Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em

Chương 71

Vô Ảnh Hữu Tung

28/08/2019

Hạ Chi Tuyển đi thi đấu bên ngoài, nhà trường liên tục nhận được tin vui về các giải thưởng mà cậu đã giành được.

Trong cuộc thi Olympic Vật Lý quốc tế, Hạ Chi Tuyển đã bộc lộ hết khả năng của mình để đấu lại với những tuyển thủ trên toàn thế giới, đạt được giải nhất lý thuyết, giải nhất thí nghiệm, giành hạng nhất chung cuộc, trở thành tuyển thủ được chú ý nhất trong cuộc thi năm nay.

Nhà trường đã dán ảnh đoạt giải của cậu lên bảng vàng danh dự, ngoài sân trường và cổng chính cũng được treo đầy băng rôn cổ vũ tuyên truyền.

Toàn bộ trường học lại được một lần ngả mũ thán phục học thần Hạ Chi Tuyển.

Cố Tư Ức đi lại trong sân trường, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cái tên Hạ Chi Tuyển, thỉnh thoảng lại nghe thấy những người bên cạnh mình bàn luận về anh.

Mặc dù rất ít xuất hiện ở trường, nhưng anh vẫn là một ngôi sao trong mắt mọi người, cô cũng vì thế mà có tinh thần học tập hơn, lúc nào cũng có động lực ngồi học mà không cần ai thúc giục.

Thời tiết dần nóng lên, đã gần tới sinh nhật tháng năm rồi mà Hạ Chi Tuyển vẫn chưa về nước, Cố Tư Ức không muốn làm đảo lộn kế hoạch của anh nên cũng không hỏi han gì.

Cô đã dùng tiền tiết kiệm của mình để mua cho anh một đôi giày thể thao hiệu Air Jordan, định khi nào anh về sẽ tặng cho anh, hi vọng anh sẽ dùng đôi giày cô tặng để đi khắp nơi trên thế giới.

Sinh nhật năm nay không rơi vào ngày nghỉ nên Cố Tư Ức không cho bố mẹ tới, cô chỉ mời mấy người bạn thân đi ăn một bữa sau khi tan học.

Vừa hết tiết, Trịnh Bồi Bồi liền hào hứng đến tìm Cố Tư Ức.

Trương Nhân ngồi đằng trước đang xem lại bài nên chưa đi, Cố Tư Ức hỏi: “Hôm nay là sinh nhật mình, mình mời các bạn đi ăn, cậu có muốn đi chung với bọn mình không?”

Trương Nhân ngạc nhiên: “Mình không biết là sinh nhật cậu, chưa chuẩn bị quà gì cả…”

“Không sao, đi với nhau là vui rồi.” Cố Tư Ức rất nhiệt tình.

Sau khi ba cô bạn thân đều chọn ban Xã hội, trong lớp Cố Tư Ức chẳng quen với ai, mà vừa hay Trương Nhân lại ngồi ngay trước cô nên cả hai đã thân nhau hơn trước.

Dưới sự nhiệt tình của Cố Tư Ức, Trương Nhân liền đi cùng với cả hội.

Cố Tư Ức đã đặt một phòng riêng trong một nhà hàng, Cố Trí Viễn đã đặc biệt gửi cho cô một khoản tiền lớn để chi trả cho sinh nhật, bảo cô hãy chơi thật vui với các bạn.

Trong bữa tiệc mọi người cười cười nói nói, Trịnh Bồi Bồi đột nhiên nói: “Năm ngoái vừa mới hứa là cả bọn hàng năm sẽ đoàn tụ vào ngày này, bây giờ mới năm thứ hai thôi đã không có học thần…”

Lục Gia Diệp: “Khiếp, cái gì mà không có chứ, nghe xui xẻo quá…”

Cố Tư Ức dở khóc dở cười nói: “Anh ấy bận mà, đây là tình huống đặc biệt, có thể thông cảm được.”

Các món ăn ngon lần lượt được mang lên, cửa phòng được mở rộng ra, nhân viên phục vụ nói: “Bánh ngọt các bạn đặt đã có rồi ạ.”

Cố Tư Ức: “Em có đặt bánh đâu ạ.”

Lục Gia Diệp cười nói: “Bọn tôi đặt cho cậu đấy! Một cái bánh gato siêu to siêu đẹp luôn!”

Nói xong liền vỗ tay một cái: “Đẩy vào đi.”

Một cái bánh gato rất to và nhiều tầng được đẩy vào, những người bên trong phòng hoan hô ầm ĩ, vỗ tay nhiệt liệt.

Cố Tư Ức không nhịn được mà bật cười, bánh kem rất đẹp, nhưng người đẩy bánh kem vào càng đẹp hơn!

Trịnh Bồi Bồi cười nói: “Tôi phải khen học thần đấy! Cứ tưởng là cậu ấy không về chứ! Rõ ràng là sinh nhật của cả hai người mà, để má lúm nhỏ trải qua một mình thì cô đơn lắm!”

Lục Gia Diệp nói: “Ai cần cậu lo? Sinh nhật má lúm mà cậu nghĩ A Tuyển sẽ không về chắc? Kể cả là đang ở Bắc Cực thì cậu ấy cũng vội vàng trở về ý chứ!”

Hạ Chi Tuyển không nói cho Cố Tư Ức là mình về nước, chuyện này mấy người anh em đều biết cả.

Không ai nói gì là để tạo bất ngờ trong ngày sinh nhật cho cô.

Hạ Chi Tuyển mặc một bộ vest đen được cắt may rất vừa người, vừa mới lên bục nhận giải thưởng xong thì đã lao đến sân bay để về nước.

Bước vào tuổi 18, nhìn cậu cao hơn một chút, các đường nét trên gương mặt cũng càng thêm rõ ràng, bớt đi một chút vẻ non nớt của thiếu niên, thêm vào đó là sự chững chạc và tuấn tú của người trưởng thành.

Hơn nữa cậu còn mặc tây trang đứng cạnh những cậu bạn đang mặc quần áo rộng rãi thoải mái, nhìn càng chín chắn già dặn hơn, vô cùng quyến rũ.

Không chỉ Cố Tư Ức mà mấy cô gái đều bị vẻ đẹp trai của cậu làm cho mặt đỏ tim đập.

Hạ Chi Tuyển cầm một hộp quà đưa cho Cố Tư Ức: “Chúc mừng sinh nhật em.”

“Uầy, mau cho bọn mình xem đi, xem học thần tặng cậu cái gì nào!” Trịnh Bồi Bồi tò mò nói.

Hướng Lê và Trương Hân Dịch cũng nhao nhao lên theo: “Mình cũng muốn xem mình cũng muốn xem! Cho bọn mình xem đi mà!”

Lục Gia Diệp: “Con gái các cậu nói chuyện lòng vòng quá, không giống con trai bọn tôi, làm việc là cứ phải nhanh gọn dứt khoát! Má lúm nhỏ, để tôi giúp cậu bóc quà nhé!”

“Cảm ơn cậu, để mình tự làm…” Cố Tư Ức ngọt ngào mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Trong sự chờ mong của mọi người, cô mở hộp quà ra.

Đập vào mắt là ánh vàng rực rỡ, cực kỳ cuốn hút.

“Wow ~~~” Ai nhìn xong cũng phải hô lên.

Bên trong chiếc hộp là một đống huy chương làm bằng vàng nguyên chất.

Cố Tư Ức cầm một chiếc lên xem, bên trên có khắc mấy chữ tiếng Anh tên của giải thưởng.

Trịnh Bồi Bồi sợ hãi kêu lên: “Trời má ơi, độ lãng mạn của học thần…Dân thường như bọn tôi không thể nào theo được!”

Hướng Lê và Trương Hân Dịch cũng nhìn món quà với ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ.

Lục Gia Diệp chậc lưỡi: “Tôi chưa được sờ vào huy chương vàng bao giờ, cho tôi sờ chút coi ~ Xem có khác gì vàng trong nhà tôi không nào.”

Cố Tư Ức cười nói: “Đồ quý độc nhất vô nhị, chỉ cho ngắm chứ không cho động tay vào nha.”

Trong lòng cô đang cực kỳ vui sướng, không ngờ anh lại bất ngờ xuất hiện ở đây, càng không ngờ là anh lại đem hết số huy chương đã giành được trong các cuộc thi suốt gần một năm nay để tặng cho cô. Cô rất xúc động, hai mắt đã long lanh nước, sợ mất thể diện nên phải cố gắng kìm nén tâm trạng lại.

Bên dưới cái hộp là một cái khăn của Hermes, Hạ Chi Tuyển lấy ra rồi thắt lên túi xách của Cố Tư Ức, chiếc túi màu đỏ được trang trí thêm bằng một chiếc khăn lụa, nhìn rất đẹp và bắt mắt.

Trịnh Bồi Bồi lại một lần nữa phải thốt lên: “Wow, đẹp quá!! Mắt thẩm mỹ của học thần tốt thật!”

Trương Nhân ngồi nhìn hình ảnh ngọt ngào trước mắt, trong lòng có một thứ cảm xúc không thể nói được thành lời.

Ban đầu khi bố chuyển lớp cho cô, ông có nói rằng Hạ Chi Tuyển là một cậu con trai rất được, sau này sẽ trở thành chồng của cô.

Cô vừa ngượng ngùng vừa mộng mơ, chuyển đến học cùng lớp với cậu.

Sau đó cô mới biết, mọi chuyện không hề giống với những gì mà người nhà cô đang nghĩ.

Cậu ấy đã có người con gái mà mình thương, cậu ấy đối xử với cô ấy rất tốt, ngay đến một người ngoài cuộc như cô nhìn vào cũng có thể cảm nhận được tình yêu của hai người.

Bây giờ cậu ấy và Cố Tư Ức đang tốt đẹp như vậy, nếu tương lai mà trở thành chồng của cô…

Khi đó liệu cậu ấy sẽ đặt cô ở vị trí nào đây?

Mà một người đàn ông không quyết đoán, phản bội tình cảm như vậy, có đúng là người mà cô thích hay không?

Chắc chắn là không, Hạ Chi Tuyển là một người con trai rất tuyệt vời, cậu ấy sẽ không bao giờ phạm sai lầm, bao gồm cả chuyện tình cảm.

Sau khi nhìn rõ được hiện thực, Trương Nhân liền bước ra khỏi mộng đẹp, quyết định sau này sẽ không nghĩ ngợi gì nữa. Người nhà cô cho dù có nói gì thì cô cũng sẽ không để tâm.

Người cô thích là Hạ Chi Tuyển lúc nào cũng tỏa sáng rực rỡ, cũng là chàng trai trong mộng của rất nhiều cô gái.

Mà giấc mộng ấy, cứ giấu nó dưới đáy lòng là được rồi.

Cô thà coi cậu là trăng sáng, cao quý mà xa xôi, còn hơn biến cậu thành bùn đất, bị vấy bẩn bởi những lợi ích, vì gia tộc mà phạm sai lầm.



Bữa tiệc sinh nhật này vì có thêm Hạ Chi Tuyển mà trở nên náo nhiệt đông đủ hơn hẳn.

Ăn xong, Hạ Chi Tuyển gọi xe đưa những người khác về trường, còn mình thì đi dạo cùng Cố Tư Ức.

Cố Tư Ức đi tới chỗ công viên thì bỗng cảm thấy khá quen thuộc.

Đi thêm một chút thì mới nhận ra đây chính là nơi mà Hạ Chi Tuyển đã dẫn cô đi vào ngày cuối cùng của đại hội thể thao hơn một năm trước.

Hai người đã đứng đây vừa đợi xe vừa ăn kẹo hồ lô, anh còn bất ngờ ôm cô rồi tỏ tình nữa…

Chuyện cũ tự dưng ùa về, làm cho Cố Tư Ức xấu hổ đỏ mặt.

Hạ Chi Tuyển nắm tay cô bước đi chậm rãi, Cố Tư Ức ngẩng lên nhìn anh, giơ tay lên đo chiều cao, nói: “Hình như anh lại cao lên rồi.”

Trước anh chỉ cao hơn cô một đoạn, giờ lại lên được một đoạn nữa rồi.

Hạ Chi Tuyển nói: “Hình như thế, anh mới đo cách đây không lâu, 1m86.”

Cố Tư Ức: “Sao em lại không cao lên tí nào nữa nhỉ, vẫn 1m70.”

Cô bước lên bậc xi măng, tạm thời cao hơn Hạ Chi Tuyển một chút, cười tủm tỉm nói: “Cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác cao hơn anh là như thế nào rồi.”

Hạ Chi Tuyển nhìn cô cười, đưa tay ra với cô, hai người nắm chặt tay nhau, tiếp tục đi về phía trước.

Tới cuối đường, Hạ Chi Tuyển mới ôm cô xuống bậc.

Lúc đặt cô xuống, hai tay cậu vẫn không buông ra, cúi đầu áp trán mình vào trán cô, dùng tông giọng đủ cho hai người nghe thấy, nói: “Nhớ anh không?”

Cố Tư Ức nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong lòng chua xót, khẽ gật đầu.

Rất nhớ, thật sự rất nhớ anh…

Năm lớp mười ở gần nhau từ sáng đến chiều, mỗi ngày đi vào lớp đều cảm thấy rất vui vẻ, vì biết trong lớp có anh. Khi gặp bài tập khó, cô chỉ cần quay người là có thể hỏi anh rồi, ngồi trong lớp quay sang nhìn nhau cười một cái thôi cũng có thể khiến cô vui sướng vô cùng. Từ sau khi được ngồi cùng bàn, thỉnh thoảng anh lại yên lặng nắm tay cô, vừa ngọt ngào lại vừa kích thích.

Nhưng lên lớp mười một, hai người rất hiếm khi gặp nhau, muốn nhìn nhau một cái thôi cũng rất khó, lần cuối cả hai gặp nhau chính là vào 30 Tết…

Hạ Chi Tuyển ôm cô, ghé vào tai cô trêu chọc: “Nhớ anh như thế thì có còn muốn chia tay nữa không?”

Cố Tư Ức rầu rĩ nắm lấy áo anh, không lên tiếng.

Chia tay gì chứ…Anh tới tìm cô, cô liền vui vẻ cả ngày, anh ôm cô hôn cô, cô cũng không hề có sức chống cự.

Hai người chẳng có vẻ gì là đang chia tay cả, chẳng qua là chuyển thành yêu xa thôi, lúc gặp nhau cũng phải tránh tai mắt của người khác.

Hạ Chi Tuyển thấy cô đang xấu hổ, không nhịn được mà ghé vào hôn lên má cô.

Cố Tư Ức rất ngượng, nửa muốn kháng cự nửa không.

Hạ Chi Tuyển cắn nhẹ tai cô, nói: “Cả đời này em cũng đừng hòng nói chia tay với anh.”

“…” Nghe anh bá đạo tuyên bố, cô liền đỏ mặt tới tận mang tai.

Trên đường về, đột nhiên Cố Tư Ức nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Nghe nói anh được tuyển vào một trường có tiếng rồi, còn có rất nhiều trường tốt ở nước ngoài muốn nhận anh đúng không?”

“Ừ.” Hạ Chi Tuyển gật đầu.

“Thế anh có thi tốt nghiệp nữa không?”

Hôm nay là 23 tháng 5, nửa tháng sau là thi cao khảo rồi.

“Có.”

Nhà trường vẫn hi vọng cậu sẽ tham gia, vì nếu cậu dự thi thì trường trung học Long Hưng sẽ có thủ khoa khối Khoa học Tự nhiên. Cậu mà không tham gia thì danh hiệu này rất có thể sẽ bị các học sinh khá giỏi của trường khác cướp mất, những trường có thủ khoa thi đại học sẽ tạo được một sức ảnh hưởng rất lớn, nâng cao danh tiếng của nhà trường.

Mà trước khi đồng ý tham gia thi cao khảo, cậu cũng đã nói ra điều kiện của mình. Cố Tư Ức sắp lên lớp 12, cậu biết cô học Toán khá kém, mà thầy giáo Toán Lý Minh Khải lại khá thân thiết với cậu, cho nên đã hứa với cậu là sẽ để ý đến Cố Tư Ức nhiều hơn.

Tấm lòng của Hạ Chi Tuyển cô không hề hay biết, trong lòng cô chỉ đang lo lắng một vấn đề.

Nghĩ ngợi một lúc, cô hỏi: “Anh có đi du học không?”

Hạ Chi Tuyển xoa đầu cô, trao cho cô một viên thuốc an thần: “Không đi.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, nếu anh mà đi du học, vào một trường đại học danh tiếng thế giới thì cô thật sự không theo nổi.

“Thế anh định sẽ học trường gì?” Cố Tư Ức hỏi tiếp.

“Đến lúc đó rồi tính.” Cậu vẫn chưa có đáp án chắc chắn.

Dưới cái nóng của mùa hè tháng sáu, kỳ thi cao khảo mỗi năm một lần cuối cùng cũng tới.

Các học sinh lớp 10 và lớp 11 được nghỉ học, học sinh lớp 12 thì chính thức được trải nghiệm thử thách lớn đầu tiên của cuộc đời.

Tất cả mọi người đều rất yên tâm về Hạ Chi Tuyển, vì lần nào biểu hiện của cậu cũng tốt không chê vào đâu được, chưa bao giờ làm cho người ta phải thất vọng.

Các thầy cô giáo, gia đình và bạn bè đều rất mong chờ cậu sẽ một lần nữa ghi thêm được cho mình một dấu ấn đặc sắc trong lý lịch cuộc đời.

Cố Tư Ức thì không yêu cầu anh phải thi như thế nào, cũng không mong đợi vào kết quả. Cái mà cô quan tâm hơn cả chính là việc cả năm lớp 12 anh chỉ toàn đi dự thi các cuộc thi lớn nhỏ, liệu có kịp làm quen với kỳ thi hay không? Liệu có bị áp lực dưới sự trông mong của mọi người hay không?

Mọi người ai cũng đang hưởng thụ ngày nghỉ, Cố Tư Ức ngoài miệng thì nói sẽ về nhà, từ chối lời mời đi chơi của nhóm Trịnh Bồi Bồi, nhưng thực ra là cô đã thuê phòng khách sạn để ở đây cổ vũ Hạ Chi Tuyển.

Địa điểm thi của Hạ Chi Tuyển là ở trường Nhất Trung, kỳ thi bắt đầu chưa bao lâu, cô đang ở bên ngoài trường thi chờ đợi giống như các vị phụ huynh.

Cô đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, vóc dáng cao gầy, yểu điệu duyên dáng, khiến cho rất nhiều người đi qua chú ý.

Các vị phụ huynh thì tụ tập với nhau nói chuyện phiếm, cô thì đứng dưới bóng cây chơi game giết thời gian.

Thời gian thi kết thúc, cổng trường mở ra, dòng người bắt đầu ùa ra bên ngoài.

Cố Tư Ức chọn một chỗ đứng cao để nhìn được bao quát đám đông, sợ mình để lỡ mất anh nên còn tháo cả kính xuống.

May là Hạ Chi Tuyển rất cao, lại đẹp trai nữa, cho dù có thiên quân vạn mã, chỗ nào anh đứng thì nơi đó liền trở nên rất nổi bật, hoàn toàn khác biệt với những người khác. Cố Tư Ức lại đeo kính vào, lặng lẽ đi tới phía sau Hạ Chi Tuyển, bất ngờ vỗ một cái lên vai anh.

Vốn muốn làm cho anh giật mình, nào ngờ anh lại vững như núi Thái Sơn, hờ hững quay đầu lại.

Đón nhận gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ, trong mắt anh hiện rõ sự vui mừng, lập tức hỏi: “Sao em lại ở đây? Không về nhà sao?”

Cố Tư Ức cười nói: “Em nói với bố mẹ là muốn ở đây cổ vũ anh thi tốt nghiệp, bố mẹ đã đặt phòng khách sạn cho em rồi.”

Mặc dù cô đang đeo kính râm, che đi đôi mắt xinh đẹp, nhưng cặp má lúm đồng tiền đáng yêu kia thì vẫn ngọt ngào như những món ngon ngày hè vậy.

Hạ Chi Tuyển cong môi cười, ánh mắt lộ rõ sự dịu dàng và thỏa mãn.

“Em đã tra cứu mấy quán ăn ngon đảm bảo vệ sinh và khách sạn để nghỉ trưa xung quanh khu vực này rồi đó.” Cố Tư Ức có chút kiêu ngạo nói.

“Ừ.” Hạ Chi Tuyển đáp, tươi cười đi theo cô.

Các đồng đội cùng nhau tham gia những kỳ thi ở nước ngoài với Hạ Chi Tuyển thật tiếc khi không được chiêm ngưỡng nụ cười lúc này của cậu, cả bọn còn thì thầm với nhau là tại sao Hạ Chi Tuyển lúc nào cũng lầm lì ít nói như vậy, chưa thấy cậu ấy cười bao giờ, cuối cùng cả bọn tổng kết là thiên tài thường như thế, lạnh lùng và nghiêm túc.

