Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 147
Vô Danh
14/09/2020
Vân Khuynh hiểu được câu “không sợ trời không sợ đất” của Cố phu nhân rồi.
Cố Du còn chưa tốt nghiệp đại học, vậy mà dám giả làm khách trốn ra nước ngoài để chụp lén việc buôn người và trốn ra nước ngoài?
Cô thật sự không biết chuyện này nguy hiểm như thế nào sao!
“Cố Du, rốt cuộc em có cách liên hệ bên ngoài không?” Vân Khuynh quan tâm cái này nhất.
Nếu, có khả năng trốn ra, cô vãn nghĩ cách cùng trốn với Cố Du, coi như là nể giao tình với Cố Ngọc La. Nhưng nếu bản thân cũng khó thoát, cô và Cố Du chỉ có thể tùy trời định đoạt!
May là, Cố Du nói: “Có, em có điện thoại vệ tinh!”
Cô đến gần, đến gần tai của Vân Khuynh nói: “Đây là lại nhỏ, em tốn rất nhiều tiền mua ở nước ngoài, giấu trong áo ngực.”
Vân Khuynh mừng rỡ, lập tức nói: “Vậy em nhanh báo tin cho nhà mình, nói ngắn gọn tình hình ở đây, hoặc là, trực tiếp gọi cho cảnh sát biển, nói họ biết Vân Khuynh ở đây, tin rằng họ đã biết tin tôi mất tích, đang tìm tôi.”
“Ừ, được,” Cố Du gật đầu: “Chị, che em lại.”
Vinh Thành.
Vân Khuynh đã mất tích trọn vẹn 164 tiếng, Hoắc Nhất Hàng, Giang Mạc Thần, Tống Tây Hoa vân vân đều cố gắng hết sức tìm kiếm, mấy ngày nay, Hoắc Nhất Hàng luôn ở bên cảnh sát, kiểm tra tất cả camera, tìm tất cả những nơi Dương Liễu và Vân Khuynh có thể đi, như là đã lật ngược Vinh Thành lên tìm hết.
Vì muốn có được 1 chút manh mối, anh còn đến nhà tù gặp Lục Văn Bân, hy vọng từ miệng Lục Văn Bân nghe được tin tức của Vân Khuynh, nhưng thực tế, Lục Văn Bân trước giờ chưa từng thực sự hiểu Dương Liễu, trước đó hắn chỉ biết vui sướng với Dương Liễu, chuyện khác không hỏi không rằng, 1 chút đồ đáng giá cũng không có!
Hoắc Nhất Hàng tiếp tục mù quáng tìm kiếm, mắt anh dường như chưa từng nhắm lại, cơm cũng không ăn được bao nhiêu, đến uống nước của nhấp vài cái, thời gian càng dài, trong lòng anh càng hoang mang.
Mỗi lần nghĩ đến lời hứa vừa nói với Vân Khuynh, sau này không để cô chịu tổn thương nữa, anh liền hận không thể tát mình mấy cái.
Đều trách anh quá bất cẩn, sau khi Dương Liễu bị phán hình, sẽ không có bất kỳ uy hiếp nào đối với Vân Khuynh nữa, nhưng người phụ nữ giảo hoạt đó lại trốn thoát không cảnh sát, với lại đối tượng đến trả thù đầu tiên lại là Vân Khuynh!
Anh nên ở bên Vân Khuynh mọi lúc mọi nơi.
Nhưng bây giờ, Khuynh Khuynh của anh ở đâu?
“Hoắc tiên sinh” Người phụ trách vụ án là đội trưởng cảnh sát đi đến, nói với Hoắc Nhất Hàng: “Lúc nãy tổ của tôi họp có thảo luận, cảm thấy khả năng vợ anh và tội phạm Dương Liễu còn ở trong nước là rất nhỏ, cho nên, chúng tôi quyết định mở rộng phạm vi tìm kiếm, liên hệ với các thành phố gần đây cùng tìm, anh thấy thế nào?”
