Năm Tháng Nhạt Phai

Chương 12: Chấm dứt, bắt đầu

Rosie Trương

23/12/2013

Có quan niệm cho rằng, hai người sau khi chia tay nhau rồi, nếu như không thể trở thành người yêu của nhau thì cũng có thể trở thành bạn bè. Tiếc là trong mối quan hệ giữa hai chúng tôi, một khi đã vượt qua ranh giới giữa bạn và yêu, mọi thứ đều không thể trở lại nguyên vẹn được nữa.

Ngồi đợi Phong nơi quán cà phê yêu thích của hai chúng tôi, tôi lặng lẽ nhìn dòng người qua lại sau lớp cửa kính, nhấp môi tách cà phê, thơ thẩn theo bản nhạc nào đó mà tôi không biết tên.

Khi thấy Phong mang vẻ mặt lo lắng nhưng vẫn cố gắng gượng cười tiến tới bên tôi, tôi cảm thấy lòng mình đang dấy lên một điều gì đó chua xót không thể nói thành lời.

“Em tới lâu chưa?”

Ngồi xuống bàn đối diện với tôi, Phong nhìn tôi cười nhẹ.

“Em cũng mới tới một lát thôi.”

Gọi một ly cà phê đá, Phong nhanh chóng huyên thuyên kể lể với tôi về công việc của mình.

“Hôm qua anh mới được một hợp đồng lớn, cả phòng rất vui, định gọi em đi ăn mừng chung với nhóm.”

“Ừ”

Thấy tôi không hứng thú, anh nhanh chóng chuyển đề tài.

“Em xin việc sao rồi? Có chỗ nào gọi phỏng vấn chưa?”

“Vẫn chưa”

“Hay em trở lại công ty làm đi. Em có duyên với sale đó. Anh thấy doanh số của em lúc nào cũng cao hơn hẳn nhân viên trong công ty…”

Tôi cắt ngang, vội vã từ chối: “Thôi, em không thích làm sale, anh cũng biết mà…”

Ngay lập tức không khí lại rơi vào yên lặng.

Rồi tôi nhìn anh nghiêm nghị, khẽ lên tiếng gọi anh: “Phong”

“Ừ” Anh đón lấy ánh mắt của tôi.

Khi nhận ra cảm giác nghiêm trọng từ ánh mắt tôi truyền tới, tôi cảm thấy anh có một chút khác thường. Anh không còn vui vẻ như ngày thường nữa, mà thay vào đó là một sự trầm tư đến lạ.

Bất đắc dĩ phải nhìn tôi, bất đắc dĩ đón nhận một điều mà anh không bao giờ muốn.

Thấy tôi vẫn nhìn anh trầm ngâm, khoé mắt anh khẽ lay động. Nhìn thấy anh như thế, tự dưng tôi không thể nào mở miệng, không thể nào ép mình phải nói ra bất kỳ một từ nào nữa cả.

Thế nhưng là người ở bên cạnh tôi ba năm qua, là người lúc nào cũng chỉ nghĩ cho tôi, trước đây cũng vậy và bây giờ cũng vậy, lúc nào anh cũng chỉ biết ngu ngốc trấn an tôi, giúp tôi nói ra những gì mình muốn.

Nở nụ cười chua xót, anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Em có gì muốn nói thì cứ nói ra đi Thu. Anh không sao đâu.”

Tôi giật mình sửng sốt. Lẽ nào anh đã biết điều gì đó rồi sao?

Nhìn tôi chăm chú, anh lại nở nụ cười gượng gạo: “Từ khi nhận điện thoại của em ngày hôm qua là anh đã hiểu rằng có điều gì đó bất thường. Thật không ngờ là… anh lại đoán đúng rồi.”

Tôi im lặng không đáp.

Nở nụ cười nhạt rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt xuyên qua tấm kính, anh lặng lẽ nói ra những gì anh suy nghĩ.



“Ngày đó khi thổ lộ với em, anh đã tự cho mình một cơ hội. Anh biết cơ hội của anh rất thấp, lại rất khó xảy ra. Nhưng anh… lại cố gắng thử một lần…”

“Dù cho em chỉ là một phút yếu lòng đã chấp nhận anh, dù cho hiện tại bây giờ em đang tìm cách chấm dứt với anh…”

“Thổ lộ với em, đó là điều anh không bao giờ hối hận…”

Ngay khi anh nói xong câu đó, tôi đột nhiên cảm thấy lòng mình đau đớn. Tôi lại làm tổn thương người luôn ở bên tôi một lần nữa. Tôi lại thành một kẻ ích kỷ tàn nhẫn đến mức nào.

Nghẹn đắng nơi cổ họng, tôi hổ thẹn đến mức không thể nói nên lời.

“Anh hiểu em muốn nói gì với anh. Nên… em đừng nói gì cả. Anh hiểu tất cả mà.”

Nói xong, anh đứng dậy, nhẹ nhàng tiến tới bên tôi. Anh ngồi xổm xuống, quỳ một chân xuống sàn.

Mi mắt tôi cụp xuống, che giấu đi một dòng nước mắt đang lặng lẽ chực chờ. Quỳ đối diện với gương mặt của tôi, ánh mắt của tôi, anh lại như đang bóc mẽ tôi, lật tẩy tôi thành từng lớp. Lấy tay mình vuốt ve má tôi, rồi lại dùng ngón cái nhẹ nhàng gạt đi chút nước mắt đang đọng lại nơi khoé mắt của tôi, anh nhìn tôi thật sâu, như muốn khắc lấy tôi vào tận cùng trong trí nhớ.

“Ít ra thì… cũng có một lần em đã khóc vì anh.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

Khi thời gian dường như trôi chậm lại, chúng tôi chỉ lặng lẽ nhìn nhau, nhưng dường như lại thấu hiểu nhau hết thảy. Một lát sau, từ trong đáy mắt anh, một ánh nhìn đau đớn bất lực phút chốc thoáng qua lại bị tôi bắt gặp. Ngay lập tức, anh nhanh chóng dời tầm mắt, không muốn nhìn tôi nữa, hay nói đúng hơn, là anh đang sợ tôi nhìn thấy những phút giây yếu đuối của anh.

Nhẹ nhàng đứng dậy rồi lại rút trong ví ra một ít tiền đặt lên bàn, anh lập tức rời đi.

Khi bóng dáng anh từ từ khuất khỏi tầm mắt của tôi, nước mắt tôi nặng nề rơi xuống. Đau, thật đau. Tại sao lại đau như thế này? Tại sao tôi lại cảm thấy không thở được? Không, không thể được. Lẽ nào tôi lại đang phạm phải sai lầm?

***

Sau mấy ngày tới bệnh viện chăm sóc Khang, tôi cứ im lặng không muốn nói chuyện với Khang. Còn Khang, anh cứ im lặng tiếp nhận trừng phạt của tôi, ngoan ngoãn nhìn tôi ở bên anh, lặng lẽ chăm sóc cho anh.

Hai chúng tôi, kẻ tám lạng người nửa cân, đều cùng nhau chơi trò chơi ai lên tiếng trước.

Ngày anh xuất viện, tôi và chị Hương đưa anh về nhà.

Khi về tới nhà anh, tôi và anh lại được chị Hương ưu ái, bắt chúng tôi phải đối diện với nhau. Bởi vì hiện tại trong căn nhà sang trọng này, tôi và anh, cô nam quả nữ đang bối rối đứng chung trong một căn phòng, vì chú của anh đã về quê từ mấy hôm trước, để giải quyết một số việc cần làm, còn chị Hương lại loay hoay dưới bếp, gần như bỏ đi mất dạng khỏi phòng anh.

Cảm giác đang đứng trong phòng anh thật sự khác xa cảm giác cùng anh trong bệnh viện, bởi vì nơi này hoàn toàn thuộc về anh, là một nơi riêng tư tuyệt đối.

Cảm thấy rằng đã đến lúc mình cần phải ra về, tôi nhỏ giọng: “Em về đây.”

Anh nhìn tôi rồi lại dời tầm mắt sang nơi khác: “Ừ”

Tức tối xuống lầu, tôi bực bội chuẩn bị lấy xe rời khỏi nơi đây ngay lập tức.

Ngay lúc tôi đang chuẩn bị lên xe, một cánh tay nào đó vươn tới, chụp lấy tay tôi.

“Nói chuyện với anh một chút.” Anh lên tiếng.

Tôi giận dỗi: “Cần gì phải nói chứ. Giữa chúng ta đâu có bất kỳ quan hệ gì. Người anh cần nói chuyện là bạn gái Linda của anh kìa.”

“Em đang ghen sao” Anh mỉm cười.



“Em…”

Nhận ra tôi đang tức tối, anh xuống giọng nài nỉ tôi ở lại: “Em cũng biết anh và cô ấy…”

Anh tiếp tục: “Em đã nói… em biết được tất cả rồi, có phải không Thu?”

Tôi im lặng.

Bỏ mặc tôi đang giả vờ hờ hững với anh, anh đột nhiên hỏi tôi: “Nếu như em đã biết được tất cả, vậy… có phải em sẽ chấp nhận anh không?”

Tôi kinh ngạc nhìn anh. Rõ ràng là tôi đã biết tất cả, nhưng tại sao khi anh hỏi tôi câu đó, tôi lại cảm thấy mình thật ra còn có rất nhiều điều chưa biết, rất nhiều điều chưa tường tận.

Nhìn tôi im lặng, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, rồi vội vàng ôm tôi vào lòng. Hơi thở của anh từ từ lởn vởn, bao trùm lấy cơ thể tôi.

“Em biết được tất cả mà vẫn ở bên anh. Thật tốt quá…”

Rồi anh nâng cằm tôi lên, bắt tôi đối diện với ánh mắt tràn ngập vui mừng của mình.

“Anh đã từng tưởng rằng tình yêu không thể vượt qua tất cả, nên anh đã chọn rời khỏi em, sau khi anh biết được mọi chuyện.”

“Nhưng hoá ra anh đã đánh giá thấp tình cảm của anh và em. Anh khiến em đau khổ. Anh lúc nào cũng chỉ khiến em đau khổ. Anh biết tất cả, nhưng anh lại không làm gì được… Anh chỉ biết rằng thà chúng ta chia tay nhau, còn hơn bắt em đối diện với mọi chuyện…”

Mỉm cười chua xót, anh nói tiếp: “Những tưởng rằng anh sẽ chấm dứt với em…”

Rồi anh lại nhìn thật sâu vào mắt tôi: “Thu, tình cảm của chúng ta rồi sẽ vượt qua tất cả, phải không em?”

Ngơ ngác nhìn anh, tôi đang cố gắng tiếp thu mọi điều anh nói. Ngay khi câu nói cuối cùng của anh lại là một câu hỏi bắt tôi khẳng định, tôi lại không hề cảm thấy cảm động một chút nào. Tại sao? Tôi không rõ, cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa rồi.

Ngay lập tức, tôi gục đầu rồi tựa vào ngực anh, ôm chặt lấy anh. Cái ôm này dường như che giấu cho cảm giác không thể hiểu của tôi, cũng như trả lời với anh rằng, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.

Điều tôi không hề ngờ tới, đó là chính tôi lại gieo cho tình cảm của anh và tôi một tia hy vọng, một lời hứa tuyệt đối. Nhưng rồi chính tôi lại nhổ hạt giống đã nảy mầm đó lên, chính tôi lại tự tay mình phản bội lời hứa đó.

Vượt qua tất cả để ở bên anh, lời hứa đó lớn biết chừng nào, cao đẹp biết bao nhiêu, cũng là lời hứa mà tôi sẽ không bao giờ làm được.

Nằm trong lòng anh, tôi tự dưng lại nghĩ đến Phong. Hình như đã ba ngày rồi tôi không còn được gặp Phong nữa.

Tối hôm đó khi trở về nhà, điện thoại tôi rung lên, là cấp dưới của Phong.

“Chị Thu ơi, chị có thể tới công ty một lát được không chị?”

“Có việc gì vậy em?”

“Ôi sếp của tụi em, haiz, chị tới đây thì biết.”

“Phong xảy ra chuyện gì vậy em? Có gì nghiêm trọng không?” Tôi lo lắng.

“Ôi em xin lỗi, không phải như chị nghĩ đâu, sếp của tụi em không có gì nghiêm trọng hết đó chị. Nhưng mà… chỉ có chị mới giải quyết được vấn đề. Chị tới đây đi chị… Tụi em xin chị đó…”

“Ừ chị tới ngay…”

Hồi hộp không biết chuyện gì đang xảy ra với Phong mà lại có liên quan đến tôi, tôi vội vã rời nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Tháng Nhạt Phai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook