Chương 27: Phương Chính, Anh Là Đồ Ngốc
Mật Ngọt
25/04/2021
Ngụy Trạch Hiên quả nhiên đã đứng ra giải thích mọi chuyện, cô gái trong hình chỉ là sư muội học cùng trường, do góc chụp mới gây nên hiểu lầm như vậy. Nam thần đính chính còn độc thân khiến rất nhiều fan vui vẻ, dù một số vẫn chưa thực sự tin tưởng.
Giới giải trí là vậy, nếu bạn muốn có sự nghiệp nhất định phải gác lại một vài chuyện, đặc biệt là đối với các sao nam, có lượng lượng fan nữ hùng hậu càng chịu nhiều áp lực hơn nữa.
Vài hôm sau, các trang báo lại tràn ngập hình ảnh gia đình Lâm Lỗi, Lâm Ngọc cùng đi du lịch, sự xuất hiện của Tiểu bảo bảo làm các fan hâm mộ thêm phấn khích, ai cũng gửi lời chúc mừng tới hai người, tin tức của Ngụy Trạch Hiên lại bị đẩy xuống.
Đó gần như vẫn là cách hiệu quả để các công ty đẩy tin không tốt của nghệ sĩ họ xuống. Lý Thư Di thấy ghi tên tác giả là " Trần Tuyết Nhi", cô âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Hôm nay, Lý Thư Di ăn mặc đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, cô có buổi phỏng vấn độc quyền với nhà báo tại chính nhà cô, chụp một vài bức ảnh ngôi nhà để các fan hâm mộ thêm hiểu rõ về cuộc sống của thần tượng họ.
Gần như phải mỉm cười cả ngày, cô cảm thấy khuôn miệng mình mỏi nhừ, không muốn cả ăn cơm.
Biết hai ngày tiếp theo con gái được nghỉ, Bà Lý rủ cô qua thăm Tiểu Thỏ. Nhìn hai bà và Tiểu Thỏ vui đùa, cô cũng cảm thấy yên lòng.
Bà Vu tiến lại gần cô. " Hôm nay là ngày dỗ của Vu Ninh, Phương Chính đã ra mộ con bé từ sớm, nó nói hôm nay có việc bận sẽ về rất muộn nên đã tranh thủ qua, con có muốn cùng bác đến đó không?"
Mẹ cô ở lại chăm Tiểu Thỏ, còn hai bác cháu mang theo một dỏ đồ tới nghĩa trang trong Thành phố. Thì ra mẹ cô cũng đã biết trước việc này mới rủ cô tới nhà Tiểu Thỏ hôm nay.
Nhìn người phụ nữ tóc bạc, xếp từng món đồ bày ra trước mặt cô con gái bà yêu quý, nay chỉ còn là bia mộ lạnh lẽo, Thư Di có chút không đành lòng. Bà Vu không khóc, nhưng cũng không nói gì, chắc bà sợ khi cất tiếng, nước mắt cũng sẽ không kìm được mà rơi xuống.
Đến gần trưa, cả hai mưới lặng lẽ đi về, lúc này bà Vu mới chủ động nói chuyện
" Tiểu Thỏ còn nhỏ quá, chắc sang năm chúng ta mới có thể dẫn nó tới đây được. Con bé phước ngắn mạng ngắn, may có Phương Chính bằng lòng chăm lo Tiểu Thỏ, con bé mới có thể yên lòng nhắm mắt"
"Phương Chính và Vu Ninh là hàng xóm sát vách, tình cảm còn hơn anh em ruột, hai gia đình nương nhờ vào nhau mà sống, đến lúc thằng bé có chút thành tích thì mẹ nó và Vu Ninh cũng chẳng còn"
" Thằng bé đã chịu khổ nhiều, hy vọng con có thể cho nó, cho tiểu thỏ một gia đình hạnh phúc."
Chuyện mẹ anh đã mất, cô cũng được Tống Hạo nói, cô cũng hình dung được những khó khăn mà anh đã trai qua, Lý Thư Di tự đặt ra quyết tâm, cô nhất định phải trân trọng anh, nắm bắt anh một lần nữa.
Tối muộn Phương Chính mới trở về, cô nhìn đồng hồ trên tay, đã gần 11h
" Sao em lại ở đây?"
" Em hỏi anh Tống Hạo địa chỉ của anh"
Phương Chính không nói gì mở cửa nhà để cô tự nhiên theo vào.
Anh để mặc cô ngoài nhà, tiến vào phòng ngủ, căn nhà này của anh trang trí đơn giản, đồ vật cũng không có nhiều, chắc chỉ là nơi anh về để nghỉ ngơi khi bận.
Khi Phương Chính quay ra đã thay xong bộ quần áo mặc ở nhà, thoải mái tiến vào bếp rót đưa cô cốc nước
" Có bia không, tâm trạng không tốt muốn uống chút bia"
Phương Chính hơi suy nghĩ, sau đó cũng mở tủ lạnh lấy mấy lon bia, hai người ra ngoài ban công thoải mái hưởng gió trời. Hôm nay cũng là một ngày không vui vẻ gì, ai cũng không muốn mở lời. Đến khi Phương Chính để ý, thấy họ cũng đã uống hết khá nhiều.
" Muộn rồi để tôi đưa em về"
Thư Di không trả lời, vẫn nhìn ra phía ngoài kia, một lúc sau, cô quay lại phía anh
" Mai em ra nhập đoàn phim mới, có lẽ phải hơn 1 tháng mới trở lại"
Phương Chính nghe xong, cầm lon bia lên uống hết sạch.
" Nếu hôm nay anh giữ em ở lại, em sẽ không về"
Ý tứ mập mờ trong đó, anh có thể không nghe ra sao. Thấy Phương Chính rất lâu không trả lời, Thư Di liền mỉm cười, chống chế
" Muộn rồi, em về đây"
Cả hai đứng dậy, bàn tay mở cửa có chút lưỡng lự, Phương Chính biết anh thật sự muốn giữ cô lại, nhưng cũng không dám chắc đêm nay anh sẽ không làm gì cô. Mấy lần trước thật sự đã vượt qua sức chịu đựng của anh.
Thấy anh thật sự muốn để cô về, Thu Di tức giận, cô đóng cửa lại, đẩy anh vào tường, ý tứ cô như vậy, anh còn lưỡng lự gì chứ, bọn họ cũng đâu còn là mấy cô nhóc cậu nhóc 17 tuổi.
" Phương Chính, anh là đồ ngốc"
Nói Xong cô mạnh mẽ hôn xuống.
Giới giải trí là vậy, nếu bạn muốn có sự nghiệp nhất định phải gác lại một vài chuyện, đặc biệt là đối với các sao nam, có lượng lượng fan nữ hùng hậu càng chịu nhiều áp lực hơn nữa.
Vài hôm sau, các trang báo lại tràn ngập hình ảnh gia đình Lâm Lỗi, Lâm Ngọc cùng đi du lịch, sự xuất hiện của Tiểu bảo bảo làm các fan hâm mộ thêm phấn khích, ai cũng gửi lời chúc mừng tới hai người, tin tức của Ngụy Trạch Hiên lại bị đẩy xuống.
Đó gần như vẫn là cách hiệu quả để các công ty đẩy tin không tốt của nghệ sĩ họ xuống. Lý Thư Di thấy ghi tên tác giả là " Trần Tuyết Nhi", cô âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Hôm nay, Lý Thư Di ăn mặc đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, cô có buổi phỏng vấn độc quyền với nhà báo tại chính nhà cô, chụp một vài bức ảnh ngôi nhà để các fan hâm mộ thêm hiểu rõ về cuộc sống của thần tượng họ.
Gần như phải mỉm cười cả ngày, cô cảm thấy khuôn miệng mình mỏi nhừ, không muốn cả ăn cơm.
Biết hai ngày tiếp theo con gái được nghỉ, Bà Lý rủ cô qua thăm Tiểu Thỏ. Nhìn hai bà và Tiểu Thỏ vui đùa, cô cũng cảm thấy yên lòng.
Bà Vu tiến lại gần cô. " Hôm nay là ngày dỗ của Vu Ninh, Phương Chính đã ra mộ con bé từ sớm, nó nói hôm nay có việc bận sẽ về rất muộn nên đã tranh thủ qua, con có muốn cùng bác đến đó không?"
Mẹ cô ở lại chăm Tiểu Thỏ, còn hai bác cháu mang theo một dỏ đồ tới nghĩa trang trong Thành phố. Thì ra mẹ cô cũng đã biết trước việc này mới rủ cô tới nhà Tiểu Thỏ hôm nay.
Nhìn người phụ nữ tóc bạc, xếp từng món đồ bày ra trước mặt cô con gái bà yêu quý, nay chỉ còn là bia mộ lạnh lẽo, Thư Di có chút không đành lòng. Bà Vu không khóc, nhưng cũng không nói gì, chắc bà sợ khi cất tiếng, nước mắt cũng sẽ không kìm được mà rơi xuống.
Đến gần trưa, cả hai mưới lặng lẽ đi về, lúc này bà Vu mới chủ động nói chuyện
" Tiểu Thỏ còn nhỏ quá, chắc sang năm chúng ta mới có thể dẫn nó tới đây được. Con bé phước ngắn mạng ngắn, may có Phương Chính bằng lòng chăm lo Tiểu Thỏ, con bé mới có thể yên lòng nhắm mắt"
"Phương Chính và Vu Ninh là hàng xóm sát vách, tình cảm còn hơn anh em ruột, hai gia đình nương nhờ vào nhau mà sống, đến lúc thằng bé có chút thành tích thì mẹ nó và Vu Ninh cũng chẳng còn"
" Thằng bé đã chịu khổ nhiều, hy vọng con có thể cho nó, cho tiểu thỏ một gia đình hạnh phúc."
Chuyện mẹ anh đã mất, cô cũng được Tống Hạo nói, cô cũng hình dung được những khó khăn mà anh đã trai qua, Lý Thư Di tự đặt ra quyết tâm, cô nhất định phải trân trọng anh, nắm bắt anh một lần nữa.
Tối muộn Phương Chính mới trở về, cô nhìn đồng hồ trên tay, đã gần 11h
" Sao em lại ở đây?"
" Em hỏi anh Tống Hạo địa chỉ của anh"
Phương Chính không nói gì mở cửa nhà để cô tự nhiên theo vào.
Anh để mặc cô ngoài nhà, tiến vào phòng ngủ, căn nhà này của anh trang trí đơn giản, đồ vật cũng không có nhiều, chắc chỉ là nơi anh về để nghỉ ngơi khi bận.
Khi Phương Chính quay ra đã thay xong bộ quần áo mặc ở nhà, thoải mái tiến vào bếp rót đưa cô cốc nước
" Có bia không, tâm trạng không tốt muốn uống chút bia"
Phương Chính hơi suy nghĩ, sau đó cũng mở tủ lạnh lấy mấy lon bia, hai người ra ngoài ban công thoải mái hưởng gió trời. Hôm nay cũng là một ngày không vui vẻ gì, ai cũng không muốn mở lời. Đến khi Phương Chính để ý, thấy họ cũng đã uống hết khá nhiều.
" Muộn rồi để tôi đưa em về"
Thư Di không trả lời, vẫn nhìn ra phía ngoài kia, một lúc sau, cô quay lại phía anh
" Mai em ra nhập đoàn phim mới, có lẽ phải hơn 1 tháng mới trở lại"
Phương Chính nghe xong, cầm lon bia lên uống hết sạch.
" Nếu hôm nay anh giữ em ở lại, em sẽ không về"
Ý tứ mập mờ trong đó, anh có thể không nghe ra sao. Thấy Phương Chính rất lâu không trả lời, Thư Di liền mỉm cười, chống chế
" Muộn rồi, em về đây"
Cả hai đứng dậy, bàn tay mở cửa có chút lưỡng lự, Phương Chính biết anh thật sự muốn giữ cô lại, nhưng cũng không dám chắc đêm nay anh sẽ không làm gì cô. Mấy lần trước thật sự đã vượt qua sức chịu đựng của anh.
Thấy anh thật sự muốn để cô về, Thu Di tức giận, cô đóng cửa lại, đẩy anh vào tường, ý tứ cô như vậy, anh còn lưỡng lự gì chứ, bọn họ cũng đâu còn là mấy cô nhóc cậu nhóc 17 tuổi.
" Phương Chính, anh là đồ ngốc"
Nói Xong cô mạnh mẽ hôn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.