cậu ta coi trọng Phó Cửu rồi?”
“Trời ạ, cậu ta cũng không chịu soi gương nhìn xem dáng người của mình kia. Một con heo béo còn dám mơ tưởng đến Phó Cửu?”
Tiết Dao nghe những lời này, không cam lòng cắn cắn môi. Nàng chỉ là muốn cảm hơn hắn, không có muốn làm hắn rước thêm nhiều phiền toái.
Lại xém quên bản thân mình là một cái chê cười. Nghĩ vậy, Tiết Dao Dao liền muốn thu tay lại.
Chỉ là nàng không nghĩ tới thiếu niên kia tháo tai nghe xuống, đột nhiên cúi người, cắn một miếng bánh bao trên tay nàng: “Ừm, ăn rất ngon, vừa vặn tớ cũng chưa ăn sáng, cảm ơn.”
Giọng nói vừa vang lên kia còn mang theo chút lười biếng, đẹp đẽ quý giá. Hơn nữa lúc hắn cười phảng phất như có thể hòa tan tuyết đầu mùa.
Không chỉ riêng Tiết Dao Dao, ngay cả trong lòng các nữ sinh xinh đẹp trong lớp học đều không tránh khỏi con nai chạy thẳng... (Kiểu như bị phải lòng ý.)
Lương bí thư đã có ý nghĩ về nhà sớm một chút nay lại quyết định không đi.
Xem tổng giám đốc Tần bị trêu chọc còn thú vị hơn là về nhà xem phim truyền hình.
Đáng tiếc là hắn vừa có ý niệm này, Tần Mạc liền tắt notebook rồi cầm trên tay, giọng nói lạnh nhạt ném cho hắn một câu: “Nếu Lương bí thư thích xem diễn kịch ở công ty như vậy thì đêm nay ở lại tăng ca đi, ngày mai tôi tới nghiệm thu* thành quả.”
*Thí nghiệm, thu hoạch.
Lương bí thư: “...”
Tổng giám đốc, làm người không thể vô tình như vậy a!
Tần Mạc ấn nút tầng cao nhất trong thang máy, đi vào khu nghỉ ngơi của chiến đội, khóe miệng nhếch lên, ý cười chậm rãi hiện lên trên mặt phảng phất như một đóa băng hoa độc nhất vô nhị ở Bắc Cực.
Phó Cửu không thấy đối phương đáp lại, gửi đi một dấu chấm hỏi.
“Đinh.”
Tần Mạc ngồi trước cửa sổ sát đất, vừa mở notebook lên liền thấy tin nhắn này.
Hắn chậm rãi đánh chữ gửi qua một câu: “Tôi không có hứng thú đối với nam. Nhưng mà nếu cậu là nữ, nhất định tôi sẽ khiến cho cậu nếm thử cái gì gọi là thích.”
Hắn rất dùng sức khi đánh hai chữ “thích” này! (“Thích” trong tiếng trung là 喜欢, nên ghi là “hai chữ”.)
Tuyệt đối không phải ý tứ thuần khiết gì.
Phó Cửu cũng hiểu hàm ý trong đó, không hiểu sao trên mặt nóng bừng.
Để tránh người khác thấy được cô cùng đối phương thay phiên trêu chọc.
Phó Cửu thông minh nhanh chóng sửa lại đề tài: “Ngày mai anh có thời gian rảnh không, buổi sáng hay là buổi chiều?”
“Buổi chiều.”
Lại là hai chữ, Phó Cửu nghĩ thầm không nên chọc giận người đàn ông này, lúc nào cũng tiết kiệm lời nói như vậy.
Phó Cửu nhìn lịch học một chút: “Vậy chờ tôi tan học đi, kết thúc tiết cuối cùng là sáu giờ, sáu giờ mười lăm tôi sẽ tới, quán cà phê A Đại gần trường học, không gặp không về.”
Nói xong, Phó Cửu liền muốn offline.
Không nghĩ tới bên kia nhanh chóng gửi tin tức lại, hẳn là không có độ ấm: “Khoan đã, cậu chờ một chút.”
“Hửm?” Phó Cửu nhướng mày
Ánh mắt Tần Mạc nhàn nhạt: “Tại sao lại nói muốn ra gặp mặt?”
“Luôn bị người khác truy tìm, tôi cũng rất buồn rầu.” Phó Cửu gửi xong tin nhắn này liền buông khăn lông chờ đáp lại, nguyên nhân chân chính đương nhiên không thể nói ở trên mạng.
Tần Mạc bên kia chỉ “A” một tiếng.
Giọng rất lạnh lẽo, rõ ràng cũng không tin tưởng lời này.
Kế tiếp hắn đánh một câu gửi lại: “Đưa phương thức liên hệ của cậu nói cho tôi.”
Phó Cửu cũng đã nghĩ tới chuyện này, không nghĩ sẽ giữ lại, dứt khoát đưa số WeChat qua: “Hắc Đào Z toàn đua.” (Cái này chắc là tên WeChat, ta cũng không rõ app này lắm.)
“Đã biết.” Đối phương đáp lại một câu, đến cả một dấu chấm câu cũng không có.
Quả nhiên là thiên chi kiêu tử, bộ dáng cao ngạo hơn người.
Nhìn dáng vẻ của vị tổng giám đốc đại thần này phỏng chừng là không muốn tiếp tục đùa giỡn cùng cô.
Tất nhiên là ở trong trò chơi, người ta rất nổi tiếng.
Nhưng mà dù sao cô cũng đã gặp qua hắn.
Đến lúc đó đi quán cà phê trực tiếp gọi tên Tần Mạc là được.
Chỉ sợ đến lúc đó Tần đại thần làm thổ hào* muốn vào phòng VIP, tin tức này cũng không tiết lộ cho mọi người được.
*Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ. Nguồn Wiki.
Dù sao cũng không có quan hệ. Mà từ giờ cô phải bắt đầu dùng WeChat.
Sau khi quyết định, Phó Cửu liền tắt máy đi ngủ. Cô cũng không có thói quen mang điện thoại theo bên người cho nên cũng không biết lúc này trên WeChat của cô có ba thông báo kết bạn ở trong di động của cô, chờ đợi cô chấp nhận...
Tầng cao nhất của tập đoàn Tần thị, bên ngoài cửa sổ sát đất là phong cảnh toàn bộ ánh đèn thành phố, chiếu rọi một bóng hình đó là ánh mắt sâu không thấy đáy của Tần Mạc.
Một tay của hắn cầm ly rượu vang đỏ, chăm chú nhìn màn hình di động của mình, ánh mắt lạnh dần xuống...
Vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn?
Tốt, rất tốt!
Xem ngày mai gặp mặt, hắn thu thập “Hắn” như thế nào!
--- ------
Chương 34: Trước khi gặp mặt, Phó Cửu trêu chọc nữ sinh
Ngày hôm sau, Phó Cửu mang ba lô, mặc đồng phục đi ra khỏi cửa.
“Thiếu gia, cậu đợi một chút!” Lão tài xế họ Vương còn đang ăn bánh quẩy: “Hiện tại tôi liền khởi động xe đưa cậu đến trường.”
Dường như hôm nay thiếu gia dậy sớm hơn so với ngày hôm qua?
“Không cần, tôi dùng nó đi học.” Phó Cửu đứng trước cửa chỉ chỉ ván trượt dưới chân.
Tài xế Vương a một tiếng: “Không ngồi xe?”
“Không ngồi. Về sau chú Vương cũng không cần đứng đợi ở bên ngoài. Thu đến trời sẽ càng ngày càng lạnh, chú đã lớn tuổi, con tự mình đi là được.”
Thời điểm nói những lời này, bóng dáng của Phó Cửu đã biến mất, chỉ để lại từng trận dư âm vang bên tai.
Tài xế Vương ngây người tại chỗ.
Thiếu gia đây là... Đang quan tâm hắn?
Chuyện hoang đường Phó Cửu làm trước kia ông rất rõ ràng.
Ông vốn tưởng rằng thiếu gia chỉ muốn kiếm ít tiền từ phu nhân nên trong khoảng thời gian này mới có thể biểu hiện hiểu chuyện như vậy ra ngoài.
Không nghĩ tới thiếu gia thật sự thay đổi.
Trở thành người như vậy làm ông cảm thấy ấm áp trong lòng.
Tám giờ là thời điểm cửa trường học có nhiều người nhất.
Trước trường đầy đủ các loại kiểu dáng siêu xe.
Chuyện này đối với trường cao trung Giang Thành cũng không có gì kỳ quái.
Bởi vì phần lớn học sinh ở nơi này đều là con nhà giàu đăng kí vào. Hơn nữa ở tuổi này thích đua đòi rất bình thường, cho nên đều để tài xế trong nhà đưa đón.
Trong khe hở của từng hàng siêu xe, một bóng người thon dài xinh đẹp lướt qua!
Mơ hồ chỉ thấy tóc màu bạc bắt mắt lay động.
Đó là Phó Cửu, chân trái cô cố định trên ván trượt, trên đầu còn đeo tai nghe màu đen, do động tác uốn gối của cô mà đồng phục bị gió thổi tung, lộ ra một đoạn eo trắng nõn, đường cong xinh đẹp khiến cho không ít nữ sinh có ý nghĩ lấy di động ra chụp lại vài tấm hình.
“Lúc hắn tiếp thu phỏng vấn vào ngày hôm qua, tớ cảm thấy hắn rất ngầu! Hiện tại nhìn hắn lướt ván trượt càng thêm ngầu!”
“Làm sao bây giờ, tớ muốn thay đổi người yêu, Phó Cửu, Phó Cửu...”
Như là nghe được lời nói của các nữ sinh, Phó Cửu ngoái đầu nhìn lại, khóe miệng câu lên một chút.
Trong nháy mắt, rất nhiều thiếu nữ bị trúng chiêu...
Sau khi trải qua sự kiện lần này, mọi người đều có đổi mới đối với Phó Cửu.
Đặc biệt là vị bạn học có điều kiện gia đình không quá tốt kia, Tiết Dao Dao.
Hôm nay cũng là ngày nàng chính thức trở lại trường, chủ động yêu cầu học chung ban với Phó Cửu.
Lúc này lại thấy Phó Cửu đi vào lớp học, lập tức đưa bánh bao trong tay: “Đây là do chính tay mẹ tớ làm. Bà, bà bảo tớ thay bà cảm ơn cậu.”
Bởi vì động tác này của Tiết Dao Dao, toàn bộ bạn học chung ban đều nhìn về phía Phó Cửu bên này, vang lên một trận nghị luận.
“Khẳng định Phó Cửu sẽ không ăn bánh bao của cậu ta. Ăn đồ vật không sạch sẽ rồi bị tiêu chảy, lúc đó biết làm sao giờ?”
“Ai nói không phải vậy. Này, không phải là cậu ta coi trọng Phó Cửu rồi?”
“Trời ạ, cậu ta cũng không chịu soi gương nhìn xem dáng người của mình kia. Một con heo béo còn dám mơ tưởng đến Phó Cửu?”
Tiết Dao nghe những lời này, không cam lòng cắn cắn môi. Nàng chỉ là muốn cảm hơn hắn, không có muốn làm hắn rước thêm nhiều phiền toái.
Lại xém quên bản thân mình là một cái chê cười. Nghĩ vậy, Tiết Dao Dao liền muốn thu tay lại.
Chỉ là nàng không nghĩ tới thiếu niên kia tháo tai nghe xuống, đột nhiên cúi người, cắn một miếng bánh bao trên tay nàng: “Ừm, ăn rất ngon, vừa vặn tớ cũng chưa ăn sáng, cảm ơn.”
Giọng nói vừa vang lên kia còn mang theo chút lười biếng, đẹp đẽ quý giá. Hơn nữa lúc hắn cười phảng phất như có thể hòa tan tuyết đầu mùa.
Không chỉ riêng Tiết Dao Dao, ngay cả trong lòng các nữ sinh xinh đẹp trong lớp học đều không tránh khỏi con nai chạy thẳng... (Kiểu như bị phải lòng ý.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.