Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 186
Vô Danh
14/09/2020
1 phút sau, Cố Du liền có đáp án.
Giang Mạc Thần gầm lên: “Em thật sự không cảm nhận được anh thích em sao? Anh muốn em?!”
Cái gì?
Cố Du cảm thấy tai ong ong, Giang Mạc Thần nói cái gì?
Thích...thích cô?
Sao có thể?
Thời gian 2 người quen nhau không lâu, với tiếp xúc với nhau cũng không tốt..
Nhất định cô nghe nhầm.
“Giang… Giang Mạc Thần, anh đừng đùa.” Cố Du khẽ nghiêng đầu, nhìn tay đầy máu của Giang Mạc Thần, trong lòng co rút lại: “Anh...anh bị thương rồi, nhanh đến bệnh viện xử lý tí. Đau...đau không?”
Cô phản ứng có chút hoang mang, có chút căng thẳng, trong mắt mang theo tia lo lắng.
Đây đủ chứng minh, cô bị dọa rồi, nhưng bản chất cô lương thiện, còn lo lắng anh có đau không.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Giang Mạc Thần dịu lại chút, biết bản thân phản ứng thái quá.
“Dọa đến em rồi?”
“Em đang quan tâm anh sao?”
“Em…” Cố Du không biết nên nói gì.
Hai người chìm trong im lặng, không khí đè nén, khó chịu.
Cuối cùng, vẫn là Giang Mạc Thần chịu thua trước.
“Haizz~” Anh thu tay lại: “Đau!”
“Vật nhỏ, cùng anh đi bệnh viện.” Nói xong, anh nhìn cửa sổ 1 cái, lại thêm 1 câu: “Cửa sổ ghế phụ nát rồi, em ngồi sau!”
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Ngồi phía sau, xa Giang Mạc Thần 1 chút, cũng không lo ánh nhìn của anh lúc nào cũng rơi lên người mình… suy nghĩ đầu tiên của Cố Du là vậy.
Nhưng tiếp sau, cô lại hỏi: “Tay anh, có thể lái không?”
Bị thương nặng vậy, máu thịt lộn xộn, có thể cầm tay lái không? Nếu xảy ra sự cố giao thông, không phải cô cũng gặp nguy hiểm?
Hoặc là, tôi lái?” Cô có lòng tốt kiến nghị.
“Không cần, bổn thiếu lái bằng 1 tay cũng nhanh như bay!” Giang Mạc Thần nói, đã tùy tiện mở cửa ghế sau, sau đó ngồi lên ghế lái.
Cố Du chỉ có thể nhận mệnh ngồi lên, đóng cửa lại.
Trên đường, Giang Mạc Thần không nói lời nào, trong lòng anh nghĩ, nên làm gì để cải thiện cách nghĩ của Cố Du về anh, cam tâm tình nguyện gả cho anh.
Đương nhiên, không chỉ đáp ứng gả, mà quan trọng là, phải có tình cảm với anh.
Nhiều năm như vậy, Giang Mạc Thần khó lắm mới thích 1 cô gái, không ngờ, nhất thời xúc động, để lại ấn tượng không tốt với người ta, làm cho vật nhỏ này phòng anh như phòng giặc.
Nhưng mà, người anh thích, sao có thể dễ dàng buông tay?
Uy hiếp không thành, chỉ có thể mê hoặc, tấn công cơ thể không được, tấn công trái tim là được chứ gì?
Ghế sau.
Cố Du ngồi phía sau ghế lái, vốn dĩ không muốn nhận ánh nhìn của Giang Mạc Thần, nhưng sau khi xe chạy, cô phát hiện, Giang Mạc Thần vốn không có ý muốn nhìn cô.
Anh để tay trên chỗ lái, lạnh lùng nhìn phía trước, cũng hay nhìn gương trái phải, đừng nói đến quay đầu hay là thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, đến liếc qua cô 1 cái còn không có.
Trong xe cũng không mở nhạc, gió thổi từ kính vỡ vào, tiếng vù vù.
Cố Du có chút không quen, trong lòng như bị đưa lên không trung, phiêu du không chút cảm giác thực tế.
Sao anh không nói chuyện với cô? Không phải lần nào ở riêng với cô anh đều nói những lời ác ý trêu chọc cô sao? Miệng vẫn luôn không hề ngừng lại sao?
Không lẽ… tức giận rồi?
Vì chuyện lúc nãy sao?
Lúc nãy anh nói … thích cô, muốn cô, là thật sao?
Người như anh, thật sự thích người như cô sao?
Tại sao nhất định phải là cô? Rốt cuộc anh thích điểm nào của cô?
Hay là, vì cô luôn không khuất phục trước anh, cho nên anh không thỏa mãn, mới muốn chinh phục cô?
Đúng! Người đàn ông như, nhất định chỉ là không cam tâm, chỉ là muốn đàn áp cô, bắt nạt cô… nhưng, dựa vào hậu thuẫn và năng lực của anh, muốn làm gì Cố gia cô, không khó, kết hôn gì đó quả thật là 1 sự hy sinh…
Cho nên, rốt cuộc anh có mục đích gì? Tại sao muốn kết hôn với cô?
Trên người cô có gì mà anh nhất định phải kết hôn mới được?
Trên đường đi, Cố Du luôn không yên tâm nghĩ về những chuyện đó, chỉ là càng nghĩ nhiều, càng không thể hiểu ý của Giang Mạc Thần, ngược lại khiến tâm trạng ngày càng phiền não, buồn bực…
Tốt ở chỗ, đến bệnh viện rất nhanh.
Giang Mạc Thần dừng xe, xuống xe, lễ phép giúp cô mở cửa.
Hai chân vừa đặt xuống đất, Cố Du đã nhìn 4 phía, muốn nhân cơ hội chạy thoát.
“Đi theo, về em lái, đau chết anh rồi!” Giang Mạc Thần thu vào mắt hành động nhỏ của Cố Du, đoán được ý đồ của cô, lập tức nói 1 câu.
Cố Du thấy nắm tay đầy máu của anh, nhận mệnh đi theo…
Không phải cô sợ Giang Mạc Thần, mà cô cảm thấy vết thương của Giang Mạc Thần, liên quan đến bản thân, dù cho muốn rạch ròi quan hệ với anh, cũng phải cùng anh chữa trị trước, tránh sau này anh tìm phiền phức với Cố gia…
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Giang Mạc Thần gầm lên: “Em thật sự không cảm nhận được anh thích em sao? Anh muốn em?!”
Cái gì?
Cố Du cảm thấy tai ong ong, Giang Mạc Thần nói cái gì?
Thích...thích cô?
Sao có thể?
Thời gian 2 người quen nhau không lâu, với tiếp xúc với nhau cũng không tốt..
Nhất định cô nghe nhầm.
“Giang… Giang Mạc Thần, anh đừng đùa.” Cố Du khẽ nghiêng đầu, nhìn tay đầy máu của Giang Mạc Thần, trong lòng co rút lại: “Anh...anh bị thương rồi, nhanh đến bệnh viện xử lý tí. Đau...đau không?”
Cô phản ứng có chút hoang mang, có chút căng thẳng, trong mắt mang theo tia lo lắng.
Đây đủ chứng minh, cô bị dọa rồi, nhưng bản chất cô lương thiện, còn lo lắng anh có đau không.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Giang Mạc Thần dịu lại chút, biết bản thân phản ứng thái quá.
“Dọa đến em rồi?”
“Em đang quan tâm anh sao?”
“Em…” Cố Du không biết nên nói gì.
Hai người chìm trong im lặng, không khí đè nén, khó chịu.
Cuối cùng, vẫn là Giang Mạc Thần chịu thua trước.
“Haizz~” Anh thu tay lại: “Đau!”
“Vật nhỏ, cùng anh đi bệnh viện.” Nói xong, anh nhìn cửa sổ 1 cái, lại thêm 1 câu: “Cửa sổ ghế phụ nát rồi, em ngồi sau!”
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Ngồi phía sau, xa Giang Mạc Thần 1 chút, cũng không lo ánh nhìn của anh lúc nào cũng rơi lên người mình… suy nghĩ đầu tiên của Cố Du là vậy.
Nhưng tiếp sau, cô lại hỏi: “Tay anh, có thể lái không?”
Bị thương nặng vậy, máu thịt lộn xộn, có thể cầm tay lái không? Nếu xảy ra sự cố giao thông, không phải cô cũng gặp nguy hiểm?
Hoặc là, tôi lái?” Cô có lòng tốt kiến nghị.
“Không cần, bổn thiếu lái bằng 1 tay cũng nhanh như bay!” Giang Mạc Thần nói, đã tùy tiện mở cửa ghế sau, sau đó ngồi lên ghế lái.
Cố Du chỉ có thể nhận mệnh ngồi lên, đóng cửa lại.
Trên đường, Giang Mạc Thần không nói lời nào, trong lòng anh nghĩ, nên làm gì để cải thiện cách nghĩ của Cố Du về anh, cam tâm tình nguyện gả cho anh.
Đương nhiên, không chỉ đáp ứng gả, mà quan trọng là, phải có tình cảm với anh.
Nhiều năm như vậy, Giang Mạc Thần khó lắm mới thích 1 cô gái, không ngờ, nhất thời xúc động, để lại ấn tượng không tốt với người ta, làm cho vật nhỏ này phòng anh như phòng giặc.
Nhưng mà, người anh thích, sao có thể dễ dàng buông tay?
Uy hiếp không thành, chỉ có thể mê hoặc, tấn công cơ thể không được, tấn công trái tim là được chứ gì?
Ghế sau.
Cố Du ngồi phía sau ghế lái, vốn dĩ không muốn nhận ánh nhìn của Giang Mạc Thần, nhưng sau khi xe chạy, cô phát hiện, Giang Mạc Thần vốn không có ý muốn nhìn cô.
Anh để tay trên chỗ lái, lạnh lùng nhìn phía trước, cũng hay nhìn gương trái phải, đừng nói đến quay đầu hay là thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, đến liếc qua cô 1 cái còn không có.
Trong xe cũng không mở nhạc, gió thổi từ kính vỡ vào, tiếng vù vù.
Cố Du có chút không quen, trong lòng như bị đưa lên không trung, phiêu du không chút cảm giác thực tế.
Sao anh không nói chuyện với cô? Không phải lần nào ở riêng với cô anh đều nói những lời ác ý trêu chọc cô sao? Miệng vẫn luôn không hề ngừng lại sao?
Không lẽ… tức giận rồi?
Vì chuyện lúc nãy sao?
Lúc nãy anh nói … thích cô, muốn cô, là thật sao?
Người như anh, thật sự thích người như cô sao?
Tại sao nhất định phải là cô? Rốt cuộc anh thích điểm nào của cô?
Hay là, vì cô luôn không khuất phục trước anh, cho nên anh không thỏa mãn, mới muốn chinh phục cô?
Đúng! Người đàn ông như, nhất định chỉ là không cam tâm, chỉ là muốn đàn áp cô, bắt nạt cô… nhưng, dựa vào hậu thuẫn và năng lực của anh, muốn làm gì Cố gia cô, không khó, kết hôn gì đó quả thật là 1 sự hy sinh…
Cho nên, rốt cuộc anh có mục đích gì? Tại sao muốn kết hôn với cô?
Trên người cô có gì mà anh nhất định phải kết hôn mới được?
Trên đường đi, Cố Du luôn không yên tâm nghĩ về những chuyện đó, chỉ là càng nghĩ nhiều, càng không thể hiểu ý của Giang Mạc Thần, ngược lại khiến tâm trạng ngày càng phiền não, buồn bực…
Tốt ở chỗ, đến bệnh viện rất nhanh.
Giang Mạc Thần dừng xe, xuống xe, lễ phép giúp cô mở cửa.
Hai chân vừa đặt xuống đất, Cố Du đã nhìn 4 phía, muốn nhân cơ hội chạy thoát.
“Đi theo, về em lái, đau chết anh rồi!” Giang Mạc Thần thu vào mắt hành động nhỏ của Cố Du, đoán được ý đồ của cô, lập tức nói 1 câu.
Cố Du thấy nắm tay đầy máu của anh, nhận mệnh đi theo…
Không phải cô sợ Giang Mạc Thần, mà cô cảm thấy vết thương của Giang Mạc Thần, liên quan đến bản thân, dù cho muốn rạch ròi quan hệ với anh, cũng phải cùng anh chữa trị trước, tránh sau này anh tìm phiền phức với Cố gia…
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.