“Chỉ cần có thể tìm được Khuynh Khuynh, không cần biết tốn bao nhiêu tiền tôi đều đồng ý, nhân lực, đồ đạc hay là những chuyện liên quan đến kinh tế khi tìm kiếm tôi đều có thể ủng hội, các người cần gì, tôi liền cho cái gì, tôi chỉ có 1 yêu cầu, nhanh chóng tìm ra vợ tôi!” Hoắc Nhất Hàng nói.
“Hoắc tiên sinh nghiêm trọng rồi, vì dân phục vụ, bắt tội phạm vốn là chức trách của cảnh sát chúng tôi,” Cảnh sát trưởng nói: “Nếu có 1 số yêu cầu đặc biệt trước mắt chúng tôi thiếu, tôi sẽ nói với Hoắc tiên sinh.”
Chính vào lúc này, mẹ của Cố Du - Cố Ngọc La và ba Cố Hải Đào chạy đến, thấy Hoắc Nhất Hàng và cảnh sát trưởng đứng ở đại sảnh, lập tức xông đến: “Đội trưởng Phương, Hoắc tổng, nhanh cứu Du nhi nhà chúng tôi, nó đang trên thuyền trốn ra nước ngoài, còn ở chung với tội phạm Dương Liễu, còn có Vân tiểu thư cũng ở trên thường, Du nhi nói cơ thể cô ấy rất yếu, sắp không chịu nổi nữa!”
Câu cuối, là Cố Ngọc La tự thêm, mục đích, đương nhiên muốn Hoắc Nhất Hàng nhanh chóng cứu người!
“Cái gì, thuyền trốn ra nước ngoài?” Sắc mặt Hoắc Nhất Hàng trầm xuống.
Sao anh không nghĩ đến cái này, Dương Liễu là tội phạm, nhất định không sống nổi trong nước, cô thấy buộc phải nghĩ cách ra nước ngoài, mà tất cả những giao thông hợp pháp đều bị cảnh sát phong tỏa, cô ta vốn dĩ không thể thoát, cách duy nhất, chỉ có trốn…
12 phút trước, bà nhận được điện thoại từ nước ngoài, là 1 cậu trai, nói là bạn học của Du nhi, bọn họ vì muốn làm tin tức lớn, hoàn thành kế hoạch tốt nghiệp, thông qua ngõ ngách nào đó nghe được chuyện thuyền trốn ra nước ngoài, còn để Du nhi giả làm khách trốn ra nước ngoài, mạo hiểm chụp quá trình trốn!
Kết quả, trên thuyền không chỉ có khách trốn ra nước ngoài, còn có buôn người, còn có tội phạm, tin tức của Dương Liễu dạo này đưa tin nhiều như vậy, phạm nhiều tội như vậy, căn bản là 1 ác phụ tàn nhẫn độc ác! Du nhi và cô ta ở trên 1 con thuyền phút nào thì nguy hiểm phút đó!
Nhưng muốn cứu người ở biển mênh mông, chỉ dựa vào chuỗi siêu thị của họ, căn bản không có cách nào, nghe nói thế lực của Hoắc Nhất Hàng rất lớn, kinh doanh toàn thế giới, bà con âm thầm vui mừng khi Vân Khuynh ở trên con thuyền đó, cho nên bà và chồng lập tức chạy đến báo cảnh sát, hy vọng sớm cứu được con gái mình và Vân Khuynh!
Cố Hải Đào nói: “Du nhi đứa trẻ này, từ nhỏ đã bạo dạn, thời gian trước nhất định phải mua cho được camera mini và điện thoại vệ tinh loại nhỏ làm quà tốt nghiệp, tôi cũng nhờ bạn bên nước ngoài mua dùm, nó thích làm ký giả, tôi tưởng là chụp minh tinh này nọ thôi, nhưng ai ngờ, nó cần những thứ đó, là muốn chạy lên biển?!
Đội trưởng Phương, Hoắc tổng, tôi ở trên mạng và ti vi thường thấy thuyền trốn ra nước ngoài đó gặp chuyện, chỉ cần gió to sóng mạnh, thuyền sẽ hủy và đều chết hết, hơn nữa thuyền đó còn có bọn buôn người có tội phạm giết người, Du nhi và Vân tiểu thư đều là những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi….chuyện sau đó tôi thật sự không dám nghĩ, các người nhanh nghĩ cách cứu họ, trễ rồi, sẽ không kịp nữa!”
