Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 176
Vô Danh
14/09/2020
Vân Khuynh không muốn làm tổn thương Tống Tây Hoa, một chút cũng không.
Cũng không đồng ý mất đi Tống Tây Hoa, một chút cũng không.
Tống Tây Hoa là nhân chứng nhìn thấy cô bước ra từ một cuộc sống màu xám và khiêm nhường đó, cũng là người duy nhất có thể trao sự ấm áp và ánh sáng và một cái ôm trong bóng tối cho cô ta. Dù cho bây giờ cô ta sống rất tốt, nhưng cũng không muốn vì tình cảm của Tống Tây Hoa mà mất nhau như vậy.
Đây không phải là tình yêu, đây là tình bạn với nhau!
“Tây Hoa, lúc trước em sống ở Vân gia không tốt, chỉ có anh an ủi em, ủng hộ em, khuyến khích em. Trước khi em cưới cho Lục Văn Bân, em thật sự đã nghĩ về việc đến bên cạnh anh để rời khỏi tên khốn nạn đó. Nhưng em suy nghĩ kĩ, ngay khi đó tình cảm em dành cho anh không phải là tình cảm giữa nam nữ. Em không muốn cản trở anh, hơn nữa nếu như anh ở bên cạnh em anh sẽ chịu nhiều áp lực và thậm chí là tổn thương.
Anh là người rất quan trọng đối với em, em biết rằng em không thể ích kỷ như vậy. Vì vậy em đã không nói lời đề nghị này, chỉ tiếc là lựa chọn đầu tiên của em cũng không tốt, lại ở Lục gia chịu đựng nhiều như vậy.
May là, cuộc sống của em đã xuất hiện sự chuyển biến, em gặp được Nhất Hàng. Anh ta đối xử với em rất tốt. Ý định ban đầu khi ở bên anh ấy là muốn dựa vào sức mạnh của anh ấy để trả thù những người làm tổn thương và xúc phạm em. Nhưng trả thù cũng là làm tổn thương người tổn thương ta, làm đau đớn. giận dữ. hận thù và không có cảm xúc. Nếu như không phải vì Nhất Hàng kiên nhẫn, nếu như không phải anh ta luôn bên cạnh em, cho em động lực, cũng cho em sự ấm áp và yêu thương, chắc có lẽ không phải như bây giờ.
Anh ta bạo lực, kiêu ngạo, lạnh lùng, keo kiệt, nhưng tất cả những điều xấu đều dành cho người khác, nhưng anh ta dành cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất. Giữa anh ta và em, là anh ấy yêu em trước, nhưng sau đó thì em…cũng yêu anh ta rồi.
Tình yêu là một điều tuyệt vời, không thể mong đợi, không thể nắm bắt, không thể ngông cuồng, cảm xúc này chỉ có thể được trải nghiệm bởi các bện. Đúng lúc để gặp đúng người, đúng người có cảm giác, đại loại là như vậy.”
Nhắc đến Hoắc Nhất Hàng, khoé miệng của Vân Khuynh gợi lên một nụ cười ấm áp, vẻ ngoài ngọt ngào, không thể che giấu và nguỵ trang.
“Nếu như không có Hoắc Nhất Hàng, em sẽ thích anh phải không?” Tống Tây Hoa im lặng một lúc và đột nhiên hỏi câu hỏi như vậy.
“Không!” Vân Khuynh trả lời rất chắc chắn: “Tây Hoa, anh không phải dạng người em thích.”
Cô ta tiếp tục nói: “Nhưng nếu anh đồng ý, không có Hoắc Nhất Hàng thì em chắc chắn là ở bên cạnh anh.”
“Anh biết rồi.” Tống Tây Hoa cười: “Như vậy là tốt rồi.”
Vân Khuynh, luôn là sự tồn tại mà anh ta có thể tìm đến. Anh ta đã quen với cảm giác này từ lâu rồi.
Anh đã nghĩ về điều đó nhiều hơn một lần, cô ấy sẽ thích loại đàn ông như thế nào, bởi vì anh ta cố gắng mọi cách để trở thành thứ mà cô thích nhất.
Sau đó, dần biết rằng, cô ấy sẽ không thích loại đàn ông như anh.
