Chương 54: Hơi thở đan xen
Vô Tâm Đàm Tiếu
28/09/2021
Màn đêm tĩnh mịch, trên bầu trời có những đám mây mù đen kịt kéo đến.
Trời đêm dày đặc như mực pha trong nước, tia sáng yếu ớt của trăng sao
cũng không thể chiếu xuyên qua.
Đường phố vắng lặng, ánh đèn mờ ảo, chỉ còn vài cơn gió đêm se lạnh cùng tiếng chó sủa xa xa.
Trên bệ cửa sổ có đặt một chậu lan điếu, lá xanh viền vàng, chậu cây màu trắng.
Có một lớp sương đọng lại trên lá cây.
Không biết trước khi Mục Tuyết Y đi ngủ đã tưới nước cho cây, hay là sương đêm lạnh lẽo hình thành trong không khí.
Cạnh cửa sổ bên cạnh chậu cây, dấu tay mờ nhạt của người trèo lên đã dần dần bị khói sương xóa tan dấu vết.
"A Nguyệt, muốn em." Nàng lặp lại.
Tiếng nói khẽ khàng mềm mỏng. Cuốn lấy bóng đêm thâm trầm và ám muội tiến vào bên tai.
Như chú cừu non trắng sữa lăn lộn trên thảm cỏ xanh, vừa hiền lành vừa đáng yêu.
Chu Chẩm Nguyệt không ngờ Mục Tuyết Y lại nói ra lời này. Đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước. Mắt cô trong vài giây đã quên chớp.
Một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng do dự: "Em... sao lại đột nhiên..."
Mục Tuyết Y nhắm mắt, tựa như đang cười.
Nàng chỉ không muốn để lại hối tiếc.
Tuy rằng bây giờ nàng không thể cử động một tay một chân, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là một người lành lặn. Chờ đến ngày mai, ngày kia, Mục Như Tình phát hiện Chung Uyển đã mất tích, nàng không chắc bản thân lúc đó có còn hoàn chỉnh như bây giờ hay không.
Người nhà họ Mục hành sự, chặt tay chặt chân không phải là chưa từng gặp qua.
Nàng cũng không có gì phải sợ.
Đây là một bước đi trong kế hoạch. Nếu không đi bước này, nàng sẽ không thể đi bước kế tiếp.
Cụt tay thiếu chân mà thôi, nàng không để ý. Miễn là triệt để đẩy đổ Mục Như Tình và Mục Quốc Thừa, bảo vệ tốt A Nguyệt, bất cứ chuyện gì nàng cũng mặc kệ.
Nhưng nàng không bận tâm, không có nghĩa A Nguyệt không bận tâm.
Vì lẽ đó, thừa dịp lúc này A Nguyệt không chê nàng, nàng thế nào cũng phải... thử một lần, vồ lấy cơ hội hiếm có này.
Nàng nói: "Em rất muốn... cùng chị thân mật một chút."
"Muốn hôn chị, muốn ôm chị. Chuyện không dám làm ba năm trước, hôm nay rất muốn làm."
Chu Chẩm Nguyệt chỉ mỉm cười, vuốt ve mái tóc dài xoăn nhẹ của nàng, nói: "Hám sắc khiến đầu óc hồ đồ. Hiện giờ em gãy tay, mắt cá chân cũng bị thương, sao tôi có thể động vào em? Hơn nữa, thư tình mà em viết còn chưa tròn 100 điểm."
Khí trời bên ngoài như sắp mưa, tiếng gió cuồn cuộn, lùa qua ô cửa sổ lỏng lẻo, hất vào trên khuôn mặt.
Mục Tuyết Y xoa xoa lông mi, tự giễu nở nụ cười: "Cũng đúng, em còn chưa theo đuổi chị thành công. A Nguyệt dù có tốt với em, cũng chưa phải là bạn gái chính thức."
Nàng bao giờ cũng quên mất, nàng và cô, từ đầu tới cuối còn chưa chân chính quay lại.
"Em dưỡng thương cho tốt, cố gắng phục hồi, sau này em khỏe mạnh, thời gian giữa chúng ta còn dài."
Chu Chẩm Nguyệt quấn một lọn tóc xoăn của nàng quanh đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng nhào nặn, như đang an ủi chú nai con bị thương.
