Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em
Chương 58
Vô Ảnh Hữu Tung
19/07/2019
Edit: Ngân Nhi
Lúc Cố Tư Ức trở về phòng, Trịnh Bồi Bồi mới liếc mắt đã phát hiện ra cái vòng tay mớitrên cổ tay cô.
“Uầy, vừa rồi học thần gọi cậu xuống là để đưa vòng cho cậu đấy à?”
“Ừ.” Cố Tư Ức ngượng ngùng gật đầu.
“Học thần ghê thật, mình đã nói là cậu ấy sẽ mua mà.” Trịnh Bồi Bồi đắc ý nói, “May mà lúc chiều mình cản cậu lại đấy nhé.”
“Mình cũng không ngờ…”
“Hôm nay chủ nhật, cậu ấy tranh thủ ra ngoài mua vòng mới cho cậu luôn, chậc, có tâm quá.”
Cố Tư Ức không biết nói gì, chỉ mỉm cười.
Nụ cười ngọt ngào này khiến Trịnh Bồi Bồi có cảm giác như đang ngậm kẹo vậy.
“Chả trách mà học thần lại chiều cậu thế, cái bộ dạng vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào này của cậu ấy mà, mình mà là con trai thì chắc chắn là không chống cự lại nổi rồi, sẵn lòng hái trăng trên trời cho cậu luôn!”
“Đâu có, mình thấy cậu cũng vậy mà.”
Chẳng mấy chốc đã tới sinh nhật của Lục Gia Diệp.
Tiệc sinh nhật được gia đình cậu chuẩn bị rất hoành tráng, vì bố mẹ cậu luôn rất bận rộn, phải bay hết nước này đến nước khác, không có nhiều thời gian ở bên con trai, cho nên luôn cố gắng bù đắp bằng vật chất, cũng mong rằng con trai sẽ có nhiều bạn thân để làm phong phú thêm cuộc sống của mình.
Lục Gia Diệp bao hẳn một nhà hàng trong khách sạn có lối kiến trúc như lâu đài làm nơi tổ chức tiệc sinh nhật.
Cậu mời cả các bạn đang học cùng lẫn các bạn bên ngoài chơi với mình đến tham dự, áng chừng khoảng hơn trăm người.
Cố Tư Ức, Trịnh Bồi Bồi, Hướng Lê và Trương Hân Dịch đi cùng nhau đến đó.
Lúc đến thì thấy có hẳn phông nền đã dựng sẵn, có người đứng để nhận quà tặng, còn cả nhân viên tiếp đón dẫn họ vào tận nơi nữa.
Trịnh Bồi Bồi chậc lưỡi: “Tên đần này sướng thật đấy, sinh nhật mà làm hoành tráng quá.”
Hướng Lê gật đầu: “Đúng là cậu chủ con nhà giàu.”
Trịnh Bồi Bồi: “No, rõ ràng là cậu con trai ngốc nhà địa chủ mà.”
Bốn góc của nơi diễn ra tiệc là những món ăn ngon được chế biến từ những nguyên liệu cao cấp từ khắp nơi trên thế giới, bố trí thành tiệc đứng, loại rượu Champagne ngon cũng được phục vụ.
Trong hội trường bật điều hòa với nhiệt độ vừa phải, mấy cô gái cởi áo khoác ra, ngay sau đó liền có ngay nhân viên nhận lấy rồi đem đi cất.
“Nhóm Hạ Chi Tuyển đâu rồi? Sao không thấy ai nhỉ?” Trịnh Bồi Bồi nhìn xung quanh.
Cố Tư Ức cũng nhìn mà không thấy: “Chắc là đang đi cùng Lục Gia Diệp rồi.”
Người càng ngày càng đến đông, không chỉ có bạn của Lục Gia Diệp mà còn cả gia đình và họ hàng của cậu nữa.
Lúc Lục Lâm Thành xuất hiện, hội trường bắt đầu xôn xao.
Ông bước lên bục nói: “Cảm ơn các cháu đã tới tham dự tiệc sinh nhật của Gia Diệp, tối nay là thời gian dành cho tất cả những người trẻ các cháu đấy.”
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Khi Lục Lâm Thành bước xuống, đèn trong hội trường bỗng tối đi, lúc sáng trở lại thìvang lên tiếng nhạc.
Hạ Chi Tuyển trong bộ lễ phục màu trắng đen đang ngồi đánh đàn piano.
Mái tóc đen được chải chuốt tạo kiểu rất đẹp khiến cậu càng đẹp trai hơn, trông vừa có sự trẻ trung của người thiếu niên lại vừa có sự phong độ của một người đàn ông.
Mười ngón tay thon dài dạo chơi trên những phím đàn, đánh lên những nốt nhạc làm lay động lòng người.
Trong hội trường vang lên tiếng hét chói tai của những nữ sinh không kìm nén được: “Hạ Chi Tuyển!!” “Hạ Chi Tuyển!!”
Cố Tư Ức sững sờ nhìn cậu, tim đập rất nhanh.
…Kia có đúng là bạn trai của cô không vậy? Đẹp trai vượt quá quy định rồi!!
“Trời ơi, học thần đẹp trai quá…”
“Giá trị nhan sắc siêu cấp vô địch! Khí chất cũng thanh cao, đẹp đến mức thần thánh cũng không thể xâm phạm!”
“Lúc nào cũng có thể nâng tầm đẹp trai lên một mức mới, tôi quỳ luôn.”
Các bạn đang đứng bên cạnh cô cũng đang rất kích động, con gái ai mà không mê trai đẹp cơ chứ.
Kết thúc một bản nhạc, cậu tiếp tục đánh nhạc dạo cho một ca khúc.
Tô Hàn cầm mic, đứng cạnh đàn piano hát: “Làm sao để có được dải cầu vồng rực rỡ kia, làm sao để ôm được cơn gió mát ngày hè, sao trên trời cười chê người trần thế, cứ mãi không thể hiểu, mãi không cảm thấy đủ…”*
*Ca khúc “Mãn nguyện” của nhóm Mayday.
“Hàn của mình cũng đẹp trai quá đi!!” Trịnh Bồi Bồi gào lên.
“Hai người này lập thành một nhóm rồi debut được đấy!”
“Tô Hàn hát hay quá…Sau mà không làm ca sĩ thì tiếc lắm…”
Hát đến đoạn thứ hai thì toàn thể hội trường bắt đầu đồng thanh hát cùng, ai cũng giơ cao hai tay lên vẫy, cảm giác giống như khi ở concert vậy.
Bố mẹ và người thân của Lục Gia Diệp thì vừa cười tươi vừa thưởng thức phần trình diễn.
Có con trai nhà họ Hạ ở đây đánh đàn, thật đúng là một niềm vinh hạnh.
Tô Hàn vừa hát xong bài, tiếng đàn bất ngờ thay đổi thành một giai điệu rất vui tươi.
Lục Gia Diệp mặc đồ hip hop bước lên sân khấu, nhận lấy mic từ Tô Hàn, vui sướng hát vang: “Em thật là đẹp, em thật quyến rũ, em đẹp quá đi em đẹp quá đi ôi em gáixinh đẹp…”*
*Ca khúc “Đẹp” của Vương Lực Hoành.
