Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh: Ác Ma, Ở Cách Vách
Chương 465: Nghĩ muốn nuôi Đại thần
Chiến Thất Thiếu
07/08/2020
Beta: Sửu nhi
Khó hiểu, Phó Cửu cứ luôn cảm thấy từ sau khi cơm nước xong, hàn ý trên người đại thần lại trở lại.
Có điều, khi cô cẩn thận nhìn lại, đại thần nhưng lại mà cong môi mỏng cười với cô, bộ dáng lười biếng cười cười, nhìn vô cùng anh tuấn đẹp trai. Hẳn là cũng không có việc gì?!
Phó Cửu xác định đại thần không có việc gì, là ở ngày thứ hai khi trở lại Giang Thành sau cuộc điện thoại của đại thần.
“Ra đi.” Rất đơn giản hai chữ, vô cùng phù hợp với tác phong của đại thần.
Phó Cửu nhướng mày: “ Anh Mạc, anh không phải là……”
Như thể biết được thiếu niên muốn hỏi điều gì, Tần Mạc nhàn nhạt ừ một tiếng: “Ở bên ngoài nhà em.”
Nghe vậy, Phó Cửu cũng không có lãng phí thời gian, cúp điện thoại, liền ra ngoài, trên mặt cũng không mang khẩu trang, dù cho tiết trời lúc này đặc biệt lạnh.
Bởi vì từ rạng sáng tuyết đã bắt đầu rơi, nên lúc này bên ngoài đã phủ kín một màu trắng bạc.
Cảnh tượng như vậy dường như là chỉ có thể xuất hiện trong manga, tuyết phủ đầy trên những cây tùng bách.
Mà Tần Mạc đứng đó, một thân áo gió đen tuyền, đôi chân thon dài, nửa dựa vào chiếc xe thể thao, trên ngón tay thon dài còn đang kẹp điếu thuốc, sau khi nhìn thấy Phó Cửu, nhăn mày một chút, tiếng nói từ tính dễ nghe: “Nhìn cái gì, còn không lại đây nhanh lên.”
“ Em.là đang thưởng thức sắc đẹp của anh Mạc nha!” Phó Cửu bỏ tay vào túi huýt sáo một tiếng: “Mới vừa rồi tư thế kia đặc biệt đẹp trai.”
Tần Mạc nhìn thiếu niên trước mắt, khuôn mặt vẫn rất tuấn mỹ, chỉ là ăn mặc so với ngày thường nhìn qua có dụng tâm một chút, ngay cả cái đầu màu bạc lộn xộn kia, đều đã sửa sang lại, rất hiển nhiên hôm nay đối với thiếu niên mà nói, cũng không giống với bình thường.
Càng như vậy, Tần Mạc lại càng cảm thấy hắn phải làm chút gì đó mới được.
Chỉ là, Tần Mạc trước giờ vẫn là người vui buồn không nói với ai.
Cho dù là có chút tính toán, ánh mắt cũng sẽ không có thay đổi gì.
Ngược lại thì Phó Cửu không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, ngón tay ở trước mắt hắn quơ quơ.
Tần Mạc duỗi tay, sau khi đem mấy móng vuốt kia kéo xuống, lại lần nữa nhìn về phía gương mặt thiếu niên, quả thật đang rất thích thú với việc trêu chọc người, chính là bởi vì sợ lạnh, chóp mũi mang theo điểm hồng nhạt, nhìn bộ dáng mới nhỏ bé làm sao!
“Như thế nào lại không mang khẩu trang?”
“Vừa nghe anh Mạc ở dưới, em liền chạy tới nên không có kịp.”
Không thể không nói, thời điểm Tần Mạc nghe được lý do này, quả thật cảm thấy cao hứng, nghiêng người lấy ra một cái khẩu trang trong xe: “Mang lên.”
“Là của anh Mạc?” Phó Cửu nhận lấy, nhìn nhìn.
Tần Mạc ừ một tiếng, dập tắt đầu mẩu thuốc lá: “Làm sao? Ghét bỏ???”
“Không có.” Phó Cửu đem khẩu trang đeo lên, thanh âm đều nhẹ đi một chút: “Liền hỏi một chút.”
Tần Mạc duỗi tay, thay thiếu niên điều chỉnh vị trí của khẩu trang một chút.
Phó Cửu thực tâm cảm thấy một gương mặt quá mức đẹp trai, đang cách mình rất rất gần, thật vô cùng có sức dụ dỗ!
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thì cô thật sự nghĩ muốn nuôi một đại thần nha!
“Lên xe.”
“Đi đâu?”
“Mua kẹo cho em, không phải đã ăn hết rồi sao.”
Phó Cửu không nghĩ tới ngay cả loại chuyện này mà đại thần cũng đều nhớ rõ, lúc lên xe ánh mắt cũng cười.
Có điều……
“ En cùng Dao Dao đã hẹn buổi trưa gặp mặt.”
Tần Mạc nghe vậy, tay đặt ở tay lái cứng lại, hai tròng mắt thâm thúy: “ Anh biết.”
Đại thần biết?
Vậy là tốt rồi.
Như vậy đại thần mang cô đi mua kẹo xong, là cô có thể từ bên này rời đi, sau đó cùng Dao Dao tụ tập.
Nhìn bộ dạng tâm sự nặng nề của nha đầu kia.
Sinh nhật lần này hẳn là sẽ không phải đơn giản như vậy.
Chẳng qua, sự thật chứng minh cũng không phải chuyện như vậy.
Lúc ban đầu khi đi mua kẹo, khẩu vị của đại thần cùng vấn đề không có sâu răng, tư vấn vô cùng chuyên nghiệp, ắt phải tốn một chút thời gian.
