Chương 10
Lượng Nhược Tinh Thần
26/11/2019
Kể từ khi chia tay Sa Hoa, A Hàm vẫn luôn rầu rĩ kém vui. Thi thoảng, cô
lại chạy ra vườn bách thảo ngắm tỏi trời đỏ, lâu lâu lại ghé tiệm thú
cưng chọc mấy bé mèo đen.
Từ con gái, cô đã trở thành phụ nữ, cả sinh mệnh chỉ có một người đàn ông là Sa Hoa. Sa Hoa hỏi cô, rằng cô có yêu anh không.
A Hàm chỉ muốn tóm lấy và lắc thật mạnh vai anh. Khỉ thật, nếu không vừa mắt anh, sao cô có thể lên giường với anh?
A Hàm thẫn thờ bước trên phố. Trời buồn bã ủ dột, cơn mưa bụi lất phất nghiêng theo gió. Cô không kéo mũ áo lên đội, cũng chẳng hề bung ô, chỉ mặc mình bị làn mưa thấm ướt. Cơn mưa có thể giúp cô tỉnh táo phần nào.
Xe buýt đã đến trạm. A Hàm lên xe, người ngợm lỏng tỏng những nước. Cô liên tục hắt xì, khiến các hành khách đều khó chịu bưng kín mặt mũi. A Hàm ngồi khép mình trong góc nhỏ, thẫn thờ ngắm cảnh vật lướt vun vút qua cửa kính.
Bất chợt, chiếc xe bị thắng gấp. Suýt chút nữa A Hàm đã lộn người về trước. Cô vội nắm chặt lấy lưng ghế trước, lại bỗng nghe tiếng bác tài lầm bầm mắng mỏ.
"Thằng khỉ này mù hả? Không nhìn đường hả? Tự nhiên xông ra chắn ngay trước xe, chán sống rồi chứ gì?" Ông bật mở cửa xe, định xuống xem thử người vừa bị mình tông phải đã ra làm sao.
Ý thức được đã có tai nạn xảy ra, các hành khách đều xì xào bàn tán rồi cũng xuống xe theo. A Hàm vốn có chứng sợ máu nên không dám nhìn hiện trường tai nạn, chỉ che mắt xuống bám theo người ta.
Nhưng cô lại loáng thoáng nghe có ai bảo rằng, chiếc xe vốn không tông phải ai cả.
A Hàm cũng không hề ngửi được mùi máu. Cô chỉ nghe đâu một mùi hoa quen thuộc. Mùi hoa dìu dịu ấy cô mới từng ngửi được ở con mèo đen, và cả trên cơ thể nam thần.
Trái tim cô bỗng nhiên thắt lại, bất chợt ngoảnh nhìn. Quả nhiên thấy một người áo đen đang ở ngay bên cạnh.
Làn da nam thần vẫn trắng nhợt, trông mỏng manh như tờ giấy vừa xé đã nát tan. Như chỉ một cơn gió thổi qua, anh đã bay theo nó đến nơi nào không biết.
Ngay khi A Hàm đang vui sướng vì gặp lại, nam thần đã nắm chặt tay cô, kéo cô vào một góc kín đáo.
Ấy là một con ngõ nhỏ trong một góc rất khuất, nơi A Hàm chưa bao giờ dám bén mảng tới một mình. Song, bởi lẽ nam thần đã ở đây, A Hàm lại không thấy sợ nữa.
Còn nam thần, chẳng biết anh đã mắc chứng bệnh lạ gì mà trông rất suy nhược, cứ chốc chốc lại ho khan. Anh áp mu bàn tay trắng nhợt lên đôi môi, quay lưng lại với cô, không hé một lời nào.
A Hàm định vuốt lưng cho anh nhưng đã ngay lập tức gạt phăng tay cô ra, có vẻ vô cùng căm ghét sự đụng chạm của cô.
A Hàm cau mày, bảo: "Em nhớ ra chuyện anh kể rồi."
Anh hỏi lại: "Vậy câu trả lời của em thì sao?"
A Hàm im bặt. Cô vốn vô tư xưa giờ, lại thêm tính ích kỷ và mặt dày, nhưng hôm nay bỗng lại muốn hết lòng thấu hiểu một người. Cô nói: "Anh đi đầu thai đi! Thời gian của anh không còn nhiều, không phải sao?"
Xem chừng nam thần đã đoán trước được câu trả lời của cô, chỉ thờ ơ giễu cợt: "Tôi nên nghĩ ra từ lâu rồi chứ."
Mọi biểu hiện cảm xúc trên mặt anh dần biến mất, trở về dáng vẻ như lần đầu gặp mặt: lạnh lùng mà ẩn giấu gai nhọn, xa cách khó với tới. Anh đáp: "Em không cần nói nhiều, đương nhiên tôi sẽ đi đầu thai."
A Hàm ngẩng phắt lên nhìn anh: "Em biết anh trách em. Nhưng, em không muốn hại..."
Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô: "Tạm thời tôi không muốn nhìn thấy em. Em có thể đi trước được không?"
Mặt A Hàm sậm sịt, quay gót bỏ đi. Khi sắp sửa bước ra khỏi chốn này, từ phía sau, một con mèo đen bỗng lao tới va vào cổ chân cô, liên tục dùng những cái vuốt sắc lẻm cào vào chiếc quần jean của cô.
Từ con gái, cô đã trở thành phụ nữ, cả sinh mệnh chỉ có một người đàn ông là Sa Hoa. Sa Hoa hỏi cô, rằng cô có yêu anh không.
A Hàm chỉ muốn tóm lấy và lắc thật mạnh vai anh. Khỉ thật, nếu không vừa mắt anh, sao cô có thể lên giường với anh?
A Hàm thẫn thờ bước trên phố. Trời buồn bã ủ dột, cơn mưa bụi lất phất nghiêng theo gió. Cô không kéo mũ áo lên đội, cũng chẳng hề bung ô, chỉ mặc mình bị làn mưa thấm ướt. Cơn mưa có thể giúp cô tỉnh táo phần nào.
Xe buýt đã đến trạm. A Hàm lên xe, người ngợm lỏng tỏng những nước. Cô liên tục hắt xì, khiến các hành khách đều khó chịu bưng kín mặt mũi. A Hàm ngồi khép mình trong góc nhỏ, thẫn thờ ngắm cảnh vật lướt vun vút qua cửa kính.
Bất chợt, chiếc xe bị thắng gấp. Suýt chút nữa A Hàm đã lộn người về trước. Cô vội nắm chặt lấy lưng ghế trước, lại bỗng nghe tiếng bác tài lầm bầm mắng mỏ.
"Thằng khỉ này mù hả? Không nhìn đường hả? Tự nhiên xông ra chắn ngay trước xe, chán sống rồi chứ gì?" Ông bật mở cửa xe, định xuống xem thử người vừa bị mình tông phải đã ra làm sao.
Ý thức được đã có tai nạn xảy ra, các hành khách đều xì xào bàn tán rồi cũng xuống xe theo. A Hàm vốn có chứng sợ máu nên không dám nhìn hiện trường tai nạn, chỉ che mắt xuống bám theo người ta.
Nhưng cô lại loáng thoáng nghe có ai bảo rằng, chiếc xe vốn không tông phải ai cả.
A Hàm cũng không hề ngửi được mùi máu. Cô chỉ nghe đâu một mùi hoa quen thuộc. Mùi hoa dìu dịu ấy cô mới từng ngửi được ở con mèo đen, và cả trên cơ thể nam thần.
Trái tim cô bỗng nhiên thắt lại, bất chợt ngoảnh nhìn. Quả nhiên thấy một người áo đen đang ở ngay bên cạnh.
Làn da nam thần vẫn trắng nhợt, trông mỏng manh như tờ giấy vừa xé đã nát tan. Như chỉ một cơn gió thổi qua, anh đã bay theo nó đến nơi nào không biết.
Ngay khi A Hàm đang vui sướng vì gặp lại, nam thần đã nắm chặt tay cô, kéo cô vào một góc kín đáo.
Ấy là một con ngõ nhỏ trong một góc rất khuất, nơi A Hàm chưa bao giờ dám bén mảng tới một mình. Song, bởi lẽ nam thần đã ở đây, A Hàm lại không thấy sợ nữa.
Còn nam thần, chẳng biết anh đã mắc chứng bệnh lạ gì mà trông rất suy nhược, cứ chốc chốc lại ho khan. Anh áp mu bàn tay trắng nhợt lên đôi môi, quay lưng lại với cô, không hé một lời nào.
A Hàm định vuốt lưng cho anh nhưng đã ngay lập tức gạt phăng tay cô ra, có vẻ vô cùng căm ghét sự đụng chạm của cô.
A Hàm cau mày, bảo: "Em nhớ ra chuyện anh kể rồi."
Anh hỏi lại: "Vậy câu trả lời của em thì sao?"
A Hàm im bặt. Cô vốn vô tư xưa giờ, lại thêm tính ích kỷ và mặt dày, nhưng hôm nay bỗng lại muốn hết lòng thấu hiểu một người. Cô nói: "Anh đi đầu thai đi! Thời gian của anh không còn nhiều, không phải sao?"
Xem chừng nam thần đã đoán trước được câu trả lời của cô, chỉ thờ ơ giễu cợt: "Tôi nên nghĩ ra từ lâu rồi chứ."
Mọi biểu hiện cảm xúc trên mặt anh dần biến mất, trở về dáng vẻ như lần đầu gặp mặt: lạnh lùng mà ẩn giấu gai nhọn, xa cách khó với tới. Anh đáp: "Em không cần nói nhiều, đương nhiên tôi sẽ đi đầu thai."
A Hàm ngẩng phắt lên nhìn anh: "Em biết anh trách em. Nhưng, em không muốn hại..."
Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô: "Tạm thời tôi không muốn nhìn thấy em. Em có thể đi trước được không?"
Mặt A Hàm sậm sịt, quay gót bỏ đi. Khi sắp sửa bước ra khỏi chốn này, từ phía sau, một con mèo đen bỗng lao tới va vào cổ chân cô, liên tục dùng những cái vuốt sắc lẻm cào vào chiếc quần jean của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.