“Đừng gấp, bây giờ các người nói kĩ cho đội trưởng Phương nghe, ngoài ra, có định vị điện thoại không, có thể biết kinh độ vĩ đô của thuyền đó không? Điểm đến là nước nào cảng nào?” Hoắc Nhất Hàng trong lòng cũng rất gấp, nhưng anh nói với bản thân, cuối cùng cũng có tin tức, vẫn tốt hơn là không biết gì, nhất định phải bình tĩnh.
Cố Ngọc La nói chuyện nhận điện thoại này nọ nói kĩ, lại nói: “Bạn học của Du nhi nói, thuyền bây giờ đang ở khu vực t, kinh độ vĩ độ cụ thể lả vị trí xác định bằng điện thoại vệ tinh, nhưng thuyền vẫn đang chạy, vị trí không thể chính xác, nơi thuyền muốn đến là nước a, sẽ dừng ở cảng c, nhưng nhất định sẽ không dừng ở cảng chính thức, có thể dừng ở nơi bí mật nào đó, bây giờ cậu ta đang ở cảng c đợi, nhưng cụ thể không biết mấy giờ đến, dừng ở đâu.”
Cảnh sát trưởng quay đầu nhìn Hoắc Nhất Hàng nói: “Hoắc tiên sinh, nếu ở trên biển, thì nằm khả năng của cảnh sát cục chúng tôi, dù cho là cảnh sát biển, cũng không thể công khai bắt người, cách duy nhất, chỉ có thể đưa người đến gần thuyền đó, hoặc là đợi ở cảng c, nhưng phải giao thiệp với nước a trước, nhưng ngoại giao với nước ngoài, sẽ tốn nhiều thời gian, nếu đi đường đặc biệt của riêng anh, có thể sẽ nhanh hơn.
Đương nhiên, bây giờ tôi sẽ liên hệ người có thể qua bên đó, tôi kiến nghị chúng ta có thể cùng hành động, như vậy, Vân tiểu thư và Cố tiểu thư cùng với những con tin khác trên thuyền có khả năng được cứu cao hơn.”
Ánh mắt Hoắc Nhất Hàng âm trầm: “Nước a phải không? Tôi có quen 1 người.” Trên hắc đạo.
“Đội trưởng Phương, phiền anh nhanh chóng lên kế hoạch và liên hệ những người có thể cứu người, tôi nghĩ cách khác!” Hoắc Nhất Hàng nói, nhìn Cố Hải Đào và Cố Ngọc La 1 cái: “Cố tiên sinh, Cố phu nhân, các người về đợi tin tức trước, các người yên tâm, khi cứu vợ tôi, tôi sẽ không bỏ Cố tiểu thư lại!” Nể tình họ cho anh biết Khuynh Khuynh ở đâu.
“Cảm ơn, cảm ơn Hoắc tiên sinh!” Được sự đảm bảo của Hoắc Nhất Hàng, Cố Hải Đảo và Cố Ngọc La trong lòng cũng yên tâm đôi chút.
Ra khỏi cục cảnh sát, Hoắc Nhất Hàng lập tức gọi điện cho Giang Mạc Thần: “Mạc Thần, có tin của Khuynh Khuynh rồi.”
“Thật không, ở đâu? Cô ấy… còn khỏe không?” Giọng Giang Mạc Thần mừng rõ, cũng đầy lo lắng.
“Không khỏe!” Hoắc Nhất Hàng trực tiếp nói: “Dương Liễu mang cô ấy lên thuyền trốn ra nước ngoài, trước mắt ở trên biển, dùng ít máy bay tư nhân của nhà cậu, 15 phút sau, bay đến thành phố c của nước a.”
“Được, em lập tức đi chuẩn bị!” Giang Mạc Thần rõ ràng đáp.
“Đợi tí, Mạc Thần, cậu nhớ trước đây chúng ta kinh doanh ở thành phố a, có gặp mặt Lôi tiên sinh 1 lần không?”
