Chương 13:
Lam Ngải Thảo
08/09/2021
Kim Bất Ngữ thở dài: “Thế phải làm sao? Cũng đã bị người ta gọi ra trận, dù sao cũng không thể làm mất mặt của hầu phủ được” Nàng như khó xử mà cân nhắc nói: “Quách giáo úy khiêu chiến bổn thế tử, nếu đã không phải vì danh tiếng cũng không phải vì tiền thưởng, chẳng qua chỉ là muốn lĩnh giáo một hồi tiễn pháp Khương gia, hay là thế này đi, hai ta cưỡi ngựa rời khỏi doanh trại tìm một nơi không người để tỷ thí, cho dù phải mất mặt, bổn thế tử cũng phụng bồi đến cùng”
Nghe nói Thế tử thường ngày chuyên ăn chơi hưởng lạc, võ sư trong phủ sớm đã bị nàng đuổi đi, nghĩ rằng tiễn pháp tầm thường, nói không chừng ngay cả độ chính xác cũng không có, lỡ như lúc đấy ngay cả cung cũng không kéo được, chẳng phải sẽ làm người khác chê cười sao?
Quách Tử Hoa không nghĩ đến hậu nhân của Khương thị không những cốt khí không còn, ngay cả dũng khí cũng không có, lập tức mất đi hứng thú, nhưng nể mặt ngày thường thân thiết với đại công tử, được hắn ủy thác dạy dỗ một phen vị Thế tử ăn chơi trác tán này, lập tức nói: “cũng tốt”
( Nguồn từ: Dtruyen , Người dịch: Kelly Lu )
Kim Bất Vĩ có ý phản đối: “Đừng mà, nhị đệ ngươi cần chi phải sợ? có đại ca ở đây, cho dù có thua cũng không việc gì.” Dù sao cha chúng ta cũng không trông cậy ngươi giữ thể diện cho hầu phủ.
Kim Bất Ngữ kéo chiếc mũ đưa hắn: “Đại ca không thể để ta cho dù thua cũng thua một cách có thể diện chút sao? Không lẽ gấp gáp đến nỗi muốn xem ta bị mất mặt?”
Kim Bất Vĩ: “… …” nhân vật huynh trưởng tốt không thể đổ, ta nhịn.
Nhưng so với tình cảm giữa huynh đệ ruột thịt, hắn lại càng xem trọng tình cảm huynh đệ trong doanh, rất tri kỹ mà cung ứng ngựa cho Quách Tử Hoa: “mặc dù ngựa trong doanh trại không tồi, nhưng con ngựa Chiếu Dạ Sư Tử Bạch của nhị đệ rất phi thường, có khả năng ngày đi ngàn dặm, nếu đã là rời doanh tỷ thí, hay là Quách giáo úy cứ cưỡi con ngựa của ta đi.”
Lập tức có thân vệ dẫn con ngựa của hắn qua giao cho Quách Tử Hoa.
Dĩ nhiên là Lê Anh dẫn con ngựa Chiếu Dạ Sư Tử Bạch của Kim Bất Ngữ qua, hắn làm việc tỉ mỉ, thậm chí biết Thế tử gia chưa bao giờ lên đài trong cuộc thi tỷ võ, nhưng khi ra khỏi phủ đao tên đều được chuẩn bị đầy đủ, tất cả đều treo trên ngựa, ngay cả túi đựng tên đều đầy ấp hai mươi chiếc mũi tên lông trắng, chuẩn bị không hề thiếu.
Quách Tử Họa tiễn thuật xuất chúng, trong quân U châu không hề có đối thủ, tính khí có vài phần kiêu căng, vốn dĩ đã không để vị Thế tử ăn chơi vào mắt, gặp nàng trang bị đầy đủ, hừ lạnh một tiếng, đôi chân kẹp bụng ngựa một cái liền chạy ra trước, âm thầm thay con Chiếu Dạ Sư Tử Bạch cảm thấy không đáng - - thật là viên ngọc sáng bị làm lu mờ, tiếc cho một con ngựa tốt.
Kim Bất Ngữ chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, phóng ngựa theo sau, còn dặn dò Lê Anh: “hai ngươi chơi vui vẻ, nhưng cũng đừng thua quá khó coi, làm mất mặt của bổn Thế tử”
Lê Anh: “… …”
Kim Bất Vĩ: “… …” rốt cuộc mặt mũi ngươi có từ khi nào?
( Nguồn từ: Dtruyen , Người dịch: Kelly Lu )
Bên ngoài doanh trại U châu, trời cao đất rộng, xa hơn nữa lại là núi non trùng điệp, bầu trời quang đãng, tuyết đọng trắng xóa, chim thú đều không thấy tung tích.
Hai người cưỡi ngựa qua thời gian của hai chung trà, cách đại doanh ngày càng xa, sau lưng cũng không ai đi theo, Quách Tử Hoa đánh vỡ sự bình lặng trước, xem thường nói: “nơi đây không một bóng người, Thế tử nếu đã muốn tỷ thí, hay là cứ ở đây? Chút nữa trong doanh Quách mỗ còn có cuộc tỷ thí khác, không rãnh rỗi như Thế tử. Nên tỷ thí thế nào thì xin Thế tử hãy nhanh chóng quyết định.”
Dễ dàng thấy được, cỏ khô cũng đã bị tuyết đọng chôn vùi, cho dù muốn làm bia ngắm bắn cũng không có vật liệu, hắn có chút hối hận khi đi theo vị Thế tử dốt nát này ra đây, lúc đó lại không nghĩ đến đem hai cái bia ngắm trong doanh ra, với trình độ của nàng không lẽ còn có thể tỷ thí cưỡi ngựa săn bắn hay sao?
Kim Bất Ngữ như không nghe ra được sự trào phúng trong lời nói của hắn, bình thản nói: “U châu có một loại đặc sản, Quách giáo úy chắc đã gặp qua, chính là loại chuột tuyết thảo nguyên thân hình đặc biệt nhỏ, bộ lông có thể thay đổi màu sắc theo mùa.”
Chuột tuyết thảo nguyên thân hình nhỏ nhắn, con đực lớn cỡ một quả trứng gà, con cái còn nhỏ hơn con đực, nhưng khứu giác và thính giác lại đặc biệt nhạy cảm, hành động nhanh nhẹn, khắp nơi lại đều là động của chúng, rất khó săn bắt. Khi cây cối um tùm thì chúng có bộ lông màu nâu của đất, khi vào mùa thu đông lại đổi thành bộ lông màu trắng rất dày, hòa vào đống tuyết dày, rất khó phát hiện.
Quách Tử Hoa trố mắt: “không lẽ Thế tử … là muốn tỷ thí bắn chuột tuyết với Quách mỗ?” người đang nói đùa phải không?
Kim Bất Ngữ dường như không biết mình đã làm kinh sợ đến Quách Tử Hoa, cười vang nói: “Đúng vậy” phóng ngựa như bay, kéo cung lắp tên, mũi tên lông vũ màu trắng bay đi như gió, đã bắn ra mũi tên thứ nhất.
Quách Tử Hoa: “… …” vị Thế tử dốt nát này, … có biết mình đang nói gì không?
Hắn vội cưỡi ngựa đuổi theo, Thế tử trẻ tuổi cưỡi trên con ngựa đột nhiên nghiêng người, trước mắt như muốn rơi khỏi ngựa, sợ đến nỗi làm cho Quách Tử Hoa suýt nữa hét lớn, lúc đó trong não chỉ có một suy nghĩ: tiêu rồi, tiêu rồi !
Thế tử dốt nát tiễn thuật dỡ đã không nói tới, nếu như kỹ thuật cưỡi ngựa không đạt lại vì ra khỏi doanh tỷ thí cùng hắn mà rơi ngựa té gẫy cổ, sao hắn có thể gánh nỗi tội này?
Nhưng trong giây lát, áo choàng đã kéo một đường trên đất tuyết, Thế tử khom lưng kéo lên một vật quăng qua, trong lòng hắn bị chuẩn xác đập đến một vật, Thế tử đã ổn định trên lưng ngựa.
Quách Tử Hoa bị dọa đến đầu đầy mồ hôi lạnh mà cúi đầu, giờ đây mới phát hiện trong lòng mình là một con chuột tuyết bị một mũi tên xuyên thũng đầu, đang mở to mắt vùng vẫy, trên thân còn treo chiếc lông trắng như chiếc đuôi.
Quách Tử Hoa: “… …”
Con chuột tuyết từ đâu chuôi ra thế, sao ban nãy hắn không phát hiện ra?
Trong quân không phải đã sớm có độn đại, Thế tử thân thể nhu nhược, võ nghệ không thông, chỉ biết ăn chơi sao?
( Nguồn từ: Dtruyen , Người dịch: Kelly Lu )
Đại công tử không phải nói rằng Kim Bất Ngữ dựa vào danh hiệu Thế tử mà hoành hành ngang ngược trong thành U châu, thực chất bên trong chỉ là một kẻ dốt nát sao?
Trong đời Quách giáo úy lần đầu tiên cảm nhận được sự ác ý của lời đồn, ôm con chuột tuyết đầy máu ngồi trên ngựa bắt đầu suy tư, vì sao hôm nay hắn lại tự rước lấy nhục?
Nghe nói Thế tử thường ngày chuyên ăn chơi hưởng lạc, võ sư trong phủ sớm đã bị nàng đuổi đi, nghĩ rằng tiễn pháp tầm thường, nói không chừng ngay cả độ chính xác cũng không có, lỡ như lúc đấy ngay cả cung cũng không kéo được, chẳng phải sẽ làm người khác chê cười sao?
Quách Tử Hoa không nghĩ đến hậu nhân của Khương thị không những cốt khí không còn, ngay cả dũng khí cũng không có, lập tức mất đi hứng thú, nhưng nể mặt ngày thường thân thiết với đại công tử, được hắn ủy thác dạy dỗ một phen vị Thế tử ăn chơi trác tán này, lập tức nói: “cũng tốt”
( Nguồn từ: Dtruyen , Người dịch: Kelly Lu )
Kim Bất Vĩ có ý phản đối: “Đừng mà, nhị đệ ngươi cần chi phải sợ? có đại ca ở đây, cho dù có thua cũng không việc gì.” Dù sao cha chúng ta cũng không trông cậy ngươi giữ thể diện cho hầu phủ.
Kim Bất Ngữ kéo chiếc mũ đưa hắn: “Đại ca không thể để ta cho dù thua cũng thua một cách có thể diện chút sao? Không lẽ gấp gáp đến nỗi muốn xem ta bị mất mặt?”
Kim Bất Vĩ: “… …” nhân vật huynh trưởng tốt không thể đổ, ta nhịn.
Nhưng so với tình cảm giữa huynh đệ ruột thịt, hắn lại càng xem trọng tình cảm huynh đệ trong doanh, rất tri kỹ mà cung ứng ngựa cho Quách Tử Hoa: “mặc dù ngựa trong doanh trại không tồi, nhưng con ngựa Chiếu Dạ Sư Tử Bạch của nhị đệ rất phi thường, có khả năng ngày đi ngàn dặm, nếu đã là rời doanh tỷ thí, hay là Quách giáo úy cứ cưỡi con ngựa của ta đi.”
Lập tức có thân vệ dẫn con ngựa của hắn qua giao cho Quách Tử Hoa.
Dĩ nhiên là Lê Anh dẫn con ngựa Chiếu Dạ Sư Tử Bạch của Kim Bất Ngữ qua, hắn làm việc tỉ mỉ, thậm chí biết Thế tử gia chưa bao giờ lên đài trong cuộc thi tỷ võ, nhưng khi ra khỏi phủ đao tên đều được chuẩn bị đầy đủ, tất cả đều treo trên ngựa, ngay cả túi đựng tên đều đầy ấp hai mươi chiếc mũi tên lông trắng, chuẩn bị không hề thiếu.
Quách Tử Họa tiễn thuật xuất chúng, trong quân U châu không hề có đối thủ, tính khí có vài phần kiêu căng, vốn dĩ đã không để vị Thế tử ăn chơi vào mắt, gặp nàng trang bị đầy đủ, hừ lạnh một tiếng, đôi chân kẹp bụng ngựa một cái liền chạy ra trước, âm thầm thay con Chiếu Dạ Sư Tử Bạch cảm thấy không đáng - - thật là viên ngọc sáng bị làm lu mờ, tiếc cho một con ngựa tốt.
Kim Bất Ngữ chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, phóng ngựa theo sau, còn dặn dò Lê Anh: “hai ngươi chơi vui vẻ, nhưng cũng đừng thua quá khó coi, làm mất mặt của bổn Thế tử”
Lê Anh: “… …”
Kim Bất Vĩ: “… …” rốt cuộc mặt mũi ngươi có từ khi nào?
( Nguồn từ: Dtruyen , Người dịch: Kelly Lu )
Bên ngoài doanh trại U châu, trời cao đất rộng, xa hơn nữa lại là núi non trùng điệp, bầu trời quang đãng, tuyết đọng trắng xóa, chim thú đều không thấy tung tích.
Hai người cưỡi ngựa qua thời gian của hai chung trà, cách đại doanh ngày càng xa, sau lưng cũng không ai đi theo, Quách Tử Hoa đánh vỡ sự bình lặng trước, xem thường nói: “nơi đây không một bóng người, Thế tử nếu đã muốn tỷ thí, hay là cứ ở đây? Chút nữa trong doanh Quách mỗ còn có cuộc tỷ thí khác, không rãnh rỗi như Thế tử. Nên tỷ thí thế nào thì xin Thế tử hãy nhanh chóng quyết định.”
Dễ dàng thấy được, cỏ khô cũng đã bị tuyết đọng chôn vùi, cho dù muốn làm bia ngắm bắn cũng không có vật liệu, hắn có chút hối hận khi đi theo vị Thế tử dốt nát này ra đây, lúc đó lại không nghĩ đến đem hai cái bia ngắm trong doanh ra, với trình độ của nàng không lẽ còn có thể tỷ thí cưỡi ngựa săn bắn hay sao?
Kim Bất Ngữ như không nghe ra được sự trào phúng trong lời nói của hắn, bình thản nói: “U châu có một loại đặc sản, Quách giáo úy chắc đã gặp qua, chính là loại chuột tuyết thảo nguyên thân hình đặc biệt nhỏ, bộ lông có thể thay đổi màu sắc theo mùa.”
Chuột tuyết thảo nguyên thân hình nhỏ nhắn, con đực lớn cỡ một quả trứng gà, con cái còn nhỏ hơn con đực, nhưng khứu giác và thính giác lại đặc biệt nhạy cảm, hành động nhanh nhẹn, khắp nơi lại đều là động của chúng, rất khó săn bắt. Khi cây cối um tùm thì chúng có bộ lông màu nâu của đất, khi vào mùa thu đông lại đổi thành bộ lông màu trắng rất dày, hòa vào đống tuyết dày, rất khó phát hiện.
Quách Tử Hoa trố mắt: “không lẽ Thế tử … là muốn tỷ thí bắn chuột tuyết với Quách mỗ?” người đang nói đùa phải không?
Kim Bất Ngữ dường như không biết mình đã làm kinh sợ đến Quách Tử Hoa, cười vang nói: “Đúng vậy” phóng ngựa như bay, kéo cung lắp tên, mũi tên lông vũ màu trắng bay đi như gió, đã bắn ra mũi tên thứ nhất.
Quách Tử Hoa: “… …” vị Thế tử dốt nát này, … có biết mình đang nói gì không?
Hắn vội cưỡi ngựa đuổi theo, Thế tử trẻ tuổi cưỡi trên con ngựa đột nhiên nghiêng người, trước mắt như muốn rơi khỏi ngựa, sợ đến nỗi làm cho Quách Tử Hoa suýt nữa hét lớn, lúc đó trong não chỉ có một suy nghĩ: tiêu rồi, tiêu rồi !
Thế tử dốt nát tiễn thuật dỡ đã không nói tới, nếu như kỹ thuật cưỡi ngựa không đạt lại vì ra khỏi doanh tỷ thí cùng hắn mà rơi ngựa té gẫy cổ, sao hắn có thể gánh nỗi tội này?
Nhưng trong giây lát, áo choàng đã kéo một đường trên đất tuyết, Thế tử khom lưng kéo lên một vật quăng qua, trong lòng hắn bị chuẩn xác đập đến một vật, Thế tử đã ổn định trên lưng ngựa.
Quách Tử Hoa bị dọa đến đầu đầy mồ hôi lạnh mà cúi đầu, giờ đây mới phát hiện trong lòng mình là một con chuột tuyết bị một mũi tên xuyên thũng đầu, đang mở to mắt vùng vẫy, trên thân còn treo chiếc lông trắng như chiếc đuôi.
Quách Tử Hoa: “… …”
Con chuột tuyết từ đâu chuôi ra thế, sao ban nãy hắn không phát hiện ra?
Trong quân không phải đã sớm có độn đại, Thế tử thân thể nhu nhược, võ nghệ không thông, chỉ biết ăn chơi sao?
( Nguồn từ: Dtruyen , Người dịch: Kelly Lu )
Đại công tử không phải nói rằng Kim Bất Ngữ dựa vào danh hiệu Thế tử mà hoành hành ngang ngược trong thành U châu, thực chất bên trong chỉ là một kẻ dốt nát sao?
Trong đời Quách giáo úy lần đầu tiên cảm nhận được sự ác ý của lời đồn, ôm con chuột tuyết đầy máu ngồi trên ngựa bắt đầu suy tư, vì sao hôm nay hắn lại tự rước lấy nhục?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.