Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 8
Vô Danh
14/09/2020
“Với lại, theo như tôi biết, hôn sự của em và Lục Văn Bân phần lớn là theo ý của ba mẹ, em với hắn không tính có tình sâu nghĩa nặng gì, nếu không, em không thể kết hôn lâu vậy rồi, vẫn là xử nữ!”
Hai câu nói, còn mang ý xúi giục ly gián.
“Hoắc Nhất Hàng, anh chắc vẫn chưa hiểu rõ ý tôi,” Vân Khuynh nói: “Dù cho quan hệ giữa tôi và chồng có tốt hay xấu, tình cảm sâu hay không, đều là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến anh! Tôi cũng sẽ không vì… làm 1 lần với anh, mà phản bội hôn nhân của tôi và chồng mình, xin anh tự trọng!”
“Thật không?” Giọng Hoắc Nhất Hàng bay nhẹ, có chút lạnh lùng, như không vì lời cô nói mà ảnh hưởng, cũng như mang theo sự mỉa môi: “Trên đời này, người với người không giống nhau, không phải em đối tốt với ai, khăng khăng 1 mực với họ, tin tưởng tuyệt đối, móc hết ruột gan… người đó, sẽ báo đáp em y như vậy.”
Vân Khuynh nhíu mày, cô không hiểu, sao Hoắc Nhất Hàng lại nói những lời như vậy.
Lại như Hoắc Nhất Hàng nói: “Nói về hợp tác đi? Không phải đang dốc hết khả năng để có đủ tiền cho Lục thị sao, để có thể thoát được khó khăn kinh tế? Vậy thì … 1 lần 5000 vạn?”
Đây chẳng qua chỉ là muốn thử thử!
Hoắc Nhất Hàng thật sự có hứng thú đối với Vân Khanh rồi, anh muốn xem thử, vì Lục Văn Bân, vì Lục gia Vân Khanh có thể làm đến mức độ nào.
Vân Khanh không nói chuyện, Hoắc Nhất Hàng lại nói thêm 1 câu: “Không phải đều nói, ** một đêm đáng ngàn vàng sao? Em ở chỗ tôi, không chỉ ngàn vàng, em rất mắc, nhưng tôi mua nổi em!”
“Tút tút tút.” Điện thoại truyền đến tiếng máy bận.
Hoắc Nhất Hàng ngây người, đây là … Vân Khuynh cúp điện thoại của anh?
Giận thật rồi?
Giận đến không thể nghe nổi giọng của anh sao?
Xem ra, cô cũng không cống hiến 1 cách mù quáng cho Lục gia.
Vật nhỏ kiên cường, anh … ngày càng thích rồi!
Trên thực tế, Vân Khanh không ấn cúp máy, mà --- ném thẳng điện thoại đi! =))
Sống 20 mấy năm, cô luôn cố gắng duy trì tính cách dịu dàng, dù cho gặp chuyện lớn như thế nào, cũng đều nhịn đầu tiên, khống chế tình cảm của bản thân, trước giờ không xúc động … nhưng Hoắc Nhất Hàng lại khiến cô mất đi lý trí.
Điện thoại bị ném vào tường, nát tan tành, màn hình điện thoại biến thành “mạng nhện”, hoàn toàn bị hư.
Vân Khuynh nhìn “thi thể” của điện thoại, khóc không ra nước mắt.
Rốt cuộc cô đã kiếm chuyện với loại người gì? Tự nhiên bị lấy đi sự trong sạch không nói đi, còn quang minh chính đại gọi điện muốn … mua cô?
5000 vạn?
Anh coi Vân Khuynh cô là gì?
Đêm này, Vân Khuynh không thể tránh khỏi mất ngủ.
1 mình nằm trên giường, hoàn cảnh xung quanh im ắng, nỗi đau trong cơ thể càng thêm rõ ràng, đặc biệt là chỗ ở dưới, lúc tắm dùng không bông lau qua, cũng cảm thấy nóng rát.
Loại cảm giác này khiến cô vừa nhắm mắt, dường như liền thấy được cảnh tượng xấu hổ khiến người khác mặt đỏ tía tai.
Cô chỉ có thể mở to mắt, ép bản thân quên đi chuyện đó càng nhanh càng tốt.
Nhưng càng cố quên, ngược lại càng nhớ rõ hơn…
Sáng ngày hôm sau, khi Vân Khuynh nhìn mình trong gương, mặt không chút sức sống với hai quầng thâm lớn quanh mắt…
Cô nhịn không được 1 bên chửi mắng Hoắc Nhất Hàng, 1 bên trang điểm che lại.
Khi cô ra khỏi phòng, lại nghe giọng nói ở đại sảnh dưới lầu, là tiếng của Cao Thúy Lan tố cáo cô.
Đối tượng tố cáo là chồng cô Lục Văn Bân.
Hai người đều ngồi trên sofa, kế bên Lục Văn Bân để 1 cái hành lý, hiển nhiên là mới về.
Hai câu nói, còn mang ý xúi giục ly gián.
“Hoắc Nhất Hàng, anh chắc vẫn chưa hiểu rõ ý tôi,” Vân Khuynh nói: “Dù cho quan hệ giữa tôi và chồng có tốt hay xấu, tình cảm sâu hay không, đều là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến anh! Tôi cũng sẽ không vì… làm 1 lần với anh, mà phản bội hôn nhân của tôi và chồng mình, xin anh tự trọng!”
“Thật không?” Giọng Hoắc Nhất Hàng bay nhẹ, có chút lạnh lùng, như không vì lời cô nói mà ảnh hưởng, cũng như mang theo sự mỉa môi: “Trên đời này, người với người không giống nhau, không phải em đối tốt với ai, khăng khăng 1 mực với họ, tin tưởng tuyệt đối, móc hết ruột gan… người đó, sẽ báo đáp em y như vậy.”
Vân Khuynh nhíu mày, cô không hiểu, sao Hoắc Nhất Hàng lại nói những lời như vậy.
Lại như Hoắc Nhất Hàng nói: “Nói về hợp tác đi? Không phải đang dốc hết khả năng để có đủ tiền cho Lục thị sao, để có thể thoát được khó khăn kinh tế? Vậy thì … 1 lần 5000 vạn?”
Đây chẳng qua chỉ là muốn thử thử!
Hoắc Nhất Hàng thật sự có hứng thú đối với Vân Khanh rồi, anh muốn xem thử, vì Lục Văn Bân, vì Lục gia Vân Khanh có thể làm đến mức độ nào.
Vân Khanh không nói chuyện, Hoắc Nhất Hàng lại nói thêm 1 câu: “Không phải đều nói, ** một đêm đáng ngàn vàng sao? Em ở chỗ tôi, không chỉ ngàn vàng, em rất mắc, nhưng tôi mua nổi em!”
“Tút tút tút.” Điện thoại truyền đến tiếng máy bận.
Hoắc Nhất Hàng ngây người, đây là … Vân Khuynh cúp điện thoại của anh?
Giận thật rồi?
Giận đến không thể nghe nổi giọng của anh sao?
Xem ra, cô cũng không cống hiến 1 cách mù quáng cho Lục gia.
Vật nhỏ kiên cường, anh … ngày càng thích rồi!
Trên thực tế, Vân Khanh không ấn cúp máy, mà --- ném thẳng điện thoại đi! =))
Sống 20 mấy năm, cô luôn cố gắng duy trì tính cách dịu dàng, dù cho gặp chuyện lớn như thế nào, cũng đều nhịn đầu tiên, khống chế tình cảm của bản thân, trước giờ không xúc động … nhưng Hoắc Nhất Hàng lại khiến cô mất đi lý trí.
Điện thoại bị ném vào tường, nát tan tành, màn hình điện thoại biến thành “mạng nhện”, hoàn toàn bị hư.
Vân Khuynh nhìn “thi thể” của điện thoại, khóc không ra nước mắt.
Rốt cuộc cô đã kiếm chuyện với loại người gì? Tự nhiên bị lấy đi sự trong sạch không nói đi, còn quang minh chính đại gọi điện muốn … mua cô?
5000 vạn?
Anh coi Vân Khuynh cô là gì?
Đêm này, Vân Khuynh không thể tránh khỏi mất ngủ.
1 mình nằm trên giường, hoàn cảnh xung quanh im ắng, nỗi đau trong cơ thể càng thêm rõ ràng, đặc biệt là chỗ ở dưới, lúc tắm dùng không bông lau qua, cũng cảm thấy nóng rát.
Loại cảm giác này khiến cô vừa nhắm mắt, dường như liền thấy được cảnh tượng xấu hổ khiến người khác mặt đỏ tía tai.
Cô chỉ có thể mở to mắt, ép bản thân quên đi chuyện đó càng nhanh càng tốt.
Nhưng càng cố quên, ngược lại càng nhớ rõ hơn…
Sáng ngày hôm sau, khi Vân Khuynh nhìn mình trong gương, mặt không chút sức sống với hai quầng thâm lớn quanh mắt…
Cô nhịn không được 1 bên chửi mắng Hoắc Nhất Hàng, 1 bên trang điểm che lại.
Khi cô ra khỏi phòng, lại nghe giọng nói ở đại sảnh dưới lầu, là tiếng của Cao Thúy Lan tố cáo cô.
Đối tượng tố cáo là chồng cô Lục Văn Bân.
Hai người đều ngồi trên sofa, kế bên Lục Văn Bân để 1 cái hành lý, hiển nhiên là mới về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.