Càng về sau nữa, đại thần lại muốn cùng cô ăn cơm.
Kết quả...
Khó hiểu, Phó Cửu cứ luôn cảm thấy từ sau khi cơm nước xong, hàn ý trên người đại thần lại trở lại.
Có điều, khi cô cẩn thận nhìn lại, đại thần nhưng lại mà cong môi mỏng cười với cô, bộ dáng lười biếng cười cười, nhìn vô cùng anh tuấn đẹp trai. Hẳn là cũng không có việc gì?!
Phó Cửu xác định đại thần không có việc gì, là ở ngày thứ hai khi trở lại Giang Thành sau cuộc điện thoại của đại thần.
“Ra đi.” Rất đơn giản hai chữ, vô cùng phù hợp với tác phong của đại thần.
Phó Cửu nhướng mày: “ Anh Mạc, anh không phải là……”
Như thể biết được thiếu niên muốn hỏi điều gì, Tần Mạc nhàn nhạt ừ một tiếng: “Ở bên ngoài nhà em.”
Nghe vậy, Phó Cửu cũng không có lãng phí thời gian, cúp điện thoại, liền ra ngoài, trên mặt cũng không mang khẩu trang, dù cho tiết trời lúc này đặc biệt lạnh.
Bởi vì từ rạng sáng tuyết đã bắt đầu rơi, nên lúc này bên ngoài đã phủ kín một màu trắng bạc.
Cảnh tượng như vậy dường như là chỉ có thể xuất hiện trong manga, tuyết phủ đầy trên những cây tùng bách.
Mà Tần Mạc đứng đó, một thân áo gió đen tuyền, đôi chân thon dài, nửa dựa vào chiếc xe thể thao, trên ngón tay thon dài còn đang kẹp điếu thuốc, sau khi nhìn thấy Phó Cửu, nhăn mày một chút, tiếng nói từ tính dễ nghe: “Nhìn cái gì, còn không lại đây nhanh lên.”
“ Em.là đang thưởng thức sắc đẹp của anh Mạc nha!” Phó Cửu bỏ tay vào túi huýt sáo một tiếng: “Mới vừa rồi tư thế kia đặc biệt đẹp trai.”
Tần Mạc nhìn thiếu niên trước mắt, khuôn mặt vẫn rất tuấn mỹ, chỉ là ăn mặc so với ngày thường nhìn qua có dụng tâm một chút, ngay cả cái đầu màu bạc lộn xộn kia, đều đã sửa sang lại, rất hiển nhiên hôm nay đối với thiếu niên mà nói, cũng không giống với bình thường.
Càng như vậy, Tần Mạc lại càng cảm thấy hắn phải làm chút gì đó mới được.
Chỉ là, Tần Mạc trước giờ vẫn là người vui buồn không nói với ai.
Cho dù là có chút tính toán, ánh mắt cũng sẽ không có thay đổi gì.
Ngược lại thì Phó Cửu không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, ngón tay ở trước mắt hắn quơ quơ.
Tần Mạc duỗi tay, sau khi đem mấy móng vuốt kia kéo xuống, lại lần nữa nhìn về phía gương mặt thiếu niên, quả thật đang rất thích thú với việc trêu chọc người, chính là bởi vì sợ lạnh, chóp mũi mang theo điểm hồng nhạt, nhìn bộ dáng mới nhỏ bé làm sao!
“Như thế nào lại không mang khẩu trang?”
“Vừa nghe anh Mạc ở dưới, em liền chạy tới nên không có kịp.”
Không thể không nói, thời điểm Tần Mạc nghe được lý do này, quả thật cảm thấy cao hứng, nghiêng người lấy ra một cái khẩu trang trong xe: “Mang lên.”
“Là của anh Mạc?” Phó Cửu nhận lấy, nhìn nhìn.
Tần Mạc ừ một tiếng, dập tắt đầu mẩu thuốc lá: “Làm sao? Ghét bỏ???”
“Không có.” Phó Cửu đem khẩu trang đeo lên, thanh âm đều nhẹ đi một chút: “Liền hỏi một chút.”
Tần Mạc duỗi tay, thay thiếu niên điều chỉnh vị trí của khẩu trang một chút.
Phó Cửu thực tâm cảm thấy một gương mặt quá mức đẹp trai, đang cách mình rất rất gần, thật vô cùng có sức dụ dỗ!
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thì cô thật sự nghĩ muốn nuôi một đại thần nha!
“Lên xe.”
“Đi đâu?”
“Mua kẹo cho em, không phải đã ăn hết rồi sao.”
Phó Cửu không nghĩ tới ngay cả loại chuyện này mà đại thần cũng đều nhớ rõ, lúc lên xe ánh mắt cũng cười.
Có điều……
“ En cùng Dao Dao đã hẹn buổi trưa gặp mặt.”
Tần Mạc nghe vậy, tay đặt ở tay lái cứng lại, hai tròng mắt thâm thúy: “ Anh biết.”
Đại thần biết?
Vậy là tốt rồi.
Như vậy đại thần mang cô đi mua kẹo xong, là cô có thể từ bên này rời đi, sau đó cùng Dao Dao tụ tập.
Nhìn bộ dạng tâm sự nặng nề của nha đầu kia.
Sinh nhật lần này hẳn là sẽ không phải đơn giản như vậy.
Chẳng qua, sự thật chứng minh cũng không phải chuyện như vậy.
Lúc ban đầu khi đi mua kẹo, khẩu vị của đại thần cùng vấn đề không có sâu răng, tư vấn vô cùng chuyên nghiệp, ắt phải tốn một chút thời gian.
Càng về sau nữa, đại thần lại muốn cùng cô ăn cơm.
Kết quả...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.