Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em
Chương 60
Vô Ảnh Hữu Tung
24/07/2019
Ở trên xe bus phần lớn đều là học sinh.
Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức ngồi một hàng, Hạ Chi Tuyển và Lục Gia Diệp ngồi đằng sau.
Hạ Chi Tuyển phát hiện ra là từ sau khi lên xe, cái miệng cười của Lục Gia Diệp vẫn chưa khép lại được.
Tuy nhiên cậu cũng thầm suy nghĩ, nếu Cố Tư Ức đã dẫn Trịnh Bồi Bồi đi cùng thì có thêm Lục Gia Diệp sẽ tốt hơn, cậu không thể hất một mình Trịnh Bồi Bồi sang một bên được, nhưng nếu đã có hai người thì sẽ rất dễ dàng.
Nghĩ xong, Hạ Chi Tuyển mới thấy Lục Gia Diệp dễ nhìn hơn một chút.
Lục Gia Diệp: Sao tự dưng ánh mắt của học thần khi nhìn mình lại trở nên hiền hòa hẳn thế nhỉ?
Đến bến, mọi người lần lượt xuống xe.
Cố Tư Ức nhìn quán hồng trà sữa phía đối diện, nỗi khát vọng lại trào dâng, cô liếm môi, nhưng nhìn hàng dài người đang xếp hàng thì lại chán nản nói: “Sao lại đông người mua thế nhỉ?”
Hạ Chi Tuyển hỏi: “Em muốn uống à?”
Cố Tư Ức: “Thôi đông lắm, em không uống đâu, lại phải xếp hàng chờ.”
“Trong thời điểm đặc biệt thì ắt sẽ có giải pháp đặc thù, em chờ nhé.” Hạ Chi Tuyển nói.
“Ơ…” Cố Tư Ức còn đang định nói không cần đâu, nhưng Hạ Chi Tuyển đã đi mất rồi.
“Học thần chiều cậu thật đó.” Trịnh Bồi Bồi kéo tay cô, hâm mộ nói.
Lục Gia Diệp hậm hực: “Chỉ là mua trà sữa thôi mà, tôi cũng mua được.”
“Cậu ngay cả ẩn ý trong lời nói của người ta mà còn không nghe ra thì mua trà sữa cái quái gì?” Trịnh Bồi Bồi ghét bỏ nói.
Lục Gia Diệp: “…”
Đúng thật là cậu ta cũng không hiểu lắm là vì sao học thần lại đột nhiên đi mua trà sữa như vậy.
Không đầy một lát sau Hạ Chi Tuyển đã xách bốn cốc lớn đồ uống nóng quay về, chia từng cốc cho bốn người.
Cố Tư Ức vui vẻ nói: “Sao anh mua được nhanh thế?”
“Anh có cách.” Hạ Chi Tuyển đáp.
Vừa rồi cậu đã nhờ người đang đứng xếp hàng thứ hai mua hộ mình luôn, vốn còn định trả cho người ta một chút tiền cảm ơn, nào ngờ cô gái kia vừa mới nhìn cậu một cái là mở to mắt rồi điên cuồng gật đầu luôn, không chút do dự mà mua giúp cậu.
Sau khi nhận được đồ, cô gái đó còn muốn xin wechat của cậu, cậu nói: “Ngại quá, bạn gái tôi đang đứng chờ ngoài kia.”
Nói xong liền quay đi luôn.
Cô gái kia nhìn bóng lưng cao gầy của cậu thì thầm gào khóc, sao mấy anh đẹp trai đều là hoa đã có chủ hết rồi thế?
Trên đường giăng đèn kết hoa, không khí cực kì náo nhiệt, tràn ngập cảm giác của ngày lễ.
Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức tay trong tay bước đi, không có phần cho Hạ Chi Tuyển…
Thân phận bạn trai ấy mà, gặp bạn thân của bạn gái thì cũng phải đứng dẹp sang một bên thôi.
Bốn người đi ngang qua một phòng thể thao điện tử*, đúng lúc bên trong đang diễn ra cuộc thi, Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức đều có hứng thú muốn xem, Lục Gia Diệp lập tức tranh việc đi mua vé, cả bọn ngồi vào khu VIP xem thi đấu.
*Thể thao điện tử (eSports) là hình thức tổ chức cuộc thi chơi điện tử giữa nhiều người chơi, đặc biệt giữa những tuyển thủ chuyên nghiệp. (Theo Wiki)
Trịnh Bồi Bồi ngồi bên trái Cố Tư Ức, Hạ Chi Tuyển thì ngồi bên phải cô, Lục Gia Diệp ngồi bên cạnh Hạ Chi Tuyển.
Hạ Chi Tuyển tranh thủ cơ hội này nắm tay Cố Tư Ức, dường như là không cam lòng nên nắm rất chặt.
“…” Cố Tư Ức chớp chớp mắt, mặt hơi ửng hồng, nhưng cô không giãy ra mà rất ngoan ngoãn nhìn lên màn hình.
Trong hai đội thì có một đội đánh cực kì trơn tru, tung ra những chiêu thức tàn bạo để đuổi giết đối thủ.
Trịnh Bồi Bồi và Lục Gia Diệp thường xuyên chơi game cùng nhau, nhìn cảnh tượng đang diễn ra thì đều bật cười, ở giữa có Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức chắn nên cả hai phải cúi xuống thì mới nhìn được nhau, đồng thanh cười ha ha.
Cười được một nửa thì Trịnh Bồi Bồi mới nhớ ra là mình đang cãi nhau với tên ngốc kia, mặt liền cứng đờ lại, chậm rãi thu hồi nụ cười, thuận tiện lườm cậu ta một cái rồi ngồi thẳng người lên.
“…” Lục Gia Diệp cảm thấy cực kì vô tội.
Xem thi đấu xong, cả bọn đi ra ngoài, Trịnh Bồi Bồi nói: “Ở công viên đằng kia có biểu diễn ca nhạc đấy, nghe nói là có rất nhiều nghệ sỹ nổi tiếng đến, bọn mình qua đó xem đi.”
“Được.” Hạ Chi Tuyển khó có khi nào đồng ý với cô bạn này.
Cái kiểu biểu diễn công khai thế này, trừ khu vực VIP sát sân khấu phải có vé vào ra thì bên ngoài toàn người là người đứng vây xem đông nghịt.
Sân khấu được dựng rất cao nên cũng đủ để xem, không đến nỗi phải đứng nhìn gáy của người đằng trước.
Hạ Chi Tuyển nắm tay Cố Tư Ức nói: “Bên này ít người, qua đây đi.”
Cố Tư Ức để yên cho cậu nắm tay dắt đi.
“Bên kia góc nhìn đẹp hơn, ra đó đi.” Cậu lại kéo cô đi tiếp.
“A…” Trong dòng người dày đặc bị va vào nhau liên tục, cô đã không phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi, cảm giác an toàn duy nhất chính là bàn tay của học thần đang nắm lấy tay cô.
Lục Gia Diệp đứng trong đám đông, bị người trước người sau xô đẩy cảm thấy không thoải mái chút nào, cậu chủ con nhà giàu làm cái gì cũng được đãi ngộ hạng VIP, sao mà quen được với kiểu đứng xem biểu diễn thế này, cậu quay sang nhìn Trịnh Bồi Bồi, thấy cô cũng không được vui cho lắm.
Lục Gia Diệp vỗ vai Trịnh Bồi Bồi nói: “Lên phía trước đi, tôi sẽ nghĩ cách để được vào bên trong ngồi.”
“Nếu được thế thì… Tốt quá.” Trịnh Bồi Bồi quay sang muốn nắm tay Cố Tư Ức, kết quả nhìn xung quanh đều không thấy người quen… Anh Ức đâu rồi? Cả học thần nữa?
“Hai người kia đi đâu rồi?” Trịnh Bồi Bồi lo lắng, “Liệu có bị lạc không?”
“Cậu yên tâm đi, có A Tuyển rồi, cậu ấy chắc chắn sẽ trông chừng má lúm.” Lục Gia Diệp nói, “Đôi đó tám chín phần là đã chuồn đi chơi riêng rồi, hưởng thụ thế giới hai người, cậu nghĩ cho người ta chút đi, đừng có chạy tới làm bóng đèn nữa.”
“Này, ai làm bóng đèn đi theo Hạ Chi Tuyển thế hả? Còn không biết xấu hổ mà dạy tôi?” Trịnh Bồi Bồi không phục.
Vì tôi muốn được cùng cậu đi đón Giáng Sinh mà… Lục Gia Diệp có nỗi lòng không thể nói ra, đành phải giả vờ nhận sai: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, bản thân tôi cũng là bóng đèn sáng 1000W mà còn dám lên mặt dạy dỗ cậu.”
Trịnh Bồi Bồi khẽ hừ một tiếng.
“Đi thôi, chúng ta lên phía trước đi, đừng quản đôi kia làm gì nữa.” Lục Gia Diệp ôm vai Trịnh Bồi Bồi đi.
Hạ Chi Tuyển thành công bắt cóc Cố Tư Ức mà không để lại dấu vết, hai người đứng trong đám đông xem biểu diễn.
Vốn đang đứng cạnh nhau, nhưng cậu sợ những người xung quanh đụng vào cô nên lại đứng ra phía sau, vòng tay ôm lấy cô, bao bọc cô trong ngực mình.Cố Tư Ức ngẩng mặt lên nhìn, đúng lúc Hạ Chi Tuyển cúi đầu xuống, cô nhìn đôi mắt sáng như sao và dịu dàng như biển cả của cậu, khẽ mỉm cười, cậu hỏi: “Em cười gì?”
“Không nói cho anh biết!” Cô thầm trộm mừng trong lòng, sao mình lại có một người bạn trai đẹp trai đến vậy cơ chứ?
Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ rút thăm trúng trưởng được cái gì, chỉ duy nhất bây giờ là rút được một phần thưởng quá lớn.
Không có tiết mục gì hay nên Cố Tư Ức không tập trung xem, lại nhớ mình có mang theo quà, phải tranh thủ lúc Trịnh Bồi Bồi với Lục Gia Diệp không có ở đây mà tặng cho anh luôn, không thì lát nữa sẽ không có cơ hội.
Cô tỏ vẻ lơ đãng nói với Hạ Chi Tuyển: “À đúng rồi, em có quà tặng anh này.”
Hạ Chi Tuyển giả vờ trêu cô: “À đúng rồi? Hời hợt thế thôi sao? Quà em mới nhặt được trên đường đấy à?”
“…Không phải mà.” Cố Tư Ức ấm ức.
Hạ Chi Tuyển véo nhẹ cái má mềm mại của cô, “Nếu vậy thật thì cũng không sao, cho dù em có nhặt một cái lá cây trên đường để tặng anh thì anh cũng sẽ coi nó là báu vật.”
“…” Cố Tư Ức tuy rất vui nhưng ngoài miệng vẫn phản bác, “Làm gì có chuyện đó được chứ.”
“Ở đây đông người quá, bọn mình qua bên kia đi.” Cố Tư Ức kéo Hạ Chi Tuyển ra chỗ vách chắn, chỗ này không chật chội như trong kia, dễ lấy quà hơn.
Cô lấy từ trong túi đeo trên người ra một cái hộp quà rất đẹp rồi đưa cho Hạ Chi Tuyển.
Cậu khẽ mỉm cười, nhận lấy rồi mở ra xem.
Bên trong hộp là một chiếc vòng tay nam tết dây đỏ của Tiffany.
Cậu hỏi: “Cái này có đắt không?”
“Cũng bình thường…”
“Vòng của hãng này ít nhất cũng phải mấy ngàn, em lấy tiền ở đâu ra?” Cậu có phần nghiêm khắc nhìn cô.
“Em tự kiếm ra đó!” Cố Tư Ức vỗ ngực tự hào, “Em có gửi bản thảo cho một tạp chí, được người ta gửi tiền nhuận bút cho!”
“Em còn viết văn sao?” Hạ Chi Tuyển nhíu mày, cậu thấy hơi ngạc nhiên.
“Kì thi giữa kì điểm Văn của em rất cao mà, bình thường em cũng đọc rất nhiều sách báo và tiểu thuyết, cho nên cũng muốn thử viết bài gửi xem sao…”
Thật ra một phần cũng là vì cô bị Hạ Chi Tuyển kích thích, trước kì thi hai người có ra ngoài học thêm, cô muốn mời cậu ăn cơm mà cậu lại lấy lý do không nên tiêu tiền của bố mẹ để từ chối, cho nên cô liền vắt óc suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể tự kiếm ra tiền.
Gõ code như Hạ Chi Tuyển thì không thể rồi, cô cực kì dốt máy tính, nếu mày mò học thì quá lãng phí thời gian, bố mẹ mà biết thì có khi còn đánh cô ấy chứ.Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ còn lại mỗi công việc viết bài cho tạp chí, không ngờ đúng là cô đã nhận được khoản lương đầu tiên trong đời nhờ nó, tuy không nhiều nhưng cũng đủ khiến cô thỏa mãn rồi.Sau khi nhận được tiền nhuận bút, việc đầu tiên cô làm chính là lên kế hoạch đi mua quà Giáng Sinh cho Hạ Chi Tuyển, tiền còn dư thì sẽ mời mấy cô bạn ra ngoài ăn một bữa.
Nhưng mà…Tiền nhuận bút được ba ngàn bảy, đi mua cái vòng tay hết ba ngàn bảy luôn, chẳng thừa ra một đồng nào.
*3700 tệ = khoảng 12,5 triệu đồng.
Còn bữa ăn mời mấy cô bạn thì… Thôi để lần sau đi.
“Đẹp không?” Cô háo hức chờ mong nhìn cậu.
Tuy đã tiêu hết số tiền mà mình vừa kiếm được, nhưng cô lại chẳng hề thấy xót một chút nào, chỉ muốn nghe anh khen một tiếng thôi.
Hạ Chi Tuyển nhìn thẳng vào mắt cô, nói nhỏ: “Không đẹp bằng em.”
“…” Cố Tư Ức đỏ mặt, sẵng giọng: “Anh nghiêm túc đi mà…Có thích hay không…”
Hạ Chi Tuyển ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, đang định nói thì đám đông bỗng dưng xôn xao hẳn lên.
Vì có mấy nghệ sỹ nổi tiếng xuất hiện nên một đám người trẻ chen lấn xô đẩy nhau để tiến lại gần, cục diện bỗng trở nên mất kiểm soát, lúc này chỉ sợ nhất là giẫm đạp lên nhau.Đám đông không ngừng di chuyển, người thì muốn lao lên, người lại muốn bỏ đi, vốn đang là một buổi biểu diễn vui vẻ thì bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Càng ngày càng nhiều người ào ra phía họ, Hạ Chi Tuyển vội nói: “Đừng cử động, cứ dựa vững vào vách chắn thôi.”
Cố Tư Ức gật đầu, cô biết lúc này không nên tự ý chạy đi, nhỡ lại ngã ra thì xong đời.
Hạ Chi Tuyển vòng tay qua người cô, bám vào hai bên vách chắn, dùng cơ thể mình tạo cho cô một không gian riêng.
Đám đông cứ ào ra va vào cậu, có người thì chen lấn có người lại cầm cả máy quay, cứ đi qua là đụng trúng người cậu.
Cố Tư Ức bất ngờ giơ tay lên ôm Hạ Chi Tuyển.
“Bỏ tay xuống!” Cậu nghiêm giọng.
Cố Tư Ức không nghe, hai cánh tay vẫn ôm chặt cậu.
“Cố Tư Ức, bỏ tay xuống!” Hạ Chi Tuyển nói lại một lần nữa, ánh mắt hiện lên sự tức giận, giọng cũng gay gắt hơn.
“Em không bỏ! Nếu anh muốn thì anh buông tay ra trước đi! Không phải anh cũng đang bảo vệ em đấy sao!” Cố Tư Ức bướng bỉnh nói.
Hạ Chi Tuyển lần đầu tiên cảm thấy bất lực với cô, hai cánh tay cậu đang chống lên vách chắn, vì không muốn cô bị người ta đụng vào nên không thể bỏ tay xuống để kéo tay cô ra được.
Sao cô không thể ngoan ngoãn ở yên trong vùng an toàn mà cậu đã tạo ra cơ chứ?
Phía bên kia, Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồi đã đứng ngay sát khu VIP rồi, cả hai không đi vào được nên chỉ đứng bên ngoài hàng rào ngăn cách, tình hình ở đây còn thảm hơn, một đám fan hâm mộ đang điên cuồng muốn phá rào chắn mà lao vào, nhiều người còn ngã trái ngã phải.
Lục Gia Diệp dứt khoát đá đổ cái rào chắn trước mặt, che chở cho Trịnh Bồi Bồi đi lên, không làm thế thì chẳng mấy chốc sẽ bị đám người phía sau chen ngã mất thôi.
“Bọn mình ra phía sau sân khấu đi.” Cậu kéo tay cô nói.
Đang đi thì có một anh bảo vệ chạy tới đẩy Trịnh Bồi Bồi, “Đi ra ngoài ngay!”
Lục Gia Diệp ôm Trịnh Bồi Bồi vào lòng, đẩy người bảo vệ kia ra, gầm lên: “Con mẹ ông thử động đến cô ấy một lần nữa cho tôi xem nào!”
Nhân viên an ninh kia còn không cao bằng Lục Gia Diệp, khí thế có phần kém hơn, hắn ta cứng nhắc nói: “Không được đi vào đây!”
Lục Gia Diệp trợn mắt nói: “Cút! An Sâm là anh em kết nghĩa của ông đây đấy biết chưa! Tôi đi tìm hắn!”
Vừa rồi cậu nói sẽ nghĩ cách đưa Trịnh Bồi Bồi vào khu VIP là vì muốn dùng quan hệ để đi cửa sau, ai ngờ người kia lúc ra ngoài làm việc lại không mang theo điện thoại cá nhân nên không thể liên lạc được.
Ngôi sao An Sâm đang được các vệ sĩ hộ tống phía sau sân khấu nghe thấy tiếng của Lục Gia Diệp thì lập tức quay đầu nhìn, vội nói: “Đó là bạn tôi, cho bọn họ vào đi!”
Vất vả lắm hắn mới quen được người của nhà họ Lục, nên cũng muốn tạo quan hệ với cậu chủ Lục của nhà đó.
Có nhân viên đi tới đón, Lục Gia Diệp lúc này mới tỏ ra đắc ý nói với Trịnh Bồi Bồi: “Tôi nói rồi mà, tôi với An Sâm là anh em tốt.”
Trịnh Bồi Bồi phì cười, khó có lúc không mở miệng mắng cậu ta ngốc.
Xe cảnh sát rú còi ầm ĩ, sơ tán dòng người đang chen lấn nhau.
Thật may là mọi thứ đã nhanh chóng trở lại bình thường.
Hạ Chi Tuyển nắm tay Cố Tư Ức đi thẳng về phía trước, cho đến tận lúc vào trung tâm thương mại thì mới dừng lại.
Hai người ngồi ở khu nghỉ ngơi, Hạ Chi Tuyển kéo ống tay áo của cô lên xem cánh tay cô có bị thương không.
Lúc nhìn thấy một vết bầm tím, ánh mắt cậu thay đổi hẳn…
Cố Tư Ức nói nhỏ: “Chỉ là bị một vật gì đó đụng phải thôi, không sao đâu…”
“Nếu đứng yên thì em đã không bị thương rồi, sao lại không chịu nghe lời thế hả?” Hạ Chi Tuyển nghiêm giọng, sắc mặt rất đáng sợ.
“Chẳng lẽ em phải trơ mắt nhìn anh bị người ta đụng vào sao?” Cô cãi lại, hai mắt đỏ lên.
“Em là con gái, yếu đuối như thế thì giúp được cái gì?” Cậu hỏi ngược lại cô.
“…” Cố Tư Ức quay mặt đi, cắn chặt môi.
Đây là lần đầu tiên cô bị Hạ Chi Tuyển nghiêm mặt trách mắng thế này, tâm trạng không tốt chút nào.
Cô đứng phắt dậy, một mình đi ra ngoài.
Hạ Chi Tuyển nhìn bóng lưng cô, thở dài một cái, tâm trạng lo lắng ban nãy bây giờ vẫn còn chưa tiêu tan đi được.
Trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới việc sẽ bảo vệ cho ai, còn hiện tại cậu chỉ muốn che chở thật tốt cho cô gái nhỏ kia, cô chỉ bị một chút tổn thương thôi cũng khiến cho cậu khó mà chấp nhận được.
Hạ Chi Tuyển thấy bóng dáng cô sắp biến mất khỏi tầm mắt thì lập tức đứng dậy đuổi theo.
Ở cổng trung tâm thương mại, Hạ Chi Tuyển bắt lấy tay Cố Tư Ức.
Cô quay lưng đi không chịu nhìn cậu.
Cậu thở dài nói: “Anh không mắng em nữa được chưa?”
Cố Tư Ức không đáp, cô giằng tay ra rồi tiếp tục đi thẳng, không để ý đến cậu.
Hạ Chi Tuyển đi bên cạnh cô, không biết nên nói gì, cậu chưa từng xin lỗi ai, cũng không có kinh nghiệm dỗ dành con gái.
Giờ phút này, đến học thần cũng đành bó tay, chỉ biết yên lặng mà đi theo cô thôi.
Cố Tư Ức cứ đi mãi đi mãi, cho đến khi khống chế được cảm xúc ấm ức tủi thân trong lòng thì mới dừng lại, quay người nhìn Hạ Chi Tuyển.
Hạ Chi Tuyển cũng dừng lại nhìn cô.
Cố Tư Ức mở to đôi mắt long lanh nước nhìn cậu nói: “Em giận rồi mà anh cũng không biết dỗ em à?”
Hạ Chi Tuyển: “…”
“Nếu bây giờ anh nói xin lỗi em, vừa rồi anh không nên hung dữ với em thì em sẽ tha thứ cho anh.” Cố Tư Ức nói.
“…” Hạ Chi Tuyển cảm thấy tim mình sắp tan chảy đến nơi rồi, bước lên một bước ôm cô vào lòng.
“Ai muốn anh ôm chứ…” Cô giãy dụa trong lòng cậu.
Hạ Chi Tuyển ôm chặt lấy cô, nói: “Anh xin lỗi em, vừa rồi anh không nên hung dữ với em, là tại anh quá nóng nảy, với cả…”
Cố Tư Ức đã ngoan ngoãn đứng yên rồi, “Với cả cái gì?”
“Anh rất thích cái vòng tay em tặng.” Hạ Chi Tuyển gật đầu, “Ừm, thật ra điều anh muốn nói là như vậy cơ, mấy câu ban nãy là cái đứa ngốc nào nói ý chứ không phải anh, không liên quan gì đến anh hết.”
Cố Tư Ức không nhịn được cười: “Anh cũng biết chối bỏ trách nhiệm lắm đó…”
Hạ Chi Tuyển nghe thấy tiếng cười của cô, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tư Ức khẽ đẩy cậu ra, dịu dàng hỏi: “Anh có làm sao không? Ban nãy bị xô đẩy liên tục như vậy…”
“Không sao, anh là đàn ông mà, thân thể cường tráng.” Hạ Chi Tuyển nói.
Cố Tư Ức tự dưng lại nhớ đến body của cậu…Mặt lại đỏ lên.
Hạ Chi Tuyển đưa cái vòng tay cho cô, nói: “Em đeo vào cho anh đi.”
Cố Tư Ức vội vàng xua đi mấy hình ảnh trong đầu, nhận lấy cái vòng rồi đeo lên cổ tay Hạ Chi Tuyển.
Da của cậu rất trắng, đeo thêm chiếc vòng màu đỏ trông càng thêm bắt mắt.
Cố Tư Ức nhìn mà vui lắm, nhưng cô không hề biết rằng Hạ Chi Tuyển chưa từng đeo gì trên tay cả, lên cấp ba học sinh thường có mốt đeo vòng tay hoặc dây chuyền, còn bấm khuyên tai nữa, nhưng cậu thì không bao giờ, kể cả mấy cái vòng ngọc được người thân đưa cho vào các dịp lễ Tết thì cậu cũng chỉ nhận rồi để trong ngăn kéo.
Cậu là người theo chủ nghĩa tối giản, hoàn toàn vô cảm với mấy thứ đồ trang sức vướng víu.
Nhưng mà cậu lại không hề kháng cự khi nhìn Cố Tư Ức đeo cái vòng vào tay mình.
Có thể nói là cam tâm tình nguyện bị trói buộc bởi tấm lòng của cô.
Đeo xong, Cố Tư Ức lại kéo tay cậu ngắm nghía, cười nói: “Đẹp quá.”
Hạ Chi Tuyển nhìn cái vòng màu đỏ, cười nói: “Em đang dùng cái này để đánh dấu đây là bạn trai mình đấy à?”
“…” Cố Tư Ức đỏ bừng mặt, “Gì chứ!”
“Ơ, Bồi Bồi đâu rồi? Cậu ấy với Lục Gia Diệp đi đâu không biết, liệu có làm sao không?” Cố Tư Ức bây giờ mới nhớ ra tối hôm nay không phải là buổi hẹn của hai người, mà là bốn người lận.
Hạ Chi Tuyển nói: “Không sao đâu, vừa rồi anh đã gọi điện thoại rồi, hai đứa nó đang ở sau sân khấu xem biểu diễn.”
“Vậy à…” Cố Tư Ức yên tâm rồi.
Hạ Chi Tuyển nắm tay cô: “Bọn mình không cần phải đợi nhau đâu, chơi xong rồi tự về trường cũng được.”
“Vâng…”
Hai người tay trong tay bước đi, Hạ Chi Tuyển cuối cùng cũng được ở riêng với cô bạn gái nhỏ của mình rồi.
Cậu nói: “Anh cũng có quà tặng em.”
“Thật không?” Cố Tư Ức háo hức hỏi.
“Em chờ mong cả tối nay rồi đúng không?” Hạ Chi Tuyển cười nhìn cô.
Cố Tư Ức xấu hổ, đúng là cô rất mong, nhưng lại ngượng không dám hỏi, tất nhiên ngoài miệng vẫn phải chối: “Đâu có, em thế nào cũng được mà.”
Hai người đi tới khu nghỉ ngơi dưới cây đại thụ, Hạ Chi Tuyển lấy hộp quà trong túi ra.
Cố Tư Ức nhanh nhẹn mở hộp, nhìn thấy đó là một cái khung ảnh điện tử màu xanh* của một thương hiệu có tiếng với thiết kế rất đẹp, nhìn như hàng thủ công mỹ nghệ vậy.
*Khung ảnh điện tử: Là một màn hình tinh thể lỏng và có bộ nhớ, có thể chuyển ảnh từ máy ảnh vào thẳng bộ nhớ đó và hiện từng ảnh lên màn hình, khung ảnh có thể thay đổi hình ảnh hiển thị theo yêu cầu của người sử dụng.
Cô cảm thán từ tận đáy lòng: “Đẹp quá!”
Hạ Chi Tuyển: “Em mở ra xem đi.”
“…” Cố Tư Ức loay hoay mãi mà màn hình vẫn đen ngòm, không còn cách nào khác là quay sang cầu cứu bạn trai.
Hạ Chi Tuyển buồn cười, cậu mở máy lên rồi đưa lại cho cô, cô đưa tay ra chạm vào màn hình…
Có ảnh chụp trên núi Nga Mi, ảnh ở Thành Đô, cả hình mưa sao băng mới chụp gần đây nữa…
Cô nhìn mình trong ảnh, không nhịn được mà nói: “Cô gái xinh đẹp này là em thật sao? Rất xinh đúng không? Còn mấy cái hình này anh chụp lúc nào vậy? Em không biết đó… Sao anh chụp nhiều thế!”
Cố Tư Ức ngồi ngắm từng bức ảnh, lúc lướt đến ảnh chụp chung của cô và Hạ Chi Tuyển thì mặt hơi nóng lên, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Ngắm một lúc lâu, cô mới tắt máy đi, nhìn Hạ Chi Tuyển cười nói: “Cảm ơn anh đã chụp cho em nhiều ảnh đẹp như vậy! Em vui lắm!”
Chả trách mà con gái đều muốn tìm được một người bạn trai biết chụp ảnh, đúng là thích thật!
Hạ Chi Tuyển nhìn cô chăm chú: “Trước kia khi còn chưa là bạn gái anh, lúc nhận quà em nói cảm ơn cũng được, nhưng bây giờ cũng thế sao?”
“…” Cố Tư Ức hơi hơi hiểu ý của cậu rồi.
Hạ Chi Tuyển không thúc giục, chỉ yên lặng nhìn cô.
Cố Tư Ức bất ngờ rướn người lại gần, hôn nhanh vào má cậu một cái.
Hạ Chi Tuyển khẽ run lên, lần nào được cô hôn cậu cũng đều có cảm giác như vậy, phải mất mấy giây mới tiêu hóa hết được dư vị này.
Cậu chỉ vào môi mình: “Chỗ này có được không?”
“Không được!” Cố Tư Ức bỏ chạy.
Hạ Chi Tuyển đứng dậy đuổi theo.
Cô cầm di động lên nhìn giờ, nói: “Không còn sớm nữa, bọn mình về trường thôi.”
“Ừ, đi lên kia bắt xe về.”
Hai người chậm rãi bước đi trên đường, Cố Tư Ức lại nhớ đến hai người kia, liền hỏi: “Lục Gia Diệp thích Bồi Bồi thật sao?”
“Chắc vậy.” Hạ Chi Tuyển đáp.
“Thế còn Tô Hàn?”
“Chắc cũng thế nốt.”
“Vậy phải làm sao bây giờ, Bồi Bồi nên theo ai thì được đây?” Cố Tư Ức sầu não, “Cả hai cậu ấy đều rất tốt.”
“Không cần nghĩ nhiều làm gì, cứ để thời gian trả lời thôi.”
“…Để thời gian trả lời sao?”
“Có những chuyện dù muốn cũng không thể nhận được đáp án ngay lập tức, nhưng chỉ cần chờ đợi là sẽ có câu trả lời.”
Cố Tư Ức sững sờ nhìn Hạ Chi Tuyển, cậu đón nhận ánh mắt phức tạp của cô, hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Anh trưởng thành thật đó nha bạn học Hạ, nói chuyện nghe cứ như người lớn vậy.”
“…”
“Số tuổi tâm hồn của anh liệu có bằng mấy chú già không nhỉ? Huhu, em không thích yêu ông chú đâu, em thích tiểu thịt tươi cơ…Này! Aaaaa –”
Cố Tư Ức còn chưa trêu đủ thì đã bị Hạ Chi Tuyển bế bổng lên.
“Thả em xuống đi mà…”
Hạ Chi Tuyển không nghe, cứ thế bế cô đi trước mặt mọi người, cô nhóc này thỉnh thoảng lại hư lắm, phải dạy dỗ lại.
Trên đường người đến người đi, ai cũng đưa mắt nhìn đôi tình nhân trẻ, không khỏi cảm thán tuổi trẻ thật tuyệt, thời thanh xuân của ai cũng luôn tràn đầy sức sống, thoải mái vung cẩu lương ra đường.
Tới bến xe bus, Hạ Chi Tuyển mới cho Cố Tư Ức xuống rồi đi mua cho cô một xiên kẹo hồ lô.
Lúc cậu quay về, Cố Tư Ức vui vẻ muốn đưa tay ra cầm, cậu lại nói: “Dính lắm, để anh cầm cho.”
“…” Cậu không cho cô cầm, cô đành phải há miệng ra cho cậu đút thôi.
Lúc cô ghé đầu ra trước để cắn mứt quả, còn chưa chạm được vào nó thì Hạ Chi Tuyển đã giơ xiên kẹo lên cao, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Bốn cánh môi mềm mại chạm vào nhau…
Đối với cậu mà nói thì đêm Giáng Sinh năm nay, phải đến tận giây phút này mới thật sự trở nên trọn vẹn.
Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức ngồi một hàng, Hạ Chi Tuyển và Lục Gia Diệp ngồi đằng sau.
Hạ Chi Tuyển phát hiện ra là từ sau khi lên xe, cái miệng cười của Lục Gia Diệp vẫn chưa khép lại được.
Tuy nhiên cậu cũng thầm suy nghĩ, nếu Cố Tư Ức đã dẫn Trịnh Bồi Bồi đi cùng thì có thêm Lục Gia Diệp sẽ tốt hơn, cậu không thể hất một mình Trịnh Bồi Bồi sang một bên được, nhưng nếu đã có hai người thì sẽ rất dễ dàng.
Nghĩ xong, Hạ Chi Tuyển mới thấy Lục Gia Diệp dễ nhìn hơn một chút.
Lục Gia Diệp: Sao tự dưng ánh mắt của học thần khi nhìn mình lại trở nên hiền hòa hẳn thế nhỉ?
Đến bến, mọi người lần lượt xuống xe.
Cố Tư Ức nhìn quán hồng trà sữa phía đối diện, nỗi khát vọng lại trào dâng, cô liếm môi, nhưng nhìn hàng dài người đang xếp hàng thì lại chán nản nói: “Sao lại đông người mua thế nhỉ?”
Hạ Chi Tuyển hỏi: “Em muốn uống à?”
Cố Tư Ức: “Thôi đông lắm, em không uống đâu, lại phải xếp hàng chờ.”
“Trong thời điểm đặc biệt thì ắt sẽ có giải pháp đặc thù, em chờ nhé.” Hạ Chi Tuyển nói.
“Ơ…” Cố Tư Ức còn đang định nói không cần đâu, nhưng Hạ Chi Tuyển đã đi mất rồi.
“Học thần chiều cậu thật đó.” Trịnh Bồi Bồi kéo tay cô, hâm mộ nói.
Lục Gia Diệp hậm hực: “Chỉ là mua trà sữa thôi mà, tôi cũng mua được.”
“Cậu ngay cả ẩn ý trong lời nói của người ta mà còn không nghe ra thì mua trà sữa cái quái gì?” Trịnh Bồi Bồi ghét bỏ nói.
Lục Gia Diệp: “…”
Đúng thật là cậu ta cũng không hiểu lắm là vì sao học thần lại đột nhiên đi mua trà sữa như vậy.
Không đầy một lát sau Hạ Chi Tuyển đã xách bốn cốc lớn đồ uống nóng quay về, chia từng cốc cho bốn người.
Cố Tư Ức vui vẻ nói: “Sao anh mua được nhanh thế?”
“Anh có cách.” Hạ Chi Tuyển đáp.
Vừa rồi cậu đã nhờ người đang đứng xếp hàng thứ hai mua hộ mình luôn, vốn còn định trả cho người ta một chút tiền cảm ơn, nào ngờ cô gái kia vừa mới nhìn cậu một cái là mở to mắt rồi điên cuồng gật đầu luôn, không chút do dự mà mua giúp cậu.
Sau khi nhận được đồ, cô gái đó còn muốn xin wechat của cậu, cậu nói: “Ngại quá, bạn gái tôi đang đứng chờ ngoài kia.”
Nói xong liền quay đi luôn.
Cô gái kia nhìn bóng lưng cao gầy của cậu thì thầm gào khóc, sao mấy anh đẹp trai đều là hoa đã có chủ hết rồi thế?
Trên đường giăng đèn kết hoa, không khí cực kì náo nhiệt, tràn ngập cảm giác của ngày lễ.
Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức tay trong tay bước đi, không có phần cho Hạ Chi Tuyển…
Thân phận bạn trai ấy mà, gặp bạn thân của bạn gái thì cũng phải đứng dẹp sang một bên thôi.
Bốn người đi ngang qua một phòng thể thao điện tử*, đúng lúc bên trong đang diễn ra cuộc thi, Trịnh Bồi Bồi và Cố Tư Ức đều có hứng thú muốn xem, Lục Gia Diệp lập tức tranh việc đi mua vé, cả bọn ngồi vào khu VIP xem thi đấu.
*Thể thao điện tử (eSports) là hình thức tổ chức cuộc thi chơi điện tử giữa nhiều người chơi, đặc biệt giữa những tuyển thủ chuyên nghiệp. (Theo Wiki)
Trịnh Bồi Bồi ngồi bên trái Cố Tư Ức, Hạ Chi Tuyển thì ngồi bên phải cô, Lục Gia Diệp ngồi bên cạnh Hạ Chi Tuyển.
Hạ Chi Tuyển tranh thủ cơ hội này nắm tay Cố Tư Ức, dường như là không cam lòng nên nắm rất chặt.
“…” Cố Tư Ức chớp chớp mắt, mặt hơi ửng hồng, nhưng cô không giãy ra mà rất ngoan ngoãn nhìn lên màn hình.
Trong hai đội thì có một đội đánh cực kì trơn tru, tung ra những chiêu thức tàn bạo để đuổi giết đối thủ.
Trịnh Bồi Bồi và Lục Gia Diệp thường xuyên chơi game cùng nhau, nhìn cảnh tượng đang diễn ra thì đều bật cười, ở giữa có Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức chắn nên cả hai phải cúi xuống thì mới nhìn được nhau, đồng thanh cười ha ha.
Cười được một nửa thì Trịnh Bồi Bồi mới nhớ ra là mình đang cãi nhau với tên ngốc kia, mặt liền cứng đờ lại, chậm rãi thu hồi nụ cười, thuận tiện lườm cậu ta một cái rồi ngồi thẳng người lên.
“…” Lục Gia Diệp cảm thấy cực kì vô tội.
Xem thi đấu xong, cả bọn đi ra ngoài, Trịnh Bồi Bồi nói: “Ở công viên đằng kia có biểu diễn ca nhạc đấy, nghe nói là có rất nhiều nghệ sỹ nổi tiếng đến, bọn mình qua đó xem đi.”
“Được.” Hạ Chi Tuyển khó có khi nào đồng ý với cô bạn này.
Cái kiểu biểu diễn công khai thế này, trừ khu vực VIP sát sân khấu phải có vé vào ra thì bên ngoài toàn người là người đứng vây xem đông nghịt.
Sân khấu được dựng rất cao nên cũng đủ để xem, không đến nỗi phải đứng nhìn gáy của người đằng trước.
Hạ Chi Tuyển nắm tay Cố Tư Ức nói: “Bên này ít người, qua đây đi.”
Cố Tư Ức để yên cho cậu nắm tay dắt đi.
“Bên kia góc nhìn đẹp hơn, ra đó đi.” Cậu lại kéo cô đi tiếp.
“A…” Trong dòng người dày đặc bị va vào nhau liên tục, cô đã không phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi, cảm giác an toàn duy nhất chính là bàn tay của học thần đang nắm lấy tay cô.
Lục Gia Diệp đứng trong đám đông, bị người trước người sau xô đẩy cảm thấy không thoải mái chút nào, cậu chủ con nhà giàu làm cái gì cũng được đãi ngộ hạng VIP, sao mà quen được với kiểu đứng xem biểu diễn thế này, cậu quay sang nhìn Trịnh Bồi Bồi, thấy cô cũng không được vui cho lắm.
Lục Gia Diệp vỗ vai Trịnh Bồi Bồi nói: “Lên phía trước đi, tôi sẽ nghĩ cách để được vào bên trong ngồi.”
“Nếu được thế thì… Tốt quá.” Trịnh Bồi Bồi quay sang muốn nắm tay Cố Tư Ức, kết quả nhìn xung quanh đều không thấy người quen… Anh Ức đâu rồi? Cả học thần nữa?
“Hai người kia đi đâu rồi?” Trịnh Bồi Bồi lo lắng, “Liệu có bị lạc không?”
“Cậu yên tâm đi, có A Tuyển rồi, cậu ấy chắc chắn sẽ trông chừng má lúm.” Lục Gia Diệp nói, “Đôi đó tám chín phần là đã chuồn đi chơi riêng rồi, hưởng thụ thế giới hai người, cậu nghĩ cho người ta chút đi, đừng có chạy tới làm bóng đèn nữa.”
“Này, ai làm bóng đèn đi theo Hạ Chi Tuyển thế hả? Còn không biết xấu hổ mà dạy tôi?” Trịnh Bồi Bồi không phục.
Vì tôi muốn được cùng cậu đi đón Giáng Sinh mà… Lục Gia Diệp có nỗi lòng không thể nói ra, đành phải giả vờ nhận sai: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, bản thân tôi cũng là bóng đèn sáng 1000W mà còn dám lên mặt dạy dỗ cậu.”
Trịnh Bồi Bồi khẽ hừ một tiếng.
“Đi thôi, chúng ta lên phía trước đi, đừng quản đôi kia làm gì nữa.” Lục Gia Diệp ôm vai Trịnh Bồi Bồi đi.
Hạ Chi Tuyển thành công bắt cóc Cố Tư Ức mà không để lại dấu vết, hai người đứng trong đám đông xem biểu diễn.
Vốn đang đứng cạnh nhau, nhưng cậu sợ những người xung quanh đụng vào cô nên lại đứng ra phía sau, vòng tay ôm lấy cô, bao bọc cô trong ngực mình.Cố Tư Ức ngẩng mặt lên nhìn, đúng lúc Hạ Chi Tuyển cúi đầu xuống, cô nhìn đôi mắt sáng như sao và dịu dàng như biển cả của cậu, khẽ mỉm cười, cậu hỏi: “Em cười gì?”
“Không nói cho anh biết!” Cô thầm trộm mừng trong lòng, sao mình lại có một người bạn trai đẹp trai đến vậy cơ chứ?
Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ rút thăm trúng trưởng được cái gì, chỉ duy nhất bây giờ là rút được một phần thưởng quá lớn.
Không có tiết mục gì hay nên Cố Tư Ức không tập trung xem, lại nhớ mình có mang theo quà, phải tranh thủ lúc Trịnh Bồi Bồi với Lục Gia Diệp không có ở đây mà tặng cho anh luôn, không thì lát nữa sẽ không có cơ hội.
Cô tỏ vẻ lơ đãng nói với Hạ Chi Tuyển: “À đúng rồi, em có quà tặng anh này.”
Hạ Chi Tuyển giả vờ trêu cô: “À đúng rồi? Hời hợt thế thôi sao? Quà em mới nhặt được trên đường đấy à?”
“…Không phải mà.” Cố Tư Ức ấm ức.
Hạ Chi Tuyển véo nhẹ cái má mềm mại của cô, “Nếu vậy thật thì cũng không sao, cho dù em có nhặt một cái lá cây trên đường để tặng anh thì anh cũng sẽ coi nó là báu vật.”
“…” Cố Tư Ức tuy rất vui nhưng ngoài miệng vẫn phản bác, “Làm gì có chuyện đó được chứ.”
“Ở đây đông người quá, bọn mình qua bên kia đi.” Cố Tư Ức kéo Hạ Chi Tuyển ra chỗ vách chắn, chỗ này không chật chội như trong kia, dễ lấy quà hơn.
Cô lấy từ trong túi đeo trên người ra một cái hộp quà rất đẹp rồi đưa cho Hạ Chi Tuyển.
Cậu khẽ mỉm cười, nhận lấy rồi mở ra xem.
Bên trong hộp là một chiếc vòng tay nam tết dây đỏ của Tiffany.
Cậu hỏi: “Cái này có đắt không?”
“Cũng bình thường…”
“Vòng của hãng này ít nhất cũng phải mấy ngàn, em lấy tiền ở đâu ra?” Cậu có phần nghiêm khắc nhìn cô.
“Em tự kiếm ra đó!” Cố Tư Ức vỗ ngực tự hào, “Em có gửi bản thảo cho một tạp chí, được người ta gửi tiền nhuận bút cho!”
“Em còn viết văn sao?” Hạ Chi Tuyển nhíu mày, cậu thấy hơi ngạc nhiên.
“Kì thi giữa kì điểm Văn của em rất cao mà, bình thường em cũng đọc rất nhiều sách báo và tiểu thuyết, cho nên cũng muốn thử viết bài gửi xem sao…”
Thật ra một phần cũng là vì cô bị Hạ Chi Tuyển kích thích, trước kì thi hai người có ra ngoài học thêm, cô muốn mời cậu ăn cơm mà cậu lại lấy lý do không nên tiêu tiền của bố mẹ để từ chối, cho nên cô liền vắt óc suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể tự kiếm ra tiền.
Gõ code như Hạ Chi Tuyển thì không thể rồi, cô cực kì dốt máy tính, nếu mày mò học thì quá lãng phí thời gian, bố mẹ mà biết thì có khi còn đánh cô ấy chứ.Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ còn lại mỗi công việc viết bài cho tạp chí, không ngờ đúng là cô đã nhận được khoản lương đầu tiên trong đời nhờ nó, tuy không nhiều nhưng cũng đủ khiến cô thỏa mãn rồi.Sau khi nhận được tiền nhuận bút, việc đầu tiên cô làm chính là lên kế hoạch đi mua quà Giáng Sinh cho Hạ Chi Tuyển, tiền còn dư thì sẽ mời mấy cô bạn ra ngoài ăn một bữa.
Nhưng mà…Tiền nhuận bút được ba ngàn bảy, đi mua cái vòng tay hết ba ngàn bảy luôn, chẳng thừa ra một đồng nào.
*3700 tệ = khoảng 12,5 triệu đồng.
Còn bữa ăn mời mấy cô bạn thì… Thôi để lần sau đi.
“Đẹp không?” Cô háo hức chờ mong nhìn cậu.
Tuy đã tiêu hết số tiền mà mình vừa kiếm được, nhưng cô lại chẳng hề thấy xót một chút nào, chỉ muốn nghe anh khen một tiếng thôi.
Hạ Chi Tuyển nhìn thẳng vào mắt cô, nói nhỏ: “Không đẹp bằng em.”
“…” Cố Tư Ức đỏ mặt, sẵng giọng: “Anh nghiêm túc đi mà…Có thích hay không…”
Hạ Chi Tuyển ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, đang định nói thì đám đông bỗng dưng xôn xao hẳn lên.
Vì có mấy nghệ sỹ nổi tiếng xuất hiện nên một đám người trẻ chen lấn xô đẩy nhau để tiến lại gần, cục diện bỗng trở nên mất kiểm soát, lúc này chỉ sợ nhất là giẫm đạp lên nhau.Đám đông không ngừng di chuyển, người thì muốn lao lên, người lại muốn bỏ đi, vốn đang là một buổi biểu diễn vui vẻ thì bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Càng ngày càng nhiều người ào ra phía họ, Hạ Chi Tuyển vội nói: “Đừng cử động, cứ dựa vững vào vách chắn thôi.”
Cố Tư Ức gật đầu, cô biết lúc này không nên tự ý chạy đi, nhỡ lại ngã ra thì xong đời.
Hạ Chi Tuyển vòng tay qua người cô, bám vào hai bên vách chắn, dùng cơ thể mình tạo cho cô một không gian riêng.
Đám đông cứ ào ra va vào cậu, có người thì chen lấn có người lại cầm cả máy quay, cứ đi qua là đụng trúng người cậu.
Cố Tư Ức bất ngờ giơ tay lên ôm Hạ Chi Tuyển.
“Bỏ tay xuống!” Cậu nghiêm giọng.
Cố Tư Ức không nghe, hai cánh tay vẫn ôm chặt cậu.
“Cố Tư Ức, bỏ tay xuống!” Hạ Chi Tuyển nói lại một lần nữa, ánh mắt hiện lên sự tức giận, giọng cũng gay gắt hơn.
“Em không bỏ! Nếu anh muốn thì anh buông tay ra trước đi! Không phải anh cũng đang bảo vệ em đấy sao!” Cố Tư Ức bướng bỉnh nói.
Hạ Chi Tuyển lần đầu tiên cảm thấy bất lực với cô, hai cánh tay cậu đang chống lên vách chắn, vì không muốn cô bị người ta đụng vào nên không thể bỏ tay xuống để kéo tay cô ra được.
