Nam Thành Gió Nổi

Chương 75: Quyển 4 - Chương 13

Thu Ký Bạch

24/02/2018

Edit: Winterwind0207

Lúc Lâm Hành đến phòng bệnh của Quế Kỳ, trừ cậu ra, toàn bộ trên hành lang chỉ có ba người.

Ba cô y tá trẻ tuổi tụ lại cùng nhau, không biết đang thì thầm cái gì, nhìn thấy Lâm Hành từ trong thang máy đi ra, cũng chỉ là mở to mắt nhìn một chút, lại rất nhanh thờ ơ tiếp tục đề tài của bọn họ.

Đối với thái độ này của các cô, Lâm Hành cũng không ngại. Sau khi từ trong thang máy đi ra ngoài, bước chân của cậu chưa hề dừng lại, quay người đi một mạch về phía phòng bệnh Quế Kỳ.

Cậu vừa đi, vừa sửa lại cổ áo một chút. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bởi vì lúc trước chạy qua chạy lại cho nên bị vặn xuống, nhìn qua không quá đẹp. Cậu một mặt đi tới, một mặt sửa sang lại, động tác vô cùng tao nhã mà thành thục, cả người nhìn qua tương đối nho nhã, cẩn trọng.

Chỉnh lý xong, vừa vặn đến trước cửa phòng bệnh Quế Kỳ.

Quế Kỳ cũng đã ngủ, cửa phòng bệnh cũng đóng, xuyên thấu qua tấm kính cửa sổ có thể nhìn thấy bên trong một mảnh đen như mực.

Lâm Hành khẽ mỉm cười, giơ tay lên gõ cửa.

Đại khái là cửa vẫn chưa triệt để đóng lại, mới vừa gõ một cái, cửa liền tự động chậm rãi mở ra một cái khe. Lâm Hành duỗi tay đẩy nó ra.

Trong hành lang tia sáng cũng không quá mạnh, chỉ có thể chiếu đến một góc trong phòng bệnh, Lâm Hành đứng ở cửa, dừng lại hai giây, liền đi thẳng vào.

Phòng bệnh này so với phòng bệnh lúc trước Quế Kỳ ở lớn hơn nhiều, bởi vì không hiểu ra sao xảy ra án mạng như vậy, rất khó nói rõ bệnh viện đến tột cùng có trách nhiệm hay không, vì để tránh cho Quế Kỳ làm người bị hại gây phiền phức cho bệnh viện, bệnh viện rất tự giác chủ động chuyển Quế Kỳ đến phòng bệnh hiện đại hơn.

Trong căn phòng này có phòng vệ sinh, cũng không lớn, nằm ở bên trái căn phòng. Lâm Hành vừa vào cửa, liền phát hiện trong phòng vệ sinh, tựa hồ có một người đang ngồi.

Bởi vì nguyên nhân tia sáng, cậu thấy không rõ lắm, vì vậy liền theo bản năng mà đi vào bên trong vài bước.

Bước chân mới vừa bước ra, cậu liền cảm thấy không đúng, quay đầu lại nhìn về phía cửa, lúc này mới phát giác, không biết từ khi nào, có một người phụ nữ đang đứng trước cửa

Người phụ nữ kia đứng khuất sáng, một tay chạm vào trên cửa, ngăn chặn đường đi ra ngoài, mặt mũi cô ta bởi vì tia sáng phản lại cho nên nhìn không rõ, mà từ thân hình tựa hồ có thể nhìn ra chính là Quế Kỳ.

Lâm Hành thử thăm dò kêu một tiếng: "Quế Kỳ?"

Người phụ nữ kia không có trả lời. Cô ta quay người khoá cửa vào, sau đó ấn nút công tắc mở đèn trên đỉnh đầu ra.

Đột nhiên xuất hiện ánh sáng mạnh khiến Lâm Hành hoa mắt, cậu nhắm mắt lại, lúc mở mắt liền thấy người phụ nữ quá giống Quế Kỳ, chạy tới trước mặt mình.

Cậu vừa nhìn, liền biết đến, trước mắt người phụ nữ này tuy rằng từ thân hình giống y hệt Quế Kỳ, thế nhưng không phải một người.

Ít nhất, qua tướng mạo, không có chỗ nào tương tự Quế Kỳ.



"Cô là ai?" Lâm Hành hỏi.

Người phụ nữ kia không đáp lời, lướt qua cậu trực tiếp đi vào nhà vệ sinh đi. Lâm Hành theo ánh mắt của cô ta nhìn về phía về sinh, lúc này mới phát hiện, lúc đầu trước khi tới đây nhìn thấy một bóng người đang ngồi trong nhà vệ sinh, dĩ nhiên là A Triệt đã biến thành hình thái búp bê, rút lại ở trong góc.

A Triệt tựa hồ hết sức thống khổ, co rúc ở góc tường, không ngừng run lên. Trên người cậu ta bao phủ một tầng sương mù màu đen, sương mù điên quanh quẩn bao vây A Triệt, như là muốn tìm khe hở chui vào trong cơ thể cậu ta.

"Cô đã làm gì cậu ta?" Người phụ nữ kia không hề trả lời, Lâm Hành lại vẫn cứ kiên trì hỏi tiếp: "Cô đến cùng muốn làm gì?"

Người phụ nữ kia không hé răng, cô ta đem A Triệt nhấc lên, giống như đang cầm một búp bê, ném nó vào trong nhà cầu, sau đó"Ầm" một tiếng đóng cửa lại, lại xoay đầu nhìn Lâm Hành.

Lâm Hành theo bản năng mà lui về phía sau môt bước.

Người phụ nữ kia đóng kín cửa, thấy Lâm Hành từ đầu tới đuôi không có phản ứng quá lớn, liền kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh: "Anh ngược lại tỉnh táo hơn so với tôi tưởng tượng."

Cô ta vừa nói chuyện, Lâm Hành liền nghe ra, dĩ nhiên là âm thanh Quế Kỳ!

"Quả nhiên là cô." Lâm Hành lạnh lùng nói.

Quế Kỳ không sao cả nhún vai một cái: "Vẫn luôn là tôi, chỉ là anh chưa từng có phát hiện mà thôi."

"Tôi không hiểu." Lâm Hành đi tới bên giường bệnh ngồi xuống, "Cô làm nhiều chuyện như vậy, đến tột cùng mục đích của cô là gì? Nếu như chỉ là vì tôi, vậy lúc ở Hoa Đông rõ ràng có rất nhiều cơ hội ra tay, tại sao phải chờ tới bây giờ? Tôi đối với cô mà nói, có ích lợi gì?"

Quế Kỳ liếc mắt nhìn thời gian, đại khái là cảm thấy được thời gian còn sớm, liền đơn giản cũng tìm vị trí ngồi xuống. Cô không có trả lời ngay, mà là nghiêng đầu trước tiên quan sát Lâm Hành một trận, bỗng nở nụ cười: "Anh quả thực không giống lúc bình thường." Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt cô ta liền chìm xuống: "Nói không chắc đây mới là bộ mặt thật của anh, trước đây gặp chuyện gì cũng sợ muốn chết, dáng vẻ đó, cũng là giả bộ đi?"

Lâm Hành không tỏ rõ ý kiến, nhìn chăm chú vào Quế Kỳ, đợi cô ta trả lời câu hỏi của cậu.

"Kỳ thực anh muốn biết, tôi cũng không phải là không thể nói." Quế Kỳ không có vấn đề nói: "Ngược lại hiện tại anh đã nằm trong tay tôi. Căn phòng này anh không ra được, người khác cũng không vào được, lại quá một canh giờ, chờ tên kia ở trong bồn cầu hoàn toàn hoà tan xong xuôi, cũng đã đến lúc anh phải lên đường."

Lúc nghe cô ta nhắc tới hai chữ "Hòa tan", Lâm Hành thần sắc giật giật, trong mắt xẹt qua một vệt tâm tình tối tăm không rõ.

Quế Kỳ cũng không có chú ý, cô ta tiếp tục nói: "Nói thật, tôi đối với bản thân anh không có bất cứ hứng thú gì. Tôi thiết kế nhiều bẫy như vậy, mục đích chỉ là vì giết chết oán linh thể ký túc bên trong cơ thể anh."

"Oán linh thể gì?" Lâm Hành giả bộ không rõ.

Quế Kỳ xì cười một tiếng, vung vung tay: "Trong lòng anh biết rõ, đừng có mà giả bộ."

"Tại sao cô lại nhận định tôi là kí chủ của oán linh thể?" Lâm Hành thấy cô ta không nói rõ, liền đơn giản hỏi: "Nếu như không phải là từ chính miệng cô nói ra, tôi căn bản không biết có tình huống này."

Quế Kỳ nheo mắt lại: "Biểu hiện của anh, không giống như anh không hề biết gì."



Lâm Hành nhàn nhạt nói: "Tôi chẳng qua là cảm thấy, ngược lại đã chạy không thoát, cũng không cần phải giật mình vì những chuyện này."

"Anh cũng mạnh mẽ thật." Quế Kỳ nói xong, Lâm Hành lại nói: "Cô vẫn không trả lời vấn đề của tôi."

Quế Kỳ vừa liếc nhìn thời gian, suy nghĩ một chút, nói: "Thôi, ngược lại cũng nhàm chán, vậy tôi sẽ nói cho anh một chút.

Cô ta thoải mái dựa vào ghế, nghiêng đầu suy tư một chút, mới mở miệng nói: "Rất nhiều năm trước ghi lại chiến dịch lần đó liên quan tới oán linh thể, đến cuối cùng oán linh thể không biết tung tích, đến nay đã hơn một nghìn năm. Lúc sớm nhất, đối với sự tồn tại của oán linh, tôi cũng không có một ý nghĩ rõ ràng. Thời gian khoảng cách quá lâu, manh mối lại quá ít, rất khó chuẩn xác định vị trí của oán linh thể. Thậm chí, tôi căn bản không rõ ràng, qua nhiều năm như vậy, oán linh thể đến tột cùng còn có tồn tại hay không? Nếu như tồn tại, vậy nó đang tồn tại ở hình dạng gì?"

"Cái vấn đề này làm phiền tôi rất lâu, cuối cùng, tôi lựa chọn một biện pháp ngu xuẩn nhất." Nói tới chỗ này, cô ta gạt gạt khóe miệng, "Bất quá bây giờ xem ra, cũng là biện pháp hữu hiệu nhất. Anh đoán xem, là cái gì?"

Lâm Hành cau mày suy tư một chút: "Nhà họ Cố?"

"Anh rất thông minh." Quế Kỳ nở nụ cười, bên má lộ ra lúm đồng tiền làm cho cô ta nhiều hơn mấy phần giảo hoạt đáng yêu: "Nhà họ Cố cây lớn thì đón gió to, từng ấy năm tới nay cơ hồ chưa bao giờ nỗ lực ẩn giấu tung tích của chính mình, tôi dựa theo đoạn lịch sử năm đó điều tra, hiện tại gia tộc còn sót lại duy nhất cũng chỉ có nhà họ Cố. Mà cố tình, nhà họ Cố lại liên quan mật thiết tới oán linh thể."

"Nhưng là tôi cũng không phải người nhà họ Cố. Tại sao cô lại hoài nghi tôi?" Lâm Hành hỏi.

Quế Kỳ không có chính diện trả lời, mà chỉ nói: "Tôi đối với nhà họ Cố giám thị giằng co một quãng thời gian rất dài." Lúc cô ta nói tới chỗ này, lộ ra một biểu tình cao thâm khó hiểu: "Tôi nói thời gian rất lâu, cũng không phải thời gian anh có thể xác định. Chuẩn xác một chút mà nói, trước khi cha anh sinh ra, tôi vẫn mật thiết chú ý Cố gia, mà từ đầu đến cuối không có bất kỳ manh mối."

"Trong lúc cơ hồ tôi sắp tuyệt vọng, Cố gia đã xảy ra một chuyện."

"Chuyện này sau này hẳn là anh cũng đã biết rồi, chính là ba người giúp việc bị moi tim. Từ bề ngoài mà xem, đây chỉ là một vụ án mạng mà hung thủ biến thái muốn giết người, thế nhưng nếu như đặt ở dưới hoàn cảnh nhà họ Cố, chuyện nhìn qua không có đơn giản như vậy. Mấy trăm năm qua, nhà họ Cố vẫn luôn an phận thủ thường, thậm chí không có tiếp tục đặt chân đến bất kỳ sự kiện âm dương nào, mà chính là bởi vì nguyên nhân này, đột nhiên xuất hiện án mạng, càng thêm thu hút sự chú ý của tôi."

"Vụ án lần đó, bởi vì nhà họ Cố phong tỏa tin tức toàn bộ, tôi cũng không biết tình huống sau đó. Thế nhưng căn cứ thái độ về sau của nhà họ Cố, có thể suy đoán ra, lúc đó sở dĩ để lộ tin tức ba nữ thi thể kia, hẳn là bởi chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, nhà họ Cố dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, mới khiến tin tức để lộ. Chờ sau khi bọn họ phản ứng lại, rất nhanh chóng dùng thủ đoạn át chế đồn đại này đó. Mà, không thể phủ nhận là, lúc đó nhà họ Cố tất nhiên là xuất hiện một loại biến cố lớn. Đồng thời, là một loại biến cố không dự liệu được, cũng khó có thể khống chế."

"Một cách tự nhiên mà tôi cho rằng, chuyện này rất có thể liên quan tới oán linh thể mất tích rất nhiều năm về trước. Tuy rằng lúc đó tôi cũng không xác định, mà manh mối này không thể nghi ngờ cho tôi hi vọng rất lớn. Bởi vậy, tôi bắt đầu thử tiếp cận nhà họ Cố."

Nói tới chỗ này, cô ta có chút khát nước, đứng dậy rót cho mình một ly nước.

Lâm Hành không có giục cô ta, tựa hồ đang yên tĩnh suy tư về nội dung cô ta nói.

Dừng lại một hồi, Quế Kỳ thả xuống chén nước, tiếp tục nói: "Nhà họ Cố ở bên ngoài là một thế gia thương mại, truyền thừa nhiều năm, có của cải tương đối phong phú. Nhưng mà thực tế tuy rằng nhà họ Cố đã từ từ chuyển hình, mà từ lão tổ tông nơi đó truyền xuống rất nhiều thói quen không phải một sớm một chiều có khả năng dễ dàng thay đổi, gia tộc của bọn họ truyền thống đạo sĩ bọn họ ý thức nguy cơ cao hơn gia tộc thượng lưu bình thường rất nhiều, bởi vậy muốn dùng con đường tiếp cận nhà họ Cố, tôi đi cũng không thuận lợi."

"Ban đầu tôi cũng từng cân nhắc thông qua xí nghiệp nhà họ Cố, tiến vào từng bước tiếp cận Cố Hạo, tiến tới điều tra sự tồn tại của oán linh thể. Nhưng mà Cố thị đại nghiệp lớn, Cố Dịch cũng đã ở trong thái nửa ẩn nửa lui, cho dù tôi có dùng hồ sơ học lực cao đến đâu gia nhập Cố thị, cuối cùng vẫn khó có thể tiếp cận Cố Dịch. Dưới tình huống này, tôi không thể không tạm thời dời đi mục tiêu, đem tầm mắt đặt ở trên người Cố Kỳ Viễn."

"Khi đó Cố Kỳ Viễn còn rất nhỏ, còn lâu mới có thể một mình chống đỡ Cố thị. Bởi vậy tôi chỉ có thể trong bóng tối ngủ đông chờ đợi. Chuyện này, vừa vặn trôi qua mười mấy năm." Cô ta nói, có chút thê lương mà cười cười: "Anh khả năng không thể nào tưởng tượng được, dùng thời gian lâu như vậy nhìn một người từ từ trưởng thành, chậm rãi thay đổi, là một chuyện dày vò cỡ nào. Tôi thậm chí có thể nói, ở trên thế giới này, tôi còn hiểu rõ Cố Kỳ Viễn hơn anh."

Lâm Hành không hé răng, dùng ánh mắt ra hiệu cô ta tiếp tục.

Quế Kỳ nói: "Thời gian rất lâu tới nay, tôi đều không có đưa cậu xếp vào phạm vi cân nhắc. Ánh mắt của tôi vẫn luôn đặt trên người nhà họ Cố. Sự xuất hiện của anh, chỉ là một người bạn của Cố Kỳ Viễn, thân phận và gia thế của anh, từ khi anh bắt đầu xuất hiện tôi cũng đã điều tra tra rõ ràng, lúc đó cũng không có phát hiện bất kỳ điểm nào đáng ngờ, bởi vậy sau một quãng thời gian rất dài, tôi cũng quên mất sự tồn tại của anh. Thẳng đến khi về sau xảy ra một loạt chuyện kia, khiến tôi nhận ra được, e rằng sự chú ý của mình, vẫn luôn sai."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thành Gió Nổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook