Chương 15:
Lam Ngải Thảo
08/09/2021
Động tĩnh của Thế tử trong doanh trại, không giấu được Kim Thủ Trung.
Sau khi Kim Bất Ngữ quay về, ông ta đặc biệt phái người truyền hai người đến hỏi chuyện: “Nhi tử của ta tỷ thí ra sao?”
“Nhi tử hổ thẹn!” Kim Bất Ngữ như hài tử được yêu thương chiều chuộng không hề có lòng tranh đấu, trước mặt các vị tướng quân liền công bố kết quả: “tiễn thuật của Quách giáo úy tuyệt diệu, nhi tử đâu phải là đối thủ của hắn?” cư nhiên còn mặt dày ra điều kiện với ông ta: “đợi lần sau nhi tử đi săn cùng bằng hữu, không biết có thể mượn Quách giáo úy dùng không? Có hắn hỗ trợ, không sợ nhi tử sẽ thua!”
( Nguồn từ: Dtruyen , Người dịch: Kelly Lu )
Kim Thủ Trung đối với hành vi hồ nháo của Thế tử tựa như có sự kiên nhẫn dùng không hết: “Quách giáo úy là tướng sĩ trong quân, cũng không phải nô bọc bên cạnh ngươi mà chuyên chơi cùng ngươi được?”
“Không được, nhi tử chỉ muốn hắn thôi, ai bảo hắn đã thắng ta?” Kim Bất Ngữ chỉ thiếu việc nằm dưới đất ăn vạ, làm cho gân trán của Vạn Dụ nhảy liên hồi, âm thầm nghĩ nếu là nhi tử của hắn, sớm đã ăn một tát rồi.
Ba Trụ ngược lại hướng Kim Thủ Trung cầu tình: “Nếu Thế tử đã nhắm trúng Quách giáo úy, hay là Hầu gia cứ đồng ý hắn đi?”
Kim Thủ Trung tựa như bất lực: “được được! đều tùy ý ngươi!”
Kim Bất Ngữ mặt cười như nở hoa: “Ta biết là phụ thân thương ta nhất mà”
Quách Tử Hoa: “…”
Trong lòng Quách Tử Hoa rất phức tạp.
Kim Bất Vĩ đứng một bên xem kịch, thấy Kim Bất Ngữ không cần mặt mũi mà không để ý đến thắng thua, trong lòng cũng không khỏi bội phục sự mặt dày của nàng, đợi khi Định bắc hầu cùng các vị tướng quân đi khỏi, liền châm chọc nói: “nhị đệ thực có bản lĩnh, thua cũng thua đến nỗi cao hứng vô cùng.”
Kim Bất Ngữ: “không thì sao? Kỹ thuật không bằng người khác, dám thua dám chịu có gì sai?” nàng kinh ngạc hỏi ngược lại: “không lẽ đại ca thua trong trận diễn võ liền khóc sướt mướt?”
Kim Bất Vĩ tức điên lên: “Ngươi thật có chí khí”
Quách Tử Hoa cúi đầu, cố gắng đè nén góc miệng đang muốn vươn lên, chỉ sợ sẽ hiện nụ cười trên mặt, làm cho đại công tử phát hiện ra bất thường.
Tự cho rằng, lời nói của Thế tử cùng suy nghĩ của hắn không hẹn mà gặp.
Đợi sau khi Kim Bất Ngữ rời khỏi, Kim Bất Vĩ chỉ về bóng lưng nàng hận rèn sắt không thành thép: “Quách giáo úy ngươi xem, đây là Thế tử của Hầu phủ, nhưng lại giữ địa vị cao, thực làm cho người khác phải lo lắng cho tương lai của quân U châu.”
Thần sắc Quách Tử Hoa quỷ dị, trầm mặc ngoài ý muốn.
Kim Bất Ngữ đi một vòng bên ngoài doanh trại về đây, dưới sự cố ý lan truyền của Kim Bất Vĩ, đã có không ít người của Thần Xạ doanh đều biết được Quách Tử Hoa cùng Thế tử tỷ thí bắn tên, mọi người đương nhiên dều cho rằng hắn đã thắng, đặc biệt là Thành Quân Thiện có quan hệ khá tốt với Quách giáo úy đi đầu đón tiếp hắn, lo lắng hỏi.
“Nghe nói tính khí của Thể tử không được tốt lắm, hắn thua xong không hướng ngươi nổi giận đấy chứ?”
Trong lòng Quách Tử Hoa: Những lời đồn thế này đều không đáng tin cậy.
Thế tử không chỉ khiêm tốn hữu lễ mà còn tiễn thuật siêu việt.
Hắn không có mặt mũi tự xưng mình đã thắng, nhưng lại đồng ý với Kim Bất Ngữ, liền chỉ có thể trầm mặc đối phó.
Thành Quân Thiện còn tưởng hắn tự ti ít nói, nghĩ rằng sau khi Thế tử thua cuộc đã cố ý nhục mạ hắn, lập tức phẫn nộ vô cùng: “Sớm nghe nói Thế tử ham chơi vô dụng, thua thì thua thôi, còn làm khó dễ người khác.” Lại cổ vũ cho hắn: “Đại ca ngươi đừng giận, đợi thi đấu xong được nghỉ phép ta sẽ mời người vào thành U châu uống rượu. Ngươi là người đã khiêu chiến Thế tử thành công trong trận tỷ thí, thật đáng để ăn mừng!”
( Nguồn từ: Dtruyen , Người dịch: Kelly Lu )
Quách Tử Hoa: “… …”
Quách Tử Hoa có khổ mà không thể nói.
Hắn luôn cảm thấy mình đồng ý giữ bí mật với Thế tử, liền rơi vào vòng xoáy dối trá, lại không thể bò ra ngoài.
Thành Quân Thiện là người đứng thứ hai trong Thần Xạ doanh, ngay cả hắn cũng dĩ nhiên nghĩ rằng Thế tử đã thua, có thể thấy được rằng người mù trên thế gian không chỉ có mỗi mình hắn.
“Nói sau đi.” Hắn ngay cả các hạn mục tỷ thí khác cũng không muốn tham gia nữa, chỉ muốn chú ý đến động tĩnh của Thế tử.
Kim Bất Ngữ lại không biết được sau lưng có chiếc đuôi, vừa hay liền nghe được hai huynh đệ Lê gia biểu hiện không tầm thường trong các trận tỷ thí, liền lấy lý do bị thua trận, xệ mặt hướng hai huynh đệ mỗi người giơ một bàn cánh tay: “Tâm tình không tốt cần an ủi!”
Đứng nhất trong các hạn mục mới có vinh hạnh được Thế tử đích thân trao phần thưởng, từ sau hạn nhất đến hạn chín mỗi người đều được tiền thưởng, đều được Thư sử trong đấu trường thống kê cấp giải tại chỗ.
Lê Anh không do dự mà đem ngân lượng đặt vào lòng bàn tay nàng, dỗ dành nói: “Đây là tiền thưởng của thuộc hạ, tâm tình của Thế tử có tốt lên hay chưa?”
Kim Bất Ngữ kéo dài giọng nói: “Tốt hơn một chút.” Ánh mắt mong đợi hướng về Lê Kiệt.
Lê Kiệt cố sống chết bảo vệ túi tiền mình, còn cùng huynh trưởng lý lẽ: “Đại ca, ngươi quên là lần trước Thế tử lừa ngân lượng của chúng ta để đi uống rượu hoa rồi sao? Ngươi còn đưa hắn!”
Kim Bất Ngữ tiến lên một bước, Lê Kiệt lui một bước, cứ như bách tín bình thường lên núi gặp tướng cướp: “ngươi ngươi ngươi.. …ngươi đừng qua đây!”
Hắn đột nhiên quay đầu bỏ chạy, rất hiển nhiên Thế tử đã từ bỏ cứu vớt hình tượng của chính mình, cười xấu xa mà rượt hắn: “A Kiệt, hôm nay ngươi chạy không thoát đâu.”
Thành Quân Thiện đối với ấn tượng của Thế tử đột nhiên rớt đến đáy cốc, không nhịn được lôi kéo tay áo của Quách Tử Hoa để hắn nhìn xem: “Đại ca ngươi xem, Thế tử hắn cư nhiên cướp đoạt ngân lượng của thân vệ!” trên thế gian này sao lại có loại chủ tử vô sỉ như thế?”
Quách Tử Hoa lại nhìn thấy rõ ràng, thân vệ đó hô hô nhoáng nhoáng mà dẫn dụ Thế tử chạy, rõ ràng là tình cảm sâu đậm, nhất định là ngày thường vui đùa quen rồi, ai dỗ ai vui cũng chưa chăc.
Kim Bất Ngữ rượt đến đổ mồ hôi, rốt cuộc cũng bắt được Lê Kiệt, đè lên hắn giật lấy năm lượng bạc, thõa mãn đem chúng nhét vào trong túi của mình, còn vỗ vỗ khuôn mặt đau khổ vì mất đi tiền thưởng của thiếu niên mà an ủi: “Số tiền này coi như gia tạm thời mượn của ngươi, đợi đến khi ngươi thành thân, gia gói phần lễ vật thật dày cho ngươi.”
Lê Kiệt không hề khách sáo mà vạch trần lời nói dối của chủ tử nhà mình: “Đến lúc đó gia người không cướp đoạt tiền mừng của ta cũng đã cảm tạ trời đất rồi!”
( Nguồn từ: Dtruyen , Người dịch: Kelly Lu )
Kim Bất Ngữ gõ một cái trên trán hắn: “nương tử cũng đã cưới vào nhà rồi, ngươi còn cần tiền mừng để làm gì?” rõ ràng không thay đổi tính cách cướp giật, đã nhắm đến tiền mừng thành thân của hăn từ lâu.
Lê Kiệt: “Nếu thuộc hạ sinh nhi tử, Thế tử người nuôi?”
Sau khi Kim Bất Ngữ quay về, ông ta đặc biệt phái người truyền hai người đến hỏi chuyện: “Nhi tử của ta tỷ thí ra sao?”
“Nhi tử hổ thẹn!” Kim Bất Ngữ như hài tử được yêu thương chiều chuộng không hề có lòng tranh đấu, trước mặt các vị tướng quân liền công bố kết quả: “tiễn thuật của Quách giáo úy tuyệt diệu, nhi tử đâu phải là đối thủ của hắn?” cư nhiên còn mặt dày ra điều kiện với ông ta: “đợi lần sau nhi tử đi săn cùng bằng hữu, không biết có thể mượn Quách giáo úy dùng không? Có hắn hỗ trợ, không sợ nhi tử sẽ thua!”
( Nguồn từ: Dtruyen , Người dịch: Kelly Lu )
Kim Thủ Trung đối với hành vi hồ nháo của Thế tử tựa như có sự kiên nhẫn dùng không hết: “Quách giáo úy là tướng sĩ trong quân, cũng không phải nô bọc bên cạnh ngươi mà chuyên chơi cùng ngươi được?”
“Không được, nhi tử chỉ muốn hắn thôi, ai bảo hắn đã thắng ta?” Kim Bất Ngữ chỉ thiếu việc nằm dưới đất ăn vạ, làm cho gân trán của Vạn Dụ nhảy liên hồi, âm thầm nghĩ nếu là nhi tử của hắn, sớm đã ăn một tát rồi.
Ba Trụ ngược lại hướng Kim Thủ Trung cầu tình: “Nếu Thế tử đã nhắm trúng Quách giáo úy, hay là Hầu gia cứ đồng ý hắn đi?”
Kim Thủ Trung tựa như bất lực: “được được! đều tùy ý ngươi!”
Kim Bất Ngữ mặt cười như nở hoa: “Ta biết là phụ thân thương ta nhất mà”
Quách Tử Hoa: “…”
Trong lòng Quách Tử Hoa rất phức tạp.
Kim Bất Vĩ đứng một bên xem kịch, thấy Kim Bất Ngữ không cần mặt mũi mà không để ý đến thắng thua, trong lòng cũng không khỏi bội phục sự mặt dày của nàng, đợi khi Định bắc hầu cùng các vị tướng quân đi khỏi, liền châm chọc nói: “nhị đệ thực có bản lĩnh, thua cũng thua đến nỗi cao hứng vô cùng.”
Kim Bất Ngữ: “không thì sao? Kỹ thuật không bằng người khác, dám thua dám chịu có gì sai?” nàng kinh ngạc hỏi ngược lại: “không lẽ đại ca thua trong trận diễn võ liền khóc sướt mướt?”
Kim Bất Vĩ tức điên lên: “Ngươi thật có chí khí”
Quách Tử Hoa cúi đầu, cố gắng đè nén góc miệng đang muốn vươn lên, chỉ sợ sẽ hiện nụ cười trên mặt, làm cho đại công tử phát hiện ra bất thường.
Tự cho rằng, lời nói của Thế tử cùng suy nghĩ của hắn không hẹn mà gặp.
Đợi sau khi Kim Bất Ngữ rời khỏi, Kim Bất Vĩ chỉ về bóng lưng nàng hận rèn sắt không thành thép: “Quách giáo úy ngươi xem, đây là Thế tử của Hầu phủ, nhưng lại giữ địa vị cao, thực làm cho người khác phải lo lắng cho tương lai của quân U châu.”
Thần sắc Quách Tử Hoa quỷ dị, trầm mặc ngoài ý muốn.
Kim Bất Ngữ đi một vòng bên ngoài doanh trại về đây, dưới sự cố ý lan truyền của Kim Bất Vĩ, đã có không ít người của Thần Xạ doanh đều biết được Quách Tử Hoa cùng Thế tử tỷ thí bắn tên, mọi người đương nhiên dều cho rằng hắn đã thắng, đặc biệt là Thành Quân Thiện có quan hệ khá tốt với Quách giáo úy đi đầu đón tiếp hắn, lo lắng hỏi.
“Nghe nói tính khí của Thể tử không được tốt lắm, hắn thua xong không hướng ngươi nổi giận đấy chứ?”
Trong lòng Quách Tử Hoa: Những lời đồn thế này đều không đáng tin cậy.
Thế tử không chỉ khiêm tốn hữu lễ mà còn tiễn thuật siêu việt.
Hắn không có mặt mũi tự xưng mình đã thắng, nhưng lại đồng ý với Kim Bất Ngữ, liền chỉ có thể trầm mặc đối phó.
Thành Quân Thiện còn tưởng hắn tự ti ít nói, nghĩ rằng sau khi Thế tử thua cuộc đã cố ý nhục mạ hắn, lập tức phẫn nộ vô cùng: “Sớm nghe nói Thế tử ham chơi vô dụng, thua thì thua thôi, còn làm khó dễ người khác.” Lại cổ vũ cho hắn: “Đại ca ngươi đừng giận, đợi thi đấu xong được nghỉ phép ta sẽ mời người vào thành U châu uống rượu. Ngươi là người đã khiêu chiến Thế tử thành công trong trận tỷ thí, thật đáng để ăn mừng!”
( Nguồn từ: Dtruyen , Người dịch: Kelly Lu )
Quách Tử Hoa: “… …”
Quách Tử Hoa có khổ mà không thể nói.
Hắn luôn cảm thấy mình đồng ý giữ bí mật với Thế tử, liền rơi vào vòng xoáy dối trá, lại không thể bò ra ngoài.
Thành Quân Thiện là người đứng thứ hai trong Thần Xạ doanh, ngay cả hắn cũng dĩ nhiên nghĩ rằng Thế tử đã thua, có thể thấy được rằng người mù trên thế gian không chỉ có mỗi mình hắn.
“Nói sau đi.” Hắn ngay cả các hạn mục tỷ thí khác cũng không muốn tham gia nữa, chỉ muốn chú ý đến động tĩnh của Thế tử.
Kim Bất Ngữ lại không biết được sau lưng có chiếc đuôi, vừa hay liền nghe được hai huynh đệ Lê gia biểu hiện không tầm thường trong các trận tỷ thí, liền lấy lý do bị thua trận, xệ mặt hướng hai huynh đệ mỗi người giơ một bàn cánh tay: “Tâm tình không tốt cần an ủi!”
Đứng nhất trong các hạn mục mới có vinh hạnh được Thế tử đích thân trao phần thưởng, từ sau hạn nhất đến hạn chín mỗi người đều được tiền thưởng, đều được Thư sử trong đấu trường thống kê cấp giải tại chỗ.
Lê Anh không do dự mà đem ngân lượng đặt vào lòng bàn tay nàng, dỗ dành nói: “Đây là tiền thưởng của thuộc hạ, tâm tình của Thế tử có tốt lên hay chưa?”
Kim Bất Ngữ kéo dài giọng nói: “Tốt hơn một chút.” Ánh mắt mong đợi hướng về Lê Kiệt.
Lê Kiệt cố sống chết bảo vệ túi tiền mình, còn cùng huynh trưởng lý lẽ: “Đại ca, ngươi quên là lần trước Thế tử lừa ngân lượng của chúng ta để đi uống rượu hoa rồi sao? Ngươi còn đưa hắn!”
Kim Bất Ngữ tiến lên một bước, Lê Kiệt lui một bước, cứ như bách tín bình thường lên núi gặp tướng cướp: “ngươi ngươi ngươi.. …ngươi đừng qua đây!”
Hắn đột nhiên quay đầu bỏ chạy, rất hiển nhiên Thế tử đã từ bỏ cứu vớt hình tượng của chính mình, cười xấu xa mà rượt hắn: “A Kiệt, hôm nay ngươi chạy không thoát đâu.”
Thành Quân Thiện đối với ấn tượng của Thế tử đột nhiên rớt đến đáy cốc, không nhịn được lôi kéo tay áo của Quách Tử Hoa để hắn nhìn xem: “Đại ca ngươi xem, Thế tử hắn cư nhiên cướp đoạt ngân lượng của thân vệ!” trên thế gian này sao lại có loại chủ tử vô sỉ như thế?”
Quách Tử Hoa lại nhìn thấy rõ ràng, thân vệ đó hô hô nhoáng nhoáng mà dẫn dụ Thế tử chạy, rõ ràng là tình cảm sâu đậm, nhất định là ngày thường vui đùa quen rồi, ai dỗ ai vui cũng chưa chăc.
Kim Bất Ngữ rượt đến đổ mồ hôi, rốt cuộc cũng bắt được Lê Kiệt, đè lên hắn giật lấy năm lượng bạc, thõa mãn đem chúng nhét vào trong túi của mình, còn vỗ vỗ khuôn mặt đau khổ vì mất đi tiền thưởng của thiếu niên mà an ủi: “Số tiền này coi như gia tạm thời mượn của ngươi, đợi đến khi ngươi thành thân, gia gói phần lễ vật thật dày cho ngươi.”
Lê Kiệt không hề khách sáo mà vạch trần lời nói dối của chủ tử nhà mình: “Đến lúc đó gia người không cướp đoạt tiền mừng của ta cũng đã cảm tạ trời đất rồi!”
( Nguồn từ: Dtruyen , Người dịch: Kelly Lu )
Kim Bất Ngữ gõ một cái trên trán hắn: “nương tử cũng đã cưới vào nhà rồi, ngươi còn cần tiền mừng để làm gì?” rõ ràng không thay đổi tính cách cướp giật, đã nhắm đến tiền mừng thành thân của hăn từ lâu.
Lê Kiệt: “Nếu thuộc hạ sinh nhi tử, Thế tử người nuôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.