Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 52

Vô Danh

14/09/2020

Tiếng nói này trong rất quen thuộc nhỉ?

Cả người Cao Thúy Lan như cứng đơ đi, quay về hướng bên đó nhìn, thế nhưng đã nhìn thấyěědù thế nào đi nữa cũng không ngờ là một gương mặt.

“Vân......Vân Khuynh? Sao......sao cô lại ở đây?”

Cao Thúy Lan mở to mắt nhìn, đầy vẻ không thể tin tưởng!

Đám đông đã chen vào trong nhà, mặc kệ có phải là phóng viên, đều cầm trên tay chiếc điện thoại, máy chụp hình chụp đôi nam nữ không biết xấu hổ và điên cuồng đang bám quyện lấy nhau dưới đất.

Vân Khuynh, lại mặc trên người chiếc váy dạ hội màu tím thanh lịch, vẻ mặt bình tĩnh đứng phía sau cùng, kiểu tóc của cô không có tí rối loạn cả, trang điểm trên gương mặt của cô đã được tô dặm lại trông rất xinh đẹp, cô ta thuần khieert và trông giống như không có một chút dính líu với sự việc ở đây!

“Cao Phu Nhân đặt câu hỏi trông thật kỳ lạ,” Vân Khuynh cười nhẹ nhàng: “Tôi không ở đây thì nên ở đâu đây?”

“Ồ,” cô ta như vừa nghĩ ra điều gì, nói tiếp: “Lúc vừa mới thay y phục, tôi chợt nghĩ ra bản thân mình có mang theo một bộ y phục đến nữa, lập tức xuống tầng dưới mở cốp xe đang đậu dưới đất lấy y phục ra, sau đó đi vào nhà vệ sinh thay.

Tất nhiên, tôi sẽ mau chóng ly hôn với Văn Bân, đồ đạc của Lục gia các người, cho dù chỉ là một bộ quần áo, tôi cũng không dám mặc cho thật tốt, nếu không, lại gây ra lời đồn đại nói Vân Khuynh ta tham chút lợi lộc, đối với danh tiếng ta sẽ có chút tổn hại.”

Những lời nói phiêu bồng đều được Vân Khuynh khui sạch sẽ rồi.

Đúng lúc Hoắc Nhất Hàng vừa bước tới, biết rõ cố hỏi: “Ở đây, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hoắc Tổng,” cô gái trẻ ngưỡng mộ Hoắc Nhất Hàng mặt đỏ bừng nói: “Là như vậy, hôm nay là buổi yến tiệc của Lục Lão Gia Tử, có một số kẻ cắp nhân cơ hội vào đây ăn cắp đồ, chúng tôi vừa làm mất một số trang sức, Cao Phu Nhân bèn đưa chúng tôi đến bắt kẻ trộm, vừa đến đây, có phục vụ nói nhìn thấy kẻ trộm đó chạy vào phòng này, ai biết rằng khi vừa mới vào, không tìm thấy được kẻ trộm, nhưng lại phát hiện ra có người ở trong phòng này làm......việc mất mặt này!”

“Không sai, là như vậy đấy, Cao Phu Nhân vừa mới vào, nhìn thấy hai người họ, còn nói người đàn bà đó là Vân Khuynh!”

“Cái gì? Là tôi à?” Sắc mặt của Vân Khuynh đen sầm lại: “Rõ ràng tôi đứng ở đây, tại sao Cao Phu Nhân lại nói tôi ở bên đó? Vậy người bên trong đó là......”

Cô ta bước về trước hai bước, bỗng nhiên "Á" kêu lên một tiếng, sau đó, lạnh nhạt nói: "Lục Văn Bân! Tôi và anh sắp ly hôn rồi, loại việc như vậy, sao anh không chờ đến sau khi ly hôn xong rồi hãy làm?"

Lúc này người đàn ông không một mảnh vải trên người quả nhiên quay lệch nửa mặt ra, tuy rằng chỉ là gương mặt nghiêng, nhưng cũng đủ đê tất cả mọi người nhận ra, anh ta chính là Lục Văn Bân.

Cao Thúy Lan và Hùng Phu Nhân cũng quay người sang thật mạnh, sau đó, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Lục Văn Bân? Sao lại là Lục Văn Bân được?

Vân Khuynh đứng sừng sững ngay đó, người đàn ông nằm dưới đất lêu lổng với phụ nữ lại là Văn Bân, vậy......vậy người đàn bà đó là ai?

Càng không phải là Dương Liễu được, Dương Liễu vẫn còn ở cử trong bệnh viện mà.

"Vân......Cô Vân, cứu tôi với!"

Người phụ nữ nằm dưới thân mình của Lục Văn Bân đang vùng vẫy, đẩy Lục Văn Bân xê ra tí, bò lê dưới đất "khó khăn", liền với tay về hướng Vân Khuynh, kêu cứu: "Tôi là người phục vụ lần trước, tôi đang thay đồ, bỗng Lục Thiếu xông vào bên trong, khiến tôi bị......anh ta đã bám lấy tôi rất lâu rồi, tôi thật là......thật là chịu không nổi nữa rồi, cầu xin các người, mau kéo anh ta ra, tôi......a!"