Bọn họ không biết rằng, cậu cũng biết cười. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô gái nhỏ, trong lòng cậu lại tràn ngập sự ấm áp và yêu thương, sẽ không kìm được mà cười theo. Từ sau khi cô xuất hiện, cậu giống như được bù đắp lại những nụ cười trong suốt mười mấy năm trước vậy.

Kết thúc buổi thi chiều, Hạ Chi Tuyển sợ Cố Tư Ức ở khách sạn một mình sẽ buồn chán, nên đã nói với người nhà là thầy giáo tạm thời mở lớp học thêm buổi tối, học xong cậu sẽ về.

Hai người ngồi trong quán cà phê chơi game, Cố Tư Ức lo lắng hỏi: “Anh không cần ôn bài à?”

Hạ Chi Tuyển hỏi ngược lại cô: “Em nghĩ sao?”



“…” Được rồi, cô không nên coi thường học thần như thế, học tra như cô mới hay có kiểu nước tới chân mới nhảy.

Kỳ thi tốt nghiệp kéo dài hai ngày đã kết thúc, toàn thể các học sinh lớp 12 chính thức được thả tự do.

Lúc các học sinh lớp 10 và lớp 11 quay trở lại trường học thì các học sinh lớp 12 lại đang thu dọn đồ đạc để ra khỏi trường, khắp nơi đều là giấy tờ sách vở bị xé nát, trong ký túc xá tràn ngập những tiếng hoan hô vui sướng, trường học cũng chỉ tăng cường cách âm chứ không hề ngăn cấm hành vi này.

Cố Tư Ức và mấy cô bạn thân ở trong phòng ngủ, nghe tiếng hò hét thỉnh thoảng lại vang lên từ tầng trên, Trịnh Bồi Bồi nói: “Mình không buồn đâu, thật đấy, một năm nữa thôi, một năm nữa thôi là đến lượt bọn mình được giải phóng rồi.”

Cố Tư Ức nói: “Mình thì lại mong có thêm hai năm nữa, thời gian càng nhiều thì càng học được nhiều hơn, đi thi tốt nghiệp cũng sẽ rất tự tin.”

“Trời ạ, thành tích của cậu cũng đâu có tệ, ở trong top 100 rồi còn gì.”

Cố Tư Ức cực kỳ có khí phách mà nói: “Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại cơ!”

Ba cô bạn đồng loạt giơ ngón cái lên với cô.

Khối 12 đã ra trường, khối 11 thì phải đối mặt với kỳ thi cuối kỳ.

Cố Tư Ức đã nỗ lực học tập ngày đêm, cô hào hứng xoa tay, cầm bút bắt đầu làm bài.

Hai ngày sau khi thi xong, thành tích được công bố, cô đã thành công tiến vào được top 50.

Còn một năm lớp 12, Cố Tư Ức thầm nghĩ, còn rất nhiều thời gian và không gian để cho cô tiến bộ hơn nữa.

Kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, Hạ Chi Tuyển có rất nhiều hạng mục trao đổi sinh viên quốc tế nên tần suất ra nước ngoài còn nhiều hơn so với đợt trước.

Cố Tư Ức về nhà nghỉ hè, không hề buông lỏng bản thân, ngày nào cũng giành thời gian ra để học.

Sau khi hai người nói chuyện rõ ràng với nhau, Hạ Chi Tuyển chẳng còn kiêng kỵ gì nữa, mỗi ngày đều sẽ bớt chút thời gian để chat video với cô, thuận tiện giảng cho cô những bài khó.

Ở nước ngoài rất tự do, cho dù có về nước đi nữa thì bố mẹ cũng không thể theo dõi cậu mọi lúc mọi nơi được, Cố Tư Ức thì càng không phải nói, bố mẹ cô đã mặc kệ chuyện của cô với Hạ Chi Tuyển rồi, chỉ cần nhà họ Hạ không nhắc đến là được.

Một ngày, Trịnh Bồi Bồi gọi cho Cố Tư Ức, thông báo một tin giật gân: “Tô Hàn đang tham gia một show truyền hình đấy!”

“Gì cơ?” Cố Tư Ức ngẩn người.

“Là show ‘Nhà sản xuất thần tượng’ sắp chiếu đấy, cậu ấy tham gia vòng audition và được chọn, bây giờ đang được đào tạo huấn luyện cùng với một nhóm thực tập sinh đấy.”

“Wow…” Cố Tư Ức kinh ngạc, tuy ngưỡng mộ nhưng cũng lo lắng hỏi: “Sắp lên lớp 12 rồi, gia đình cậu ấy đồng ý sao?”

“Không nghe thấy cậu ấy nói gì về phản ứng của người thân, mình đoán là cậu ấy chưa nói cho người nhà biết.” Trịnh Bồi Bồi nói, “Cũng mười bảy mười tám tuổi rồi, có thể tự quyết định được rồi.”

“Ừ.”

Đến ngày chương trình phát sóng, Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi đều mở TV lên xem, vừa xem vừa bàn luận với nhau.

Các thí sinh từ khắp các tỉnh thành của Trung Quốc, thậm chí cả nước ngoài, khoảng mấy trăm nam sinh tham gia tuyển chọn, vòng thứ nhất có 100 người được đi tiếp. Điểm chung của họ là đều còn rất trẻ, người lớn tuổi nhất cũng không quá 25, phổ biến hơn cả là độ tuổi từ 18 đến 22.

Lúc Tô Hàn lên sân khấu, Trịnh Bồi Bồi hét chói tai, qua cái điện thoại nhưng cũng khiến Cố Tư Ức suýt thủng màng nhĩ.

“Đẹp trai quá đẹp trai quáaa!!! Tô Hàn của mình đẹp trai quá đi aaaaa!!”

Cố Tư Ức gật đầu nói: “Giá trị nhan sắc cùng thực lực đều siêu cấp vô địch luôn!”

“Ha ha ha ha… Mình thích mắt nhìn người của cậu rồi đó!” Trịnh Bồi Bồi cười muốn rớt cái đầu luôn.

Chương trình sau khi phát sóng đã thu về tỷ suất người xem kỷ lục.

Có rất nhiều thực tập sinh gây được chú ý của cư dân mạng, một trong số đó chính là Tô Hàn.

Học sinh trung học 17 tuổi, cao một mét tám, ngũ quan anh tuấn, làn da trắng trẻo nhẵn nhụi không tỳ vết, kèm theo ánh mắt đào hoa dịu dàng mê hoặc lòng người.

Cậu thường yên lặng đứng một chỗ, không cười đùa như những thí sinh khác, thỉnh thoảng cười lên lại mang theo chút ngại ngùng. Lúc cậu ca hát nhảy múa, cơ thể hoàn toàn giải phóng, mị lực tỏa ra cực mạnh.

Mấy huấn luyện viên quan sát đều khen Tô Hàn không dứt miệng, cậu cũng đã nhận về lượt vote cao nhất của khán giả để được thăng cấp.

Sau một đêm, fancam biểu diễn trên sân khấu của cậu đã được phát đi liên tục, rất nhiều người đã biết đến cái tên Tô Hàn.

Từ đó cứ đến thứ sáu hàng tuần là Trịnh Bồi Bồi sẽ gọi Cố Tư Ức xem cùng, đây cũng coi như là thời gian thư giãn cố định của Cố Tư Ức.

Trịnh Bồi Bồi còn lập cả nhóm riêng để hô hào bình chọn cho Tô Hàn, những người đầu tiên được cô nàng kéo vào nhóm là mấy người bạn thân.

Dần dần, nhóm của cô ngày một lớn mạnh hơn, một đám fan cuồng ngày nào cũng nhiệt tình vote cho Tô Hàn.

Cố Tư Ức muốn tập trung vào học nên không đủ tinh thần và sức lực để đu theo, vì biểu đạt sự ủng hộ của mình với Tô Hàn, trừ mỗi ngày bỏ phiếu một lần ra, cô cũng dùng tiền tiêu vặt bố mẹ đưa để đóng góp cho nhóm có kinh phí hoạt động.

Tháng bảy, điểm thi tốt nghiệp trung học phổ thông được công bố.

Hạ Chi Tuyển không phụ sự mong đợi của mọi người, đạt được số điểm gần như tuyệt đối, trở thành thủ khoa khối Khoa học Tự nhiên.

Trường học lại một lần nữa kéo băng rôn khẩu hiệu khắp sân trường, truyền thông cũng tranh nhau tới phỏng vấn Hạ Chi Tuyển.

Lúc công bố hình ảnh thủ khoa khối Khoa học Tự nhiên trên internet, cư dân mạng lại được một phen dậy sóng.

Đẹp trai quá đi… Mùa hè năm nay, đẹp trai nhất chính là chàng trai này rồi!

Cố Tư Ức nhìn những bình luận khen ngợi, trong lòng rất vui, đây là thủ khoa nhà tôi đó.

Bố mẹ Cố sau khi nhìn thấy Cố Tư Ức cầm một đống huy chương vàng về bảo là quà sinh nhật, hai vợ chồng đã kinh ngạc lắm rồi, lần này xem xong điểm thi của Hạ Chi Tuyển, cả hai lại không kìm được mà khen ngợi thằng bé.

Ban đầu họ cảm thấy con gái mình với Hạ Chi Tuyển ở bên nhau cũng chẳng có gì là không tốt, nhưng bây giờ họ lại phải suy nghĩ lại, con gái nhà mình liệu có xứng với cậu thiên tài này không đây?

Lúc ăn cơm, nói đến Hạ Chi Tuyển, Cố Trí Viễn hỏi Cố Tư Ức: “Thằng bé giỏi như vậy, con có thấy áp lực không?”

Cố Tư Ức nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Hứa Giai Tuệ hỏi: “Con không sợ hai đứa quá chênh lệch sẽ khiến con tự ti sao?”

“Sao con phải tự ti chứ ạ? Anh ấy giỏi giang như vậy mà lại thích con, chứng tỏ con cũng rất được mà! Con thấy mình cực kỳ tốt luôn! Anh ấy giỏi bao nhiêu thì con cũng giỏi bấy nhiêu!” Gương mặt nhỏ nhắn của Cố Tư Ức không che giấu được sự kiêu ngạo.

Cố Trí Viễn gật đầu: “Nói hay lắm, Tư Ức nhà chúng ta tuy không đủ thông minh nhưng tố chất tâm lý thì rất vững! Da mặt dày vô địch, rất xứng với thiên tài!”

“Bố này…” Cố Tư Ức hờn dỗi trừng bố một cái.

Hứa Giai Tuệ bật cười vì hai bố con, bà cũng gật đầu tán thành: “Đúng đúng, trời sinh một cặp.”

Phía bên kia, sau nửa tháng, độ hot của Tô Hàn bay lên như diều gặp gió, Trịnh Bồi Bồi cũng càng ngày càng bận rộn với nhóm fan do mình quản lý.

Cô nàng đã không còn rảnh rang rủ Cố Tư Ức ngồi xem show với mình nữa, mà muốn dẫn cả hội fan đi xem trực tiếp luôn để cổ vũ cho Tô Hàn.

Cố Tư Ức ngày ngày ủng hộ Tô Hàn nhưng vẫn không quên việc học, bạn trai cô là thủ khoa, nhất định sẽ học ở một trường tốt nhất, cô mà không chịu cố gắng học tập thì sau này lại phải yêu xa rồi.

Tháng tám là thời gian các trường công bố danh sách trúng tuyển.

Tất cả mọi người đều nghĩ là Hạ Chi Tuyển sẽ học Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, nhưng đến khi trường học dán giấy trúng tuyển lên thì họ mới biết là cậu chọn học trường đại học hàng không vũ trụ XX.

Cho đến tận lúc Hạ Chi Tuyển đưa giấy báo về nhà, Hạ Quảng Vũ mới biết chuyện này.

Bầu không khí trong nhà ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.

Hạ Quảng Vũ hi vọng cậu sẽ học Thanh Hoa Bắc Đại để tương lai rộng mở, tốt nghiệp xong sẽ thi công chức. Vậy mà Hạ Chi Tuyển lại hoàn toàn làm trái với mong muốn của ông.

Việc đã đến nước này, dù có là ai thì cũng không thể thay đổi được.

Hạ Chi Tuyển chẳng hề để tâm đến phản ứng của bố mẹ, đến tháng chín, cậu bắt đầu rời nhà chuyển đến thành phố khác để học đại học.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook