Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Chương 33

Hoa Nhật Phi

25/09/2020

"Tứ cô nương, ta không có nói như vậy. Dù sao ta cũng không phải là hạng người coi mạng người như cỏ rác, tất cả những việc ta làm đều là nghe theo lệnh của Tam phu nhân." Liễu Bình duỗi cổ, muốn thể hiện chuyện này không liên quan đến mình. Nàng ta thực ra cũng không ngu ngốc, biết Kỷ Uyển Diễm chỉ là đang ép buộc nàng ta thôi, nàng ấy cũng không dám ép buộc Tam phu nhân, cho nên cứ dứt khoát đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người Tam phu nhân.

Sau khi Kỷ Uyển Diễm nghe Liễu Bình nói, liền cười lạnh một tiếng:

"Hừ, Tri phủ đại nhân, ngài cũng nghe rõ rồi? Liễu Bình ở trên công đường tố cáo Tam phu nhân chủ mưu giết người cướp của. Tam phu nhân sai nô bộc đi hành hung, lại còn có nhân chứng vật chứng đầy đủ, vương pháp soi sáng, thiên lý bất dung [1], kính xin Tri phủ đại nhân trả trong sạch cho nghĩa tỷ ta."

[1] thiên lý bất dung: đạo trời không tha

Liễu Bình gấp đến mức liền đứng bật dậy, chỉ vào Kỷ Uyển Diễm rồi mắng:

"Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, ta tố cáo Tam phu nhân lúc nào hả? Đồ ngậm máu phun người! Ta, ta đánh chết ngươi!"

Ngày thường, Liêu Bình luôn nghe Tam phu nhân Chu thị mắng Kỷ Uyển Diễm như vậy, nên vào giờ phút này, nàng ta đã gấp đến độ mù quáng, thực sự coi công đường của Tri phủ thành hậu viện nhà mình, không chỉ những muốn mắng chửi Kỷ Uyển Diệm mà rõ ràng còn muốn ra tay đánh người.

Kỷ Uyển Diễm lưng thẳng tắp quỳ ở dưới công đường, tỏ ra không hề sợ hãi với khí thế của Liễu Bình, người không nhúc nhích, ngược lại dáng vẻ giống như muốn tùy ý để Liễu Bình tiến đánh.

Một tiếng kinh đường mộc chói tai vang lên, Kỷ Mang quả thực muốn tức chết với nha hoàn không có đầu óc này, nghiêm nghị giận dữ nói:

"Làm càn! Ngươi coi nơi này là nơi nào? Tùy ý ngươi khóc lóc om sòm càn quấy hay sao?"

Tay đã nâng lên của Liễu Bình căng cứng không hạ xuống, đôi mắt Kỷ Uyển Diễm như độc xà xoáy sâu vào Liễu Bình, nàng nói:

"Nhân chứng vật chứng đầy đủ, bản án này chẳng lẽ chưa phán xử được sao? Bên ngoài công đường dân chúng đều kính ngài là quan phụ mẫu, chờ ngài phán xử công bằng, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, ngài còn do dự cái gì? Chẳng lẽ bởi vì nàng ta là nha hoàn thiếp thân của phu nhân ngài, cho nên ngài muốn mở một lối thoát cho nàng ta, có tội nhưng không phạt sao? Chẳng lẽ ngài nguyện vì một nha hoàn, mà vứt bỏ đi thanh danh công chính liêm minh của mình sao?

Kỷ Mang nhíu chặt mày, tưởng chừng như có thể kẹp chết một con ruồi, nhìn bên ngoài đông nghịt người, dân chúng tụ tập ngày càng đông, tất cả đều đang châu đầu ghé tai chờ xem hắn ta sẽ phán xử chuyện nhà này như thế nào. Mọi người nhao nhao nghị luận, chỉ trỏ, trong lòng Kỷ Mang nghĩ đến đánh giá thành tích của Lại bộ vào tháng ba tới, lúc này không thể bị đánh dấu gạch chéo[2], dù chỉ là đánh giá của quan viên nhưng lại hệ trọng đến cả đời, hắn ta cũng không muốn vì một nhà đầu mà ném đi thanh danh của mình, dù chỉ là một chút thì cũng không đáng để làm vậy. Ngược lại, nếu hắn ta lục thân[3] không nhận, ngay cả nha hoàn của phu nhân mình cũng có thể trừng trị, vậy thì càng thể hiện hắn ta làm quan công bằng, mỹ danh này, phàm là người lăn lộn chốn quan trường ai mà chả muốn đạt được cơ chứ? Suy đĩ nghĩ lại cũng chỉ là một đứa nha hoàn, nếu có thể trở thành đá kê chân cho mình thì đó cũng là mệnh của nàng ta.