Cô muốn cho Mục Tuyết Y một tia hy vọng, khiến nàng vững bước với tương lai.
Mục Tuyết Y đưa tay bắt lấy cổ áo sơ mi của Chu Chẩm Nguyệt, giật xuống phía dưới, dẫn cô nghiêng người áp trên người mình.
"Không ngủ, chỉ hôn một cái được không?" Đôi mắt nàng ươn ướt, tựa như hoa sơn chi.
Chu Chẩm Nguyệt thất thần nhìn cặp mắt kia gần trong gang tấc.
"Tay chân em không cử động được, em không có cách nào chủ động."
Thanh âm của Mục Tuyết Y rất nhẹ, quá nhẹ, nghe có vẻ không tên ám muội.
"A Nguyệt, chị chủ động một chút được chứ?"
Chu Chẩm Nguyệt vốn không muốn chạm vào nàng lúc này, Mục Tuyết Y hiện tại quá mỏng manh, không có năng lực chống cự, như một đóa hoa nở đến vô cùng chói mắt nhưng lại không có hàng rào, cũng không có gai nhọn, mặc cho người hái.
Chạm vào nàng bây giờ, luôn có cảm giác tội lỗi khi lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn mà làm chuyện xấu.
Nhưng có lẽ chính cảm giác tội lỗi này, mới càng khiến cho người ta không có cách nào khắc chế.
Hái một đóa hoa cấm.
Khó cưỡng hơn tưởng tượng...
Cô nhắm mắt lại, gục đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi dưới của Mục Tuyết Y.
Mùi kem đánh răng anh đào vẫn thoang thoảng còn đó, còn có một chút ngọt ngào thuộc về đồ ngọt.
Sơn trà, nho, đậu đỏ, vị ngọt hòa quyện.
Không kịp...
Một nửa cám dỗ dưới môi cô.
Không nhịn được hé môi cắn tới. Ngậm vào trong miệng, môi lưỡi giao triền đồng thời mút lấy.
Mục Tuyết Y cũng hé môi, thoáng đưa đầu lưỡi chạm vào môi cô.
Nàng vừa đưa tay lên, đã bị người phía trên nắm chặt cổ tay, ấn ở đầu giường.
Mu bàn tay trắng như tuyết, mạch máu xanh nhạt phủ trên dây chằng, ngoằn ngoèo uốn lượn và nhạt dần ở viền mép, tiếp nối với động mạch màu xanh tím ở mặt trong của cổ tay người bên dưới.
Nối liền thành một đường biên giới giữa biển và trời.
Mục Tuyết Y bị hôn, một bên cắn môi trên của cô, một bên hàm hồ nói: "A Nguyệt... em muốn ôm chị."
Chu Chẩm Nguyệt nới lỏng cổ tay nàng, Mục Tuyết Y giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn vào sau đầu cô, vò nhíu mái tóc dài màu đen tuyền.
Nụ hôn là là đốm lửa đơn độc, nhưng nó luôn vô tình bùng cháy.
Tiếng chó sủa trong ngõ vắng phía xa lại vang lên, sâu thẳm xa xăm, trong đêm tối yên tĩnh, mỗi một âm thanh bên tai đều có thể phóng đại chi tiết so với bình thường.
Bệ cửa sổ lại phủ một tầng sương mới.
Cây lan điếu viền vàng lá nhọn, những giọt nước vừa đọng lại êm dịu óng ánh, rung rinh chao đảo.
Ngọn đèn trên bàn nhỏ, toả ra ánh sáng ấm áp tựa khói lửa.
Mì vằn thắn nóng hổi đã nguội từ lúc nào.
Thạch đá trong bát, cũng đã hòa tan quyện cùng đường nâu béo ngậy.
Hai người nhắm mắt lại, khuôn mặt mang vẻ động tình thuộc về riêng mình.
Đây không phải là nụ hôn đầu tiên giữa họ.
Nhưng lần này so với lần thứ nhất run rẩy hôn môi, còn muốn rung động hơn.
Rung động...
Trái tim không kìm nén được nhảy loạn.
Tay nàng nắm lấy cổ áo sơ mi phía sau của cô, ôn nhu mà mạnh mẽ kéo.
"Rẹt."
Chiếc cúc áo thứ ba che xương quai xanh bị bung ra.
Đầu óc hỗn loạn của Chẩm Nguyệt bỗng dưng tỉnh táo, lập tức nắm tay nàng, ngó mặt đi chỗ khác, thở gấp khẽ lẩm bẩm: "Không được, Tuyết Y, hôm nay không được."
Trong không khí, hai người hít thở loạn xạ tác động đến đối phương.
Phóng túng đến một nửa đột ngột khắc chế, hiển nhiên đối với hai người là một loại dằn vặt.
Mục Tuyết Y cũng không cưỡng cầu nữa, nàng mím mím khóe môi ướt át, nhàn nhạt nở nụ cười, rút tay khỏi sự giam cầm của Chu Chẩm Nguyệt, đầu ngón tay vén những lọn tóc dài dính nhớp mồ hôi của cô về sau vành tai.
Nàng khẽ lẩm bẩm: "Được, nghe lời chị."
Chu Chẩm Nguyệt chống người đứng dậy, cài lại cúc áo, ngón tay thon dài điều chỉnh cổ áo.
Chỉ là người nào đó cố tỏ ra thong thả, mỗi một ngón tay đều đang run rẩy.
Mục Tuyết Y nhìn cô cài cúc áo, đã biết một đêm ôn tồn nay đã dừng lại.
Nàng kiềm chế đáy lòng đau nhói, nhắm hai mắt dụi dụi gối.
Dụi hai lần, nàng chợt nhận ra dưới gối có vật gì đó.
Đột nhiên bừng tỉnh, đây không phải là những bức thư tình được viết xong từ lâu nhưng lại không có cơ hội đưa cho cô sao? Bây giờ đưa cho đối phương là thời điểm hợp lý nhất.
"Đúng rồi, em có một thứ muốn tặng chị."
Mục Tuyết Y mò tay xuống gối, tìm tòi xấp phong bì nhỏ.
Mỗi phong bì đều được dán cẩn thận, góc bên trái có đánh số.
1, 2, 3, 4.
Tổng cộng bốn bức thư.
Chu Chẩm Nguyệt có chút bất ngờ vì hành động của nàng, vẻ mặt hơi rung động.
"... Tôi đã nói, khoảng thời gian này em không cần viết thư mà?"
Mục Tuyết Y mỉm cười: "Em biết, nhưng em vẫn muốn viết tặng chị."
Chu Chẩm Nguyệt nhìn chằm chằm những bức thư, ngón tay trên đầu gối khẽ cong lên.
"Mấy bức thư này, em đã dành rất nhiều thời gian để viết. Vì vậy A Nguyệt, đừng đọc hết chúng cùng một lúc."
Mục Tuyết Y trải bốn bức thư trên đùi cô, cả người cũng ngả sang, nằm nhoài trên đầu gối cô, ngón tay chỉ vào từng con số phía trên, giọng điệu mềm mại như đang kể chuyện ru ngủ.
"Bức thư số 1, em viết rất nhiều tên món ăn vặt đặc sắc của thành phố, một mình chị cảm thấy không có khẩu vị, vậy mở nó ra xem một chút, tưởng tượng em đang ăn cùng chị."
"Nghĩ đi nghĩ lại, không chừng chị sẽ ăn nhiều thêm hai bát."
"Bức thư số 2, em viết những món đồ chơi mà từ nhỏ đến lớn em yêu thích nhất. Nếu như có một ngày, chị vui vẻ khi nhìn tòa lâu đài Lego mà em đặt trên tủ sách, bỗng nhiên rất nhớ rất nhớ em, vậy mở bức thư này ra xem."
"Em tin rằng bức thư này có thể khiến cho chị tạm thời quên đi em, chỉ muốn chơi con ếch sắt kêu lạch cạch lạch cạch, in hình Shuke và Beita, còn có xe hơi màu đỏ sáng bóng chạy bằng dây cót."
"Bức thư số 3, em kể về thời tiểu học. Yên tâm, không phải là chuyện buồn đâu. Là em chơi nhảy dây, đá cầu mà thôi."
"Khi chị còn nhỏ luôn bận đứng quân tư, không có thời gian chơi mấy cái này, cũng không có ai nói cho chị nghe những câu khẩu quyết của mấy trò đó, 'Quả cầu nho nhỏ, ta đưa chân đá, hai tám hai chín ba mốt'... Ha ha, rất thú vị có đúng không?"
"Chị chưa từng nghe, vậy bên trong bức thư, em đều kể hết cho chị nghe."
"Bức thư số 4..."
Mục Tuyết Y quay đầu đi khụ khụ hai tiếng, đáy mắt bởi vì ho khan mà nổi lên nước mắt.
"Số 4, chị... lúc giận em, vậy mở bức thư số 4. Em..."
Nàng lại ho khan.
Chu Chẩm Nguyệt giúp nàng vỗ ngực thông khí, nhíu mày: "Đừng suy nghĩ lung tung, sao tôi có thể giận em chứ?"
"Khụ..." Mục Tuyết Y chảy nước mắt nhưng vẫn cười: "Đề phòng lỡ như, dù sao em của bây giờ đã trở thành... Ngay cả chính em..."
Nàng không có nói hết lời.
Thân thể của nàng quá suy yếu, chỉ nói mấy câu đã hao hết sức lực toàn thân.
Chu Chẩm Nguyệt không đành lòng để nàng tiếp tục nói: "Được rồi, không cần lo lắng, tôi sẽ không giận em. Muộn lắm rồi, em còn đang bệnh, mau ngủ đi."
Mục Tuyết Y nhắm mắt lại, tìm tới tay cô rồi nắm chặt: "A Nguyệt, chờ em ngủ hẳn đi được không?"
Chu Chẩm Nguyệt chăm chú nhìn nàng nép mình trong tấm chăn rộng lớn, cũng nắm chặt tay nàng: "Được."
"... Thật tốt."
Mục Tuyết Y vùi cằm vào trong chăn, nhẹ vô cùng lầm bầm lầu bầu: "Đã... Chừng mấy ngày đều ngủ không được..."
Âm thanh vô cùng nhẹ, nhưng Chu Chẩm Nguyệt vẫn nghe thấy.
Cô đưa tay muốn sờ trán nàng, nhưng sợ nàng ngủ rồi, sẽ vô tình đánh thức nàng.
Bàn tay giữa không trung chậm rãi nắm thành quyền.
Không khỏi thở dài.
Chu Chẩm Nguyệt cầm bốn bức thư trên đầu gối, ngón cái vuốt ve miệng bức thư số 4, nhớ tới dáng dấp của Tuyết Y vừa nãy khi đưa bức thư này cho cô.
Cô không còn rõ nữa, để Tuyết Y trở về nhà họ Mục, đến cùng là đúng hay sai.
Đường phố vắng lặng, ánh đèn mờ ảo, chỉ còn vài cơn gió đêm se lạnh cùng tiếng chó sủa xa xa.
Trên bệ cửa sổ có đặt một chậu lan điếu, lá xanh viền vàng, chậu cây màu trắng.
Có một lớp sương đọng lại trên lá cây.
Không biết trước khi Mục Tuyết Y đi ngủ đã tưới nước cho cây, hay là sương đêm lạnh lẽo hình thành trong không khí.
Cạnh cửa sổ bên cạnh chậu cây, dấu tay mờ nhạt của người trèo lên đã dần dần bị khói sương xóa tan dấu vết.
"A Nguyệt, muốn em." Nàng lặp lại.
Tiếng nói khẽ khàng mềm mỏng. Cuốn lấy bóng đêm thâm trầm và ám muội tiến vào bên tai.
Như chú cừu non trắng sữa lăn lộn trên thảm cỏ xanh, vừa hiền lành vừa đáng yêu.
Chu Chẩm Nguyệt không ngờ Mục Tuyết Y lại nói ra lời này. Đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước. Mắt cô trong vài giây đã quên chớp.
Một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng do dự: "Em... sao lại đột nhiên..."
Mục Tuyết Y nhắm mắt, tựa như đang cười.
Nàng chỉ không muốn để lại hối tiếc.
Tuy rằng bây giờ nàng không thể cử động một tay một chân, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là một người lành lặn. Chờ đến ngày mai, ngày kia, Mục Như Tình phát hiện Chung Uyển đã mất tích, nàng không chắc bản thân lúc đó có còn hoàn chỉnh như bây giờ hay không.
Người nhà họ Mục hành sự, chặt tay chặt chân không phải là chưa từng gặp qua.
Nàng cũng không có gì phải sợ.
Đây là một bước đi trong kế hoạch. Nếu không đi bước này, nàng sẽ không thể đi bước kế tiếp.
Cụt tay thiếu chân mà thôi, nàng không để ý. Miễn là triệt để đẩy đổ Mục Như Tình và Mục Quốc Thừa, bảo vệ tốt A Nguyệt, bất cứ chuyện gì nàng cũng mặc kệ.
Nhưng nàng không bận tâm, không có nghĩa A Nguyệt không bận tâm.
Vì lẽ đó, thừa dịp lúc này A Nguyệt không chê nàng, nàng thế nào cũng phải... thử một lần, vồ lấy cơ hội hiếm có này.
Nàng nói: "Em rất muốn... cùng chị thân mật một chút."
"Muốn hôn chị, muốn ôm chị. Chuyện không dám làm ba năm trước, hôm nay rất muốn làm."
Chu Chẩm Nguyệt chỉ mỉm cười, vuốt ve mái tóc dài xoăn nhẹ của nàng, nói: "Hám sắc khiến đầu óc hồ đồ. Hiện giờ em gãy tay, mắt cá chân cũng bị thương, sao tôi có thể động vào em? Hơn nữa, thư tình mà em viết còn chưa tròn 100 điểm."
Khí trời bên ngoài như sắp mưa, tiếng gió cuồn cuộn, lùa qua ô cửa sổ lỏng lẻo, hất vào trên khuôn mặt.
Mục Tuyết Y xoa xoa lông mi, tự giễu nở nụ cười: "Cũng đúng, em còn chưa theo đuổi chị thành công. A Nguyệt dù có tốt với em, cũng chưa phải là bạn gái chính thức."
Nàng bao giờ cũng quên mất, nàng và cô, từ đầu tới cuối còn chưa chân chính quay lại.
"Em dưỡng thương cho tốt, cố gắng phục hồi, sau này em khỏe mạnh, thời gian giữa chúng ta còn dài."
Chu Chẩm Nguyệt quấn một lọn tóc xoăn của nàng quanh đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng nhào nặn, như đang an ủi chú nai con bị thương.
Cô muốn cho Mục Tuyết Y một tia hy vọng, khiến nàng vững bước với tương lai.
Mục Tuyết Y đưa tay bắt lấy cổ áo sơ mi của Chu Chẩm Nguyệt, giật xuống phía dưới, dẫn cô nghiêng người áp trên người mình.
"Không ngủ, chỉ hôn một cái được không?" Đôi mắt nàng ươn ướt, tựa như hoa sơn chi.
Chu Chẩm Nguyệt thất thần nhìn cặp mắt kia gần trong gang tấc.
"Tay chân em không cử động được, em không có cách nào chủ động."
Thanh âm của Mục Tuyết Y rất nhẹ, quá nhẹ, nghe có vẻ không tên ám muội.
"A Nguyệt, chị chủ động một chút được chứ?"
Chu Chẩm Nguyệt vốn không muốn chạm vào nàng lúc này, Mục Tuyết Y hiện tại quá mỏng manh, không có năng lực chống cự, như một đóa hoa nở đến vô cùng chói mắt nhưng lại không có hàng rào, cũng không có gai nhọn, mặc cho người hái.
Chạm vào nàng bây giờ, luôn có cảm giác tội lỗi khi lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn mà làm chuyện xấu.
Nhưng có lẽ chính cảm giác tội lỗi này, mới càng khiến cho người ta không có cách nào khắc chế.
Hái một đóa hoa cấm.
Khó cưỡng hơn tưởng tượng...
Cô nhắm mắt lại, gục đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi dưới của Mục Tuyết Y.
Mùi kem đánh răng anh đào vẫn thoang thoảng còn đó, còn có một chút ngọt ngào thuộc về đồ ngọt.
Sơn trà, nho, đậu đỏ, vị ngọt hòa quyện.
Không kịp...
Một nửa cám dỗ dưới môi cô.
Không nhịn được hé môi cắn tới. Ngậm vào trong miệng, môi lưỡi giao triền đồng thời mút lấy.
Mục Tuyết Y cũng hé môi, thoáng đưa đầu lưỡi chạm vào môi cô.
Nàng vừa đưa tay lên, đã bị người phía trên nắm chặt cổ tay, ấn ở đầu giường.
Mu bàn tay trắng như tuyết, mạch máu xanh nhạt phủ trên dây chằng, ngoằn ngoèo uốn lượn và nhạt dần ở viền mép, tiếp nối với động mạch màu xanh tím ở mặt trong của cổ tay người bên dưới.
Nối liền thành một đường biên giới giữa biển và trời.
Mục Tuyết Y bị hôn, một bên cắn môi trên của cô, một bên hàm hồ nói: "A Nguyệt... em muốn ôm chị."
Chu Chẩm Nguyệt nới lỏng cổ tay nàng, Mục Tuyết Y giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn vào sau đầu cô, vò nhíu mái tóc dài màu đen tuyền.
Nụ hôn là là đốm lửa đơn độc, nhưng nó luôn vô tình bùng cháy.
Tiếng chó sủa trong ngõ vắng phía xa lại vang lên, sâu thẳm xa xăm, trong đêm tối yên tĩnh, mỗi một âm thanh bên tai đều có thể phóng đại chi tiết so với bình thường.
Bệ cửa sổ lại phủ một tầng sương mới.
Cây lan điếu viền vàng lá nhọn, những giọt nước vừa đọng lại êm dịu óng ánh, rung rinh chao đảo.
Ngọn đèn trên bàn nhỏ, toả ra ánh sáng ấm áp tựa khói lửa.
Mì vằn thắn nóng hổi đã nguội từ lúc nào.
Thạch đá trong bát, cũng đã hòa tan quyện cùng đường nâu béo ngậy.
Hai người nhắm mắt lại, khuôn mặt mang vẻ động tình thuộc về riêng mình.
Đây không phải là nụ hôn đầu tiên giữa họ.
Nhưng lần này so với lần thứ nhất run rẩy hôn môi, còn muốn rung động hơn.
Rung động...
Trái tim không kìm nén được nhảy loạn.
Tay nàng nắm lấy cổ áo sơ mi phía sau của cô, ôn nhu mà mạnh mẽ kéo.
"Rẹt."
Chiếc cúc áo thứ ba che xương quai xanh bị bung ra.
Đầu óc hỗn loạn của Chẩm Nguyệt bỗng dưng tỉnh táo, lập tức nắm tay nàng, ngó mặt đi chỗ khác, thở gấp khẽ lẩm bẩm: "Không được, Tuyết Y, hôm nay không được."
Trong không khí, hai người hít thở loạn xạ tác động đến đối phương.
Phóng túng đến một nửa đột ngột khắc chế, hiển nhiên đối với hai người là một loại dằn vặt.
Mục Tuyết Y cũng không cưỡng cầu nữa, nàng mím mím khóe môi ướt át, nhàn nhạt nở nụ cười, rút tay khỏi sự giam cầm của Chu Chẩm Nguyệt, đầu ngón tay vén những lọn tóc dài dính nhớp mồ hôi của cô về sau vành tai.
Nàng khẽ lẩm bẩm: "Được, nghe lời chị."
Chu Chẩm Nguyệt chống người đứng dậy, cài lại cúc áo, ngón tay thon dài điều chỉnh cổ áo.
Chỉ là người nào đó cố tỏ ra thong thả, mỗi một ngón tay đều đang run rẩy.
Mục Tuyết Y nhìn cô cài cúc áo, đã biết một đêm ôn tồn nay đã dừng lại.
Nàng kiềm chế đáy lòng đau nhói, nhắm hai mắt dụi dụi gối.
Dụi hai lần, nàng chợt nhận ra dưới gối có vật gì đó.
Đột nhiên bừng tỉnh, đây không phải là những bức thư tình được viết xong từ lâu nhưng lại không có cơ hội đưa cho cô sao? Bây giờ đưa cho đối phương là thời điểm hợp lý nhất.
"Đúng rồi, em có một thứ muốn tặng chị."
Mục Tuyết Y mò tay xuống gối, tìm tòi xấp phong bì nhỏ.
Mỗi phong bì đều được dán cẩn thận, góc bên trái có đánh số.
1, 2, 3, 4.
Tổng cộng bốn bức thư.
Chu Chẩm Nguyệt có chút bất ngờ vì hành động của nàng, vẻ mặt hơi rung động.
"... Tôi đã nói, khoảng thời gian này em không cần viết thư mà?"
Mục Tuyết Y mỉm cười: "Em biết, nhưng em vẫn muốn viết tặng chị."
Chu Chẩm Nguyệt nhìn chằm chằm những bức thư, ngón tay trên đầu gối khẽ cong lên.
"Mấy bức thư này, em đã dành rất nhiều thời gian để viết. Vì vậy A Nguyệt, đừng đọc hết chúng cùng một lúc."
Mục Tuyết Y trải bốn bức thư trên đùi cô, cả người cũng ngả sang, nằm nhoài trên đầu gối cô, ngón tay chỉ vào từng con số phía trên, giọng điệu mềm mại như đang kể chuyện ru ngủ.
"Bức thư số 1, em viết rất nhiều tên món ăn vặt đặc sắc của thành phố, một mình chị cảm thấy không có khẩu vị, vậy mở nó ra xem một chút, tưởng tượng em đang ăn cùng chị."
"Nghĩ đi nghĩ lại, không chừng chị sẽ ăn nhiều thêm hai bát."
"Bức thư số 2, em viết những món đồ chơi mà từ nhỏ đến lớn em yêu thích nhất. Nếu như có một ngày, chị vui vẻ khi nhìn tòa lâu đài Lego mà em đặt trên tủ sách, bỗng nhiên rất nhớ rất nhớ em, vậy mở bức thư này ra xem."
"Em tin rằng bức thư này có thể khiến cho chị tạm thời quên đi em, chỉ muốn chơi con ếch sắt kêu lạch cạch lạch cạch, in hình Shuke và Beita, còn có xe hơi màu đỏ sáng bóng chạy bằng dây cót."
"Bức thư số 3, em kể về thời tiểu học. Yên tâm, không phải là chuyện buồn đâu. Là em chơi nhảy dây, đá cầu mà thôi."
"Khi chị còn nhỏ luôn bận đứng quân tư, không có thời gian chơi mấy cái này, cũng không có ai nói cho chị nghe những câu khẩu quyết của mấy trò đó, 'Quả cầu nho nhỏ, ta đưa chân đá, hai tám hai chín ba mốt'... Ha ha, rất thú vị có đúng không?"
"Chị chưa từng nghe, vậy bên trong bức thư, em đều kể hết cho chị nghe."
"Bức thư số 4..."
Mục Tuyết Y quay đầu đi khụ khụ hai tiếng, đáy mắt bởi vì ho khan mà nổi lên nước mắt.
"Số 4, chị... lúc giận em, vậy mở bức thư số 4. Em..."
Nàng lại ho khan.
Chu Chẩm Nguyệt giúp nàng vỗ ngực thông khí, nhíu mày: "Đừng suy nghĩ lung tung, sao tôi có thể giận em chứ?"
"Khụ..." Mục Tuyết Y chảy nước mắt nhưng vẫn cười: "Đề phòng lỡ như, dù sao em của bây giờ đã trở thành... Ngay cả chính em..."
Nàng không có nói hết lời.
Thân thể của nàng quá suy yếu, chỉ nói mấy câu đã hao hết sức lực toàn thân.
Chu Chẩm Nguyệt không đành lòng để nàng tiếp tục nói: "Được rồi, không cần lo lắng, tôi sẽ không giận em. Muộn lắm rồi, em còn đang bệnh, mau ngủ đi."
Mục Tuyết Y nhắm mắt lại, tìm tới tay cô rồi nắm chặt: "A Nguyệt, chờ em ngủ hẳn đi được không?"
Chu Chẩm Nguyệt chăm chú nhìn nàng nép mình trong tấm chăn rộng lớn, cũng nắm chặt tay nàng: "Được."
"... Thật tốt."
Mục Tuyết Y vùi cằm vào trong chăn, nhẹ vô cùng lầm bầm lầu bầu: "Đã... Chừng mấy ngày đều ngủ không được..."
Âm thanh vô cùng nhẹ, nhưng Chu Chẩm Nguyệt vẫn nghe thấy.
Cô đưa tay muốn sờ trán nàng, nhưng sợ nàng ngủ rồi, sẽ vô tình đánh thức nàng.
Bàn tay giữa không trung chậm rãi nắm thành quyền.
Không khỏi thở dài.
Chu Chẩm Nguyệt cầm bốn bức thư trên đầu gối, ngón cái vuốt ve miệng bức thư số 4, nhớ tới dáng dấp của Tuyết Y vừa nãy khi đưa bức thư này cho cô.
Cô không còn rõ nữa, để Tuyết Y trở về nhà họ Mục, đến cùng là đúng hay sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.