Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở
Chương 1
Đường Thất Công Tử
20/07/2013
Lúc tôi hồi phục lại tinh thần, anh chàng tuấn tú ngồi
ở đối diện đã chuyển đề tài từ Chu Dịch đến Chu Ân Lai.
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Anh chàng dân kỹ thuật xuất thân danh giá này, khả năng tưởng tượng phong phú thật làm cho người khác giận sôi máu. Khi anh ta nói từ tài năng củaMendelssohn[1] đến sự nổi tiếng của núi Long Môn Sơn Chu Khẩu Điếm[2], chuyển sang Chu Dịch, tôi liền lo lắng anh ta sẽ từ Chu Dịch nói đến Dịch Cân Kinh.
Trước khi ra ngoài, để bồi đắp cho lần gặp mặt này, cũng bởi ký thác rất nhiều kỳ vọng, cô bạn chí cốt Chu Việt Việt chân thành khuyên tôi: “Tống Tống, người bạn này của tôi đặc biệt coi trọng những cô gái tài năng, nhất là những cô gái tài năng cùng chung chí hướng. Cậu phải biết nắm lấy cơ hội. Đợi đến khi nắm chắc anh ta trong tay rồi, nhanh chóng đưa anh ta đến gặp Lâm Kiều và Hàn Mai Mai, bảo đảm tức giận thế nào cũng giải tỏa được hết, khí huyết lưu thông là khí huyết lưu thông.” Dứt lời khoác lên vai tôi chiếc áo choàng giá ba mươi lăm đồng tiền phong cách Bohemian, cũng ra lệnh cưỡng chế tôi đem đôi giầy đế bằng đổi thành một đôi giầy Converse thời thượng, làm tôi có thể thêm tự tin làm một cô nàng tài năng.
Bởi vì hai mươi lăm năm sống ở trên đời tôi chưa từng mặc loại áo choàng này nên phô diễn không đủ thuần thục, cho nên khi cùng đối tượng hoành tráng này dùng cơm, vô ý quết qua ly nước làm ướt nguyên bộ dao nĩa. Anh chàng hoành tráng được giáo dục rất tốt kia liền nhíu nhíu đầu mày.
Tôi gánh vác sứ mệnh nắm chắc anh ta trong tay, vì không muốn phụ sự kỳ vọng của Chu Việt Việt, cũng không dám tỏ ra chán nản. Nhưng câu chuyện của anh ta cứ lắt léo quanh co đổi đề tài liên tục, nhưng lại không lắt léo đến sự thật sau việc chia tay của Quách Tinh Tinh và Điền Lượng hay Lý Gia Hân cho tới nay có tổng cộng bao nhiêu đại gia theo đuổi mà tôi hiểu biết. Lúc tôi dường như tuyệt vọng, “vị hoành tráng” rốt cuộc ý thức được đã không cho tôi cơ hội lên tiếng là vi phạm nguyên tắc bình đẳng được đặt ra trong lần gặp mặt đầu tiên này, cầm chiếc ly trong tay cười nói: “Cô Nhan bình thường thích đọc sách gì, nghe nhạc gì?”
Tôi đem miếng thịt cuối cùng nuốt xuống, hai mắt tỏa sáng đắc chí nói với anh ta: “Kim Bình Mai, Nhục Bồ Đoàn[3], nhạc thì thỉnh thoảng nghe Hồng Hồ Thủy hoặc là những câu chuyện ma quỷ chém giết chặt đầu.”
Nụ cười của anh ta cứng lại.
Lúc “vị hoành tráng” trả tiền sắc mặt không tốt lắm, thấy được rằng anh ta không mấy vừa lòng với tôi, cảm thấy bỏ tiền ra cho buổi xem mặt này quả là một sự đầu tư vô nghĩa, thật mệt mỏi. Tôi vốn định an ủi anh ta, xã hội hiện đại có rất nhiều áp lực, mỗi cuối tuần không thể không tốn tiền đến bác sỹ tâm lý xin tư vấn. Bác sỹ tâm lý thu phí hai giờ so với số tiền bỏ ra cho bữa cơm của chúng tôi hôm nay nhiều hơn rất nhiều, nếu anh ta thật là không nghĩ thông suốt được thì có thể làm như hai giờ này kỳ thật là đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng đột nhiên nhớ tới Chu Việt Việt đã nhắc vị hoành tráng này rất quan tâm đến thể diện, vì thế tôi cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định giữ im lặng.
Ngoài cửa sổ thành phố đã lên đèn, tôi thu mình trong chiếc áo choàng đi sau vị hoành tráng, Lúc đi qua một bàn ăn, bỗng dưng cảm giác có một tầm mắt sắc bén chiếu đến. Tôi phản xạ có điều kiện quay đầu, thấy một người Trung Quốc đang ngồi cùng hai người ngoại quốc. Ây, cũng có thể là một Hoa Kiều và hai người ngoại quốc.
Tấm mắt sắc bén chiếu về phía tôi là của vị khách Trung Quốc hoặc Hoa Kiều kia.
Lúc đầu tôi tự sướng trong lòng, cảm thấy ánh mắt này có thể hướng về mình, nhưng ngay sau đó, lập tức phủ định giả tưởng này. Không phải trên TV thường xuyên diễn như vậy sao, người đẹp ở phố đối diện vừa vẫy tay đối với nhân vật chính làm các động tác ám chỉ quyến rũ, làm nhân vật chính điên đảo chạy đến định ôm ấp người đẹp, nhưng người đẹp bĩu môi một cái gọi “Honey” rồi phấn chấn lao vào vòng tay ôm ấp của mãnh nam sau lưng nhân vật chính…
Mỗi bộ phim điện ảnh của Chu Tinh Tinh mười năm như một đều nhắn nhủ chúng ta một điều: “Hiểu lầm tình ý của người khác là một chuyện đau thương.”
Dựa theo định luật của Chu Tinh Tinh, vị khách người Trung Quốc hoặc Hoa Kiều này có khi đang nhìn một người đẹp kinh hoàng nào đó. Tôi thèm nhỏ rãi nhìn khuôn mặt ưa nhìn của anh ta, thức thời cất bước vừa kịp lúc vị hoành tráng quay đầu, hai bước sau liền đuổi kịp vị hoành tráng.
