Chương 18: Quyển 2 - Chương 3
Thu Ký Bạch
24/02/2018
Edit: Winterwind0207
Lúc ăn cơm, ông chú nội không hề lộ diện.
Tào Tư Vân nói gần đây bởi vì khí trời quá nóng, ông chú nội lớn tuổi, khí hậu hơi có chút biến hoá liền ăn không ngon, tinh thần cũng không tốt, chỉ muốn ở lại trong phòng, đợi buổi tối đói bụng sẽ gọi người hầu mang đồ ăn lên.
Cô của Lâm Hành, Lâm Trạch Nghi cũng chưa xuất hiện, nghe nói đến trấn trên gặp một vài người bạn, chờ đến tối chú hai trở lại, cô sẽ về.
Lâm Hành yên lặng ăn cơm, nghe chú giải thích cho cậu, tâm lý từ từ bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái.
Trước đây lúc còn nhỏ, luôn cảm thấy người bên nhà nội, tuy rằng tiếp xúc không tính là nhiều, thế nhưng bọn họ vẫn luôn đối xử với cậu rất ôn hoà nhiệt tình. Khi còn bé cậu muốn cái gì, đều sẽ có cô chú thay phiên thoả mãn cậu. Nhưng mà sau khi lớn tuổi, hoặc là do bình thường tiếp xúc quá ít, khó gặp được một lần, bọn họ cũng đều đối với cậu rất khách khí, không phát hiện ra có điều gì không ổn.
Lâm Hành ở trong cuộc sống thần kinh có chút thô, người khác cười với cậu, cậu liền cảm thấy người khác đối với mình có thiện ý, không hề biết rằng dưới gương mặt tươi cười lại ẩn giấu trăm nghìn loại tâm tư khác nhau.
Bởi vậy, lần này về nhà, mấy người lúc trước luôn đối xử tốt với cậu đều không hề lộ diện, Lâm Hành không khỏi cảm thấy có chút thất lạc cùng ủ rũ.
Lần thứ nhất cậu cảm thấy, có lẽ ở trong lòng người trong nhà ông chú nội, bản thân cậu thật sự không có bao nhiêu phân lượng.
Nghĩ như thế, cậu rất nhanh liền ăn cơm xong, trở về trong phòng.
Nam Úc Thành bởi vì buổi chiều lái xe mấy tiếng, có chút uể oải, cơm nước xong liền trở về phòng dự định nghỉ ngơi, Lâm Hành dù sao cũng rảnh rỗi, liền mở ti vi ra xem. Ở nông thôn không có wifi, không có cách nào lên mạng, trong phòng mặc dù có một TV nhỏ, nhưng có thể phát rất ít kênh, Lâm Hành xem một hồi lại cảm thấy chán, đơn giản tắt đèn nằm dài trên giường ngủ.
Vừa cảm giác mơ mơ màng liền ngủ đến buổi tối. Tỉnh lại đã gần tới chín giờ.
Cậu nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng nói, âm thanh hơi thấp, là cô và chú hai của cậu đang nói chuyện.
Tính cách của cô mạnh mẽ, lúc nói chuyện giọng điệu tự nhiên cũng lớn, lúc này cho dù giảm thấp xuống một ít, nhưng vẫn truyền đến trong tai Lâm Hành rõ ràng.
Chỉ nghe cô nói: "Anh, cái này là lần trước Tư Vân đi công tác mang về cho anh. Có người nói trị liệu rụng tóc hiệu quả cực kỳ tốt, anh thử dùng xem sao a."
"Ừ, em cứ để ở đó đi, anh có chuyện khác cần nói với em." Chú hai nói
"Lần này em cũng nhìn thấy đi, lại là Tiểu Hành tới. Từ khi Tiểu Hành thành niên, Trạch Thừa cũng không trở lại cúng tổ tiên nữa. Có phải anh ấy dự định giận chúng ta cả đời không?" Chú hai thở dàu một hơi: "Chuyện ban đầu không ai nói rõ được đúng sai. Qua nhiều năm như vậy, anh cũng không cảm thấy hổ thẹn, thế nhưng... cuối cùng anh vẫn không quên được bộ dạng của cô gái kia."
"Ai, anh đừng suy nghĩ, sự tình đã trải qua nhiều năm như vậy. Ngay cả Tiểu Hành cũng lớn rồi, anh còn nói chuyện này ra làm cái gì? Cô khuyên nhủ: "Chuyện đã rất lâu rồi anh đừng để ở trong lòng, qua mấy chục năm sau, anh em chúng ta cũng qua đời, còn có ai biết đến chuyện này? Anh a, toàn tự gây phiền toái cho bản thân."
"Nói cho em một chuyện, nhưng em đừng chê cười anh." Trong âm thanh của chú hai có chút tang thương: "Mấy năm trước anh đi công tác, tình cờ gặp phải một thầy bói mù, lúc đó anh đang đứng ở ven đường đợi xe, thầy bói mù đi tới trước mặt anh, vừa văn trước mặt ông ta có một viên đá lớn, anh sợ ông ta không nhìn thấy, liền lên tiếng nhắc nhở ông ta. Ông ta đặc biệt cảm kích, còn giúp anh xem một quẻ."
"Nói thật ra, trước đây anh không hề tin mấy chuyện lung ta lung tung gì đó. Thế nhưng lúc đó sau khi ông ta xem, có nói anh hại chết một người phụ nữ cùng một đứa nhỏ chưa ra đời, nghe xong anh cảm thấy rất chấn động. Chuyện như vậy chỉ có hai người chúng ta biết, tại sao lại có người ngoài biết được? Sau đó anh lại nghe ông ta nói, nửa đời sau anh phải làm nhiều việc tốt tích đức, anh tạo ra tội nghiệt quá sâu, người phụ nữ kia vẫn không chịu buông tha anh, vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm anh, một khi anh phạm phải sai lầm, cô ta liền..." Nói tới chỗ này, chú hai tựa hồ run cầm cập, không có tiếp tục nữa.
An tĩnh một hồi, chú hai lại nói: "Hai năm qua, anh luôn nỗ lực thay đổi tính khí nóng nảy của mình, cũng luôn nỗ lực làm chuyện tốt. Thế nhưng không quản anh làm bao nhiêu chuyện, mỗi ngày vào buổi tối anh đều sẽ năm mơ thấy cô ta! Nhắm mắt lại chính là hình ảnh cô ta đứng ở chỗ đó nở nụ cười! Vẫn luôn luôn cười! Tiểu Nghi, cả đời này anh hại chết một người, nhưng người này, muốn hại anh cả một đời."
Nghe đến đó, bên ngoài phòng bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Chú hai đang trong tâm tình kích động đột nhiên im lặng, sau đó là tiếng cửa mở, người bên ngoài phòng là Tào Tư Vân.
"Tiểu nghi, đã trễ thế này, chúng ta về đi ngủ đi, không nên quấy rầy anh hai nghỉ ngơi. Có chuyện gì ngày mai lại nói." Tào Tư Vân đối với Lâm Trạch nghi nói.
Lâm Trạch Nghi đáp một tiếng, cùng Tào Tư Vân đi ra ngoài. Bên trong căn phòng bên cạnh lại khôi phục yên tĩnh.
Lâm Hành ngồi ở trong phòng tối om, không có mở đèn.
Cậu đang tiêu hóa nội dung mới vừa nghe được.
Lâm Hành lớn như vậy, vẫn cho là gia đình mình tuy rằng không tính hạnh phúc, thế nhưng ít nhất vẫn hài hoà.
Nhà người khác có tiền thường thường xuất hiện người thứ ba gặp gỡ bên ngoài, nhưng nhà bọn họ lại chưa từng có. Tuy rằng mẹ Lâm Hành mất sớm, nhưng ở trong trí nhớ Lâm Hành, khi mẹ còn sống, tình cảm của cha mẹ vẫn luôn ổn định. Thậm chí mẹ qua đời nhiều năm như vậy, cha vẫn chưa nghĩ đến việc kết hôn lần nữa. Ngay cả bên ngoài cũng không bao dưỡng người phụ nữ khác.
Cha Lâm là người đàn ông phong độ anh tuấn, người như ông vừa có tiền, vợ lại mất sớm tự nhiên sẽ có phụ nữ tre già măng mọc muốn tiến đến bên cạnh ông, nhưng mà ông chưa từng động tâm tư. Ông đối với cuộc sống riêng của mình nghiêm khắc đến gần như tàn khốc, có lúc Lâm Hành không nhịn được thổn thức nghĩ, mẹ dù sao cũng đã ra đi thanh thản, lưu lại chồng mình một người đốt mặt với nhân sinh, cũng rốt cuộc vẫn không thể buông bỏ tâm tình tiếp nhận một người khác.
