Quyển 4 - Chương 4
Cửu Dạ Hồi
20/07/2013
Phong trào biểu tình vừa
mới kết thúc không lâu, nhiệm vụ chính trị mới đã được giao xuống. Ngày 1-
10-1999 là dịp kỉ niệm 50 năm quốc khánh, trường F được chỉ định tham gia biểu
diễn múa tập thể và diễu hành. Nhà trường rất coi trọng việc này, vừa nhận được
nhiệm vụ liền tổ chức ngay cho học sinh tập luyện, học sinh khối 11 xòe hoa,
giơ biển, học sinh khối 10 múa tập thể, cả trường đều rất bận rộn.
Dĩ nhiên là cô Hầu Giai cũng muốn lớp 10 [1] có những biểu hiện nổi trội, cô cử Trần Tầm và Lâm Gia Mạt - hai học sinh có dáng đẹp nhất lớp phụ trách biên đạo múa, mục tiêu là giành giải nhất. Nhưng mục tiêu này đã làm khổ đám học sinh lớp 10 [1], không những giờ thể dục bị cắt để biến thành giờ học múa, mà sau khi tan học cũng thường xuyên phải ở lại tập thêm bốn mươi phút. Trong khi các lớp khác được tan học về nh, bọn họ vẫn phải xếp thành vòng tròn trên sân bóng, học múa bài Mở cửa đỏ như son và Ngày đẹp trời gì đó...
Lúc đầu Trần Tầm rất hào hứng tham gia hoạt động này, cậu là mẫu người càng đông người lại càng thích thể hiện, tục ngữ nói vàng ở đâu cũng sẽ toả sáng, cậu là cục vàng rất thích được toả sáng giữa bãi đá. Nhưng trong lúc tập, cậu không sao vui lên được, vì mặc dù múa tập thể là nam sinh và nữ sinh xếp thành hai vòng tròn lồng vào nhau, các đôi nhảy với nhau, nhảy đến đoạn nào đó thì dừng lại, sau đó khoác tay nhau, nhưng khi tập hợp lại xếp thành đội hình thống nhất, chính vì thế cũng có bạn nhảy khá cố định. Trong khi bạn nhảy của Phương Hồi lại chính là Kiều Nhiên. Điều này khiến Trần Tầm không vui, cậu và Lâm Gia Mạt là biên đạo, hầu hết mọi thời gian không được đứng vào hàng ngũ của đội, chính vì thế cậu cũng không thể nhảy với Phương Hồi, kể cả thỉnh thoảng gặp nhau, cũng chỉ gặp trong mấy giây, thoáng một cái cô lại quay về chỗ Kiều Nhiên.
Phương Hồi cũng không được vui cho lắm, cô không có ý kiến gì về việc Trần Tầm và Lâm Gia Mạt nhảy với nhau, nhưng với tư cách là biên đạo, Vương Mạn Mạn lớp 10 [5] cũng thường xuyên đi theo bọn họ. Cô bạn này rất hồ hởi, lúc nào cũng cười nói vui vẻ với Trần Tầm, lúc nào cao hứng còn nhảy cả lên lưng cậu, khiến Phương Hồi rất ấm ức.
C như vậy, hai đứa lại bắt đầu hậm hực với nhau, bình thường đã không dám công khai với mọi người, thế là tối đến đành phải trót hết tâm sự qua điện thoại. Điều không may là, điện thoại nhà Trần Tầm bị trục trặc, chiếc máy để trong phòng cậu mà cậu hay dùng để gọi cho Phương Hồi bị rơi vào nước, tuy không đến mức là không dùng được, chỉ có điều lúc nói chuyện lẫn rất nhiều tạp âm.
Phương Hồi nói hồi đó bọn họ rất ngớ ngẩn, như thế rồi mà tối nào cũng gọi điện thoại liên hệ. Để phụ huynh không phát hiện ra, bọn họ hẹn nhau cứ 10 giờ tối sẽ gọi điện. Vì điện thoại nhà Trần Tầm có máy chủ đặt trong phòng ba mẹ cậu, nên không thể để Phương Hồi gọi cho cậu, mà cậu phải chủ động gọi cho Phương Hồi. Trong khi điện thoại nhà Phương Hồi để ở phòng khách, lần nào cô cũng lén lút như kẻ trộm, kéo dây điện thoại về phòng mình, đặt gối, chăn lên điện thoại, vừa đổ chuông là nhấc máy ngay vì sợ ba phát hiện.
Kể cả là như vậy, bọn họ vẫn thấp thỏm nói chuyện trong tiếng “lạo xạo” mà không biết chán. Mặc dù cuộc nói chuyện của bọn họ thường biến thành trò đoán từ rất nực cười như “a lô... gì cơ... nói lại đi... không nghe thấy... tớ sao... ừ... a lô... có nghe thấy không... vẫn không nghe thấy...”, nhưng cả hai vẫn cảm thấy rất vui. Thỉnh thoảng nghe thấy mấy câu “nhớ cậu lắm”, “thích cậu...”, đã đủ để họ có giấc mơ đẹp cả đêm.
Cuộc sống năm lớp 10 chuẩn bị kết thúc giữa các hoạt động như múa tập thể, kì thi chung của thành phố và thi cuối kì đầy bận rộn. Mỗi lần đến cuối học kì, Triệu Diệp đều phải túm lấy đám Trần Tầm đòi cùng ôn tập. Không ai gạt được ý kiến của cậu ta, bèn hẹn nhau cuối tuần đến thư viện ở quận Đông Thành học. Đến đó đều là học sinh các trường lân cận, thỉnh thoảng lại gặp người quen, bản đồ địa lí, vở chép môn sinh học, môn vi tính của Phương Hồi lập tức rất chạy hàng, được mọi người truyền khắp phòng tự học.
Buổi trưa họ đến khu chợ có tên là Bảo Long ở gần đó để ăn mì, trong đó còn có bán đồ dùng học tập, đồ chơi gì đó, Lâm Gia Mạt liền kéo Phương Hồi đi xem.
Lâm Gia Mạt cầm một chú lợn bông lên hỏi: “Phương Hồi, cậu thấy con này dễ thương không?”.
“Dễ thương”. Phương Hồi đáp.
“Cậu đã bao giờ tặng quà cho Trần Tầm chưa?”. Lâm Gia Mạt đặt chú lợn xuống hỏi.
“Chưa”. Phương Hồi cúi đầu nói: “Sinh nhật của cậu ấy là 29-8, chưa đến!”.
“Ừ! Cậu bảo... nên tặng gì cho con trai nhỉ?”.
Lâm Gia Mạt nhìn bốn xung quanh hỏi.
“Hả? Cậu định tặng cho ai à?”.
“Còn ai vào đây nữa! Tô Khải chứ ai! Sắp sinh nhật anh ấy rồi!”. Lâm Gia Mạt cười nói.
“Ngày bao nhiêu?”.
“24, đúng hôm bọn mình thi xong”.
“Vẫn tặng trên danh nghĩa Cao Y Y chứ?”.
“Không! Lần này tớ tặng trên danh nghĩa Lâm Gia Mạt!”
Lâm Gia Mạt liền cười và lượn một vòng, tuy nhiên, trong 360 độ này, thế giới của cô đột nhiên quay cuồng.
Giữa đám đồ chơi ngợp mắt, cô đã nhìn thấy Tô Khải, đi cùng anh còn có một cô gái, mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng trong tích tắc đó, cô vẫn nhìn thấy hai bàn tay nắm lấy nhau rồi lại vội vàng buông ra.
“Các em cũng đến đây chơi à? Có phải thư viện Đông Thành ôn bài không?”. Tô Khải bước đến chào.
“Vâng...”. Lâm Gia Mạt cười gượng gạo: “Anh cũng đến ôn thi với bạn à?”.
Dĩ nhiên là cô Hầu Giai cũng muốn lớp 10 [1] có những biểu hiện nổi trội, cô cử Trần Tầm và Lâm Gia Mạt - hai học sinh có dáng đẹp nhất lớp phụ trách biên đạo múa, mục tiêu là giành giải nhất. Nhưng mục tiêu này đã làm khổ đám học sinh lớp 10 [1], không những giờ thể dục bị cắt để biến thành giờ học múa, mà sau khi tan học cũng thường xuyên phải ở lại tập thêm bốn mươi phút. Trong khi các lớp khác được tan học về nh, bọn họ vẫn phải xếp thành vòng tròn trên sân bóng, học múa bài Mở cửa đỏ như son và Ngày đẹp trời gì đó...
Lúc đầu Trần Tầm rất hào hứng tham gia hoạt động này, cậu là mẫu người càng đông người lại càng thích thể hiện, tục ngữ nói vàng ở đâu cũng sẽ toả sáng, cậu là cục vàng rất thích được toả sáng giữa bãi đá. Nhưng trong lúc tập, cậu không sao vui lên được, vì mặc dù múa tập thể là nam sinh và nữ sinh xếp thành hai vòng tròn lồng vào nhau, các đôi nhảy với nhau, nhảy đến đoạn nào đó thì dừng lại, sau đó khoác tay nhau, nhưng khi tập hợp lại xếp thành đội hình thống nhất, chính vì thế cũng có bạn nhảy khá cố định. Trong khi bạn nhảy của Phương Hồi lại chính là Kiều Nhiên. Điều này khiến Trần Tầm không vui, cậu và Lâm Gia Mạt là biên đạo, hầu hết mọi thời gian không được đứng vào hàng ngũ của đội, chính vì thế cậu cũng không thể nhảy với Phương Hồi, kể cả thỉnh thoảng gặp nhau, cũng chỉ gặp trong mấy giây, thoáng một cái cô lại quay về chỗ Kiều Nhiên.
Phương Hồi cũng không được vui cho lắm, cô không có ý kiến gì về việc Trần Tầm và Lâm Gia Mạt nhảy với nhau, nhưng với tư cách là biên đạo, Vương Mạn Mạn lớp 10 [5] cũng thường xuyên đi theo bọn họ. Cô bạn này rất hồ hởi, lúc nào cũng cười nói vui vẻ với Trần Tầm, lúc nào cao hứng còn nhảy cả lên lưng cậu, khiến Phương Hồi rất ấm ức.
C như vậy, hai đứa lại bắt đầu hậm hực với nhau, bình thường đã không dám công khai với mọi người, thế là tối đến đành phải trót hết tâm sự qua điện thoại. Điều không may là, điện thoại nhà Trần Tầm bị trục trặc, chiếc máy để trong phòng cậu mà cậu hay dùng để gọi cho Phương Hồi bị rơi vào nước, tuy không đến mức là không dùng được, chỉ có điều lúc nói chuyện lẫn rất nhiều tạp âm.
Phương Hồi nói hồi đó bọn họ rất ngớ ngẩn, như thế rồi mà tối nào cũng gọi điện thoại liên hệ. Để phụ huynh không phát hiện ra, bọn họ hẹn nhau cứ 10 giờ tối sẽ gọi điện. Vì điện thoại nhà Trần Tầm có máy chủ đặt trong phòng ba mẹ cậu, nên không thể để Phương Hồi gọi cho cậu, mà cậu phải chủ động gọi cho Phương Hồi. Trong khi điện thoại nhà Phương Hồi để ở phòng khách, lần nào cô cũng lén lút như kẻ trộm, kéo dây điện thoại về phòng mình, đặt gối, chăn lên điện thoại, vừa đổ chuông là nhấc máy ngay vì sợ ba phát hiện.
Kể cả là như vậy, bọn họ vẫn thấp thỏm nói chuyện trong tiếng “lạo xạo” mà không biết chán. Mặc dù cuộc nói chuyện của bọn họ thường biến thành trò đoán từ rất nực cười như “a lô... gì cơ... nói lại đi... không nghe thấy... tớ sao... ừ... a lô... có nghe thấy không... vẫn không nghe thấy...”, nhưng cả hai vẫn cảm thấy rất vui. Thỉnh thoảng nghe thấy mấy câu “nhớ cậu lắm”, “thích cậu...”, đã đủ để họ có giấc mơ đẹp cả đêm.
Cuộc sống năm lớp 10 chuẩn bị kết thúc giữa các hoạt động như múa tập thể, kì thi chung của thành phố và thi cuối kì đầy bận rộn. Mỗi lần đến cuối học kì, Triệu Diệp đều phải túm lấy đám Trần Tầm đòi cùng ôn tập. Không ai gạt được ý kiến của cậu ta, bèn hẹn nhau cuối tuần đến thư viện ở quận Đông Thành học. Đến đó đều là học sinh các trường lân cận, thỉnh thoảng lại gặp người quen, bản đồ địa lí, vở chép môn sinh học, môn vi tính của Phương Hồi lập tức rất chạy hàng, được mọi người truyền khắp phòng tự học.
Buổi trưa họ đến khu chợ có tên là Bảo Long ở gần đó để ăn mì, trong đó còn có bán đồ dùng học tập, đồ chơi gì đó, Lâm Gia Mạt liền kéo Phương Hồi đi xem.
Lâm Gia Mạt cầm một chú lợn bông lên hỏi: “Phương Hồi, cậu thấy con này dễ thương không?”.
“Dễ thương”. Phương Hồi đáp.
“Cậu đã bao giờ tặng quà cho Trần Tầm chưa?”. Lâm Gia Mạt đặt chú lợn xuống hỏi.
“Chưa”. Phương Hồi cúi đầu nói: “Sinh nhật của cậu ấy là 29-8, chưa đến!”.
“Ừ! Cậu bảo... nên tặng gì cho con trai nhỉ?”.
Lâm Gia Mạt nhìn bốn xung quanh hỏi.
“Hả? Cậu định tặng cho ai à?”.
“Còn ai vào đây nữa! Tô Khải chứ ai! Sắp sinh nhật anh ấy rồi!”. Lâm Gia Mạt cười nói.
“Ngày bao nhiêu?”.
“24, đúng hôm bọn mình thi xong”.
“Vẫn tặng trên danh nghĩa Cao Y Y chứ?”.
“Không! Lần này tớ tặng trên danh nghĩa Lâm Gia Mạt!”
Lâm Gia Mạt liền cười và lượn một vòng, tuy nhiên, trong 360 độ này, thế giới của cô đột nhiên quay cuồng.
Giữa đám đồ chơi ngợp mắt, cô đã nhìn thấy Tô Khải, đi cùng anh còn có một cô gái, mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng trong tích tắc đó, cô vẫn nhìn thấy hai bàn tay nắm lấy nhau rồi lại vội vàng buông ra.
“Các em cũng đến đây chơi à? Có phải thư viện Đông Thành ôn bài không?”. Tô Khải bước đến chào.
“Vâng...”. Lâm Gia Mạt cười gượng gạo: “Anh cũng đến ôn thi với bạn à?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.