Anh thậm chí còn không đủ can đảm để tỏ tình với cô, thật không xứng đáng với cô. Anh thực sự không cho những gì cô thật sự muốn, cũng không thể bảo vệ cô trước mọi thăng trầm.
Tóm lại không phải là người có thể đứng bên cạnh cô, khoảng cách gần nhất với cô ta.
Nhưng như vậy không phải là đủ rồi sao?
Cô ấy nói, vị trí của anh không ai có thể thay thế, như vậy không phải đã rất tốt rồi sao?
Chỉ cần cô ấy vui, sống hạnh phúc thì còn điều gì khiến anh không hài lòng chứ?
“Tống Nhan là một cô gái tốt, Nhất Hàng đã kiểm tra cô ấy trước, xin lỗi, anh ấy chỉ vì em nên mới điều tra Tống Nhan. Anh ấy biết em không hy vọng những người bên cạnh anh là người xấu.” Vân Khuynh nói có chút xấu hổ: “Em cũng nghĩ rằng Tống Nhan rất tốt, cô ấy rất thích anh, nếu không thì tại sao lại sẵn lòng sinh con cho anh….”
“Những chuyện phía sau thì không cần nói nữa” Giọng của Tống Tây Hoa lạnh nhạt một chút: “Khuynh Khuynh, những điều em nói, anh đều đồng ý, nhưng không bao gồm tình cảm của anh. Em nói anh hoang tưởng cũng được, nói rằng anh ngu ngốc cũng được, nói anh….cái gì cũng được. Anh biết bản thân anh như thế nào, đã xác định thứ gì thì không thể quay đầu lại, anh sẽ cưới Tống Nhan, sau khi cưới thì sẽ tôn trọng cô ấy. Sau này, giữa anh và cô ấy có tình bạn, có gia đình nhưng sẽ không có tình yêu.”
Vân Khuynh há hốc mồm, muốn Tống Tây Hoa đừng nói ra những lời tuyệt đối như vậy, nhưng lại không nói ra.
Dù cho cô ta nói cẩn thận đến mấy, chỉ cần cô ấy từ chối thì sẽ làm tổn thương trái tim Tống Tây Hoa, và sau đó để anh ta chấp nhận tình cảm của một người khác như vậy sẽ rất tàn nhẫn với anh ta.
Chỉ hy vọng rằng sau này anh ấy và Tống Nhan kết hôn thì Tống Nhan có thể thay đổi anh ấy.
Cuối cùng, Vân Khuynh nói: “Tây Hoa, dù sao thì em vẫn hy vọng anh tốt.”
“Ừa.” Tống Tây Hoa gật đầu.
Khi biết rằng Vân Khuynh đã từng xem xét anh ta, tâm trạng anh ta tốt hơn rất nhiều. Ít nhất, trên thế giới này, ngoài Hoắc Nhất Hàng thì chỉ còn có anh ta Tống Tây Hoa có thể khiến cô ấy quan tâm một cách cẩn thận và tận tình như vậy.
“Khuynh Khuynh.” Hoắc Nhất Hàng đến từ bên cửa, thấy bầu không khí giữa Vân Khuynh và Tống Tây Hoa rất tốt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng về phía trước và đưa Vân Khuynh vào trong vòng tay để thể hiện chủ quyền.
Trên thực tế, anh ta không đợi 15 phút mới đến.
Tống Tây Hoa cuối cùng cũng cười: “Ngài Hoắc, Khuynh Khuynh nói rất đúng, anh thật ích kỷ.”
“Anh không phải luôn biết rằng trong lòng tôi chỉ có một mình Vân Khuynh. Lúc đó, anh mới vừa nhận giấy kết hôn với Vân Khuynh thì đã gửi ảnh cho tôi, sau đó lại nhiều lần thân mật với Khuynh Khuynh trước mặt tôi, đây không phải là đang dè chừng tôi đó chứ?”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không cướp Khuynh Khuynh từ anh, nhưng nếu sau này anh dám đối xử không tốt với cô ấy, như vậy sẽ khó nói lắm.”
“Cậu sẽ không có cơ hội này!” Hoắc Nhất Hàng nói không do dự.
“Tôi cũng hy vọng tôi không có cơ hội này.” Tống Tây Hoa nói.
Bởi vì nếu như có thì điều đó có nghĩa là cô gái yêu dấu của anh ta lại bị tổn thương rồi.
Ngay cả khi cô ấy không yêu Lục Văn Bân, cô đã đau đớn đến như vậy. Bây giờ, cô có tình cảm thực sự với Hoắc Nhất Hàng như vậy, nếu như tổn thương cô sẽ đau đớn hơn rất nhiều.
Điều anh ta sợ nhất chính là sự đau đớn của cô.
“Anh dự định sẽ tổ chức đám cưới với Tống Nhan cùng ngày với đám cưới của hai người, Khuynh Khuynh, em nghĩ thế nào?” Tống Tây Hoa thật sự đã sắp xếp rồi, trên mặt hiện lên nụ cười mờ nhạt: “Anh thấy địa điểm ở đó của hai người cũng đủ lớn.”
Trên thực tế, anh ta vẫn còn chút ích kỷ, anh ta muốn kết hôn với Vân Khuynh, ngay cùng một hội trường, nhìn thấy cô ta mặc váy cưới và mơ rằng người đứng cạnh cô ta sẽ là anh.
Sau đó sẽ che giấu hết những cảm xúc của mình để không bị rò rỉ cho đến khi chết.
“Được thôi!” Vân Khuynh gật đầu đồng ý.
Hoắc Nhất Hàng cũng không phản đối, vấn đề này đã được giải quyết xong.
Sau khi ăn cơm tại Tống gia, Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh rời đi.
Hoắc Nhất Hàng lái xe, Vân Khuynh ngồi ở ghế phụ không có gì để làm và mở WeChat để xem bạn bè.
Bạn của cô ấy không nhiều, đều là những người quen thuộc. Chủ yếu là muốn xem Hoắc Thành Quân chia sẻ những trang phục gì hoặc là xem Cố Du chia sẻ những tin tức quan trọng nào ở trong và ngoài nước.
Lại phát hiện rằng, người mà không bao giờ chia sẻ bài viết Tống Tây Hoa đã phát ra một bài viết với văn bản: Anh vẫn rất thích em, ngay cả khi anh chưa bao giờ là của em, từ hôm nay đến sau này, sẽ không còn là tình yêu nữa.
Trong lòng Vân Khuynh co lại một chút và mở bài viết ra đọc:
Anh vẫn rất thích em, giống như gió đi tám nghìn dậm, không ngày trở về.
Anh vẫn rất thích em, giống như mặt trời và mặt trăng xen kẽ, bỏ qua ngày đêm.
Anh vẫn rất thích em, giống như một đám mây trôi chín dậm, không bao giờ nghỉ ngơi.
Anh vẫn rất thích em, giống như vì sao lao xuống trái đến, đến chết.
Anh vẫn rất thích em, giống như mặt trời toả sáng khắp thế giới, nhẹ nhàng và thoải mái.
Anh vẫn rất thích em, giống như gió thổi vào trong lòng, giòn rụm.
Anh vẫn rất thích em, giống như mưa rơi ở vùng nhiệt đới đến bắc cực, với khoảng cách rộng lớn.
Anh vẫn rất thích em, giống như cánh cửa phố cổ đã chờ đợi trong nhiều năm, rất cô đơn.
Anh vẫn rất thích em, giống như những nhân dân đang chờ đợi sự phục hồi của triệu đại, không ngày tháng nhất định.
Anh vẫn rất thích em, cây Liễu ngân nga, ve đang kêu, không thể là chính mình.
Anh vẫn rất thích em, như một đám mây trôi chín dậm, không bao giờ nghỉ ngơi.
Anh vẫn rất thích em, như mặt trời mọc lặn, bất kể ngày đêm.
Anh vẫn rất thích em, như ngôi sao chạy hàng trăm triệu năm, không phàn nàn.
Anh vẫn rất thích em, như mưa rơi trên tám trăm năm, theo nhịp điệu.
Anh vẫn rất thích em, như cỏ mùa xuân nhuộm xanh sườn núi, không còn nghi ngờ gì.
Anh vẫn rất thích em, như những cơn mưa lớn, không có thời gian ngừng nghỉ.
Anh vẫn rất thích em, như một con chim bay, yêu cá biển, ở lại hay rời đi, không có quyết định.
Anh vẫn rất thích em, như một bí mật ồn ào, ngàn lời nói.
Anh vẫn rất thích em, như một lớp mây ngưng tụ thành từng đám, từng chút một.
Anh vẫn rất thích em, như một ánh sao rơi vào mí mắt, một ngàn dặm.
Anh vẫn rất thích em,
Anh vẫn rất thích em, như cơn mưa lớn, đi qua một vài lần.
Anh vẫn rất thích em, như một tu sĩ đã trôi dạt quá lâu.
Anh vẫn rất thích em, như một vách đá đầy tuyết, đã trăm ngàn tuổi.
Anh vẫn rất thích em, như một bầu trời đầy sao, lấp lánh như pháo hoa.
Anh vẫn rất thích em, như những con sóng ôm lấy rạn san hô hết ngày này đến ngày khác, làm hết sức mình.
Anh vẫn rất thích em, như một tiếng hót của con chim trong mưa, muốn mưa rời đi.
Anh vẫn rất thích em, như ăn mặc thật đẹp và đợi trong 10 năm, rất háo hức.
Anh vẫn rất thích em, như dòng sông chảy đi hết, ngựa không ngừng chạy.
Anh vẫn rất thích em, như những đoá hoa màu vàng, như người thân bạn bè đều xa nhau.
Anh vẫn rất thích em, như xương cá mắc trong họng, nhưng lại ngọt giống kẹo.
Anh vẫn rất thích em, như biển thành nước ngọt, ngôi sao thay đổi vị trí.
Anh vẫn rất thích em, như một một câu chuyện cổ tích, như nửa câm nửa điếc.
Anh vẫn rất thích em, như một ngôi sao và mặt trăng cô đơn, không nỡ lòng rời bỏ nhau.
Anh vẫn rất thích em, như một bông hoa lệ lặng lẽ, bay theo gió.
Anh vẫn rất thích em, như hạt đậu đỏ, tình yêu chân thành.
Anh vẫn rất thích em, như yến bay trong mưa, không sợ cánh sẽ ướt.
Anh vẫn rất thích em, như cơn bão cát trên sa mạc, không ai hỏi thăm.
Anh vẫn rất thích em, như mưa rơi vào hồ, sợ làm bạn của nhau.
Anh vẫn rất thích em, như một chai rượu chôn vùi vào chiếc thùng dài, khó che giấu vết.
Anh vẫn rất thích em, âm thanh trong trái tim, 1,2,3…
Anh vẫn rất thích em, như ám ảnh bởi việc uống rượu làm dịu cơn khát, không có thuốc chữa.
Anh vẫn rất thích em, như mưa rơi từ trên trời 70.000 mét, không sợ bùn bị mất đi
Anh vẫn rất thích em, như ánh sáng mặt trời toả khắp cả thành phố, thổi trong gió xuân.
Anh vẫn rất thích em, như cánh đồng trở thành biển, nơi trồng cam đều trở thành bắc cực, thời gian tua nhanh.
Anh vẫn rất thích em, như một người cưỡi ngựa, xung quanh đều bị bao vây bởi địch.
Anh vẫn rất thích em, như khi già đi sẽ hạnh phúc.
Anh vẫn rất thích em, như cỏ khô cháy hết, nhưng gió thổi lại khơi dậy ngọn lửa.
Anh vẫn rất thích em, rơi vào cơn ác mộng vô biên, không bao giờ tỉnh dậy.
Anh vẫn rất thích em, như cát vào mắt, khóc như mưa.
Anh vẫn rất thích em, một năm lại một năm cỏ dại đều mọc đầy khắp ngọn núi.
Anh vẫn rất thích em, như con tằm muốn quay cuồng trong tơ, sống chết mặc kệ.
Anh vẫn rất thích em, ngay cả trong cuộc sống này không thể ôm em trong vòng tay.
Mũi của Vân Khuynh cảm thấy vị chua xót, nước mắt đang chảy xuống rồi….
Lời của tác giả
“Anh vẫn rất thích em” một đoạn văn bản được trích dẫn, ^^hihi…đối với loại người như Tây Hoa, tình cảm sâu sắc, tình yêu vẫn chưa đủ, chỉ có thể ở lại với sự hối tiếc này, hy vọng Tống Nhan có thể mang lại hạnh phúc cho anh, tiếp theo các bạn muốn xem cặp đôi nào đây? Lôi Tổng ăn thịt? Giang Thiếu dụ dỗ vợ? Hay là Giản Thương gây áp lực cho Hoan Ni?
Cũng không đồng ý mất đi Tống Tây Hoa, một chút cũng không.
Tống Tây Hoa là nhân chứng nhìn thấy cô bước ra từ một cuộc sống màu xám và khiêm nhường đó, cũng là người duy nhất có thể trao sự ấm áp và ánh sáng và một cái ôm trong bóng tối cho cô ta. Dù cho bây giờ cô ta sống rất tốt, nhưng cũng không muốn vì tình cảm của Tống Tây Hoa mà mất nhau như vậy.
Đây không phải là tình yêu, đây là tình bạn với nhau!
“Tây Hoa, lúc trước em sống ở Vân gia không tốt, chỉ có anh an ủi em, ủng hộ em, khuyến khích em. Trước khi em cưới cho Lục Văn Bân, em thật sự đã nghĩ về việc đến bên cạnh anh để rời khỏi tên khốn nạn đó. Nhưng em suy nghĩ kĩ, ngay khi đó tình cảm em dành cho anh không phải là tình cảm giữa nam nữ. Em không muốn cản trở anh, hơn nữa nếu như anh ở bên cạnh em anh sẽ chịu nhiều áp lực và thậm chí là tổn thương.
Anh là người rất quan trọng đối với em, em biết rằng em không thể ích kỷ như vậy. Vì vậy em đã không nói lời đề nghị này, chỉ tiếc là lựa chọn đầu tiên của em cũng không tốt, lại ở Lục gia chịu đựng nhiều như vậy.
May là, cuộc sống của em đã xuất hiện sự chuyển biến, em gặp được Nhất Hàng. Anh ta đối xử với em rất tốt. Ý định ban đầu khi ở bên anh ấy là muốn dựa vào sức mạnh của anh ấy để trả thù những người làm tổn thương và xúc phạm em. Nhưng trả thù cũng là làm tổn thương người tổn thương ta, làm đau đớn. giận dữ. hận thù và không có cảm xúc. Nếu như không phải vì Nhất Hàng kiên nhẫn, nếu như không phải anh ta luôn bên cạnh em, cho em động lực, cũng cho em sự ấm áp và yêu thương, chắc có lẽ không phải như bây giờ.
Anh ta bạo lực, kiêu ngạo, lạnh lùng, keo kiệt, nhưng tất cả những điều xấu đều dành cho người khác, nhưng anh ta dành cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất. Giữa anh ta và em, là anh ấy yêu em trước, nhưng sau đó thì em…cũng yêu anh ta rồi.
Tình yêu là một điều tuyệt vời, không thể mong đợi, không thể nắm bắt, không thể ngông cuồng, cảm xúc này chỉ có thể được trải nghiệm bởi các bện. Đúng lúc để gặp đúng người, đúng người có cảm giác, đại loại là như vậy.”
Nhắc đến Hoắc Nhất Hàng, khoé miệng của Vân Khuynh gợi lên một nụ cười ấm áp, vẻ ngoài ngọt ngào, không thể che giấu và nguỵ trang.
“Nếu như không có Hoắc Nhất Hàng, em sẽ thích anh phải không?” Tống Tây Hoa im lặng một lúc và đột nhiên hỏi câu hỏi như vậy.
“Không!” Vân Khuynh trả lời rất chắc chắn: “Tây Hoa, anh không phải dạng người em thích.”
Cô ta tiếp tục nói: “Nhưng nếu anh đồng ý, không có Hoắc Nhất Hàng thì em chắc chắn là ở bên cạnh anh.”
“Anh biết rồi.” Tống Tây Hoa cười: “Như vậy là tốt rồi.”
Vân Khuynh, luôn là sự tồn tại mà anh ta có thể tìm đến. Anh ta đã quen với cảm giác này từ lâu rồi.
Anh đã nghĩ về điều đó nhiều hơn một lần, cô ấy sẽ thích loại đàn ông như thế nào, bởi vì anh ta cố gắng mọi cách để trở thành thứ mà cô thích nhất.
Sau đó, dần biết rằng, cô ấy sẽ không thích loại đàn ông như anh.
Anh thậm chí còn không đủ can đảm để tỏ tình với cô, thật không xứng đáng với cô. Anh thực sự không cho những gì cô thật sự muốn, cũng không thể bảo vệ cô trước mọi thăng trầm.
Tóm lại không phải là người có thể đứng bên cạnh cô, khoảng cách gần nhất với cô ta.
Nhưng như vậy không phải là đủ rồi sao?
Cô ấy nói, vị trí của anh không ai có thể thay thế, như vậy không phải đã rất tốt rồi sao?
Chỉ cần cô ấy vui, sống hạnh phúc thì còn điều gì khiến anh không hài lòng chứ?
“Tống Nhan là một cô gái tốt, Nhất Hàng đã kiểm tra cô ấy trước, xin lỗi, anh ấy chỉ vì em nên mới điều tra Tống Nhan. Anh ấy biết em không hy vọng những người bên cạnh anh là người xấu.” Vân Khuynh nói có chút xấu hổ: “Em cũng nghĩ rằng Tống Nhan rất tốt, cô ấy rất thích anh, nếu không thì tại sao lại sẵn lòng sinh con cho anh….”
“Những chuyện phía sau thì không cần nói nữa” Giọng của Tống Tây Hoa lạnh nhạt một chút: “Khuynh Khuynh, những điều em nói, anh đều đồng ý, nhưng không bao gồm tình cảm của anh. Em nói anh hoang tưởng cũng được, nói rằng anh ngu ngốc cũng được, nói anh….cái gì cũng được. Anh biết bản thân anh như thế nào, đã xác định thứ gì thì không thể quay đầu lại, anh sẽ cưới Tống Nhan, sau khi cưới thì sẽ tôn trọng cô ấy. Sau này, giữa anh và cô ấy có tình bạn, có gia đình nhưng sẽ không có tình yêu.”
Vân Khuynh há hốc mồm, muốn Tống Tây Hoa đừng nói ra những lời tuyệt đối như vậy, nhưng lại không nói ra.
Dù cho cô ta nói cẩn thận đến mấy, chỉ cần cô ấy từ chối thì sẽ làm tổn thương trái tim Tống Tây Hoa, và sau đó để anh ta chấp nhận tình cảm của một người khác như vậy sẽ rất tàn nhẫn với anh ta.
Chỉ hy vọng rằng sau này anh ấy và Tống Nhan kết hôn thì Tống Nhan có thể thay đổi anh ấy.
Cuối cùng, Vân Khuynh nói: “Tây Hoa, dù sao thì em vẫn hy vọng anh tốt.”
“Ừa.” Tống Tây Hoa gật đầu.
Khi biết rằng Vân Khuynh đã từng xem xét anh ta, tâm trạng anh ta tốt hơn rất nhiều. Ít nhất, trên thế giới này, ngoài Hoắc Nhất Hàng thì chỉ còn có anh ta Tống Tây Hoa có thể khiến cô ấy quan tâm một cách cẩn thận và tận tình như vậy.
“Khuynh Khuynh.” Hoắc Nhất Hàng đến từ bên cửa, thấy bầu không khí giữa Vân Khuynh và Tống Tây Hoa rất tốt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng về phía trước và đưa Vân Khuynh vào trong vòng tay để thể hiện chủ quyền.
Trên thực tế, anh ta không đợi 15 phút mới đến.
Tống Tây Hoa cuối cùng cũng cười: “Ngài Hoắc, Khuynh Khuynh nói rất đúng, anh thật ích kỷ.”
“Anh không phải luôn biết rằng trong lòng tôi chỉ có một mình Vân Khuynh. Lúc đó, anh mới vừa nhận giấy kết hôn với Vân Khuynh thì đã gửi ảnh cho tôi, sau đó lại nhiều lần thân mật với Khuynh Khuynh trước mặt tôi, đây không phải là đang dè chừng tôi đó chứ?”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không cướp Khuynh Khuynh từ anh, nhưng nếu sau này anh dám đối xử không tốt với cô ấy, như vậy sẽ khó nói lắm.”
“Cậu sẽ không có cơ hội này!” Hoắc Nhất Hàng nói không do dự.
“Tôi cũng hy vọng tôi không có cơ hội này.” Tống Tây Hoa nói.
Bởi vì nếu như có thì điều đó có nghĩa là cô gái yêu dấu của anh ta lại bị tổn thương rồi.
Ngay cả khi cô ấy không yêu Lục Văn Bân, cô đã đau đớn đến như vậy. Bây giờ, cô có tình cảm thực sự với Hoắc Nhất Hàng như vậy, nếu như tổn thương cô sẽ đau đớn hơn rất nhiều.
Điều anh ta sợ nhất chính là sự đau đớn của cô.
“Anh dự định sẽ tổ chức đám cưới với Tống Nhan cùng ngày với đám cưới của hai người, Khuynh Khuynh, em nghĩ thế nào?” Tống Tây Hoa thật sự đã sắp xếp rồi, trên mặt hiện lên nụ cười mờ nhạt: “Anh thấy địa điểm ở đó của hai người cũng đủ lớn.”
Trên thực tế, anh ta vẫn còn chút ích kỷ, anh ta muốn kết hôn với Vân Khuynh, ngay cùng một hội trường, nhìn thấy cô ta mặc váy cưới và mơ rằng người đứng cạnh cô ta sẽ là anh.
Sau đó sẽ che giấu hết những cảm xúc của mình để không bị rò rỉ cho đến khi chết.
“Được thôi!” Vân Khuynh gật đầu đồng ý.
Hoắc Nhất Hàng cũng không phản đối, vấn đề này đã được giải quyết xong.
Sau khi ăn cơm tại Tống gia, Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh rời đi.
Hoắc Nhất Hàng lái xe, Vân Khuynh ngồi ở ghế phụ không có gì để làm và mở WeChat để xem bạn bè.
Bạn của cô ấy không nhiều, đều là những người quen thuộc. Chủ yếu là muốn xem Hoắc Thành Quân chia sẻ những trang phục gì hoặc là xem Cố Du chia sẻ những tin tức quan trọng nào ở trong và ngoài nước.
Lại phát hiện rằng, người mà không bao giờ chia sẻ bài viết Tống Tây Hoa đã phát ra một bài viết với văn bản: Anh vẫn rất thích em, ngay cả khi anh chưa bao giờ là của em, từ hôm nay đến sau này, sẽ không còn là tình yêu nữa.
Trong lòng Vân Khuynh co lại một chút và mở bài viết ra đọc:
Anh vẫn rất thích em, giống như gió đi tám nghìn dậm, không ngày trở về.
Anh vẫn rất thích em, giống như mặt trời và mặt trăng xen kẽ, bỏ qua ngày đêm.
Anh vẫn rất thích em, giống như một đám mây trôi chín dậm, không bao giờ nghỉ ngơi.
Anh vẫn rất thích em, giống như vì sao lao xuống trái đến, đến chết.
Anh vẫn rất thích em, giống như mặt trời toả sáng khắp thế giới, nhẹ nhàng và thoải mái.
Anh vẫn rất thích em, giống như gió thổi vào trong lòng, giòn rụm.
Anh vẫn rất thích em, giống như mưa rơi ở vùng nhiệt đới đến bắc cực, với khoảng cách rộng lớn.
Anh vẫn rất thích em, giống như cánh cửa phố cổ đã chờ đợi trong nhiều năm, rất cô đơn.
Anh vẫn rất thích em, giống như những nhân dân đang chờ đợi sự phục hồi của triệu đại, không ngày tháng nhất định.
Anh vẫn rất thích em, cây Liễu ngân nga, ve đang kêu, không thể là chính mình.
Anh vẫn rất thích em, như một đám mây trôi chín dậm, không bao giờ nghỉ ngơi.
Anh vẫn rất thích em, như mặt trời mọc lặn, bất kể ngày đêm.
Anh vẫn rất thích em, như ngôi sao chạy hàng trăm triệu năm, không phàn nàn.
Anh vẫn rất thích em, như mưa rơi trên tám trăm năm, theo nhịp điệu.
Anh vẫn rất thích em, như cỏ mùa xuân nhuộm xanh sườn núi, không còn nghi ngờ gì.
Anh vẫn rất thích em, như những cơn mưa lớn, không có thời gian ngừng nghỉ.
Anh vẫn rất thích em, như một con chim bay, yêu cá biển, ở lại hay rời đi, không có quyết định.
Anh vẫn rất thích em, như một bí mật ồn ào, ngàn lời nói.
Anh vẫn rất thích em, như một lớp mây ngưng tụ thành từng đám, từng chút một.
Anh vẫn rất thích em, như một ánh sao rơi vào mí mắt, một ngàn dặm.
Anh vẫn rất thích em,
Anh vẫn rất thích em, như cơn mưa lớn, đi qua một vài lần.
Anh vẫn rất thích em, như một tu sĩ đã trôi dạt quá lâu.
Anh vẫn rất thích em, như một vách đá đầy tuyết, đã trăm ngàn tuổi.
Anh vẫn rất thích em, như một bầu trời đầy sao, lấp lánh như pháo hoa.
Anh vẫn rất thích em, như những con sóng ôm lấy rạn san hô hết ngày này đến ngày khác, làm hết sức mình.
Anh vẫn rất thích em, như một tiếng hót của con chim trong mưa, muốn mưa rời đi.
Anh vẫn rất thích em, như ăn mặc thật đẹp và đợi trong 10 năm, rất háo hức.
Anh vẫn rất thích em, như dòng sông chảy đi hết, ngựa không ngừng chạy.
Anh vẫn rất thích em, như những đoá hoa màu vàng, như người thân bạn bè đều xa nhau.
Anh vẫn rất thích em, như xương cá mắc trong họng, nhưng lại ngọt giống kẹo.
Anh vẫn rất thích em, như biển thành nước ngọt, ngôi sao thay đổi vị trí.
Anh vẫn rất thích em, như một một câu chuyện cổ tích, như nửa câm nửa điếc.
Anh vẫn rất thích em, như một ngôi sao và mặt trăng cô đơn, không nỡ lòng rời bỏ nhau.
Anh vẫn rất thích em, như một bông hoa lệ lặng lẽ, bay theo gió.
Anh vẫn rất thích em, như hạt đậu đỏ, tình yêu chân thành.
Anh vẫn rất thích em, như yến bay trong mưa, không sợ cánh sẽ ướt.
Anh vẫn rất thích em, như cơn bão cát trên sa mạc, không ai hỏi thăm.
Anh vẫn rất thích em, như mưa rơi vào hồ, sợ làm bạn của nhau.
Anh vẫn rất thích em, như một chai rượu chôn vùi vào chiếc thùng dài, khó che giấu vết.
Anh vẫn rất thích em, âm thanh trong trái tim, 1,2,3…
Anh vẫn rất thích em, như ám ảnh bởi việc uống rượu làm dịu cơn khát, không có thuốc chữa.
Anh vẫn rất thích em, như mưa rơi từ trên trời 70.000 mét, không sợ bùn bị mất đi
Anh vẫn rất thích em, như ánh sáng mặt trời toả khắp cả thành phố, thổi trong gió xuân.
Anh vẫn rất thích em, như cánh đồng trở thành biển, nơi trồng cam đều trở thành bắc cực, thời gian tua nhanh.
Anh vẫn rất thích em, như một người cưỡi ngựa, xung quanh đều bị bao vây bởi địch.
Anh vẫn rất thích em, như khi già đi sẽ hạnh phúc.
Anh vẫn rất thích em, như cỏ khô cháy hết, nhưng gió thổi lại khơi dậy ngọn lửa.
Anh vẫn rất thích em, rơi vào cơn ác mộng vô biên, không bao giờ tỉnh dậy.
Anh vẫn rất thích em, như cát vào mắt, khóc như mưa.
Anh vẫn rất thích em, một năm lại một năm cỏ dại đều mọc đầy khắp ngọn núi.
Anh vẫn rất thích em, như con tằm muốn quay cuồng trong tơ, sống chết mặc kệ.
Anh vẫn rất thích em, ngay cả trong cuộc sống này không thể ôm em trong vòng tay.
Mũi của Vân Khuynh cảm thấy vị chua xót, nước mắt đang chảy xuống rồi….
Lời của tác giả
“Anh vẫn rất thích em” một đoạn văn bản được trích dẫn, ^^hihi…đối với loại người như Tây Hoa, tình cảm sâu sắc, tình yêu vẫn chưa đủ, chỉ có thể ở lại với sự hối tiếc này, hy vọng Tống Nhan có thể mang lại hạnh phúc cho anh, tiếp theo các bạn muốn xem cặp đôi nào đây? Lôi Tổng ăn thịt? Giang Thiếu dụ dỗ vợ? Hay là Giản Thương gây áp lực cho Hoan Ni?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.