Người phụ nữ vẫn chưa nói xong, Lục Văn Bân lại nắm lấy hai chân cô ta, lôi ngược cô ta lại, cũng ngay trước mặt mọi người, từ phía sau đưa vào bên trong của cô ta, lần nữa hành động một cách kịch liệt.



Trước đó anh ta đã nuốt quá nhiều thuốc, dẫn đến anh ta trở nên mê sảng, ngọn lửa trên thân thể anh, càng thêm thiêu đốt đau đớn đến tận cái tế bào, chỉ có thể nổi loạn cùng phụ nữ bám víu vào nhau mới giảm bớt, bởi vậy, cho dù anh ta có nghe được xung quanh đang nói chuyện đi chăng nữa, thì trong đầu cũng chỉ là âm thanh vù vù vù mà thôi, đều nghe không được gì cả, cũng mặc kệ có bao nhiêu người đang vây nhìn.

Ý muốn duy nhất của anh ta chỉ muốn−−tôi rất khó chịu, tôi cần giải tỏa, tôi cần phụ nữ, tôi cần......

"Khuynh Khuynh, em đừng đi, anh cần em, anh cũng rất thích em! Nào, chúng ta hãy tiếp tục làm!"

"Thân thể em rất mềm mại, phía bên trong của em rất ướt, em khiến anh sướng lắm, anh hận không thể......chết trên người của em......"

Triệu Thanh Thanh biết rằng Lục Văn Bân kêu "Khuynh Khuynh", chứ không phải "Thanh Thanh", trên thực tế, Lục Văn Bân cũng không biết tên cô ta.

Nhưng giờ phút này cô ta lại thốt lên, chính là muốn khiến sự việc này thực hiện thành thật, để gặt hại được lợi ích.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Lục Văn Bân không thể nào chối cải!

"Cô Vân, xin cô hãy cứu tôi, xin cô, Triệu Thanh Thanh tôi tuy chỉ là một người phục vụ, nhưng tôi cũng là......á......tôi cũng là chỉ dựa vào sức lực của mình để kiếm cơm thôi, Lục Thiếu vẫn là chồng của cô, anh ta......á á á......anh ta sao lại đối xử tôi như thế, đây là cưỡng, bạo, là phạm pháp đấy, tôi vẫn chưa có bạn trai, trước giờ chưa từng bị đàn ông......á đau quá! Các người không thể......không thể chống mắt như vậy mà nhìn được, không thể......"

Cô ta vốn dĩ đã mất cái ngàn vàng, nhưng vì động tác của Lục Văn Bân quá mạnh bạo, sớm đã khiến phần dưới cơ thể cô bị rách, chảy máu.

Ngay cả người phụ nữ bấu víu nhau với Lục Văn Bân anh ta còn không biết rõ ai, thi đâu biết được người đó có còn cái ngàn vàng không?

Thật tiện cho Triệu Thanh Thanh đục lỗ rồi!

Câu nói của cô ta biểu đạt 3 ý nghĩa: thứ nhất, cô ta không chủ động dụ dỗ Lục Văn Bân, mà là bị Lục Văn Bân xâm hại, chả phải Lục Văn Bân đã nói rồi sao? Thích thân thể của cô ta, bây giờ vẫn đang bu lấy mà;

Thứ 2, sự trong trắng của cô ta đã bị anh ta hủy hoại rồi, việc như vậy là phạm pháp, nếu như sau sự việc Lục Gia và Lục Văn Bân không chịu trách nhiệm với cô ta, thì cô chắc chắn sẽ không dễ gì bỏ qua đâu;

Thứ 3, Lục Văn Bân luôn miệng gọi tên cô Triệu Thanh Thanh.

Nghe được tiếng Triệu Thanh Thanh khóc thúc thích, có một số không thẹn thùng lại trợn to mắt nhìn cô ta, phát hiện trên bắp thịt của cô ta quả nhiên đã có chỗ tím chỗ tái rồi, thế mà, Lục Văn Bân lại tiếp tục cắn và bấu cô.

Nhiều người không nhịn được bắt đầu nghị luận: "không ngờ rằng, Lục Thiếu đây vẫn còn trẻ mà thật sướng miệng rồi, ở trước mặt mọi người làm loại chuyện như vậy thì thôi đi, lại còn dám mở mắt to gan nào cưỡng, nào bạo con gái? Thật mà vô pháp vô thiên mà."

Nói không sai, người con gái đó rõ ràng không tự nguyện, chỉ là sức của người phụ nữ so với người đàn ông có sự khác biệt lớn, trốn không thoát nên mới bị......Ấy da da, tôi cũng không dám xem nữa rồi......"

"Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi cứ tưởng những tin tức trên mạng đều là giả, nhưng sự thật chứng minh, vị Lục Thiếu này......là có chứ không phải không có! Các người nhìn xem, đây......đây vẫn còn chưa ly hôn Vân Khuynh, mà đã cùng với Dương Liễu lăn lộn ra đứa con rồi, lần này, lại cưỡng bức người nhân viên phục vụ......"

"Vậy mà Vân Bính Hoa và Tô Tương lại nói Lục Văn Bân và Dương Liễu là yêu thương nhau, mất mặt chưa? Tôi thấy lục thiếu chỉ là thích ngủ với phụ nữ tươi mới thôi......"

"Tôi thấy cũng đúng, Vân Khuynh ly dị với anh ta là đúng rồi, cái loại không có thuốc chữa, không có giới hạn của đạo đức, lại còn mê thích bạo lực, ai cam chịu nổi?"

"Đừng nói nữa, các người không thấy vẻ mặt của Cao Phu Nhân đã được kéo rất dài rồi sao."

"Xí! Có gì mà không thể nói chứ, Cao Phu Nhân dẫn chúng tôi đến bắt trộm mà, thế mà lại bắt được con trai mình gian tình với nhân viên phục vụ, ha ha ha tôi sẽ về kể cho đám chị em không có mặt ở đây nghe mới được, cái thể loại tươi mới và kích thích như sự viêc này, không phải ngày nào cũng xảy ra đâu......"



"Nhưng mà khả năng về cái đó của Lục Thiếu quả thật xung mãn, với sức độ như vậy, tốc độ như vậy......các người nói, có phải anh ta đã uống thuốc rồi chăng? Nếu đúng là do uống thuốc mới "lợi hại" như vậy, thì đó không phải là được, mà là đã không được rồi......"

"Cứu......" Triệu Thanh Thanh bỗng nhiên ra sức kêu lên một tiếng, sau đó, đầu nghiêng sang bên, liền ngất xỉu.

Âm thanh của đám người lập tức được tăng lên rất nhiều tầng.

"Hãy xem, Lục Thiếu đã làm đến người nhân viên kia ngất xỉu rồi."

"Chắc không thể nào gây ra mạng người chăng? Nếu như làm chết người, thì có thể sẽ bị ngồi tù đấy!"

"Ngồi tù không nói chi, cưỡng, bạo cộng thêm chết người, sẽ bị xử bắn đấy......"

"Đã làm người ta ngất xỉu rồi, còn không chịu dừng, Lục Thiếu này, chả nhẽ lại thích cưỡng hiếp thi thể sao?"

"Nhanh......nhanh gọi người đến chia cách hai người ra!" Cao Thúy Lan mới chịu mở miệng phản ứng lại, giọng nói rung rẩy, cất lời gọi.

Nhưng ở đây, đều đã những người thích sự náo nhiệt, căn bản là không có ai bước đến phía trước giúp bà ta, bà trông có vẻ cấp bách, tự mình đi đến phía trước.

"Văn Bân, con......con hãy đứng dậy!" Cao Thúy Lan giang tay túm lấy tay của Lục Văn Bân.

Lục Văn Bân lại đẩy bà ta té nhào xuống đất, nghiêng đầu quay nhìn bà, không nhìn rõ, lại vô cùng tà ác nói: "Sao đây? Bà cũng muốn làm với tôi à?"

"Trời ơi, đây thực sự không ra......thể thống gì rồi, tôi không dám xem nữa, nếu xem nữa, e rằng tối nay tôi sẽ gặp ác mộng, tôi sẽ......đi trước đây!"

"Tôi cũng đi, cái mùi trong phòng này, thật buồn nôn......"

Hào môn nhiều ô uế, nhưng mà ô uế đến mức như vậy, thật sự khiến người ta không thể nào chấp nhận được!

Ánh mắt của Vân Khuynh lúc nào cũng nhìn chằm vào Cao Thúy Lan, lúc Cao Thúy Lan đến phía Lục Văn Bân, cô ta liền quay lưng.

"Cao Phu Nhân, Lục Văn Bân, phiên tòa gặp, tôi sẽ ghi nhớ cộng thêm điều này vào chứng từ nữa!"

Nói xong, cô ta không quay đầu nhìn nữa và bỏ đi.

"May mắn thay tôi sớm đã không còn là người của Lục Gia rồi? He thật bẩn!" Hoắc Nhất Hàng buông câu nói chê trách ác ý, rồi bỏ đi.

Lục Bác Dương và Lục Lợi Quần nôn náo chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng ô uế này, Lục Lợi Quần bèn tức đến ngất xỉu đi, Lục Bác Dương sẵn tay lấy cái bình chữa lửa bên cửa, trực tiếp đánh xỉu Lục Văn Bân!

Phóng viên đã chụp đủ hình cần chụp, nhìn thấy hiện trường náo nhiệt không còn gì "đặc sắc" nữa, cũng lần lượt giải tán hết.

Thế là, vào tối hôm đó, bệnh viện bên cạnh đồng thời thu nhận được ba bệnh nhân bị hôn mê......

Lúc này, Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh cũng đã trở về Quân Tỉ Sơn Trang.

Hoắc Nhất Hàng đứng trước cửa, nói với Vân Khuynh: "Khuynh Khuynh, hôm nay tại dạ yến tiệc, em không có ăn gì hết đúng không? Em về nhà tắm trước đi, để anh làm đồ ăn đêm cho em ăn." Sẵn tiện, ăn em......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook