Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh: Ác Ma, Ở Cách Vách
Chương 204: Tần thần bá đạo
Chiến Thất Thiếu
07/08/2020
Editor: Đậu Đậu
“Kẹo que?” Nhân viên cửa hàng cười tươi: “Là mua cho một người bạn nhỏ đúng không ạ?”
Phó Cửu vừa nghe kẹo que chocolate liền biết Đại thần là mua cho nàng, vừa muốn mở miệng phủ nhận.
Tiếng nói lạnh lẽo của đại thần lại truyền tới, thong thả ung dung quý khí: “Đúng là mua cho một người bạn nhỏ.”
Đại thần tuyệt đối là cố ý, nếu không khi hắn nói ba chữ "người bạn nhỏ" còn liếc nhìn cô một cái.
Trước kia nhân viên cửa hàng cũng gặp qua không ít người lớn mua kẹo cho trẻ con, chỉ là trẻ tuổi giống như hai người trước mắt này, thật sự hiếm thấy, khó tránh khỏi nhiều lời: “Tiên sinh, xin hỏi người bạn nhỏ của ngài tầm khoảng bao nhiêu tuổi? Chúng ta căn cứ vào tuổi để mua kẹo, đặc biệt ngài muốn mua vị chocolate, loại này kẹo không rất thích hợp cho trẻ nhỏ ăn."
“Mười bảy tuổi.”
Lúc sau, Tần Mạc phun ra ba chữ này.
Không chỉ là nhân viên cửa hàng, ngay cả mấy đứa trẻ trong cửa hàng đều bị sốc, đôi mắt mở to, hỏi: “Mười bảy tuổi? Đó là bao nhiêu?”
“Ta năm nay ba tuổi, một lần ba tuổi là ba tuổi, hai lần ba tuổi là sáu tuổi, ba lần ba tuổi là chín tuổi, bốn lần ba tuổi…… Bốn lần ba tuổi…… “ Một nhóc con xòe bàn tay đếm ngón tay, đếm tới đếm lui cuối cùng sốt ruột, khuôn mặt nhỏ phồng lên, dậm chân: “Bốn cái ba tuổi không đủ làm sao đây?”
Bốn cái ba tuổi một đôi tay xác thật không đủ, thật là làm khó nhóc con……
Nhân viên cửa hàng khó khăn nói chuyện, xác nhận lần cuối cùng: “Tiên sinh nói chính là mười bảy tuổi? Không phải bảy tuổi?”
“Ân.” Lúc sau Tần Mạc lên tiếng, đem thiếu niên đẩy lên phía trước, môi mỏng khẽ mở: “Tuy rằng hành vi ăn kẹo này như trẻ con bảy tuổi, nhưng khuôn mặt này chính xác là mười bảy tuổi.”
Phó Cửu:…Cô xác định, đại thần tới mua kẹo chính là vì có thể càng làm hình tượng độc miệng của mình sinh động hơn.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy động tác của người đàn ông, mới ý thức được kẹo chính là mua cho thiếu niên, dừng lại một chút, sau đó cười hối lỗi: “Hai người chờ chút, tôi đi lấy kẹo cho hai người.”
Nghe vậy! Đám nhóc con chụm đầu lại, giống như mở hội nghị quan trọng, rất là thâm trầm: “Các ngươi thấy chưa? Anh trai lớn mua kẹo cho anh xinh đẹp! “
“Ân! Thấy rồi! Ta cảm thấy đây là tính toán! Tuyệt đối là tính kế! “
“Chúng ta có hay không nói cho anh xinh đẹp, bảo anh ấy đừng lấy?”
“Không tốt lắm đâu, vẻ mặt của anh xinh đẹp trông rất muốn ăn. Haiz, ta có thể hiểu anh ấy, khi ta không được ăn kẹo, cũng là cái khuôn mặt như này.”
Phó Cửu:…… Khuôn mặt cô như thế nào? Không phải rất đẹp trai sao?
Còn có, những đứa nhóc bên kia, lúc các ngươi đang nói thì thầm, nên nói nhỏ tiếng xuống một chút?
Bất quá…… Có một túi kẹo que lớn để ăn, thật sự là hạnh phúc.
Hơn nữa thương hiệu sô cô la này rất ngon, pha trộn với kẹo, tạo ra một hương vị tuyệt vời.
Chờ đến khi Tần Mạc thanh toán xong, Phó Cửu bóc một cây ngậm ở trong miệng. Tóc bạc xinh đẹp cùng chóp mũi hoàn hảo, nhìn qua ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Tần Mạc cầm ví, mắt liếc nhìn thiếu niên một cái, hài lòng xoa mái tóc bù xù của thiếu niên, biểu tình lạnh nhạt như cũ: “Lần này đi không tồi. Nhưng nếu ta nhìn thấy ngươi xoa đầu ai, không phải là kẹo sẽ bị ném vào thùng rác, mà toàn bộ Giang thành đều không ai dám bán cho ngươi nửa cây kẹo que, hiểu ý ta chứ?”
