Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 265
Vô Danh
14/09/2020
“Xin lỗi, Vân……Điềm, cô không phải đối tượng tôi muốn kết hôn.” Tiêu Trì suy nghĩ rồi trả lời Vân Điềm.
Lời này, cũng coi như uyển chuyển.
Mặc dù Vân Điềm và Vân Khuynh hơi giống nhau, nhưng cảm giác đem lại cho anh lại hoàn toàn khác nhau.
Có lẽ trong tâm trí Tiêu Trì, Vân Khuynh đã quá tốt, thêm vào đó anh lại không hiểu rõ Vân Điềm, anh lại không thích cảm giác có ai đó nhìn chằm chằm mình, nên anh nghĩ Vân Điềm không phải đối tượng thích hợp kết hôn với anh.
Anh khá là khó tính trong việc lựa chọn đối tượng kết hôn.
Tiêu Trì ở trước mặt nhiều người từ chối cô như vậy, Vân Điềm cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cô cũng cố gượng cười rồi nói: “Không sao, anh là đối tượng kết hôn của tôi là được rồi.”
“Vân Điềm, như vậy không tốt lắm!” Sắc mặt Tiêu Trì hơi khó chịu.
Nữ nhân này nghe không hiểu lời anh nói sao?
“Sao vậy? Tiêu tiên sinh có ý kiến gì sao?” Vân Điềm không thèm để ý mà nói tiếp: “Hôn sự này là ý của gia gia nãi nãi, tôi cũng đã lớn như vậy, anh thì bỏ công sức đến Vân gia để bàn hôn sự, tại sao cứ phải chỉ định là em gái Vân Khuynh của tôi?”
“Em gái tôi với em rể tôi đám cưới đâu phải anh không biết, vậy mà anh ngang nhiên xuất hiện phá đám, lại không hề tỏ ra có lỗi hay ngại ngùng gì, hay anh tưởng anh nắm trong tay hôn sự giữa Tiêu gia với Vân gia nên muốn làm gì thì làm?”
“Vậy đi, giờ anh tranh thủ quay về chuẩn bị hôn sự đi, còn áo cưới tôi sẽ tự lo, hay là……anh thấy như vậy được không, bây giờ tôi với anh lên cục dân chính đăng ký kết hôn, rồi cùng tổ chức hôn lễ với em gái và em rể tôi?”
Tiêu Trì ngẩn cả người.
Cũng phải a, lúc trước muốn giữ hôn sự này cũng là anh, bây giờ muốn hủy hôn cũng là anh, như vậy không tốt lắm a.------ Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Nhưng mà......
“Chuyện này, là do tôi xử lý không tốt, thật xin lỗi.” Mặt Tiêu Trì rất thành khẩn, nhìn Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng nói: “Làm hai vị phải khó xử, thật xin lỗi, sau này tôi sẽ không gây thêm phiền phức gì cho hai vị nữa.”
“Nói một câu xin lỗi, chỉ một câu xin lỗi, Tiêu tiên sinh liền nghĩ chuyện hủy hôn vậy là xong sao?” Vân Điềm làm ra bộ dạng cắn chặt không buông: “Anh muốn hủy hôn ước này, cũng không phải không được.”
“Trước đó chính anh nói nếu hủy hôn ước này Vân gia phải bồi thường bằng cả Vân gia, đúng là trên hôn ước để lại đã nói vậy, nhưng anh nên nhớ, trên đó ghi là nếu bên nào hủy bỏ hôn ước thì phải bồi thường toàn bộ gia sản cho bên còn lại, nhưng người bây giờ muốn hủy hôn e là không phải Vân gia……”
“Nói vậy có nghĩa, nếu Tiêu gia muốn hủy hôn, thì cũng phải bồi thường tương tự vậy.”
“Tiêu tiên sinh nếu không muốn kết hôn với Vân Điềm tôi, vậy phiền Tiêu tiên sinh nhanh chóng quay về tính toán lại tài sản của Tiêu gia, nhanh chóng chuyển hết qua cho Vân gia, nghe nói Tiêu gia nổi tiếng giàu có, tài sản kếch xù, lại có núi vàng núi bạc, tôi sẽ xem như khoản bồi thường đó là đồ cưới, sau này muốn gả cho nam nhân nào cũng được.”
Bỗng nhiên Vân Khuynh cảm thấy rất buồn cười.
Có câu gì ấy nhỉ?—— Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. (ý là gậy ông đập lưng ông)
Trước đó Tiêu Trì nắm chặt hôn ước trong tay, ăn nói ngông cuồng trước mặt Vân gia, bây giờ lại bị Vân Điềm nói đến cứng họng.
Chắc chắn, tâm tình của anh bây giờ khó nói thành lời!
Người chị này……cũng thật thú vị!.
Nghĩ như vậy, tâm tình Vân Khuynh trở nên rất thoải mái, cô tiến lên khoác tay Vân Điềm, cùng trêu chọc Tiêu Trì: “Chị nói đúng quá a, Tiêu gia bồi thường toàn bộ gia tài cho Vân gia, khẳng định số tiền không hề nhỏ, lúc đó em sẽ không tranh đồ cưới với chị đâu, còn giúp chị tuyển chọn đàn ông tốt nhất trên đời này, chị thích người nào thì gả cho người đó, đâu thể nào vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng đúng không?”
“Hơn nữa em thấy Tiêu tiên sinh đây là người không hiểu tình yêu là gì, chẳng qua là vì nhìn trúng em có chút năng lực kinh doanh, liền nghĩ là có tình cảm với em, muốn kết hôn với em, để chị phải kết hôn với người không biết tình yêu là gì như vậy cũng cảm thấy có chút ủy khuất chị rồi.”
“Quả nhiên là em gái tốt của chị, lúc nào cũng nghĩ cho chị.” Vân Điềm nói: “Nhưng mà, nói như thế nào đi nữa, sau khi Tiêu gia bồi thường cho Vân gia, chị cũng phải chuẩn bị một phần quà cưới cho em chứ, em làm em, chị làm chị, đương nhiên phải quan tâm đến em rồi, không chỉ em, mà em 3 với em trai cũng phải có phần.”
“Vân Khuynh, nói thật với em, thật ra chị vẫn luôn lo lắng, chị luôn sống ở nước ngoài, thúc thúc thẩm thẩm ở nước ngoài cũng không phải dư giả gì, ngoài nông trường làm rượu nho ra thì không có gì đáng giá, đám cưới em gái mà chị làm chị cũng không chuẩn bị được món quà cưới ra hồn, có phải keo kiệt quá không? Nhưng giờ thì tốt rồi, có khoản tài sản Tiêu gia bồi thường, chị không cần phải lo nữa.”
Nói đến đây, Vân Điềm quay lại nhìn Tiêu Trì, nói: “Tính ra tôi phải cám ơn Tiêu tiên sinh đã giúp tôi giải quyết nỗi lo này, chúng ta không thể làm vợ chồng chắc cũng nên làm bạn bè nhỉ……”
Sắc mặt Tiêu Trì liền thay đổi, bao nhiêu cảm xúc đều lộ ra hết: “Tôi nói muốn hủy hôn hồi nào?”
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Lời này, cũng coi như uyển chuyển.
Mặc dù Vân Điềm và Vân Khuynh hơi giống nhau, nhưng cảm giác đem lại cho anh lại hoàn toàn khác nhau.
Có lẽ trong tâm trí Tiêu Trì, Vân Khuynh đã quá tốt, thêm vào đó anh lại không hiểu rõ Vân Điềm, anh lại không thích cảm giác có ai đó nhìn chằm chằm mình, nên anh nghĩ Vân Điềm không phải đối tượng thích hợp kết hôn với anh.
Anh khá là khó tính trong việc lựa chọn đối tượng kết hôn.
Tiêu Trì ở trước mặt nhiều người từ chối cô như vậy, Vân Điềm cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cô cũng cố gượng cười rồi nói: “Không sao, anh là đối tượng kết hôn của tôi là được rồi.”
“Vân Điềm, như vậy không tốt lắm!” Sắc mặt Tiêu Trì hơi khó chịu.
Nữ nhân này nghe không hiểu lời anh nói sao?
“Sao vậy? Tiêu tiên sinh có ý kiến gì sao?” Vân Điềm không thèm để ý mà nói tiếp: “Hôn sự này là ý của gia gia nãi nãi, tôi cũng đã lớn như vậy, anh thì bỏ công sức đến Vân gia để bàn hôn sự, tại sao cứ phải chỉ định là em gái Vân Khuynh của tôi?”
“Em gái tôi với em rể tôi đám cưới đâu phải anh không biết, vậy mà anh ngang nhiên xuất hiện phá đám, lại không hề tỏ ra có lỗi hay ngại ngùng gì, hay anh tưởng anh nắm trong tay hôn sự giữa Tiêu gia với Vân gia nên muốn làm gì thì làm?”
“Vậy đi, giờ anh tranh thủ quay về chuẩn bị hôn sự đi, còn áo cưới tôi sẽ tự lo, hay là……anh thấy như vậy được không, bây giờ tôi với anh lên cục dân chính đăng ký kết hôn, rồi cùng tổ chức hôn lễ với em gái và em rể tôi?”
Tiêu Trì ngẩn cả người.
Cũng phải a, lúc trước muốn giữ hôn sự này cũng là anh, bây giờ muốn hủy hôn cũng là anh, như vậy không tốt lắm a.------ Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Nhưng mà......
“Chuyện này, là do tôi xử lý không tốt, thật xin lỗi.” Mặt Tiêu Trì rất thành khẩn, nhìn Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng nói: “Làm hai vị phải khó xử, thật xin lỗi, sau này tôi sẽ không gây thêm phiền phức gì cho hai vị nữa.”
“Nói một câu xin lỗi, chỉ một câu xin lỗi, Tiêu tiên sinh liền nghĩ chuyện hủy hôn vậy là xong sao?” Vân Điềm làm ra bộ dạng cắn chặt không buông: “Anh muốn hủy hôn ước này, cũng không phải không được.”
“Trước đó chính anh nói nếu hủy hôn ước này Vân gia phải bồi thường bằng cả Vân gia, đúng là trên hôn ước để lại đã nói vậy, nhưng anh nên nhớ, trên đó ghi là nếu bên nào hủy bỏ hôn ước thì phải bồi thường toàn bộ gia sản cho bên còn lại, nhưng người bây giờ muốn hủy hôn e là không phải Vân gia……”
“Nói vậy có nghĩa, nếu Tiêu gia muốn hủy hôn, thì cũng phải bồi thường tương tự vậy.”
“Tiêu tiên sinh nếu không muốn kết hôn với Vân Điềm tôi, vậy phiền Tiêu tiên sinh nhanh chóng quay về tính toán lại tài sản của Tiêu gia, nhanh chóng chuyển hết qua cho Vân gia, nghe nói Tiêu gia nổi tiếng giàu có, tài sản kếch xù, lại có núi vàng núi bạc, tôi sẽ xem như khoản bồi thường đó là đồ cưới, sau này muốn gả cho nam nhân nào cũng được.”
Bỗng nhiên Vân Khuynh cảm thấy rất buồn cười.
Có câu gì ấy nhỉ?—— Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. (ý là gậy ông đập lưng ông)
Trước đó Tiêu Trì nắm chặt hôn ước trong tay, ăn nói ngông cuồng trước mặt Vân gia, bây giờ lại bị Vân Điềm nói đến cứng họng.
Chắc chắn, tâm tình của anh bây giờ khó nói thành lời!
Người chị này……cũng thật thú vị!.
Nghĩ như vậy, tâm tình Vân Khuynh trở nên rất thoải mái, cô tiến lên khoác tay Vân Điềm, cùng trêu chọc Tiêu Trì: “Chị nói đúng quá a, Tiêu gia bồi thường toàn bộ gia tài cho Vân gia, khẳng định số tiền không hề nhỏ, lúc đó em sẽ không tranh đồ cưới với chị đâu, còn giúp chị tuyển chọn đàn ông tốt nhất trên đời này, chị thích người nào thì gả cho người đó, đâu thể nào vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng đúng không?”
“Hơn nữa em thấy Tiêu tiên sinh đây là người không hiểu tình yêu là gì, chẳng qua là vì nhìn trúng em có chút năng lực kinh doanh, liền nghĩ là có tình cảm với em, muốn kết hôn với em, để chị phải kết hôn với người không biết tình yêu là gì như vậy cũng cảm thấy có chút ủy khuất chị rồi.”
“Quả nhiên là em gái tốt của chị, lúc nào cũng nghĩ cho chị.” Vân Điềm nói: “Nhưng mà, nói như thế nào đi nữa, sau khi Tiêu gia bồi thường cho Vân gia, chị cũng phải chuẩn bị một phần quà cưới cho em chứ, em làm em, chị làm chị, đương nhiên phải quan tâm đến em rồi, không chỉ em, mà em 3 với em trai cũng phải có phần.”
“Vân Khuynh, nói thật với em, thật ra chị vẫn luôn lo lắng, chị luôn sống ở nước ngoài, thúc thúc thẩm thẩm ở nước ngoài cũng không phải dư giả gì, ngoài nông trường làm rượu nho ra thì không có gì đáng giá, đám cưới em gái mà chị làm chị cũng không chuẩn bị được món quà cưới ra hồn, có phải keo kiệt quá không? Nhưng giờ thì tốt rồi, có khoản tài sản Tiêu gia bồi thường, chị không cần phải lo nữa.”
Nói đến đây, Vân Điềm quay lại nhìn Tiêu Trì, nói: “Tính ra tôi phải cám ơn Tiêu tiên sinh đã giúp tôi giải quyết nỗi lo này, chúng ta không thể làm vợ chồng chắc cũng nên làm bạn bè nhỉ……”
Sắc mặt Tiêu Trì liền thay đổi, bao nhiêu cảm xúc đều lộ ra hết: “Tôi nói muốn hủy hôn hồi nào?”
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.