[2] dấu gạch chéo: dấu nhân (x) dùng để chỉ chỗ bỏ đi hoặc chỗ sai

[3] lục thân: sáu bề thân trong gia đình gồm cha, mẹ, anh, em, vợ và con.

Không chút do dự, Kỷ Mang đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng với Kỷ Uyển Diễm:

"Chỉ sợ sau khi ta phán quyết, cuộc sống sau này của ngươi trôi qua sẽ không dễ dàng. Ngươi có hiểu không?"

Những lời này Kỷ Mang cốt muốn nói cho Kỷ Uyển Diễm nghe, hơn nữa cũng là lời nói tự đáy lòng. Kỷ Uyển Diễm khua chiêng gõ trông, mang thi thể đến cáo trạng, đây chính là ý tứ muốn cùng Kỷ gia cắt đứt. Chu thị cùng lão thái quân sẽ không tha cho nàng, cho nên Kỷ Mang mới nói những lời này.

Những lời này của hắn ta không dọa được Kỷ Uyển Diễm nhưng lại dọa sợ Liễu Bình, bởi vì nàng ta nghe ra ý tứ muốn trừng trị mình của Tam lão gia, lập tức há hốc mồm, chẳng lẽ Tam lão gia thật sự muốn trừng trị nàng ta sao? Dùng nàng ta để kết thúc chuyện này thay Tam phu nhân?

Chỉ nghe Kỷ Uyển Diễm kiên định nói:

"Đương nhiên là hiểu."

Cho dù hiểu, thì sao? Đối phương cũng đã đánh đến tận cửa rồi, cuộc sống sau này dù sao nhất định trôi qua không dễ dàng, đã như vậy, chi bằng vung tay làm lớn một trận, rạn nứt là điều không thể tránh khỏi.

Kỷ Mang nặng nề thở dài một hơi, sắc mặt xanh mét nhìn Kỷ Uyển Diễm. Sau đó từ trong lệnh bài phán quyết lấy ra một thẻ ném xuống mặt đất, nói:

"Người tới, đem nữ phạm nhân này xuống, trộm cắp tài vật của chủ nhân, giả truyền mệnh lệnh của chủ nhân, ra tay giết người, tội ác tày trời, phạt nặng năm mươi đại bản."

Năm mươi đại bản là con số mà hắn ta đã tính toán qua, không tính là nhẹ, nhưng cũng không phải là nặng. Dù sao chuyện nha đầu kia làm ra đã được bày lên mặt bàn, mỗi một chuyện đều có thể phán định tội chết cho nàng ta đấy. Nhưng nếu nàng ta chịu đựng qua năm mươi đại bản, thì đó là mạng lớn, Kỷ Uyển Diễm muốn truy cứu cũng không truy cứu được nữa, kẻ phạm tội cũng đã đền tội, nàng ấy còn có thể nói cái gì? Huống chi, hắn ta đã nói là phạt nặng, người phía dưới sao còn nghe không hiểu ý trong lời nói của hắn ta chứ.

Cũng đã từng ngủ qua một lần, hắn ta cũng muốn niệm một chút tình cũ.



Thế nhưng, Liễu Bình nào đoán được tâm tư của Kỷ Mang, nàng ta không muốn cứ thế mà mất mạng, năm mươi đại bản đấy, nàng ta đi theo Tam phu nhân trị gia cũng đã được một khoảng thời gian, thuộc hạ dưới trướng đánh chết không ít tội tỳ, tất cả đều do nàng tự giám sát, mười gậy cũng đã khiến các nàng máu chảy không ngừng, hai mươi bản thì nửa người liền coi như bị phế, đến ba mươi bản thì mạng đã sớm tối. Vậy mà giờ đây Tam lão gia lại phán nàng ta năm mươi bản, vậy chính là muốn mạng của nàng ta đấy. Liễu Bình lập tức bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch, gập đầu gối quỳ xuống, cuống quít dập đầu với Kỷ Mang:

"Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng a. Nô tài thật sự phụng mệnh của Tam phu nhân. Cho dù nô tài có lá gan lớn tày trời, thì cũng không dám giết người cướp của đâu ạ! Lão gia tha mạng a!"

Kỷ Mang cũng bắt đầu đau đầu với nữ nhân ngu xuẩn này, đến giờ trong miệng nàng ta vẫn không quên vu cáo liên đới Chu thị, chẳng lẽ còn muốn hắn ta đưa Chu thị ra rồi buông tha cho nàng ta sao? Phất phất tay, quan sai đứng bên bắt đầu chuẩn bị, hai băng ghế được bày ra, khiến Liễu Bình sợ đến độ tè cả ra quần, cả người phát run, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nhưng không ngờ Kỷ Uyển Diễm đi đến bên người nàng, lạnh lùng nói một câu:

"Nếu như ta là ngươi, ta liền nhắc đến tình cũ với Tam lão gia, không chừng Tam lão gia còn nhớ rõ tình cũ với ngươi đấy?"

Trong đầu Liễu Bình linh quang chợt lóe, sống chết đặt ngay trước mắt, nàng ta cũng không quan tâm là chủ ý này do ai nói ra, chỉ cần có người chịu giúp nàng ta, nói cái gì nàng ta đều nghe. Người này nói đúng, mình cũng không phải là nha hoàn bình thường, nàng ta cùng Tam lão gia cũng là tình cũ đấy, đúng rồi, chỉ cần Tam lão gia chịu nhớ tình xưa nghĩa cũ, nói không chừng có thể buông tha cho nàng ta.

Dùng cả chân cả tay bò về phía Kỷ Mang, đương nhiên không thể leo lên người Kỷ Mang mà cầu tình, nhưng chưa bò được hai bước, đã bị người hành hình mang băng ghế lên, Liễu Bình vội vàng hô to:

"Lão gia, lão gia, ta đã từng hầu hạ qua ngài, ngài đã quên rồi sao? Lão gia, ta không cần ngài đưa ta lên làm di nương, ta không làm di nương, chỉ cần lão gia buông tha ta, ta cho dù có làm trâu làm ngựa, cũng sẽ cảm kích đại ân đại đức của lão gia. Lão gia yêu thích Phương nhi, ta sẽ đưa Phương nhi cho ngài, còn có Tú nhi, ta đều đưa hết cho ngài, không bao giờ ngăn cản ngài gặp gỡ, lão gia, thả ta, thả ta..."

Kỷ Mang sắc mặt tái xanh, trợn mắt nhìn Kỷ Uyển Diễm, chỉ thấy dung nhan tuyệt thế như tiên nữ lộ ra một nụ cười âm u lạnh lẽo. Nụ cười này khiến nàng thoạt nhìn giống như một đóa mạn châu sa hoa dưới địa ngục, xinh đẹp nhưng lại ác độc tà mị.

Liễu Bình càng nói càng làm lộ ra nhiều chuyện không hợp lẽ thường, đem chuyện năm xưa từng chuyện từng chuyện kể ra, càng nói càng khiến người nghe ngượng ngùng, ánh mắt Kỷ Mang trầm xuống, cắn răng nói:

"Chặn miệng, đánh chết!"

Nếu nói trước đây hắn ta còn muốn lưu nha đầu kia một mạng, thì bây giờ chính là chân tâm thật ý muốn đánh chết nàng ta. Kỷ Uyển Diễm chứng kiến hết tất cả, cũng không nói thẳng ra, chỉ dùng một câu nói khiến cho chính bản thân Liễu Bình tự đánh mất chừng mực, đánh vỡ lòng phòng bị của nàng ta, khiến nàng ta không e ngại không phân rõ địa điểm mà nói ra những lời không nên nói, bức hắn ta phải đánh chết nàng ta, bằng không trong thời gian hành hình, có khi đêm qua hắn ta ngủ với ai cũng sẽ bị nàng ta nói ra.

Dưới công đường, Liễu Bình bị bịt miêng, từng gậy nặng nề nện lên trên người nàng ta, không bao lâu duới thân đã nhuộm một màu đỏ thẫm, dân chúng đứng ngoài xem náo nhiệt cũng có người nhát gan không dám nhìn. Nhưng nha đầu kia ánh mắt lạnh lẽo, không hề dời đi, khóe miệng vẫn treo một nụ cười lạnh. Nàng tính toán rất chuẩn tâm tư của hắn ta, từng bước một dẫn hắn ta bước vào trong cạm bẫy của nàng, ác độc nhưng tâm trí lại sắc bén, thật sự làm cho người khó có thể tin được nàng mới chỉ là tiểu cô nương mười một tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Tháng Hoa Lệ Của Mỹ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook