Chương 39: Chỗ dựa vững chắc
Vô Tâm Đàm Tiếu
08/09/2021
Sáng sớm hôm sau.
Mục Tuyết Y tỉnh dậy với cảm giác nôn nao, cơn đau đầu khiến nàng như muốn nổ tung.
Lúc mở mắt ra, nàng thấy bản thân đang nằm trong phòng ngủ của Chu Chẩm Nguyệt. Nàng ấn huyệt thái dương, cố gắng muốn tìm về hồi ức, nhưng trí nhớ chỉ dừng ở đoạn bị Chu Chẩm Nguyệt bế lên xe, sau đó nàng chỉ nhớ được mấy chi tiết nhỏ nhoi không đáng kể.
May mắn hôm nay là thứ bảy nên không cần đi làm. Mục Tuyết Y rời giường rửa mặt, ôm đầu choáng váng vịn cầu thang đi xuống phòng ăn.
Đi được nửa đường lại gặp quản gia đang lên lầu, hắn thấy nàng liền gật đầu: "Nhị tiểu thư, cô tỉnh rồi, Chu tổng hiện đang ăn sáng."
Mục Tuyết Y nở nụ cười: "Được, cảm ơn chú."
Nàng xuống phòng ăn lầu một, từ xa xa đã trông thấy bóng dáng cô đang ngồi ở một bên bàn ăn.
Chu Chẩm Nguyệt lẽ ra đã ăn xong, nhưng cô vẫn ngồi đó nhặt những vụn bánh đút từng chút một cho Hoa Tiêu và Hồi Hương đang đứng trên bàn.
Ánh nắng ban mai chiếu vào từ những ô cửa sổ kiểu Pháp phía sau lưng cô, phác họa lên hàng mi dài rũ xuống, toàn bộ phòng ăn lúc này đều chìm trong một màu vàng óng ánh dễ chịu.
Mục Tuyết Y đi tới ngồi đối diện cô, cầm lấy ấm rót nước, thuận miệng hỏi: "Sao chị lại để con vịt trên bàn?"
"Đợi nó lớn chút nữa sẽ thả xuống." Chu Chẩm Nguyệt xoa xoa đầu nhỏ của Hồi Hương, trên môi ngậm lấy một nụ cười dịu dàng, chỉ là môi dưới có một vết thương chưa lành, ở đôi môi hồng nhuận còn thấm ra một ít máu: "Hồi Hương còn nhỏ, tôi tự tay đút nó ăn."
"Hình như em nhớ... ngày hôm qua chị mang em về?" Mục Tuyết Y đỏ mặt: "Sao chị lại tìm được em?"
Chu Chẩm Nguyệt thả bánh vụn trong tay, để con vịt nhỏ trên bàn có thể tự mình mổ lấy. Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của Mục Tuyết Y mà chỉ nói một câu: "Em rất khó tìm sao?"
Mục Tuyết Y cầm một cái chén, múc một muỗng cháo từ bát cháo lớn đặt giữa bàn, lỗ tai ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Em... Em không có làm chuyện gì kỳ lạ chứ?"
Chu Chẩm Nguyệt ngắt cái bánh bao.
Cô đưa mắt khẽ liếc nhìn Mục Tuyết Y: "Em không nhớ rõ chuyện tối qua?"
Mục Tuyết Y lắc đầu nguầy nguậy.
Lúc này mới chợt nhớ đến vết thương trên môi cô, nàng ngờ vực hỏi: "Miệng chị sao thế? Bị xước môi à?"
Khóe miệng Chu Chẩm Nguyệt khẽ co giật nhẹ.
Đêm qua ở trong xe, cô vốn chỉ muốn hôn nhẹ Mục Tuyết Y, nào ngờ khi hôn lên, Mục Tuyết Y như bị chọt trúng cái gì, nàng ôm cô không rời, không cho cô đường lui, dốc hết sức lực hôn đáp trả lại.
Thậm chí còn áp đảo đè cô xuống ghế ngồi, nghịch ngợm cắn phá môi dưới của cô.
Nhìn Mục Tuyết Y cắn xong lại mất trí nhớ trước mặt, Chu Chẩm Nguyệt "ha—" ra một tiếng: "Ừ, bị xước."
Mục Tuyết Y hớp một ngụm cháo: "... Vậy chị nhớ phải cẩn thận chăm sóc."
Chu Chẩm Nguyệt: "..."
Cô lấy cái đĩa nhỏ đổ vào đó một ít sữa, lại đặt dưới miệng của Hồi Hương.
"Nếu em đã quên, vậy tôi phải lặp lại cho em biết."
Mục Tuyết Y: "?"
Chu Chẩm Nguyệt cúi đầu, chậm rãi lặp lại lời giải thích đêm qua: "Đinh Bội Kỳ không phải là đàn em của tôi mà là đàn em của Tiểu Ngải."
Mục Tuyết Y mỉm cười: "Em biết mà, em nhớ chị đã nói cái này rồi."
Chu Chẩm Nguyệt nhíu mày lại: "Em nhớ được?"
"Dĩ nhiên." Mục Tuyết Y gật gù: "Lúc đó ý thức của em vẫn tỉnh táo, nếu không em đã không ra quyết định đem chuyện đó nói cho chị nghe."
Chu Chẩm Nguyệt tựa cười như không cười: "Vậy em chỉ quên mỗi chuyện sau đó?"
Mục Tuyết Y thành thật gật đầu lần hai.
Chu Chẩm Nguyệt cong môi, lắc đầu thấp giọng lẩm bẩm: "... Quên đi, chỉ cần em nhớ rõ chuyện xảy ra trước đó là được rồi. Ít ra... tôi biết là em tự nguyện nói với tôi, không phải bởi vì say rượu mà bởi vì đã suy nghĩ kỹ càng."
Mục Tuyết Y thả muỗng vào chén, hai tay chống cằm, trong mắt thấp thoáng gợn sóng dịu dàng: "A Nguyệt, chị nói đúng. Thật ra kể cho chị về những phiền muộn của em cũng không khó khăn như em tưởng tượng."
Nàng dừng một chút: "Em luôn cảm thấy chị là người khó tín nhiệm mối quan hệ giữa chúng ta. Nhưng đến tận hôm qua em mới phát hiện, em... có vẻ cũng không tín nhiệm chị nhiều hơn thế."
Chu Chẩm Nguyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng.
Mục Tuyết Y chậm rãi nói: "Từ nhỏ em đã quen với việc tự mình gánh chịu cùng gặm nhấm hết thảy bất hạnh, chính em luôn cảm thấy cả đời mình bị vậy là xứng đáng, là định mệnh cô độc không thể dựa vào một ai. Em cho rằng không nói với chị là đang khiến chị bớt lo, nhưng nói thật em vẫn chưa đủ tin tưởng chị. Không tin chị có thể bỏ qua mặt tối lẫn bản tính tiêu cực của em, không tin... chị hoàn toàn không bởi vì bất kỳ lý do gì..."
Sau một hồi tạm dừng ngắn ngủi, giọng nói của nàng trở nên mơ hồ nghẹn ngào: "... Làm chỗ dựa cho em."
Chỗ dựa.
Khi Chu Chẩm Nguyệt nghe được hai từ này, làn sương mù ẩn trong đôi mắt suốt ba năm qua cuối cùng cũng tan biến.
... Cuối cùng.
Nàng cuối cùng cũng đã nhận ra, cô là chỗ dựa của nàng.
"Xin lỗi." Mục Tuyết Y sụt sịt, hai mắt ngấn lệ: "Em vừa nghĩ thông suốt, cả thế giới... cũng chỉ có mỗi A Nguyệt mới tốt với em. Sau này xảy ra chuyện gì em đều tâm sự với chị, chị hỏi gì em cũng trả lời, chị dạy em đạp xe em cũng không lo chị buông tay nữa, muốn đồ chơi sẽ nói với chị, muốn con vịt nhỏ sẽ hỏi ý chị, mua không nổi chai nước sẽ xin tiền chị, nếu như gia đình lại uy hiếp em, em chắc chắn sẽ không một mình chống đỡ..."
Nói xong lời cuối cùng, nàng không kiềm chế được khóc nấc lên.
Chu Chẩm Nguyệt cầm khăn giấy đưa cho nàng lau nước mắt. Miệng cô không chỉ cười mà lông mày và đôi mắt cũng mang ý cười.
"Em ghen lần này không hề uổng phí."
Mục Tuyết Y đè khăn giấy lên mắt muốn cố nén nước mắt, dáng vẻ vừa ngoan vừa đáng thương.
"Những lời em vừa nói... rất hay, so với tất cả những bức thư tình em từng viết còn muốn hay hơn." Chu Chẩm Nguyệt mím chặt vết thương trên môi, trong tia nắng sớm tinh mơ, lông mi của cô mềm mại tựa như hàng lúa non rũ rượi: "Đem những lời em vừa nói viết hết vào thư tình đi, tôi có thể cho em thêm điểm..."
Mục Tuyết Y bấu khăn giấy, đôi mắt tròn xoe vì kinh ngạc: "Thêm bao nhiêu ạ?"
Chu Chẩm Nguyệt cười nhẹ: "Thêm 10 điểm."
"Thật không?" Mục Tuyết Y nín khóc, cười mãn nguyện: "Vậy giờ em có 75 điểm rồi."
Chu Chẩm Nguyệt cau mày: "Mới có 75 điểm đã vui vẻ như thế?"
Mục Tuyết Y gật đầu liên tục.
Chu Chẩm Nguyệt tỏ ý cười sâu hơn, đầu ngón cái khẽ vuốt ve đám lông tơ mềm mại của Hồi Hương.
Trước đây cô vẫn cho rằng những người cực kì thiếu thốn tình cảm sẽ luôn thu mình, bản thân muốn lấp kín trái tim trống vắng của họ thì cần phải dành rất nhiều thời gian.
Nhưng hiện tại cô nhận ra một điều, Mục Tuyết Y không phải như vậy.
Dường như chỉ cần ban tặng cho nàng một chút ấm áp là nàng đã vô cùng mãn nguyện.
* * *
Sau bữa cơm chiều, Chu Chẩm Nguyệt dạy Mục Tuyết Y học lái xe đạp ở trong sân, Chu Phong Niên ngồi cạnh vườn hoa dưới mái hiên vừa đọc báo vừa pha trà.
Chu Chẩm Nguyệt đứng trên bãi cỏ, xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, vì giúp chiếc xe đạp của Mục Tuyết Y dỡ bánh phụ, tay áo và vạt áo của cô giờ phút này bị dính một ít dầu nhớt màu đen.
Một tay cô cầm cờ lê, tay còn lại thì nhấc bánh xe, dạy cho Mục Tuyết Y một số kỹ thuật để giữ thăng bằng.
Ông lão lật một tờ báo, "Ôi" một tiếng, cố ý nâng cao giọng nói: "Con trai của lão Tiền một tuần nữa đã làm đám cưới rồi! Nhìn, báo chí cũng rầm rộ đưa tin."
Chu Chẩm Nguyệt nghe ông lão nói thế, chỉ đành mỉm cười chứ không trả lời.
Ông lão vẫn chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: "Tuần sau ông tham dự đám cưới nhà người ta, lão Tiền nhất định sẽ hỏi ông: 'Lão Chu này, cháu gái nhà ông lớn hơn con trai tôi hai tuổi đấy, vậy mà nó vẫn chưa kết hôn sao?' Con nói đi, đến lúc đó ông phải trả lời lão Tiền thế nào?"
Chu Chẩm Nguyệt ném bánh xe trên tay xuống bãi cỏ, thở dài: "Ông nội, tụi con có tiến trình của riêng mình, ông không cần lúc nào cũng thúc giục chuyện kết hôn."
Ông lão gấp tờ báo lại: "Ông không nói con, người ta quen nhau mấy tháng đã kết hôn rồi, nhìn con xem, muốn kéo bao lâu với Tuyết nha đầu? Hai đứa gặp nhau cách đây năm năm, năm nay sắp kết thúc, tính đúng thì cũng gần sáu năm. Con định kéo dài từ hai mươi sáu tuổi đến ba mươi hai tuổi à? Con kéo được, Tuyết nha đầu nhà người ta đồng ý sao?"
Mục Tuyết Y đang lái xe bỗng thắng phanh: "Con nghe theo A Nguyệt."
Ông lão vuốt râu, cười giận dữ: "Tuyết nha đầu, con đừng bao che nó, con nên khuyên nhủ nó mới đúng. Hai đứa tuổi không nhỏ nữa, không phải ông đang ép các con, chỉ là đến lúc nên tiến thêm một bước rồi, ông nói đúng chứ?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Ông nội, nếu ông nhắc nữa thì con và Tuyết Y sẽ chuyển về căn hộ ven sông."
Ông lão bĩu môi: "Được được, ông không nói."
Mục Tuyết Y mím mím môi, vô thức dừng xe lại.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn nàng dừng xe, hạ thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Mục Tuyết Y buông tay lái, nói nhỏ: "Hình như chị... rất bài xích chuyện kết hôn."
Nàng vốn muốn nói: "Hình như chị rất bài xích chuyện kết hôn với em", nhưng chỉ đem nó nuốt vào bụng, bỏ bớt hai chữ "với em" trong câu. Như là đang giận hờn cô.
Chu Chẩm Nguyệt dùng cờ lê gõ vào trục trước của xe đạp, nhắc nhở: "Nhị tiểu thư họ Mục, có phải em quên mất hiện tại em chỉ có 75 điểm?"
Cô nheo mắt, giọng nói càng trầm hơn: "Đừng vì tôi cho thêm 10 điểm mà được nước lấn tới."
Mục Tuyết Y: "Vậy thì... nếu em được tròn 100 điểm, chị sẽ đồng ý kết hôn với em sao?"
Chu Chẩm Nguyệt ra vẻ suy tư trong chốc lát: "Đến đó rồi lại nói."
Mục Tuyết Y cong eo ngả người trên tay lái, cau mày: "Buổi chiều chị đưa em đến nhà sách được không. Em muốn mua vài quyển tập viết văn cơ bản để học hỏi thêm."
Chu Chẩm Nguyệt gõ cờ lê vào phanh: "Em học đạp xe đi, nếu trước bữa tối em có thể thuần thục đạp được mười mét, tôi có thể cân nhắc cho em thêm 2 điểm."
Mục Tuyết Y: "2 điểm thôi ư? Thêm 5 điểm được không? Lái xe đạp khó hơn viết thư tình nhiều lắm..."
Chu Chẩm Nguyệt: "... 3 điểm."
Mục Tuyết Y: "5 điểm chứ? Xin chị đó, 5 điểm đâu có nhiều!"
Chu Chẩm Nguyệt: "3 điểm, nói thêm câu nào thì 1 điểm cũng không có."
Mục Tuyết Y: "Đừng mà A Nguyệt, hay chúng ta lùi lại một bước, chị cảm thấy 4 điểm có được không?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Em cho rằng mình đang ở chợ cá cò kè mặc cả?"
Mục Tuyết Y: "Nhưng A Nguyệt..."
Chu Phong Niên cầm tách trà, thổi vào vài miếng lá trà đang trôi nổi trên mặt nước, nhìn bóng lưng của Chu Chẩm Nguyệt rồi cười lắc đầu.
Dưới ánh nắng chiều, chiếc áo sơ mi trắng của Chu Chẩm Nguyệt bị dầu nhớt nhuộm đến bẩn thỉu, quần cũng dính vết bẩn của bánh xe, chỉ có hai chiếc khuy măng sét bằng đá mắt hổ được cô tháo ra, cẩn thận tỉ mỉ ghim vào dây lưng phía sau.
