Chương 51
Hoa Nhật Phi
25/09/2020
Tống Ngọc Tịch đã bỏ ra trọn vẹn sáu năm cho kỳ nghệ, ngày đêm luyện tập
không ngừng nghỉ, lại có nữ bác kỳ nghệ cấp danh sư làm đối thủ, cộng
thêm thiên phú của nàng, thì không đến mức là kinh thành không có địch
thủ, nhưng đối phó với Lý Trạm mười bảy mười tám tuổi vẫn là dư sức có
thừa.
Mặc kệ Lý Trạm hạ cờ ở vị trí nào, Tống Ngọc Tịch đều có thể dồn hắn vào đường cùng, thật vất vả vắt hết óc mới nghĩ ra phương pháp phá giải, thì lại nhận ra chỉ là đổi vị trí bị dồn ép mà thôi. Tất cả đều đứng vây xung quanh bàn cờ, ai nấy đều cảm nhận được không khí căng thẳng nên cũng không dám nói gì, nhưng chứng kiến phong cách chơi cờ sắc bén của Tống Ngọc Tịch thì thỉnh thoảng cũng nghe thấy vài tiếng hít khí.
Thậm chí ngay cả Tiêu Tề Dự cũng không nhịn được tiến đến nhìn, Mạnh Hiếu Nhụ giữ cho hắn vị trí tốt, tùy thời đứng canh giữ bên cạnh hắn. Tiêu Tề Dự một bên nhìn bàn cờ, một bên thì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Tống Ngọc Tịch, chỉ thấy nàng xinh xắn, đôi môi oánh nhuận, lịch sự tao nhã như phong lan trong u cốc, như một dòng suối mát lành giữa dòng xoáy vẩn đục, từng giọt từng giọt rót vào tim hắn. Hắn luôn tự hỏi mình, đối với nàng là cảm giác gì, chẳng qua chỉ là vì thấy nàng xinh đẹp nên muốn thân cận, hay là còn có gì khác, một thứ tình cảm khác mà hiện giờ hắn vẫn chưa nhìn ra?
Sau khi trọng sinh trở về, chuyện đầu tiên hắn làm là đến Uyển Bình tìm nàng, có thật sự là vì kiếp trước không đoạt được nên còn tiếc nuối sao? Hắn nghĩ, chắc hẳn là hắn thích nàng, nếu như nàng không có trọng sinh trở về, thật sự hắn đã nghĩ muốn bảo vệ nàng dưới cánh chim của hắn, nhưng còn bây giờ thì sao? Hắn ở sau lưng yên lặng nhìn nàng vì cuộc đời của mình mà thay đổi, thì tâm tình có chút phức tạp, có vui mừng, nhưng cũng sợ hãi.
Ngưng mày suy nghĩ hồi lâu, Lý Trạm ném quân cờ đang cầm trong tay vào hộp cờ, sảng khoái buôn tay, bất đắc dĩ cười nói: "Ta thua."
Trên mặt Tống Ngọc Tịch cũng không biểu lộ quá nhiều thần sắc kinh ngạc, thật giống như nàng đã dự liệu được kết quả này từ trước. Lý Trạm thở ra một hơi, nhìn tiểu cô nương tuyệt đẹp thuần khiết như tụ hội tinh hoa trước mặt này, chỉ thấy nàng nâng môi nở nụ cười, trước mặt Lý Trạm như có ánh hào quang hiện lên, đâm thẳng vào tim hắn.
"Nếu đã thua, thì nên thực hiện ước định." Tống Ngọc Tịch nói với Tống Ngọc Minh đang há hốc mồm đứng ở một bên: "Cửu thúc, chỗ người chắc cũng có giấy bút, nhưng không biết có cây quạt trắng nào còn chưa đề chữ không?"
Lúc trước Lý Trạm ước định với Tống Ngọc Tịch là nếu như Lý Trạm bị thua, thì sẽ viết cho Tống Ngọc Tịch một chữ, đóng dấu ngay trước mặt. Tống Minh còn nhớ rõ điều này, nên không có ý định ngăn cản, nhìn Lý Trạm vẫn ung dung ngắm nhìn Tống Ngọc Tịch, hắn vội vàng nhanh chóng gọi gã sai vặt đến, lệnh mang tất cả những thứ như bút, nghiên mực cùng quạt trắng chưa đề chữ đến.
Lý Trạm dám làm dám chịu, mở rộng quạt trắng đặt lên chỗ trống, nhúng đầu bút lông sói vào nghiên mực nhỏ khắc hình hồ sen, đưa lên đưa xuống đầu bút vài lần, rồi mới ngẩng đầu lên hỏi Tống Ngọc Tịch:
"Thất tiểu thư muốn ta viết chữ gì?"
Tống Ngọc Tịch duỗi cổ tay trắng nõn như ngọc, hai ngón tay khép lại, chỉ đúng vào chỗ trống ở giữa quạt tranh, nói:"Ở chỗ này, ghi một chữ "Phục" thật to, rồi đóng dấu vào góc phải ở dưới."
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Hàn liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được "phốc" một tiếng bật cười, theo sau hai người bọn họ, mấy người xung quanh cũng bắt đầu cười rộ lên, thậm chí Tống Minh cùng Mạnh Hiếu Nhụ cũng không nhịn được cúi đầu, gắng sức nén cười.
Lý Trạm biến sắc, muốn đặt bút xuống, nhưng lúc trước cũng đã hứa, hiện tại nếu đổi ý, chẳng phải là vả mặt mình sao? Nhưng nếu viết đúng theo yêu cầu thì...Trong mắt dâng lên một chút khó xử, hắn giương mắt nhìn Tống Ngọc Tịch, hi vọng tiểu nha đầu kia có thể nhìn thấy sự khó xử trong mắt hắn lúc này, sau một khắc sẽ nói ra một câu "Ta nói giỡn đấy, Lý công tử đừng coi là thật.". Nhưng tất cả đều chỉ là tưởng tượng của hắn, nha đầu kia ý chí kiên định, trong đôi mắt sáng ngời rạng rỡ là sự chế giễu lạnh lùng, tư thái cao cao tại thượng mang theo một chút hận ý khó hiểu. Lý Trạm khẽ cắn môi, dứt khoát vung bút, một chữ "Phục" theo lối cuồng thảo nổi lên trên nền giấy trắng, đặt bút xuống, lấy ra con dấu tùy thân, huơ huơ trước mặt Tống Ngọc Tịch một chút, rồi không chút ngại ngùng, ấn xuống góc phải ở phía dưới cây quạt.
Sau đó gấp cây quạt lại, giao vào trong tay Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch cũng không từ chối, cầm lấy cây quạt rồi đưa luôn cho Tống Ngọc Hàn. Tống Ngọc Hàn sững người, vui sướng nhìn Tống Ngọc Tịch, nàng hiểu đây là Tống Ngọc Tịch trút giận thay nàng, tiếp nhận cây quạt, dương dương đắc ý quơ quơ trước mặt Lý Trạm. Trên khuôn mặt tuấn tú là nụ cười có chút đáng sợ, ánh mắt dần dần trở nên âm độc, ánh mắt nhìn Tống Ngọc Tịch càng sắc bén như lưỡi đao.
"Ai nha, không nghĩ tới kỳ nghệ của tiểu chất nữ lại tốt như vậy đấy." Tống Minh nhìn thấy Lý Trạm bị thua thiệt, sợ hắn tức giận, liền lên tiếng có ý giảng hòa, nhưng ai ngờ chẳng một ai để ý tới hắn, khiến không khí càng thêm xấu hổ.
"Kỳ nghệ của Thất tiểu thư, tại hạ cũng muốn lĩnh giáo một phen, chẳng biết có được hay không?" Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên từ sau lưng mọi người, như gió mát mùa hè, như nắng ấm ngày xuân, khiến người nghe thấy trong lòng cảm thấy xốn xang, không tự chủ được mà nhìn về hướng về phía giọng nói.
Chỉ thấy Tiêu Tề Dự cởi áo choàng lông cáo đang khoác trên vai xuống, đưa cho Mạnh Hiếu Nhụ đứng bên, còn Mạnh Hiếu Nhụ cũng duỗi hai tay ra, kính cẩn nhận lấy. Tư thái này không khỏi khiến cho mọi người hiếu kỳ về thân phận thực sự của vị công tử mặc hoa phục này, lại có thể khiến cho đường đường là trưởng tử của Vinh Quốc Hầu phủ phải khiêm nhường cung kính như vậy.
Tống Ngọc Tịch nhìn Tiêu Tề Dự, trong lòng thật sự là ngũ vị tạp trần, nàng biết, vị Hoàng Thái Tử Điện hạ này đã đoán được nàng và hắn là cùng một cảnh ngộ, mà chính nàng không lâu trước đó cũng từng phỏng đoán qua. Thân phận của hắn tôn quý, sẽ không vô duyên vô cớ mà đến Uyển Bình tìm nàng, rồi lại cùng nàng gặp gỡ ở lễ hội hoa đăng, càng sẽ không lưu lại ngọc bội của hắn cho Lưu tiên sinh, nhờ ông chuyển giao cho nàng. Việc tu sửa rạch thoát nước dưới mặt đất là được làm vào ba năm sau, sau khi mưa to cả tháng, triều đình mới tiến hành tu sửa, thế nhưng bây giờ trời còn chưa đổ mưa, mà hắn thân là Thái tử giám quốc đã hạ lệnh tiến hành, điều đó nói rõ hắn và nàng là giống nhau, có năng lực biết trước, mà việc Tiêu Tề Dự hoài nghi nàng thì đến hôm nay Tống Ngọc Tịch mới chính thức xác nhận được.
Lời đề nghị của Tiêu Tề Dự cũng không lập tức nhận được sự đồng ý của Tống Ngọc Tịch, nhưng Tống Minh ngồi ở một bên lúc này lại đứng dậy, nói:
"Tề công tử, ngươi cũng đừng náo loạn cùng mấy tiểu nha đầu này. Hiếu Nhụ huynh, mau khuyên nhủ bằng hữu của ngươi..." Tống Minh không biết vị Tề công tử này, hắn chỉ quen với Mạnh Hiếu Nhụ và Lý Trạm, hắn chưa từng gặp qua vị công tử đi theo Mạnh Hiếu Nhụ này. Hắn cũng có hiểu biết nhất định với con cháu thế gia trong kinh, nhưng vị Tề công tử này chắc hẳn không phải con cháu thế gia trong kinh, cho nên hắn mới không biết, chắc chỉ là bằng hữu bên ngoài của Mạnh Hiếu Nhụ, đi cùng tới góp vui mà thôi.
Tiêu Tề Dự dường như không nghe thấy lời nói của Tống Minh, làm thủ thế 'thỉnh" với Tống Ngọc Tịch, rồi nói: "Chẳng lẽ không có vinh hạnh được Thất tiểu thư đồng ý sao?"
Tống Ngọc Tịch nhìn chằm chằm vào cặp mắt hoa đào sâu không thấy đáy của hắn, cảm thấy như có một lực hấp dẫn như đầm lầy hút nàng vào, nên cũng không dám nhìn thẳng hắn quá lâu, nhưng cũng không thật sự dám từ chối hắn, liền ngồi trở lại lên ghế. Tiêu Tề Dự cụp mắt bắt đầu thu dọn bàn cờ, trong miệng lại nói:
"Nếu như được, xin mời chư vị tất cả đều xuống dưới đứng chờ. Lúc ta đánh cờ, không thích có người ở bên nhìn ngó."
Tống Minh vừa định cự tuyệt, đã thấy Mạnh Hiếu Nhụ che miệng của hắn, nhìn hắn lắc đầu, kéo hắn sang một bên, dùng âm lượng chỉ vừa đủ hai người bọn họ có thể nghe được, nói một câu vào tai Tống Minh. Tống Minh nghe xong liền khiếp sợ nhìn Mạnh Hiếu Nhụ, sau đó lại kinh hãi chỉ chỉ hướng Tiêu Tề Dự, sau đó mới kịp phản ứng, phối hợp với Mạnh Hiếu Nhụ đưa tất cả những người muốn ở lại xem trận đấu rời khỏi Quan Lan Đình, rất may đình được xây ở nơi rất cao, nên cho dù họ đứng ở dưới sườn núi, thì cũng có thể nhìn thấy bóng dáng hai người ngồi đối diện nhau, chỉ có điều, khoảng cách khá xa, nên không thể nghe thấy hai người nói với nhau những gì.
Ngón tay thon dài sạch sẽ của Tiêu Tề Dự nhảy múa trên bàn cờ, chả mấy chốc đã thu dọn bàn cờ sạch sẽ. Sau khi để quân cờ vào trong từng hộp, thì cũng không khách khí với Tống Ngọc Tịch mà kẹp quân đen hạ xuống bàn cờ. Sau khi Tống Ngọc Tịch cầm quân trắng, đánh một nước cờ, thì hắn mới câu môi, thản nhiên hỏi:
"Kỳ nghệ của Thất tiểu thư tinh xảo như vậy, không biết danh sư là người phương nào?"
Sau khi đánh một nước cờ, Tống Ngọc Tịch mới giương mắt nhìn hắn, nói: "Là do một vị nữ bác có tài nghệ cấp danh sư chỉ dạy, tài đánh cờ của nàng là do đại danh sư nổi tiếng đích thân truyền dạy. Ta làm bạn với nàng sáu năm, nàng ấy vừa là thầy lại vừa là bạn, nàng ấy đã truyền dạy kỹ nghệ lại cho ta."
Tiêu Tề Dự nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tịch, tiếp túc hỏi: "Thật sự là một cơ duyên tốt. Thất tiểu thư phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ [1], thủ đoạn biến hóa nhanh chóng, thật sự là cao minh, không biết đây cũng là do người phương nào chỉ điểm vậy?"
[1] phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ: 翻手为云、覆手为雨 (phiên vân phúc vũ 翻云、覆雨) Nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa. Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.
"Không có người nào chỉ điểm cả, chỉ là nhận tổ quy tông mà thôi." Sau khi nàng nói hết, cũng không để cho Tiêu Tề Dự kịp phản ứng, mà liền hỏi tiếp: "Thái Tử Điện hạ hôm nay cố ý mang Lý Trạm đến đây, cũng không phải là chỉ muốn đánh cờ với ta đấy chứ, đây đúng là đánh một vòng tròn lớn mà?"
Tay của Tiêu Tề Dự dừng ở trên bàn cờ một lát, nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Tịch một lúc lâu, sau đó mới hạ xuống một quân cờ, câu môi nói:
"Nàng tại sao lại nhìn ra?" Hiển nhiên là nha đầu này đã phát hiện hắn không giống với trước kia. Nhưng Tiêu Tề Dự tự hỏi, chính mình cũng không lưu lại nhiều sơ hở, không giống với nha đầu này, liên tục thể hiện thay đổi, ngay cả đến bây giờ thân phận cũng thay đổi luôn rồi.
Tống Ngọc Tịch hạ xuống một quân cờ, thản nhiên nói: "Thái Tử Điện hạ đột nhiên thông suốt, đào rạch thoát nước sớm trước vài năm, còn hỏi ta tại sao lại đoán được?"
Tiêu Tề Dự niết quân cờ định hạ ở trong tay, rũ mắt suy nghĩ một chút, cũng không nói gì. Tống Ngọc Tịch cũng không thúc giục hắn, đợi một lát, nàng lại nói thêm một câu:
"Điện hạ không cần lo lắng, ta sẽ không làm điều gì ảnh hưởng đến người. Trên thực tế người là ân nhân của ta, ta đối với người chỉ có cảm kích, tuyệt đối không vì chuyện của mình, mà gây tổn hại đến người, cho nên người không cần đặt tâm tư của mình lên người của ta."
"Ồ? Vậy nàng nói thử xem, ta đối với nàng có ân tình gì"
Mặc dù ở kiếp trước hắn đối với nàng có nhiều quan tâm, nhưng thực sự chưa từng tiết lộ nửa câu về thân phận mình, nàng làm sao mà biết được hắn đối với nàng có ân tình hay không?
Tống Ngọc Tịch buông quân cờ, nghiêm túc đối mặt với ánh mắt dò xét của Tiêu Tề Dự, rất nghiêm túc nói: "Nếu như đã nói đến mức này, thì ta cũng sẽ thẳng thắn nói ra. Ta biết kiếp trước chính là người đã nhặt xác thay ta, không để ta phơi thây nơi hoang dã. Đối với ta mà nói, đó chính là ân tình lớn nhất, chỉ với một điểm này, bất luận tương lai ta trở thành người như thế nào, thì ta cũng sẽ không làm ra chuyện gì gây tổn thương đến người. Ta sẽ không tiếp tay cho kẻ thù của người, cũng sẽ không trợ giúp cho người có khả năng gây hại cho người trong tương lai, thậm chí sau này nếu người cần đến ta, thì chỉ cần không phải là chuyện hại đến Tống gia, ta cũng sẽ dùng toàn lực của mình mà giúp người một lần. Ta không biết tại sao người lại đi Uyển Bình tìm ta, nhưng ta tin tưởng, người là có ý tốt."
Tiêu Tề Dự không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cho đến khi Tống Ngọc Tịch từ trong túi tùy thân của mình lấy ra ngọc bội Bàn Long đẩy đến trước mặt hắn, rồi nói:
"Cho nên khối ngọc bội này, người vẫn nên thu hồi đi."
Mặc kệ Lý Trạm hạ cờ ở vị trí nào, Tống Ngọc Tịch đều có thể dồn hắn vào đường cùng, thật vất vả vắt hết óc mới nghĩ ra phương pháp phá giải, thì lại nhận ra chỉ là đổi vị trí bị dồn ép mà thôi. Tất cả đều đứng vây xung quanh bàn cờ, ai nấy đều cảm nhận được không khí căng thẳng nên cũng không dám nói gì, nhưng chứng kiến phong cách chơi cờ sắc bén của Tống Ngọc Tịch thì thỉnh thoảng cũng nghe thấy vài tiếng hít khí.
Thậm chí ngay cả Tiêu Tề Dự cũng không nhịn được tiến đến nhìn, Mạnh Hiếu Nhụ giữ cho hắn vị trí tốt, tùy thời đứng canh giữ bên cạnh hắn. Tiêu Tề Dự một bên nhìn bàn cờ, một bên thì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Tống Ngọc Tịch, chỉ thấy nàng xinh xắn, đôi môi oánh nhuận, lịch sự tao nhã như phong lan trong u cốc, như một dòng suối mát lành giữa dòng xoáy vẩn đục, từng giọt từng giọt rót vào tim hắn. Hắn luôn tự hỏi mình, đối với nàng là cảm giác gì, chẳng qua chỉ là vì thấy nàng xinh đẹp nên muốn thân cận, hay là còn có gì khác, một thứ tình cảm khác mà hiện giờ hắn vẫn chưa nhìn ra?
Sau khi trọng sinh trở về, chuyện đầu tiên hắn làm là đến Uyển Bình tìm nàng, có thật sự là vì kiếp trước không đoạt được nên còn tiếc nuối sao? Hắn nghĩ, chắc hẳn là hắn thích nàng, nếu như nàng không có trọng sinh trở về, thật sự hắn đã nghĩ muốn bảo vệ nàng dưới cánh chim của hắn, nhưng còn bây giờ thì sao? Hắn ở sau lưng yên lặng nhìn nàng vì cuộc đời của mình mà thay đổi, thì tâm tình có chút phức tạp, có vui mừng, nhưng cũng sợ hãi.
Ngưng mày suy nghĩ hồi lâu, Lý Trạm ném quân cờ đang cầm trong tay vào hộp cờ, sảng khoái buôn tay, bất đắc dĩ cười nói: "Ta thua."
Trên mặt Tống Ngọc Tịch cũng không biểu lộ quá nhiều thần sắc kinh ngạc, thật giống như nàng đã dự liệu được kết quả này từ trước. Lý Trạm thở ra một hơi, nhìn tiểu cô nương tuyệt đẹp thuần khiết như tụ hội tinh hoa trước mặt này, chỉ thấy nàng nâng môi nở nụ cười, trước mặt Lý Trạm như có ánh hào quang hiện lên, đâm thẳng vào tim hắn.
"Nếu đã thua, thì nên thực hiện ước định." Tống Ngọc Tịch nói với Tống Ngọc Minh đang há hốc mồm đứng ở một bên: "Cửu thúc, chỗ người chắc cũng có giấy bút, nhưng không biết có cây quạt trắng nào còn chưa đề chữ không?"
Lúc trước Lý Trạm ước định với Tống Ngọc Tịch là nếu như Lý Trạm bị thua, thì sẽ viết cho Tống Ngọc Tịch một chữ, đóng dấu ngay trước mặt. Tống Minh còn nhớ rõ điều này, nên không có ý định ngăn cản, nhìn Lý Trạm vẫn ung dung ngắm nhìn Tống Ngọc Tịch, hắn vội vàng nhanh chóng gọi gã sai vặt đến, lệnh mang tất cả những thứ như bút, nghiên mực cùng quạt trắng chưa đề chữ đến.
Lý Trạm dám làm dám chịu, mở rộng quạt trắng đặt lên chỗ trống, nhúng đầu bút lông sói vào nghiên mực nhỏ khắc hình hồ sen, đưa lên đưa xuống đầu bút vài lần, rồi mới ngẩng đầu lên hỏi Tống Ngọc Tịch:
"Thất tiểu thư muốn ta viết chữ gì?"
Tống Ngọc Tịch duỗi cổ tay trắng nõn như ngọc, hai ngón tay khép lại, chỉ đúng vào chỗ trống ở giữa quạt tranh, nói:"Ở chỗ này, ghi một chữ "Phục" thật to, rồi đóng dấu vào góc phải ở dưới."
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Thiền cùng Tống Ngọc Hàn liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được "phốc" một tiếng bật cười, theo sau hai người bọn họ, mấy người xung quanh cũng bắt đầu cười rộ lên, thậm chí Tống Minh cùng Mạnh Hiếu Nhụ cũng không nhịn được cúi đầu, gắng sức nén cười.
Lý Trạm biến sắc, muốn đặt bút xuống, nhưng lúc trước cũng đã hứa, hiện tại nếu đổi ý, chẳng phải là vả mặt mình sao? Nhưng nếu viết đúng theo yêu cầu thì...Trong mắt dâng lên một chút khó xử, hắn giương mắt nhìn Tống Ngọc Tịch, hi vọng tiểu nha đầu kia có thể nhìn thấy sự khó xử trong mắt hắn lúc này, sau một khắc sẽ nói ra một câu "Ta nói giỡn đấy, Lý công tử đừng coi là thật.". Nhưng tất cả đều chỉ là tưởng tượng của hắn, nha đầu kia ý chí kiên định, trong đôi mắt sáng ngời rạng rỡ là sự chế giễu lạnh lùng, tư thái cao cao tại thượng mang theo một chút hận ý khó hiểu. Lý Trạm khẽ cắn môi, dứt khoát vung bút, một chữ "Phục" theo lối cuồng thảo nổi lên trên nền giấy trắng, đặt bút xuống, lấy ra con dấu tùy thân, huơ huơ trước mặt Tống Ngọc Tịch một chút, rồi không chút ngại ngùng, ấn xuống góc phải ở phía dưới cây quạt.
Sau đó gấp cây quạt lại, giao vào trong tay Tống Ngọc Tịch. Tống Ngọc Tịch cũng không từ chối, cầm lấy cây quạt rồi đưa luôn cho Tống Ngọc Hàn. Tống Ngọc Hàn sững người, vui sướng nhìn Tống Ngọc Tịch, nàng hiểu đây là Tống Ngọc Tịch trút giận thay nàng, tiếp nhận cây quạt, dương dương đắc ý quơ quơ trước mặt Lý Trạm. Trên khuôn mặt tuấn tú là nụ cười có chút đáng sợ, ánh mắt dần dần trở nên âm độc, ánh mắt nhìn Tống Ngọc Tịch càng sắc bén như lưỡi đao.
"Ai nha, không nghĩ tới kỳ nghệ của tiểu chất nữ lại tốt như vậy đấy." Tống Minh nhìn thấy Lý Trạm bị thua thiệt, sợ hắn tức giận, liền lên tiếng có ý giảng hòa, nhưng ai ngờ chẳng một ai để ý tới hắn, khiến không khí càng thêm xấu hổ.
"Kỳ nghệ của Thất tiểu thư, tại hạ cũng muốn lĩnh giáo một phen, chẳng biết có được hay không?" Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên từ sau lưng mọi người, như gió mát mùa hè, như nắng ấm ngày xuân, khiến người nghe thấy trong lòng cảm thấy xốn xang, không tự chủ được mà nhìn về hướng về phía giọng nói.
Chỉ thấy Tiêu Tề Dự cởi áo choàng lông cáo đang khoác trên vai xuống, đưa cho Mạnh Hiếu Nhụ đứng bên, còn Mạnh Hiếu Nhụ cũng duỗi hai tay ra, kính cẩn nhận lấy. Tư thái này không khỏi khiến cho mọi người hiếu kỳ về thân phận thực sự của vị công tử mặc hoa phục này, lại có thể khiến cho đường đường là trưởng tử của Vinh Quốc Hầu phủ phải khiêm nhường cung kính như vậy.
Tống Ngọc Tịch nhìn Tiêu Tề Dự, trong lòng thật sự là ngũ vị tạp trần, nàng biết, vị Hoàng Thái Tử Điện hạ này đã đoán được nàng và hắn là cùng một cảnh ngộ, mà chính nàng không lâu trước đó cũng từng phỏng đoán qua. Thân phận của hắn tôn quý, sẽ không vô duyên vô cớ mà đến Uyển Bình tìm nàng, rồi lại cùng nàng gặp gỡ ở lễ hội hoa đăng, càng sẽ không lưu lại ngọc bội của hắn cho Lưu tiên sinh, nhờ ông chuyển giao cho nàng. Việc tu sửa rạch thoát nước dưới mặt đất là được làm vào ba năm sau, sau khi mưa to cả tháng, triều đình mới tiến hành tu sửa, thế nhưng bây giờ trời còn chưa đổ mưa, mà hắn thân là Thái tử giám quốc đã hạ lệnh tiến hành, điều đó nói rõ hắn và nàng là giống nhau, có năng lực biết trước, mà việc Tiêu Tề Dự hoài nghi nàng thì đến hôm nay Tống Ngọc Tịch mới chính thức xác nhận được.
Lời đề nghị của Tiêu Tề Dự cũng không lập tức nhận được sự đồng ý của Tống Ngọc Tịch, nhưng Tống Minh ngồi ở một bên lúc này lại đứng dậy, nói:
"Tề công tử, ngươi cũng đừng náo loạn cùng mấy tiểu nha đầu này. Hiếu Nhụ huynh, mau khuyên nhủ bằng hữu của ngươi..." Tống Minh không biết vị Tề công tử này, hắn chỉ quen với Mạnh Hiếu Nhụ và Lý Trạm, hắn chưa từng gặp qua vị công tử đi theo Mạnh Hiếu Nhụ này. Hắn cũng có hiểu biết nhất định với con cháu thế gia trong kinh, nhưng vị Tề công tử này chắc hẳn không phải con cháu thế gia trong kinh, cho nên hắn mới không biết, chắc chỉ là bằng hữu bên ngoài của Mạnh Hiếu Nhụ, đi cùng tới góp vui mà thôi.
Tiêu Tề Dự dường như không nghe thấy lời nói của Tống Minh, làm thủ thế 'thỉnh" với Tống Ngọc Tịch, rồi nói: "Chẳng lẽ không có vinh hạnh được Thất tiểu thư đồng ý sao?"
Tống Ngọc Tịch nhìn chằm chằm vào cặp mắt hoa đào sâu không thấy đáy của hắn, cảm thấy như có một lực hấp dẫn như đầm lầy hút nàng vào, nên cũng không dám nhìn thẳng hắn quá lâu, nhưng cũng không thật sự dám từ chối hắn, liền ngồi trở lại lên ghế. Tiêu Tề Dự cụp mắt bắt đầu thu dọn bàn cờ, trong miệng lại nói:
"Nếu như được, xin mời chư vị tất cả đều xuống dưới đứng chờ. Lúc ta đánh cờ, không thích có người ở bên nhìn ngó."
Tống Minh vừa định cự tuyệt, đã thấy Mạnh Hiếu Nhụ che miệng của hắn, nhìn hắn lắc đầu, kéo hắn sang một bên, dùng âm lượng chỉ vừa đủ hai người bọn họ có thể nghe được, nói một câu vào tai Tống Minh. Tống Minh nghe xong liền khiếp sợ nhìn Mạnh Hiếu Nhụ, sau đó lại kinh hãi chỉ chỉ hướng Tiêu Tề Dự, sau đó mới kịp phản ứng, phối hợp với Mạnh Hiếu Nhụ đưa tất cả những người muốn ở lại xem trận đấu rời khỏi Quan Lan Đình, rất may đình được xây ở nơi rất cao, nên cho dù họ đứng ở dưới sườn núi, thì cũng có thể nhìn thấy bóng dáng hai người ngồi đối diện nhau, chỉ có điều, khoảng cách khá xa, nên không thể nghe thấy hai người nói với nhau những gì.
Ngón tay thon dài sạch sẽ của Tiêu Tề Dự nhảy múa trên bàn cờ, chả mấy chốc đã thu dọn bàn cờ sạch sẽ. Sau khi để quân cờ vào trong từng hộp, thì cũng không khách khí với Tống Ngọc Tịch mà kẹp quân đen hạ xuống bàn cờ. Sau khi Tống Ngọc Tịch cầm quân trắng, đánh một nước cờ, thì hắn mới câu môi, thản nhiên hỏi:
"Kỳ nghệ của Thất tiểu thư tinh xảo như vậy, không biết danh sư là người phương nào?"
Sau khi đánh một nước cờ, Tống Ngọc Tịch mới giương mắt nhìn hắn, nói: "Là do một vị nữ bác có tài nghệ cấp danh sư chỉ dạy, tài đánh cờ của nàng là do đại danh sư nổi tiếng đích thân truyền dạy. Ta làm bạn với nàng sáu năm, nàng ấy vừa là thầy lại vừa là bạn, nàng ấy đã truyền dạy kỹ nghệ lại cho ta."
Tiêu Tề Dự nhìn thoáng qua Tống Ngọc Tịch, tiếp túc hỏi: "Thật sự là một cơ duyên tốt. Thất tiểu thư phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ [1], thủ đoạn biến hóa nhanh chóng, thật sự là cao minh, không biết đây cũng là do người phương nào chỉ điểm vậy?"
[1] phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ: 翻手为云、覆手为雨 (phiên vân phúc vũ 翻云、覆雨) Nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa. Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.
"Không có người nào chỉ điểm cả, chỉ là nhận tổ quy tông mà thôi." Sau khi nàng nói hết, cũng không để cho Tiêu Tề Dự kịp phản ứng, mà liền hỏi tiếp: "Thái Tử Điện hạ hôm nay cố ý mang Lý Trạm đến đây, cũng không phải là chỉ muốn đánh cờ với ta đấy chứ, đây đúng là đánh một vòng tròn lớn mà?"
Tay của Tiêu Tề Dự dừng ở trên bàn cờ một lát, nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Tịch một lúc lâu, sau đó mới hạ xuống một quân cờ, câu môi nói:
"Nàng tại sao lại nhìn ra?" Hiển nhiên là nha đầu này đã phát hiện hắn không giống với trước kia. Nhưng Tiêu Tề Dự tự hỏi, chính mình cũng không lưu lại nhiều sơ hở, không giống với nha đầu này, liên tục thể hiện thay đổi, ngay cả đến bây giờ thân phận cũng thay đổi luôn rồi.
Tống Ngọc Tịch hạ xuống một quân cờ, thản nhiên nói: "Thái Tử Điện hạ đột nhiên thông suốt, đào rạch thoát nước sớm trước vài năm, còn hỏi ta tại sao lại đoán được?"
Tiêu Tề Dự niết quân cờ định hạ ở trong tay, rũ mắt suy nghĩ một chút, cũng không nói gì. Tống Ngọc Tịch cũng không thúc giục hắn, đợi một lát, nàng lại nói thêm một câu:
"Điện hạ không cần lo lắng, ta sẽ không làm điều gì ảnh hưởng đến người. Trên thực tế người là ân nhân của ta, ta đối với người chỉ có cảm kích, tuyệt đối không vì chuyện của mình, mà gây tổn hại đến người, cho nên người không cần đặt tâm tư của mình lên người của ta."
"Ồ? Vậy nàng nói thử xem, ta đối với nàng có ân tình gì"
Mặc dù ở kiếp trước hắn đối với nàng có nhiều quan tâm, nhưng thực sự chưa từng tiết lộ nửa câu về thân phận mình, nàng làm sao mà biết được hắn đối với nàng có ân tình hay không?
Tống Ngọc Tịch buông quân cờ, nghiêm túc đối mặt với ánh mắt dò xét của Tiêu Tề Dự, rất nghiêm túc nói: "Nếu như đã nói đến mức này, thì ta cũng sẽ thẳng thắn nói ra. Ta biết kiếp trước chính là người đã nhặt xác thay ta, không để ta phơi thây nơi hoang dã. Đối với ta mà nói, đó chính là ân tình lớn nhất, chỉ với một điểm này, bất luận tương lai ta trở thành người như thế nào, thì ta cũng sẽ không làm ra chuyện gì gây tổn thương đến người. Ta sẽ không tiếp tay cho kẻ thù của người, cũng sẽ không trợ giúp cho người có khả năng gây hại cho người trong tương lai, thậm chí sau này nếu người cần đến ta, thì chỉ cần không phải là chuyện hại đến Tống gia, ta cũng sẽ dùng toàn lực của mình mà giúp người một lần. Ta không biết tại sao người lại đi Uyển Bình tìm ta, nhưng ta tin tưởng, người là có ý tốt."
Tiêu Tề Dự không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cho đến khi Tống Ngọc Tịch từ trong túi tùy thân của mình lấy ra ngọc bội Bàn Long đẩy đến trước mặt hắn, rồi nói:
"Cho nên khối ngọc bội này, người vẫn nên thu hồi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.