Quyển 5 - Chương 18
Cửu Dạ Hồi
20/07/2013
Sau khi đọc xong bài viết
của mình, Kiều Nhiên lặng lẽ đi xuống, dường như mọi tình cảm trăn trở đều được
gửi gắm trong những câu chữ đó, cậu không nhìn Phương Hồi mà đi thẳng về bàn
mình, Triệu Diệp đưa tay ra, Kiều Nhiên hiểu ý liền vỗ một tay vào tay cậu.
Trần Tầm nhìn Kiều Nhiên bằng ánh mắt suy tư, Kiều Nhiên liền đáp lại bằng một
nụ cười bẽn lẽn, cau mày nói: “Ngại quá!”.
“Không! Không ngại đâu, rất nghệ sĩ!”.
Cô Mã vẫn nhận xét như mọi bận, cô cười và hỏi: “Các em thấy bài văn này thế nào? Rất hay đúng không? Đúng là một bài viết rất khá, biểu lộ những tình cảm chân thật, khiến ta rất cảm động. Tuy nhiên cô cho rằng đây là một bài văn hay, nhưng không thể được coi là một tiểu thuyết hay. Bất luận là tiểu thuyết ngắn đến đâu, đều vẫn phải có bố cục rõ ràng, mở đầu câu chuyện, sự phát triển của tình tiết, cuối cùng là kết quả, ngoài ra phải có cao trào nữa. Bài viết này giống với bài tản văn hơn, kết cấu khá rời rạc, câu chuyện cũng tương đối đơn giản. Kiều Nhiên có thể chỉnh sửa lại một chút, tốt nhất là bổ sung để nội dung phong phú hơn, dĩ nhiên rồi, cô cũng rất muốn được nhìn thấy bài viết này tiếp tục phát triển sâu hơn!”.
Cô Mã chớp chớp mắt với vẻ tinh nghịch, cả lớp lại cười ồ liên. Kiều Nhiên lặng lẽ cúi đầu xuống, câu nói của cô Mã đã khiến cậu cảm động, không phải vì những lời nhận xét đó đã khích lệ cậu, mà do đột nhiên cậu phát hiện ra rằng, hóa ra giữa cậu và Phương Hồi không có sự mở đầu, sự phát triển của tình tiết và kết quả, càng không thể có cao trào, ngay cả một tiểu thuyết ngắn cũng không thể xây dựng nên, cùng lắm chỉ là một bài tản văn có kết cấu rời rạc, hơn nữa, bài tản văn này cũng không thể phát triển sâu hơn.
Tôi đã từng hỏi Phương Hồi rằng, sau khi nghe xong bài văn của Kiều Nhiên, cô có cảm giác gì.
Phương Hồi cúi đầu xuống, mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn rất lẻ loi, sau đó cô khẽ thốt ra hai chữ: sợ hãi.
Hôm đó Phương Hồi không ngước mắt lên nhìn Kiều Nhiên, im lặng chứa đựng nhiều ý nghĩa hơn lời nói. Không phải cô không cảm động, chính vì cảm động nên mới cảm thấy sợ hãi.
Còn Kiều Nhiên thì dường như không đọc ra được suy nghĩ của Phương Hồi, cũng như mọi bận, cậu mỉm cười bước đến chỗ cô, thậm chí khiến cô nảy sinh ảo giác rằng, tác giả của bài viết đó không phải là Kiều Nhiên.
“Này, cho tớ mượn cục tẩy với!”. Kiều Nhiên đứng trước mặt cô nói.
Phương Hồi vội lấy cục tẩy trong túi đựng bút ra và đưa cho Kiều Nhiên, cục tẩy đó có hình dạng như chiếc bút chì to, nhìn bên ngoài thấy hình dạng của nó rất không phù hợp với chức năng.
“Ê? Sao to thế!”. Kiều Nhiên sửng sốt nói: “Có cục nào nhỏ hơn không?”.
“Không... không có”. Phương Hồi ra sức lắc đầu, tóc mai phất lên, khiến người đối diện ngẩn người ra một lát.
“Cái này dùng được cả đời đúng không...”. Kiều Nhiên nhìn cục tẩy trong tay nói: “Thôi thế tặng cho tớ nhé! Tớ thử thí nghiệm xem có dùng hết được nó không”.
Phương Hồi gật đầu không nói gì, mãi cho đến khi Kiều Nhiên đi rồi, cô mới ngẩng đầu lên nhìn thế giới.
Nắng ngoài cửa số khá chói mắt, không biết trong sân trường yên tĩnh đang ẩn giấu bao nhiêu tình cảm yêu mến chân thật, giản dị, chỉ tiếc rằng họ không hiểu được rằng hồi đó mọi cái còn quá sớm, năm tháng trôi qua, những tình cảm dù gắn bó đến đâu cũng sẽ trôi mất, yêu đơn phương có thể nâng đỡ mọi ước mơ của tuổi thanh xuân, nhưng lại không thể ngăn chặn hiện thực mong manh khi đã trở thành người lớn.
Trần Tầm cũng rất day dứt với bài văn của Kiều Nhiên, giờ thể dục chơi bóng cũng không chuẩn, ngồi cùng với Triệu Diệp - người chưa lành vết thương ở ngoài sân. Ngồi từ xa, lúc cậu nhìn Phương Hồi, lúc lại nhìn Kiều Nhiên, trong lòng vẫn thấy hơi buồn.
“Không ngờ Kiều Nhiên lại giỏi nhỉ!”. Trần Tầm vỗ bóng nói.
“Gì vậy?.” Triệu Diệp ngơ ngác ngoảnh sang nói.
“Bài văn ấy!”. Trần Tầm tung bóng lên rồi đón: “Bài Một đóa đinh hương đó”.
“À, cái đó hả, cậu ta từ k thất tình biến thành nghệ sĩ lâu rồi”.
“Cậu bảo, người mà cậu ấy viết là ai vậy?”. Trần Tầm hỏi dò.
“Người cậu ấy thích thôi”. Triệu Diệp đáp rất thờ ơ: “Không phải trước đây cậu ấy đã từng kể với bọn mình là yêu thầm một đứa bạn học cùng lớp cấp hai đó sao”.
“Vậy hả?”.
“Ừ!”. Triệu Diệp liếc Trần Tầm một cái rồi nói: “Thôi, có nói ông cũng không hiểu, ông không ở trong hoàn cảnh của người ta thì làm sao biết được tâm trạng của người ta, ông và Phương Hồi ngày nào cũng quấn quýt bên nhau, làm sau hiểu được nỗi đau của bọn tôi!”.
“Ừ... tôi nói là giả dụ... ông có nghĩ là Kiều Nhiên thích Phương Hồi không?”. Trần Tầm ngại ngùng nói ra điều mình đang nghi ngờ.
“Haizz! Chắc là ông muốn thăm dò chuyện này đúng không! Ông biến thành kẻ dài dòng văn tự từ bao giờ vậy? Tôi phát hiện ra rằng bọn họ nói không sai, ông rất đa nghi, tôi không biết Kiều Nhiên có thích Phương Hồi hay không, nhưng tôi nghĩ rằng dù thích hay không cũng chẳng có vấn đề gì. Cậu ấy gây phiền hà gì cho hai người sao? Làm ảnh hưởng đến hai người sao? Không phải đúng không, thế nên ông cứ việc yên tâm mà ở bên Phương Hồi, Kiều Nhiên làm được gì chứ? Bất luận ai thích ai, đều phải là chuyện tự nguyện”. Triệu Diệp đứng dậy nói.
Trần Tầm cảm thấy hơi mất mặt trước Triệu Diệp, bèn tiu nghỉu nói nhỏ: “Thôi đi, hiện tại ông nói thì nghe ngon lắm, hồi đầu đứa nào gây sự với Tô Khải nhỉ? Đến bây giờ đứa nào vẫn chưa dám nói chuyện với Lâm Gia Mạt.
“Lẩm bẩm gì vậy! Không phục à?”. Triệu Diệp vỗ đầu Trần Tầm một cái nói.
“Phục rồi! Phục rồi”. Trần Tầm xoa đầu nói: “Nói thật nhé, rốt cuộc ông và Lâm Gia Mạt định thế nào?”.
“Chẳng định thế nào cả”. Triệu Diệp đưa tay phải ra, ánh lắng lọt qua kẽ tay chiếu vào mặt cậu, khiến cậu phải nheo mắt lại: “Hê! Ông coi này, tay tôi sắp chơi bóng được rồi!”.
“Vậy à?”. Trần Tầm không hề nể nang mà vỗ mạnh một cái, Triệu Diệp liền kêu oai oái, hai cậu bạn khác liền chạy đến, vẻ buồn bã ban nãy đã tiêu tan, đối với những người trẻ tuổi như họ, trút bỏ gánh nặng trong lòng cũng không có gì là khó.
Hôm đó sau khi tan học, Trần Tầm liền đưa Phương Hồi về nhà. Trần Tầm rất hào hứng, lúc thì nói đến âm nhạc, lúc lại hỏi về kì thi, còn Phương Hồi lại khá uể oải, không hào hứng đáp lại. Dưới nắng chiều, họ đi qua đường ngựa vằn, đi qua cầu vượt dành cho người đi bộ, que kem socola mà Trần Tầm mua đã tan dần, cậu vừa cào áo mình vừa hỏi với vẻ vô tình: “Phương Hồi, từ nay trở đi tớ sẽ không nói chuyện của Kiều Nhiên nữa”.
“Hả?”. Phương Hồi sững người lại, tay chân cũng bắt đầu luống cuống.
“Ừ, trước đây tớ nói cậu ấy như vậy là không đúng, hôm nay Triệu Diệp kể cho tớ nghe về người mà Kiều Nhiên thích, là bạn học cấp hai với cậu ấy”. Trần Tầm cau mày, nhìn vết bẩn trên áo vừa nói: “Cậu còn nước không? Đổ vào đây cho tớ một ít”.
“Ừ”. Phương Hồi vặn nắp chai nước ra và đổ vào một ít xuống áo Trần Tầm, tay cô run run khiến nước bắn ra phía ngoài một ít.
“Vụng quá!”. Trần Tầm cười và đón lấy chai nước, đổ xuống áo nói: “Tớ thấy ngại quá, thái độ của mình với anh em không được hay cho lắm, nói thật là người ta cũng không làm ảnh hưởng gì đến bọn mình... Tóm lại là chuyện này rất đáng xấu hổ, gặp Kiều Nhiên tớ không dám ngẩng mặt lên nhìn cậu ấy nữa. Hê, cậu vẫn đang nghe đó chứ? Sao đầu óc để đi đâu vậy? Nói thẳng ra là vì cậu, nếu không có cậu thì hai đứa bọn tớ đã không như thế! Haizz, con gái tai hại thật!”.
Trần Tầm thụi Phương Hồi một cái, cô nghiêng người suýt nữa thì ngã. Những điều Trần Tầm nói như đâm thẳng vào trái tim cô, cậu càng thẳng thắn thì Phương Hồi lại càng cảm thấy thấp thỏm, xấu hổ. Cô không biết phải trả lời Trần Tầm thế nào, cũng không biết nếu nói ra sự thật thì sẽ phải giải thích như thế nào về chuyện của cô với Kiều Nhiên. Nhìn Trần Tầm cười, cô chỉ biết cười miễn cưỡng, giả vờ mọi thứ đều như những gì cậu đang nghĩ.
“Tớ bảo này...”. Trần Tầm đột nhiên hạ thấp giọng.
“Gì vậy?”. Phương Hồi liền giật nảy minh.
“Ờ... Đình Đình muốn hẹn cậu ra để nói chuyện!”. Trần Tầm cố gắng nhìn thẳng vào mắt cô nói.
“Chuyện gì vậy?”. Vừa mới được thở phào, Phương Hồi lại căng thẳng trở lại. “Cậu gặp cậu ấy à?”.
“Tớ chưa nói với cậu sao? Hôm tớ đến quán Ong Bận Rộn, Đình Đình cũng đến”. Trần Tầm sực nhớ ra rằng, Phương Hồi chưa nghe bài hát Năm tháng vội vã đó, cậu cũng chưa kịp nói với cô.
“Vậy à”. Phương Hồi thờ ơ hỏi: “Có hát bài Dòng sông không?”.
“Không!”. Nghe thấy tên bài hát mà mình thích nhất, đột nhiên Trần Tầm lại thấy hơi bực bội.
“Để hôm nào có thời gian đã..”. Phương Hồi quay đi tiếp tục bước đi, cô không biết có chuyện gì mà buộc phải gặp Ngô Đình Đình để nói chuyện, nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không biết rõ, “Có thời gian sẽ... nói chuyện với Đình Đình sau, Vật lí còn hơn một nửa số bài chưa làm xong, môn Sinh cũng chưa học”.
“Tùy cậu vậy”. Trần Tầm đeo ba lô rồi bước theo.
Hai đứa đều có chuyện rất ngại nói ra, cũng không phải là muốn cố tình giấu nhau, chỉ có điều không muốn lôi điều bí mật mà mình đã giấu kĩ trong lòng ra để đối phương tra khảo. Thời trẻ không hiểu thế nào là lòng tin, chỉ cảm thấy cảm giác giấu giếm này không dễ chịu cho lắm.
“Không! Không ngại đâu, rất nghệ sĩ!”.
Cô Mã vẫn nhận xét như mọi bận, cô cười và hỏi: “Các em thấy bài văn này thế nào? Rất hay đúng không? Đúng là một bài viết rất khá, biểu lộ những tình cảm chân thật, khiến ta rất cảm động. Tuy nhiên cô cho rằng đây là một bài văn hay, nhưng không thể được coi là một tiểu thuyết hay. Bất luận là tiểu thuyết ngắn đến đâu, đều vẫn phải có bố cục rõ ràng, mở đầu câu chuyện, sự phát triển của tình tiết, cuối cùng là kết quả, ngoài ra phải có cao trào nữa. Bài viết này giống với bài tản văn hơn, kết cấu khá rời rạc, câu chuyện cũng tương đối đơn giản. Kiều Nhiên có thể chỉnh sửa lại một chút, tốt nhất là bổ sung để nội dung phong phú hơn, dĩ nhiên rồi, cô cũng rất muốn được nhìn thấy bài viết này tiếp tục phát triển sâu hơn!”.
Cô Mã chớp chớp mắt với vẻ tinh nghịch, cả lớp lại cười ồ liên. Kiều Nhiên lặng lẽ cúi đầu xuống, câu nói của cô Mã đã khiến cậu cảm động, không phải vì những lời nhận xét đó đã khích lệ cậu, mà do đột nhiên cậu phát hiện ra rằng, hóa ra giữa cậu và Phương Hồi không có sự mở đầu, sự phát triển của tình tiết và kết quả, càng không thể có cao trào, ngay cả một tiểu thuyết ngắn cũng không thể xây dựng nên, cùng lắm chỉ là một bài tản văn có kết cấu rời rạc, hơn nữa, bài tản văn này cũng không thể phát triển sâu hơn.
Tôi đã từng hỏi Phương Hồi rằng, sau khi nghe xong bài văn của Kiều Nhiên, cô có cảm giác gì.
Phương Hồi cúi đầu xuống, mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn rất lẻ loi, sau đó cô khẽ thốt ra hai chữ: sợ hãi.
Hôm đó Phương Hồi không ngước mắt lên nhìn Kiều Nhiên, im lặng chứa đựng nhiều ý nghĩa hơn lời nói. Không phải cô không cảm động, chính vì cảm động nên mới cảm thấy sợ hãi.
Còn Kiều Nhiên thì dường như không đọc ra được suy nghĩ của Phương Hồi, cũng như mọi bận, cậu mỉm cười bước đến chỗ cô, thậm chí khiến cô nảy sinh ảo giác rằng, tác giả của bài viết đó không phải là Kiều Nhiên.
“Này, cho tớ mượn cục tẩy với!”. Kiều Nhiên đứng trước mặt cô nói.
Phương Hồi vội lấy cục tẩy trong túi đựng bút ra và đưa cho Kiều Nhiên, cục tẩy đó có hình dạng như chiếc bút chì to, nhìn bên ngoài thấy hình dạng của nó rất không phù hợp với chức năng.
“Ê? Sao to thế!”. Kiều Nhiên sửng sốt nói: “Có cục nào nhỏ hơn không?”.
“Không... không có”. Phương Hồi ra sức lắc đầu, tóc mai phất lên, khiến người đối diện ngẩn người ra một lát.
“Cái này dùng được cả đời đúng không...”. Kiều Nhiên nhìn cục tẩy trong tay nói: “Thôi thế tặng cho tớ nhé! Tớ thử thí nghiệm xem có dùng hết được nó không”.
Phương Hồi gật đầu không nói gì, mãi cho đến khi Kiều Nhiên đi rồi, cô mới ngẩng đầu lên nhìn thế giới.
Nắng ngoài cửa số khá chói mắt, không biết trong sân trường yên tĩnh đang ẩn giấu bao nhiêu tình cảm yêu mến chân thật, giản dị, chỉ tiếc rằng họ không hiểu được rằng hồi đó mọi cái còn quá sớm, năm tháng trôi qua, những tình cảm dù gắn bó đến đâu cũng sẽ trôi mất, yêu đơn phương có thể nâng đỡ mọi ước mơ của tuổi thanh xuân, nhưng lại không thể ngăn chặn hiện thực mong manh khi đã trở thành người lớn.
Trần Tầm cũng rất day dứt với bài văn của Kiều Nhiên, giờ thể dục chơi bóng cũng không chuẩn, ngồi cùng với Triệu Diệp - người chưa lành vết thương ở ngoài sân. Ngồi từ xa, lúc cậu nhìn Phương Hồi, lúc lại nhìn Kiều Nhiên, trong lòng vẫn thấy hơi buồn.
“Không ngờ Kiều Nhiên lại giỏi nhỉ!”. Trần Tầm vỗ bóng nói.
“Gì vậy?.” Triệu Diệp ngơ ngác ngoảnh sang nói.
“Bài văn ấy!”. Trần Tầm tung bóng lên rồi đón: “Bài Một đóa đinh hương đó”.
“À, cái đó hả, cậu ta từ k thất tình biến thành nghệ sĩ lâu rồi”.
“Cậu bảo, người mà cậu ấy viết là ai vậy?”. Trần Tầm hỏi dò.
“Người cậu ấy thích thôi”. Triệu Diệp đáp rất thờ ơ: “Không phải trước đây cậu ấy đã từng kể với bọn mình là yêu thầm một đứa bạn học cùng lớp cấp hai đó sao”.
“Vậy hả?”.
“Ừ!”. Triệu Diệp liếc Trần Tầm một cái rồi nói: “Thôi, có nói ông cũng không hiểu, ông không ở trong hoàn cảnh của người ta thì làm sao biết được tâm trạng của người ta, ông và Phương Hồi ngày nào cũng quấn quýt bên nhau, làm sau hiểu được nỗi đau của bọn tôi!”.
“Ừ... tôi nói là giả dụ... ông có nghĩ là Kiều Nhiên thích Phương Hồi không?”. Trần Tầm ngại ngùng nói ra điều mình đang nghi ngờ.
“Haizz! Chắc là ông muốn thăm dò chuyện này đúng không! Ông biến thành kẻ dài dòng văn tự từ bao giờ vậy? Tôi phát hiện ra rằng bọn họ nói không sai, ông rất đa nghi, tôi không biết Kiều Nhiên có thích Phương Hồi hay không, nhưng tôi nghĩ rằng dù thích hay không cũng chẳng có vấn đề gì. Cậu ấy gây phiền hà gì cho hai người sao? Làm ảnh hưởng đến hai người sao? Không phải đúng không, thế nên ông cứ việc yên tâm mà ở bên Phương Hồi, Kiều Nhiên làm được gì chứ? Bất luận ai thích ai, đều phải là chuyện tự nguyện”. Triệu Diệp đứng dậy nói.
Trần Tầm cảm thấy hơi mất mặt trước Triệu Diệp, bèn tiu nghỉu nói nhỏ: “Thôi đi, hiện tại ông nói thì nghe ngon lắm, hồi đầu đứa nào gây sự với Tô Khải nhỉ? Đến bây giờ đứa nào vẫn chưa dám nói chuyện với Lâm Gia Mạt.
“Lẩm bẩm gì vậy! Không phục à?”. Triệu Diệp vỗ đầu Trần Tầm một cái nói.
“Phục rồi! Phục rồi”. Trần Tầm xoa đầu nói: “Nói thật nhé, rốt cuộc ông và Lâm Gia Mạt định thế nào?”.
“Chẳng định thế nào cả”. Triệu Diệp đưa tay phải ra, ánh lắng lọt qua kẽ tay chiếu vào mặt cậu, khiến cậu phải nheo mắt lại: “Hê! Ông coi này, tay tôi sắp chơi bóng được rồi!”.
“Vậy à?”. Trần Tầm không hề nể nang mà vỗ mạnh một cái, Triệu Diệp liền kêu oai oái, hai cậu bạn khác liền chạy đến, vẻ buồn bã ban nãy đã tiêu tan, đối với những người trẻ tuổi như họ, trút bỏ gánh nặng trong lòng cũng không có gì là khó.
Hôm đó sau khi tan học, Trần Tầm liền đưa Phương Hồi về nhà. Trần Tầm rất hào hứng, lúc thì nói đến âm nhạc, lúc lại hỏi về kì thi, còn Phương Hồi lại khá uể oải, không hào hứng đáp lại. Dưới nắng chiều, họ đi qua đường ngựa vằn, đi qua cầu vượt dành cho người đi bộ, que kem socola mà Trần Tầm mua đã tan dần, cậu vừa cào áo mình vừa hỏi với vẻ vô tình: “Phương Hồi, từ nay trở đi tớ sẽ không nói chuyện của Kiều Nhiên nữa”.
“Hả?”. Phương Hồi sững người lại, tay chân cũng bắt đầu luống cuống.
“Ừ, trước đây tớ nói cậu ấy như vậy là không đúng, hôm nay Triệu Diệp kể cho tớ nghe về người mà Kiều Nhiên thích, là bạn học cấp hai với cậu ấy”. Trần Tầm cau mày, nhìn vết bẩn trên áo vừa nói: “Cậu còn nước không? Đổ vào đây cho tớ một ít”.
“Ừ”. Phương Hồi vặn nắp chai nước ra và đổ vào một ít xuống áo Trần Tầm, tay cô run run khiến nước bắn ra phía ngoài một ít.
“Vụng quá!”. Trần Tầm cười và đón lấy chai nước, đổ xuống áo nói: “Tớ thấy ngại quá, thái độ của mình với anh em không được hay cho lắm, nói thật là người ta cũng không làm ảnh hưởng gì đến bọn mình... Tóm lại là chuyện này rất đáng xấu hổ, gặp Kiều Nhiên tớ không dám ngẩng mặt lên nhìn cậu ấy nữa. Hê, cậu vẫn đang nghe đó chứ? Sao đầu óc để đi đâu vậy? Nói thẳng ra là vì cậu, nếu không có cậu thì hai đứa bọn tớ đã không như thế! Haizz, con gái tai hại thật!”.
Trần Tầm thụi Phương Hồi một cái, cô nghiêng người suýt nữa thì ngã. Những điều Trần Tầm nói như đâm thẳng vào trái tim cô, cậu càng thẳng thắn thì Phương Hồi lại càng cảm thấy thấp thỏm, xấu hổ. Cô không biết phải trả lời Trần Tầm thế nào, cũng không biết nếu nói ra sự thật thì sẽ phải giải thích như thế nào về chuyện của cô với Kiều Nhiên. Nhìn Trần Tầm cười, cô chỉ biết cười miễn cưỡng, giả vờ mọi thứ đều như những gì cậu đang nghĩ.
“Tớ bảo này...”. Trần Tầm đột nhiên hạ thấp giọng.
“Gì vậy?”. Phương Hồi liền giật nảy minh.
“Ờ... Đình Đình muốn hẹn cậu ra để nói chuyện!”. Trần Tầm cố gắng nhìn thẳng vào mắt cô nói.
“Chuyện gì vậy?”. Vừa mới được thở phào, Phương Hồi lại căng thẳng trở lại. “Cậu gặp cậu ấy à?”.
“Tớ chưa nói với cậu sao? Hôm tớ đến quán Ong Bận Rộn, Đình Đình cũng đến”. Trần Tầm sực nhớ ra rằng, Phương Hồi chưa nghe bài hát Năm tháng vội vã đó, cậu cũng chưa kịp nói với cô.
“Vậy à”. Phương Hồi thờ ơ hỏi: “Có hát bài Dòng sông không?”.
“Không!”. Nghe thấy tên bài hát mà mình thích nhất, đột nhiên Trần Tầm lại thấy hơi bực bội.
“Để hôm nào có thời gian đã..”. Phương Hồi quay đi tiếp tục bước đi, cô không biết có chuyện gì mà buộc phải gặp Ngô Đình Đình để nói chuyện, nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không biết rõ, “Có thời gian sẽ... nói chuyện với Đình Đình sau, Vật lí còn hơn một nửa số bài chưa làm xong, môn Sinh cũng chưa học”.
“Tùy cậu vậy”. Trần Tầm đeo ba lô rồi bước theo.
Hai đứa đều có chuyện rất ngại nói ra, cũng không phải là muốn cố tình giấu nhau, chỉ có điều không muốn lôi điều bí mật mà mình đã giấu kĩ trong lòng ra để đối phương tra khảo. Thời trẻ không hiểu thế nào là lòng tin, chỉ cảm thấy cảm giác giấu giếm này không dễ chịu cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.