Mục Tuyết Y tỉnh dậy với cảm giác nôn nao, cơn đau đầu khiến nàng như muốn nổ tung.
Lúc mở mắt ra, nàng thấy bản thân đang nằm trong phòng ngủ của Chu Chẩm Nguyệt. Nàng ấn huyệt thái dương, cố gắng muốn tìm về hồi ức, nhưng trí nhớ chỉ dừng ở đoạn bị Chu Chẩm Nguyệt bế lên xe, sau đó nàng chỉ nhớ được mấy chi tiết nhỏ nhoi không đáng kể.
May mắn hôm nay là thứ bảy nên không cần đi làm. Mục Tuyết Y rời giường rửa mặt, ôm đầu choáng váng vịn cầu thang đi xuống phòng ăn.
Đi được nửa đường lại gặp quản gia đang lên lầu, hắn thấy nàng liền gật đầu: "Nhị tiểu thư, cô tỉnh rồi, Chu tổng hiện đang ăn sáng."
Mục Tuyết Y nở nụ cười: "Được, cảm ơn chú."
Nàng xuống phòng ăn lầu một, từ xa xa đã trông thấy bóng dáng cô đang ngồi ở một bên bàn ăn.
Chu Chẩm Nguyệt lẽ ra đã ăn xong, nhưng cô vẫn ngồi đó nhặt những vụn bánh đút từng chút một cho Hoa Tiêu và Hồi Hương đang đứng trên bàn.
Ánh nắng ban mai chiếu vào từ những ô cửa sổ kiểu Pháp phía sau lưng cô, phác họa lên hàng mi dài rũ xuống, toàn bộ phòng ăn lúc này đều chìm trong một màu vàng óng ánh dễ chịu.
Mục Tuyết Y đi tới ngồi đối diện cô, cầm lấy ấm rót nước, thuận miệng hỏi: "Sao chị lại để con vịt trên bàn?"
"Đợi nó lớn chút nữa sẽ thả xuống." Chu Chẩm Nguyệt xoa xoa đầu nhỏ của Hồi Hương, trên môi ngậm lấy một nụ cười dịu dàng, chỉ là môi dưới có một vết thương chưa lành, ở đôi môi hồng nhuận còn thấm ra một ít máu: "Hồi Hương còn nhỏ, tôi tự tay đút nó ăn."
"Hình như em nhớ... ngày hôm qua chị mang em về?" Mục Tuyết Y đỏ mặt: "Sao chị lại tìm được em?"
Chu Chẩm Nguyệt thả bánh vụn trong tay, để con vịt nhỏ trên bàn có thể tự mình mổ lấy. Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của Mục Tuyết Y mà chỉ nói một câu: "Em rất khó tìm sao?"
Mục Tuyết Y cầm một cái chén, múc một muỗng cháo từ bát cháo lớn đặt giữa bàn, lỗ tai ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Em... Em không có làm chuyện gì kỳ lạ chứ?"
Chu Chẩm Nguyệt ngắt cái bánh bao.
Cô đưa mắt khẽ liếc nhìn Mục Tuyết Y: "Em không nhớ rõ chuyện tối qua?"
Mục Tuyết Y lắc đầu nguầy nguậy.
Lúc này mới chợt nhớ đến vết thương trên môi cô, nàng ngờ vực hỏi: "Miệng chị sao thế? Bị xước môi à?"
Khóe miệng Chu Chẩm Nguyệt khẽ co giật nhẹ.
Đêm qua ở trong xe, cô vốn chỉ muốn hôn nhẹ Mục Tuyết Y, nào ngờ khi hôn lên, Mục Tuyết Y như bị chọt trúng cái gì, nàng ôm cô không rời, không cho cô đường lui, dốc hết sức lực hôn đáp trả lại.
Thậm chí còn áp đảo đè cô xuống ghế ngồi, nghịch ngợm cắn phá môi dưới của cô.
Nhìn Mục Tuyết Y cắn xong lại mất trí nhớ trước mặt, Chu Chẩm Nguyệt "ha—" ra một tiếng: "Ừ, bị xước."
Mục Tuyết Y hớp một ngụm cháo: "... Vậy chị nhớ phải cẩn thận chăm sóc."
Chu Chẩm Nguyệt: "..."
Cô lấy cái đĩa nhỏ đổ vào đó một ít sữa, lại đặt dưới miệng của Hồi Hương.
"Nếu em đã quên, vậy tôi phải lặp lại cho em biết."
Mục Tuyết Y: "?"
Chu Chẩm Nguyệt cúi đầu, chậm rãi lặp lại lời giải thích đêm qua: "Đinh Bội Kỳ không phải là đàn em của tôi mà là đàn em của Tiểu Ngải."
Mục Tuyết Y mỉm cười: "Em biết mà, em nhớ chị đã nói cái này rồi."
Chu Chẩm Nguyệt nhíu mày lại: "Em nhớ được?"
"Dĩ nhiên." Mục Tuyết Y gật gù: "Lúc đó ý thức của em vẫn tỉnh táo, nếu không em đã không ra quyết định đem chuyện đó nói cho chị nghe."
Chu Chẩm Nguyệt tựa cười như không cười: "Vậy em chỉ quên mỗi chuyện sau đó?"
Mục Tuyết Y thành thật gật đầu lần hai.
Chu Chẩm Nguyệt cong môi, lắc đầu thấp giọng lẩm bẩm: "... Quên đi, chỉ cần em nhớ rõ chuyện xảy ra trước đó là được rồi. Ít ra... tôi biết là em tự nguyện nói với tôi, không phải bởi vì say rượu mà bởi vì đã suy nghĩ kỹ càng."
Mục Tuyết Y thả muỗng vào chén, hai tay chống cằm, trong mắt thấp thoáng gợn sóng dịu dàng: "A Nguyệt, chị nói đúng. Thật ra kể cho chị về những phiền muộn của em cũng không khó khăn như em tưởng tượng."
Nàng dừng một chút: "Em luôn cảm thấy chị là người khó tín nhiệm mối quan hệ giữa chúng ta. Nhưng đến tận hôm qua em mới phát hiện, em... có vẻ cũng không tín nhiệm chị nhiều hơn thế."
Chu Chẩm Nguyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng.
Mục Tuyết Y chậm rãi nói: "Từ nhỏ em đã quen với việc tự mình gánh chịu cùng gặm nhấm hết thảy bất hạnh, chính em luôn cảm thấy cả đời mình bị vậy là xứng đáng, là định mệnh cô độc không thể dựa vào một ai. Em cho rằng không nói với chị là đang khiến chị bớt lo, nhưng nói thật em vẫn chưa đủ tin tưởng chị. Không tin chị có thể bỏ qua mặt tối lẫn bản tính tiêu cực của em, không tin... chị hoàn toàn không bởi vì bất kỳ lý do gì..."
Sau một hồi tạm dừng ngắn ngủi, giọng nói của nàng trở nên mơ hồ nghẹn ngào: "... Làm chỗ dựa cho em."
Chỗ dựa.
Khi Chu Chẩm Nguyệt nghe được hai từ này, làn sương mù ẩn trong đôi mắt suốt ba năm qua cuối cùng cũng tan biến.
... Cuối cùng.
Nàng cuối cùng cũng đã nhận ra, cô là chỗ dựa của nàng.
"Xin lỗi." Mục Tuyết Y sụt sịt, hai mắt ngấn lệ: "Em vừa nghĩ thông suốt, cả thế giới... cũng chỉ có mỗi A Nguyệt mới tốt với em. Sau này xảy ra chuyện gì em đều tâm sự với chị, chị hỏi gì em cũng trả lời, chị dạy em đạp xe em cũng không lo chị buông tay nữa, muốn đồ chơi sẽ nói với chị, muốn con vịt nhỏ sẽ hỏi ý chị, mua không nổi chai nước sẽ xin tiền chị, nếu như gia đình lại uy hiếp em, em chắc chắn sẽ không một mình chống đỡ..."
Nói xong lời cuối cùng, nàng không kiềm chế được khóc nấc lên.
Chu Chẩm Nguyệt cầm khăn giấy đưa cho nàng lau nước mắt. Miệng cô không chỉ cười mà lông mày và đôi mắt cũng mang ý cười.
"Em ghen lần này không hề uổng phí."
Mục Tuyết Y đè khăn giấy lên mắt muốn cố nén nước mắt, dáng vẻ vừa ngoan vừa đáng thương.
"Những lời em vừa nói... rất hay, so với tất cả những bức thư tình em từng viết còn muốn hay hơn." Chu Chẩm Nguyệt mím chặt vết thương trên môi, trong tia nắng sớm tinh mơ, lông mi của cô mềm mại tựa như hàng lúa non rũ rượi: "Đem những lời em vừa nói viết hết vào thư tình đi, tôi có thể cho em thêm điểm..."
Mục Tuyết Y bấu khăn giấy, đôi mắt tròn xoe vì kinh ngạc: "Thêm bao nhiêu ạ?"
Chu Chẩm Nguyệt cười nhẹ: "Thêm 10 điểm."
"Thật không?" Mục Tuyết Y nín khóc, cười mãn nguyện: "Vậy giờ em có 75 điểm rồi."
Chu Chẩm Nguyệt cau mày: "Mới có 75 điểm đã vui vẻ như thế?"
Mục Tuyết Y gật đầu liên tục.
Chu Chẩm Nguyệt tỏ ý cười sâu hơn, đầu ngón cái khẽ vuốt ve đám lông tơ mềm mại của Hồi Hương.
Trước đây cô vẫn cho rằng những người cực kì thiếu thốn tình cảm sẽ luôn thu mình, bản thân muốn lấp kín trái tim trống vắng của họ thì cần phải dành rất nhiều thời gian.
Nhưng hiện tại cô nhận ra một điều, Mục Tuyết Y không phải như vậy.
Dường như chỉ cần ban tặng cho nàng một chút ấm áp là nàng đã vô cùng mãn nguyện.
* * *
Sau bữa cơm chiều, Chu Chẩm Nguyệt dạy Mục Tuyết Y học lái xe đạp ở trong sân, Chu Phong Niên ngồi cạnh vườn hoa dưới mái hiên vừa đọc báo vừa pha trà.
Chu Chẩm Nguyệt đứng trên bãi cỏ, xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, vì giúp chiếc xe đạp của Mục Tuyết Y dỡ bánh phụ, tay áo và vạt áo của cô giờ phút này bị dính một ít dầu nhớt màu đen.
Một tay cô cầm cờ lê, tay còn lại thì nhấc bánh xe, dạy cho Mục Tuyết Y một số kỹ thuật để giữ thăng bằng.
Ông lão lật một tờ báo, "Ôi" một tiếng, cố ý nâng cao giọng nói: "Con trai của lão Tiền một tuần nữa đã làm đám cưới rồi! Nhìn, báo chí cũng rầm rộ đưa tin."
Chu Chẩm Nguyệt nghe ông lão nói thế, chỉ đành mỉm cười chứ không trả lời.
Ông lão vẫn chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: "Tuần sau ông tham dự đám cưới nhà người ta, lão Tiền nhất định sẽ hỏi ông: 'Lão Chu này, cháu gái nhà ông lớn hơn con trai tôi hai tuổi đấy, vậy mà nó vẫn chưa kết hôn sao?' Con nói đi, đến lúc đó ông phải trả lời lão Tiền thế nào?"
Chu Chẩm Nguyệt ném bánh xe trên tay xuống bãi cỏ, thở dài: "Ông nội, tụi con có tiến trình của riêng mình, ông không cần lúc nào cũng thúc giục chuyện kết hôn."
Ông lão gấp tờ báo lại: "Ông không nói con, người ta quen nhau mấy tháng đã kết hôn rồi, nhìn con xem, muốn kéo bao lâu với Tuyết nha đầu? Hai đứa gặp nhau cách đây năm năm, năm nay sắp kết thúc, tính đúng thì cũng gần sáu năm. Con định kéo dài từ hai mươi sáu tuổi đến ba mươi hai tuổi à? Con kéo được, Tuyết nha đầu nhà người ta đồng ý sao?"
Mục Tuyết Y đang lái xe bỗng thắng phanh: "Con nghe theo A Nguyệt."
Ông lão vuốt râu, cười giận dữ: "Tuyết nha đầu, con đừng bao che nó, con nên khuyên nhủ nó mới đúng. Hai đứa tuổi không nhỏ nữa, không phải ông đang ép các con, chỉ là đến lúc nên tiến thêm một bước rồi, ông nói đúng chứ?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Ông nội, nếu ông nhắc nữa thì con và Tuyết Y sẽ chuyển về căn hộ ven sông."
Ông lão bĩu môi: "Được được, ông không nói."
Mục Tuyết Y mím mím môi, vô thức dừng xe lại.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn nàng dừng xe, hạ thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Mục Tuyết Y buông tay lái, nói nhỏ: "Hình như chị... rất bài xích chuyện kết hôn."
Nàng vốn muốn nói: "Hình như chị rất bài xích chuyện kết hôn với em", nhưng chỉ đem nó nuốt vào bụng, bỏ bớt hai chữ "với em" trong câu. Như là đang giận hờn cô.
Chu Chẩm Nguyệt dùng cờ lê gõ vào trục trước của xe đạp, nhắc nhở: "Nhị tiểu thư họ Mục, có phải em quên mất hiện tại em chỉ có 75 điểm?"
Cô nheo mắt, giọng nói càng trầm hơn: "Đừng vì tôi cho thêm 10 điểm mà được nước lấn tới."
Mục Tuyết Y: "Vậy thì... nếu em được tròn 100 điểm, chị sẽ đồng ý kết hôn với em sao?"
Chu Chẩm Nguyệt ra vẻ suy tư trong chốc lát: "Đến đó rồi lại nói."
Mục Tuyết Y cong eo ngả người trên tay lái, cau mày: "Buổi chiều chị đưa em đến nhà sách được không. Em muốn mua vài quyển tập viết văn cơ bản để học hỏi thêm."
Chu Chẩm Nguyệt gõ cờ lê vào phanh: "Em học đạp xe đi, nếu trước bữa tối em có thể thuần thục đạp được mười mét, tôi có thể cân nhắc cho em thêm 2 điểm."
Mục Tuyết Y: "2 điểm thôi ư? Thêm 5 điểm được không? Lái xe đạp khó hơn viết thư tình nhiều lắm..."
Chu Chẩm Nguyệt: "... 3 điểm."
Mục Tuyết Y: "5 điểm chứ? Xin chị đó, 5 điểm đâu có nhiều!"
Chu Chẩm Nguyệt: "3 điểm, nói thêm câu nào thì 1 điểm cũng không có."
Mục Tuyết Y: "Đừng mà A Nguyệt, hay chúng ta lùi lại một bước, chị cảm thấy 4 điểm có được không?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Em cho rằng mình đang ở chợ cá cò kè mặc cả?"
Mục Tuyết Y: "Nhưng A Nguyệt..."
Chu Phong Niên cầm tách trà, thổi vào vài miếng lá trà đang trôi nổi trên mặt nước, nhìn bóng lưng của Chu Chẩm Nguyệt rồi cười lắc đầu.
Dưới ánh nắng chiều, chiếc áo sơ mi trắng của Chu Chẩm Nguyệt bị dầu nhớt nhuộm đến bẩn thỉu, quần cũng dính vết bẩn của bánh xe, chỉ có hai chiếc khuy măng sét bằng đá mắt hổ được cô tháo ra, cẩn thận tỉ mỉ ghim vào dây lưng phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.