Chương 31:
Tiếu Giai Nhân
13/08/2024
Tiêu Chẩn cũng biết săn bắn, nên có rất nhiều chuyện để nói với Đồng Hữu Dư và Đồng Quý.
Đồng Tuệ sau khi giúp nương dọn dẹp phòng bếp xong, len lén đến gần cửa phòng phía đông, nghe thấy phụ thân đang hỏi Tiêu Chẩn về sáu năm tòng quân.
Đồng Tuệ cũng tò mò về chuyện này, bèn đứng im ở ngoài cửa.
Chu Thanh ngẩng đầu lên nhìn thấy, ngạc nhiên nói: “Muốn nghe thì vào mà nghe, đứng đó làm gì, cứ như ăn trộm vậy.”
Bà nói chuyện bằng giọng bình thường, người trong phòng cũng nghe thấy.
Tiêu Chẩn đang kể chuyện bỗng dừng lại.
Đồng Tuệ bị nương làm cho đỏ mặt tía tai, xấu hổ và tức giận bỏ sang phòng phía tây.
Chu Thanh: “…”
Bà đuổi theo vào phòng phía tây, thấy nữ nhi hờn dỗi nghiêng đầu dựa vào thành giường, gò má lộ ra ngoài như bị lửa thiêu, Chu Thanh bật cười, hạ giọng hỏi: “Đều đã ngủ chung một giường ba đêm rồi, chuyện này còn đáng để thẹn thùng sao? Nếu là ta, muốn biết cái gì, ba ngày nay đã sớm hỏi hắn cho xong rồi, hơn nữa, hai đứa đi đường hơn một canh giờ, chẳng lẽ không nói chuyện với nhau?”
Đồng Tuệ trừng mắt nhìn nương, nắm chặt tay áo nói: “Hắn không thích nói chuyện, con cũng vậy, trên đường nói chưa được mười câu.”
Trong đó bao gồm cả câu hắn hỏi nàng “có khát nước không” ngắn ngủn.
Chu Thanh nhìn ra ngoài, kinh ngạc nói: “Thật không nhìn ra, ta còn tưởng hắn là người hoạt bát lắm lời.”
Đồng Tuệ đáp: “Đều là khách sáo thôi, ở nhà hắn cũng ít nói, ba huynh đệ nói chuyện rôm rả trên bàn ăn, hắn chỉ lo ăn cơm.”
Chu Thanh thốt lên: “Đừng nói nó, chẳng phải tính tình của con cũng như vậy sao?”
Đồng Tuệ chợt nhớ đến câu nói "khúc gỗ mục rước được gốc cây khô" của Tôn Điển, trong lòng lại dâng lên tức giận, ngay cả nương cũng không muốn để ý tới.
Chu Thanh ôm nữ nhi dỗ dành một lúc lâu mới dỗ được, nhân cơ hội hỏi chuyện vợ chồng son ban đêm có hòa hợp hay không. Tuy là chuyện riêng tư nhưng nữ nhi xuất giá, đó là chuyện không thể tránh khỏi, huống chi hiền tế lại có thân hình cao lớn như vậy, lỡ như chỉ biết lỗ mãng khiến nữ nhi chịu thiệt thòi không có hứng thú, biến thành nỗi dày vò lâu dài, Chu Thanh là mẫu thân, sao có thể không đau lòng cho được?
Đồng Tuệ không chịu nói, cuối cùng phải khó khăn lắm mới đẩy được nương ra ngoài, nhanh chóng chốt cửa lại.
Chu Thanh đứng ngoài cửa cười khẽ: “Được rồi, nương biết rồi.”
Đồng Tuệ bịt tai nằm xuống đầu giường.
.
Buổi trưa thong thả, Đồng Quý dẫn Tiêu Chẩn đi dạo một vòng quanh làng, xuống tận chân núi. Lúc hai người trở về, Chu Thanh đang ngồi ở cửa chính viện, nơi ánh nắng không chiếu tới, may vá gì đó. Bà ngẩng lên thấy con rể, liền gọi: "Tiêu Chẩn, vào nhà tây nghỉ một lát đi, đi xe cả buổi cũng mệt rồi. Phụ thân con tửu lượng kém, mới uống hai chén đã say, đang trong nhà ngủ như chết."
Tiêu Chẩn nhìn thấy trong tay nhạc mẫu là một mảnh vải cũ, đoán chừng là lấy áo cũ của nhạc phụ hoặc Đồng Quý sửa lại, bèn hỏi: "Nhạc mẫu đang may áo hè cho Tiểu Sơn sao?"
Chu Thanh đáp: "Đúng vậy, thằng bé lớn nhanh lắm, quần áo năm ngoái năm nay đã mặc không vừa nữa rồi."
Tiêu Chẩn nói: "Con với tứ đệ còn một ít quần áo cũ thời niên thiếu, nếu nhạc mẫu không chê, lần sau con sẽ mang đến."
Chu Thanh nghe vậy mừng rỡ. Con rể đã nói vậy, chắc chắn những bộ quần áo cũ đó vẫn còn tốt, có thể mặc được. Quần áo của hai huynh đệ từ mười hai, mười ba tuổi cho đến mười bảy, mười tám tuổi gộp lại, có thể giúp gia đình bà tiết kiệm được rất nhiều vải vóc, cũng tương đương với tiết kiệm được một khoản bạc.
"Có tiện không? Nhà con còn dùng đến không?"
"Huynh đệ chúng con đều đã lớn cả rồi, chỉ còn một chất nữ tám tuổi và một chất tử bốn tuổi, không cần giữ lại cho chúng."
Chu Thanh vui vẻ nói: "Vậy thì ta không khách sáo nữa!"
Đồng Quý đứng bên cạnh nghe vậy, không khỏi hâm mộ: "Tiểu Sơn thật có phúc, ta hồi bé đều phải nhặt quần áo cũ của đại ca mặc, mặc đến rách nát hết cả, chẳng còn mấy bộ để dành cho Tiểu Sơn."
Tiêu Chẩn nghe vậy, ánh mắt hơi trầm xuống.
Đồng Quý chợt nhớ ra Tiêu gia có một vị đại ca nghe nói là bị kẻ thù cứa một nhát vào cổ mà chết thảm, bèn ý thức được "đại ca" đối với Tiêu Chẩn cũng là một từ ngữ đau lòng, liền thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Tiêu Chẩn: "Là ta lỡ lời, nhị gia đừng để ý, vào trong nghỉ ngơi một lát đi."
Tiêu Chẩn gật đầu, đi vào nhà tây.
Đồng Tuệ từ sớm đã nghe thấy động tĩnh, biết hắn đã trở về, liền chủ động mở chốt cửa.
Tiêu Chẩn vén rèm bước vào, nhìn thấy thê tử đang thu dọn hành lý.
Hai người chạm mắt nhau, Đồng Tuệ tiếp tục bận rộn, Tiêu Chẩn ngồi xuống đầu giường, im lặng nhìn nàng.
Lúc trước Đồng Tuệ xuất giá, của hồi môn mang theo đều là đồ mới, lần này về nhà mẹ đẻ, phải mang theo phần lớn quần áo cũ để mặc thường ngày, còn quần áo mới chỉ mặc vào dịp lễ Tết hoặc khi ra ngoài, để giữ thể diện. Người dân trong làng sống tiết kiệm, nhà nào cũng vậy.
Xuân hạ thu đông, quần áo dày mỏng đều có đủ cả. Đồng Tuệ lấy tấm ga trải giường cũ, gói thành hai bọc lớn, giày dép thì dùng dây thừng buộc thành một chồng.
Tiêu Chẩn cầm lấy một chiếc giày còn mới khoảng bảy phần, so sánh với lòng bàn tay trái của mình. Bàn chân của tiểu cô nương còn chưa bằng bàn tay hắn.
Thấy động tác của hắn, Đồng Tuệ mới hỏi: "Không phải huynh đệ các chàng đưa quần áo cho nhau sao?"
Nếu như vậy, quần áo của Tiêu Chẩn sẽ cho Tiêu Dã, Tiêu Dã mặc không vừa nữa sẽ cho Tiêu Thiệp của nhị phòng mới đúng.
Tiêu Chẩn đáp: "Lúc đó gia cảnh tốt hơn bây giờ."
Đồng Tuệ: "..."
Nàng giật lấy chiếc giày, cột lên trên cùng của chồng giày.
Đồng Tuệ sau khi giúp nương dọn dẹp phòng bếp xong, len lén đến gần cửa phòng phía đông, nghe thấy phụ thân đang hỏi Tiêu Chẩn về sáu năm tòng quân.
Đồng Tuệ cũng tò mò về chuyện này, bèn đứng im ở ngoài cửa.
Chu Thanh ngẩng đầu lên nhìn thấy, ngạc nhiên nói: “Muốn nghe thì vào mà nghe, đứng đó làm gì, cứ như ăn trộm vậy.”
Bà nói chuyện bằng giọng bình thường, người trong phòng cũng nghe thấy.
Tiêu Chẩn đang kể chuyện bỗng dừng lại.
Đồng Tuệ bị nương làm cho đỏ mặt tía tai, xấu hổ và tức giận bỏ sang phòng phía tây.
Chu Thanh: “…”
Bà đuổi theo vào phòng phía tây, thấy nữ nhi hờn dỗi nghiêng đầu dựa vào thành giường, gò má lộ ra ngoài như bị lửa thiêu, Chu Thanh bật cười, hạ giọng hỏi: “Đều đã ngủ chung một giường ba đêm rồi, chuyện này còn đáng để thẹn thùng sao? Nếu là ta, muốn biết cái gì, ba ngày nay đã sớm hỏi hắn cho xong rồi, hơn nữa, hai đứa đi đường hơn một canh giờ, chẳng lẽ không nói chuyện với nhau?”
Đồng Tuệ trừng mắt nhìn nương, nắm chặt tay áo nói: “Hắn không thích nói chuyện, con cũng vậy, trên đường nói chưa được mười câu.”
Trong đó bao gồm cả câu hắn hỏi nàng “có khát nước không” ngắn ngủn.
Chu Thanh nhìn ra ngoài, kinh ngạc nói: “Thật không nhìn ra, ta còn tưởng hắn là người hoạt bát lắm lời.”
Đồng Tuệ đáp: “Đều là khách sáo thôi, ở nhà hắn cũng ít nói, ba huynh đệ nói chuyện rôm rả trên bàn ăn, hắn chỉ lo ăn cơm.”
Chu Thanh thốt lên: “Đừng nói nó, chẳng phải tính tình của con cũng như vậy sao?”
Đồng Tuệ chợt nhớ đến câu nói "khúc gỗ mục rước được gốc cây khô" của Tôn Điển, trong lòng lại dâng lên tức giận, ngay cả nương cũng không muốn để ý tới.
Chu Thanh ôm nữ nhi dỗ dành một lúc lâu mới dỗ được, nhân cơ hội hỏi chuyện vợ chồng son ban đêm có hòa hợp hay không. Tuy là chuyện riêng tư nhưng nữ nhi xuất giá, đó là chuyện không thể tránh khỏi, huống chi hiền tế lại có thân hình cao lớn như vậy, lỡ như chỉ biết lỗ mãng khiến nữ nhi chịu thiệt thòi không có hứng thú, biến thành nỗi dày vò lâu dài, Chu Thanh là mẫu thân, sao có thể không đau lòng cho được?
Đồng Tuệ không chịu nói, cuối cùng phải khó khăn lắm mới đẩy được nương ra ngoài, nhanh chóng chốt cửa lại.
Chu Thanh đứng ngoài cửa cười khẽ: “Được rồi, nương biết rồi.”
Đồng Tuệ bịt tai nằm xuống đầu giường.
.
Buổi trưa thong thả, Đồng Quý dẫn Tiêu Chẩn đi dạo một vòng quanh làng, xuống tận chân núi. Lúc hai người trở về, Chu Thanh đang ngồi ở cửa chính viện, nơi ánh nắng không chiếu tới, may vá gì đó. Bà ngẩng lên thấy con rể, liền gọi: "Tiêu Chẩn, vào nhà tây nghỉ một lát đi, đi xe cả buổi cũng mệt rồi. Phụ thân con tửu lượng kém, mới uống hai chén đã say, đang trong nhà ngủ như chết."
Tiêu Chẩn nhìn thấy trong tay nhạc mẫu là một mảnh vải cũ, đoán chừng là lấy áo cũ của nhạc phụ hoặc Đồng Quý sửa lại, bèn hỏi: "Nhạc mẫu đang may áo hè cho Tiểu Sơn sao?"
Chu Thanh đáp: "Đúng vậy, thằng bé lớn nhanh lắm, quần áo năm ngoái năm nay đã mặc không vừa nữa rồi."
Tiêu Chẩn nói: "Con với tứ đệ còn một ít quần áo cũ thời niên thiếu, nếu nhạc mẫu không chê, lần sau con sẽ mang đến."
Chu Thanh nghe vậy mừng rỡ. Con rể đã nói vậy, chắc chắn những bộ quần áo cũ đó vẫn còn tốt, có thể mặc được. Quần áo của hai huynh đệ từ mười hai, mười ba tuổi cho đến mười bảy, mười tám tuổi gộp lại, có thể giúp gia đình bà tiết kiệm được rất nhiều vải vóc, cũng tương đương với tiết kiệm được một khoản bạc.
"Có tiện không? Nhà con còn dùng đến không?"
"Huynh đệ chúng con đều đã lớn cả rồi, chỉ còn một chất nữ tám tuổi và một chất tử bốn tuổi, không cần giữ lại cho chúng."
Chu Thanh vui vẻ nói: "Vậy thì ta không khách sáo nữa!"
Đồng Quý đứng bên cạnh nghe vậy, không khỏi hâm mộ: "Tiểu Sơn thật có phúc, ta hồi bé đều phải nhặt quần áo cũ của đại ca mặc, mặc đến rách nát hết cả, chẳng còn mấy bộ để dành cho Tiểu Sơn."
Tiêu Chẩn nghe vậy, ánh mắt hơi trầm xuống.
Đồng Quý chợt nhớ ra Tiêu gia có một vị đại ca nghe nói là bị kẻ thù cứa một nhát vào cổ mà chết thảm, bèn ý thức được "đại ca" đối với Tiêu Chẩn cũng là một từ ngữ đau lòng, liền thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Tiêu Chẩn: "Là ta lỡ lời, nhị gia đừng để ý, vào trong nghỉ ngơi một lát đi."
Tiêu Chẩn gật đầu, đi vào nhà tây.
Đồng Tuệ từ sớm đã nghe thấy động tĩnh, biết hắn đã trở về, liền chủ động mở chốt cửa.
Tiêu Chẩn vén rèm bước vào, nhìn thấy thê tử đang thu dọn hành lý.
Hai người chạm mắt nhau, Đồng Tuệ tiếp tục bận rộn, Tiêu Chẩn ngồi xuống đầu giường, im lặng nhìn nàng.
Lúc trước Đồng Tuệ xuất giá, của hồi môn mang theo đều là đồ mới, lần này về nhà mẹ đẻ, phải mang theo phần lớn quần áo cũ để mặc thường ngày, còn quần áo mới chỉ mặc vào dịp lễ Tết hoặc khi ra ngoài, để giữ thể diện. Người dân trong làng sống tiết kiệm, nhà nào cũng vậy.
Xuân hạ thu đông, quần áo dày mỏng đều có đủ cả. Đồng Tuệ lấy tấm ga trải giường cũ, gói thành hai bọc lớn, giày dép thì dùng dây thừng buộc thành một chồng.
Tiêu Chẩn cầm lấy một chiếc giày còn mới khoảng bảy phần, so sánh với lòng bàn tay trái của mình. Bàn chân của tiểu cô nương còn chưa bằng bàn tay hắn.
Thấy động tác của hắn, Đồng Tuệ mới hỏi: "Không phải huynh đệ các chàng đưa quần áo cho nhau sao?"
Nếu như vậy, quần áo của Tiêu Chẩn sẽ cho Tiêu Dã, Tiêu Dã mặc không vừa nữa sẽ cho Tiêu Thiệp của nhị phòng mới đúng.
Tiêu Chẩn đáp: "Lúc đó gia cảnh tốt hơn bây giờ."
Đồng Tuệ: "..."
Nàng giật lấy chiếc giày, cột lên trên cùng của chồng giày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.