Trong hội trường rơi xuống những mảnh ruy băng lấp lánh, Lục Gia Diệp càng hát càng hăng, tuy hát không hay bằng Tô Hàn nhưng được cái là rất biết cách khuấy động bầu không khí, cậu vừa giơ tay vẫy vừa hát: “Các anh em hát theo tôi nào ~~, em thật là đẹp, em thật quyến rũ, em đẹp quá đi em đẹp quá đi, em cực kì xinh đẹp…”
Cố Tư Ức rất phấn khích, vui vẻ nói: “Lục Gia Diệp đáng yêu thật!”
Trịnh Bồi Bồi: “Chậc, cậu nhìn biểu cảm ghét bỏ của Hạ Chi Tuyển đi! Có phải cậu ấy bị ép phải ngồi trên đó không?”
“Ha ha…” Cố Tư Ức buồn cười không chịu được, “Đâu có đâu, học thần đang đánh đàn rất có tâm mà.”
Lục Gia Diệp đã biến ngày sinh nhật của mình thành một bữa tiệc âm nhạc cực kì sôi động, khiến cho cả hội trường vang lên những tiếng hô hào không dứt.
Người lớn đã đi ra ngoài hết, chỉ còn lại những người trẻ ở lại náo loạn với nhau.
Ánh đèn thay đổi cùng với tiếng nhạc vui tươi, dưới sự dẫn dắt của Lục Gia Diệp, mọi người cùng nhau nhảy múa tự do trong hội trường, giống như đang ở trong club vậy.
Cố Tư Ức tìm được Hạ Chi Tuyển đang ngồi một mình một góc, kéo tay cậu nói: “Bọn mình ra kia nhảy đi!”
“Em nhảy một mình đi…” Hạ Chi Tuyển không phải là người thích náo nhiệt như Lục Gia Diệp.
“đi mà đi mà!” Cố Tư Ức lôi tay muốn dẫn cậu ra kia chơi cùng nhau, Hạ Chi Tuyển bất ngờ kéo ngược cô lại, làm cô không kịp đề phòng mà bổ nhào ra trước, ngồi hẳn lên đùi cậu.
Hạ Chi Tuyển ôm chặt không cho cô trốn, nói: “Ở đây không có ai trông thấy em đâu.”
“…” Có phải là cô đang tự đào hố cho mình nhảy xuống không đây!
Điên cuồng nhảy nhót một lúc, Lục Gia Diệp lại cầm mic nói: “Bây giờ sẽ tắt đèn mộtphút cho các cậu tỏ tình với người mình thích đấy!”
Cậu ta vỗ tay một cái, toàn hội trường tối om.
“Hạ Chi Tuyển, mình thích cậu ~~” “Lục Gia Diệp, mình thích cậu ~~” “Tô Hàn, mình thích cậu ~~” … “Chu Dương, mình thích cậu ~~” “Trần Tư Hàm, mình thích cậu ~~”
Các tiếng hô vang lên không dứt.
Cố Tư Ức ngồi trên đùi Hạ Chi Tuyển, nghe người ta tỏ tình với cậu liên tục, cảm thấy có chút không thoải mái.
Trong bóng tối, có người ghé sát lại gần cô, tiếng hít thở ngày một rõ rệt, hơi thở ấm áp vờn nhẹ trên mặt cô, làm tim cô đập loạn nhịp, không dám cử động dù chỉ mộtchút.
Cho đến khi môi của người ấy dán lên môi cô…Giống như đêm hôm ấy, tê dại như bị điện giật…
Lưỡi cậu nhẹ nhàng liếm lên môi cô, các đầu ngón tay của Cố Tư Ức đã tê rần, trong đầu rối loạn như có cả một đoàn binh ngựa chạy qua…
Dần dần cậu không khống chế được, thử dò xét sâu hơn…
cô lập tức cắn chặt răng, môi mím lại, không để cho cậu có cơ hội đánh chiếm thành trì.
Hạ Chi Tuyển tiến công thất bại, cậu cũng biết giữ chừng mực, không cố ép cô phải há miệng nữa, cậu nắm tay cô, chậm rãi thưởng thức đôi môi mềm mại.
Tuy hội trường đang tối om, nhưng Cố Tư Ức vẫn nhắm tịt mắt, mặt nóng bừng, lòng bàn tay cũng nóng, người mới nếm thử cảm giác yêu như cô thật sự không biết phải làm sao, toàn thân như đang phát sốt đến nơi.
Đèn lại được bật sáng, Hạ Chi Tuyển thỏa lòng mong ước buông Cố Tư Ức ra, Cố Tư Ức vội vàng nhảy xuống đùi cậu, không dám nhìn cậu lấy một cái mà xoay người chạy biến đi thật nhanh, trong lúc bối rối chợt đụng phải Trịnh Bồi Bồi đang đi tới, làm côbạn trượt chân ngã ngửa ra sau.
Lục Gia Diệp đứng gần đó đã kịp thời trợ giúp, vội ôm lấy eo Trịnh Bồi Bồi, vốn chỉ là muốn đỡ cô khỏi ngã thôi, nào biết cậu ta lại tiếp tục bị một người đứng bên cạnh va vào.
Cố Tư Ức sững sờ đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồi cùng nhau ngã xuống, cánh tay cậu ta kê sau lưng Trịnh Bồi Bồi, hai người môi chạm môi…
Trịnh Bồi Bồi: “…”
Lục Gia Diệp: “…”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Trịnh Bồi Bồi phản ứng nhanh hơn, đẩy cậu ta ra: “Tránh ra!!!”
Người đứng xung quanh vội đi tới đỡ hai người dậy, Lục Gia Diệp nhìn Trịnh Bồi Bồi, khó có lúc đỏ mặt, hắng giọng muốn nói gì đó nhưng Trịnh Bồi Bồi đã lớn tiếng chặn trước: “Cậu im ngay! Chuyện ngoài ý muốn thôi! không được nhắc lại nữa!”
nói xong cô liền chạy ngay ra ngoài, Cố Tư Ức cũng vội vàng đuổi theo.
Trong vườn hoa, Trịnh Bồi Bồi tức điên lên, giận dữ giậm chân bình bịch xuống đất, “Điên quá đi điên quá đi mất!! Tự dưng lại bị tên ngốc kia hôn chứ!!”
Cố Tư Ức cực kì áy náy: “Là tại mình làm liên lụy đến cậu…”
Nếu cô không đụng phải cô ấy trước thì mọi chuyện đã không…
“không liên quan gì tới cậu hết, là tại Lục Gia Diệp, cậu ta không nên tới đỡ mình mới phải, không nên tranh thủ chiếm tiện nghi của mình như thế!”
“Cậu ấy cũng không cố ý mà…”
“Hu hu hu…” Trịnh Bồi Bồi ôm Cố Tư Ức mà kêu than, “Nụ hôn đầu của mình lại dành cho tên ngốc kia mất rồi, thanh xuân của mình coi như cũng đã bị cậu ta phá hỏng luôn, chẳng còn gì đẹp đẽ để mà nhớ lại hết!”
“Cậu nói có hơi quá không đó?” Cố Tư Ức vỗ lưng bạn an ủi, “Đừng nghĩ nhiều thế làm gì, chuyện chẳng may thôi mà.”
“Thế sao không phải là mình với Tô Hàn chẳng may hôn nhau chứ…Sao không phải là mình với học thần chẳng may…”
“Cậu đáng ghét!” Cố Tư Ức bóp mạnh hông cô bạn mà đe dọa, “Học thần là của mình! Cậu muốn chẳng may cái gì thế hả?”
“Mình chỉ thuận miệng nói thôi mà, đừng hiểu lầm, mình thề là mình không hề có mộtchút cảm xúc nào với cậu ấy hết…À mà này, cậu vừa mới nói gì đó?” Trịnh Bồi Bồi bất ngờ khựng lại, mở to mắt nhìn Cố Tư Ức, “Cậu nói học thần là của cậu? Trời ơi, anh Ức à, cậu với học thần yêu nhau rồi đấy à?”
“nói bé thôi!” Cố Tư Ức vội nói, luống cuống vì vừa lỡ miệng.
“He he, chúc mừng chúc mừng nhé.” Trịnh Bồi Bồi rất vui, “Thấy cậu đã bắt được học thần thì mình yên tâm rồi, mấy đứa con gái ngoài kia chẳng còn cơ hội gì hết nữa.”
“…” Cố Tư Ức lại nhớ đến hành vi lưu manh ngang ngược vừa rồi của Hạ Chi Tuyển…
Nếu cậu ấy không phải học thần thì cũng chẳng kém cạnh gì mấy cậu trai hư đâu, congái hư chắc gì đã trị được cậu ấy.
“đi vào cắt bánh thôi.” Hạ Chi Tuyển đứng một bên nói.
Lục Gia Diệp ngại không dám tìm Trịnh Bồi Bồi, sợ lại làm cô ấy giận, nên đành nhờ Hạ Chi Tuyển ra mặt giúp.
Cố Tư Ức kéo tay bạn nói: “Coi như là chuyện ngoài ý muốn thôi nhé, đừng để ý đến nữa, cậu càng như thế thì sẽ càng làm cho cả hai lúng túng hơn thôi.”
“Mình quên mất vừa nãy có chuyện gì rồi.” Trịnh Bồi Bồi ưỡn ngực ngẩng cao đầu, mộtlần nữa đi vào trong hội trường.
Nhưng việc cô chọn cách quên đi không có nghĩa là Lục Gia Diệp cũng vậy…
Trong khoảnh khắc đó, chạm vào đôi môi mềm kia, cảm giác ấy…
Khoảng chừng mấy ngày sau đó, Lục Gia Diệp tranh thủ lúc trong phòng chỉ có cậu ta và Hạ Chi Tuyển, liền đi tới trước mặt cậu, ngại ngùng hỏi: “Ừm, cậu với má lúm nhỏđã từng…Làm cái kia…”
Hạ Chi Tuyển mặt không biểu cảm đáp: “Chưa.”
“không phải chứ? yêu lâu như thế rồi mà còn chưa hôn à?” Lục Gia Diệp ngạc nhiên.
“Hôn? …Cái kia mà cậu nói là hôn à?”
“không thì sao?” Lục Gia Diệp nghĩ một lát rồi mới nhận ra là cậu bạn mình đang nghĩ đến cái gì, cười nói: “A Tuyển à, cậu không đứng đắn rồi đấy, lại nghĩ đi đâu rồi thế? Có phải là cậu rất muốn cái kia không…”
“Cút!”
“Đừng giận đừng giận, mục đích của tôi không phải là muốn trêu cậu, tôi hỏi nghiêm túc, cảm giác khi hôn một cô gái là như thế nào?”
“…” Hạ Chi Tuyển hoàn toàn không muốn nói chuyện với cậu ta về chủ đề này.
Lúc hôn Cố Tư Ức cậu có cảm giác gì, đấy là cảm xúc riêng của cậu, cậu chỉ muốn được hồi tưởng nó một mình thôi.
Lục Gia Diệp sốt ruột nói thêm: “Chậc, thì hôm trước tôi chẳng may hôn Bồi Bồi đó… Mẹ nó chứ, môi con gái sao mà mềm thế không biết, làm tôi cứ nhớ đến suốt, cực kì muốn hôn thêm cái nữa…” Thậm chí có lúc còn không kiềm chế được mà nhìn miệngcô.
Lục Gia Diệp nặng nề thở dài, “không biết là tôi thích cậu ấy thật rồi hay là bị sắc dụ nữa… Lỡ như đó chỉ là một phút xúc động thôi chứ thật ra cũng không phải thích thìviệc theo đuổi sẽ không dễ dàng đâu.”
Hạ Chi Tuyển cười khinh: “Cậu lấy đâu ra sự tự tin rằng có thể theo đuổi được Trịnh Bồi Bồi thế?”
“Tôi có chỗ nào không được chứ? anh đây dù sao cũng là boy đẹp trai phóng khoáng ngọc thụ lâm phong nhé!”
Hạ Chi Tuyển quay đầu nhìn ra giường của Tô Hàn, nhắc nhở cậu bạn: “Trịnh Bồi Bồiđang ở phòng tự học với Tô Hàn đấy.”
“…” Nét mặt Lục Gia Diệp hơi thay đổi, cậu ta đứng dậy vỗ bàn, cầm mấy cuốn sách lên, “Tôi cũng học! Chỉ là học thôi mà, ai sợ ai hả! Nếu học tốt là có thể cưa đổ được con gái thì tôi sẽ lập tức thăng cấp thành học bá cho cậu xem!”
Việc Lục Gia Diệp hoàn toàn thay đổi thái độ học hành cũng khiến cho cả lớp phấn chấn hẳn lên.
Hai người đáng lo nhất về thành tích là Trịnh Bồi Bồi và Lục Gia Diệp đều đang rất hăng hái học tập, khiến cô chủ nhiệm rất vui mừng.
Tối ngày 13 tháng 12, Hạ Chi Tuyển gọi mấy cái xe mui trần đưa cả nhóm đi tới mộtcông viên ở ngoại ô thành phố, cậu còn tự mang theo cả máy ảnh và chân máy ảnh nữa.
Thời tiết đẹp, trời quang, trên trời có trăng sáng, không mây, bầu trời bao la chỉ toàn là những vì sao sáng lấp lánh.
Rời xa thành phố ô nhiễm khói bụi, nơi đây không có các tòa nhà cao tầng, không có ánh đèn giao thông và đèn đường, chỉ có một mặt cỏ lớn, mui xe được mở ra, cả bọn ngồi trên xe ngắm nhìn trời đêm.
Hạ Chi Tuyển xuống xe để dựng máy quay.
Trịnh Bồi Bồi mang theo các loại đồ uống và đồ ăn vặt, bắt đầu phân phát cho mọi người.
Cả đám vui vẻ cười đùa với nhau chờ mưa sao băng, khí trời khá lạnh nhưng bầukhông khí lúc này thì đang rất náo nhiệt và ấm áp.
