Chương 8:
Tiếu Giai Nhân
12/08/2024
Có chủ ý rồi, ngày hôm sau Đồng Hữu Dư liền đi mượn trong làng hai con la, cố tình làm cho rầm rộ, để dân làng đều biết bọn họ lên huyện thành bán da hươu.
"Da hươu là của hiếm, chắc bán được mười mấy lạng bạc nhỉ? Các người phát tài rồi."
"Thị trường đang xuống giá, chắc chỉ được mười lạng, ta lên đó xem lang trung một chút, rồi mua cho A Mãn thêm một cái rương, quay đi quay lại là hết."
"... Các người đối xử với A Mãn tốt thật đấy."
Đuổi được dân làng đi rồi, hai chú cháu thúc ngựa lên đường.
Đồng Tuệ ở nhà thấp thỏm không yên, chiến tranh mới kết thúc không lâu, người lương thiện thì cần cù làm ăn, nhưng lại có một bọn người tiếp tục làm cái nghề cướp bóc vô lương tâm kia.
Nàng lo lắng phụ thân và ca ca trên đường đi bị cướp.
Huyện thành cách xa, mãi đến hoàng hôn hai thúc cháu nhà họ Đồng mới trở về, bởi vì cả hai đều ăn mặc như thợ săn, lưng đeo cung tên, dáng người cao lớn, nên trên đường đi cũng không gặp nguy hiểm gì.
Có vài người trong làng tâm tư khó đoán cứ quanh quẩn ở đầu làng chờ đợi, thấy Đồng Hữu Dư tay xách một bọc thuốc, Đồng Quý ôm trong lòng hai tấm vải hoa, hai con la thì mỗi con chở một cái rương gỗ lim mới toanh, liền đoán ra nhà họ Đồng đã dùng hết số bạc bán da hươu rồi, chỉ đành bất đắc dĩ bỏ đi.
"Phụ thân, nhị ca!"
Đồng Tuệ vui mừng nghênh đón phụ thân và ca ca vào nhà.
Đồng Quý bỏ đồ xuống, trước tiên đi trả la. Đồng Hữu Dư ngồi lên một cái rương gỗ lim, vừa lau mồ hôi vừa nhìn nữ nhi cười: "Mua cho con hai cái rương lớn, sau này mang về đặt ở đầu giường phía Tây, để quần áo, chăn màn đều tiện, rương này có khóa, tiền riêng tư cũng có thể cất trong đó."
Đồng Tuệ nghe vậy thấy chua xót trong lòng: "Nhà họ điều kiện tốt, có thể đã chuẩn bị sẵn rồi, phụ thân giữ lại số bạc đó bồi bổ sức khỏe thì hơn."
Đồng Hữu Dư: "Sức khỏe phụ thân không sao, con mang theo nhiều đồ cưới một chút, sau này ở nhà phu quân cũng có thể ngẩng cao đầu."
Hai phụ tử đang nói chuyện, Đồng Thiện tan học về, Đồng Hữu Dư cười đưa bọc thuốc cho nữ nhi: "Đều là bánh ngọt mua ở thành đấy, con cầm lấy ăn đi, chia cho mẫu thân con một ít, bà ấy thích ăn cái này."
Đồng Tuệ lúc này mới biết, phụ thân đã không tiêu một đồng nào cho bản thân.
.
Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt, chớp mắt đã đến ngày mùng bốn tháng ba.
Lần trước là lễ dạm ngõ, có thể tổ chức đơn giản, lần này nữ nhi xuất giá, nhà họ Đồng đã chuẩn bị mấy mâm cỗ để đãi những người trong làng thân thiết, nhà ngoại của Đồng Tuệ đã đến từ một ngày trước.
Dân làng tặng rất nhiều đồ thêu làm quà, nào là vỏ gối màu đỏ, khăn tay, giày tất, rồi thì cả lược gỗ, trâm cài tóc gỗ, chậu gỗ, linh tinh đủ thứ.
Ngoại tổ phụ Chu Cảnh Xuân là một lang trung, gia cảnh cũng kha khá, tặng cho cháu gái một chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt, dặn dò: "Trừ phi thật sự thái bình, nếu không thì đừng đeo ra ngoài, biết người biết mặt không biết lòng đâu."
Đồng Tuệ hiểu rõ đạo lý của cải không nên lộ liễu, mỉm cười cảm ơn ngoại tổ phụ.
Cữu mẫu tặng một hộp phấn son, còn có một chiếc gương soi rất rõ nét: "Nghe nói Tiêu gia không bắt con dâu phải làm ruộng, vậy thì con cứ ăn diện cho đẹp, nữ nhi phải xinh đẹp thì mới được người ta yêu thích."
Người ta đó đương nhiên là chỉ Tiêu Chẩn.
Đồng Tuệ bị cữu mẫu trêu cho đỏ mặt.
Biểu ca tặng một bộ bút mực giấy nghiên: "Nhà chúng ta tuy không phải là nhà học vấn, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc cần phải viết lách, trong nhà có sẵn thì không cần phải đi mượn người khác."
Đó là một món quà tuy không ngờ tới nhưng lại rất thiết thực.
Biểu muội tặng một bộ quần áo mùa hè bằng lụa.
Đồng Tuệ rất thích, nhưng vẫn khuyên nhủ: "Chúng ta ở nông thôn không mặc được cái này đâu, muội muội cứ giữ lại mà mặc đi."
Biểu muội mới mười lăm tuổi cười tươi rói: "Đây là muội nhờ thợ may may theo số đo của tỷ tỷ đấy, muội không cao bằng tỷ tỷ, giữ lại cũng không mặc vừa."
Đồng Tuệ bất đắc dĩ xoa đầu cô em họ.
Một ngày nhận quà cưới náo nhiệt và bận rộn trôi qua, chiều tối buông xuống.
Chu Thanh ở trong phòng nữ nhi rất lâu, trước khi đi liền lấy từ trong túi áo ra một quả bầu hồ lô bằng gỗ to bằng bàn tay, giống như đồ chơi của trẻ con.
"Đây là vật báu của mẫu thân, con xem xong là sẽ biết chuyện động phòng là như thế nào."
Nhìn nữ nhi ngơ ngác, Chu Thanh mỉm cười rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Đồng Tuệ vẫn nắm chặt chiếc hồ lô nhỏ tinh xảo trong tay, ngẩn người một lúc, nàng quỳ xuống đầu giường cài chặt then cửa, rồi lại tiếp tục nghiên cứu chiếc hồ lô gỗ.
Thử một hồi, chiếc hồ lô gỗ bất ngờ tách ra làm đôi, mở nắp ra, bên trong có hai tượng người nhỏ bằng sứ được chế tác vô cùng sống động.
Đồng Tuệ cúi đầu nhìn kỹ...
Đêm đó nàng ngủ không ngon giấc.
"Da hươu là của hiếm, chắc bán được mười mấy lạng bạc nhỉ? Các người phát tài rồi."
"Thị trường đang xuống giá, chắc chỉ được mười lạng, ta lên đó xem lang trung một chút, rồi mua cho A Mãn thêm một cái rương, quay đi quay lại là hết."
"... Các người đối xử với A Mãn tốt thật đấy."
Đuổi được dân làng đi rồi, hai chú cháu thúc ngựa lên đường.
Đồng Tuệ ở nhà thấp thỏm không yên, chiến tranh mới kết thúc không lâu, người lương thiện thì cần cù làm ăn, nhưng lại có một bọn người tiếp tục làm cái nghề cướp bóc vô lương tâm kia.
Nàng lo lắng phụ thân và ca ca trên đường đi bị cướp.
Huyện thành cách xa, mãi đến hoàng hôn hai thúc cháu nhà họ Đồng mới trở về, bởi vì cả hai đều ăn mặc như thợ săn, lưng đeo cung tên, dáng người cao lớn, nên trên đường đi cũng không gặp nguy hiểm gì.
Có vài người trong làng tâm tư khó đoán cứ quanh quẩn ở đầu làng chờ đợi, thấy Đồng Hữu Dư tay xách một bọc thuốc, Đồng Quý ôm trong lòng hai tấm vải hoa, hai con la thì mỗi con chở một cái rương gỗ lim mới toanh, liền đoán ra nhà họ Đồng đã dùng hết số bạc bán da hươu rồi, chỉ đành bất đắc dĩ bỏ đi.
"Phụ thân, nhị ca!"
Đồng Tuệ vui mừng nghênh đón phụ thân và ca ca vào nhà.
Đồng Quý bỏ đồ xuống, trước tiên đi trả la. Đồng Hữu Dư ngồi lên một cái rương gỗ lim, vừa lau mồ hôi vừa nhìn nữ nhi cười: "Mua cho con hai cái rương lớn, sau này mang về đặt ở đầu giường phía Tây, để quần áo, chăn màn đều tiện, rương này có khóa, tiền riêng tư cũng có thể cất trong đó."
Đồng Tuệ nghe vậy thấy chua xót trong lòng: "Nhà họ điều kiện tốt, có thể đã chuẩn bị sẵn rồi, phụ thân giữ lại số bạc đó bồi bổ sức khỏe thì hơn."
Đồng Hữu Dư: "Sức khỏe phụ thân không sao, con mang theo nhiều đồ cưới một chút, sau này ở nhà phu quân cũng có thể ngẩng cao đầu."
Hai phụ tử đang nói chuyện, Đồng Thiện tan học về, Đồng Hữu Dư cười đưa bọc thuốc cho nữ nhi: "Đều là bánh ngọt mua ở thành đấy, con cầm lấy ăn đi, chia cho mẫu thân con một ít, bà ấy thích ăn cái này."
Đồng Tuệ lúc này mới biết, phụ thân đã không tiêu một đồng nào cho bản thân.
.
Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt, chớp mắt đã đến ngày mùng bốn tháng ba.
Lần trước là lễ dạm ngõ, có thể tổ chức đơn giản, lần này nữ nhi xuất giá, nhà họ Đồng đã chuẩn bị mấy mâm cỗ để đãi những người trong làng thân thiết, nhà ngoại của Đồng Tuệ đã đến từ một ngày trước.
Dân làng tặng rất nhiều đồ thêu làm quà, nào là vỏ gối màu đỏ, khăn tay, giày tất, rồi thì cả lược gỗ, trâm cài tóc gỗ, chậu gỗ, linh tinh đủ thứ.
Ngoại tổ phụ Chu Cảnh Xuân là một lang trung, gia cảnh cũng kha khá, tặng cho cháu gái một chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt, dặn dò: "Trừ phi thật sự thái bình, nếu không thì đừng đeo ra ngoài, biết người biết mặt không biết lòng đâu."
Đồng Tuệ hiểu rõ đạo lý của cải không nên lộ liễu, mỉm cười cảm ơn ngoại tổ phụ.
Cữu mẫu tặng một hộp phấn son, còn có một chiếc gương soi rất rõ nét: "Nghe nói Tiêu gia không bắt con dâu phải làm ruộng, vậy thì con cứ ăn diện cho đẹp, nữ nhi phải xinh đẹp thì mới được người ta yêu thích."
Người ta đó đương nhiên là chỉ Tiêu Chẩn.
Đồng Tuệ bị cữu mẫu trêu cho đỏ mặt.
Biểu ca tặng một bộ bút mực giấy nghiên: "Nhà chúng ta tuy không phải là nhà học vấn, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc cần phải viết lách, trong nhà có sẵn thì không cần phải đi mượn người khác."
Đó là một món quà tuy không ngờ tới nhưng lại rất thiết thực.
Biểu muội tặng một bộ quần áo mùa hè bằng lụa.
Đồng Tuệ rất thích, nhưng vẫn khuyên nhủ: "Chúng ta ở nông thôn không mặc được cái này đâu, muội muội cứ giữ lại mà mặc đi."
Biểu muội mới mười lăm tuổi cười tươi rói: "Đây là muội nhờ thợ may may theo số đo của tỷ tỷ đấy, muội không cao bằng tỷ tỷ, giữ lại cũng không mặc vừa."
Đồng Tuệ bất đắc dĩ xoa đầu cô em họ.
Một ngày nhận quà cưới náo nhiệt và bận rộn trôi qua, chiều tối buông xuống.
Chu Thanh ở trong phòng nữ nhi rất lâu, trước khi đi liền lấy từ trong túi áo ra một quả bầu hồ lô bằng gỗ to bằng bàn tay, giống như đồ chơi của trẻ con.
"Đây là vật báu của mẫu thân, con xem xong là sẽ biết chuyện động phòng là như thế nào."
Nhìn nữ nhi ngơ ngác, Chu Thanh mỉm cười rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Đồng Tuệ vẫn nắm chặt chiếc hồ lô nhỏ tinh xảo trong tay, ngẩn người một lúc, nàng quỳ xuống đầu giường cài chặt then cửa, rồi lại tiếp tục nghiên cứu chiếc hồ lô gỗ.
Thử một hồi, chiếc hồ lô gỗ bất ngờ tách ra làm đôi, mở nắp ra, bên trong có hai tượng người nhỏ bằng sứ được chế tác vô cùng sống động.
Đồng Tuệ cúi đầu nhìn kỹ...
Đêm đó nàng ngủ không ngon giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.