Quyển 5 - Chương 5
Cửu Dạ Hồi
20/07/2013
Thực ra nếu ngày hôm đó
không nói đến chủ đề đó, có lẽ Phương Hồi và Trần Tầm sẽ không bao giờ nhắc đến
chuyện ngày xưa nữa. Phương Hồi nói, bây giờ nghĩ lại và cảm thấy có một số
chuyện nếu không biết sẽ hay hơn, nhưng cô cũng không có cách nào để bảo mình
hồi đó không nên tò mò nghe, tất cả đã không còn kịp nữa.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người ai về nhà nấy. Phương Hồi không đi xe, tối đến cô về nhà mẹ ngủ, Trần Tầm đưa cô về. Trước đây vào những lúc như thế này, Phương Hồi để ai chở cũng được, Kiều Nhiên và Triệu Diệp đều được. Nhưng sau khi chuyện của cô và Trần Tầm được công khai, gác-ba- ga của xe Trần Tầm đã biến thành vị trí độc quyền của cô. Kiều Nhiên đứng ở bên kia đường vẫy tay chào họ, ba chiếc bóng dưới cây hòe, chỉ mỗi cậu là có phần lẻ loi.
Đầu thu là qu thời tiết ở Bắc Kinh đẹp nhất, hai hàng cây ngân hạnh dọc đường Ngũ Tứ rụng đầy lá vàng, Phương Hồi ngồi sau Trần Tầm, chống tay vào khung xe, hai chân vắt lên nhau lắc lư, nghịch ngợm như một cô bé.
“Cậu thấy chưa, Triệu Diệp chuẩn bị ra tay với Gia Mạt đấy!”. Trần Tầm đạp xe, ngoảnh mặt lại nói.
“Hả? Làm gì có chuyện đó!”. Phương Hồi nói với vẻ kinh ngạc.
“Chắc chắn! Vẻ phong lưu của hắn ta không qua được mắt tớ đâu!”.
“Ừ, xem ra cậu ta có vẻ rất thật lòng với Gia Mạt...”.
“Hừ! Nó thì ai chẳng thật lòng! Nào là Lệ Lệ thời cấp một, Tiểu Tần thời cấp hai, đến cấp ba lại Gia Mạt!”
“Vậy hả, thế cũng tốt, đằng nào thì Gia Mạt cũng sẽ không đồng ý đâu”. Phương Hồi cau mày nói: “Có phải con trai coi trọng nhất là người mình thích đầu tiên trong đời đúng không? Là mối tình đầu có đúng không?”.
“Có lẽ là như vậy, nhưng tớ cảm thấy khi cả hai người cùng thích nhau mới được gọi là mối tình đầu, ví dụ như hai đứa mình ấy. Người đầu tiên mà mình thích... không phải thường là thích đơn phương đó sao?”.
“Tớ cũng không biết…”.
“Hê hê, có phải tớ không phải là mối tình đầu của cậu, mà là Lí Hạ đúng không?”. Trần Tầm nói với giọng chua chát, cậu luôn có cảm giác rằng, bất luận là tốt hay xấu, Lí Hạ đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng Phương Hồi, đến nỗi bao nhiêu năm đã trôi qua, cô vẫn nằm mơ thấy cậu ta.
“Cậu... chỉ nói linh tinh!”. Phương Hồi có vẻ giận: “Tớ và cậu ấy chưa bao giờ…”.
“Thôi thôi!”. Trần Tầm đưa tay ra sau vỗ cô nói: “Tớ trêu cậu thôi mà!”.>“Thế còn cậu thì sao! Tớ có phải là mối tình đầu của cậu không?”. Phương Hồi hỏi, cô có vẻ căng thẳng, bất giác tay nắm chặt vào khung xe.
“Haizz! Dĩ nhiên rồi! Nếu không tớ cũng đã không thất thểu như thế này!”. Trần Tầm nói lớn.
“Cậu đã bao giờ yêu thầm ai chưa?”. Phương Hồi đã thoải mái hơn, cô cười trêu Trần Tầm.
“Chưa...”. Trần Tầm không nghĩ ngợi gì mà nói ngay, nhưng đột nhiên lại dừng lại: “Có...”
Gót chân Phương Hồi va mạnh vào bánh xe sau, đau nhói.
“Nói chuyện một lát nữa rồi hãy về nhé”. Trần Tầm dừng lại, ngoảnh đầu ra sau nói.
“Ừ…”. Phương Hồi mơ màng trả lời, vừa nãy trái tim cô ngừng đập một lát, không rõ là Trần Tầm trả lời có hay không nữa.
“Tớ mời cậu ăn kem! Tớ toát hết mồ hôi rồi! Cậu thích vị cam hay vải?”
“Cam”.
“Ừ! Đợi tớ nhé!”. Trần Tầm dựng xe bên vệ đường, chạy về phía cửa hàng gần đó.
Trần Tầm mua kem về, hai đứa liền ngồi bên vệ đường. Phương Hồi cắn một miếng nhỏ, que kem vị cam khiến cô rùng mình, cô ho hai tiếng, giả vờ hỏi với vẻ vô tình: “Cậu có đúng không?”.
“Hả? Gì cơ?”. Trần Tầm mút một miếng kem đang sắp chảy xuống, quay sang hỏi.
“Người cậu yêu thầm ấy...”. Phương Hồi nói nhỏ: “Vương Mạn Mạn hả?”.
“Làm sao có thể là cậu ta được!”. Trần Tầm vội khua tay nói.
“Thế là ai?”.
“Thực ra đó cũng không phải là yêu thầm gì... mà cậu cũng quen đấy”. Trần Tầm có vẻ bối rối, cúi xuống nói: “Ngô Đình Đình”.
“Vậy hả..Phương Hồi cố gắng tỏ ra bình thản, cô nhớ lại chiếc áo cổ trễ rất đẹp, dáng vẻ rất mặn mà, cách ăn nói hoạt bát, vui vẻ của Ngô Đình Đình, trong lòng tự nhiên cảm thấy có cái gì đó rất buồn.
“Không phải lần trước cậu hỏi tớ Bạch Phong là ai đó sao? Tớ kể cho cậu nghe chuyện của bọn tớ ngày xưa nhé”. Trần Tầm nhìn về phía xa xăm, suy nghĩ đã trở về với thời quá khứ.
Khi Trần Tầm và đám Đường Hải Băng để đầu đinh, mặc áo ba lỗ, quần đùi, thò lò mũi xanh, tự coi mình là thánh đấu sĩ của nữ thần và chạy lông nhông khắp con ngõ, Ngô Đình Đình vẫn là một cô bé ngây thơ, xinh xắn, ai gặp cũng quý. Hồi đó cô ấy không hề biết nói bậy, càng không biết hút thuốc, cũng không bao giờ mặc quần áo hở hang. Cô luôn mặc chiếc váy hoa nhí sạch sẽ, tết tóc hai bên, lóc cóc chạy theo bọn họ, thỏ thẻ gọi: “Đợi tớ với, đợi tớ với”. Những lúc này, Đường Hải Băng thường không đếm xỉa gì đến lời gọi của Ngô Đình Đình mà tiếp tục lao đi, còn Trần Tầm luôn dừng lại, gọi: “Mau lên!”. Nếu cô ấy chậm quá, Trần Tầm liền kéo cô ấy chạy.
Tuy nhiên, Trần Tầm và Ngô Đình Đình không phải là thanh mai trúc mã lãng mạn theo ý nghĩa truyền thống. Một nơi như Bắc Kinh hồi cuối những năm 1980, đầu những năm 1990, những đứa trẻ này không biết hình thù của hai từ lãng mạn được viết ra sao. Chúng sẽ cãi nhau ầm ĩ khi tranh giành bỏng ngô; sẽ đánh rất hăng khi chơi trò đuổi bắt và sẵn sàng đi mách tội với ba mẹ của nhau. Đồng thời cũng sẽ vui vẻ bẻ đôi cái kẹo hoặc chia cho nhau que kem, mỗi đứa một nửa. Sẽ lén bố mẹ mua tào phở 5 hào một bát, túm năm tụm ba vào ăn. Cuộc sống này không thể tạo ra tình cảm gì mãnh liệt, chỉ có niềm vui và một cảm giác gì đó thích thú không thể miêu tả bằng lời khi đứng ở cổng sân nhà gọi tên đối phương.
Bạch Phong không giống với bọn chúng, cậu hơn mấy đứa kia hai, ba tuổi, bất luận là đi học, độ hiểu biết hay gây chuyện, cậu đều đi trước đám Trần Tầm một bước. Gia cảnh nhà cậu không khá giả gì, khi bố cậu còn nhỏ bố cậu từng bị ngồi tù vì tội trộmp, mẹ cậu khi ấy là bạn tù của bố, không hiểu tại sao sau khi ra tù, họ liền lấy nhau và sinh con, tiếp đó cũng không biết tại sao lại chia tay. Cuối cùng cả hai đều không chịu nuôi Bạch Phong, vứt cậu lại cho ông nội cậu. Ông nội đã nuôi Bạch Phong, bao nhiêu năm sống trên cõi đời ông thừa hiểu rằng, con còn không trông mong được gì, nói gì đến cháu. Chỉ là thêm bát thêm đũa, Bạch Phong được coi như con chó, con mèo cứ thế lớn lên.
May mà những điều này đều không ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành đầy niềm vui của Bạch Phong, ít nhất là thời gian đầu không bị ảnh hưởng, bằng sự thông minh, tài năng và chiều cao của mình, cậu đã làm vua của đám trẻ con này. Chơi ném túi cát cậu luôn bắt được túi. Đá bóng thì dù tấn công hay phòng thủ cũng đều giỏi, bắt dế cũng khéo nhất, dế đựng trong lọ thủy tinh của cậu ta bao giờ cũng kêu to nhất, chọi dế bao giờ cũng thắng. Thế nên mọi người đều thích đi theo và chơi với cậu ta, buổi chiều tối, ăn cơm xong liền thi nhau chạy đến nhà Bạch Phong như đi trảy hội, trong con ngõ nhà bọn họ, thường xuyên nghe thấy tiếng rủ nhau non nớt của trẻ con: “Đi! Sang nhà Bạch Phong đi!”.
Hồi đó, Trần Tầm, Đường Hải Băng và Tôn Đào là cận vệ trung thành của Bạch Phong, còn Dương Tình và Ngô Đình Đình là fan hâm mộ trung thành của cậu. Trẻ con không biết thể hiện sự ái mộ thế nào, con trai thường lấy việc chạy nhảy đánh nhau để thu hút sự chú ý của con gái và sau mỗi lần bị Trần Tầm “bắt nạt”, Ngô Đình Đình thường trề môi nói với vẻ rất ấm ức: “Tớ sẽ đi mách Bạch Phong!”. Sau đó lon ton chạy mất. Trần Tầm đứng nguyên tại chỗ, cũng vì thế mà cảm thấy hơi buồn. Và thế là, giữa ba đứa đã hình thành nên mối quan hệ ba người vô cùng đơn giản.