Phó Cửu:……
“Kẹo que?” Nhân viên cửa hàng cười tươi: “Là mua cho một người bạn nhỏ đúng không ạ?”
Phó Cửu vừa nghe kẹo que chocolate liền biết Đại thần là mua cho nàng, vừa muốn mở miệng phủ nhận.
Tiếng nói lạnh lẽo của đại thần lại truyền tới, thong thả ung dung quý khí: “Đúng là mua cho một người bạn nhỏ.”
Đại thần tuyệt đối là cố ý, nếu không khi hắn nói ba chữ "người bạn nhỏ" còn liếc nhìn cô một cái.
Trước kia nhân viên cửa hàng cũng gặp qua không ít người lớn mua kẹo cho trẻ con, chỉ là trẻ tuổi giống như hai người trước mắt này, thật sự hiếm thấy, khó tránh khỏi nhiều lời: “Tiên sinh, xin hỏi người bạn nhỏ của ngài tầm khoảng bao nhiêu tuổi? Chúng ta căn cứ vào tuổi để mua kẹo, đặc biệt ngài muốn mua vị chocolate, loại này kẹo không rất thích hợp cho trẻ nhỏ ăn."
“Mười bảy tuổi.”
Lúc sau, Tần Mạc phun ra ba chữ này.
Không chỉ là nhân viên cửa hàng, ngay cả mấy đứa trẻ trong cửa hàng đều bị sốc, đôi mắt mở to, hỏi: “Mười bảy tuổi? Đó là bao nhiêu?”
“Ta năm nay ba tuổi, một lần ba tuổi là ba tuổi, hai lần ba tuổi là sáu tuổi, ba lần ba tuổi là chín tuổi, bốn lần ba tuổi…… Bốn lần ba tuổi…… “ Một nhóc con xòe bàn tay đếm ngón tay, đếm tới đếm lui cuối cùng sốt ruột, khuôn mặt nhỏ phồng lên, dậm chân: “Bốn cái ba tuổi không đủ làm sao đây?”
Bốn cái ba tuổi một đôi tay xác thật không đủ, thật là làm khó nhóc con……
Nhân viên cửa hàng khó khăn nói chuyện, xác nhận lần cuối cùng: “Tiên sinh nói chính là mười bảy tuổi? Không phải bảy tuổi?”
“Ân.” Lúc sau Tần Mạc lên tiếng, đem thiếu niên đẩy lên phía trước, môi mỏng khẽ mở: “Tuy rằng hành vi ăn kẹo này như trẻ con bảy tuổi, nhưng khuôn mặt này chính xác là mười bảy tuổi.”
Phó Cửu:…Cô xác định, đại thần tới mua kẹo chính là vì có thể càng làm hình tượng độc miệng của mình sinh động hơn.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy động tác của người đàn ông, mới ý thức được kẹo chính là mua cho thiếu niên, dừng lại một chút, sau đó cười hối lỗi: “Hai người chờ chút, tôi đi lấy kẹo cho hai người.”
Nghe vậy! Đám nhóc con chụm đầu lại, giống như mở hội nghị quan trọng, rất là thâm trầm: “Các ngươi thấy chưa? Anh trai lớn mua kẹo cho anh xinh đẹp! “
“Ân! Thấy rồi! Ta cảm thấy đây là tính toán! Tuyệt đối là tính kế! “
“Chúng ta có hay không nói cho anh xinh đẹp, bảo anh ấy đừng lấy?”
“Không tốt lắm đâu, vẻ mặt của anh xinh đẹp trông rất muốn ăn. Haiz, ta có thể hiểu anh ấy, khi ta không được ăn kẹo, cũng là cái khuôn mặt như này.”
Phó Cửu:…… Khuôn mặt cô như thế nào? Không phải rất đẹp trai sao?
Còn có, những đứa nhóc bên kia, lúc các ngươi đang nói thì thầm, nên nói nhỏ tiếng xuống một chút?
Bất quá…… Có một túi kẹo que lớn để ăn, thật sự là hạnh phúc.
Hơn nữa thương hiệu sô cô la này rất ngon, pha trộn với kẹo, tạo ra một hương vị tuyệt vời.
Chờ đến khi Tần Mạc thanh toán xong, Phó Cửu bóc một cây ngậm ở trong miệng. Tóc bạc xinh đẹp cùng chóp mũi hoàn hảo, nhìn qua ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Tần Mạc cầm ví, mắt liếc nhìn thiếu niên một cái, hài lòng xoa mái tóc bù xù của thiếu niên, biểu tình lạnh nhạt như cũ: “Lần này đi không tồi. Nhưng nếu ta nhìn thấy ngươi xoa đầu ai, không phải là kẹo sẽ bị ném vào thùng rác, mà toàn bộ Giang thành đều không ai dám bán cho ngươi nửa cây kẹo que, hiểu ý ta chứ?”
Phó Cửu:……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.