Chương 20: Tôi Giúp Cậu Làm Bài Tập
Công Tử Diễn
01/11/2021
Rùa Đen? Hacker số một cả nước, năm trước anh ta còn phá kỷ lục. Tôi nghe nói anh ta là Hoa Kiều, một người Phương Đông trẻ tuổi "
Trần Tử hàm lập Đức bày ra vẻ mắt tràn đầy sùng bái: “Đúng, anh ấy là thần tượng của tôi! Nếu tôi có năng lực
bằng một nửa ấy. không, bằng một phân ba thôi, phần ưu hóa này căn bản không thành vấn đề!”
Lúc Thẩm Vụ Quy đi qua người Trân Từ Phàm, vùa vấn nghe được cái tên này. Cô đừng bước, nhìn sang, thấy đáng vẻ tràn đây sỉ mê của anh ta thì cong môi, để lộ 1 nụ cười khó hiểu nhìn về phía màn hình máy tính của
anh ta.
Việc tối ưu nhìn thì phức tạp, nhưng chỉ cần thay đổi cách nghĩ, đối thuật toán thì lại rất đơn giản.
Trần Tử Phàm chú ý tới tầm mắt của cô, cười lạnh: “Mắt Gấu Trúc, cô xem liệu có hiểu không? Cô cứ thi đạt
môn chuyên ngành của mình trước đi!”
Thẩm Vu Quy:...
Môn chuyên ngành của chị thật sự có hơi kém.
Cô dời mắt, tìm một chỗ ngồi xuống với Trương Thiên Thiên. Thẩm Vụ Quy có hơi nhàm chán, dứt khoát đầm
sách vở của chị lên, xem những thứ chị phải học một chút.
Chương trình học công nghệ thông tin của các đại học trong nước không phải là bảng tính thì cũng là lập trình,
những thứ này đối với cô quả thực rất đơn giản.
Trong lúc cô đang đọc sách, không khí xung quanh ghế đột nhiên trâm xuống.
Thẩm Vu Quy ngẩng đầu lại liền thấy mấy cô gái đã ngồi xuống bốn phía quanh cô.
Kiểu cách ăn mặc của mấy cô gái này hơi hầm hố. Cô gái cầm đâu khoảng hai mươi tuổi, trên tai đeo bốn năm
cái khuyên, trang điểm rất đậm, nhìn qua đã biết là một chị đại.
Sau khi đám người tới, mấy bạn học đi học sớm trong lớp lập tức thụ dọn sách vở, vội vàng tránh ra xa, tựa như rất sợ hãi bọn họ.
Trương Thiên Thiên cũng khẩn trương nắm tay Thẩm Vụ Quy.
Thẩm Vu Quy híp mắt, vẻ mặt bình tĩnh.
Chị đại kia giễu cợt cô: “Thẩm Từ Tâm, làm bài tập chưa!”
Cô ta nhìn điện thoại, khoa trương nói: “À, còn nửa giờ nữa sẽ vào lớp, cô có làm kịp không? Hay là, để tôi giúp
cô?”
Nói xong, cô ta cướp lấy bút trong tay Thẩm Vụ Quy, vẽ loạn một hồi lên sách vở: “Chỗ này hẳn phải viết như
vậy! Cô xem có đúng không?!”
Thẩm Vu Quy:...
Cô cụp mắt, cảm thấy hơi buồn cười.
Không phải loại tiết mục này chỉ đành cho thiếu niên trung học thôi sao? Đã vào đại học rồi, sao lại vẫn còn
ngây thơ như vậy?
“Cậu không thể làm như vậy!”
Trương Thiên Thiên thấy tình huống quá cấp bách, vội thét lên, cố ngăn động tác của mấy chị đại kia lại:
“Các cậu lại quấy rối Từ Tâm! Ở đại học, cậu ấy chưa bao giờ nộp bài tập đúng hạn được, các cậu thật quá đáng!”
Chị đại kia nhướng mày: “Chuyện này liên quan gì đến cậu? Không muốn gặp phiền phức thì mau tránh ral”
Mặc dù rất sợ hãi nhưng Trương Thiên Thiên vẫn đứng ra bảo vệ: “Nơi này là trường đại học! Nếu các cậu còn
tiếp tục như vậy tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Đừng xen vào chuyện của người khác!”
Chị đại kia vừa nói vừa kéo Trương Thiên Thiên ra. Cô ta nháy mắt với nhóm người bên cạnh, lập tức có hai
người bước lên giữ lấy Trương Thiên Thiên, không để cô ấy tới gần cô.
Trương Thiên Thiên không thể động đậy, gấp đến độ mặt đỏ rần: “Các cậu không thể như vậy! Từ Tâm, cậu
chạy mau ”
Thẩm Vu Quy nhíu mày, thấy đám người này không có tổn hại Trương Thiên Thiên thì tạm thời không lên
tiếng.
Chị đại kia nhìn về phía cô: “Chạy cái gì chứ, chúng tôi cũng vì muốn giúp cô mà thôi. Các chị em, mọi người
mau xeml Tôi cảm thấy kẻ xấu xí càng nhìn càng không vừa mắt, hôm nay chúng ta giúp cô ta hóa trang thành
aì được?”
Vừa nói, mấy người kia liền lấy đủ thứ nhiều màu sắc từ trong túi ra, từng người từng người đều nhìn cô cười ha
hả.
Trần Tử hàm lập Đức bày ra vẻ mắt tràn đầy sùng bái: “Đúng, anh ấy là thần tượng của tôi! Nếu tôi có năng lực
bằng một nửa ấy. không, bằng một phân ba thôi, phần ưu hóa này căn bản không thành vấn đề!”
Lúc Thẩm Vụ Quy đi qua người Trân Từ Phàm, vùa vấn nghe được cái tên này. Cô đừng bước, nhìn sang, thấy đáng vẻ tràn đây sỉ mê của anh ta thì cong môi, để lộ 1 nụ cười khó hiểu nhìn về phía màn hình máy tính của
anh ta.
Việc tối ưu nhìn thì phức tạp, nhưng chỉ cần thay đổi cách nghĩ, đối thuật toán thì lại rất đơn giản.
Trần Tử Phàm chú ý tới tầm mắt của cô, cười lạnh: “Mắt Gấu Trúc, cô xem liệu có hiểu không? Cô cứ thi đạt
môn chuyên ngành của mình trước đi!”
Thẩm Vu Quy:...
Môn chuyên ngành của chị thật sự có hơi kém.
Cô dời mắt, tìm một chỗ ngồi xuống với Trương Thiên Thiên. Thẩm Vụ Quy có hơi nhàm chán, dứt khoát đầm
sách vở của chị lên, xem những thứ chị phải học một chút.
Chương trình học công nghệ thông tin của các đại học trong nước không phải là bảng tính thì cũng là lập trình,
những thứ này đối với cô quả thực rất đơn giản.
Trong lúc cô đang đọc sách, không khí xung quanh ghế đột nhiên trâm xuống.
Thẩm Vu Quy ngẩng đầu lại liền thấy mấy cô gái đã ngồi xuống bốn phía quanh cô.
Kiểu cách ăn mặc của mấy cô gái này hơi hầm hố. Cô gái cầm đâu khoảng hai mươi tuổi, trên tai đeo bốn năm
cái khuyên, trang điểm rất đậm, nhìn qua đã biết là một chị đại.
Sau khi đám người tới, mấy bạn học đi học sớm trong lớp lập tức thụ dọn sách vở, vội vàng tránh ra xa, tựa như rất sợ hãi bọn họ.
Trương Thiên Thiên cũng khẩn trương nắm tay Thẩm Vụ Quy.
Thẩm Vu Quy híp mắt, vẻ mặt bình tĩnh.
Chị đại kia giễu cợt cô: “Thẩm Từ Tâm, làm bài tập chưa!”
Cô ta nhìn điện thoại, khoa trương nói: “À, còn nửa giờ nữa sẽ vào lớp, cô có làm kịp không? Hay là, để tôi giúp
cô?”
Nói xong, cô ta cướp lấy bút trong tay Thẩm Vụ Quy, vẽ loạn một hồi lên sách vở: “Chỗ này hẳn phải viết như
vậy! Cô xem có đúng không?!”
Thẩm Vu Quy:...
Cô cụp mắt, cảm thấy hơi buồn cười.
Không phải loại tiết mục này chỉ đành cho thiếu niên trung học thôi sao? Đã vào đại học rồi, sao lại vẫn còn
ngây thơ như vậy?
“Cậu không thể làm như vậy!”
Trương Thiên Thiên thấy tình huống quá cấp bách, vội thét lên, cố ngăn động tác của mấy chị đại kia lại:
“Các cậu lại quấy rối Từ Tâm! Ở đại học, cậu ấy chưa bao giờ nộp bài tập đúng hạn được, các cậu thật quá đáng!”
Chị đại kia nhướng mày: “Chuyện này liên quan gì đến cậu? Không muốn gặp phiền phức thì mau tránh ral”
Mặc dù rất sợ hãi nhưng Trương Thiên Thiên vẫn đứng ra bảo vệ: “Nơi này là trường đại học! Nếu các cậu còn
tiếp tục như vậy tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Đừng xen vào chuyện của người khác!”
Chị đại kia vừa nói vừa kéo Trương Thiên Thiên ra. Cô ta nháy mắt với nhóm người bên cạnh, lập tức có hai
người bước lên giữ lấy Trương Thiên Thiên, không để cô ấy tới gần cô.
Trương Thiên Thiên không thể động đậy, gấp đến độ mặt đỏ rần: “Các cậu không thể như vậy! Từ Tâm, cậu
chạy mau ”
Thẩm Vu Quy nhíu mày, thấy đám người này không có tổn hại Trương Thiên Thiên thì tạm thời không lên
tiếng.
Chị đại kia nhìn về phía cô: “Chạy cái gì chứ, chúng tôi cũng vì muốn giúp cô mà thôi. Các chị em, mọi người
mau xeml Tôi cảm thấy kẻ xấu xí càng nhìn càng không vừa mắt, hôm nay chúng ta giúp cô ta hóa trang thành
aì được?”
Vừa nói, mấy người kia liền lấy đủ thứ nhiều màu sắc từ trong túi ra, từng người từng người đều nhìn cô cười ha
hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.