Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 208
Vô Danh
14/09/2020
Tên côn đồ quăng con dao dính đầy máu tươi xuống đất, lao đến và chạm đôi tay đầy máu vào mặt Cố Du, trong mắt đầy lạnh ác độc và lạnh lùng: “Cô Cố, cô là người thông minh, vị hôn phu cô giàu có và quyền lực, danh phận của cô cũng cao quý rồi, còn tôi chỉ là một cái mạng sống quèn!”
“Nhưng cô chắc hẳn đã nghe một câu chân trần không sợ đi giày rồi, tôi và anh em ở đây đều tuyệt vọng. Nếu như cô dám chơi với lão tử thì lão tử cùng anh em ở đây chấp cả mạng sống quèn này cũng không cần, cũng sẽ khiến cô thảm hơn tên súc sinh đó gấp 10 lần!”
“Cô là một người phụ nữ, nếu nói đến từ thảm đối với phụ nữ…chắc cô sẽ hiểu, đúng không?”
Sau lưng của Cố Du đã cảm thấy rùng rợn sóng lưng.
Bọn côn đồ này thật máu lạnh, chúng thực sự cắt đứt cây cơ của Trương Thông và tra tấn cậu ta thành như vậy…..
“Các ngươi….các ngươi ra tay quá ác! Dù cho các ngươi cái gì cũng không sợ, nhưng mà giết người thì chắc chắn sẽ phạm pháp và phạm tội. Dù cho có chạy đi nước ngoài thì cũng sẽ bị bắt về.” Cố Du nói như thế không phải là mối đe doạ của bọn côn đồ, mà là bảo vệ mạng sống của Trương Thông.
“Nếu như là chuyện tin tức thì các ngươi cũng đã trả xong thù rồi, còn không mau đưa Trương Thông đến bệnh viện, các ngươi thực sự muốn Trương Thông trả mạng sống cho các ngươi à?”
Người đã bị huỷ hoại rồi, cô ta cũng bất lực để cứu, nhưng nếu tiếp tục để Trương Thông ngất đi và mất máu như vậy thì có thể cậu ta sẽ chết.
Nếu như cậu ta biết được sự cạnh tranh nhất thời đổi lấy hậu quả đau lòng như vậy thì liệu cậu ta vẫn để lộ thông tin trong tay đấy chứ?
Cố Du không biết, nhưng nếu cô ta biết thì bản thân đã hối hận rồi.
Ngành báo chí chứ đầy bóng tối và máu me, thì ra không phải chỉ nói không, cô ta chưa kịp bước ra khỏi trường thì đã tận mắt thấy đối tác của mình trở nên như vậy, cô….còn có dũng cảm để làm tiếp tin tức đó không và tiếp tục đam mê ngành báo chí của mình không?
“Pèng!” tiếng súng, ngay lúc này vang lên.
Đôi mắt Cố Du bỗng bối rối và chưa kịp phản ứng, tên côn đồ đứng trước mặt cô đã ngã xuống, đầu đã dính đạn xuyên qua não và máu văng thẳng vào mặt cô.
“Pèng pèng pèng!”
Tiếng súng liên tục vang lên và những tên côn đồ còn lại cũng ngã xuống đất.
Chưa đầy 30 giây thì ở đây chỉ còn lại một mình Cố Du còn sống và Trương Thông bán sống bán chết.
Tất cả bọn côn đồ, một phát súng mất mạng!
Trong cửa sổ vỡ, hai người đàn ông bước vào, mặc bộ đồ vest gọn gàng, nếu như trên tay không phải cầm súng thì Cố Du nghi ngờ rằng họ chỉ là những nhân viên văn phòng.
Chỉ là, khuôn mặt của hai người đó rất bình thường, sẽ không thể nhận ra một chút nào.
Hai người này bắn súng chính xác như vậy? Chẳng lẽ là…xã hội đen giết xã hội đen?
Cố Du không dám bình tĩnh.
Hai người đàn ông mặc đồ vest không có ý muốn đến giao tiếp với cô. Một trong số họ nhanh chóng liếc nhìn cô và nhìn sang Trương Thông lạnh lùng nói: “Con tin vẫn còn sống.”
Người còn lại thêm vào: “Người phụ nữ còn sống, người đàn ông sắp chết.”
“Không liên quan gì đến chúng tôi, mệnh lệnh của ngài, miễn là chúng ta giết mục tiêu, phụ nữ không bị gì, đàn ông chưa chết. Khi chúng tôi tới, tình hình rất tốt, những chuyện về sau để lại cho Hoắc gia và Giang gia giải quyết.”
Câu nói này, đủ để Cố Du hiểu rằng hai người này là đến cứu cô và Trương Thông.
“Ngươi…các ngươi là ai? Có phải đến cứ chúng tôi không?” Cố Du hỏi.
“Cô Cố, cô đừng nghĩ nhiều.” Người đàn ông mặc áo vest lạnh lùng nói: “Chúng tôi chỉ có trách nhiệm giết những tên côn đồ độc ác này và không quan tâm đến việc cứu người.”
Người còn lại khẽ mỉm cười và giải thích: “Cô Cố, đừng lo lắng, Hoắc gia và Giang gia chắc sẽ sớm đến đây thôi, có chúng tôi ở đây, cô không gặp nguy hiểm.”
Cố Du cảm thấy kỳ lạ, logic này là gì, họ giết bọn xã hội đen, không phải đến cứu cô và Trương Thông sao?
Hiện tại, cô không còn sức để suy nghĩ về lý do cho những hành vi kỳ lạ này của hai người và nhanh chóng nói: “Vậy các anh có thể bỏ tôi ra được không, tôi muốn đến xem thương tích của Trương Thông, sau đó tìm điện thoại gọi cấp cứu đến cứu người.”
Người đàn ông mặc đồ vest còn lại bình tĩnh và do dự một lúc, lấy điện thoại ra và gọi cho trung tâm cấp cứu: “Có người đến cứu anh ta rồi, cô im lặng đợi ở đây.”
Mệnh lệnh của ông chủ, là muốn để Giang gia tự thấy sau khi Cố Du bị bắt cóc thì tình trạng như thế nào, mặc dù anh ta cũng không biết tại sao ông chủ lại ra mệnh lệnh như vậy, nhưng việc thả cô ấy ra thì anh ta không làm chủ được.
Chỉ cần Trương Thông được giải cứu và bản thân được an toàn thì Cố Du không còn yêu cầu gì nữa, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau, ban đầu một nơi vắng vẻ bỗng nhiên xuất hiện nhiều người.
Chu Hoành đưa người đến, Tống Tây Hoa, Vân Khuynh, Giang phu nhân, ba mẹ Cố Du đều đến cả rồi.
“Du Nhi, Du Nhi của tôi….” Sàn đầy máu khiến nét mặt Cố phu nhân tái nhợt, bs2 thấy rằng con gái mình vẫn bị trói ở đó, bà sợ hãi và lao đến, nắm lấy Cố Du và tra vấn: “Du Nhi, con bị làm sao? Có bị thương không? Những người đó có ăn hiếp con không? Đau ở đâu?”
“Mẹ!” Cố Du cảm thấy mình đủ mạnh mẽ rồi, nhìn thấy mẹ thì những nỗi sợ hãi và bất bình đều dâng trào lên, “Oà” và cô khóc lên…
“Nhưng cô chắc hẳn đã nghe một câu chân trần không sợ đi giày rồi, tôi và anh em ở đây đều tuyệt vọng. Nếu như cô dám chơi với lão tử thì lão tử cùng anh em ở đây chấp cả mạng sống quèn này cũng không cần, cũng sẽ khiến cô thảm hơn tên súc sinh đó gấp 10 lần!”
“Cô là một người phụ nữ, nếu nói đến từ thảm đối với phụ nữ…chắc cô sẽ hiểu, đúng không?”
Sau lưng của Cố Du đã cảm thấy rùng rợn sóng lưng.
Bọn côn đồ này thật máu lạnh, chúng thực sự cắt đứt cây cơ của Trương Thông và tra tấn cậu ta thành như vậy…..
“Các ngươi….các ngươi ra tay quá ác! Dù cho các ngươi cái gì cũng không sợ, nhưng mà giết người thì chắc chắn sẽ phạm pháp và phạm tội. Dù cho có chạy đi nước ngoài thì cũng sẽ bị bắt về.” Cố Du nói như thế không phải là mối đe doạ của bọn côn đồ, mà là bảo vệ mạng sống của Trương Thông.
“Nếu như là chuyện tin tức thì các ngươi cũng đã trả xong thù rồi, còn không mau đưa Trương Thông đến bệnh viện, các ngươi thực sự muốn Trương Thông trả mạng sống cho các ngươi à?”
Người đã bị huỷ hoại rồi, cô ta cũng bất lực để cứu, nhưng nếu tiếp tục để Trương Thông ngất đi và mất máu như vậy thì có thể cậu ta sẽ chết.
Nếu như cậu ta biết được sự cạnh tranh nhất thời đổi lấy hậu quả đau lòng như vậy thì liệu cậu ta vẫn để lộ thông tin trong tay đấy chứ?
Cố Du không biết, nhưng nếu cô ta biết thì bản thân đã hối hận rồi.
Ngành báo chí chứ đầy bóng tối và máu me, thì ra không phải chỉ nói không, cô ta chưa kịp bước ra khỏi trường thì đã tận mắt thấy đối tác của mình trở nên như vậy, cô….còn có dũng cảm để làm tiếp tin tức đó không và tiếp tục đam mê ngành báo chí của mình không?
“Pèng!” tiếng súng, ngay lúc này vang lên.
Đôi mắt Cố Du bỗng bối rối và chưa kịp phản ứng, tên côn đồ đứng trước mặt cô đã ngã xuống, đầu đã dính đạn xuyên qua não và máu văng thẳng vào mặt cô.
“Pèng pèng pèng!”
Tiếng súng liên tục vang lên và những tên côn đồ còn lại cũng ngã xuống đất.
Chưa đầy 30 giây thì ở đây chỉ còn lại một mình Cố Du còn sống và Trương Thông bán sống bán chết.
Tất cả bọn côn đồ, một phát súng mất mạng!
Trong cửa sổ vỡ, hai người đàn ông bước vào, mặc bộ đồ vest gọn gàng, nếu như trên tay không phải cầm súng thì Cố Du nghi ngờ rằng họ chỉ là những nhân viên văn phòng.
Chỉ là, khuôn mặt của hai người đó rất bình thường, sẽ không thể nhận ra một chút nào.
Hai người này bắn súng chính xác như vậy? Chẳng lẽ là…xã hội đen giết xã hội đen?
Cố Du không dám bình tĩnh.
Hai người đàn ông mặc đồ vest không có ý muốn đến giao tiếp với cô. Một trong số họ nhanh chóng liếc nhìn cô và nhìn sang Trương Thông lạnh lùng nói: “Con tin vẫn còn sống.”
Người còn lại thêm vào: “Người phụ nữ còn sống, người đàn ông sắp chết.”
“Không liên quan gì đến chúng tôi, mệnh lệnh của ngài, miễn là chúng ta giết mục tiêu, phụ nữ không bị gì, đàn ông chưa chết. Khi chúng tôi tới, tình hình rất tốt, những chuyện về sau để lại cho Hoắc gia và Giang gia giải quyết.”
Câu nói này, đủ để Cố Du hiểu rằng hai người này là đến cứu cô và Trương Thông.
“Ngươi…các ngươi là ai? Có phải đến cứ chúng tôi không?” Cố Du hỏi.
“Cô Cố, cô đừng nghĩ nhiều.” Người đàn ông mặc áo vest lạnh lùng nói: “Chúng tôi chỉ có trách nhiệm giết những tên côn đồ độc ác này và không quan tâm đến việc cứu người.”
Người còn lại khẽ mỉm cười và giải thích: “Cô Cố, đừng lo lắng, Hoắc gia và Giang gia chắc sẽ sớm đến đây thôi, có chúng tôi ở đây, cô không gặp nguy hiểm.”
Cố Du cảm thấy kỳ lạ, logic này là gì, họ giết bọn xã hội đen, không phải đến cứu cô và Trương Thông sao?
Hiện tại, cô không còn sức để suy nghĩ về lý do cho những hành vi kỳ lạ này của hai người và nhanh chóng nói: “Vậy các anh có thể bỏ tôi ra được không, tôi muốn đến xem thương tích của Trương Thông, sau đó tìm điện thoại gọi cấp cứu đến cứu người.”
Người đàn ông mặc đồ vest còn lại bình tĩnh và do dự một lúc, lấy điện thoại ra và gọi cho trung tâm cấp cứu: “Có người đến cứu anh ta rồi, cô im lặng đợi ở đây.”
Mệnh lệnh của ông chủ, là muốn để Giang gia tự thấy sau khi Cố Du bị bắt cóc thì tình trạng như thế nào, mặc dù anh ta cũng không biết tại sao ông chủ lại ra mệnh lệnh như vậy, nhưng việc thả cô ấy ra thì anh ta không làm chủ được.
Chỉ cần Trương Thông được giải cứu và bản thân được an toàn thì Cố Du không còn yêu cầu gì nữa, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau, ban đầu một nơi vắng vẻ bỗng nhiên xuất hiện nhiều người.
Chu Hoành đưa người đến, Tống Tây Hoa, Vân Khuynh, Giang phu nhân, ba mẹ Cố Du đều đến cả rồi.
“Du Nhi, Du Nhi của tôi….” Sàn đầy máu khiến nét mặt Cố phu nhân tái nhợt, bs2 thấy rằng con gái mình vẫn bị trói ở đó, bà sợ hãi và lao đến, nắm lấy Cố Du và tra vấn: “Du Nhi, con bị làm sao? Có bị thương không? Những người đó có ăn hiếp con không? Đau ở đâu?”
“Mẹ!” Cố Du cảm thấy mình đủ mạnh mẽ rồi, nhìn thấy mẹ thì những nỗi sợ hãi và bất bình đều dâng trào lên, “Oà” và cô khóc lên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.