Lúc lên xe, Lục Gia Diệp thấy Trịnh Bồi Bồi lên trước thì liền nhanh chân đi theo để chiếm chỗ ngồi bên cạnh cô.
Cậu ngồi cạnh Trịnh Bồi Bồi, bên kia là Chu Kiêu và Tô Hàn ngồi với nhau, lòng vô cùng hồi hộp.
Trịnh Bồi Bồi đi phát đồ ăn vặt, cậu cũng rất tích cực mà giúp cô.
Gió hơi lớn nên Hạ Chi Tuyển đi vào xe hỏi Cố Tư Ức: “Lạnh không?”
“không lạnh.” Cố Tư Ức lắc đầu đáp.
Nhưng nhìn gương mặt cô bị lạnh đến đỏ lên, cậu vẫn không thấy yên tâm, liền cầm lấy cái khăn quàng cổ mà cậu đã nhắc cô từ trước là phải mang theo, cẩn thận quàng cho cô.
Quàng kín xong, cậu lại giang tay ôm cô, Cố Tư Ức hơi nhăn nhó giãy dụa, mọi người còn đang ở đây mà.
“anh Ức à, cậu cứ tự nhiên, bọn mình không nhìn thấy gì đâu.” Trịnh Bồi Bồi đứng bên cạnh cười hì hì nói.
“Đúng đó má lúm nhỏ, cứ coi như chúng tôi không tồn tại, đừng xấu hổ.” Lục Gia Diệp hùa theo.
Cố Tư Ức: “…” Hai người này đúng là xứng đôi mà.
Tô Hàn nói: “Sao băng xuất hiện rồi kìa.”
Cả bọn đồng loạt ngẩng lên nhìn trời.
Trong bầu trời đêm rộng lớn sâu thẳm, có một ngôi sao băng rơi xuống, tốc độ của nókhông nhanh, có thể thấy rõ một cái đuôi dài ở đằng sau nó xẹt qua giữa trời.
“Mau cầu nguyện đi.” Trịnh Bồi Bồi chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Cố Tư Ức cũng nhắm mắt lại ước.
Lục Gia Diệp thầm nguyện cầu trong lòng: Ông trời ơi, con muốn theo đuổi được Trịnh Bồi Bồi!
Lúc Cố Tư Ức mở mắt ra thì lại một lần nữa sững sờ bởi cảnh tượng quá đẹp trên bầu trời lúc này.
Sao băng xuất hiện ngày càng nhiều, cứ xẹt qua liên tục không ngớt, có sao băng phát sáng, có sao băng lửa, tỏa ra những màu sắc rực rỡ như hồng, vàng, lam, xanh lá, tô điểm cho bầu trời đêm rộng lớn.
Bữa tiệc thị giác không gì sánh bằng này khiến cho Cố Tư Ức nhìn mà thẫn thờ.
Hạ Chi Tuyển xuống xe, vừa ngắm vừa chụp lại.
một lát sau, cậu nói với Cố Tư Ức: “Em ra đây đi.”
Cố Tư Ức không nhúc nhích, cô không muốn dời mắt khỏi bầu trời.
Hạ Chi Tuyển lại nói: “Ra đây anh chụp cho em mấy kiểu với mưa sao băng.”
“Vâng ạ!” Cố Tư Ức nghe thế thì chạy ngay xuống xe.
cô nghe theo sự chỉ đạo của Hạ Chi Tuyển, đứng cách xa ống kính một khoảng.
Hạ Chi Tuyển nhìn cô trong máy ảnh, dưới bầu trời mưa sao băng, cô gái của cậu đứng đó nở nụ cười rạng rỡ, đẹp không thua kém bất cứ kỳ quan thiên nhiên nào.
Lần này cô rất tự nhiên mà bày ra các kiểu tư thế để chụp ảnh, cậu cũng rất vui khi được làm nhiếp ảnh gia cho riêng cô.
Trịnh Bồi Bồi ngồi không yên: “Học thần, chụp cho tôi mấy kiểu được không?”
Lục Gia Diệp: “Cậu ấy đang bận chụp cho má lúm rồi, hay để tôi chụp cho cậu nhé.”
“Ừ cũng được.” Bây giờ có người chụp ảnh cho mới là quan trọng nhất.
Mấy người khác cũng rối rít lấy điện thoại ra chụp.
Hạ Chi Tuyển chỉnh chế độ chụp tự động rồi đi tới đứng bên cạnh Cố Tư Ức, bất ngờ bế cô lên, làm cô vừa buồn cười vừa sợ kêu to.
Vì đang được cậu bế nên cô chỉ còn biết ôm lấy cổ cậu, đề phòng bị ngã.
Hai người mặt đối mặt, cậu lại nhanh chóng ghé vào hôn lên môi cô, cô không tránh kịp nên mặt đỏ bừng lên.
Máy ảnh đã chụp lại liền mấy kiểu ghi lại những khoảnh khắc thân mật của hai người.
trên bầu trời là hơn một trăm ngôi sao băng sáng rực rỡ, lộng lẫy với nhiều màu sắc, ghi dấu cho một thời thanh xuân tươi đẹp đơn thuần của bọn họ.
Lục Gia Diệp liếc mắt nhìn thấy cảnh hai người kia thân mật ngọt ngào, trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Cậu ta chạy đến bên cạnh Trịnh Bồi Bồi, giơ điện thoại lên nói: “Khó có dịp thế này, bọn mình cũng chụp chung một tấm đi.”
Đối diện trước máy ảnh, Trịnh Bồi Bồi tự động nở một nụ cười tươi.
Lục Gia Diệp nhanh nhẹn nghiêng đầu sang hôn lên má cô một cái, đồng thời tay cũng bấm vào nút chụp hình.
“…” Trịnh Bồi Bồi hóa đá.
cô né vội ra, giận dữ trừng mắt với cậu ta, Lục Gia Diệp nổi lên quyết tâm, giờ đằng nào cũng bị ăn đòn rồi, chết thì cũng phải chết sao cho thật thống khoái!
Cậu ta mang theo tâm trạng như hôm nay là ngày tận thế, tiến tới hôn mạnh lên môi Trịnh Bồi Bồi.
“Aaaaaaaa!!!!” Trịnh Bồi Bồi đẩy cậu ta ra, sợ hãi kêu lên rồi lùi ra sau.
Lục Gia Diệp bắt được tay cô, nói: “Bồi Bồi, làm bạn gái tôi nhé?”
“Cút cút cút cút cút!!!” cô giơ chân lên, điên cuồng đạp cậu ta.
“A, nhẹ thôi nhẹ thôi…Cậu mưu sát chồng đấy à…”
“Cút ngay!” Trịnh Bồi Bồi đỏ bừng mặt quát lên.
Lục Gia Diệp vẫn còn muốn lại gần, nhưng Tô Hàn đã đi tới kéo tay cậu lại, lạnh lùngnói: “Cậu đang trêu ghẹo con gái nhà người ta đấy à?”
“Tôi không có trêu ghẹo! Tôi đang theo đuổi cậu ấy!” Lục Gia Diệp rất có khí phách mà tuyên bố.
