Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em
Chương 8
Vô Ảnh Hữu Tung
13/07/2019
Edit: Ngân Nhi
Hạ Chi Tuyển đưa hộp kem cho Cố Tư Ức: “Tỉnh chưa? Ăn nhanh lên, sắp đến giờ tập rồi.”
Lục Gia Diệp đang bận rộn đằng kia nhìn mà tức: “Sao cậu ấy lại giành việc đưa kem cho em gái chứ? Cứ thích làm người tốt thôi.”
Tô Hàn cười hì hì nói: “Đấy là em gái người ta mà, nghĩ thoáng chút đi.”
“Chuyện mua kem là do tôi đề xuất đấy nhé!” Lục Gia Diệp hậm hực.
Chu Kiêu xen vào: “Nhưng A Tuyển là người bỏ tiền.”
Mấy cậu lúc nghỉ trưa tập trung ngồi ở quán trà sữa trong nhà ăn lập đội chơi game, mua đồ uống xong thì Lục Gia Diệp nói: “Mua kem cho em gái ăn đi.”
Hạ Chi Tuyển nói: “Cây cao chịu nhiều gió lớn, chi bằng mua cho cả hội con gái đi.”
“Cũng đúng, hôm qua em gái đến nước cũng không có mà uống, nói không chừng là do mấy đứa con gái ghen ăn tức ở gây ra, ai bảo em gái tôi xinh đẹp như thế làm gì.”
Thế là Lục Gia Diệp vơ luôn mấy chục hộp Haagen-Dazs, lúc trả tiền cậu ta chỉ cười trừ, đáng thương nói: “Tôi mới bị bố cắt một phần tiền tiêu vặt rồi, A Tuyển, cậu có thu nhập ngoài, cậu trả đi.”
Hạ Chi Tuyển chẳng thèm nhìn cậu ta, cậu đưa thẻ ra thanh toán, mấy giây sau đãquẹt mất hơn hai ngàn tệ.
Đưa kem xong, Hạ Chi Tuyển cùng mấy cậu bạn rời đi, các cô gái vừa nhìn theo vừa vui vẻ ăn kem.
Hướng Lê và Trương Hân Dịch tiến lại gần Cố Tư Ức, cười tủm tỉm nói: “Hưởng ké chút hào quang của cậu, bọn mình cũng có ngày được ăn đồ tráng miệng do các nam thần đưa tới rồi.”
Cố Tư Ức lúc này mới phát hiện ra là không chỉ mình cô có kem, mà ai cũng có phần cả.
Buổi tập chiều bắt đầu, Cố Tư Ức cảm nhận được một cách rõ ràng rằng bầu không khí trong đội ngũ đã hòa hợp hơn rất nhiều.
Đến giờ nghỉ, tất cả mọi người đều vây xung quanh cô, vừa tò mò vừa hưng phấn hỏi: “Cậu và đám Hạ Chi Tuyển có quan hệ như thế nào vậy?”
“Mấy cậu ấy đều gọi cậu là em gái, rốt cuộc thì ai là anh họ của cậu thế?”
Cố Tư Ức trả lời dưới ánh nhìn chăm chú đầy khát vọng của mọi người: “Bố mình là bạn thân của bố mẹ Hạ Chi Tuyển, mà bố mẹ Hạ Chi Tuyển thì muốn Hạ Chi Tuyển coi mình như em gái mà chăm sóc, cho nên mấy cậu ấy mới gọi mình là em gái.”
“thì ra là thế!”
“Chả trách mà bọn họ lại cưng chiều cậu như vậy!”
“Trước tôi học cùng lớp với Hạ Chi Tuyển đấy, mà cậu ấy cực kì lạnh lùng luôn, chẳng bao giờ thấy nói chuyện với con gái.”
“Đừng có nói là tôi không nhắc nhở mấy cậu nhé, ai thích Hạ Chi Tuyển thì cứ xếp hàng lấy lòng cô em chồng tương lai này trước đi.”
Nghe xong câu này các cô gái đều đồng loạt cười vang, trong nụ cười còn mang theosự ngượng ngùng nữa.
Trong thời kì này, các cô gái không cần nhún nhường, cũng không cần thỏa hiệp, cứ đem lòng yêu thích là đủ rồi, cho dù không có cơ hội, không có khả năng lại gần người ta, nhưng yêu đơn phương cũng là một thứ tình cảm rất đẹp.
một ngày tập luyện đã xong, ai cũng mệt chết người, Cố Tư Ức còn chả muốn ăn cơm tối, chỉ mua tạm cái sandwich rồi đi về phòng.
cô khoanh hai chân ngồi trên ghế, vừa cầm điện thoại xem phim hài vừa ăn sandwich, miệng cười ha hả.
trên bàn đột nhiên có thêm một cốc trà hoa quả.
Cố Tư Ức quay đầu nhìn, thấy Lam Hiểu Thu đứng bên cạnh nói: “Mua cho cậu đấy.”
Đúng lúc cô đang khát nước, định đi uống ngụm nước lọc, nhưng mà…
Cố Tư Ức ngơ ngác nhìn Lam Hiểu Thu.
Lam Hiểu Thu nói: “Lần trước cậu đã mua cho mình một cốc rồi.”
“À.” Cố Tư Ức gật đầu, cầm cốc trà uống một ngụm, lại hỏi: “Chẳng phải cậu khôngchơi với mình nữa sao?”
“Mình đến đây để học, không phải để kết bạn, càng không muốn dính dáng tới tranh chấp, mấy việc đó quá lãng phí thời gian, ảnh hưởng đến việc học.” Lam Hiểu Thu bình tĩnh nói.
Cố Tư Ức cảm thấy đúng là cô bạn này có vẻ chỉ muốn chăm chỉ học hành thôi, khôngmuốn quan tâm đến những chuyện khác.
Thế nhưng liệu như vậy có tốt không?
Cố Tư Ức cười nói: “Bố mẹ mình cũng rất kì vọng vào mình, hi vọng mình cố gắng học để thi đỗ một trường tốt, nhưng bố mẹ cũng muốn mình có một thời thanh xuân nhiều màu sắc, sau này khi nhớ về thời đi học sẽ có nhiều kỷ niệm đẹp.”
- -
Lại thêm một ngày tập quân sự nữa trôi qua, Cố Tư Ức cùng các bạn tới nhà ăn ăn tối.
Lúc đi ngang qua vườn hoa thì thấy Từ Na và mấy người bạn của cô ta xuất hiện ngay trước mắt.
Cố Tư Ức làm như không thấy, tiếp tục đi sang một hướng khác.
“Cố Tư Ức!” Từ Na đuổi theo cô.
Cố Tư Ức vẫn giữ nét mặt lạnh nhạt.
“Chị em mình nói chuyện một lát được không?”
“không phải là chị lại muốn đưa Tư Ức đi rồi giở trò với cậu ấy đấy chứ?” Hướng Lê hỏi.
Sắc mặt Từ Na trầm xuống, nhưng vài giây sau lại chuyển biến rất nhanh, còn tươi cười nói: “Làm gì có, việc lần trước chỉ là hiểu lầm thôi.Cố Tư Ức, chị em mình kết bạn với nhau nhé, được không?”
Mấy hôm trước vẫn còn ghê gớm lắm, giờ lại chạy tới nói muốn kết bạn với cô? Cố Tư Ức thể hiện rõ sự chán ghét trên gương mặt, nói thẳng: “không, tôi không muốn làm bạn với chị.”
“…!!” Từ Na bị từ chối, mặt tái xanh.
“Đừng tưởng có Hạ Chi Tuyển chống lưng mà mày…”
“Im ngay!” Từ Na ngăn con bé đứng bên cạnh đang có dấu hiệu nổi đóa lại, một lần nữa nở nụ cười, nói với Cố Tư Ức: “Em gái à, chắc em hiểu lầm chị rồi, không sao, chơi với nhau lâu là sẽ hiểu nhau thôi mà.”
“Tôi không phải em gái của chị, đừng có nhận họ hàng bừa bãi.” Cố Tư Ức nói xong liền xoay người rời đi, không quan tâm đến chị ta.
Lúc đi xa rồi, Hướng Lê mới hưng phấn nói: “Tư Ức à, cậu soái quá đi mất!”
“Đừng đùa nữa.” Cố Tư Ức bật cười.
“Nhưng mà không biết tại sao chị ta lại tới tìm mình nhỉ? Chẳng phải rất ghét mình sao?”
“Chắc chắn là vì Hạ Chi Tuyển rồi!”
“Hả? Việc này thì có liên quan gì đến Hạ Chi Tuyển chứ?”
“Cậu không biết sao? Chị ta thích Hạ Chi Tuyển từ hồi còn học cấp hai cơ.”
“Mình nghe nói có lần chị ta trông thấy Hạ Chi Tuyển giảng bài cho một bạn học nữ, thế là chị ta gọi người dạy dỗ cô bạn đó một trận luôn, cũng may là Hạ Chi Tuyểnkhông qua lại nhiều với đám con gái, chứ không thì chị ta có mà bận rộn đi dằn mặt người ta suốt ngày ý.”
“Chắc là chị ta đã biết chuyện Hạ Chi Tuyển coi cậu như em gái nên mới tới lấy lòng đấy.”
Hai cô bạn phân tích từng câu cho Cố Tư Ức, câu chuyện nhanh chóng được làm rõ, Cố Tư Ức càng thêm căm ghét chị ta, nhưng lại quan tâm đến một việc khác: “Vậy Hạ Chi Tuyển có thích chị ta không?”
“Làm gì có chuyện đấy, thích thì phải thường xuyên đi cùng nhau chứ.”
“Nam thần người ta thể hiện rõ ràng lắm, hoàn toàn không thèm để ý đến chị ta đâu.”
Cố Tư Ức không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không thích thì tốt.
Buổi tối cô nằm trên giường suy nghĩ lại mấy chuyện xảy ra, nhận ra có một việc quan trọng đã làm thay đổi thái độ của mọi người đối với cô, đó chính là nhờ Hạ Chi Tuyển và các bạn của cậu đã mua kem cho tất cả đám con gái, bọn họ làm vậy là vì muốn giúp cô sao?
Cố Tư Ức lấy điện thoại nhắn tin cho Lục Gia Diệp: “Cho mình số của Hạ Chi Tuyển đi.”
Lục Gia Diệp mới tắm xong, đang lau khô tóc thì nhận được tin nhắn từ “em gái Tư Ức”, vui như muốn bay lên, vứt luôn cái khăn xuống giường rồi sung sướng mở tin nhắn ra…Trời đất! hiện thực quá phũ phàng!
Cố Tư Ức nhận được số của Hạ Chi Tuyển thì lập tức gửi tin nhắn cho cậu: “Cảm ơn hộp kem của anh hôm trước nhé, cũng cảm ơn anh vì đã mua kem cho cả hội con gái.”
Gửi xong, cô lại yên lặng nằm trong bóng tối, chờ cậu nhắn lại.
Đợi mãi mà vẫn không thấy hồi đáp, Cố Tư Ức lại cầm di động lên xem.
Chẳng lẽ cô cảm ơn khô khan quá nên người ta không biết nhắn lại thế nào?
Thế là cô lại gửi thêm một tin nữa: “anh ngủ chưa?”
Lần này thì cô nhận được hồi âm rất nhanh, Hạ Chi Tuyển nhắn lại: “anh cứ tưởng là tin nhắn rác nên bỏ qua, add wechat đi, nhập số di động của anh là ra.”
Cố Tư Ức ngượng ngùng sao chép số của Hạ Chi Tuyển rồi lên wechat tìm.
Avatar của cậu để hình giải ngân hà, nhìn vừa đẹp vừa lãng mạn.
Cố Tư Ức xin kết bạn với nick wechat tên X này, bên kia đồng ý rất nhanh.
Ý cũng như tên: [mặt cười] [mặt cười]
Ý cũng như tên: Nhờ có anh mà bây giờ mọi người thân thiết với em lắm đấy.
X: Cảm ơn kiểu này qua loa quá.
Ý cũng như tên: Xin được thúc ngựa trình lên cho ngài mười lọ tương ớt!
X: Mấy lọ hôm trước em đưa vẫn chưa ăn hết, tạm thời không cần.
Ý cũng như tên: Vậy…anh muốn em cảm ơn thế nào?
X: Khi nào nghĩ ra anh sẽ nói cho em biết.
Ý cũng như tên: Sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào!
X: Nên đi ngủ rồi.
Cố Tư Ức gửi đi một icon gật đầu.
Cứ tưởng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc rồi, Cố Tư Ức cũng chuẩn bị tắt máy thìđối phương lại gửi tin nhắn tiếp.
X: Ngủ đi.
cô nhắn tin lại: Vâng, anh ngủ ngon nhé ~
X: Ngủ ngon.
Ý cũng như tên: [Đáng yêu] [Đáng yêu]
X: Đừng gửi icon nữa, ngủ đi.
Ý cũng như tên: Vâng, em ngủ đây ~ anh ngủ ngon ~
X: Ngủ ngon.
Ý cũng như tên: Ngủ ngon.
X:.
(Editor: Mệt hai anh chị quá ạ ))
“Ha ha ha ha…” Cố Tư Ức buồn cười không chịu được.
Từ Lâm giường bên cạnh hỏi: “Cậu cười gì thế?”
“không có gì…” Cố Tư Ức mãi mới dừng được, lại cầm di động lên xem tiếp.
Cái dấu chấm kia chọc cười thật đấy, với lại hình như cậu ấy có thói quen bắt buộc là bản thân phải là người kết thúc cuộc nói chuyện thì phải, đáng yêu ra phết!
- -
Chớp mắt tuần đầu tiên của học kỳ mới đã trôi qua.
Trường học cho phép học sinh được tự do ra ngoài vào chủ nhật hàng tuần, nhưng vìđang là thời gian tập quân sự nên thứ bảy cũng được nghỉ, các học sinh trở về phòng, vui sướng thu dọn đồ đạc để ra khỏi trường, giống như những chú chim nhỏ được thoát khỏi lồng vậy.
Cố Tư Ức gọi điện cho mẹ: “Hôm nay con được nghỉ, chiều là về đến nhà rồi.”
Nhà cô cách thành phố C khoảng ba tiếng đi xe, cũng không xa lắm.
Cố Tư Ức hào hứng nói: “Mẹ nhớ chuẩn bị cho con mấy món con thích nhé, thịt kho tàu này, bò cay này, thịt lợn sốt cay nữa…” Mấy món thanh đạm ở trường đúng là làm khó cho cái miệng quen ăn mặn của cô quá.
Thế nhưng sự hào hứng của cô còn chưa vượt quá được ba phút thì đã bị Hứa Giai Tuệ tạt cho một gáo nước lạnh.
“Mẹ với bố lại đang đi công tác ở nước ngoài mất rồi, không có ở nhà, làm sao bây giờ?”
“Ơ? Ơ… Ơ…” Cố Tư Ức cực kì bi thương.
“Cuộc sống khó khăn, kiếm được tiền cho con đi học đâu có dễ, ngày nghỉ con cứ ở trường đi, cho quen với hoàn cảnh sống.”
“Con ở đây hơn một tuần rồi mà, đã quen lắm rồi.”
“Vậy đi tìm anh Hạ chơi đi.”
“…”
“Đúng rồi, cứ ở cùng nó đến hết chủ nhật đi, có cần mẹ gọi điện chào hỏi nhà đó trướckhông?”
“Thôi đừng ạ!” Cố Tư Ức vội can ngăn, “Nhỡ người ta có kế hoạch gì trước rồi thì sao ạ? Bình thường ở trường anh ý đã rất quan tâm đến con rồi, giờ đến cả ngày nghỉ cũng làm phiền nhà người ta nữa thì còn đâu là không gian riêng tư nữa, mẹ đừng lo, con sẽ tự thu xếp.”
nói chuyện với mẹ xong, Cố Tư Ức tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, tuy rất muốn về nhà, rất nhớ bố mẹ, nhưng bố mẹ bận đi công tác rồi thì đành thôi vậy.
cô quyết định sẽ tới thư viện đọc sách.
Hầu như các khu vực hoạt động trong trường vẫn mở cửa kể cả ngày nghỉ, dành cho những học sinh lưu trú tại trường dịp cuối tuần.
Cố Tư Ức mua một cốc trà sữa, chọn một cuốn tiểu thuyết có vẻ lãng mạn ngọt ngào để đọc, tên là “Lần thứ 3650 thích em”, sau đó chọn một chỗ rộng rãi mát mẻ mà ngồi.
Nhưng mà mọi khi Cố Tư Ức đều đọc tiểu thuyết rất nhập tâm, chỉ có lúc này là khôngthể tập trung nổi.
Được một lúc, cô lại lôi điện thoại ra nghịch.
Mắt nhìn vào nick wechat của Hạ Chi Tuyển, không biết cậu ấy có kế hoạch gì chưa nhỉ?
Có phải là sẽ về nhà ăn một bữa thật ngon, sau đó đi chơi với hội bạn thân? Ghen tị quá đi.
cô cố gắng đè nén ý định gửi tin nhắn cho người ta, quyết tâm tắt hẳn máy rồi vứt vào trong balo luôn.
Bên kia, Hạ Chi Tuyển bận việc xong quay về kí túc, mấy anh em bắt đầu bàn bạc kế hoạch ngày chủ nhật.
Cậu bỗng nghĩ tới Cố Tư Ức từ nơi khác đến đây, liền gọi điện cho cô, nếu cô nhóc mà có về nhà thì cậu sẽ tiễn ra bến xe.
…Nhưng di động của Cố Tư Ức sao lại tắt nguồn rồi?
Hạ Chi Tuyển để điện thoại xuống, nói với mấy anh em: “không gọi được cho Cố Tư Ức, mấy cậu thử liên lạc với mấy cô bạn của em ấy hỏi xem em ấy đang ở đâu đi.”
Lục Gia Diệp nói: “Sao cơ? Mất liên lạc với em gái Tư Ức đáng yêu xinh đẹp của tôi à? Nguy hiểm nguy hiểm! Phải mau chóng tìm người!”
Cả bọn hành động rất nhanh và dứt khoát.
- -
Hạ Chi Tuyển phải hỏi thăm mấy người thì mới biết là Cố Tư Ức ở thư viện, còn có người gửi cả ảnh cô đang đọc truyện uống trà sữa cho cậu nữa.Hạ Chi Tuyển vừa tức vừa buồn cười, mình thì ngồi đây sốt hết cả ruột, còn cô thì lại thảnh thơi thư giãn như thế.
Mấy ngày nay tập quân sự với cường độ cao, đến tầm trưa là mệt rã rời, Cố Tư Ức ngồi đọc truyện một tí là ngủ mất.
Lúc Hạ Chi Tuyển tìm được cô, thấy cô đã gục xuống bàn ngủ say sưa.
Gương mặt cô ửng hồng, cặp lông mi dài khẽ run, gò má bị đè chặt nên môi cũng chu ra.
Hạ Chi Tuyển nhìn cô mấy giây rồi ngồi xuống bên cạnh, cậu không đánh thức cô, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra, làm chuyện mà đến chính bản thân cũng không thể hiểu nổi.
Ngón tay của chàng trai nhẹ nhàng chạm lên hàng mi của cô gái, mang theo sự say mê và vui thích.
Hạ Chi Tuyển đưa hộp kem cho Cố Tư Ức: “Tỉnh chưa? Ăn nhanh lên, sắp đến giờ tập rồi.”
Lục Gia Diệp đang bận rộn đằng kia nhìn mà tức: “Sao cậu ấy lại giành việc đưa kem cho em gái chứ? Cứ thích làm người tốt thôi.”
Tô Hàn cười hì hì nói: “Đấy là em gái người ta mà, nghĩ thoáng chút đi.”
“Chuyện mua kem là do tôi đề xuất đấy nhé!” Lục Gia Diệp hậm hực.
Chu Kiêu xen vào: “Nhưng A Tuyển là người bỏ tiền.”
Mấy cậu lúc nghỉ trưa tập trung ngồi ở quán trà sữa trong nhà ăn lập đội chơi game, mua đồ uống xong thì Lục Gia Diệp nói: “Mua kem cho em gái ăn đi.”
Hạ Chi Tuyển nói: “Cây cao chịu nhiều gió lớn, chi bằng mua cho cả hội con gái đi.”
“Cũng đúng, hôm qua em gái đến nước cũng không có mà uống, nói không chừng là do mấy đứa con gái ghen ăn tức ở gây ra, ai bảo em gái tôi xinh đẹp như thế làm gì.”
Thế là Lục Gia Diệp vơ luôn mấy chục hộp Haagen-Dazs, lúc trả tiền cậu ta chỉ cười trừ, đáng thương nói: “Tôi mới bị bố cắt một phần tiền tiêu vặt rồi, A Tuyển, cậu có thu nhập ngoài, cậu trả đi.”
Hạ Chi Tuyển chẳng thèm nhìn cậu ta, cậu đưa thẻ ra thanh toán, mấy giây sau đãquẹt mất hơn hai ngàn tệ.
Đưa kem xong, Hạ Chi Tuyển cùng mấy cậu bạn rời đi, các cô gái vừa nhìn theo vừa vui vẻ ăn kem.
Hướng Lê và Trương Hân Dịch tiến lại gần Cố Tư Ức, cười tủm tỉm nói: “Hưởng ké chút hào quang của cậu, bọn mình cũng có ngày được ăn đồ tráng miệng do các nam thần đưa tới rồi.”
Cố Tư Ức lúc này mới phát hiện ra là không chỉ mình cô có kem, mà ai cũng có phần cả.
Buổi tập chiều bắt đầu, Cố Tư Ức cảm nhận được một cách rõ ràng rằng bầu không khí trong đội ngũ đã hòa hợp hơn rất nhiều.
Đến giờ nghỉ, tất cả mọi người đều vây xung quanh cô, vừa tò mò vừa hưng phấn hỏi: “Cậu và đám Hạ Chi Tuyển có quan hệ như thế nào vậy?”
“Mấy cậu ấy đều gọi cậu là em gái, rốt cuộc thì ai là anh họ của cậu thế?”
Cố Tư Ức trả lời dưới ánh nhìn chăm chú đầy khát vọng của mọi người: “Bố mình là bạn thân của bố mẹ Hạ Chi Tuyển, mà bố mẹ Hạ Chi Tuyển thì muốn Hạ Chi Tuyển coi mình như em gái mà chăm sóc, cho nên mấy cậu ấy mới gọi mình là em gái.”
“thì ra là thế!”
“Chả trách mà bọn họ lại cưng chiều cậu như vậy!”
“Trước tôi học cùng lớp với Hạ Chi Tuyển đấy, mà cậu ấy cực kì lạnh lùng luôn, chẳng bao giờ thấy nói chuyện với con gái.”
“Đừng có nói là tôi không nhắc nhở mấy cậu nhé, ai thích Hạ Chi Tuyển thì cứ xếp hàng lấy lòng cô em chồng tương lai này trước đi.”
Nghe xong câu này các cô gái đều đồng loạt cười vang, trong nụ cười còn mang theosự ngượng ngùng nữa.
Trong thời kì này, các cô gái không cần nhún nhường, cũng không cần thỏa hiệp, cứ đem lòng yêu thích là đủ rồi, cho dù không có cơ hội, không có khả năng lại gần người ta, nhưng yêu đơn phương cũng là một thứ tình cảm rất đẹp.
một ngày tập luyện đã xong, ai cũng mệt chết người, Cố Tư Ức còn chả muốn ăn cơm tối, chỉ mua tạm cái sandwich rồi đi về phòng.
cô khoanh hai chân ngồi trên ghế, vừa cầm điện thoại xem phim hài vừa ăn sandwich, miệng cười ha hả.
trên bàn đột nhiên có thêm một cốc trà hoa quả.
Cố Tư Ức quay đầu nhìn, thấy Lam Hiểu Thu đứng bên cạnh nói: “Mua cho cậu đấy.”
Đúng lúc cô đang khát nước, định đi uống ngụm nước lọc, nhưng mà…
Cố Tư Ức ngơ ngác nhìn Lam Hiểu Thu.
Lam Hiểu Thu nói: “Lần trước cậu đã mua cho mình một cốc rồi.”
“À.” Cố Tư Ức gật đầu, cầm cốc trà uống một ngụm, lại hỏi: “Chẳng phải cậu khôngchơi với mình nữa sao?”
“Mình đến đây để học, không phải để kết bạn, càng không muốn dính dáng tới tranh chấp, mấy việc đó quá lãng phí thời gian, ảnh hưởng đến việc học.” Lam Hiểu Thu bình tĩnh nói.
Cố Tư Ức cảm thấy đúng là cô bạn này có vẻ chỉ muốn chăm chỉ học hành thôi, khôngmuốn quan tâm đến những chuyện khác.
Thế nhưng liệu như vậy có tốt không?
Cố Tư Ức cười nói: “Bố mẹ mình cũng rất kì vọng vào mình, hi vọng mình cố gắng học để thi đỗ một trường tốt, nhưng bố mẹ cũng muốn mình có một thời thanh xuân nhiều màu sắc, sau này khi nhớ về thời đi học sẽ có nhiều kỷ niệm đẹp.”
- -
Lại thêm một ngày tập quân sự nữa trôi qua, Cố Tư Ức cùng các bạn tới nhà ăn ăn tối.
Lúc đi ngang qua vườn hoa thì thấy Từ Na và mấy người bạn của cô ta xuất hiện ngay trước mắt.
Cố Tư Ức làm như không thấy, tiếp tục đi sang một hướng khác.
“Cố Tư Ức!” Từ Na đuổi theo cô.
Cố Tư Ức vẫn giữ nét mặt lạnh nhạt.
“Chị em mình nói chuyện một lát được không?”
“không phải là chị lại muốn đưa Tư Ức đi rồi giở trò với cậu ấy đấy chứ?” Hướng Lê hỏi.
Sắc mặt Từ Na trầm xuống, nhưng vài giây sau lại chuyển biến rất nhanh, còn tươi cười nói: “Làm gì có, việc lần trước chỉ là hiểu lầm thôi.Cố Tư Ức, chị em mình kết bạn với nhau nhé, được không?”
Mấy hôm trước vẫn còn ghê gớm lắm, giờ lại chạy tới nói muốn kết bạn với cô? Cố Tư Ức thể hiện rõ sự chán ghét trên gương mặt, nói thẳng: “không, tôi không muốn làm bạn với chị.”
“…!!” Từ Na bị từ chối, mặt tái xanh.
“Đừng tưởng có Hạ Chi Tuyển chống lưng mà mày…”
“Im ngay!” Từ Na ngăn con bé đứng bên cạnh đang có dấu hiệu nổi đóa lại, một lần nữa nở nụ cười, nói với Cố Tư Ức: “Em gái à, chắc em hiểu lầm chị rồi, không sao, chơi với nhau lâu là sẽ hiểu nhau thôi mà.”
“Tôi không phải em gái của chị, đừng có nhận họ hàng bừa bãi.” Cố Tư Ức nói xong liền xoay người rời đi, không quan tâm đến chị ta.
Lúc đi xa rồi, Hướng Lê mới hưng phấn nói: “Tư Ức à, cậu soái quá đi mất!”
“Đừng đùa nữa.” Cố Tư Ức bật cười.
“Nhưng mà không biết tại sao chị ta lại tới tìm mình nhỉ? Chẳng phải rất ghét mình sao?”
“Chắc chắn là vì Hạ Chi Tuyển rồi!”
“Hả? Việc này thì có liên quan gì đến Hạ Chi Tuyển chứ?”
“Cậu không biết sao? Chị ta thích Hạ Chi Tuyển từ hồi còn học cấp hai cơ.”
“Mình nghe nói có lần chị ta trông thấy Hạ Chi Tuyển giảng bài cho một bạn học nữ, thế là chị ta gọi người dạy dỗ cô bạn đó một trận luôn, cũng may là Hạ Chi Tuyểnkhông qua lại nhiều với đám con gái, chứ không thì chị ta có mà bận rộn đi dằn mặt người ta suốt ngày ý.”
“Chắc là chị ta đã biết chuyện Hạ Chi Tuyển coi cậu như em gái nên mới tới lấy lòng đấy.”
Hai cô bạn phân tích từng câu cho Cố Tư Ức, câu chuyện nhanh chóng được làm rõ, Cố Tư Ức càng thêm căm ghét chị ta, nhưng lại quan tâm đến một việc khác: “Vậy Hạ Chi Tuyển có thích chị ta không?”
“Làm gì có chuyện đấy, thích thì phải thường xuyên đi cùng nhau chứ.”
“Nam thần người ta thể hiện rõ ràng lắm, hoàn toàn không thèm để ý đến chị ta đâu.”
Cố Tư Ức không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không thích thì tốt.
Buổi tối cô nằm trên giường suy nghĩ lại mấy chuyện xảy ra, nhận ra có một việc quan trọng đã làm thay đổi thái độ của mọi người đối với cô, đó chính là nhờ Hạ Chi Tuyển và các bạn của cậu đã mua kem cho tất cả đám con gái, bọn họ làm vậy là vì muốn giúp cô sao?
Cố Tư Ức lấy điện thoại nhắn tin cho Lục Gia Diệp: “Cho mình số của Hạ Chi Tuyển đi.”
Lục Gia Diệp mới tắm xong, đang lau khô tóc thì nhận được tin nhắn từ “em gái Tư Ức”, vui như muốn bay lên, vứt luôn cái khăn xuống giường rồi sung sướng mở tin nhắn ra…Trời đất! hiện thực quá phũ phàng!
Cố Tư Ức nhận được số của Hạ Chi Tuyển thì lập tức gửi tin nhắn cho cậu: “Cảm ơn hộp kem của anh hôm trước nhé, cũng cảm ơn anh vì đã mua kem cho cả hội con gái.”
Gửi xong, cô lại yên lặng nằm trong bóng tối, chờ cậu nhắn lại.
Đợi mãi mà vẫn không thấy hồi đáp, Cố Tư Ức lại cầm di động lên xem.
Chẳng lẽ cô cảm ơn khô khan quá nên người ta không biết nhắn lại thế nào?
Thế là cô lại gửi thêm một tin nữa: “anh ngủ chưa?”
Lần này thì cô nhận được hồi âm rất nhanh, Hạ Chi Tuyển nhắn lại: “anh cứ tưởng là tin nhắn rác nên bỏ qua, add wechat đi, nhập số di động của anh là ra.”
Cố Tư Ức ngượng ngùng sao chép số của Hạ Chi Tuyển rồi lên wechat tìm.
Avatar của cậu để hình giải ngân hà, nhìn vừa đẹp vừa lãng mạn.
Cố Tư Ức xin kết bạn với nick wechat tên X này, bên kia đồng ý rất nhanh.
Ý cũng như tên: [mặt cười] [mặt cười]
Ý cũng như tên: Nhờ có anh mà bây giờ mọi người thân thiết với em lắm đấy.
X: Cảm ơn kiểu này qua loa quá.
Ý cũng như tên: Xin được thúc ngựa trình lên cho ngài mười lọ tương ớt!
X: Mấy lọ hôm trước em đưa vẫn chưa ăn hết, tạm thời không cần.
Ý cũng như tên: Vậy…anh muốn em cảm ơn thế nào?
X: Khi nào nghĩ ra anh sẽ nói cho em biết.
Ý cũng như tên: Sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào!
X: Nên đi ngủ rồi.
Cố Tư Ức gửi đi một icon gật đầu.
Cứ tưởng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc rồi, Cố Tư Ức cũng chuẩn bị tắt máy thìđối phương lại gửi tin nhắn tiếp.
X: Ngủ đi.
cô nhắn tin lại: Vâng, anh ngủ ngon nhé ~
X: Ngủ ngon.
Ý cũng như tên: [Đáng yêu] [Đáng yêu]
X: Đừng gửi icon nữa, ngủ đi.
Ý cũng như tên: Vâng, em ngủ đây ~ anh ngủ ngon ~
X: Ngủ ngon.
Ý cũng như tên: Ngủ ngon.
X:.
(Editor: Mệt hai anh chị quá ạ ))
“Ha ha ha ha…” Cố Tư Ức buồn cười không chịu được.
Từ Lâm giường bên cạnh hỏi: “Cậu cười gì thế?”
“không có gì…” Cố Tư Ức mãi mới dừng được, lại cầm di động lên xem tiếp.
Cái dấu chấm kia chọc cười thật đấy, với lại hình như cậu ấy có thói quen bắt buộc là bản thân phải là người kết thúc cuộc nói chuyện thì phải, đáng yêu ra phết!
- -
Chớp mắt tuần đầu tiên của học kỳ mới đã trôi qua.
Trường học cho phép học sinh được tự do ra ngoài vào chủ nhật hàng tuần, nhưng vìđang là thời gian tập quân sự nên thứ bảy cũng được nghỉ, các học sinh trở về phòng, vui sướng thu dọn đồ đạc để ra khỏi trường, giống như những chú chim nhỏ được thoát khỏi lồng vậy.
Cố Tư Ức gọi điện cho mẹ: “Hôm nay con được nghỉ, chiều là về đến nhà rồi.”
Nhà cô cách thành phố C khoảng ba tiếng đi xe, cũng không xa lắm.
Cố Tư Ức hào hứng nói: “Mẹ nhớ chuẩn bị cho con mấy món con thích nhé, thịt kho tàu này, bò cay này, thịt lợn sốt cay nữa…” Mấy món thanh đạm ở trường đúng là làm khó cho cái miệng quen ăn mặn của cô quá.
Thế nhưng sự hào hứng của cô còn chưa vượt quá được ba phút thì đã bị Hứa Giai Tuệ tạt cho một gáo nước lạnh.
“Mẹ với bố lại đang đi công tác ở nước ngoài mất rồi, không có ở nhà, làm sao bây giờ?”
“Ơ? Ơ… Ơ…” Cố Tư Ức cực kì bi thương.
“Cuộc sống khó khăn, kiếm được tiền cho con đi học đâu có dễ, ngày nghỉ con cứ ở trường đi, cho quen với hoàn cảnh sống.”
“Con ở đây hơn một tuần rồi mà, đã quen lắm rồi.”
“Vậy đi tìm anh Hạ chơi đi.”
“…”
“Đúng rồi, cứ ở cùng nó đến hết chủ nhật đi, có cần mẹ gọi điện chào hỏi nhà đó trướckhông?”
“Thôi đừng ạ!” Cố Tư Ức vội can ngăn, “Nhỡ người ta có kế hoạch gì trước rồi thì sao ạ? Bình thường ở trường anh ý đã rất quan tâm đến con rồi, giờ đến cả ngày nghỉ cũng làm phiền nhà người ta nữa thì còn đâu là không gian riêng tư nữa, mẹ đừng lo, con sẽ tự thu xếp.”
nói chuyện với mẹ xong, Cố Tư Ức tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, tuy rất muốn về nhà, rất nhớ bố mẹ, nhưng bố mẹ bận đi công tác rồi thì đành thôi vậy.
cô quyết định sẽ tới thư viện đọc sách.
Hầu như các khu vực hoạt động trong trường vẫn mở cửa kể cả ngày nghỉ, dành cho những học sinh lưu trú tại trường dịp cuối tuần.
Cố Tư Ức mua một cốc trà sữa, chọn một cuốn tiểu thuyết có vẻ lãng mạn ngọt ngào để đọc, tên là “Lần thứ 3650 thích em”, sau đó chọn một chỗ rộng rãi mát mẻ mà ngồi.
Nhưng mà mọi khi Cố Tư Ức đều đọc tiểu thuyết rất nhập tâm, chỉ có lúc này là khôngthể tập trung nổi.
Được một lúc, cô lại lôi điện thoại ra nghịch.
Mắt nhìn vào nick wechat của Hạ Chi Tuyển, không biết cậu ấy có kế hoạch gì chưa nhỉ?
Có phải là sẽ về nhà ăn một bữa thật ngon, sau đó đi chơi với hội bạn thân? Ghen tị quá đi.
cô cố gắng đè nén ý định gửi tin nhắn cho người ta, quyết tâm tắt hẳn máy rồi vứt vào trong balo luôn.
Bên kia, Hạ Chi Tuyển bận việc xong quay về kí túc, mấy anh em bắt đầu bàn bạc kế hoạch ngày chủ nhật.
Cậu bỗng nghĩ tới Cố Tư Ức từ nơi khác đến đây, liền gọi điện cho cô, nếu cô nhóc mà có về nhà thì cậu sẽ tiễn ra bến xe.
…Nhưng di động của Cố Tư Ức sao lại tắt nguồn rồi?
Hạ Chi Tuyển để điện thoại xuống, nói với mấy anh em: “không gọi được cho Cố Tư Ức, mấy cậu thử liên lạc với mấy cô bạn của em ấy hỏi xem em ấy đang ở đâu đi.”
Lục Gia Diệp nói: “Sao cơ? Mất liên lạc với em gái Tư Ức đáng yêu xinh đẹp của tôi à? Nguy hiểm nguy hiểm! Phải mau chóng tìm người!”
Cả bọn hành động rất nhanh và dứt khoát.
- -
Hạ Chi Tuyển phải hỏi thăm mấy người thì mới biết là Cố Tư Ức ở thư viện, còn có người gửi cả ảnh cô đang đọc truyện uống trà sữa cho cậu nữa.Hạ Chi Tuyển vừa tức vừa buồn cười, mình thì ngồi đây sốt hết cả ruột, còn cô thì lại thảnh thơi thư giãn như thế.
Mấy ngày nay tập quân sự với cường độ cao, đến tầm trưa là mệt rã rời, Cố Tư Ức ngồi đọc truyện một tí là ngủ mất.
Lúc Hạ Chi Tuyển tìm được cô, thấy cô đã gục xuống bàn ngủ say sưa.
Gương mặt cô ửng hồng, cặp lông mi dài khẽ run, gò má bị đè chặt nên môi cũng chu ra.
Hạ Chi Tuyển nhìn cô mấy giây rồi ngồi xuống bên cạnh, cậu không đánh thức cô, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra, làm chuyện mà đến chính bản thân cũng không thể hiểu nổi.
Ngón tay của chàng trai nhẹ nhàng chạm lên hàng mi của cô gái, mang theo sự say mê và vui thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.