“Anh nói người buôn bán vũ khí?” Giang Mạc Thần ngây người 1 chút.
“Chính là anh ta!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Nếu anh không nhớ nhầm, anh ta có tàu ngầm riêng! Cảng c vừa hay là địa bàn của anh ta, chuyện trốn ra nước ngoài, anh ta nhất định có tin tức, mà tàu ngầm còn có thể giúp tôi đến gần thuyền trốn ra nước ngoài, anh tính đi tìm cô ấy, cậu cảm thấy thế nào?”
“Cái này…” Giang Mạc Thần do dự 1 chút, nói: “Hay là em đi tìm anh ta, anh tìm anh ta, sẽ nguy hiểm hơi, em gái của anh ta yêu anh quá điên cuồng, lần trước, chúng ta là may mắn thoát khỏi, nếu chủ động dâng lên cửa, anh sẽ khó thoát thân! Hoặc là, để em…”
Giang Mạc Thần còn chưa nói xong, Hoắc Nhất Hàng liền ngắt lại, gấp gáp nói: “Không quản được nhiều vậy, chỉ cần nghĩ đến Khuynh Khuynh đang trong tình thế nguy hiểm, anh hận không thể lập tức đến bên cô ấy, dù cho có chết, anh cũng muốn chết cùng cô ấy!”
“Mạc Thần, cậu thông báo với phi công chuẩn bị bay, anh đang đi đến bên cậu.”
Nói xong, Hoắc Nhất Hàng cúp máy.
Nghe tiếng “tút tút tút”, tinh thần của Giang Mạc Thần có chút chấn động.
Anh biết Hoắc Nhất Hàng đối với Vân Khuynh là tình cảm thật, đương nhiên người con gái ưu tú như Vân Khuynh, cũng đáng để Hoắc Nhất Hàng thật tâm đối đãi.
Nhưng anh không biết tình cảm của Hoắc Nhất Hàng đối với Vân Khuynh lại sâu đậm nhưn vậy ---- chết cũng muốn chết chung với cô ấy?
Đây còn là Hoắc Nhất Hàng lạnh lùng trầm ổn, sắc mặt không đổi dù trời có sập xuống không?
Cố Du còn chưa tốt nghiệp đại học, vậy mà dám giả làm khách trốn ra nước ngoài để chụp lén việc buôn người và trốn ra nước ngoài?
Cô thật sự không biết chuyện này nguy hiểm như thế nào sao!
“Cố Du, rốt cuộc em có cách liên hệ bên ngoài không?” Vân Khuynh quan tâm cái này nhất.
Nếu, có khả năng trốn ra, cô vãn nghĩ cách cùng trốn với Cố Du, coi như là nể giao tình với Cố Ngọc La. Nhưng nếu bản thân cũng khó thoát, cô và Cố Du chỉ có thể tùy trời định đoạt!
May là, Cố Du nói: “Có, em có điện thoại vệ tinh!”
Cô đến gần, đến gần tai của Vân Khuynh nói: “Đây là lại nhỏ, em tốn rất nhiều tiền mua ở nước ngoài, giấu trong áo ngực.”
Vân Khuynh mừng rỡ, lập tức nói: “Vậy em nhanh báo tin cho nhà mình, nói ngắn gọn tình hình ở đây, hoặc là, trực tiếp gọi cho cảnh sát biển, nói họ biết Vân Khuynh ở đây, tin rằng họ đã biết tin tôi mất tích, đang tìm tôi.”
“Ừ, được,” Cố Du gật đầu: “Chị, che em lại.”
Vinh Thành.
Vân Khuynh đã mất tích trọn vẹn 164 tiếng, Hoắc Nhất Hàng, Giang Mạc Thần, Tống Tây Hoa vân vân đều cố gắng hết sức tìm kiếm, mấy ngày nay, Hoắc Nhất Hàng luôn ở bên cảnh sát, kiểm tra tất cả camera, tìm tất cả những nơi Dương Liễu và Vân Khuynh có thể đi, như là đã lật ngược Vinh Thành lên tìm hết.
Vì muốn có được 1 chút manh mối, anh còn đến nhà tù gặp Lục Văn Bân, hy vọng từ miệng Lục Văn Bân nghe được tin tức của Vân Khuynh, nhưng thực tế, Lục Văn Bân trước giờ chưa từng thực sự hiểu Dương Liễu, trước đó hắn chỉ biết vui sướng với Dương Liễu, chuyện khác không hỏi không rằng, 1 chút đồ đáng giá cũng không có!
Hoắc Nhất Hàng tiếp tục mù quáng tìm kiếm, mắt anh dường như chưa từng nhắm lại, cơm cũng không ăn được bao nhiêu, đến uống nước của nhấp vài cái, thời gian càng dài, trong lòng anh càng hoang mang.
Mỗi lần nghĩ đến lời hứa vừa nói với Vân Khuynh, sau này không để cô chịu tổn thương nữa, anh liền hận không thể tát mình mấy cái.
Đều trách anh quá bất cẩn, sau khi Dương Liễu bị phán hình, sẽ không có bất kỳ uy hiếp nào đối với Vân Khuynh nữa, nhưng người phụ nữ giảo hoạt đó lại trốn thoát không cảnh sát, với lại đối tượng đến trả thù đầu tiên lại là Vân Khuynh!
Anh nên ở bên Vân Khuynh mọi lúc mọi nơi.
Nhưng bây giờ, Khuynh Khuynh của anh ở đâu?
“Hoắc tiên sinh” Người phụ trách vụ án là đội trưởng cảnh sát đi đến, nói với Hoắc Nhất Hàng: “Lúc nãy tổ của tôi họp có thảo luận, cảm thấy khả năng vợ anh và tội phạm Dương Liễu còn ở trong nước là rất nhỏ, cho nên, chúng tôi quyết định mở rộng phạm vi tìm kiếm, liên hệ với các thành phố gần đây cùng tìm, anh thấy thế nào?”
“Chỉ cần có thể tìm được Khuynh Khuynh, không cần biết tốn bao nhiêu tiền tôi đều đồng ý, nhân lực, đồ đạc hay là những chuyện liên quan đến kinh tế khi tìm kiếm tôi đều có thể ủng hội, các người cần gì, tôi liền cho cái gì, tôi chỉ có 1 yêu cầu, nhanh chóng tìm ra vợ tôi!” Hoắc Nhất Hàng nói.
“Hoắc tiên sinh nghiêm trọng rồi, vì dân phục vụ, bắt tội phạm vốn là chức trách của cảnh sát chúng tôi,” Cảnh sát trưởng nói: “Nếu có 1 số yêu cầu đặc biệt trước mắt chúng tôi thiếu, tôi sẽ nói với Hoắc tiên sinh.”
Chính vào lúc này, mẹ của Cố Du - Cố Ngọc La và ba Cố Hải Đào chạy đến, thấy Hoắc Nhất Hàng và cảnh sát trưởng đứng ở đại sảnh, lập tức xông đến: “Đội trưởng Phương, Hoắc tổng, nhanh cứu Du nhi nhà chúng tôi, nó đang trên thuyền trốn ra nước ngoài, còn ở chung với tội phạm Dương Liễu, còn có Vân tiểu thư cũng ở trên thường, Du nhi nói cơ thể cô ấy rất yếu, sắp không chịu nổi nữa!”
Câu cuối, là Cố Ngọc La tự thêm, mục đích, đương nhiên muốn Hoắc Nhất Hàng nhanh chóng cứu người!
“Cái gì, thuyền trốn ra nước ngoài?” Sắc mặt Hoắc Nhất Hàng trầm xuống.
Sao anh không nghĩ đến cái này, Dương Liễu là tội phạm, nhất định không sống nổi trong nước, cô thấy buộc phải nghĩ cách ra nước ngoài, mà tất cả những giao thông hợp pháp đều bị cảnh sát phong tỏa, cô ta vốn dĩ không thể thoát, cách duy nhất, chỉ có trốn…
12 phút trước, bà nhận được điện thoại từ nước ngoài, là 1 cậu trai, nói là bạn học của Du nhi, bọn họ vì muốn làm tin tức lớn, hoàn thành kế hoạch tốt nghiệp, thông qua ngõ ngách nào đó nghe được chuyện thuyền trốn ra nước ngoài, còn để Du nhi giả làm khách trốn ra nước ngoài, mạo hiểm chụp quá trình trốn!