Chỉ tiếc rằng những ngày tháng vui vẻ không kéo dài được bao lâu, năm tháng trôi qua, dần dần người lớn đã xen vào chuyện của chúng, số đứa trẻ đến tìm Bạch Phong chơi càng ngày càng ít, nguyên nhân rất đơn giản, vì phụ huynh không cho, sợ học những thói hư tật xấu từ con tội phạm. Thực ra bố Bạch Phong chưa chắc đã làm điều gì quá tệ, nhưng do một đồn mười, mười đồn trăm, chuyện này đã hằn sâu trong đầu mọi người. Bà Hai nhà ông Trương thường nói với cậu cháu rằng: “Bố Bạch Phong từng giết mấy người! Hiện giờ hung khí vẫn còn đang được giấu dưới đầu giường nhà ông ta! Chơi với Bạch Phong, chẳng may nó nổi cơn điên, nó sẽ lấy dao chém mày chết!”. Chú Vương thì dọa con trai: “Nhà Bạch Phong mắc bệnh giết người gia truyền, nó mà lên cơn điên bố cũng không ngăn được! Từ nay không được chơi với nó nữa, nghe chưa!”. So với họ, mẹ Trần Tầm vẫn trí thức hơn, khách quan hơn, bà chỉ nhắc sơ sơ rằng: “Đừng đến nhà Bạch Phong nữa, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”. Bạch Phong những chuyện này, cậu cũng không giận hay oán trách gì ai mà chuyển sang chơi với bạn bè cùng trường, không xuất đầu lộ diện nhiều trong xóm nữa.
Người duy nhất không chịu nghe lời bố mẹ chính là Ngô Đình Đình, hàng ngày cô vẫn mò đến nhà Bạch Phong, gõ cửa hỏi ông nội cậu: “Bạch Phong có nhà không ông?”. Chỉ có điều niềm mong chờ của cô thường là câu trả lời khiến cô thất vọng, ông cụ thường xuyên lắc đầu đáp: “Không có nhà, ra ngoài chơi rồi! Haizz! Rồi lại giống bố nó thôi!”. Sau vài lần như vậy, cuối cùng Ngô Đình Đình đã gặp được Bạch Phong, nói một cách chính xác là không chỉ mỗi Bạch Phong, mà còn một cô gái rất quái đản bên cạnh cậu. Cô gái đó mặc quần áo bó sát người, hở cả ngực, Bạch Phong và cô ta ngồi sát bên nhau, vừa nói bậy vừa cười đùa với nhau vừa hút thuốc.
“Đình Đình! Vào đây!”. Nhìn thấy cô, Bạch Phòng cười vui vẻ.
Ngô Đình Đình liền rụt rè bước vào, Bạch Phong liền kéo cô lại, dúi vào tay cô một nắm kẹo.
“Thấy Đình Đình xinh không!”. Bạch Phong nói với cô gái bên cạnh với vẻ hãnh diện.
“Ông không yêu trẻ con đó chứ!”. Cô gái liền liếc Ngô Đình Đình với vẻ không thèm chấp.
“Vớ vẩn! Bà ghen à!”. Bạch Phong vỗ vào mông cô ta một cái mà không hề ngại ngùng.
Lòng bàn tay Ngô Đình Đình đổ mồ hôi hột, dường như kẹo đã tan ra một chút, cảm giác dinh dính khiến cô rất khó chịu.
“Chị ấy là ai vậy?”. Ngô Đình Đình hỏi nhỏ.
“Chị ấy hả! Chị dâu em!”. Bạch Phong cười ranh mãnh nói.
“Chị dâu?”.
“Tức là vợ anh ấy!”. Bạch Phong cười lớn, cô gái đó có vẻ ngại, đấm cho cậu một quả rất đau
Lúc ra khỏi nhà Bạch Phong, Ngô Đình Đình đã khóc, cô vừa quệt nước mắt vừa ăn kẹo, trên đường về, cô đã gặp Trần Tầm, Trần Tầm hớt hơ hớt hải ghé sát vào mặt cô, hỏi liên hồi có chuyện gì vậy. Ngô Đình Đình liền lùi ra sau hai bước, túm chặt chiếc váy ra đằng sau, ngước mắt lên hỏi: “Đẹp không?”.
“Không đẹp lắm”. Trần Tầm nghiêng đầu, trả lời với vẻ thắc mắc.
“Đẹp chứ! Cậu chẳng hiểu gì cả!”. Ngô Đình Đình hào hứng xoay tròn một vòng.
“Thế... thì đẹp vậy”. Trần Tầm đành phải nói.
“Thực ra...”. Ngô Đình Đình cúi đầu xuống: “Tớ cũng không thấy đẹp…”.
Bạch Phong chưa bao giờ cho Ngô Đình Đình cái gì, tình cảm lại càng không. Cậu ta tốt với cô như một người thích một con búp bê, cho đến tận khi cậu ra đi cũng vẫn là như vậy.
Hôm đó thấy Ngô Đình Đình đến, cậu ta lại dúi vào tay cô nắm kẹo, dường như cậu luôn để sẵn trong túi cái gì đó ngon cho cô. Ngô Đình Đình đón lấy rồi cho vào miệng ngậm, vò giấy kẹo thành hình chiếc que.
“Có đẹp không?”. Ngô Đình Đình như sực nhớ ra điều gì, cô vội vàng đưa tay ra sau túm chặt váy lại.
“Đẹp! Đình Đình nhà ta xinh nhất rồi!”. Bạch Phong cười nhìn cô túm váy.
“Đẹp hơn vợ anh không?”. Miệng Ngô Đình Đình thốt ra chữ “vợ” non nớt, nghe rất buồn cười.
“Ừ! Đẹp hơn chị ấy!”. Bạch Phong cúi xuống vẹo má cô nói.
“Thế em làm vợ anh được không?”. Ngô Đình Đình nói với vẻ rất ngây thơ và chân thành>Bạch Phong liền bật cười, cuối cùng nhìn Ngô Đình Đình như sắp mếu và nói, “Được”.
“Em lớn nhanh lên! Lớn nhanh sẽ làm vợ anh!”.
“Vâng!”.
Đây là cuộc nói chuyện cuối cùng của bọn họ, với mơ ước tuyệt đẹp đó, Ngô Đình Đình không thể ngờ được rằng, cô và Bạch Phong lại chia tay nhau ở đây, không biết bao giờ mới được gặp lại.
Hơn hai giờ đêm, có hai chiếc xe cảnh sát chạy vào con ngõ, đèn xanh đỏ nhấp nháy, khiến nhà nào cũng thấp thỏm lo âu. Ngô Đình Đình nằm mơ màng trong lòng mẹ, ba cô và mấy chú bác khác cùng ra ngoài xem. Một lát sau, họ quay vào, mẹ cô bước đến, hỏi với giọng lo lắng: “Có chuyện gì vậy? Nhà ai xảy ra chuyện gì à?”.
“Nhà ông Bạch”.
“Cháu ông ấy làm vỡ đầu người ta! Cảnh sát đang bắt!”
“Ôi má ơi! Sao thằng Bạch Phong to gan thế nhỉ? Đã bắt được chưa?”.
“Chưa! Nó trốn đi lâu rồi, tối không thấy về nhà. Cái gia đình này lạ thật, anh đã bảo là đừng cho Đình Đình chơi với nó mà em cứ không nghe! Em coi đó! Bây giờ để mất cả mạng rồi đấy!”.
“Ai không nghe hả! Em nói nó nhưng nó có chịu nghe đâu! Đình Đình! Đình Đình... Ấy? Con bé chạy đâu rồi nhỉ!”.
Nghe thấy tên Bạch Phong, Ngô Đình Đình đã chạy ra ngoài từ lâu, cô đứng ở cổng và gặp Trần Tầm cũng vừa nghe tin chạy đến, hai đứa tròn mắt nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào, một hồi lâu Ngô Đình Đình với run rẩy hỏi: “Cậu nghĩ chắc Bạch Phong không sao chứ?”.
“Không sao chứ?”. Câu nói của Trần Tầm không hề giống với câu trả lời.
“Không sao, chắc chắn không sao”. Ngô Đình Đình cố gắng khẳng định rất quả quyết.
Cuối cùng hai đứa đã bị bố mẹ lôi về nhà, hồi đó chúng tưởng rằng ngủ một giấc, sáng mai dậy, mọi việc sẽ tốt trở lại, có thể hỏi trực tiếp Bạch Phong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ đó trở đi chúng không còn được gặp cậu ta nữa.
Vụ án liên quan đến Bạch Phong rất đơn giản, đám đông đánh nhau sau khi uống rượu, nhiều người bị thương, một người thiệt mạng, nghi phạm ngoài Bạch Phong ra, còn hai người nữa đang bỏ trốn, đang bị truy nã. Người thiệt mạng là học sinh trường dạy nghề nọ, nghe nói là trong lúc hỗn loạn, Bạch Phong đã cầm chai bia đập vào sau gáy cậu ta, khiến đối phương chết ngay tại trận. Hầu hết những cậu dính líu đến vụ án đều bị đưa vào trại cải tạo, còn lại một số có tình tiết nhẹ, cũng bị nhà trường xử phạt.
Sự kiện Bạch Phong ồn ào đã kết thúc, ngoài việc sau khi cơm no rượu say, mọi người thỉnh thoảng nhắc đến vài câu, không ai còn nhớ gì đến cậu ta nữa. Chỉ có Ngô Đình Đình là người thay đổi theo cậu ta, sau đó cô và đám bạn của Bạch Phong đã chơi với nhau, cũng bắt đầu mặc quần áo bó sát người, trang điểm, nói bậy. Cô đã thu thập tất cả các đầu mối, đi tìm hiểu mọi chuyện đã từng xảy ra với Bạch Phong. Cô ngang ngạnh và khăng khăng cho rằng, một ngày nào đó Bạch Phong sẽ trở về. Kể cả không thể thực hiện lời hứa của mình, nhưng ít nhất đến khi nhớ lại, cả hai vẫn có thể nhìn nhau mỉm cười. Đây là suy nghĩ đã theo đuổi cô suốt thời thiếu nữ, kéo dài rất nhiều năm.
“Thế còn cậu thì sao? Có phải vẫn thích cậu ấy hay không?”. Phương Hồi lặng lẽ hỏi.
“Làm gì có! Không phải bây giờ đã có cậu rồi đó sao!”. Trần Tầm vuốt nhẹ tóc cô, thở dài nói: “Tớ không còn thích nữa. Tớ cảm thấy hai đứa đến với nhau, nhất thiết là phải đặt đối phương ở vị trí cao nhất trong trái tim mình, không ai có thể thay thế. Nhưng rõ ràng là tớ không thể thay thế được vị trí của Bạch Phong trong trái tim Đình Đình. Tớ không muốn bấm bụng cầu toàn, cậu ấy cũng không muốn hạ thấp yêu cầu của mình. Nếu đã như vậy thì tội gì phải đến với nhau?”.
“Vì điều này mà cậu bỏ cuộc ư? Cậu ích kỉ thật đấy... không thể hi sinh một chút được sao...>“Không phải thế... Hê hê, tóm lại tớ là người rất cực đoan, cậu đừng để tớ biết có chuyện gì có lỗi với tớ nhé!”. Trần Tầm liền cười nói.
“Nhưng tớ vẫn thấy thương cậu ấy. Tớ cảm thấy cậu ấy thực sự không đáng phải làm như vậy, vì cuộc đời của Bạch Phong mà thay đổi cả cuộc đời mình và sau khi thay đổi mình lại không thể gây ảnh hưởng gì cho Bạch Phong, sự chờ đợi này thật là vô nghĩa”.
“Có nhiều chuyện, đối với cậu là vô nghĩa, đối với người khác lại chưa chắc”. Phương Hồi nhẹ nhàng nói, qua giọng Trần Tầm, cô cảm nhận được rất nhiều điều không cam tâm, cảm giác này khiến cô rất không thoải mái.
“Thôi thôi! Không nói nữa! Đi thôi! Tớ đưa cậu về nhà... Ấy, sao cậu lại để vậy?”. Trần Tầm đứng dậy kéo Phương Hồi, màu cam bình thường rất ưa nhìn, giờ đã biến thành vết loang rất đáng sợ.
Phương Hồi liền cười buồn, kể cả tỏ ra không quá quan tâm, nhưng trên thực tế cũng vẫn luống cuống, không giấu nổi vẻ chua xót trong lòng. Trong trái tim Trần Tầm, cuối cùng vẫn có khoảng trống mà cô không thể xen vào.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người ai về nhà nấy. Phương Hồi không đi xe, tối đến cô về nhà mẹ ngủ, Trần Tầm đưa cô về. Trước đây vào những lúc như thế này, Phương Hồi để ai chở cũng được, Kiều Nhiên và Triệu Diệp đều được. Nhưng sau khi chuyện của cô và Trần Tầm được công khai, gác-ba- ga của xe Trần Tầm đã biến thành vị trí độc quyền của cô. Kiều Nhiên đứng ở bên kia đường vẫy tay chào họ, ba chiếc bóng dưới cây hòe, chỉ mỗi cậu là có phần lẻ loi.
Đầu thu là qu thời tiết ở Bắc Kinh đẹp nhất, hai hàng cây ngân hạnh dọc đường Ngũ Tứ rụng đầy lá vàng, Phương Hồi ngồi sau Trần Tầm, chống tay vào khung xe, hai chân vắt lên nhau lắc lư, nghịch ngợm như một cô bé.
“Cậu thấy chưa, Triệu Diệp chuẩn bị ra tay với Gia Mạt đấy!”. Trần Tầm đạp xe, ngoảnh mặt lại nói.
“Hả? Làm gì có chuyện đó!”. Phương Hồi nói với vẻ kinh ngạc.
“Chắc chắn! Vẻ phong lưu của hắn ta không qua được mắt tớ đâu!”.
“Ừ, xem ra cậu ta có vẻ rất thật lòng với Gia Mạt...”.
“Hừ! Nó thì ai chẳng thật lòng! Nào là Lệ Lệ thời cấp một, Tiểu Tần thời cấp hai, đến cấp ba lại Gia Mạt!”
“Vậy hả, thế cũng tốt, đằng nào thì Gia Mạt cũng sẽ không đồng ý đâu”. Phương Hồi cau mày nói: “Có phải con trai coi trọng nhất là người mình thích đầu tiên trong đời đúng không? Là mối tình đầu có đúng không?”.
“Có lẽ là như vậy, nhưng tớ cảm thấy khi cả hai người cùng thích nhau mới được gọi là mối tình đầu, ví dụ như hai đứa mình ấy. Người đầu tiên mà mình thích... không phải thường là thích đơn phương đó sao?”.
“Tớ cũng không biết…”.
“Hê hê, có phải tớ không phải là mối tình đầu của cậu, mà là Lí Hạ đúng không?”. Trần Tầm nói với giọng chua chát, cậu luôn có cảm giác rằng, bất luận là tốt hay xấu, Lí Hạ đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng Phương Hồi, đến nỗi bao nhiêu năm đã trôi qua, cô vẫn nằm mơ thấy cậu ta.
“Cậu... chỉ nói linh tinh!”. Phương Hồi có vẻ giận: “Tớ và cậu ấy chưa bao giờ…”.
“Thôi thôi!”. Trần Tầm đưa tay ra sau vỗ cô nói: “Tớ trêu cậu thôi mà!”.>“Thế còn cậu thì sao! Tớ có phải là mối tình đầu của cậu không?”. Phương Hồi hỏi, cô có vẻ căng thẳng, bất giác tay nắm chặt vào khung xe.
“Haizz! Dĩ nhiên rồi! Nếu không tớ cũng đã không thất thểu như thế này!”. Trần Tầm nói lớn.
“Cậu đã bao giờ yêu thầm ai chưa?”. Phương Hồi đã thoải mái hơn, cô cười trêu Trần Tầm.
“Chưa...”. Trần Tầm không nghĩ ngợi gì mà nói ngay, nhưng đột nhiên lại dừng lại: “Có...”
Gót chân Phương Hồi va mạnh vào bánh xe sau, đau nhói.
“Nói chuyện một lát nữa rồi hãy về nhé”. Trần Tầm dừng lại, ngoảnh đầu ra sau nói.
“Ừ…”. Phương Hồi mơ màng trả lời, vừa nãy trái tim cô ngừng đập một lát, không rõ là Trần Tầm trả lời có hay không nữa.
“Tớ mời cậu ăn kem! Tớ toát hết mồ hôi rồi! Cậu thích vị cam hay vải?”
“Cam”.
“Ừ! Đợi tớ nhé!”. Trần Tầm dựng xe bên vệ đường, chạy về phía cửa hàng gần đó.
Trần Tầm mua kem về, hai đứa liền ngồi bên vệ đường. Phương Hồi cắn một miếng nhỏ, que kem vị cam khiến cô rùng mình, cô ho hai tiếng, giả vờ hỏi với vẻ vô tình: “Cậu có đúng không?”.
“Hả? Gì cơ?”. Trần Tầm mút một miếng kem đang sắp chảy xuống, quay sang hỏi.
“Người cậu yêu thầm ấy...”. Phương Hồi nói nhỏ: “Vương Mạn Mạn hả?”.
“Làm sao có thể là cậu ta được!”. Trần Tầm vội khua tay nói.
“Thế là ai?”.
“Thực ra đó cũng không phải là yêu thầm gì... mà cậu cũng quen đấy”. Trần Tầm có vẻ bối rối, cúi xuống nói: “Ngô Đình Đình”.
“Vậy hả..Phương Hồi cố gắng tỏ ra bình thản, cô nhớ lại chiếc áo cổ trễ rất đẹp, dáng vẻ rất mặn mà, cách ăn nói hoạt bát, vui vẻ của Ngô Đình Đình, trong lòng tự nhiên cảm thấy có cái gì đó rất buồn.
“Không phải lần trước cậu hỏi tớ Bạch Phong là ai đó sao? Tớ kể cho cậu nghe chuyện của bọn tớ ngày xưa nhé”. Trần Tầm nhìn về phía xa xăm, suy nghĩ đã trở về với thời quá khứ.
Khi Trần Tầm và đám Đường Hải Băng để đầu đinh, mặc áo ba lỗ, quần đùi, thò lò mũi xanh, tự coi mình là thánh đấu sĩ của nữ thần và chạy lông nhông khắp con ngõ, Ngô Đình Đình vẫn là một cô bé ngây thơ, xinh xắn, ai gặp cũng quý. Hồi đó cô ấy không hề biết nói bậy, càng không biết hút thuốc, cũng không bao giờ mặc quần áo hở hang. Cô luôn mặc chiếc váy hoa nhí sạch sẽ, tết tóc hai bên, lóc cóc chạy theo bọn họ, thỏ thẻ gọi: “Đợi tớ với, đợi tớ với”. Những lúc này, Đường Hải Băng thường không đếm xỉa gì đến lời gọi của Ngô Đình Đình mà tiếp tục lao đi, còn Trần Tầm luôn dừng lại, gọi: “Mau lên!”. Nếu cô ấy chậm quá, Trần Tầm liền kéo cô ấy chạy.
Tuy nhiên, Trần Tầm và Ngô Đình Đình không phải là thanh mai trúc mã lãng mạn theo ý nghĩa truyền thống. Một nơi như Bắc Kinh hồi cuối những năm 1980, đầu những năm 1990, những đứa trẻ này không biết hình thù của hai từ lãng mạn được viết ra sao. Chúng sẽ cãi nhau ầm ĩ khi tranh giành bỏng ngô; sẽ đánh rất hăng khi chơi trò đuổi bắt và sẵn sàng đi mách tội với ba mẹ của nhau. Đồng thời cũng sẽ vui vẻ bẻ đôi cái kẹo hoặc chia cho nhau que kem, mỗi đứa một nửa. Sẽ lén bố mẹ mua tào phở 5 hào một bát, túm năm tụm ba vào ăn. Cuộc sống này không thể tạo ra tình cảm gì mãnh liệt, chỉ có niềm vui và một cảm giác gì đó thích thú không thể miêu tả bằng lời khi đứng ở cổng sân nhà gọi tên đối phương.
Bạch Phong không giống với bọn chúng, cậu hơn mấy đứa kia hai, ba tuổi, bất luận là đi học, độ hiểu biết hay gây chuyện, cậu đều đi trước đám Trần Tầm một bước. Gia cảnh nhà cậu không khá giả gì, khi bố cậu còn nhỏ bố cậu từng bị ngồi tù vì tội trộmp, mẹ cậu khi ấy là bạn tù của bố, không hiểu tại sao sau khi ra tù, họ liền lấy nhau và sinh con, tiếp đó cũng không biết tại sao lại chia tay. Cuối cùng cả hai đều không chịu nuôi Bạch Phong, vứt cậu lại cho ông nội cậu. Ông nội đã nuôi Bạch Phong, bao nhiêu năm sống trên cõi đời ông thừa hiểu rằng, con còn không trông mong được gì, nói gì đến cháu. Chỉ là thêm bát thêm đũa, Bạch Phong được coi như con chó, con mèo cứ thế lớn lên.
May mà những điều này đều không ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành đầy niềm vui của Bạch Phong, ít nhất là thời gian đầu không bị ảnh hưởng, bằng sự thông minh, tài năng và chiều cao của mình, cậu đã làm vua của đám trẻ con này. Chơi ném túi cát cậu luôn bắt được túi. Đá bóng thì dù tấn công hay phòng thủ cũng đều giỏi, bắt dế cũng khéo nhất, dế đựng trong lọ thủy tinh của cậu ta bao giờ cũng kêu to nhất, chọi dế bao giờ cũng thắng. Thế nên mọi người đều thích đi theo và chơi với cậu ta, buổi chiều tối, ăn cơm xong liền thi nhau chạy đến nhà Bạch Phong như đi trảy hội, trong con ngõ nhà bọn họ, thường xuyên nghe thấy tiếng rủ nhau non nớt của trẻ con: “Đi! Sang nhà Bạch Phong đi!”.
Hồi đó, Trần Tầm, Đường Hải Băng và Tôn Đào là cận vệ trung thành của Bạch Phong, còn Dương Tình và Ngô Đình Đình là fan hâm mộ trung thành của cậu. Trẻ con không biết thể hiện sự ái mộ thế nào, con trai thường lấy việc chạy nhảy đánh nhau để thu hút sự chú ý của con gái và sau mỗi lần bị Trần Tầm “bắt nạt”, Ngô Đình Đình thường trề môi nói với vẻ rất ấm ức: “Tớ sẽ đi mách Bạch Phong!”. Sau đó lon ton chạy mất. Trần Tầm đứng nguyên tại chỗ, cũng vì thế mà cảm thấy hơi buồn. Và thế là, giữa ba đứa đã hình thành nên mối quan hệ ba người vô cùng đơn giản.
Chỉ tiếc rằng những ngày tháng vui vẻ không kéo dài được bao lâu, năm tháng trôi qua, dần dần người lớn đã xen vào chuyện của chúng, số đứa trẻ đến tìm Bạch Phong chơi càng ngày càng ít, nguyên nhân rất đơn giản, vì phụ huynh không cho, sợ học những thói hư tật xấu từ con tội phạm. Thực ra bố Bạch Phong chưa chắc đã làm điều gì quá tệ, nhưng do một đồn mười, mười đồn trăm, chuyện này đã hằn sâu trong đầu mọi người. Bà Hai nhà ông Trương thường nói với cậu cháu rằng: “Bố Bạch Phong từng giết mấy người! Hiện giờ hung khí vẫn còn đang được giấu dưới đầu giường nhà ông ta! Chơi với Bạch Phong, chẳng may nó nổi cơn điên, nó sẽ lấy dao chém mày chết!”. Chú Vương thì dọa con trai: “Nhà Bạch Phong mắc bệnh giết người gia truyền, nó mà lên cơn điên bố cũng không ngăn được! Từ nay không được chơi với nó nữa, nghe chưa!”. So với họ, mẹ Trần Tầm vẫn trí thức hơn, khách quan hơn, bà chỉ nhắc sơ sơ rằng: “Đừng đến nhà Bạch Phong nữa, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”. Bạch Phong những chuyện này, cậu cũng không giận hay oán trách gì ai mà chuyển sang chơi với bạn bè cùng trường, không xuất đầu lộ diện nhiều trong xóm nữa.
Người duy nhất không chịu nghe lời bố mẹ chính là Ngô Đình Đình, hàng ngày cô vẫn mò đến nhà Bạch Phong, gõ cửa hỏi ông nội cậu: “Bạch Phong có nhà không ông?”. Chỉ có điều niềm mong chờ của cô thường là câu trả lời khiến cô thất vọng, ông cụ thường xuyên lắc đầu đáp: “Không có nhà, ra ngoài chơi rồi! Haizz! Rồi lại giống bố nó thôi!”. Sau vài lần như vậy, cuối cùng Ngô Đình Đình đã gặp được Bạch Phong, nói một cách chính xác là không chỉ mỗi Bạch Phong, mà còn một cô gái rất quái đản bên cạnh cậu. Cô gái đó mặc quần áo bó sát người, hở cả ngực, Bạch Phong và cô ta ngồi sát bên nhau, vừa nói bậy vừa cười đùa với nhau vừa hút thuốc.
“Đình Đình! Vào đây!”. Nhìn thấy cô, Bạch Phòng cười vui vẻ.
Ngô Đình Đình liền rụt rè bước vào, Bạch Phong liền kéo cô lại, dúi vào tay cô một nắm kẹo.
“Thấy Đình Đình xinh không!”. Bạch Phong nói với cô gái bên cạnh với vẻ hãnh diện.
“Ông không yêu trẻ con đó chứ!”. Cô gái liền liếc Ngô Đình Đình với vẻ không thèm chấp.
“Vớ vẩn! Bà ghen à!”. Bạch Phong vỗ vào mông cô ta một cái mà không hề ngại ngùng.
Lòng bàn tay Ngô Đình Đình đổ mồ hôi hột, dường như kẹo đã tan ra một chút, cảm giác dinh dính khiến cô rất khó chịu.
“Chị ấy là ai vậy?”. Ngô Đình Đình hỏi nhỏ.
“Chị ấy hả! Chị dâu em!”. Bạch Phong cười ranh mãnh nói.
“Chị dâu?”.
“Tức là vợ anh ấy!”. Bạch Phong cười lớn, cô gái đó có vẻ ngại, đấm cho cậu một quả rất đau
Lúc ra khỏi nhà Bạch Phong, Ngô Đình Đình đã khóc, cô vừa quệt nước mắt vừa ăn kẹo, trên đường về, cô đã gặp Trần Tầm, Trần Tầm hớt hơ hớt hải ghé sát vào mặt cô, hỏi liên hồi có chuyện gì vậy. Ngô Đình Đình liền lùi ra sau hai bước, túm chặt chiếc váy ra đằng sau, ngước mắt lên hỏi: “Đẹp không?”.
“Không đẹp lắm”. Trần Tầm nghiêng đầu, trả lời với vẻ thắc mắc.
“Đẹp chứ! Cậu chẳng hiểu gì cả!”. Ngô Đình Đình hào hứng xoay tròn một vòng.
“Thế... thì đẹp vậy”. Trần Tầm đành phải nói.
“Thực ra...”. Ngô Đình Đình cúi đầu xuống: “Tớ cũng không thấy đẹp…”.
Bạch Phong chưa bao giờ cho Ngô Đình Đình cái gì, tình cảm lại càng không. Cậu ta tốt với cô như một người thích một con búp bê, cho đến tận khi cậu ra đi cũng vẫn là như vậy.
Hôm đó thấy Ngô Đình Đình đến, cậu ta lại dúi vào tay cô nắm kẹo, dường như cậu luôn để sẵn trong túi cái gì đó ngon cho cô. Ngô Đình Đình đón lấy rồi cho vào miệng ngậm, vò giấy kẹo thành hình chiếc que.
“Có đẹp không?”. Ngô Đình Đình như sực nhớ ra điều gì, cô vội vàng đưa tay ra sau túm chặt váy lại.
“Đẹp! Đình Đình nhà ta xinh nhất rồi!”. Bạch Phong cười nhìn cô túm váy.
“Đẹp hơn vợ anh không?”. Miệng Ngô Đình Đình thốt ra chữ “vợ” non nớt, nghe rất buồn cười.
“Ừ! Đẹp hơn chị ấy!”. Bạch Phong cúi xuống vẹo má cô nói.
“Thế em làm vợ anh được không?”. Ngô Đình Đình nói với vẻ rất ngây thơ và chân thành>Bạch Phong liền bật cười, cuối cùng nhìn Ngô Đình Đình như sắp mếu và nói, “Được”.
“Em lớn nhanh lên! Lớn nhanh sẽ làm vợ anh!”.
“Vâng!”.
Đây là cuộc nói chuyện cuối cùng của bọn họ, với mơ ước tuyệt đẹp đó, Ngô Đình Đình không thể ngờ được rằng, cô và Bạch Phong lại chia tay nhau ở đây, không biết bao giờ mới được gặp lại.
Hơn hai giờ đêm, có hai chiếc xe cảnh sát chạy vào con ngõ, đèn xanh đỏ nhấp nháy, khiến nhà nào cũng thấp thỏm lo âu. Ngô Đình Đình nằm mơ màng trong lòng mẹ, ba cô và mấy chú bác khác cùng ra ngoài xem. Một lát sau, họ quay vào, mẹ cô bước đến, hỏi với giọng lo lắng: “Có chuyện gì vậy? Nhà ai xảy ra chuyện gì à?”.
“Nhà ông Bạch”.
“Cháu ông ấy làm vỡ đầu người ta! Cảnh sát đang bắt!”
“Ôi má ơi! Sao thằng Bạch Phong to gan thế nhỉ? Đã bắt được chưa?”.
“Chưa! Nó trốn đi lâu rồi, tối không thấy về nhà. Cái gia đình này lạ thật, anh đã bảo là đừng cho Đình Đình chơi với nó mà em cứ không nghe! Em coi đó! Bây giờ để mất cả mạng rồi đấy!”.
“Ai không nghe hả! Em nói nó nhưng nó có chịu nghe đâu! Đình Đình! Đình Đình... Ấy? Con bé chạy đâu rồi nhỉ!”.
Nghe thấy tên Bạch Phong, Ngô Đình Đình đã chạy ra ngoài từ lâu, cô đứng ở cổng và gặp Trần Tầm cũng vừa nghe tin chạy đến, hai đứa tròn mắt nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào, một hồi lâu Ngô Đình Đình với run rẩy hỏi: “Cậu nghĩ chắc Bạch Phong không sao chứ?”.
“Không sao chứ?”. Câu nói của Trần Tầm không hề giống với câu trả lời.
“Không sao, chắc chắn không sao”. Ngô Đình Đình cố gắng khẳng định rất quả quyết.
Cuối cùng hai đứa đã bị bố mẹ lôi về nhà, hồi đó chúng tưởng rằng ngủ một giấc, sáng mai dậy, mọi việc sẽ tốt trở lại, có thể hỏi trực tiếp Bạch Phong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ đó trở đi chúng không còn được gặp cậu ta nữa.
Vụ án liên quan đến Bạch Phong rất đơn giản, đám đông đánh nhau sau khi uống rượu, nhiều người bị thương, một người thiệt mạng, nghi phạm ngoài Bạch Phong ra, còn hai người nữa đang bỏ trốn, đang bị truy nã. Người thiệt mạng là học sinh trường dạy nghề nọ, nghe nói là trong lúc hỗn loạn, Bạch Phong đã cầm chai bia đập vào sau gáy cậu ta, khiến đối phương chết ngay tại trận. Hầu hết những cậu dính líu đến vụ án đều bị đưa vào trại cải tạo, còn lại một số có tình tiết nhẹ, cũng bị nhà trường xử phạt.
Sự kiện Bạch Phong ồn ào đã kết thúc, ngoài việc sau khi cơm no rượu say, mọi người thỉnh thoảng nhắc đến vài câu, không ai còn nhớ gì đến cậu ta nữa. Chỉ có Ngô Đình Đình là người thay đổi theo cậu ta, sau đó cô và đám bạn của Bạch Phong đã chơi với nhau, cũng bắt đầu mặc quần áo bó sát người, trang điểm, nói bậy. Cô đã thu thập tất cả các đầu mối, đi tìm hiểu mọi chuyện đã từng xảy ra với Bạch Phong. Cô ngang ngạnh và khăng khăng cho rằng, một ngày nào đó Bạch Phong sẽ trở về. Kể cả không thể thực hiện lời hứa của mình, nhưng ít nhất đến khi nhớ lại, cả hai vẫn có thể nhìn nhau mỉm cười. Đây là suy nghĩ đã theo đuổi cô suốt thời thiếu nữ, kéo dài rất nhiều năm.
“Thế còn cậu thì sao? Có phải vẫn thích cậu ấy hay không?”. Phương Hồi lặng lẽ hỏi.
“Làm gì có! Không phải bây giờ đã có cậu rồi đó sao!”. Trần Tầm vuốt nhẹ tóc cô, thở dài nói: “Tớ không còn thích nữa. Tớ cảm thấy hai đứa đến với nhau, nhất thiết là phải đặt đối phương ở vị trí cao nhất trong trái tim mình, không ai có thể thay thế. Nhưng rõ ràng là tớ không thể thay thế được vị trí của Bạch Phong trong trái tim Đình Đình. Tớ không muốn bấm bụng cầu toàn, cậu ấy cũng không muốn hạ thấp yêu cầu của mình. Nếu đã như vậy thì tội gì phải đến với nhau?”.
“Vì điều này mà cậu bỏ cuộc ư? Cậu ích kỉ thật đấy... không thể hi sinh một chút được sao...>“Không phải thế... Hê hê, tóm lại tớ là người rất cực đoan, cậu đừng để tớ biết có chuyện gì có lỗi với tớ nhé!”. Trần Tầm liền cười nói.
“Nhưng tớ vẫn thấy thương cậu ấy. Tớ cảm thấy cậu ấy thực sự không đáng phải làm như vậy, vì cuộc đời của Bạch Phong mà thay đổi cả cuộc đời mình và sau khi thay đổi mình lại không thể gây ảnh hưởng gì cho Bạch Phong, sự chờ đợi này thật là vô nghĩa”.
“Có nhiều chuyện, đối với cậu là vô nghĩa, đối với người khác lại chưa chắc”. Phương Hồi nhẹ nhàng nói, qua giọng Trần Tầm, cô cảm nhận được rất nhiều điều không cam tâm, cảm giác này khiến cô rất không thoải mái.
“Thôi thôi! Không nói nữa! Đi thôi! Tớ đưa cậu về nhà... Ấy, sao cậu lại để vậy?”. Trần Tầm đứng dậy kéo Phương Hồi, màu cam bình thường rất ưa nhìn, giờ đã biến thành vết loang rất đáng sợ.
Phương Hồi liền cười buồn, kể cả tỏ ra không quá quan tâm, nhưng trên thực tế cũng vẫn luống cuống, không giấu nổi vẻ chua xót trong lòng. Trong trái tim Trần Tầm, cuối cùng vẫn có khoảng trống mà cô không thể xen vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.