Sao cô không thể ngoan ngoãn ở yên trong vùng an toàn mà cậu đã tạo ra cơ chứ?
Phía bên kia, Lục Gia Diệp và Trịnh Bồi Bồi đã đứng ngay sát khu VIP rồi, cả hai không đi vào được nên chỉ đứng bên ngoài hàng rào ngăn cách, tình hình ở đây còn thảm hơn, một đám fan hâm mộ đang điên cuồng muốn phá rào chắn mà lao vào, nhiều người còn ngã trái ngã phải.
Lục Gia Diệp dứt khoát đá đổ cái rào chắn trước mặt, che chở cho Trịnh Bồi Bồi đi lên, không làm thế thì chẳng mấy chốc sẽ bị đám người phía sau chen ngã mất thôi.
“Bọn mình ra phía sau sân khấu đi.” Cậu kéo tay cô nói.
Đang đi thì có một anh bảo vệ chạy tới đẩy Trịnh Bồi Bồi, “Đi ra ngoài ngay!”
Lục Gia Diệp ôm Trịnh Bồi Bồi vào lòng, đẩy người bảo vệ kia ra, gầm lên: “Con mẹ ông thử động đến cô ấy một lần nữa cho tôi xem nào!”
Nhân viên an ninh kia còn không cao bằng Lục Gia Diệp, khí thế có phần kém hơn, hắn ta cứng nhắc nói: “Không được đi vào đây!”
Lục Gia Diệp trợn mắt nói: “Cút! An Sâm là anh em kết nghĩa của ông đây đấy biết chưa! Tôi đi tìm hắn!”
Vừa rồi cậu nói sẽ nghĩ cách đưa Trịnh Bồi Bồi vào khu VIP là vì muốn dùng quan hệ để đi cửa sau, ai ngờ người kia lúc ra ngoài làm việc lại không mang theo điện thoại cá nhân nên không thể liên lạc được.
Ngôi sao An Sâm đang được các vệ sĩ hộ tống phía sau sân khấu nghe thấy tiếng của Lục Gia Diệp thì lập tức quay đầu nhìn, vội nói: “Đó là bạn tôi, cho bọn họ vào đi!”
Vất vả lắm hắn mới quen được người của nhà họ Lục, nên cũng muốn tạo quan hệ với cậu chủ Lục của nhà đó.
Có nhân viên đi tới đón, Lục Gia Diệp lúc này mới tỏ ra đắc ý nói với Trịnh Bồi Bồi: “Tôi nói rồi mà, tôi với An Sâm là anh em tốt.”
Trịnh Bồi Bồi phì cười, khó có lúc không mở miệng mắng cậu ta ngốc.
Xe cảnh sát rú còi ầm ĩ, sơ tán dòng người đang chen lấn nhau.
Thật may là mọi thứ đã nhanh chóng trở lại bình thường.
Hạ Chi Tuyển nắm tay Cố Tư Ức đi thẳng về phía trước, cho đến tận lúc vào trung tâm thương mại thì mới dừng lại.
Hai người ngồi ở khu nghỉ ngơi, Hạ Chi Tuyển kéo ống tay áo của cô lên xem cánh tay cô có bị thương không.
Lúc nhìn thấy một vết bầm tím, ánh mắt cậu thay đổi hẳn…
Cố Tư Ức nói nhỏ: “Chỉ là bị một vật gì đó đụng phải thôi, không sao đâu…”
“Nếu đứng yên thì em đã không bị thương rồi, sao lại không chịu nghe lời thế hả?” Hạ Chi Tuyển nghiêm giọng, sắc mặt rất đáng sợ.
“Chẳng lẽ em phải trơ mắt nhìn anh bị người ta đụng vào sao?” Cô cãi lại, hai mắt đỏ lên.
“Em là con gái, yếu đuối như thế thì giúp được cái gì?” Cậu hỏi ngược lại cô.
“…” Cố Tư Ức quay mặt đi, cắn chặt môi.
Đây là lần đầu tiên cô bị Hạ Chi Tuyển nghiêm mặt trách mắng thế này, tâm trạng không tốt chút nào.
Cô đứng phắt dậy, một mình đi ra ngoài.
Hạ Chi Tuyển nhìn bóng lưng cô, thở dài một cái, tâm trạng lo lắng ban nãy bây giờ vẫn còn chưa tiêu tan đi được.
Trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới việc sẽ bảo vệ cho ai, còn hiện tại cậu chỉ muốn che chở thật tốt cho cô gái nhỏ kia, cô chỉ bị một chút tổn thương thôi cũng khiến cho cậu khó mà chấp nhận được.
Hạ Chi Tuyển thấy bóng dáng cô sắp biến mất khỏi tầm mắt thì lập tức đứng dậy đuổi theo.
Ở cổng trung tâm thương mại, Hạ Chi Tuyển bắt lấy tay Cố Tư Ức.
Cô quay lưng đi không chịu nhìn cậu.
Cậu thở dài nói: “Anh không mắng em nữa được chưa?”
Cố Tư Ức không đáp, cô giằng tay ra rồi tiếp tục đi thẳng, không để ý đến cậu.
Hạ Chi Tuyển đi bên cạnh cô, không biết nên nói gì, cậu chưa từng xin lỗi ai, cũng không có kinh nghiệm dỗ dành con gái.
Giờ phút này, đến học thần cũng đành bó tay, chỉ biết yên lặng mà đi theo cô thôi.
Cố Tư Ức cứ đi mãi đi mãi, cho đến khi khống chế được cảm xúc ấm ức tủi thân trong lòng thì mới dừng lại, quay người nhìn Hạ Chi Tuyển.
Hạ Chi Tuyển cũng dừng lại nhìn cô.
Cố Tư Ức mở to đôi mắt long lanh nước nhìn cậu nói: “Em giận rồi mà anh cũng không biết dỗ em à?”
Hạ Chi Tuyển: “…”
“Nếu bây giờ anh nói xin lỗi em, vừa rồi anh không nên hung dữ với em thì em sẽ tha thứ cho anh.” Cố Tư Ức nói.
“…” Hạ Chi Tuyển cảm thấy tim mình sắp tan chảy đến nơi rồi, bước lên một bước ôm cô vào lòng.
“Ai muốn anh ôm chứ…” Cô giãy dụa trong lòng cậu.
Hạ Chi Tuyển ôm chặt lấy cô, nói: “Anh xin lỗi em, vừa rồi anh không nên hung dữ với em, là tại anh quá nóng nảy, với cả…”
Cố Tư Ức đã ngoan ngoãn đứng yên rồi, “Với cả cái gì?”
“Anh rất thích cái vòng tay em tặng.” Hạ Chi Tuyển gật đầu, “Ừm, thật ra điều anh muốn nói là như vậy cơ, mấy câu ban nãy là cái đứa ngốc nào nói ý chứ không phải anh, không liên quan gì đến anh hết.”
Cố Tư Ức không nhịn được cười: “Anh cũng biết chối bỏ trách nhiệm lắm đó…”
Hạ Chi Tuyển nghe thấy tiếng cười của cô, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tư Ức khẽ đẩy cậu ra, dịu dàng hỏi: “Anh có làm sao không? Ban nãy bị xô đẩy liên tục như vậy…”
“Không sao, anh là đàn ông mà, thân thể cường tráng.” Hạ Chi Tuyển nói.
Cố Tư Ức tự dưng lại nhớ đến body của cậu…Mặt lại đỏ lên.
Hạ Chi Tuyển đưa cái vòng tay cho cô, nói: “Em đeo vào cho anh đi.”
Cố Tư Ức vội vàng xua đi mấy hình ảnh trong đầu, nhận lấy cái vòng rồi đeo lên cổ tay Hạ Chi Tuyển.
Da của cậu rất trắng, đeo thêm chiếc vòng màu đỏ trông càng thêm bắt mắt.
Cố Tư Ức nhìn mà vui lắm, nhưng cô không hề biết rằng Hạ Chi Tuyển chưa từng đeo gì trên tay cả, lên cấp ba học sinh thường có mốt đeo vòng tay hoặc dây chuyền, còn bấm khuyên tai nữa, nhưng cậu thì không bao giờ, kể cả mấy cái vòng ngọc được người thân đưa cho vào các dịp lễ Tết thì cậu cũng chỉ nhận rồi để trong ngăn kéo.
Cậu là người theo chủ nghĩa tối giản, hoàn toàn vô cảm với mấy thứ đồ trang sức vướng víu.
Nhưng mà cậu lại không hề kháng cự khi nhìn Cố Tư Ức đeo cái vòng vào tay mình.
Có thể nói là cam tâm tình nguyện bị trói buộc bởi tấm lòng của cô.
Đeo xong, Cố Tư Ức lại kéo tay cậu ngắm nghía, cười nói: “Đẹp quá.”
Hạ Chi Tuyển nhìn cái vòng màu đỏ, cười nói: “Em đang dùng cái này để đánh dấu đây là bạn trai mình đấy à?”
“…” Cố Tư Ức đỏ bừng mặt, “Gì chứ!”
“Ơ, Bồi Bồi đâu rồi? Cậu ấy với Lục Gia Diệp đi đâu không biết, liệu có làm sao không?” Cố Tư Ức bây giờ mới nhớ ra tối hôm nay không phải là buổi hẹn của hai người, mà là bốn người lận.
Hạ Chi Tuyển nói: “Không sao đâu, vừa rồi anh đã gọi điện thoại rồi, hai đứa nó đang ở sau sân khấu xem biểu diễn.”
“Vậy à…” Cố Tư Ức yên tâm rồi.
Hạ Chi Tuyển nắm tay cô: “Bọn mình không cần phải đợi nhau đâu, chơi xong rồi tự về trường cũng được.”
“Vâng…”
Hai người tay trong tay bước đi, Hạ Chi Tuyển cuối cùng cũng được ở riêng với cô bạn gái nhỏ của mình rồi.
Cậu nói: “Anh cũng có quà tặng em.”
“Thật không?” Cố Tư Ức háo hức hỏi.
“Em chờ mong cả tối nay rồi đúng không?” Hạ Chi Tuyển cười nhìn cô.
Cố Tư Ức xấu hổ, đúng là cô rất mong, nhưng lại ngượng không dám hỏi, tất nhiên ngoài miệng vẫn phải chối: “Đâu có, em thế nào cũng được mà.”
Hai người đi tới khu nghỉ ngơi dưới cây đại thụ, Hạ Chi Tuyển lấy hộp quà trong túi ra.
Cố Tư Ức nhanh nhẹn mở hộp, nhìn thấy đó là một cái khung ảnh điện tử màu xanh* của một thương hiệu có tiếng với thiết kế rất đẹp, nhìn như hàng thủ công mỹ nghệ vậy.
*Khung ảnh điện tử: Là một màn hình tinh thể lỏng và có bộ nhớ, có thể chuyển ảnh từ máy ảnh vào thẳng bộ nhớ đó và hiện từng ảnh lên màn hình, khung ảnh có thể thay đổi hình ảnh hiển thị theo yêu cầu của người sử dụng.
Cô cảm thán từ tận đáy lòng: “Đẹp quá!”
Hạ Chi Tuyển: “Em mở ra xem đi.”
“…” Cố Tư Ức loay hoay mãi mà màn hình vẫn đen ngòm, không còn cách nào khác là quay sang cầu cứu bạn trai.
Hạ Chi Tuyển buồn cười, cậu mở máy lên rồi đưa lại cho cô, cô đưa tay ra chạm vào màn hình…
Có ảnh chụp trên núi Nga Mi, ảnh ở Thành Đô, cả hình mưa sao băng mới chụp gần đây nữa…
Cô nhìn mình trong ảnh, không nhịn được mà nói: “Cô gái xinh đẹp này là em thật sao? Rất xinh đúng không? Còn mấy cái hình này anh chụp lúc nào vậy? Em không biết đó… Sao anh chụp nhiều thế!”
Cố Tư Ức ngồi ngắm từng bức ảnh, lúc lướt đến ảnh chụp chung của cô và Hạ Chi Tuyển thì mặt hơi nóng lên, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Ngắm một lúc lâu, cô mới tắt máy đi, nhìn Hạ Chi Tuyển cười nói: “Cảm ơn anh đã chụp cho em nhiều ảnh đẹp như vậy! Em vui lắm!”
Chả trách mà con gái đều muốn tìm được một người bạn trai biết chụp ảnh, đúng là thích thật!
Hạ Chi Tuyển nhìn cô chăm chú: “Trước kia khi còn chưa là bạn gái anh, lúc nhận quà em nói cảm ơn cũng được, nhưng bây giờ cũng thế sao?”
“…” Cố Tư Ức hơi hơi hiểu ý của cậu rồi.
Hạ Chi Tuyển không thúc giục, chỉ yên lặng nhìn cô.
Cố Tư Ức bất ngờ rướn người lại gần, hôn nhanh vào má cậu một cái.
Hạ Chi Tuyển khẽ run lên, lần nào được cô hôn cậu cũng đều có cảm giác như vậy, phải mất mấy giây mới tiêu hóa hết được dư vị này.
Cậu chỉ vào môi mình: “Chỗ này có được không?”
“Không được!” Cố Tư Ức bỏ chạy.
Hạ Chi Tuyển đứng dậy đuổi theo.
Cô cầm di động lên nhìn giờ, nói: “Không còn sớm nữa, bọn mình về trường thôi.”
“Ừ, đi lên kia bắt xe về.”
Hai người chậm rãi bước đi trên đường, Cố Tư Ức lại nhớ đến hai người kia, liền hỏi: “Lục Gia Diệp thích Bồi Bồi thật sao?”
“Chắc vậy.” Hạ Chi Tuyển đáp.
“Thế còn Tô Hàn?”
“Chắc cũng thế nốt.”
“Vậy phải làm sao bây giờ, Bồi Bồi nên theo ai thì được đây?” Cố Tư Ức sầu não, “Cả hai cậu ấy đều rất tốt.”
“Không cần nghĩ nhiều làm gì, cứ để thời gian trả lời thôi.”
“…Để thời gian trả lời sao?”
“Có những chuyện dù muốn cũng không thể nhận được đáp án ngay lập tức, nhưng chỉ cần chờ đợi là sẽ có câu trả lời.”
Cố Tư Ức sững sờ nhìn Hạ Chi Tuyển, cậu đón nhận ánh mắt phức tạp của cô, hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Anh trưởng thành thật đó nha bạn học Hạ, nói chuyện nghe cứ như người lớn vậy.”
“…”
“Số tuổi tâm hồn của anh liệu có bằng mấy chú già không nhỉ? Huhu, em không thích yêu ông chú đâu, em thích tiểu thịt tươi cơ…Này! Aaaaa –”
Cố Tư Ức còn chưa trêu đủ thì đã bị Hạ Chi Tuyển bế bổng lên.
“Thả em xuống đi mà…”
Hạ Chi Tuyển không nghe, cứ thế bế cô đi trước mặt mọi người, cô nhóc này thỉnh thoảng lại hư lắm, phải dạy dỗ lại.
Trên đường người đến người đi, ai cũng đưa mắt nhìn đôi tình nhân trẻ, không khỏi cảm thán tuổi trẻ thật tuyệt, thời thanh xuân của ai cũng luôn tràn đầy sức sống, thoải mái vung cẩu lương ra đường.
Tới bến xe bus, Hạ Chi Tuyển mới cho Cố Tư Ức xuống rồi đi mua cho cô một xiên kẹo hồ lô.
Lúc cậu quay về, Cố Tư Ức vui vẻ muốn đưa tay ra cầm, cậu lại nói: “Dính lắm, để anh cầm cho.”
“…” Cậu không cho cô cầm, cô đành phải há miệng ra cho cậu đút thôi.
Lúc cô ghé đầu ra trước để cắn mứt quả, còn chưa chạm được vào nó thì Hạ Chi Tuyển đã giơ xiên kẹo lên cao, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Bốn cánh môi mềm mại chạm vào nhau…
Đối với cậu mà nói thì đêm Giáng Sinh năm nay, phải đến tận giây phút này mới thật sự trở nên trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.