Lúc Cố Tư Ức trở về phòng, Trịnh Bồi Bồi mới liếc mắt đã phát hiện ra cái vòng tay mớitrên cổ tay cô.
“Uầy, vừa rồi học thần gọi cậu xuống là để đưa vòng cho cậu đấy à?”
“Ừ.” Cố Tư Ức ngượng ngùng gật đầu.
“Học thần ghê thật, mình đã nói là cậu ấy sẽ mua mà.” Trịnh Bồi Bồi đắc ý nói, “May mà lúc chiều mình cản cậu lại đấy nhé.”
“Mình cũng không ngờ…”
“Hôm nay chủ nhật, cậu ấy tranh thủ ra ngoài mua vòng mới cho cậu luôn, chậc, có tâm quá.”
Cố Tư Ức không biết nói gì, chỉ mỉm cười.
Nụ cười ngọt ngào này khiến Trịnh Bồi Bồi có cảm giác như đang ngậm kẹo vậy.
“Chả trách mà học thần lại chiều cậu thế, cái bộ dạng vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào này của cậu ấy mà, mình mà là con trai thì chắc chắn là không chống cự lại nổi rồi, sẵn lòng hái trăng trên trời cho cậu luôn!”
“Đâu có, mình thấy cậu cũng vậy mà.”
Chẳng mấy chốc đã tới sinh nhật của Lục Gia Diệp.
Tiệc sinh nhật được gia đình cậu chuẩn bị rất hoành tráng, vì bố mẹ cậu luôn rất bận rộn, phải bay hết nước này đến nước khác, không có nhiều thời gian ở bên con trai, cho nên luôn cố gắng bù đắp bằng vật chất, cũng mong rằng con trai sẽ có nhiều bạn thân để làm phong phú thêm cuộc sống của mình.
Lục Gia Diệp bao hẳn một nhà hàng trong khách sạn có lối kiến trúc như lâu đài làm nơi tổ chức tiệc sinh nhật.
Cậu mời cả các bạn đang học cùng lẫn các bạn bên ngoài chơi với mình đến tham dự, áng chừng khoảng hơn trăm người.
Cố Tư Ức, Trịnh Bồi Bồi, Hướng Lê và Trương Hân Dịch đi cùng nhau đến đó.
Lúc đến thì thấy có hẳn phông nền đã dựng sẵn, có người đứng để nhận quà tặng, còn cả nhân viên tiếp đón dẫn họ vào tận nơi nữa.
Trịnh Bồi Bồi chậc lưỡi: “Tên đần này sướng thật đấy, sinh nhật mà làm hoành tráng quá.”
Hướng Lê gật đầu: “Đúng là cậu chủ con nhà giàu.”
Trịnh Bồi Bồi: “No, rõ ràng là cậu con trai ngốc nhà địa chủ mà.”
Bốn góc của nơi diễn ra tiệc là những món ăn ngon được chế biến từ những nguyên liệu cao cấp từ khắp nơi trên thế giới, bố trí thành tiệc đứng, loại rượu Champagne ngon cũng được phục vụ.
Trong hội trường bật điều hòa với nhiệt độ vừa phải, mấy cô gái cởi áo khoác ra, ngay sau đó liền có ngay nhân viên nhận lấy rồi đem đi cất.
“Nhóm Hạ Chi Tuyển đâu rồi? Sao không thấy ai nhỉ?” Trịnh Bồi Bồi nhìn xung quanh.
Cố Tư Ức cũng nhìn mà không thấy: “Chắc là đang đi cùng Lục Gia Diệp rồi.”
Người càng ngày càng đến đông, không chỉ có bạn của Lục Gia Diệp mà còn cả gia đình và họ hàng của cậu nữa.
Lúc Lục Lâm Thành xuất hiện, hội trường bắt đầu xôn xao.
Ông bước lên bục nói: “Cảm ơn các cháu đã tới tham dự tiệc sinh nhật của Gia Diệp, tối nay là thời gian dành cho tất cả những người trẻ các cháu đấy.”
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Khi Lục Lâm Thành bước xuống, đèn trong hội trường bỗng tối đi, lúc sáng trở lại thìvang lên tiếng nhạc.
Hạ Chi Tuyển trong bộ lễ phục màu trắng đen đang ngồi đánh đàn piano.
Mái tóc đen được chải chuốt tạo kiểu rất đẹp khiến cậu càng đẹp trai hơn, trông vừa có sự trẻ trung của người thiếu niên lại vừa có sự phong độ của một người đàn ông.
Mười ngón tay thon dài dạo chơi trên những phím đàn, đánh lên những nốt nhạc làm lay động lòng người.
Trong hội trường vang lên tiếng hét chói tai của những nữ sinh không kìm nén được: “Hạ Chi Tuyển!!” “Hạ Chi Tuyển!!”
Cố Tư Ức sững sờ nhìn cậu, tim đập rất nhanh.
…Kia có đúng là bạn trai của cô không vậy? Đẹp trai vượt quá quy định rồi!!
“Trời ơi, học thần đẹp trai quá…”
“Giá trị nhan sắc siêu cấp vô địch! Khí chất cũng thanh cao, đẹp đến mức thần thánh cũng không thể xâm phạm!”
“Lúc nào cũng có thể nâng tầm đẹp trai lên một mức mới, tôi quỳ luôn.”
Các bạn đang đứng bên cạnh cô cũng đang rất kích động, con gái ai mà không mê trai đẹp cơ chứ.
Kết thúc một bản nhạc, cậu tiếp tục đánh nhạc dạo cho một ca khúc.
Tô Hàn cầm mic, đứng cạnh đàn piano hát: “Làm sao để có được dải cầu vồng rực rỡ kia, làm sao để ôm được cơn gió mát ngày hè, sao trên trời cười chê người trần thế, cứ mãi không thể hiểu, mãi không cảm thấy đủ…”*
*Ca khúc “Mãn nguyện” của nhóm Mayday.
“Hàn của mình cũng đẹp trai quá đi!!” Trịnh Bồi Bồi gào lên.
“Hai người này lập thành một nhóm rồi debut được đấy!”
“Tô Hàn hát hay quá…Sau mà không làm ca sĩ thì tiếc lắm…”
Hát đến đoạn thứ hai thì toàn thể hội trường bắt đầu đồng thanh hát cùng, ai cũng giơ cao hai tay lên vẫy, cảm giác giống như khi ở concert vậy.
Bố mẹ và người thân của Lục Gia Diệp thì vừa cười tươi vừa thưởng thức phần trình diễn.
Có con trai nhà họ Hạ ở đây đánh đàn, thật đúng là một niềm vinh hạnh.
Tô Hàn vừa hát xong bài, tiếng đàn bất ngờ thay đổi thành một giai điệu rất vui tươi.
Lục Gia Diệp mặc đồ hip hop bước lên sân khấu, nhận lấy mic từ Tô Hàn, vui sướng hát vang: “Em thật là đẹp, em thật quyến rũ, em đẹp quá đi em đẹp quá đi ôi em gáixinh đẹp…”*
*Ca khúc “Đẹp” của Vương Lực Hoành.
Trong hội trường rơi xuống những mảnh ruy băng lấp lánh, Lục Gia Diệp càng hát càng hăng, tuy hát không hay bằng Tô Hàn nhưng được cái là rất biết cách khuấy động bầu không khí, cậu vừa giơ tay vẫy vừa hát: “Các anh em hát theo tôi nào ~~, em thật là đẹp, em thật quyến rũ, em đẹp quá đi em đẹp quá đi, em cực kì xinh đẹp…”
Cố Tư Ức rất phấn khích, vui vẻ nói: “Lục Gia Diệp đáng yêu thật!”
Trịnh Bồi Bồi: “Chậc, cậu nhìn biểu cảm ghét bỏ của Hạ Chi Tuyển đi! Có phải cậu ấy bị ép phải ngồi trên đó không?”
“Ha ha…” Cố Tư Ức buồn cười không chịu được, “Đâu có đâu, học thần đang đánh đàn rất có tâm mà.”
Lục Gia Diệp đã biến ngày sinh nhật của mình thành một bữa tiệc âm nhạc cực kì sôi động, khiến cho cả hội trường vang lên những tiếng hô hào không dứt.
Người lớn đã đi ra ngoài hết, chỉ còn lại những người trẻ ở lại náo loạn với nhau.
Ánh đèn thay đổi cùng với tiếng nhạc vui tươi, dưới sự dẫn dắt của Lục Gia Diệp, mọi người cùng nhau nhảy múa tự do trong hội trường, giống như đang ở trong club vậy.
Cố Tư Ức tìm được Hạ Chi Tuyển đang ngồi một mình một góc, kéo tay cậu nói: “Bọn mình ra kia nhảy đi!”
“Em nhảy một mình đi…” Hạ Chi Tuyển không phải là người thích náo nhiệt như Lục Gia Diệp.
“đi mà đi mà!” Cố Tư Ức lôi tay muốn dẫn cậu ra kia chơi cùng nhau, Hạ Chi Tuyển bất ngờ kéo ngược cô lại, làm cô không kịp đề phòng mà bổ nhào ra trước, ngồi hẳn lên đùi cậu.
Hạ Chi Tuyển ôm chặt không cho cô trốn, nói: “Ở đây không có ai trông thấy em đâu.”
“…” Có phải là cô đang tự đào hố cho mình nhảy xuống không đây!
Điên cuồng nhảy nhót một lúc, Lục Gia Diệp lại cầm mic nói: “Bây giờ sẽ tắt đèn mộtphút cho các cậu tỏ tình với người mình thích đấy!”
Cậu ta vỗ tay một cái, toàn hội trường tối om.
“Hạ Chi Tuyển, mình thích cậu ~~” “Lục Gia Diệp, mình thích cậu ~~” “Tô Hàn, mình thích cậu ~~” … “Chu Dương, mình thích cậu ~~” “Trần Tư Hàm, mình thích cậu ~~”
Các tiếng hô vang lên không dứt.
Cố Tư Ức ngồi trên đùi Hạ Chi Tuyển, nghe người ta tỏ tình với cậu liên tục, cảm thấy có chút không thoải mái.
Trong bóng tối, có người ghé sát lại gần cô, tiếng hít thở ngày một rõ rệt, hơi thở ấm áp vờn nhẹ trên mặt cô, làm tim cô đập loạn nhịp, không dám cử động dù chỉ mộtchút.
Cho đến khi môi của người ấy dán lên môi cô…Giống như đêm hôm ấy, tê dại như bị điện giật…
Lưỡi cậu nhẹ nhàng liếm lên môi cô, các đầu ngón tay của Cố Tư Ức đã tê rần, trong đầu rối loạn như có cả một đoàn binh ngựa chạy qua…
Dần dần cậu không khống chế được, thử dò xét sâu hơn…
cô lập tức cắn chặt răng, môi mím lại, không để cho cậu có cơ hội đánh chiếm thành trì.
Hạ Chi Tuyển tiến công thất bại, cậu cũng biết giữ chừng mực, không cố ép cô phải há miệng nữa, cậu nắm tay cô, chậm rãi thưởng thức đôi môi mềm mại.
Tuy hội trường đang tối om, nhưng Cố Tư Ức vẫn nhắm tịt mắt, mặt nóng bừng, lòng bàn tay cũng nóng, người mới nếm thử cảm giác yêu như cô thật sự không biết phải làm sao, toàn thân như đang phát sốt đến nơi.
Đèn lại được bật sáng, Hạ Chi Tuyển thỏa lòng mong ước buông Cố Tư Ức ra, Cố Tư Ức vội vàng nhảy xuống đùi cậu, không dám nhìn cậu lấy một cái mà xoay người chạy biến đi thật nhanh, trong lúc bối rối chợt đụng phải Trịnh Bồi Bồi đang đi tới, làm côbạn trượt chân ngã ngửa ra sau.
Lục Gia Diệp đứng gần đó đã kịp thời trợ giúp, vội ôm lấy eo Trịnh Bồi Bồi, vốn chỉ là muốn đỡ cô khỏi ngã thôi, nào biết cậu ta lại tiếp tục bị một người đứng bên cạnh va vào.
Cố Tư Ức sững sờ đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồi cùng nhau ngã xuống, cánh tay cậu ta kê sau lưng Trịnh Bồi Bồi, hai người môi chạm môi…
Trịnh Bồi Bồi: “…”
Lục Gia Diệp: “…”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Trịnh Bồi Bồi phản ứng nhanh hơn, đẩy cậu ta ra: “Tránh ra!!!”
Người đứng xung quanh vội đi tới đỡ hai người dậy, Lục Gia Diệp nhìn Trịnh Bồi Bồi, khó có lúc đỏ mặt, hắng giọng muốn nói gì đó nhưng Trịnh Bồi Bồi đã lớn tiếng chặn trước: “Cậu im ngay! Chuyện ngoài ý muốn thôi! không được nhắc lại nữa!”
nói xong cô liền chạy ngay ra ngoài, Cố Tư Ức cũng vội vàng đuổi theo.
Trong vườn hoa, Trịnh Bồi Bồi tức điên lên, giận dữ giậm chân bình bịch xuống đất, “Điên quá đi điên quá đi mất!! Tự dưng lại bị tên ngốc kia hôn chứ!!”
Cố Tư Ức cực kì áy náy: “Là tại mình làm liên lụy đến cậu…”
Nếu cô không đụng phải cô ấy trước thì mọi chuyện đã không…
“không liên quan gì tới cậu hết, là tại Lục Gia Diệp, cậu ta không nên tới đỡ mình mới phải, không nên tranh thủ chiếm tiện nghi của mình như thế!”
“Cậu ấy cũng không cố ý mà…”
“Hu hu hu…” Trịnh Bồi Bồi ôm Cố Tư Ức mà kêu than, “Nụ hôn đầu của mình lại dành cho tên ngốc kia mất rồi, thanh xuân của mình coi như cũng đã bị cậu ta phá hỏng luôn, chẳng còn gì đẹp đẽ để mà nhớ lại hết!”
“Cậu nói có hơi quá không đó?” Cố Tư Ức vỗ lưng bạn an ủi, “Đừng nghĩ nhiều thế làm gì, chuyện chẳng may thôi mà.”
“Thế sao không phải là mình với Tô Hàn chẳng may hôn nhau chứ…Sao không phải là mình với học thần chẳng may…”
“Cậu đáng ghét!” Cố Tư Ức bóp mạnh hông cô bạn mà đe dọa, “Học thần là của mình! Cậu muốn chẳng may cái gì thế hả?”
“Mình chỉ thuận miệng nói thôi mà, đừng hiểu lầm, mình thề là mình không hề có mộtchút cảm xúc nào với cậu ấy hết…À mà này, cậu vừa mới nói gì đó?” Trịnh Bồi Bồi bất ngờ khựng lại, mở to mắt nhìn Cố Tư Ức, “Cậu nói học thần là của cậu? Trời ơi, anh Ức à, cậu với học thần yêu nhau rồi đấy à?”
“nói bé thôi!” Cố Tư Ức vội nói, luống cuống vì vừa lỡ miệng.
“He he, chúc mừng chúc mừng nhé.” Trịnh Bồi Bồi rất vui, “Thấy cậu đã bắt được học thần thì mình yên tâm rồi, mấy đứa con gái ngoài kia chẳng còn cơ hội gì hết nữa.”
“…” Cố Tư Ức lại nhớ đến hành vi lưu manh ngang ngược vừa rồi của Hạ Chi Tuyển…
Nếu cậu ấy không phải học thần thì cũng chẳng kém cạnh gì mấy cậu trai hư đâu, congái hư chắc gì đã trị được cậu ấy.
“đi vào cắt bánh thôi.” Hạ Chi Tuyển đứng một bên nói.
Lục Gia Diệp ngại không dám tìm Trịnh Bồi Bồi, sợ lại làm cô ấy giận, nên đành nhờ Hạ Chi Tuyển ra mặt giúp.
Cố Tư Ức kéo tay bạn nói: “Coi như là chuyện ngoài ý muốn thôi nhé, đừng để ý đến nữa, cậu càng như thế thì sẽ càng làm cho cả hai lúng túng hơn thôi.”
“Mình quên mất vừa nãy có chuyện gì rồi.” Trịnh Bồi Bồi ưỡn ngực ngẩng cao đầu, mộtlần nữa đi vào trong hội trường.
Nhưng việc cô chọn cách quên đi không có nghĩa là Lục Gia Diệp cũng vậy…
Trong khoảnh khắc đó, chạm vào đôi môi mềm kia, cảm giác ấy…
Khoảng chừng mấy ngày sau đó, Lục Gia Diệp tranh thủ lúc trong phòng chỉ có cậu ta và Hạ Chi Tuyển, liền đi tới trước mặt cậu, ngại ngùng hỏi: “Ừm, cậu với má lúm nhỏđã từng…Làm cái kia…”
Hạ Chi Tuyển mặt không biểu cảm đáp: “Chưa.”
“không phải chứ? yêu lâu như thế rồi mà còn chưa hôn à?” Lục Gia Diệp ngạc nhiên.
“Hôn? …Cái kia mà cậu nói là hôn à?”
“không thì sao?” Lục Gia Diệp nghĩ một lát rồi mới nhận ra là cậu bạn mình đang nghĩ đến cái gì, cười nói: “A Tuyển à, cậu không đứng đắn rồi đấy, lại nghĩ đi đâu rồi thế? Có phải là cậu rất muốn cái kia không…”
“Cút!”
“Đừng giận đừng giận, mục đích của tôi không phải là muốn trêu cậu, tôi hỏi nghiêm túc, cảm giác khi hôn một cô gái là như thế nào?”
“…” Hạ Chi Tuyển hoàn toàn không muốn nói chuyện với cậu ta về chủ đề này.
Lúc hôn Cố Tư Ức cậu có cảm giác gì, đấy là cảm xúc riêng của cậu, cậu chỉ muốn được hồi tưởng nó một mình thôi.
Lục Gia Diệp sốt ruột nói thêm: “Chậc, thì hôm trước tôi chẳng may hôn Bồi Bồi đó… Mẹ nó chứ, môi con gái sao mà mềm thế không biết, làm tôi cứ nhớ đến suốt, cực kì muốn hôn thêm cái nữa…” Thậm chí có lúc còn không kiềm chế được mà nhìn miệngcô.
Lục Gia Diệp nặng nề thở dài, “không biết là tôi thích cậu ấy thật rồi hay là bị sắc dụ nữa… Lỡ như đó chỉ là một phút xúc động thôi chứ thật ra cũng không phải thích thìviệc theo đuổi sẽ không dễ dàng đâu.”
Hạ Chi Tuyển cười khinh: “Cậu lấy đâu ra sự tự tin rằng có thể theo đuổi được Trịnh Bồi Bồi thế?”
“Tôi có chỗ nào không được chứ? anh đây dù sao cũng là boy đẹp trai phóng khoáng ngọc thụ lâm phong nhé!”
Hạ Chi Tuyển quay đầu nhìn ra giường của Tô Hàn, nhắc nhở cậu bạn: “Trịnh Bồi Bồiđang ở phòng tự học với Tô Hàn đấy.”
“…” Nét mặt Lục Gia Diệp hơi thay đổi, cậu ta đứng dậy vỗ bàn, cầm mấy cuốn sách lên, “Tôi cũng học! Chỉ là học thôi mà, ai sợ ai hả! Nếu học tốt là có thể cưa đổ được con gái thì tôi sẽ lập tức thăng cấp thành học bá cho cậu xem!”
Việc Lục Gia Diệp hoàn toàn thay đổi thái độ học hành cũng khiến cho cả lớp phấn chấn hẳn lên.
Hai người đáng lo nhất về thành tích là Trịnh Bồi Bồi và Lục Gia Diệp đều đang rất hăng hái học tập, khiến cô chủ nhiệm rất vui mừng.
Tối ngày 13 tháng 12, Hạ Chi Tuyển gọi mấy cái xe mui trần đưa cả nhóm đi tới mộtcông viên ở ngoại ô thành phố, cậu còn tự mang theo cả máy ảnh và chân máy ảnh nữa.
Thời tiết đẹp, trời quang, trên trời có trăng sáng, không mây, bầu trời bao la chỉ toàn là những vì sao sáng lấp lánh.
Rời xa thành phố ô nhiễm khói bụi, nơi đây không có các tòa nhà cao tầng, không có ánh đèn giao thông và đèn đường, chỉ có một mặt cỏ lớn, mui xe được mở ra, cả bọn ngồi trên xe ngắm nhìn trời đêm.
Hạ Chi Tuyển xuống xe để dựng máy quay.
Trịnh Bồi Bồi mang theo các loại đồ uống và đồ ăn vặt, bắt đầu phân phát cho mọi người.
Cả đám vui vẻ cười đùa với nhau chờ mưa sao băng, khí trời khá lạnh nhưng bầukhông khí lúc này thì đang rất náo nhiệt và ấm áp.
Lúc lên xe, Lục Gia Diệp thấy Trịnh Bồi Bồi lên trước thì liền nhanh chân đi theo để chiếm chỗ ngồi bên cạnh cô.
Cậu ngồi cạnh Trịnh Bồi Bồi, bên kia là Chu Kiêu và Tô Hàn ngồi với nhau, lòng vô cùng hồi hộp.
Trịnh Bồi Bồi đi phát đồ ăn vặt, cậu cũng rất tích cực mà giúp cô.
Gió hơi lớn nên Hạ Chi Tuyển đi vào xe hỏi Cố Tư Ức: “Lạnh không?”
“không lạnh.” Cố Tư Ức lắc đầu đáp.
Nhưng nhìn gương mặt cô bị lạnh đến đỏ lên, cậu vẫn không thấy yên tâm, liền cầm lấy cái khăn quàng cổ mà cậu đã nhắc cô từ trước là phải mang theo, cẩn thận quàng cho cô.
Quàng kín xong, cậu lại giang tay ôm cô, Cố Tư Ức hơi nhăn nhó giãy dụa, mọi người còn đang ở đây mà.
“anh Ức à, cậu cứ tự nhiên, bọn mình không nhìn thấy gì đâu.” Trịnh Bồi Bồi đứng bên cạnh cười hì hì nói.
“Đúng đó má lúm nhỏ, cứ coi như chúng tôi không tồn tại, đừng xấu hổ.” Lục Gia Diệp hùa theo.
Cố Tư Ức: “…” Hai người này đúng là xứng đôi mà.
Tô Hàn nói: “Sao băng xuất hiện rồi kìa.”
Cả bọn đồng loạt ngẩng lên nhìn trời.
Trong bầu trời đêm rộng lớn sâu thẳm, có một ngôi sao băng rơi xuống, tốc độ của nókhông nhanh, có thể thấy rõ một cái đuôi dài ở đằng sau nó xẹt qua giữa trời.
“Mau cầu nguyện đi.” Trịnh Bồi Bồi chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Cố Tư Ức cũng nhắm mắt lại ước.
Lục Gia Diệp thầm nguyện cầu trong lòng: Ông trời ơi, con muốn theo đuổi được Trịnh Bồi Bồi!
Lúc Cố Tư Ức mở mắt ra thì lại một lần nữa sững sờ bởi cảnh tượng quá đẹp trên bầu trời lúc này.
Sao băng xuất hiện ngày càng nhiều, cứ xẹt qua liên tục không ngớt, có sao băng phát sáng, có sao băng lửa, tỏa ra những màu sắc rực rỡ như hồng, vàng, lam, xanh lá, tô điểm cho bầu trời đêm rộng lớn.
Bữa tiệc thị giác không gì sánh bằng này khiến cho Cố Tư Ức nhìn mà thẫn thờ.
Hạ Chi Tuyển xuống xe, vừa ngắm vừa chụp lại.
một lát sau, cậu nói với Cố Tư Ức: “Em ra đây đi.”
Cố Tư Ức không nhúc nhích, cô không muốn dời mắt khỏi bầu trời.
Hạ Chi Tuyển lại nói: “Ra đây anh chụp cho em mấy kiểu với mưa sao băng.”
“Vâng ạ!” Cố Tư Ức nghe thế thì chạy ngay xuống xe.
cô nghe theo sự chỉ đạo của Hạ Chi Tuyển, đứng cách xa ống kính một khoảng.
Hạ Chi Tuyển nhìn cô trong máy ảnh, dưới bầu trời mưa sao băng, cô gái của cậu đứng đó nở nụ cười rạng rỡ, đẹp không thua kém bất cứ kỳ quan thiên nhiên nào.
Lần này cô rất tự nhiên mà bày ra các kiểu tư thế để chụp ảnh, cậu cũng rất vui khi được làm nhiếp ảnh gia cho riêng cô.
Trịnh Bồi Bồi ngồi không yên: “Học thần, chụp cho tôi mấy kiểu được không?”
Lục Gia Diệp: “Cậu ấy đang bận chụp cho má lúm rồi, hay để tôi chụp cho cậu nhé.”
“Ừ cũng được.” Bây giờ có người chụp ảnh cho mới là quan trọng nhất.
Mấy người khác cũng rối rít lấy điện thoại ra chụp.
Hạ Chi Tuyển chỉnh chế độ chụp tự động rồi đi tới đứng bên cạnh Cố Tư Ức, bất ngờ bế cô lên, làm cô vừa buồn cười vừa sợ kêu to.
Vì đang được cậu bế nên cô chỉ còn biết ôm lấy cổ cậu, đề phòng bị ngã.
Hai người mặt đối mặt, cậu lại nhanh chóng ghé vào hôn lên môi cô, cô không tránh kịp nên mặt đỏ bừng lên.
Máy ảnh đã chụp lại liền mấy kiểu ghi lại những khoảnh khắc thân mật của hai người.
trên bầu trời là hơn một trăm ngôi sao băng sáng rực rỡ, lộng lẫy với nhiều màu sắc, ghi dấu cho một thời thanh xuân tươi đẹp đơn thuần của bọn họ.
Lục Gia Diệp liếc mắt nhìn thấy cảnh hai người kia thân mật ngọt ngào, trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Cậu ta chạy đến bên cạnh Trịnh Bồi Bồi, giơ điện thoại lên nói: “Khó có dịp thế này, bọn mình cũng chụp chung một tấm đi.”
Đối diện trước máy ảnh, Trịnh Bồi Bồi tự động nở một nụ cười tươi.
Lục Gia Diệp nhanh nhẹn nghiêng đầu sang hôn lên má cô một cái, đồng thời tay cũng bấm vào nút chụp hình.
“…” Trịnh Bồi Bồi hóa đá.
cô né vội ra, giận dữ trừng mắt với cậu ta, Lục Gia Diệp nổi lên quyết tâm, giờ đằng nào cũng bị ăn đòn rồi, chết thì cũng phải chết sao cho thật thống khoái!
Cậu ta mang theo tâm trạng như hôm nay là ngày tận thế, tiến tới hôn mạnh lên môi Trịnh Bồi Bồi.
“Aaaaaaaa!!!!” Trịnh Bồi Bồi đẩy cậu ta ra, sợ hãi kêu lên rồi lùi ra sau.
Lục Gia Diệp bắt được tay cô, nói: “Bồi Bồi, làm bạn gái tôi nhé?”
“Cút cút cút cút cút!!!” cô giơ chân lên, điên cuồng đạp cậu ta.
“A, nhẹ thôi nhẹ thôi…Cậu mưu sát chồng đấy à…”
“Cút ngay!” Trịnh Bồi Bồi đỏ bừng mặt quát lên.
Lục Gia Diệp vẫn còn muốn lại gần, nhưng Tô Hàn đã đi tới kéo tay cậu lại, lạnh lùngnói: “Cậu đang trêu ghẹo con gái nhà người ta đấy à?”
“Tôi không có trêu ghẹo! Tôi đang theo đuổi cậu ấy!” Lục Gia Diệp rất có khí phách mà tuyên bố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.