Kết quả, trên thuyền không chỉ có khách trốn ra nước ngoài, còn có buôn người, còn có tội phạm, tin tức của Dương Liễu dạo này đưa tin nhiều như vậy, phạm nhiều tội như vậy, căn bản là 1 ác phụ tàn nhẫn độc ác! Du nhi và cô ta ở trên 1 con thuyền phút nào thì nguy hiểm phút đó!
Nhưng muốn cứu người ở biển mênh mông, chỉ dựa vào chuỗi siêu thị của họ, căn bản không có cách nào, nghe nói thế lực của Hoắc Nhất Hàng rất lớn, kinh doanh toàn thế giới, bà con âm thầm vui mừng khi Vân Khuynh ở trên con thuyền đó, cho nên bà và chồng lập tức chạy đến báo cảnh sát, hy vọng sớm cứu được con gái mình và Vân Khuynh!
Cố Hải Đào nói: “Du nhi đứa trẻ này, từ nhỏ đã bạo dạn, thời gian trước nhất định phải mua cho được camera mini và điện thoại vệ tinh loại nhỏ làm quà tốt nghiệp, tôi cũng nhờ bạn bên nước ngoài mua dùm, nó thích làm ký giả, tôi tưởng là chụp minh tinh này nọ thôi, nhưng ai ngờ, nó cần những thứ đó, là muốn chạy lên biển?!
Đội trưởng Phương, Hoắc tổng, tôi ở trên mạng và ti vi thường thấy thuyền trốn ra nước ngoài đó gặp chuyện, chỉ cần gió to sóng mạnh, thuyền sẽ hủy và đều chết hết, hơn nữa thuyền đó còn có bọn buôn người có tội phạm giết người, Du nhi và Vân tiểu thư đều là những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi….chuyện sau đó tôi thật sự không dám nghĩ, các người nhanh nghĩ cách cứu họ, trễ rồi, sẽ không kịp nữa!”
“Đừng gấp, bây giờ các người nói kĩ cho đội trưởng Phương nghe, ngoài ra, có định vị điện thoại không, có thể biết kinh độ vĩ đô của thuyền đó không? Điểm đến là nước nào cảng nào?” Hoắc Nhất Hàng trong lòng cũng rất gấp, nhưng anh nói với bản thân, cuối cùng cũng có tin tức, vẫn tốt hơn là không biết gì, nhất định phải bình tĩnh.
Cố Ngọc La nói chuyện nhận điện thoại này nọ nói kĩ, lại nói: “Bạn học của Du nhi nói, thuyền bây giờ đang ở khu vực t, kinh độ vĩ độ cụ thể lả vị trí xác định bằng điện thoại vệ tinh, nhưng thuyền vẫn đang chạy, vị trí không thể chính xác, nơi thuyền muốn đến là nước a, sẽ dừng ở cảng c, nhưng nhất định sẽ không dừng ở cảng chính thức, có thể dừng ở nơi bí mật nào đó, bây giờ cậu ta đang ở cảng c đợi, nhưng cụ thể không biết mấy giờ đến, dừng ở đâu.”
Cảnh sát trưởng quay đầu nhìn Hoắc Nhất Hàng nói: “Hoắc tiên sinh, nếu ở trên biển, thì nằm khả năng của cảnh sát cục chúng tôi, dù cho là cảnh sát biển, cũng không thể công khai bắt người, cách duy nhất, chỉ có thể đưa người đến gần thuyền đó, hoặc là đợi ở cảng c, nhưng phải giao thiệp với nước a trước, nhưng ngoại giao với nước ngoài, sẽ tốn nhiều thời gian, nếu đi đường đặc biệt của riêng anh, có thể sẽ nhanh hơn.
Đương nhiên, bây giờ tôi sẽ liên hệ người có thể qua bên đó, tôi kiến nghị chúng ta có thể cùng hành động, như vậy, Vân tiểu thư và Cố tiểu thư cùng với những con tin khác trên thuyền có khả năng được cứu cao hơn.”