Tôi với vị hoành tráng đó chia tay ở cửa nhà ăn, theo dự kiến, anh ta cũng không hỏi số điện thoại của tôi. Việc này tôi có thể hiểu được. Nhưng cái làm người ta tức giận là, anh ta không định đưa tôi về nhà, lại chỉ gọi một chiếc taxi, bảo tôi ngồi vào. Việc này làm tôi không thể không uổng phí mười một đồng đồng tiền, thay vì đó tôi có thể đi bộ đến bến xe đối diện, dùng một đồng tiền xu ngồi chiếc xe số 230 về thẳng đến cửa tiểu khu.
Lúc đang tắm tôi dường như nghe thấy tiếng xột xoạt của lá cây ngoài cửa sổ, gió đêm nay thật hung hãn.
Tôi mơ hồ cảm thấy người dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn mình ở trong nhà ăn vừa rồi có chút quen mặt, lúc lau tóc đột nhiên nhớ ra anh ta nhìn giống người tình trong scandal của nữ ngôi sao mà Nhan Lãng thích. Hai ngày trước Nhan Lãng còn chỉ cho tôi nhìn trên TV, khó trách quen mắt, người đó gọi là Tần cái gì đó? Tôi quyết định chờ đến khi Nhan Lãng tan lớp học thêm buổi tối về sẽ hỏi nó xem sao.
Lau tóc được một nửa, Chu Việt Việt ở ngoài đập cửa réo to tên tôi. Cánh cửa kia rung lên vô cùng đáng thương, tôi không thể không buông khăn mặt chạy đến tiếp cô ấy.
Chu Việt Việt căm hận rót một cốc nước, căm hận uống một ngụm, căn hận chỉ vào tôi quở trách: “Cậu thật là đồ vô dụng, tên kia vừa rồi gọi điện mắng tôi, nói cậu ta rõ ràng yêu cầu giới thiệu một cô gái thông minh, tôi lại giới thiệu một cô gái ham mê dục tính. Cậu thử nói xem cậu đã phạm phải điều gì. Không phải tôi nói cho cậu rồi sao, giả ngây thơ giả u sầu thì khó, giả thông minh cũng không giả được sao? Lại chẳng cần cậu ngửa mặt bốn mươi lăm độ lên trời nhỏ lệ, người ta nói cái gì cậu mỉm cười đáp lời là được. Vì để cậu có thể thành công, tôi còn đặc biệt cho cậu mượn đôi giầy Converse của mình. Đồ hư đốn, thật làm cho người khác thất vọng!”
Tuy rằng tôi cảm thấy rất có lỗi với Chu Việt Việt, nhưng tôi không thể không nói một sự thật: “Đôi giầy Converse kia của cậu là hàng fake đúng không?”
Chu Việt Việt tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.
Lần này tuy thảm bại ra về, nhưng nó thành công cải tạo nhân sinh quan và thế giới quan của tôi.
Từ buổi tối hôm nay trở về trước, do chịu nhiều ảnh hưởng của tiểu thuyết ngôn tình, tôi đối với hai chữ “tài tuấn” này vẫn ôm một ảo tưởng không thực tế. Trong ảo tưởng đấy của tôi, soái ca đương nhiên là tài giỏi, hơn nữa là đẹp trai, giống như Kim Thành Vũ trong “Xích Bích”, cười một cái có thể làm cỏ cây ưu sầu, gió mây thất sắc, tùy tiện có thể đánh đàn, ngẫu nhiên có thể luyện binh, khi không còn có thể đỡ đẻ cho chiến mã.
Cho nên khi Chu Việt Việt nói với tôi đối phương là một tài tuấn, có thể nghĩ được tôi kích động đến thế nào. Nhưng vị tài tuấn này, ấn tượng đầu tiên về cái đầu lưa thưa tóc cùng với bộ dạng lạch bạch con vịt làm cho tôi hoàn toàn phải định nghĩa lại một từ “tuấn”, phải dùng điển tích Quan Công đánh Tần Quỳnh cùng với việc rầm rộ phát hiện hóa thạch của “người Đứng Thẳng[4]” ở Chu Khẩu Điếm để hình dung một chữ “tài”. Khi tôi vất vả điều chỉnh tâm lý để nghe anh ta kể chuyện lịch sử, anh ta lại dùng một câu cảm thán “Tư Mã Thiên sau khi chịu nhục hình, cơ thể hoàn toàn thối rữa, thật là đau khổ” mạnh mẽ đả kích tôi.
Tôi không hiểu được vì sao anh chàng tài tuấn này nhất định phải tìm những cô gái thông minh làm đối tượng, nhưng tôi chắc chắn anh ta muốn thực hiện ý muốn này là điều hơi bất khả thi.
Tám giờ ba mươi Nhan Lãng mới trở về, bỏ lỡ tập 306 phim Naruto trên TV. Tôi thỏa thuận với nó, chỉ cần bài trắc nghiệm kiểm tra ngữ văn tuần này có thể vượt qua tám mươi điểm sẽ nói cho nó mật khẩu máy tính ở nhà, nó tỏ vẻ chấp nhận.
Đề ôn thi của giáo viên dạy thêm hỏi: “Trong mười phòng, có chín phòng bật đèn, một phòng tắt đèn. Nếu mỗi lần có thể tắt mở đèn của bốn phòng, hỏi có thể đem toàn bộ đèn ở các phòng tắt đi hay không?” Tôi làm cho nó bát cơm rang, bảo nó ngồi dưới ngọn đèn tự giải, một mình đi ngủ trước.
Tôi đã quên hỏi người bạn trai trong scandal của nữ ngôi sao mà nó thích rốt cuộc tên là Tần gì.
Chu Việt Việt không nói chuyện với tôi ba ngày liền. Thật là hiếm khi mới được rảnh rang như vậy. Trong bảy mươi hai giờ hiếm có khó tìm này, tôi làm cho A Hồng bị máu trắng chết nơi đất khách quê người, vì vậy đã hoàn thành câu chuyện dài kỳ của mình, “Cô gái khỏa thân đối diện ngôi nhà trúc”. Biên tập tỏ ra khá hài lòng, xem xong đề nghị tôi viết lại kết thúc một lần nữa, đổi bệnh máu trắng thành ho lao, cô ta cảm thấy “Cô gái khỏa thân đối diện ngôi nhà trúc” là một tác phẩm mang đậm tính dân tộc, không nên sử dụng bệnh máu trắng thời thượng sặc mùi Hàn Quốc như vậy. Tôi nghiêm khắc đưa lời từ chối đề nghị của cô ta, tỏ vẻ văn hóa dân tộc và văn hóa thời đại cùng dung hợp là một chiều hướng phát triển tốt. Trong tác phẩm này, cái tôi muốn đề cao đó là sự hòa hợp của nhiều yếu tố văn hóa cùng bắt tay tồn tại. Biên tập uy hiếp tôi nếu không thay đổi thì quyển sách này xuất bản sẽ khó tiêu thụ, tiền nhuận bút của tôi sẽ bị khất vô thời hạn. Tôi đem thẻ của ngân hàng công thương, ngân hàng xây dựng, ngân hàng đầu tư và phát triển, ngân hàng nông nghiệp, tất cả thống kê tài sản lại một lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng tỏ ý thỏa hiệp với biên tập.
Buổi chiều ngày thứ tư, trong lớp văn hóa, Chu Việt Việt nhắn tin đến, mời tôi đi ăn canh gà sau giờ học. Cô ấy nói đêm qua sinh nhật cậu cô ấy, rốt cuộc cũng gặp được anh chàng tuấn tú đã từng cùng tôi ăn cơm kia. Cô ấy cảm thấy cực kỳ có lỗi với tôi, trước kia cô ấy nghe cậu mình tán thưởng anh chàng tài tuấn này bộ dạng giống như một vĩ nhân, vì vậy mới nhiệt tình giới thiệu cho tôi, nhưng cô ấy tuyệt nhiên không thể ngờ được anh chàng tuấn tú này giống như quả bóng cao su phiên bản của Chu Nguyên Chương.
Tôi chỉ biết, một anh chàng tuấn tú béo bệu không hủy diệt được tình bạn keo sơn của tôi với chu Việt Việt, trời đất chứng giám cho tình hữu nghị thâm sâu giữa chúng tôi, vì vậy tôi vui vẻ nhận lời.
Một khi con người có mục tiêu để theo đuổi, đêm ngày thấm thoát trôi rất nhanh, năm tháng qua như thoi đưa, thời gian trôi vùn vụt. Trong sự đấu tranh vật vã nên đi cửa bắc ăn gà Trần Ký hay đến cửa Nam ăn gà Liêu Ký, cuối giờ văn hóa tôi liền âm thầm chuồn mất.
Tôi và Chu Việt Việt mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định đến cửa Nam ăn gà Liêu Ký.
Cửa Nam trường học có một tiệm bán báo, Chu Việt Việt đột nhiên nhớ ra phải đi mua một tờ tin tức. Sau đó tôi cực kỳ hối hận mình khi ấy đang ở trong toilet, không có cơ hội ngăn lại hành vi quá khích của cô ấy.
Số là trong lúc mua tờ tin tức, xuyên qua đống tạp chí màu sắc, Chu Việt Việt liếc mắt một cái là nhìn trúng một vị mỹ nam lịch lãm trên trang bìa của một cuốn tạp chí in trên chất giấy xa xỉ. Cuốn tạp chí này tên là “Danh Trúc”, không phải là tác phẩm nổi tiếng, nhưng bản mỏng nhất cũng mất đến ba mươi sáu đồng. Chu Việt Việt chỉ mang theo trong người bốn mươi đồng, tuy rằng vẫn nhớ lời thề mời tôi ăn canh gà, tính để ngày mai đến mua nhưng tạp chí này chỉ còn lại một cuốn cuối cùng, làm sao dám chắc từ nay đến mai không xuất hiện một tên Trình Giảo Kim[5] nào đến cuỗm đi mất. Vì vậy, cô ấy dứt khoát bỏ tiền mua, thảm kịch cuối cùng là chỉ có thể mời tôi ăn một cái bánh nướng.
Tôi đem cuốn tạp chí kia lật đi lật lại, phần lớn trong đó là mô hình các khách sạn du lịch, thì ra đây là tạp chí Kiến trúc.
Trước khi ăn xong chiếc bánh nướng trong tay, tôi luôn luôn tò mò không biết tại sao Chu Việt Việt mua tạp chí kiến trúc, cuối cùng cũng nhớ ra cô ấy là nghiên cứu sinh của khoa kiến trúc.
Sau khi ăn xong bánh nướng, chúng tôi quyết định đến khu rừng vui vẻ phía sau giảng đường nghỉ chân một chút.
Sau khi trời chuyển lạnh, khu rừng vui vẻ cũng không còn là nơi vui vẻ của những cặp tình nhân như hồi mùa xuân hay mùa hạ. Những cặp trai gái không có tiền thuê phòng đến đây dã chiến cũng thưa thớt dần. Màn đêm bao phủ khu rừng vui vẻ sặc mùi cấm dục.
Tiếng côn trùng từng trận kêu vang, tôi đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra tính toán một chút xem còn có thể dư tiền mua cho Nhan Lãng một chiếc áo len vào mùa đông hay không, thì Chu Việt Việt một giây trước còn đang nghiêm túc ôm cuốn tạp chí đột nhiên hét lớn một tiếng rồi ôm chầm lấy cổ tôi.
Một đôi nam nữ đi qua dưới ánh đèn.
Nữ nói: “A, nhìn kìa, Lesbian.”
Nam nói: “A! Lesbian! A? Lesbian là cái gì?”
Nữ nói: “Lesbian anh cũng không biết? L-e-s-b-i-a-n.”
Nam nói: “L-e-s-b-i-a-n là cái gì?”
Nữ cả giận nói: “L-e-s-b-i-a-n là cái gì anh cũng không biết, tiếng anh của anh đã qua cấp bốn chưa? Nếu tiếng anh chưa qua cấp bốn thì tôi sẽ không qua lại với anh nữa.”
Nam sợ hãi nói: “Tiếng anh của anh đã qua cấp bốn, anh còn được bảy mươi chín điểm, từ này nghe quen lắm, nhưng nhất thời không nhớ ra, em từ từ, từ từ anh tra từ điển Văn Khúc Tinh[6].”
Nam lấy từ trong túi sách ra cuốn từ điển Văn Khúc Tinh chầm chậm bước, nữ xoay người chạy. Nam ở phía sau vừa chỉnh lại túi sách vừa kêu: “Tiểu Lệ, em quay lại đi, tiếng Anh của anh quả thật đã qua cấp bốn, em không tin thì quay lại anh cho xem giấy chứng nhận…”
Tôi vỗ vai Chu Việt Việt: “Cậu xem, người ta tưởng chúng ta là Lesbian kìa.”
Cô ấy buông tôi, ánh mắt phóng ra ánh sáng điên cuồng, cô ấy nói: “A… Tống Tống, Tống Tống, Tống Tống, Tần Mạc đến thành phố C, anh ấy lại đến thành phố C. Mình chưa bao giờ nghĩ được trong cuộc đời này có may mắn được cùng anh ấy hít thở bầu không khí trong cùng một thành phố, làm sao bây giờ Tống Tống, Tống Tống, mình cảm thấy rất kích động, rất kích động, rất kích động… Mình muốn ngất, muốn ngất, muốn ngất…”
Tôi nói: “Nữ hiệp!!! Xin cậu đừng để móng vuốt đầy đường bánh dính vào áo len của mình!!!”
Tôi nghe thấy miệng Chu Việt Việt sùng bái nhắc tới người tên Tần Mạc này không chỉ một lần. Nghe nói người này là một kỳ tài trong giới kiến trúc, là cử nhân khoa kiến trúc học viện Massachusetts, hai mươi bảy tuổi cùng với một người mở công ty kiến trúc riêng ở New York, là kiến trúc sư rất có kinh nghiệm, năm sáu năm qua đã thiết kế rất nhiều tác phẩm, bảo tàng gì gì đó của nước Mỹ cùng với nhà tưởng niệm gì gì đó chính là một thiết kế của anh ta.
Tôi nhớ rõ hồi học trung học có một cô bạn học cùng rất nhiều lần được điểm tối đa thi toán, chúng tôi đều rất đố kỵ với cô ấy. Cô bạn này sau đó thi vào đại học Thanh Hoa, năm kia ra nước ngoài du học, chính là đến học việnMassachusetts này. Tên của cô ấy tôi cũng không còn ấn tượng gì, chỉ nhớ khi đó mọi người cũng không gọi tên cô ta, mà thân thiết gọi là người ngoài hành tinh.
Lúc tôi và Chu Việt Việt rời khỏi khu rừng vui vẻ, nhìn thấy phía sau một gốc cây đại thụ, Hàn Mai Mai và Lâm Kiều đang hôn nhau. Bọn họ nấp ở một vị trí khá khuất. Chu Việt Việt đại khái cũng không nhìn thấy được, bởi cô ấy đang vội vàng diễn thử cảnh tượng khi cô ấy và Tần Mạc gặp nhau lần đầu tiên, huống hồ cô ấy còn bị cận thị nặng. Tuy rằng tôi cũng bị cận thị, không chỉ có cận thị còn bị loạn thị, nhưng cái chính là, kính áp tròng của tôi còn dùng rất tốt.
Chu Việt Việt vẫn còn đang đắm mình trong trạng thái hoang tưởng, tôi lo lắng một cái bánh nướng không thể duy trì được sự hứng khởi của cô ấy trong một buổi tối. Sự lo lắng của tôi rất nhanh biến thành sự thật, cô ấy vô liêm sỉ ở nhà chúng tôi đun một ấm nước rồi pha mì. Lúc gần đi còn thuận tiện ngốn thêm chiếc bánh mì, mặc cho tôi ám chỉ đó là bữa sáng ngày mai của Nhan Lãng.
Bài thi ngữ văn của Nhan Lãng vẫn không vượt qua được tám mươi điểm, từ khi lên lớp ba cho đến nay, chưa lần nào bài thi ngữ văn của nó được trên tám mươi điểm, nhưng môn toán lại rất nhiều lần đạt đến hơn chín mươi lăm điểm, việc này vi phạm nghiêm trọng tính chất gene của tôi. Tôi từng vô cùng đau khổ thảo luận với Chu việt Việt, Nhan Lãng có lẽ không phải tôi sinh ra. Chu Việt Việt nói việc đó không thể nào, cậu xem tiếng Anh của cậu với tiếng Anh của nó rất giống nhau. Luận cứ này của cô ấy quá cường đại, lập tức dập tắt hoàn toàn nghi ngờ của tôi.
Nhan Lãng ăn xong mì tự giác đi rửa bát của mình, sau đó ngồi vào trước mặt tôi, ý đồ dùng ánh mắt tội nghiệp làm tôi xiêu lòng.
Tôi nói: “Nhan Lãng, lần một bảy mươi tám, lần hai bảy mươi tám, ba bốn năm sáu bảy tám lần con vẫn được bảy mươi tám, có thể duy trì điểm số ổn định như thế cũng thật không dễ dàng.”
Nó khiêm tốn nói: “Không dám, không dám, mẹ quá khen.”
Vì thế tôi cho nó đem luôn cái bát Chu Việt Việt dùng đi rửa nốt.
Không xem được Naruto tập 306, Nhan Lãng có vẻ tiếc nuối. Vì để giải quyết sự tiếc nuối này, nó ngồi trên sô pha xem tạp chí. Tôi ngồi ở trước máy tính, sử dụng công cụ tìm kiếm để search thông tin bệnh ho lao, chuẩn bị sửa kết thúc của “Cô gái khỏa thân đối diện ngôi nhà trúc”. Nhan Lãng đột nhiên a lên một tiếng, chỉ vào trang bìa tạp chí, giọng nói tức giận vang lên: “Đây không phải là bạn trai của Trịnh Minh Minh sao? Mẹ, tại sao mẹ lại mua tạp chí này? Vừa nhìn thấy người đàn ông tên Tần Mạc này con lại bực mình, đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, sao có thể là đối tượng của những cô gái trẻ hơn hai mươi được.”
Cuốn tạp chí trên tay Nhan Lãng đúng là của Chu Việt Việt quên mang về. Tôi nhìn kỹ gương mặt của người đàn ông lịch lãm trên trang bìa, đột nhiên giật mình phát hiện, người đàn ông dễ nhìn có ánh mắt sắc nhọn buổi tuối hôm tôi cùng vị hoàng tráng kia đi dùng cơm, cùng với người đàn ông trên trang bìa tạp chí hôm nay của Chu Việt Việt chính là một.
Tôi ho một tiếng: “Không phải bạn trai trong scandal sao?”
Nhan Lãng tiếp tục dùng giọng tức giận: “Không phải là quan hệ nam nữ mà chỉ là tin đồn thôi.”
[1] Nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức
[2] Địa danh ở Bắc Kinh Trung Quốc có di chỉ người vượn. Mendelssohn phiên âm Hán Việt là Môn Đức Nhĩ Tùng, từ chữ Môn kéo sang Long Môn Sơn Chu Khẩu Điếm, rồi lại từ chữ Chu kéo đến Chu Dịch, nên thế Nhan Tống mới sợ kéo tiếp đến Dịch Cân Kinh.
[3] Là hai cuốn dâm thư cổ của Trung Quốc
[4] Tên khoa học là Homo erectus yuanmouensis, còn được gọi là Yuanmou Man, các hóa thạch của Homo erectus đã được tìm thấy ở Trung Quốc.
[5] Ý là tên phá đám
[6] Một loại từ điển của Trung Quốc
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Anh chàng dân kỹ thuật xuất thân danh giá này, khả năng tưởng tượng phong phú thật làm cho người khác giận sôi máu. Khi anh ta nói từ tài năng củaMendelssohn[1] đến sự nổi tiếng của núi Long Môn Sơn Chu Khẩu Điếm[2], chuyển sang Chu Dịch, tôi liền lo lắng anh ta sẽ từ Chu Dịch nói đến Dịch Cân Kinh.
Trước khi ra ngoài, để bồi đắp cho lần gặp mặt này, cũng bởi ký thác rất nhiều kỳ vọng, cô bạn chí cốt Chu Việt Việt chân thành khuyên tôi: “Tống Tống, người bạn này của tôi đặc biệt coi trọng những cô gái tài năng, nhất là những cô gái tài năng cùng chung chí hướng. Cậu phải biết nắm lấy cơ hội. Đợi đến khi nắm chắc anh ta trong tay rồi, nhanh chóng đưa anh ta đến gặp Lâm Kiều và Hàn Mai Mai, bảo đảm tức giận thế nào cũng giải tỏa được hết, khí huyết lưu thông là khí huyết lưu thông.” Dứt lời khoác lên vai tôi chiếc áo choàng giá ba mươi lăm đồng tiền phong cách Bohemian, cũng ra lệnh cưỡng chế tôi đem đôi giầy đế bằng đổi thành một đôi giầy Converse thời thượng, làm tôi có thể thêm tự tin làm một cô nàng tài năng.
Bởi vì hai mươi lăm năm sống ở trên đời tôi chưa từng mặc loại áo choàng này nên phô diễn không đủ thuần thục, cho nên khi cùng đối tượng hoành tráng này dùng cơm, vô ý quết qua ly nước làm ướt nguyên bộ dao nĩa. Anh chàng hoành tráng được giáo dục rất tốt kia liền nhíu nhíu đầu mày.
Tôi gánh vác sứ mệnh nắm chắc anh ta trong tay, vì không muốn phụ sự kỳ vọng của Chu Việt Việt, cũng không dám tỏ ra chán nản. Nhưng câu chuyện của anh ta cứ lắt léo quanh co đổi đề tài liên tục, nhưng lại không lắt léo đến sự thật sau việc chia tay của Quách Tinh Tinh và Điền Lượng hay Lý Gia Hân cho tới nay có tổng cộng bao nhiêu đại gia theo đuổi mà tôi hiểu biết. Lúc tôi dường như tuyệt vọng, “vị hoành tráng” rốt cuộc ý thức được đã không cho tôi cơ hội lên tiếng là vi phạm nguyên tắc bình đẳng được đặt ra trong lần gặp mặt đầu tiên này, cầm chiếc ly trong tay cười nói: “Cô Nhan bình thường thích đọc sách gì, nghe nhạc gì?”
Tôi đem miếng thịt cuối cùng nuốt xuống, hai mắt tỏa sáng đắc chí nói với anh ta: “Kim Bình Mai, Nhục Bồ Đoàn[3], nhạc thì thỉnh thoảng nghe Hồng Hồ Thủy hoặc là những câu chuyện ma quỷ chém giết chặt đầu.”
Nụ cười của anh ta cứng lại.
Lúc “vị hoành tráng” trả tiền sắc mặt không tốt lắm, thấy được rằng anh ta không mấy vừa lòng với tôi, cảm thấy bỏ tiền ra cho buổi xem mặt này quả là một sự đầu tư vô nghĩa, thật mệt mỏi. Tôi vốn định an ủi anh ta, xã hội hiện đại có rất nhiều áp lực, mỗi cuối tuần không thể không tốn tiền đến bác sỹ tâm lý xin tư vấn. Bác sỹ tâm lý thu phí hai giờ so với số tiền bỏ ra cho bữa cơm của chúng tôi hôm nay nhiều hơn rất nhiều, nếu anh ta thật là không nghĩ thông suốt được thì có thể làm như hai giờ này kỳ thật là đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng đột nhiên nhớ tới Chu Việt Việt đã nhắc vị hoành tráng này rất quan tâm đến thể diện, vì thế tôi cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định giữ im lặng.
Ngoài cửa sổ thành phố đã lên đèn, tôi thu mình trong chiếc áo choàng đi sau vị hoành tráng, Lúc đi qua một bàn ăn, bỗng dưng cảm giác có một tầm mắt sắc bén chiếu đến. Tôi phản xạ có điều kiện quay đầu, thấy một người Trung Quốc đang ngồi cùng hai người ngoại quốc. Ây, cũng có thể là một Hoa Kiều và hai người ngoại quốc.
Tấm mắt sắc bén chiếu về phía tôi là của vị khách Trung Quốc hoặc Hoa Kiều kia.
Lúc đầu tôi tự sướng trong lòng, cảm thấy ánh mắt này có thể hướng về mình, nhưng ngay sau đó, lập tức phủ định giả tưởng này. Không phải trên TV thường xuyên diễn như vậy sao, người đẹp ở phố đối diện vừa vẫy tay đối với nhân vật chính làm các động tác ám chỉ quyến rũ, làm nhân vật chính điên đảo chạy đến định ôm ấp người đẹp, nhưng người đẹp bĩu môi một cái gọi “Honey” rồi phấn chấn lao vào vòng tay ôm ấp của mãnh nam sau lưng nhân vật chính…
Mỗi bộ phim điện ảnh của Chu Tinh Tinh mười năm như một đều nhắn nhủ chúng ta một điều: “Hiểu lầm tình ý của người khác là một chuyện đau thương.”
Dựa theo định luật của Chu Tinh Tinh, vị khách người Trung Quốc hoặc Hoa Kiều này có khi đang nhìn một người đẹp kinh hoàng nào đó. Tôi thèm nhỏ rãi nhìn khuôn mặt ưa nhìn của anh ta, thức thời cất bước vừa kịp lúc vị hoành tráng quay đầu, hai bước sau liền đuổi kịp vị hoành tráng.
Tôi với vị hoành tráng đó chia tay ở cửa nhà ăn, theo dự kiến, anh ta cũng không hỏi số điện thoại của tôi. Việc này tôi có thể hiểu được. Nhưng cái làm người ta tức giận là, anh ta không định đưa tôi về nhà, lại chỉ gọi một chiếc taxi, bảo tôi ngồi vào. Việc này làm tôi không thể không uổng phí mười một đồng đồng tiền, thay vì đó tôi có thể đi bộ đến bến xe đối diện, dùng một đồng tiền xu ngồi chiếc xe số 230 về thẳng đến cửa tiểu khu.
Lúc đang tắm tôi dường như nghe thấy tiếng xột xoạt của lá cây ngoài cửa sổ, gió đêm nay thật hung hãn.
Tôi mơ hồ cảm thấy người dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn mình ở trong nhà ăn vừa rồi có chút quen mặt, lúc lau tóc đột nhiên nhớ ra anh ta nhìn giống người tình trong scandal của nữ ngôi sao mà Nhan Lãng thích. Hai ngày trước Nhan Lãng còn chỉ cho tôi nhìn trên TV, khó trách quen mắt, người đó gọi là Tần cái gì đó? Tôi quyết định chờ đến khi Nhan Lãng tan lớp học thêm buổi tối về sẽ hỏi nó xem sao.
Lau tóc được một nửa, Chu Việt Việt ở ngoài đập cửa réo to tên tôi. Cánh cửa kia rung lên vô cùng đáng thương, tôi không thể không buông khăn mặt chạy đến tiếp cô ấy.
Chu Việt Việt căm hận rót một cốc nước, căm hận uống một ngụm, căn hận chỉ vào tôi quở trách: “Cậu thật là đồ vô dụng, tên kia vừa rồi gọi điện mắng tôi, nói cậu ta rõ ràng yêu cầu giới thiệu một cô gái thông minh, tôi lại giới thiệu một cô gái ham mê dục tính. Cậu thử nói xem cậu đã phạm phải điều gì. Không phải tôi nói cho cậu rồi sao, giả ngây thơ giả u sầu thì khó, giả thông minh cũng không giả được sao? Lại chẳng cần cậu ngửa mặt bốn mươi lăm độ lên trời nhỏ lệ, người ta nói cái gì cậu mỉm cười đáp lời là được. Vì để cậu có thể thành công, tôi còn đặc biệt cho cậu mượn đôi giầy Converse của mình. Đồ hư đốn, thật làm cho người khác thất vọng!”
Tuy rằng tôi cảm thấy rất có lỗi với Chu Việt Việt, nhưng tôi không thể không nói một sự thật: “Đôi giầy Converse kia của cậu là hàng fake đúng không?”
Chu Việt Việt tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.
Lần này tuy thảm bại ra về, nhưng nó thành công cải tạo nhân sinh quan và thế giới quan của tôi.
Từ buổi tối hôm nay trở về trước, do chịu nhiều ảnh hưởng của tiểu thuyết ngôn tình, tôi đối với hai chữ “tài tuấn” này vẫn ôm một ảo tưởng không thực tế. Trong ảo tưởng đấy của tôi, soái ca đương nhiên là tài giỏi, hơn nữa là đẹp trai, giống như Kim Thành Vũ trong “Xích Bích”, cười một cái có thể làm cỏ cây ưu sầu, gió mây thất sắc, tùy tiện có thể đánh đàn, ngẫu nhiên có thể luyện binh, khi không còn có thể đỡ đẻ cho chiến mã.
Cho nên khi Chu Việt Việt nói với tôi đối phương là một tài tuấn, có thể nghĩ được tôi kích động đến thế nào. Nhưng vị tài tuấn này, ấn tượng đầu tiên về cái đầu lưa thưa tóc cùng với bộ dạng lạch bạch con vịt làm cho tôi hoàn toàn phải định nghĩa lại một từ “tuấn”, phải dùng điển tích Quan Công đánh Tần Quỳnh cùng với việc rầm rộ phát hiện hóa thạch của “người Đứng Thẳng[4]” ở Chu Khẩu Điếm để hình dung một chữ “tài”. Khi tôi vất vả điều chỉnh tâm lý để nghe anh ta kể chuyện lịch sử, anh ta lại dùng một câu cảm thán “Tư Mã Thiên sau khi chịu nhục hình, cơ thể hoàn toàn thối rữa, thật là đau khổ” mạnh mẽ đả kích tôi.
Tôi không hiểu được vì sao anh chàng tài tuấn này nhất định phải tìm những cô gái thông minh làm đối tượng, nhưng tôi chắc chắn anh ta muốn thực hiện ý muốn này là điều hơi bất khả thi.
Tám giờ ba mươi Nhan Lãng mới trở về, bỏ lỡ tập 306 phim Naruto trên TV. Tôi thỏa thuận với nó, chỉ cần bài trắc nghiệm kiểm tra ngữ văn tuần này có thể vượt qua tám mươi điểm sẽ nói cho nó mật khẩu máy tính ở nhà, nó tỏ vẻ chấp nhận.
Đề ôn thi của giáo viên dạy thêm hỏi: “Trong mười phòng, có chín phòng bật đèn, một phòng tắt đèn. Nếu mỗi lần có thể tắt mở đèn của bốn phòng, hỏi có thể đem toàn bộ đèn ở các phòng tắt đi hay không?” Tôi làm cho nó bát cơm rang, bảo nó ngồi dưới ngọn đèn tự giải, một mình đi ngủ trước.
Tôi đã quên hỏi người bạn trai trong scandal của nữ ngôi sao mà nó thích rốt cuộc tên là Tần gì.
Chu Việt Việt không nói chuyện với tôi ba ngày liền. Thật là hiếm khi mới được rảnh rang như vậy. Trong bảy mươi hai giờ hiếm có khó tìm này, tôi làm cho A Hồng bị máu trắng chết nơi đất khách quê người, vì vậy đã hoàn thành câu chuyện dài kỳ của mình, “Cô gái khỏa thân đối diện ngôi nhà trúc”. Biên tập tỏ ra khá hài lòng, xem xong đề nghị tôi viết lại kết thúc một lần nữa, đổi bệnh máu trắng thành ho lao, cô ta cảm thấy “Cô gái khỏa thân đối diện ngôi nhà trúc” là một tác phẩm mang đậm tính dân tộc, không nên sử dụng bệnh máu trắng thời thượng sặc mùi Hàn Quốc như vậy. Tôi nghiêm khắc đưa lời từ chối đề nghị của cô ta, tỏ vẻ văn hóa dân tộc và văn hóa thời đại cùng dung hợp là một chiều hướng phát triển tốt. Trong tác phẩm này, cái tôi muốn đề cao đó là sự hòa hợp của nhiều yếu tố văn hóa cùng bắt tay tồn tại. Biên tập uy hiếp tôi nếu không thay đổi thì quyển sách này xuất bản sẽ khó tiêu thụ, tiền nhuận bút của tôi sẽ bị khất vô thời hạn. Tôi đem thẻ của ngân hàng công thương, ngân hàng xây dựng, ngân hàng đầu tư và phát triển, ngân hàng nông nghiệp, tất cả thống kê tài sản lại một lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng tỏ ý thỏa hiệp với biên tập.
Buổi chiều ngày thứ tư, trong lớp văn hóa, Chu Việt Việt nhắn tin đến, mời tôi đi ăn canh gà sau giờ học. Cô ấy nói đêm qua sinh nhật cậu cô ấy, rốt cuộc cũng gặp được anh chàng tuấn tú đã từng cùng tôi ăn cơm kia. Cô ấy cảm thấy cực kỳ có lỗi với tôi, trước kia cô ấy nghe cậu mình tán thưởng anh chàng tài tuấn này bộ dạng giống như một vĩ nhân, vì vậy mới nhiệt tình giới thiệu cho tôi, nhưng cô ấy tuyệt nhiên không thể ngờ được anh chàng tuấn tú này giống như quả bóng cao su phiên bản của Chu Nguyên Chương.
Tôi chỉ biết, một anh chàng tuấn tú béo bệu không hủy diệt được tình bạn keo sơn của tôi với chu Việt Việt, trời đất chứng giám cho tình hữu nghị thâm sâu giữa chúng tôi, vì vậy tôi vui vẻ nhận lời.
Một khi con người có mục tiêu để theo đuổi, đêm ngày thấm thoát trôi rất nhanh, năm tháng qua như thoi đưa, thời gian trôi vùn vụt. Trong sự đấu tranh vật vã nên đi cửa bắc ăn gà Trần Ký hay đến cửa Nam ăn gà Liêu Ký, cuối giờ văn hóa tôi liền âm thầm chuồn mất.
Tôi và Chu Việt Việt mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định đến cửa Nam ăn gà Liêu Ký.
Cửa Nam trường học có một tiệm bán báo, Chu Việt Việt đột nhiên nhớ ra phải đi mua một tờ tin tức. Sau đó tôi cực kỳ hối hận mình khi ấy đang ở trong toilet, không có cơ hội ngăn lại hành vi quá khích của cô ấy.
Số là trong lúc mua tờ tin tức, xuyên qua đống tạp chí màu sắc, Chu Việt Việt liếc mắt một cái là nhìn trúng một vị mỹ nam lịch lãm trên trang bìa của một cuốn tạp chí in trên chất giấy xa xỉ. Cuốn tạp chí này tên là “Danh Trúc”, không phải là tác phẩm nổi tiếng, nhưng bản mỏng nhất cũng mất đến ba mươi sáu đồng. Chu Việt Việt chỉ mang theo trong người bốn mươi đồng, tuy rằng vẫn nhớ lời thề mời tôi ăn canh gà, tính để ngày mai đến mua nhưng tạp chí này chỉ còn lại một cuốn cuối cùng, làm sao dám chắc từ nay đến mai không xuất hiện một tên Trình Giảo Kim[5] nào đến cuỗm đi mất. Vì vậy, cô ấy dứt khoát bỏ tiền mua, thảm kịch cuối cùng là chỉ có thể mời tôi ăn một cái bánh nướng.
Tôi đem cuốn tạp chí kia lật đi lật lại, phần lớn trong đó là mô hình các khách sạn du lịch, thì ra đây là tạp chí Kiến trúc.
Trước khi ăn xong chiếc bánh nướng trong tay, tôi luôn luôn tò mò không biết tại sao Chu Việt Việt mua tạp chí kiến trúc, cuối cùng cũng nhớ ra cô ấy là nghiên cứu sinh của khoa kiến trúc.
Sau khi ăn xong bánh nướng, chúng tôi quyết định đến khu rừng vui vẻ phía sau giảng đường nghỉ chân một chút.
Sau khi trời chuyển lạnh, khu rừng vui vẻ cũng không còn là nơi vui vẻ của những cặp tình nhân như hồi mùa xuân hay mùa hạ. Những cặp trai gái không có tiền thuê phòng đến đây dã chiến cũng thưa thớt dần. Màn đêm bao phủ khu rừng vui vẻ sặc mùi cấm dục.
Tiếng côn trùng từng trận kêu vang, tôi đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra tính toán một chút xem còn có thể dư tiền mua cho Nhan Lãng một chiếc áo len vào mùa đông hay không, thì Chu Việt Việt một giây trước còn đang nghiêm túc ôm cuốn tạp chí đột nhiên hét lớn một tiếng rồi ôm chầm lấy cổ tôi.
Một đôi nam nữ đi qua dưới ánh đèn.
Nữ nói: “A, nhìn kìa, Lesbian.”
Nam nói: “A! Lesbian! A? Lesbian là cái gì?”
Nữ nói: “Lesbian anh cũng không biết? L-e-s-b-i-a-n.”
Nam nói: “L-e-s-b-i-a-n là cái gì?”
Nữ cả giận nói: “L-e-s-b-i-a-n là cái gì anh cũng không biết, tiếng anh của anh đã qua cấp bốn chưa? Nếu tiếng anh chưa qua cấp bốn thì tôi sẽ không qua lại với anh nữa.”
Nam sợ hãi nói: “Tiếng anh của anh đã qua cấp bốn, anh còn được bảy mươi chín điểm, từ này nghe quen lắm, nhưng nhất thời không nhớ ra, em từ từ, từ từ anh tra từ điển Văn Khúc Tinh[6].”
Nam lấy từ trong túi sách ra cuốn từ điển Văn Khúc Tinh chầm chậm bước, nữ xoay người chạy. Nam ở phía sau vừa chỉnh lại túi sách vừa kêu: “Tiểu Lệ, em quay lại đi, tiếng Anh của anh quả thật đã qua cấp bốn, em không tin thì quay lại anh cho xem giấy chứng nhận…”
Tôi vỗ vai Chu Việt Việt: “Cậu xem, người ta tưởng chúng ta là Lesbian kìa.”
Cô ấy buông tôi, ánh mắt phóng ra ánh sáng điên cuồng, cô ấy nói: “A… Tống Tống, Tống Tống, Tống Tống, Tần Mạc đến thành phố C, anh ấy lại đến thành phố C. Mình chưa bao giờ nghĩ được trong cuộc đời này có may mắn được cùng anh ấy hít thở bầu không khí trong cùng một thành phố, làm sao bây giờ Tống Tống, Tống Tống, mình cảm thấy rất kích động, rất kích động, rất kích động… Mình muốn ngất, muốn ngất, muốn ngất…”
Tôi nói: “Nữ hiệp!!! Xin cậu đừng để móng vuốt đầy đường bánh dính vào áo len của mình!!!”
Tôi nghe thấy miệng Chu Việt Việt sùng bái nhắc tới người tên Tần Mạc này không chỉ một lần. Nghe nói người này là một kỳ tài trong giới kiến trúc, là cử nhân khoa kiến trúc học viện Massachusetts, hai mươi bảy tuổi cùng với một người mở công ty kiến trúc riêng ở New York, là kiến trúc sư rất có kinh nghiệm, năm sáu năm qua đã thiết kế rất nhiều tác phẩm, bảo tàng gì gì đó của nước Mỹ cùng với nhà tưởng niệm gì gì đó chính là một thiết kế của anh ta.
Tôi nhớ rõ hồi học trung học có một cô bạn học cùng rất nhiều lần được điểm tối đa thi toán, chúng tôi đều rất đố kỵ với cô ấy. Cô bạn này sau đó thi vào đại học Thanh Hoa, năm kia ra nước ngoài du học, chính là đến học việnMassachusetts này. Tên của cô ấy tôi cũng không còn ấn tượng gì, chỉ nhớ khi đó mọi người cũng không gọi tên cô ta, mà thân thiết gọi là người ngoài hành tinh.
Lúc tôi và Chu Việt Việt rời khỏi khu rừng vui vẻ, nhìn thấy phía sau một gốc cây đại thụ, Hàn Mai Mai và Lâm Kiều đang hôn nhau. Bọn họ nấp ở một vị trí khá khuất. Chu Việt Việt đại khái cũng không nhìn thấy được, bởi cô ấy đang vội vàng diễn thử cảnh tượng khi cô ấy và Tần Mạc gặp nhau lần đầu tiên, huống hồ cô ấy còn bị cận thị nặng. Tuy rằng tôi cũng bị cận thị, không chỉ có cận thị còn bị loạn thị, nhưng cái chính là, kính áp tròng của tôi còn dùng rất tốt.
Chu Việt Việt vẫn còn đang đắm mình trong trạng thái hoang tưởng, tôi lo lắng một cái bánh nướng không thể duy trì được sự hứng khởi của cô ấy trong một buổi tối. Sự lo lắng của tôi rất nhanh biến thành sự thật, cô ấy vô liêm sỉ ở nhà chúng tôi đun một ấm nước rồi pha mì. Lúc gần đi còn thuận tiện ngốn thêm chiếc bánh mì, mặc cho tôi ám chỉ đó là bữa sáng ngày mai của Nhan Lãng.
Bài thi ngữ văn của Nhan Lãng vẫn không vượt qua được tám mươi điểm, từ khi lên lớp ba cho đến nay, chưa lần nào bài thi ngữ văn của nó được trên tám mươi điểm, nhưng môn toán lại rất nhiều lần đạt đến hơn chín mươi lăm điểm, việc này vi phạm nghiêm trọng tính chất gene của tôi. Tôi từng vô cùng đau khổ thảo luận với Chu việt Việt, Nhan Lãng có lẽ không phải tôi sinh ra. Chu Việt Việt nói việc đó không thể nào, cậu xem tiếng Anh của cậu với tiếng Anh của nó rất giống nhau. Luận cứ này của cô ấy quá cường đại, lập tức dập tắt hoàn toàn nghi ngờ của tôi.
Nhan Lãng ăn xong mì tự giác đi rửa bát của mình, sau đó ngồi vào trước mặt tôi, ý đồ dùng ánh mắt tội nghiệp làm tôi xiêu lòng.
Tôi nói: “Nhan Lãng, lần một bảy mươi tám, lần hai bảy mươi tám, ba bốn năm sáu bảy tám lần con vẫn được bảy mươi tám, có thể duy trì điểm số ổn định như thế cũng thật không dễ dàng.”
Nó khiêm tốn nói: “Không dám, không dám, mẹ quá khen.”
Vì thế tôi cho nó đem luôn cái bát Chu Việt Việt dùng đi rửa nốt.
Không xem được Naruto tập 306, Nhan Lãng có vẻ tiếc nuối. Vì để giải quyết sự tiếc nuối này, nó ngồi trên sô pha xem tạp chí. Tôi ngồi ở trước máy tính, sử dụng công cụ tìm kiếm để search thông tin bệnh ho lao, chuẩn bị sửa kết thúc của “Cô gái khỏa thân đối diện ngôi nhà trúc”. Nhan Lãng đột nhiên a lên một tiếng, chỉ vào trang bìa tạp chí, giọng nói tức giận vang lên: “Đây không phải là bạn trai của Trịnh Minh Minh sao? Mẹ, tại sao mẹ lại mua tạp chí này? Vừa nhìn thấy người đàn ông tên Tần Mạc này con lại bực mình, đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, sao có thể là đối tượng của những cô gái trẻ hơn hai mươi được.”
Cuốn tạp chí trên tay Nhan Lãng đúng là của Chu Việt Việt quên mang về. Tôi nhìn kỹ gương mặt của người đàn ông lịch lãm trên trang bìa, đột nhiên giật mình phát hiện, người đàn ông dễ nhìn có ánh mắt sắc nhọn buổi tuối hôm tôi cùng vị hoàng tráng kia đi dùng cơm, cùng với người đàn ông trên trang bìa tạp chí hôm nay của Chu Việt Việt chính là một.
Tôi ho một tiếng: “Không phải bạn trai trong scandal sao?”
Nhan Lãng tiếp tục dùng giọng tức giận: “Không phải là quan hệ nam nữ mà chỉ là tin đồn thôi.”
[1] Nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức
[2] Địa danh ở Bắc Kinh Trung Quốc có di chỉ người vượn. Mendelssohn phiên âm Hán Việt là Môn Đức Nhĩ Tùng, từ chữ Môn kéo sang Long Môn Sơn Chu Khẩu Điếm, rồi lại từ chữ Chu kéo đến Chu Dịch, nên thế Nhan Tống mới sợ kéo tiếp đến Dịch Cân Kinh.
[3] Là hai cuốn dâm thư cổ của Trung Quốc
[4] Tên khoa học là Homo erectus yuanmouensis, còn được gọi là Yuanmou Man, các hóa thạch của Homo erectus đã được tìm thấy ở Trung Quốc.
[5] Ý là tên phá đám
[6] Một loại từ điển của Trung Quốc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.