Chương 31: Thẩm Vu Quy
Công Tử Diễn
02/11/2021
Trợ lý trông thấy dáng vẻ này của anh thì sợ hết hồn. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tổng Giám đốc Phí bộc lộ cảm xúc ra ngoài: “Phí... Phí tổng...”
Giọng Phí Nam Thành hơi âm u: “Cô ta ở đâu?”
Trợ lý vội vàng giải thích: “Vừa sinh ra đã đưa ra nước ngoài có rất ít người quen biết, nhưng,
người này là thái đôi cùng một mẹ với cô Thẩm, vẻ ngoài rất giống Vụ Quy, không có bớt...”
Cùng với lời nói của trợ lý, mắt Phí Nam Thành càng lúc càng sáng.
Nước ngoài, không có bớt...
Trợ lý tiếp tục kể chuyện năm đó:
“Năm đó bố của cô Thẩm ở rể nhà họ Vu, đáng tiếc sau khi kết hôn ba năm, bà Thẩm mãi không mang thai. Hơn nữa sau khi Vụ lão gia qua đời ngoài ý muốn, ông Thẩm đã tiếp quản công ty, lúc này nói với bà Thẩm ông ta định nhận con riêng về, nếu không sau này không có người thừa kế. Cũng đúng lúc này, bà Thấm phát hiện bản thân mang thai, còn là song sinh. Sau này, Thẩm bà sinh ra cô Thẩm và Thẩm Vụ Quy, cũng đưa Thẩm Vụ Quy ra nước ngoài, nói là sợ con riêng tranh đoạt gia sản, ra tay với Thẩm Vụ Quy, để Thẩm Vu Quy ở nước ngoài lớn lên rồi trở về kế thừa gia sản...”
Phí Nam Thành nghe đến đó, đột nhiên phát hiện điều không đúng: “Vì sao là Thẩm Vụ Quy kế thừa gia sản,
nà không phải là Thẩm Từ Tâm?”
Trợ lý lập tức cười nói: “Dù sao ông Thẩm cũng là phái bảo thủ, chắc chắn muốn con trai kế thừa gia nghiệp,
nào có chuyện để con gái kế thừa gia sản...”
Nói xong câu này, vẻ mặt Phí Nam Thành cứng đè: “Anh có ý gì?”
Trợ lý sửng sốt: “Chính là, Thẩm Vu Quy là em trai, trông rất giống cô Thẩm.”
“Em trai?”
Trợ lý gật đâu: “Vâng, Thẩm Vu Quy là con trai, cho nên lần trước ông chủ nhờ tôi tra cô gái có điện mạo tương
tự với cô Thẩm, tôi mới không đề cập tới.”
Ánh sáng trong mắt Phí Nam Thành vụt tắt trong nháy mắt.
Em trai, sao có thể là em trai?
Chẳng lẽ vẻ ngoài giống như vậy, thật là trùng hợp sao!
Anh bạnh cằm, cả người đột nhiên không còn sức lực.
Ngay cả người em trai này, du học ở trường ở nước ngoài, đều không cùng một thành phố với Tiểu Ô. Hơn nữa,
tuổi tác của hai người cũng không khớp nhau.
Sáu năm trước, Tiểu Ô nói cô mười tám tuổi, như vậy bây giờ hẳn là 24. Nhưng Thẩm Từ Tâm mới vừa hai
mươi hai tuổi.
Sáu năm... thật ra, điện mạo của thiếu nữ đã sắp mơ hồ trong ký ức của anh rồi.
Đều nói thời gian có thể xóa nhòa tất cả dấu vết, trước kia anh không tin, nhưng mấy năm nay, anh càng ngày
càng không nhớ nổi khuôn mặt cô nữa rồi... Có lẽ, trông giống chẳng qua chỉ là ảo giác của anh.
Ngón tay anh bỗng nhiên lại duỗi vào trong túi áo, lấy cái nhẫn kia ra.
Nhà họ Thẩm.
Ánh mắt Thẩm Vu Quy đây vẻ châm chọc.
Thẩm Thiên Hạo vẫn không mảy may phát hiện, tiếp tục nói:
“Thằng khốn Thẩm Vu Quy này, từ nhỏ đã không chịu học hành tử tế ở nước ngoài, các thầy hướng dẫn của nó đã gọi mấy cuộc điện thoại cho bố, nói là cứ tiếp tục như thế này thì chỉ sợ sẽ không tốt nghiệp đại học nổi mất! Sao bố yên tâm sau này giao công ty cho thằng nghịch tử này!”
“Từ Tâm, con cần phải giúp đỡ công ty nhiều hơn, nếu con có thể ký được hợp đồng này, vậy thì bố sẽ cho nó
vào công ty thực tập.”
Thẩm Vu Quy nghe lời này, cụp mắt.
Đúng vậy, đối với gia đình này mà nói, cô thật ra là đứa con trai. Thẩm Vu Quy, nhìn cái tên mà xem, cũng rất
trung tính.
Để không bị phát hiện thân phận nữ giả nam, từ nhỏ cô đã lớn lên ở nước ngoài, rất ít về nhà.
Mẹ còn bảo cô cố gắng lựa chọn khoa Quản lý ở đại học, mỗi lần thi đều thất bại để che giấu Bạch Trúc ở trong
nước, để tránh đứa con riêng kia trả thù cô.
Giọng Phí Nam Thành hơi âm u: “Cô ta ở đâu?”
Trợ lý vội vàng giải thích: “Vừa sinh ra đã đưa ra nước ngoài có rất ít người quen biết, nhưng,
người này là thái đôi cùng một mẹ với cô Thẩm, vẻ ngoài rất giống Vụ Quy, không có bớt...”
Cùng với lời nói của trợ lý, mắt Phí Nam Thành càng lúc càng sáng.
Nước ngoài, không có bớt...
Trợ lý tiếp tục kể chuyện năm đó:
“Năm đó bố của cô Thẩm ở rể nhà họ Vu, đáng tiếc sau khi kết hôn ba năm, bà Thẩm mãi không mang thai. Hơn nữa sau khi Vụ lão gia qua đời ngoài ý muốn, ông Thẩm đã tiếp quản công ty, lúc này nói với bà Thẩm ông ta định nhận con riêng về, nếu không sau này không có người thừa kế. Cũng đúng lúc này, bà Thấm phát hiện bản thân mang thai, còn là song sinh. Sau này, Thẩm bà sinh ra cô Thẩm và Thẩm Vụ Quy, cũng đưa Thẩm Vụ Quy ra nước ngoài, nói là sợ con riêng tranh đoạt gia sản, ra tay với Thẩm Vụ Quy, để Thẩm Vu Quy ở nước ngoài lớn lên rồi trở về kế thừa gia sản...”
Phí Nam Thành nghe đến đó, đột nhiên phát hiện điều không đúng: “Vì sao là Thẩm Vụ Quy kế thừa gia sản,
nà không phải là Thẩm Từ Tâm?”
Trợ lý lập tức cười nói: “Dù sao ông Thẩm cũng là phái bảo thủ, chắc chắn muốn con trai kế thừa gia nghiệp,
nào có chuyện để con gái kế thừa gia sản...”
Nói xong câu này, vẻ mặt Phí Nam Thành cứng đè: “Anh có ý gì?”
Trợ lý sửng sốt: “Chính là, Thẩm Vu Quy là em trai, trông rất giống cô Thẩm.”
“Em trai?”
Trợ lý gật đâu: “Vâng, Thẩm Vu Quy là con trai, cho nên lần trước ông chủ nhờ tôi tra cô gái có điện mạo tương
tự với cô Thẩm, tôi mới không đề cập tới.”
Ánh sáng trong mắt Phí Nam Thành vụt tắt trong nháy mắt.
Em trai, sao có thể là em trai?
Chẳng lẽ vẻ ngoài giống như vậy, thật là trùng hợp sao!
Anh bạnh cằm, cả người đột nhiên không còn sức lực.
Ngay cả người em trai này, du học ở trường ở nước ngoài, đều không cùng một thành phố với Tiểu Ô. Hơn nữa,
tuổi tác của hai người cũng không khớp nhau.
Sáu năm trước, Tiểu Ô nói cô mười tám tuổi, như vậy bây giờ hẳn là 24. Nhưng Thẩm Từ Tâm mới vừa hai
mươi hai tuổi.
Sáu năm... thật ra, điện mạo của thiếu nữ đã sắp mơ hồ trong ký ức của anh rồi.
Đều nói thời gian có thể xóa nhòa tất cả dấu vết, trước kia anh không tin, nhưng mấy năm nay, anh càng ngày
càng không nhớ nổi khuôn mặt cô nữa rồi... Có lẽ, trông giống chẳng qua chỉ là ảo giác của anh.
Ngón tay anh bỗng nhiên lại duỗi vào trong túi áo, lấy cái nhẫn kia ra.
Nhà họ Thẩm.
Ánh mắt Thẩm Vu Quy đây vẻ châm chọc.
Thẩm Thiên Hạo vẫn không mảy may phát hiện, tiếp tục nói:
“Thằng khốn Thẩm Vu Quy này, từ nhỏ đã không chịu học hành tử tế ở nước ngoài, các thầy hướng dẫn của nó đã gọi mấy cuộc điện thoại cho bố, nói là cứ tiếp tục như thế này thì chỉ sợ sẽ không tốt nghiệp đại học nổi mất! Sao bố yên tâm sau này giao công ty cho thằng nghịch tử này!”
“Từ Tâm, con cần phải giúp đỡ công ty nhiều hơn, nếu con có thể ký được hợp đồng này, vậy thì bố sẽ cho nó
vào công ty thực tập.”
Thẩm Vu Quy nghe lời này, cụp mắt.
Đúng vậy, đối với gia đình này mà nói, cô thật ra là đứa con trai. Thẩm Vu Quy, nhìn cái tên mà xem, cũng rất
trung tính.
Để không bị phát hiện thân phận nữ giả nam, từ nhỏ cô đã lớn lên ở nước ngoài, rất ít về nhà.
Mẹ còn bảo cô cố gắng lựa chọn khoa Quản lý ở đại học, mỗi lần thi đều thất bại để che giấu Bạch Trúc ở trong
nước, để tránh đứa con riêng kia trả thù cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.