Ánh mắt Hoắc Nhất Hàng âm trầm: “Nước a phải không? Tôi có quen 1 người.” Trên hắc đạo.
“Đội trưởng Phương, phiền anh nhanh chóng lên kế hoạch và liên hệ những người có thể cứu người, tôi nghĩ cách khác!” Hoắc Nhất Hàng nói, nhìn Cố Hải Đào và Cố Ngọc La 1 cái: “Cố tiên sinh, Cố phu nhân, các người về đợi tin tức trước, các người yên tâm, khi cứu vợ tôi, tôi sẽ không bỏ Cố tiểu thư lại!” Nể tình họ cho anh biết Khuynh Khuynh ở đâu.
“Cảm ơn, cảm ơn Hoắc tiên sinh!” Được sự đảm bảo của Hoắc Nhất Hàng, Cố Hải Đảo và Cố Ngọc La trong lòng cũng yên tâm đôi chút.
Ra khỏi cục cảnh sát, Hoắc Nhất Hàng lập tức gọi điện cho Giang Mạc Thần: “Mạc Thần, có tin của Khuynh Khuynh rồi.”
“Thật không, ở đâu? Cô ấy… còn khỏe không?” Giọng Giang Mạc Thần mừng rõ, cũng đầy lo lắng.
“Không khỏe!” Hoắc Nhất Hàng trực tiếp nói: “Dương Liễu mang cô ấy lên thuyền trốn ra nước ngoài, trước mắt ở trên biển, dùng ít máy bay tư nhân của nhà cậu, 15 phút sau, bay đến thành phố c của nước a.”
“Được, em lập tức đi chuẩn bị!” Giang Mạc Thần rõ ràng đáp.
“Đợi tí, Mạc Thần, cậu nhớ trước đây chúng ta kinh doanh ở thành phố a, có gặp mặt Lôi tiên sinh 1 lần không?”
“Anh nói người buôn bán vũ khí?” Giang Mạc Thần ngây người 1 chút.
“Chính là anh ta!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Nếu anh không nhớ nhầm, anh ta có tàu ngầm riêng! Cảng c vừa hay là địa bàn của anh ta, chuyện trốn ra nước ngoài, anh ta nhất định có tin tức, mà tàu ngầm còn có thể giúp tôi đến gần thuyền trốn ra nước ngoài, anh tính đi tìm cô ấy, cậu cảm thấy thế nào?”
“Cái này…” Giang Mạc Thần do dự 1 chút, nói: “Hay là em đi tìm anh ta, anh tìm anh ta, sẽ nguy hiểm hơi, em gái của anh ta yêu anh quá điên cuồng, lần trước, chúng ta là may mắn thoát khỏi, nếu chủ động dâng lên cửa, anh sẽ khó thoát thân! Hoặc là, để em…”
Giang Mạc Thần còn chưa nói xong, Hoắc Nhất Hàng liền ngắt lại, gấp gáp nói: “Không quản được nhiều vậy, chỉ cần nghĩ đến Khuynh Khuynh đang trong tình thế nguy hiểm, anh hận không thể lập tức đến bên cô ấy, dù cho có chết, anh cũng muốn chết cùng cô ấy!”
“Mạc Thần, cậu thông báo với phi công chuẩn bị bay, anh đang đi đến bên cậu.”
Nói xong, Hoắc Nhất Hàng cúp máy.
Nghe tiếng “tút tút tút”, tinh thần của Giang Mạc Thần có chút chấn động.
Anh biết Hoắc Nhất Hàng đối với Vân Khuynh là tình cảm thật, đương nhiên người con gái ưu tú như Vân Khuynh, cũng đáng để Hoắc Nhất Hàng thật tâm đối đãi.
Nhưng anh không biết tình cảm của Hoắc Nhất Hàng đối với Vân Khuynh lại sâu đậm nhưn vậy ---- chết cũng muốn chết chung với cô ấy?
Đây còn là Hoắc Nhất Hàng lạnh lùng trầm ổn, sắc mặt không đổi dù trời có sập xuống không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.