Cậu đã từng khuyên cha kết hôn thêm một lần nữa, cậu không ngại có thêm một người mẹ kế. Nhưng mà cha chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, lại không hề trả lời. Từ đó về sau, Lâm Hành cũng không nhắc lại nữa
Nhưng mà, vừa nãy lời chú hai nói, lại triệt để phá tan thế giới trước nay của cậu.
Dựa theo lời chú hai giải thích, lúc chú hai còn trẻ, đã từng hại chết một người phụ nữ đang mang bầu, đồng thời vì người phụ nữ này, nhiều năm qua cha không muốn trở về nhà cổ, không muốn đối mặt với bọn họ.
Người phụ nữ này có thân phận gì? Có liên quan đến cha không? Đứa bé trong bụng của cô, là con của cha sao?
Thế nhưng chú hai tại sao lại muốn giết chết cô? Là có ý định mưu sát hay là vô tình gây ra?
Cha có biết chuyện này không?
Liên tiếp vấn đề quấy nhiễu Lâm Hành hoa mắt chóng mặt, cậu đang định làm rõ dòng suy nghĩ ngẫm lại chuyện này, bỗng nhiên nhìn thấy đèn tín hiệu ở điện thoại di động loé sáng, nhắc nhở cậu có tin nhắn mới.
Cậu cầm điện thoại di động lên, mở ra nội dung tin nhắn. Là tin nhắn của Nam Úc Thành mười phút trước gửi tới..
"Ngủ chưa?"
Lâm Hành cầm điện thoại di động suy nghĩ một chút, vẫn chưa trả lời.
Chuyện này cậu cần thời gian ngẫm lại, nếu như nhắn tin gọi Nam Úc Thành tới đây, vậy anh ta nhất định sẽ hỏi mình gặp chuyện gì.
Tính cách của cậu là loại người không giấu được chuyện, nói chưa đến mấy câu sẽ bị anh ta dụ nói ra, chuyện như vậy dù sao cũng là truyện trong nhà, Lâm Hành tạm thời không dự định cho anh ta biết.
Nghĩ thông suốt điểm này, cậu liền chuyển điện thoại di động về chế độ im lặng, để qua một bên, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Trong bóng tối, suy tư của cậu chậm rãi bắt đầu trở nên rõ ràng.
Căn cứ vào lời nói của chú hai, Lâm Hành có thể cơ bản cho ra ba cái kết luận:
Thứ nhất, lúc còn trẻ chú hai đã từng làm qua một chuyện, người biết chuyện này chỉ có hai người biết đó là cô và chú hai. Chuyện này dẫn đến một kết quả vô cùng nghiêm trọng, một người phụ nữ đang mang bầu bất ngờ qua đời.
Thứ hai, người phụ này cùng cha cậu nhất định có quan hệ. Mà cụ thể quan hệ đến trình độ nào, Lâm Hành không có cách nào phán đoán. Thế nhưng cậu có thể khẳng định là, cha cũng không biết cái chết của người phụ nữ này là do chú hai làm. Căn cứ vào lời nói của chú hai suy đoán, cha rất có thể biết đến một phần việc chú hai đã từng làm với người phụ nữ kia, cũng bởi vì một phần này, trực tiếp dẫn đến việc nhiều năm qua cha không trở về nhà. Mà hiển nhiên, cha cũng không rõ ràng người phụ nữ kia cuối cùng là bị chú hai hại chết, thậm chí, rất có thể nhiều năm như vậy cha cũng không biết người phụ nữ kia đã chết.
Thứ ba, chú hai đối với việc bản thân làm chuyện đó cũng không hề cảm thấy hổ thẹn. Cho dù ông ấy bởi vì hại chết một người mà hoảng loạn nhiều năm, nhưng cũng không nhận thức cách làm của mình là hành vi có lỗi. Ông chỉ cảm thấy phẫn nộ, vì người phụ nữ kia đã chết rồi còn dây dưa với mình không ngớt
Một người bình thường, có đạo đức tiêu chuẩn, bất kể là vì nguyên nhân gì, dưới tình huống hại chết một người, hoặc nhiều hoặc ít
sẽ sản sinh ra trình độ hổ thẹn cùng ảo não nhất định. Thế nhưng Lâm Hành tỉ mỉ nhớ lại lời nói vừa nãy của chú hai, ông nhiều lần nhắc tới người phụ nữ kia trước sau không chịu buông tha mình, điều này làm cho ông cảm thấy phẫn nộ, sợ hãi, từ đầu tới đuôi không có một chút nào hổ thẹn.
Dưới tình huống nào, một người hại chết một người khác, làm ra chuyện như vậy lại không cảm thấy hổ thẹn đây?
Trường hợp một là, người này từ đầu tới đuôi, mất đi nhân tính biến thái. Ở trong mắt người này, hại chết một người là một việc làm rất bình thường, không đáng nhắc tới. Thật giống như đi trên đường giẵm phải một con kiến, người này sẽ không bởi vì con kiến này mà sản sinh ra cảm giác tội ác, bởi vì con kiến khác với con người, không thể đem ra so sánh.
Nhưng mà người như thế, có một đặc tính vô cùng lớn, chính là coi thường. Bọn họ không đơn thuần coi thường tính mạng người khác, đồng dạng cũng coi thường tính mạng của bản thân. Thế nhưng đặc tính này hiển nhiên không phù hợp với tình huống của chú hai.
Từ cuộc nói chuyện vừa nãy, không khó nhận ra chú hai rất sợ chết. Ông ấy bởi vì sợ chết, cho nên nỗ lực cải thiện tính cách của mình,, cho nên nỗ lực làm việc tốt. Chỉ một điểm này, cơ bản là có thể đem ông ấy loại trừ tình huống thứ nhất.
Như vậy còn có một loại tình huống là gì chứ? Người bị hại chết kia, chết không hết tội, là tội nhân phải bị ngàn đao bầm thây.
Người bình thường nhìn mấy tên côn đồ cực kỳ hung ác được giới báo chí đăng tin, đối với những tên đó mọi người cũng sẽ sinh ra một loại ý nghĩ giận dữ hận không thể chém thành muôn mảnh. Bởi vì phần lớn trong lòng những tên đó, mất đi nhân tính, không có đạo đức, không đủ tư cách sống trên thế giới này. Dù có tự tay giết chết mấy tên đó cũng có thể tha thứ, làm ra bất kỳ hành vi gì, đều là chính ghĩa, hành động đáng giá ủng hộ.
Phản ứng của chú hai đối với chuyện này, phi thường nghiêng về loại tình huống thứ hai.
Thế nhưng, giả thiết loại tình huống thứ hai thành lập, như vậy người phụ nữ bị hại kia, nhất định phải là một người đáng chết.
Nhưng là, một một người phụ nữ có thai bình thường, có thể làm ra chuyện gì đáng trách như thế?
Nghĩ tới đây, sự tình lại trở về ngõ cụt.
Lâm Hành xoa bóp huyệt thái dương, thả lỏng tâm tư của mình, thở dài một hơi.
Cho tới bây giờ, cậu nhận được quá ít tin tức, căn bản không có cách nào đối với chuyện này làm ra bất kỳ phán đoán gì. Nếu như muốn đi sâu tìm hiểu, cậu còn phải thừa dịp thời gian mấy ngày nay ở quê nhà, đi xung quanh
hỏi thăm một ít tin tức.
Vừa nghĩ tới hỏi thăm tin tức, Lâm Hành lại nghĩ đến ngày mai còn phải dậy sớm đi chào hỏi ông chú nội. Hôm nay bởi vì thân thể của ông chú nội không khỏe, cho nên mới không đi quấy rầy, mà ngày mai nói cái gì cũng phải cần đi gặp trưởng bối một chút, bằng không thật sự là quá thất lễ.
Lâm Hành liếc mắt nhìn điện thoại di động, mình ngồi ở nơi này đoán mò dĩ nhiên bất tri bất giác cũng trôi qua mấy tiếng. Vào lúc này đã gần tới hừng đông.
Cậu ngáp một cái, đứng lên thay quần áo khác, chuẩn bị ngủ tiếp.
Lúc này, cậu chợt nghe trong vách tường, truyền đến một trận âm thanh huyên náo rất nhỏ.
Lúc ăn cơm, ông chú nội không hề lộ diện.
Tào Tư Vân nói gần đây bởi vì khí trời quá nóng, ông chú nội lớn tuổi, khí hậu hơi có chút biến hoá liền ăn không ngon, tinh thần cũng không tốt, chỉ muốn ở lại trong phòng, đợi buổi tối đói bụng sẽ gọi người hầu mang đồ ăn lên.
Cô của Lâm Hành, Lâm Trạch Nghi cũng chưa xuất hiện, nghe nói đến trấn trên gặp một vài người bạn, chờ đến tối chú hai trở lại, cô sẽ về.
Lâm Hành yên lặng ăn cơm, nghe chú giải thích cho cậu, tâm lý từ từ bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái.
Trước đây lúc còn nhỏ, luôn cảm thấy người bên nhà nội, tuy rằng tiếp xúc không tính là nhiều, thế nhưng bọn họ vẫn luôn đối xử với cậu rất ôn hoà nhiệt tình. Khi còn bé cậu muốn cái gì, đều sẽ có cô chú thay phiên thoả mãn cậu. Nhưng mà sau khi lớn tuổi, hoặc là do bình thường tiếp xúc quá ít, khó gặp được một lần, bọn họ cũng đều đối với cậu rất khách khí, không phát hiện ra có điều gì không ổn.
Lâm Hành ở trong cuộc sống thần kinh có chút thô, người khác cười với cậu, cậu liền cảm thấy người khác đối với mình có thiện ý, không hề biết rằng dưới gương mặt tươi cười lại ẩn giấu trăm nghìn loại tâm tư khác nhau.
Bởi vậy, lần này về nhà, mấy người lúc trước luôn đối xử tốt với cậu đều không hề lộ diện, Lâm Hành không khỏi cảm thấy có chút thất lạc cùng ủ rũ.
Lần thứ nhất cậu cảm thấy, có lẽ ở trong lòng người trong nhà ông chú nội, bản thân cậu thật sự không có bao nhiêu phân lượng.
Nghĩ như thế, cậu rất nhanh liền ăn cơm xong, trở về trong phòng.
Nam Úc Thành bởi vì buổi chiều lái xe mấy tiếng, có chút uể oải, cơm nước xong liền trở về phòng dự định nghỉ ngơi, Lâm Hành dù sao cũng rảnh rỗi, liền mở ti vi ra xem. Ở nông thôn không có wifi, không có cách nào lên mạng, trong phòng mặc dù có một TV nhỏ, nhưng có thể phát rất ít kênh, Lâm Hành xem một hồi lại cảm thấy chán, đơn giản tắt đèn nằm dài trên giường ngủ.
Vừa cảm giác mơ mơ màng liền ngủ đến buổi tối. Tỉnh lại đã gần tới chín giờ.
Cậu nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng nói, âm thanh hơi thấp, là cô và chú hai của cậu đang nói chuyện.
Tính cách của cô mạnh mẽ, lúc nói chuyện giọng điệu tự nhiên cũng lớn, lúc này cho dù giảm thấp xuống một ít, nhưng vẫn truyền đến trong tai Lâm Hành rõ ràng.
Chỉ nghe cô nói: "Anh, cái này là lần trước Tư Vân đi công tác mang về cho anh. Có người nói trị liệu rụng tóc hiệu quả cực kỳ tốt, anh thử dùng xem sao a."
"Ừ, em cứ để ở đó đi, anh có chuyện khác cần nói với em." Chú hai nói
"Lần này em cũng nhìn thấy đi, lại là Tiểu Hành tới. Từ khi Tiểu Hành thành niên, Trạch Thừa cũng không trở lại cúng tổ tiên nữa. Có phải anh ấy dự định giận chúng ta cả đời không?" Chú hai thở dàu một hơi: "Chuyện ban đầu không ai nói rõ được đúng sai. Qua nhiều năm như vậy, anh cũng không cảm thấy hổ thẹn, thế nhưng... cuối cùng anh vẫn không quên được bộ dạng của cô gái kia."
"Ai, anh đừng suy nghĩ, sự tình đã trải qua nhiều năm như vậy. Ngay cả Tiểu Hành cũng lớn rồi, anh còn nói chuyện này ra làm cái gì? Cô khuyên nhủ: "Chuyện đã rất lâu rồi anh đừng để ở trong lòng, qua mấy chục năm sau, anh em chúng ta cũng qua đời, còn có ai biết đến chuyện này? Anh a, toàn tự gây phiền toái cho bản thân."
"Nói cho em một chuyện, nhưng em đừng chê cười anh." Trong âm thanh của chú hai có chút tang thương: "Mấy năm trước anh đi công tác, tình cờ gặp phải một thầy bói mù, lúc đó anh đang đứng ở ven đường đợi xe, thầy bói mù đi tới trước mặt anh, vừa văn trước mặt ông ta có một viên đá lớn, anh sợ ông ta không nhìn thấy, liền lên tiếng nhắc nhở ông ta. Ông ta đặc biệt cảm kích, còn giúp anh xem một quẻ."
"Nói thật ra, trước đây anh không hề tin mấy chuyện lung ta lung tung gì đó. Thế nhưng lúc đó sau khi ông ta xem, có nói anh hại chết một người phụ nữ cùng một đứa nhỏ chưa ra đời, nghe xong anh cảm thấy rất chấn động. Chuyện như vậy chỉ có hai người chúng ta biết, tại sao lại có người ngoài biết được? Sau đó anh lại nghe ông ta nói, nửa đời sau anh phải làm nhiều việc tốt tích đức, anh tạo ra tội nghiệt quá sâu, người phụ nữ kia vẫn không chịu buông tha anh, vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm anh, một khi anh phạm phải sai lầm, cô ta liền..." Nói tới chỗ này, chú hai tựa hồ run cầm cập, không có tiếp tục nữa.
An tĩnh một hồi, chú hai lại nói: "Hai năm qua, anh luôn nỗ lực thay đổi tính khí nóng nảy của mình, cũng luôn nỗ lực làm chuyện tốt. Thế nhưng không quản anh làm bao nhiêu chuyện, mỗi ngày vào buổi tối anh đều sẽ năm mơ thấy cô ta! Nhắm mắt lại chính là hình ảnh cô ta đứng ở chỗ đó nở nụ cười! Vẫn luôn luôn cười! Tiểu Nghi, cả đời này anh hại chết một người, nhưng người này, muốn hại anh cả một đời."
Nghe đến đó, bên ngoài phòng bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Chú hai đang trong tâm tình kích động đột nhiên im lặng, sau đó là tiếng cửa mở, người bên ngoài phòng là Tào Tư Vân.
"Tiểu nghi, đã trễ thế này, chúng ta về đi ngủ đi, không nên quấy rầy anh hai nghỉ ngơi. Có chuyện gì ngày mai lại nói." Tào Tư Vân đối với Lâm Trạch nghi nói.
Lâm Trạch Nghi đáp một tiếng, cùng Tào Tư Vân đi ra ngoài. Bên trong căn phòng bên cạnh lại khôi phục yên tĩnh.
Lâm Hành ngồi ở trong phòng tối om, không có mở đèn.
Cậu đang tiêu hóa nội dung mới vừa nghe được.
Lâm Hành lớn như vậy, vẫn cho là gia đình mình tuy rằng không tính hạnh phúc, thế nhưng ít nhất vẫn hài hoà.
Nhà người khác có tiền thường thường xuất hiện người thứ ba gặp gỡ bên ngoài, nhưng nhà bọn họ lại chưa từng có. Tuy rằng mẹ Lâm Hành mất sớm, nhưng ở trong trí nhớ Lâm Hành, khi mẹ còn sống, tình cảm của cha mẹ vẫn luôn ổn định. Thậm chí mẹ qua đời nhiều năm như vậy, cha vẫn chưa nghĩ đến việc kết hôn lần nữa. Ngay cả bên ngoài cũng không bao dưỡng người phụ nữ khác.
Cha Lâm là người đàn ông phong độ anh tuấn, người như ông vừa có tiền, vợ lại mất sớm tự nhiên sẽ có phụ nữ tre già măng mọc muốn tiến đến bên cạnh ông, nhưng mà ông chưa từng động tâm tư. Ông đối với cuộc sống riêng của mình nghiêm khắc đến gần như tàn khốc, có lúc Lâm Hành không nhịn được thổn thức nghĩ, mẹ dù sao cũng đã ra đi thanh thản, lưu lại chồng mình một người đốt mặt với nhân sinh, cũng rốt cuộc vẫn không thể buông bỏ tâm tình tiếp nhận một người khác.
Cậu đã từng khuyên cha kết hôn thêm một lần nữa, cậu không ngại có thêm một người mẹ kế. Nhưng mà cha chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, lại không hề trả lời. Từ đó về sau, Lâm Hành cũng không nhắc lại nữa
Nhưng mà, vừa nãy lời chú hai nói, lại triệt để phá tan thế giới trước nay của cậu.
Dựa theo lời chú hai giải thích, lúc chú hai còn trẻ, đã từng hại chết một người phụ nữ đang mang bầu, đồng thời vì người phụ nữ này, nhiều năm qua cha không muốn trở về nhà cổ, không muốn đối mặt với bọn họ.
Người phụ nữ này có thân phận gì? Có liên quan đến cha không? Đứa bé trong bụng của cô, là con của cha sao?
Thế nhưng chú hai tại sao lại muốn giết chết cô? Là có ý định mưu sát hay là vô tình gây ra?
Cha có biết chuyện này không?
Liên tiếp vấn đề quấy nhiễu Lâm Hành hoa mắt chóng mặt, cậu đang định làm rõ dòng suy nghĩ ngẫm lại chuyện này, bỗng nhiên nhìn thấy đèn tín hiệu ở điện thoại di động loé sáng, nhắc nhở cậu có tin nhắn mới.
Cậu cầm điện thoại di động lên, mở ra nội dung tin nhắn. Là tin nhắn của Nam Úc Thành mười phút trước gửi tới..
"Ngủ chưa?"
Lâm Hành cầm điện thoại di động suy nghĩ một chút, vẫn chưa trả lời.
Chuyện này cậu cần thời gian ngẫm lại, nếu như nhắn tin gọi Nam Úc Thành tới đây, vậy anh ta nhất định sẽ hỏi mình gặp chuyện gì.
Tính cách của cậu là loại người không giấu được chuyện, nói chưa đến mấy câu sẽ bị anh ta dụ nói ra, chuyện như vậy dù sao cũng là truyện trong nhà, Lâm Hành tạm thời không dự định cho anh ta biết.
Nghĩ thông suốt điểm này, cậu liền chuyển điện thoại di động về chế độ im lặng, để qua một bên, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Trong bóng tối, suy tư của cậu chậm rãi bắt đầu trở nên rõ ràng.
Căn cứ vào lời nói của chú hai, Lâm Hành có thể cơ bản cho ra ba cái kết luận:
Thứ nhất, lúc còn trẻ chú hai đã từng làm qua một chuyện, người biết chuyện này chỉ có hai người biết đó là cô và chú hai. Chuyện này dẫn đến một kết quả vô cùng nghiêm trọng, một người phụ nữ đang mang bầu bất ngờ qua đời.
Thứ hai, người phụ này cùng cha cậu nhất định có quan hệ. Mà cụ thể quan hệ đến trình độ nào, Lâm Hành không có cách nào phán đoán. Thế nhưng cậu có thể khẳng định là, cha cũng không biết cái chết của người phụ nữ này là do chú hai làm. Căn cứ vào lời nói của chú hai suy đoán, cha rất có thể biết đến một phần việc chú hai đã từng làm với người phụ nữ kia, cũng bởi vì một phần này, trực tiếp dẫn đến việc nhiều năm qua cha không trở về nhà. Mà hiển nhiên, cha cũng không rõ ràng người phụ nữ kia cuối cùng là bị chú hai hại chết, thậm chí, rất có thể nhiều năm như vậy cha cũng không biết người phụ nữ kia đã chết.
Thứ ba, chú hai đối với việc bản thân làm chuyện đó cũng không hề cảm thấy hổ thẹn. Cho dù ông ấy bởi vì hại chết một người mà hoảng loạn nhiều năm, nhưng cũng không nhận thức cách làm của mình là hành vi có lỗi. Ông chỉ cảm thấy phẫn nộ, vì người phụ nữ kia đã chết rồi còn dây dưa với mình không ngớt
Một người bình thường, có đạo đức tiêu chuẩn, bất kể là vì nguyên nhân gì, dưới tình huống hại chết một người, hoặc nhiều hoặc ít
sẽ sản sinh ra trình độ hổ thẹn cùng ảo não nhất định. Thế nhưng Lâm Hành tỉ mỉ nhớ lại lời nói vừa nãy của chú hai, ông nhiều lần nhắc tới người phụ nữ kia trước sau không chịu buông tha mình, điều này làm cho ông cảm thấy phẫn nộ, sợ hãi, từ đầu tới đuôi không có một chút nào hổ thẹn.
Dưới tình huống nào, một người hại chết một người khác, làm ra chuyện như vậy lại không cảm thấy hổ thẹn đây?
Trường hợp một là, người này từ đầu tới đuôi, mất đi nhân tính biến thái. Ở trong mắt người này, hại chết một người là một việc làm rất bình thường, không đáng nhắc tới. Thật giống như đi trên đường giẵm phải một con kiến, người này sẽ không bởi vì con kiến này mà sản sinh ra cảm giác tội ác, bởi vì con kiến khác với con người, không thể đem ra so sánh.
Nhưng mà người như thế, có một đặc tính vô cùng lớn, chính là coi thường. Bọn họ không đơn thuần coi thường tính mạng người khác, đồng dạng cũng coi thường tính mạng của bản thân. Thế nhưng đặc tính này hiển nhiên không phù hợp với tình huống của chú hai.
Từ cuộc nói chuyện vừa nãy, không khó nhận ra chú hai rất sợ chết. Ông ấy bởi vì sợ chết, cho nên nỗ lực cải thiện tính cách của mình,, cho nên nỗ lực làm việc tốt. Chỉ một điểm này, cơ bản là có thể đem ông ấy loại trừ tình huống thứ nhất.
Như vậy còn có một loại tình huống là gì chứ? Người bị hại chết kia, chết không hết tội, là tội nhân phải bị ngàn đao bầm thây.
Người bình thường nhìn mấy tên côn đồ cực kỳ hung ác được giới báo chí đăng tin, đối với những tên đó mọi người cũng sẽ sinh ra một loại ý nghĩ giận dữ hận không thể chém thành muôn mảnh. Bởi vì phần lớn trong lòng những tên đó, mất đi nhân tính, không có đạo đức, không đủ tư cách sống trên thế giới này. Dù có tự tay giết chết mấy tên đó cũng có thể tha thứ, làm ra bất kỳ hành vi gì, đều là chính ghĩa, hành động đáng giá ủng hộ.
Phản ứng của chú hai đối với chuyện này, phi thường nghiêng về loại tình huống thứ hai.
Thế nhưng, giả thiết loại tình huống thứ hai thành lập, như vậy người phụ nữ bị hại kia, nhất định phải là một người đáng chết.
Nhưng là, một một người phụ nữ có thai bình thường, có thể làm ra chuyện gì đáng trách như thế?
Nghĩ tới đây, sự tình lại trở về ngõ cụt.
Lâm Hành xoa bóp huyệt thái dương, thả lỏng tâm tư của mình, thở dài một hơi.
Cho tới bây giờ, cậu nhận được quá ít tin tức, căn bản không có cách nào đối với chuyện này làm ra bất kỳ phán đoán gì. Nếu như muốn đi sâu tìm hiểu, cậu còn phải thừa dịp thời gian mấy ngày nay ở quê nhà, đi xung quanh
hỏi thăm một ít tin tức.
Vừa nghĩ tới hỏi thăm tin tức, Lâm Hành lại nghĩ đến ngày mai còn phải dậy sớm đi chào hỏi ông chú nội. Hôm nay bởi vì thân thể của ông chú nội không khỏe, cho nên mới không đi quấy rầy, mà ngày mai nói cái gì cũng phải cần đi gặp trưởng bối một chút, bằng không thật sự là quá thất lễ.
Lâm Hành liếc mắt nhìn điện thoại di động, mình ngồi ở nơi này đoán mò dĩ nhiên bất tri bất giác cũng trôi qua mấy tiếng. Vào lúc này đã gần tới hừng đông.
Cậu ngáp một cái, đứng lên thay quần áo khác, chuẩn bị ngủ tiếp.
Lúc này, cậu chợt nghe trong vách tường, truyền đến một trận âm thanh huyên náo rất nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.