Chương 9: Quên anh đi
Rosie Trương
05/12/2013
Có một nữ diễn viên đã từng nói rằng, đau khổ nhất khi thất tình, chính là đối phương không thừa nhận bọn họ đã từng yêu nhau. Câu nói này trớ trêu thay lại vô cùng chuẩn xác đối với cuộc tình đã vỡ của chính bản thân tôi.
Ngày hôm đó, tại góc cà phê khách sạn X tràn ngập phông nền trắng kem sang trọng với phong cách Tây phương, tôi và Phong đang nắm chặt lấy tay nhau. Chúng tôi, mỗi người một tâm trạng, một nỗi niềm, cùng nhau tiến tới nơi Khang và người yêu anh đang đợi.
Dù tôi đã lừa mình dối người, tự bảo với bản thân mình rằng mục đích tôi tới đây chỉ là để nhìn rõ kẻ thứ ba, nhưng trái tim tôi lại xúi giục ánh mắt ngu si của bản thân mình chỉ nhìn về phía anh mà thôi.
Càng nhìn và đánh giá anh, tôi càng phát hiện ra, anh đã thay đổi.
Năm năm, chúng tôi xa nhau đã khoảng năm năm, đủ để cho anh không còn chút dáng vẻ nào của một chàng thiếu niên trẻ tuổi, tươi mới, sống động. Mà ngược lại, hiện tại khi nhìn thấy anh, tôi cảm thấy anh dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, điềm đạm hơn rất nhiều. Sắc mặt anh hơi nhợt nhạt, mệt mỏi, có những suy tư trong ánh mắt anh mà có lẽ tôi sẽ khó lòng nhìn ra được nữa.
Đừng như vậy, tôi không muốn mọi thứ sẽ dần dần mất đi không tung tích. Tôi không muốn anh thay đổi, con người anh, trái tim anh, không muốn một chút nào.
Vì chỉ nhìn về phía anh, nên ngay khi anh lơ đễnh thay đổi tầm nhìn, bắt gặp ánh mắt tôi, sự ngạc nhiên trong ánh mắt anh, ánh nhìn thẫn thờ xen lẫn nuối tiếc điều gì đó của anh, tôi tất nhiên nắm rõ tường tận, nhìn thấu hết thảy những gì chúng diễn ra.
Rất rõ ràng là trong ánh mắt đó của anh, chắc chắn vẫn còn điều gì đó có tôi.
Khi chúng tôi đã đứng ngay trước mắt anh, cả tôi và anh đều rơi vào trầm lặng.
Bên cạnh tôi, Phong nhanh chóng mở lời: “Chào hai bạn, tôi là Phong, là bạn trai của Thu”.
Bị câu nói của Phong phá vỡ, Khang đành phải chuyển ánh nhìn từ tôi sang người Phong. Tối hôm qua, tôi đã từng tưởng tượng ra giây phút hai người họ đối diện nhau như thế này, rồi lại tự suy đoán ra vẻ mặt Khang khi Phong tự nhận là bạn trai tôi. Thế nhưng đúng là mọi việc luôn ngoài tầm kiểm soát của tôi, vì phản ứng của Khang sau câu nói đó của Phong, chỉ là thứ phản ứng hờ hững như giữa những con người xa lạ.
Khoảng cách giữa tôi và anh, đột nhiên bỗng trở thành một vòng trái đất.
“Chào anh, tôi là Khang, là bạn học của Thu trước đây. Đây là Linda, bạn gái tôi.” Giới thiệu Linda xong, anh không quên quay sang nhìn cô ấy mỉm cười, chăm chú không dời mắt.
Bị buộc phải nhìn sang bên cạnh anh, tôi bắt đầu phải chú ý tới Linda.
Một cô gái xinh đẹp hơn tôi, đáng yêu hơn tôi, tràn ngập sức sống hơn tôi, và quan trọng hơn là, quý phái và sang trọng hơn tôi rất nhiều.
Thế nhưng tại sao cái cách cô gái này nhìn tôi, ánh nhìn tràn đầy ngưỡng mộ cùng nhiệt tình trong đó, nhìn tôi như một người bạn thân đã lâu ngày không gặp, chẳng giống như ánh nhìn giữa các tình địch với nhau?
Lẽ nào, anh hoàn toàn không nói cho cô ấy biết những gì chúng tôi đã từng có với nhau sao? À phải rồi, chẳng phải vừa rồi tôi được anh giới thiệu rằng tôi chính là bạn học cũ của anh. Không phải chúng tôi đã trở thành người yêu cũ, mà là chúng tôi chưa từng ở bên nhau đó sao?
Cái cách anh phủi sạch mọi thứ giữa tôi và anh, giống như là anh đang dùng một thanh kiếm bén nhọn, cắt đứt sợi dây giữa hai chúng tôi, sạch sẽ gọn gàng, không còn liên quan gì nhau được nữa.
Nghĩ tới đây, tim tôi bỗng đột nhiên tê tái. Tôi run rẩy cả người khi người con gái đó nắm lấy tay tôi.
“Anh Khang nói vậy nhưng Thu cứ gọi mình là Linh nha, gọi Linda xa cách lắm.” Cô gái nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười của Linh, quả là trong trẻo, ngọt ngào hơn dòng suối mát.
Ngồi vào bàn, chúng tôi lại tiếp tục duy trì dáng vẻ không hề tự nhiên thoải mái, ngượng ngùng mà đối diện với nhau.
Giữ bình tĩnh bằng cách không nói một lời nào, tôi chỉ lặng yên ngồi nghe mọi người nói chuyện. Bên cạnh tôi, Phong cứ hỏi thăm Khang và Linh rất nhiều. Qua cách bọn họ hỏi thăm nhau, cũng hỏi thăm về tôi nữa, tôi mới được biết, Khang đã tốt nghiệp xong cử nhân tại Mỹ, anh đã bắt đầu điều hành công ty của cha anh suốt một năm qua, nhưng chỉ đi đi về về giữa Việt Nam và Mỹ trong khoảng hai tháng nay. Còn Linh, cô ấy chỉ mới tới Việt Nam ít ngày, nên hiện tại cô đang đóng đô tại khách sạn này, thường xuyên gặp gỡ bạn bè trong nước.
Hai tháng rồi, anh không đến gặp tôi, cũng chẳng dám đến gặp tôi, chỉ dám nhìn tôi từ xa, gặp tôi bằng phương pháp theo dõi của kẻ giấu mặt trong bóng tối, anh đang muốn chơi trò gì với tôi cơ chứ?
Đừng nói với tôi rằng anh đã không còn yêu tôi nữa, vì rõ ràng, anh đang tự lừa dối chính anh.
Sau một hồi trò chuyện như bạn bè thân thiết lâu ngày không gặp, đột nhiên Phong và Linh rủ nhau lên xem triển lãm hội họa ở tầng trên. Đột nhiên ngay khi chúng tôi không thể nói với nhau bất kỳ lời nói thật lòng nào, lại được hai người bọn họ tạo cho cơ hội.
Ngay lập tức, tôi chìa tấm ảnh trong túi ra, nhanh chóng đặt lên bàn.
“Trả cho anh.” Tôi lên tiếng trước, rồi lặng lẽ chờ đợi phản ứng của anh.
Thất vọng là anh không nhìn lấy tấm ảnh, dù chỉ một chút liếc mắt cũng không. Anh cứ nhìn tôi trầm mặc.
“Đừng giả vờ nói với em rằng anh đánh rơi tấm ảnh này rất lâu rồi. Đừng viện cớ cũ rích là có người của mẹ anh nhặt được, lấy nó để theo dõi em. Em không tin.”
Tôi trừng mắt nhìn anh.
Bị tôi nhìn theo cái cách khó chịu như thế, như không thể chịu đựng thêm được nữa, anh bèn dời tầm mắt nơi tấm ảnh.
Anh lặng yên một lúc, sau đó mới cất lời: “Vốn dĩ hôm đó anh định trả lại tấm ảnh này cho em, coi như kết thúc hoàn toàn chuyện giữa hai chúng ta. Chỉ là anh thấy có lỗi với em, nên anh cứ do dự không biết khi nào nên đưa cho em là tốt nhất. Anh sợ… em sẽ tổn thương.”
Tôi tức tối phản bác: “Rõ ràng anh còn tình cảm với em. Anh đừng ngụy biện nữa được không? Nếu như anh sợ em tổn thương thì đừng trả lại tấm ảnh cho em làm gì. Anh rõ ràng có thể vứt nó vô sọt rác, đốt nó, xé nó, anh làm gì nó mà không được. Rõ ràng là anh còn yêu em, cho nên anh mới…”
“Đủ rồi!” Anh cắt ngang lời tôi, “Anh đã không còn yêu em nữa, anh phải nói bao nhiêu lần em mới chịu hiểu đây Thu!”
Rồi anh nhìn thẳng vào mắt tôi: “Buông bỏ đi Thu, bên cạnh em còn Phong…”
Anh thở dài: “Trân trọng người trước mắt, quên anh đi…”
Nói xong, anh vội vã cầm lấy điện thoại gọi cho Linh, bảo rằng anh có việc phải rời đi ngay lập tức.
Lần thứ hai, tấm ảnh của tôi lại bị anh vứt bỏ. Lần này, anh nhanh chóng cầm lấy tấm ảnh, chạy đến bên thùng rác, tiện tay vứt xuống.
Mọi hy vọng của tôi, lập tức chỉ còn như tấm ảnh kia, bị anh ném vào thùng rác, chờ đợi người khác đến dọn đi.
Kế hoạch làm người chiến thắng của tôi bỗng nhiên phá sản. Đúng là, kẻ thất bại như tôi, chỉ vĩnh viễn là kẻ thất bại mà thôi.
***
Trước khi Phong từ tầng trên khách sạn xuống tìm tôi, tôi lập tức lấy tay mình thọc vào sọt rác.
Sau một hồi tìm kiếm, tôi vẫn cứ không tìm ra được tấm ảnh kia. Thật là, tại sao anh vứt bỏ thì dễ dàng, còn tôi, khi tìm lại, lại vất vả như vậy, khó nhọc như vậy cơ chứ?
Ngay khi tìm thấy tấm ảnh, tôi mỉm cười sung sướng, nhưng từng giọt nước mắt lại thi nhau lăn dài trên má. Tôi không muốn chúng trào ra, nhưng chúng cứ làm tôi bẽ mặt.
Lấy khăn giấy ra để lau vội qua tấm ảnh, tôi bắt gặp Phong đang đứng bên cạnh tôi, cách tôi một khoảng, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi của tôi.
Ngay lập tức, tôi đứng chôn chân bất động.
Nhận ra tôi đang lúng túng, Phong đến bên cạnh, giật lấy khăn giấy, lau tấm ảnh giúp tôi.
Đưa tấm ảnh lại cho tôi, Phong lại lấy khăn giấy ra, từng chút từng chút thấm lên má tôi.
Gương mặt Phong phóng đại trước mắt tôi. Ánh mắt Phong nhìn tôi thương tiếc.
Đột nhiên vì thấy xấu hổ và cứng người trước Phong, tôi giật lại, không cho Phong lau tiếp.
“Để Thu tự lau là được rồi.”
Ra khỏi khách sạn, như bước ra một thứ thế giới khác không còn có anh, không còn trói buộc. Cố gắng bảo mình quên anh đi, tôi mỉm cười nhìn Phong, lại bắt gặp Phong vẫn cứ nhìn tôi.
“Tụi mình… đi chơi đi.”
Mỉm cười với tôi xong, Phong đột nhiên nảy ra ý định gì đó nên không chịu đưa tôi về nhà.
Chở tôi đến công viên ven sông, nơi có cây cầu có ánh đèn phát sáng nổi tiếng nhất thành phố, Phong bày biện đủ thứ ra.
Phần bánh kem nhỏ xíu, nến, muỗng nhựa, nước ngọt… Mọi thứ được trải trên mặt đất.
Hóa ra, hôm nay là sinh nhật Phong.
Lôi kéo tôi phụ Phong đặt nến lên bánh, giúp Phong cắm nến sao cho đẹp, Phong cứ nói huyên thuyên bảo tôi phải làm thế này, phải làm thế nọ.
Lúc tôi bảo Phong nhất định phải cầu nguyện, Phong lại bảo là đó là việc trẻ con.
Bị tôi mắng thật lâu thật nhiều, Phong mới không cam lòng mà nghe lời tôi, chịu cầu nguyện trước khi thổi nến.
Sau khi thổi nến, cầm muỗng, đánh chén tất cả vào bụng hai chúng tôi, Phong còn chai mặt đòi tôi phải tặng mình quà sinh nhật.
Tôi tất nhiên bị Phong dồn vào thế bí.
Ngay khi tôi không biết mình phải tặng Phong thứ gì, mà cũng biết mình không có gì để tặng, Phong đột nhiên hôn lên môi tôi.
Khi tôi chưa kịp nhận ra mọi việc, vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, Phong đã rời khỏi môi tôi nhanh chóng.
“Đây coi như là thù lao Thu phải trả cho Phong vì Phong đã chịu làm bạn trai một ngày cho Thu đó nha.”
Nếu tôi là một người con gái bình thường thì trong tình huống này, Phong nhất định sẽ bị ăn tát ngay lập tức.
“Còn quà sinh nhật của Phong…” Phong ngập ngừng, rồi lại nhìn tôi chăm chú.
“Làm bạn gái của Phong nha.”
Tôi thẫn thờ, nhận ra mình đang được một người mà tôi không hề ngờ tới, tỏ tình với mình.
Lời tỏ tình này, tôi không bao giờ mong muốn Phong nói ra lúc này. Tôi chưa sẵn sàng, cũng như chưa thể tiếp nhận một ai khác nữa, khi mà trong tim tôi, Khang vẫn luôn là người quan trọng nhất. Tôi không biết tôi có thể quên đi Khang không. Tôi không biết trái tim tôi, thứ vốn dĩ chẳng phải bình thường kia, có chịu tiếp nhận thêm một người, dù người đó luôn rất tốt với tôi.
“Trân trọng người trước mắt, quên anh đi…”
Những lời nói của Khang lại văng vẳng bên tai tôi lúc này, tại sao lại vang vọng bên tai tôi cơ chứ?
Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chờ mong của Phong, tôi lại rơi vào tội lỗi. Tôi lại gây ra một sai lầm mà chính bản thân tôi cũng có thể không cách nào cứu vãn.
Bởi vì ngay lúc đó, tôi gật đầu. Tôi đã chấp nhận Phong.
Ngày hôm đó, tại góc cà phê khách sạn X tràn ngập phông nền trắng kem sang trọng với phong cách Tây phương, tôi và Phong đang nắm chặt lấy tay nhau. Chúng tôi, mỗi người một tâm trạng, một nỗi niềm, cùng nhau tiến tới nơi Khang và người yêu anh đang đợi.
Dù tôi đã lừa mình dối người, tự bảo với bản thân mình rằng mục đích tôi tới đây chỉ là để nhìn rõ kẻ thứ ba, nhưng trái tim tôi lại xúi giục ánh mắt ngu si của bản thân mình chỉ nhìn về phía anh mà thôi.
Càng nhìn và đánh giá anh, tôi càng phát hiện ra, anh đã thay đổi.
Năm năm, chúng tôi xa nhau đã khoảng năm năm, đủ để cho anh không còn chút dáng vẻ nào của một chàng thiếu niên trẻ tuổi, tươi mới, sống động. Mà ngược lại, hiện tại khi nhìn thấy anh, tôi cảm thấy anh dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, điềm đạm hơn rất nhiều. Sắc mặt anh hơi nhợt nhạt, mệt mỏi, có những suy tư trong ánh mắt anh mà có lẽ tôi sẽ khó lòng nhìn ra được nữa.
Đừng như vậy, tôi không muốn mọi thứ sẽ dần dần mất đi không tung tích. Tôi không muốn anh thay đổi, con người anh, trái tim anh, không muốn một chút nào.
Vì chỉ nhìn về phía anh, nên ngay khi anh lơ đễnh thay đổi tầm nhìn, bắt gặp ánh mắt tôi, sự ngạc nhiên trong ánh mắt anh, ánh nhìn thẫn thờ xen lẫn nuối tiếc điều gì đó của anh, tôi tất nhiên nắm rõ tường tận, nhìn thấu hết thảy những gì chúng diễn ra.
Rất rõ ràng là trong ánh mắt đó của anh, chắc chắn vẫn còn điều gì đó có tôi.
Khi chúng tôi đã đứng ngay trước mắt anh, cả tôi và anh đều rơi vào trầm lặng.
Bên cạnh tôi, Phong nhanh chóng mở lời: “Chào hai bạn, tôi là Phong, là bạn trai của Thu”.
Bị câu nói của Phong phá vỡ, Khang đành phải chuyển ánh nhìn từ tôi sang người Phong. Tối hôm qua, tôi đã từng tưởng tượng ra giây phút hai người họ đối diện nhau như thế này, rồi lại tự suy đoán ra vẻ mặt Khang khi Phong tự nhận là bạn trai tôi. Thế nhưng đúng là mọi việc luôn ngoài tầm kiểm soát của tôi, vì phản ứng của Khang sau câu nói đó của Phong, chỉ là thứ phản ứng hờ hững như giữa những con người xa lạ.
Khoảng cách giữa tôi và anh, đột nhiên bỗng trở thành một vòng trái đất.
“Chào anh, tôi là Khang, là bạn học của Thu trước đây. Đây là Linda, bạn gái tôi.” Giới thiệu Linda xong, anh không quên quay sang nhìn cô ấy mỉm cười, chăm chú không dời mắt.
Bị buộc phải nhìn sang bên cạnh anh, tôi bắt đầu phải chú ý tới Linda.
Một cô gái xinh đẹp hơn tôi, đáng yêu hơn tôi, tràn ngập sức sống hơn tôi, và quan trọng hơn là, quý phái và sang trọng hơn tôi rất nhiều.
Thế nhưng tại sao cái cách cô gái này nhìn tôi, ánh nhìn tràn đầy ngưỡng mộ cùng nhiệt tình trong đó, nhìn tôi như một người bạn thân đã lâu ngày không gặp, chẳng giống như ánh nhìn giữa các tình địch với nhau?
Lẽ nào, anh hoàn toàn không nói cho cô ấy biết những gì chúng tôi đã từng có với nhau sao? À phải rồi, chẳng phải vừa rồi tôi được anh giới thiệu rằng tôi chính là bạn học cũ của anh. Không phải chúng tôi đã trở thành người yêu cũ, mà là chúng tôi chưa từng ở bên nhau đó sao?
Cái cách anh phủi sạch mọi thứ giữa tôi và anh, giống như là anh đang dùng một thanh kiếm bén nhọn, cắt đứt sợi dây giữa hai chúng tôi, sạch sẽ gọn gàng, không còn liên quan gì nhau được nữa.
Nghĩ tới đây, tim tôi bỗng đột nhiên tê tái. Tôi run rẩy cả người khi người con gái đó nắm lấy tay tôi.
“Anh Khang nói vậy nhưng Thu cứ gọi mình là Linh nha, gọi Linda xa cách lắm.” Cô gái nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười của Linh, quả là trong trẻo, ngọt ngào hơn dòng suối mát.
Ngồi vào bàn, chúng tôi lại tiếp tục duy trì dáng vẻ không hề tự nhiên thoải mái, ngượng ngùng mà đối diện với nhau.
Giữ bình tĩnh bằng cách không nói một lời nào, tôi chỉ lặng yên ngồi nghe mọi người nói chuyện. Bên cạnh tôi, Phong cứ hỏi thăm Khang và Linh rất nhiều. Qua cách bọn họ hỏi thăm nhau, cũng hỏi thăm về tôi nữa, tôi mới được biết, Khang đã tốt nghiệp xong cử nhân tại Mỹ, anh đã bắt đầu điều hành công ty của cha anh suốt một năm qua, nhưng chỉ đi đi về về giữa Việt Nam và Mỹ trong khoảng hai tháng nay. Còn Linh, cô ấy chỉ mới tới Việt Nam ít ngày, nên hiện tại cô đang đóng đô tại khách sạn này, thường xuyên gặp gỡ bạn bè trong nước.
Hai tháng rồi, anh không đến gặp tôi, cũng chẳng dám đến gặp tôi, chỉ dám nhìn tôi từ xa, gặp tôi bằng phương pháp theo dõi của kẻ giấu mặt trong bóng tối, anh đang muốn chơi trò gì với tôi cơ chứ?
Đừng nói với tôi rằng anh đã không còn yêu tôi nữa, vì rõ ràng, anh đang tự lừa dối chính anh.
Sau một hồi trò chuyện như bạn bè thân thiết lâu ngày không gặp, đột nhiên Phong và Linh rủ nhau lên xem triển lãm hội họa ở tầng trên. Đột nhiên ngay khi chúng tôi không thể nói với nhau bất kỳ lời nói thật lòng nào, lại được hai người bọn họ tạo cho cơ hội.
Ngay lập tức, tôi chìa tấm ảnh trong túi ra, nhanh chóng đặt lên bàn.
“Trả cho anh.” Tôi lên tiếng trước, rồi lặng lẽ chờ đợi phản ứng của anh.
Thất vọng là anh không nhìn lấy tấm ảnh, dù chỉ một chút liếc mắt cũng không. Anh cứ nhìn tôi trầm mặc.
“Đừng giả vờ nói với em rằng anh đánh rơi tấm ảnh này rất lâu rồi. Đừng viện cớ cũ rích là có người của mẹ anh nhặt được, lấy nó để theo dõi em. Em không tin.”
Tôi trừng mắt nhìn anh.
Bị tôi nhìn theo cái cách khó chịu như thế, như không thể chịu đựng thêm được nữa, anh bèn dời tầm mắt nơi tấm ảnh.
Anh lặng yên một lúc, sau đó mới cất lời: “Vốn dĩ hôm đó anh định trả lại tấm ảnh này cho em, coi như kết thúc hoàn toàn chuyện giữa hai chúng ta. Chỉ là anh thấy có lỗi với em, nên anh cứ do dự không biết khi nào nên đưa cho em là tốt nhất. Anh sợ… em sẽ tổn thương.”
Tôi tức tối phản bác: “Rõ ràng anh còn tình cảm với em. Anh đừng ngụy biện nữa được không? Nếu như anh sợ em tổn thương thì đừng trả lại tấm ảnh cho em làm gì. Anh rõ ràng có thể vứt nó vô sọt rác, đốt nó, xé nó, anh làm gì nó mà không được. Rõ ràng là anh còn yêu em, cho nên anh mới…”
“Đủ rồi!” Anh cắt ngang lời tôi, “Anh đã không còn yêu em nữa, anh phải nói bao nhiêu lần em mới chịu hiểu đây Thu!”
Rồi anh nhìn thẳng vào mắt tôi: “Buông bỏ đi Thu, bên cạnh em còn Phong…”
Anh thở dài: “Trân trọng người trước mắt, quên anh đi…”
Nói xong, anh vội vã cầm lấy điện thoại gọi cho Linh, bảo rằng anh có việc phải rời đi ngay lập tức.
Lần thứ hai, tấm ảnh của tôi lại bị anh vứt bỏ. Lần này, anh nhanh chóng cầm lấy tấm ảnh, chạy đến bên thùng rác, tiện tay vứt xuống.
Mọi hy vọng của tôi, lập tức chỉ còn như tấm ảnh kia, bị anh ném vào thùng rác, chờ đợi người khác đến dọn đi.
Kế hoạch làm người chiến thắng của tôi bỗng nhiên phá sản. Đúng là, kẻ thất bại như tôi, chỉ vĩnh viễn là kẻ thất bại mà thôi.
***
Trước khi Phong từ tầng trên khách sạn xuống tìm tôi, tôi lập tức lấy tay mình thọc vào sọt rác.
Sau một hồi tìm kiếm, tôi vẫn cứ không tìm ra được tấm ảnh kia. Thật là, tại sao anh vứt bỏ thì dễ dàng, còn tôi, khi tìm lại, lại vất vả như vậy, khó nhọc như vậy cơ chứ?
Ngay khi tìm thấy tấm ảnh, tôi mỉm cười sung sướng, nhưng từng giọt nước mắt lại thi nhau lăn dài trên má. Tôi không muốn chúng trào ra, nhưng chúng cứ làm tôi bẽ mặt.
Lấy khăn giấy ra để lau vội qua tấm ảnh, tôi bắt gặp Phong đang đứng bên cạnh tôi, cách tôi một khoảng, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi của tôi.
Ngay lập tức, tôi đứng chôn chân bất động.
Nhận ra tôi đang lúng túng, Phong đến bên cạnh, giật lấy khăn giấy, lau tấm ảnh giúp tôi.
Đưa tấm ảnh lại cho tôi, Phong lại lấy khăn giấy ra, từng chút từng chút thấm lên má tôi.
Gương mặt Phong phóng đại trước mắt tôi. Ánh mắt Phong nhìn tôi thương tiếc.
Đột nhiên vì thấy xấu hổ và cứng người trước Phong, tôi giật lại, không cho Phong lau tiếp.
“Để Thu tự lau là được rồi.”
Ra khỏi khách sạn, như bước ra một thứ thế giới khác không còn có anh, không còn trói buộc. Cố gắng bảo mình quên anh đi, tôi mỉm cười nhìn Phong, lại bắt gặp Phong vẫn cứ nhìn tôi.
“Tụi mình… đi chơi đi.”
Mỉm cười với tôi xong, Phong đột nhiên nảy ra ý định gì đó nên không chịu đưa tôi về nhà.
Chở tôi đến công viên ven sông, nơi có cây cầu có ánh đèn phát sáng nổi tiếng nhất thành phố, Phong bày biện đủ thứ ra.
Phần bánh kem nhỏ xíu, nến, muỗng nhựa, nước ngọt… Mọi thứ được trải trên mặt đất.
Hóa ra, hôm nay là sinh nhật Phong.
Lôi kéo tôi phụ Phong đặt nến lên bánh, giúp Phong cắm nến sao cho đẹp, Phong cứ nói huyên thuyên bảo tôi phải làm thế này, phải làm thế nọ.
Lúc tôi bảo Phong nhất định phải cầu nguyện, Phong lại bảo là đó là việc trẻ con.
Bị tôi mắng thật lâu thật nhiều, Phong mới không cam lòng mà nghe lời tôi, chịu cầu nguyện trước khi thổi nến.
Sau khi thổi nến, cầm muỗng, đánh chén tất cả vào bụng hai chúng tôi, Phong còn chai mặt đòi tôi phải tặng mình quà sinh nhật.
Tôi tất nhiên bị Phong dồn vào thế bí.
Ngay khi tôi không biết mình phải tặng Phong thứ gì, mà cũng biết mình không có gì để tặng, Phong đột nhiên hôn lên môi tôi.
Khi tôi chưa kịp nhận ra mọi việc, vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, Phong đã rời khỏi môi tôi nhanh chóng.
“Đây coi như là thù lao Thu phải trả cho Phong vì Phong đã chịu làm bạn trai một ngày cho Thu đó nha.”
Nếu tôi là một người con gái bình thường thì trong tình huống này, Phong nhất định sẽ bị ăn tát ngay lập tức.
“Còn quà sinh nhật của Phong…” Phong ngập ngừng, rồi lại nhìn tôi chăm chú.
“Làm bạn gái của Phong nha.”
Tôi thẫn thờ, nhận ra mình đang được một người mà tôi không hề ngờ tới, tỏ tình với mình.
Lời tỏ tình này, tôi không bao giờ mong muốn Phong nói ra lúc này. Tôi chưa sẵn sàng, cũng như chưa thể tiếp nhận một ai khác nữa, khi mà trong tim tôi, Khang vẫn luôn là người quan trọng nhất. Tôi không biết tôi có thể quên đi Khang không. Tôi không biết trái tim tôi, thứ vốn dĩ chẳng phải bình thường kia, có chịu tiếp nhận thêm một người, dù người đó luôn rất tốt với tôi.
“Trân trọng người trước mắt, quên anh đi…”
Những lời nói của Khang lại văng vẳng bên tai tôi lúc này, tại sao lại vang vọng bên tai tôi cơ chứ?
Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chờ mong của Phong, tôi lại rơi vào tội lỗi. Tôi lại gây ra một sai lầm mà chính bản thân tôi cũng có thể không cách nào cứu vãn.
Bởi vì ngay lúc đó, tôi gật đầu. Tôi đã chấp nhận Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.