Chương 85: Quyển 5 - Chương 2
Thu Ký Bạch
24/02/2018
Edit: Winterwind0207
Dựa theo lời giải thích của Cố Dịch, là sau khi ông ta khám phá ra âm mưu của Quế Kỳ mới chạy đến bệnh viện cứu Lâm Hành, như vậy sau khi cứu Lâm Hành xong một lần nữa ông ta trở lại phòng bệnh giải thích tất cả cho Lâm Hành, vậy thì một đoạn thời gian bỏ trống, ông ta đi nơi nào?
Chẳng lẽ là đuổi theo Quế Kỳ?
Thế nhưng lời của ông ta kể lại cũng không có nói hướng đi về sau của Quế Kỳ, nói chính xác, Cố Dịch căn bản không có đề cập đến chuyện lúc sau xảy ra tại bệnh viện.
Lúc đó Lâm Hành suy đoán Cố Dịch sở dĩ không có nói tới, là bởi vì cảm thấy được chuyện sau đó không quá quan trọng, mà bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy hoàn toàn không phải như thế. Cố Dịch sở dĩ không đề cập tới, một phần tính khả thi rất lớn là bởi vì... Ông ta không biết.
Bởi vì không biết, cho nên lựa chọn lảng tránh đề tài này, dùng giao dịch Quế Kỳ và ông ta đạt thành dời đi tầm mắt người nghe. Lúc đó sự chú ý của Lâm Hành cơ hồ đều bị thoả thuận của Quế Kỳ và Cố Dịch hấp hẫn, cũng là một cách tự nhiên quên mất lỗ thủng chỗ này.
Nhưng là Cố Dịch tại sao phải tận lực chạy đến bệnh viện nói dối để gạt cậu? Đến tột cùng lời ông ta nói, cái nào là thật, cái nào là giả? Hay là nói.... Tất cả đều là lời nói dối.
Lâm Hành không phân biệt được, cậu hiện tại thậm chí cũng không biết khoảng thời gian này tới nay tin tức cậu nhận được, đến tột cùng có bao nhiêu chân thật, bao nhiêu giả dối.
Cậu ngẩng đầu nhìn Nam Úc Thành, lại nhìn Tiêu Đình, tâm lý yên lặng hạ xuống quyết định.
Nam Úc Thành nghiên cứu xong tờ giấy, liền đi xem phản ứng Lâm Hành, thấy Lâm Hành cau mày không lên tiếng, nhân tiện nói: "Chuyện này em không cần quan tâm, gần đây em chạy tới chạy lui cũng gặp phải không ít chuyện, hai ngày nay liền cẩn thận ở trong cục cảnh sát đi."
Ý tứ, chính là để Lâm Hành không cần nghĩ đến đi gặp Quế Kỳ.
Lâm Hành không hé răng, chỉ là gật gật đầu, nhìn bề ngoài như là chấp nhận lời giải thích của Nam Úc Thành, trên thực tế tâm lý tính thế nào e sợ chỉ có tự bản thân cậu biết.
Nam Úc Thành quan sát cậu một chút, lại vỗ vỗ vai cậu: "Được rồi, trước tiên em đi làm việc của em đi, một hồi tan tầm không cần chờ anh, anh phỏng chừng muộn một chút mới trở về." Nói xong, thấy Tiêu Đình cũng đứng lên dự định rời đi, lại nói: "Cô lưu lại, tôi có chút chuyện cần hỏi cô."
Lâm Hành trở lại phòng làm việc của mình, đem công việc còn dư lại làm xong, nhìn đồng hồ đeo tay một cái đã đến thời gian tan tầm, liền thu dọn đồ đạc từ cục cảnh sát rời đi.
Cậu cũng không có lập tức trở về nhà, mà là xoay người đi đến bệnh viện lúc trước.
Bệnh viện này cậu tới qua mấy lần, quen cửa quen nẻo đi đến thẳng phòng bệnh Quế Kỳ nằm lúc trước.
Vào lúc này chính là chạng vạng, chỉ có hai y tá ở lại trực ban, nhìn thấy Lâm Hành liền hỏi cậu tìm ai.
Lâm Hành há miệng, còn chưa kịp hỏi, lại nghe một y tá khác nói: "Ai, tôi đã thấy anh, anh đến tìm bệnh nhân phòng số 37 sao? Cô ta đã đi rồi."
Lâm Hành vốn là muốn hỏi vấn đề khác, nghe thấy cô y tá nói một câu nói như vậy, hơi sững sốt một chút, lời nói ra khỏi miệng liền đổi thành vấn đề khác: "... Là ai giúp cô ấy giải quyết xuất viện?"
Y tá kia không giải thích được nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái: "Chính cô ấy a. Nhắc tới cũng kỳ quái, vết thương của cô ấy cần phải nằm viện ít nhất một tháng, dĩ nhiên lại khỏi nhanh như vậy." Vừa nói, một bên lấy cùi chỏ đụng y tá khác bên cạnh mình: "Ai, cô nói đúng không? Còn chưa từng thấy bệnh nhận năng lực hồi phục mạnh như vậy đâu."
Y tá kia đang vội làm đăng ký, liền lung tung gật gật đầu.
"Cô ấy có để lại thứ gì không? Hoặc là có nói qua cô ấy phải đi chỗ nào hay không?" Cứ việc tất cả mọi người nói cho Lâm Hành, Quế Kỳ "lai giả bất thiện"*, đồng thời căn cứ chứng cứ bọn họ hiện nay lấy được, quả thật cũng có rất nhiều chuyện đều là kế hoạch của Quế Kỳ. Thế nhưng dù vậy, trước khi không có chứng cứ xác minh Quế Kỳ đối với cậu lòng mang ác ý, cậu vẫn hi vọng dùng ý nghĩ thiện lương phỏng đoán ý nghĩ của Quế Kỳ.
(*Lai giả bất thiện: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến)
Cậu hi vọng Quế Kỳ lưu lại thứ gì, hoặc là manh mối, có thể nhờ vào đó để chứng minh sự trong sạch của cô ấy.
Nhưng mà, Quế Kỳ không lưu lại bất cứ thứ gì.
Nhìn thấy hai người y tá cùng nhau lắc đầu, trong lòng Lâm Hành cũng chìm xuống. Cậu suy tư một chút, lại hỏi: "Đúng rồi, tôi muốn hỏi các cô một chút, trong buổi tối ngày 18 là ai chịu trách nhiệm trực ban?"
Hai y tá kia chẳng hiểu ra sao nhìn nhau liếc mắt một cái, y tá lúc trước nói chuyện với Lâm Hành nói: "Là tôi, làm sao vậy?"
Lâm Hành do dự nói: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút, buổi tối ngày hôm ấy, cô có... Gặp tôi hay không?"
"Gặp qua anh? Có ý gì?" Y tá nhíu mày lại, hiển nhiên không hiểu câu hỏi của Lâm Hành có dụng gì: "Tôi từng thấy anh a, buổi tối ngày hôm ấy không phải anh từ thang máy đi lên à?"
Lâm Hành nhất thời cảm thấy cả người cứng đơ, khí lạnh từ lòng bàn chân của cậu bắt đầu dần lên, cậu chần chờ nói: "Cô... Xác định là tôi?"
Y tá kia lườm một cái, hơi không kiên nhẫn: "Đương nhiên là anh. Vừa đi vừa sửa sang quần áo, nói thật, lúc đó mấy người chúng tôi còn đang thảo luận anh có khí chất rất tốt. Làm sao vào lúc này lại không giống với lúc trước vậy?" Nói xong, lại nhìn trên dưới quan sát Lâm Hành một phen.
Lâm Hành lúc này trong đầu mơ hồ, hoảng hốt hỏi: "Vậy... Tôi lúc đó, là trực tiếp đi vào phòng bệnh kia? Sau đó tôi có đi ra không?"
"Vậy tôi cũng không biết, sau đó tôi đi xuống dưới tầng." Y tá kia nghi ngờ nhìn Lâm Hành: "Sao anh lại hỏi tôi như vậy? Lẽ nào chính anh làm gì anh cũng không nhớ sao?"
Lâm Hành gương mặt trắng bệch, chậm rãi lắc lắc đầu, cũng không nói thêm cái gì, liền quay người rời khỏi.
Y tá kia ở phía sau cậu, làm sao nhìn đều cảm thấy được người này không đúng, không khỏi hảo tâm hỏi một câu: "Ai, anh có phải là trí nhớ không tốt? Nếu không tôi dẫn anh xuống phòng khám dưới lầu xem thử một chút."
Lâm Hành không quay đầu lại, trên thực tế, đắm chìm trong trong khiếp sợ cậu căn bản không có chú ý tới người phía sau đang nói cái gì. Cậu vừa đi, một bên lung tung không có mục đích, đi một đoạn đường vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện dĩ nhiên đã đến cửa chính bệnh viện.
Nhìn ngoài cửa dòng xe cộ lui tới, trong nháy mắt trong lòng cậu nảy sinh một cảm giác mờ mịt không biết mình nên đi nơi nào.
Từ sau khi nằm mơ thấy giấc mộng kiếp trước, Lâm Hành luôn có một loại cảm giác hoảng hốt, tựa hồ cảm thấy chỗ nào không đúng, nhưng là cậu không nhớ ra được, chỗ không đúng này tột cùng ở nơi nào.
Sau đó, liên tiếp vụ án xảy ra phân tán sự chú ý của cậu đối với giấc mơ, cũng làm cho cậu quên tâm lý từ đầu đến cuối đều tồn tại một cảm giác dị dạng này.
Mà bây giờ, sau khi trải qua cuộc đối thoại nhỏ vừa nãy, cho dù có tiếp tục trì độn, Lâm Hành cũng ý thức được, ở trên người mình xác thực đã xảy ra một loại biến hoá nào đó.
Nhưng là, đến cùng... không đúng chỗ nào?
Tại sao cậu hoàn toàn không có ấn tượng với chuyện xảy ra lúc trước ở bệnh viện?
Đồng thời, tình hình như thế tại sao cậu luôn cảm thấy... Giống như đã từng quen biết?
Lâm Hành ngồi ở bồn hoa ngoài cửa bệnh viện, ôm đầu suy nghĩ nửa ngày, vẫn không có bất cứ manh mối nào. Cậu thở dài, ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài cửa bệnh viện.
Lúc này cửa chính có hai chàng trai trẻ tuổi đi vào, nhìn qua tựa hồ là sinh viên gần đó, một người trong đó tựa hồ đã uống say khướt, bị một người khác vác trên lưng, người đầy mùi rượu một đường tiến vào.
Lâm Hành nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu bỗng nhiên có một tia sáng chợt loé.
Cậu lập tức nhớ tới, tình cảnh vừa nãy tựa hồ mình đã từng quen biết, đến tột cùng là ở nơi nào.
Đó là một năm trước lúc đó cậu còn ở trường học, lúc đó bởi vì sinh nhật Trương Thần, mời cậu ra ngoài uống rượu. Tới gần nửa đêm cậu uống say từ ngoài trường học trèo tường tiến vào, bởi vì say quá mức lợi hại, không cẩn thận liền rơi cuống bên trong rừng cây nhỏ đầy bùn đất —— cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cậu mới bất ngờ đụng phải thi thể Trương Hàm Vũ lúc đó bị giết hại, trực tiếp dẫn đến cậu về sau bị cuốn vào bên trong một loạt sự kiện linh dị.
Mà sau khi chuyện này phát sinh ngày thứ hai, Lâm Hành lại hoàn toàn không nhớ rõ đêm xảy ra chuyện đó. Căn cứ trước sau cậu mất đi ý thức, cậu ngã vào sau bức tường vây, nhưng Cố Kỳ Viễn lại ở bên cạnh rừng cây nhỏ phát hiện ra cậu. Khoảng cách giữa hai vị trí cách nhau khoảng hai trăm mét, khoảng cách này đặt ở bình thường đương nhiên không đáng nhắc tới, nhưng khi đó Lâm Hành nằm trong trạng thái say rượu hôn mê, nhưng là rất khó làm được, đồng thời, cho dù làm được, Lâm Hành cũng không đến nỗi hoàn toàn không có ký ức.
Lâm Hành nhớ tới, lúc đó sau khi biết tình huống này, cậu đã từng hung hăng khổ não một trận, sau đó bị một câu "mộng du" của Nam Úc Thành phá vỡ tất cả suy đoán. Thế nhưng —— cho đến ngày nay, lần thứ hai hồi tưởng lại, Lâm Hành lúc này mới ý thức được, tựa hồ... Lúc trước bản thân cậu suy đoán có chút quá mức đơn giản.
Lẽ nào... Không phải là mộng du?
Lâm Hành nhớ tới người y tá kia vừa nói: "... Vừa đi vừa sửa sang quần áo, nói thật, lúc đó mấy người chúng tôi còn đang thảo luận, nói anh có khí chất rất tốt." Câu nói này thông tin truyền lại rất đơn giản "Đúng, buổi tối ngày hôm ấy tôi nhìn thấy anh." Tuy rằng ý nghĩ biểu đạt cuối cùng đều giống nhau, mà chi tiết lại có sự bất đồng rất lớn.
Đầu tiên, câu nói kia của y tá nói rõ một đạo lý phi thường trắng trợn. Đó chính là —— buổi tối hôm đó "Lâm Hành" từ trong thang máy đi ra vẫn luôn có ý thức
Chuyện này loại bỏ khả năng Lâm Hành là bị điều khiển, hoặc là giống như lúc trước Lâm Hành cho là mộng du. Bởi vì một người bị thao túng, hoặc là vô ý thức làm chuyện nào đó, không thể nào biết làm ra hàn động nhỏ như sửa sang quần áo, đồng thời còn có ý thức phản ứng. Nói cách khác, nếu như Lâm Hành là bị khống chế đi phòng bệnh Quế Kỳ, như vậy cậu hẳn là phải dùng khuôn mặt đờ đẫn đi thẳng đến nơi cần đến, mà không phải "Vừa đi vừa sửa sang quần áo", một người không có ý thức bị điều khiển, không có mỹ quan nổi lên ý niệm "quần áo bị nhăn nheo."
Như vậy, đối với tình huống như thế, liền tồn tại ba loại giả thiết.
Loại tình huống thứ nhất là Lâm Hành bị phụ thân, sau đó linh hồn sẽ thay thế Lâm Hành đi tới phòng bệnh Quế Kỳ.
Tình huống như thế Lâm Hành đã từng trải qua, bởi vậy trên thực tế đúng là có tính khả thi. Linh hồn mặc dù là từ oán khí ngưng tụ mà thành, nhưng là vẫn ý thức nhất định của bản thân, còn loại linh hồn có ý thức mạnh mẽ sống động biểu hiện không khác nào người bình thường, Lâm Hành xác thực không có cách nào khẳng định. Mà không thể không nói, đây là suy đoán có tính khả thi nhất.
Loại tình huống thứ hai là lúc đó cái người kia từ trong thang máy ra căn bản cũng không phải là bản thân Lâm Hành, mà là một người khác có ngoại hình giống hệt Lâm Hành, mang theo một loại mục đích nào đó không biết trong thời gian như vậy tới gần phòng bệnh Quế Kỳ.
Thế nhưng tình huống như thế yêu cầu thỏa mãn điều kiện hạn chế thực sự quá nhiều, cho dù có thể thông qua hoá trang để đạt tới về trình độ giống y hệt Lâm Hành, mà trên thực tế chuyện này cũng rất khó thực tế—— ít nhất hiện nay Lâm Hành nhìn không ra dụng ý khi hành động như vậy, bởi vậy cậu cho là tình huống như thế tính khả thi không lớn.
Tình huống cuối cùng cũng chỉ là Lâm Hành giả thiết.
Lâm Hành đã từng hiểu qua một ít thông tin liên quan tới hai nhân cách trong cùng một cơ thể, tình huống như thế trong cuộc sống vô cùng hiếm thấy, mà giả thiết trong cơ thể Lâm Hành tồn tại một nhân cách Lâm Hành không biết, như vậy lúc trước vô ý thức tiến vào phòng bệnh Quế Kỳ, cùng với trước đây không giải thích được từ phía sau tường vây trường học chạy đến bên cạnh rừng cây nhỏ, hai điểm này ngược lại là cũng có thể giải thích được.
Thế nhưng, nơi này liền có một vấn đề tương đối lớn —— song trọng nhân cách là bệnh tật thuộc về tâm thần, nó thông thường sẽ phát sinh trên người từng bị chấn thương về tâm lý, thường thường là những người tuổi thơ từng chịu đựng trắc trở khó có thể quên, người bị đả kích sau khi trưởng thành trong lúc chịu đựng áp lực lớn sẽ từng bước bộc lộ ra nhân cách thứ hai—— mà tình huống như thế đặt ở trên người Lâm Hành cũng không thích hợp. Lâm Hành mặc dù không có mẹ, mà từ nhỏ đến lớn cũng coi như là được nuông chiều, không có chịu qua đả kích quá lớn, tự nhiên cũng không sản sinh ra nhân cách thứ hai. Đồng thời muốn thức tỉnh nhân cách thứ hai cũng là cần phải đối mặt với trường hợp dưới sự kích thích quá lớn mới có thể dẫn đến, điểm này không phù hợp với trạng thái tinh thần của Lâm Hành trước khi mất đi ý thức. Ngoài ra, về mặt tình cảm mà nói, Lâm Hành cũng không muốn bản thân mình tồn tại căn bệnh song trọng nhân cách, bởi vậy điểm này, Lâm Hành chỉ là đưa nó liệt vào giả thiết, mà không đưa nó vào phạm vi cân nhắc.
Suy tính nửa ngày, Lâm Hành vẫn cứ cảm thấy được loại tình huống thứ nhất phát sinh tính khả thi lớn hơn.
Thế nhưng, nghĩ tới đây, những vấn đề mới liền xuất hiệm.
Thứ một, lần này Lâm Hành vô ý thức hành động, so với lúc trước ở rừng cây nhỏ có giống nhau hay không.
Thứ hai, nếu quả như thật là bị linh hồn phụ thân, như vậy linh hồn này có mục đích gì?
Lâm Hành nhìn sắc trời đỉnh đầu dần dần tối tăm, lâm vào trầm mặc sâu sắc.
Hết!
Dựa theo lời giải thích của Cố Dịch, là sau khi ông ta khám phá ra âm mưu của Quế Kỳ mới chạy đến bệnh viện cứu Lâm Hành, như vậy sau khi cứu Lâm Hành xong một lần nữa ông ta trở lại phòng bệnh giải thích tất cả cho Lâm Hành, vậy thì một đoạn thời gian bỏ trống, ông ta đi nơi nào?
Chẳng lẽ là đuổi theo Quế Kỳ?
Thế nhưng lời của ông ta kể lại cũng không có nói hướng đi về sau của Quế Kỳ, nói chính xác, Cố Dịch căn bản không có đề cập đến chuyện lúc sau xảy ra tại bệnh viện.
Lúc đó Lâm Hành suy đoán Cố Dịch sở dĩ không có nói tới, là bởi vì cảm thấy được chuyện sau đó không quá quan trọng, mà bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy hoàn toàn không phải như thế. Cố Dịch sở dĩ không đề cập tới, một phần tính khả thi rất lớn là bởi vì... Ông ta không biết.
Bởi vì không biết, cho nên lựa chọn lảng tránh đề tài này, dùng giao dịch Quế Kỳ và ông ta đạt thành dời đi tầm mắt người nghe. Lúc đó sự chú ý của Lâm Hành cơ hồ đều bị thoả thuận của Quế Kỳ và Cố Dịch hấp hẫn, cũng là một cách tự nhiên quên mất lỗ thủng chỗ này.
Nhưng là Cố Dịch tại sao phải tận lực chạy đến bệnh viện nói dối để gạt cậu? Đến tột cùng lời ông ta nói, cái nào là thật, cái nào là giả? Hay là nói.... Tất cả đều là lời nói dối.
Lâm Hành không phân biệt được, cậu hiện tại thậm chí cũng không biết khoảng thời gian này tới nay tin tức cậu nhận được, đến tột cùng có bao nhiêu chân thật, bao nhiêu giả dối.
Cậu ngẩng đầu nhìn Nam Úc Thành, lại nhìn Tiêu Đình, tâm lý yên lặng hạ xuống quyết định.
Nam Úc Thành nghiên cứu xong tờ giấy, liền đi xem phản ứng Lâm Hành, thấy Lâm Hành cau mày không lên tiếng, nhân tiện nói: "Chuyện này em không cần quan tâm, gần đây em chạy tới chạy lui cũng gặp phải không ít chuyện, hai ngày nay liền cẩn thận ở trong cục cảnh sát đi."
Ý tứ, chính là để Lâm Hành không cần nghĩ đến đi gặp Quế Kỳ.
Lâm Hành không hé răng, chỉ là gật gật đầu, nhìn bề ngoài như là chấp nhận lời giải thích của Nam Úc Thành, trên thực tế tâm lý tính thế nào e sợ chỉ có tự bản thân cậu biết.
Nam Úc Thành quan sát cậu một chút, lại vỗ vỗ vai cậu: "Được rồi, trước tiên em đi làm việc của em đi, một hồi tan tầm không cần chờ anh, anh phỏng chừng muộn một chút mới trở về." Nói xong, thấy Tiêu Đình cũng đứng lên dự định rời đi, lại nói: "Cô lưu lại, tôi có chút chuyện cần hỏi cô."
Lâm Hành trở lại phòng làm việc của mình, đem công việc còn dư lại làm xong, nhìn đồng hồ đeo tay một cái đã đến thời gian tan tầm, liền thu dọn đồ đạc từ cục cảnh sát rời đi.
Cậu cũng không có lập tức trở về nhà, mà là xoay người đi đến bệnh viện lúc trước.
Bệnh viện này cậu tới qua mấy lần, quen cửa quen nẻo đi đến thẳng phòng bệnh Quế Kỳ nằm lúc trước.
Vào lúc này chính là chạng vạng, chỉ có hai y tá ở lại trực ban, nhìn thấy Lâm Hành liền hỏi cậu tìm ai.
Lâm Hành há miệng, còn chưa kịp hỏi, lại nghe một y tá khác nói: "Ai, tôi đã thấy anh, anh đến tìm bệnh nhân phòng số 37 sao? Cô ta đã đi rồi."
Lâm Hành vốn là muốn hỏi vấn đề khác, nghe thấy cô y tá nói một câu nói như vậy, hơi sững sốt một chút, lời nói ra khỏi miệng liền đổi thành vấn đề khác: "... Là ai giúp cô ấy giải quyết xuất viện?"
Y tá kia không giải thích được nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái: "Chính cô ấy a. Nhắc tới cũng kỳ quái, vết thương của cô ấy cần phải nằm viện ít nhất một tháng, dĩ nhiên lại khỏi nhanh như vậy." Vừa nói, một bên lấy cùi chỏ đụng y tá khác bên cạnh mình: "Ai, cô nói đúng không? Còn chưa từng thấy bệnh nhận năng lực hồi phục mạnh như vậy đâu."
Y tá kia đang vội làm đăng ký, liền lung tung gật gật đầu.
"Cô ấy có để lại thứ gì không? Hoặc là có nói qua cô ấy phải đi chỗ nào hay không?" Cứ việc tất cả mọi người nói cho Lâm Hành, Quế Kỳ "lai giả bất thiện"*, đồng thời căn cứ chứng cứ bọn họ hiện nay lấy được, quả thật cũng có rất nhiều chuyện đều là kế hoạch của Quế Kỳ. Thế nhưng dù vậy, trước khi không có chứng cứ xác minh Quế Kỳ đối với cậu lòng mang ác ý, cậu vẫn hi vọng dùng ý nghĩ thiện lương phỏng đoán ý nghĩ của Quế Kỳ.
(*Lai giả bất thiện: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến)
Cậu hi vọng Quế Kỳ lưu lại thứ gì, hoặc là manh mối, có thể nhờ vào đó để chứng minh sự trong sạch của cô ấy.
Nhưng mà, Quế Kỳ không lưu lại bất cứ thứ gì.
Nhìn thấy hai người y tá cùng nhau lắc đầu, trong lòng Lâm Hành cũng chìm xuống. Cậu suy tư một chút, lại hỏi: "Đúng rồi, tôi muốn hỏi các cô một chút, trong buổi tối ngày 18 là ai chịu trách nhiệm trực ban?"
Hai y tá kia chẳng hiểu ra sao nhìn nhau liếc mắt một cái, y tá lúc trước nói chuyện với Lâm Hành nói: "Là tôi, làm sao vậy?"
Lâm Hành do dự nói: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút, buổi tối ngày hôm ấy, cô có... Gặp tôi hay không?"
"Gặp qua anh? Có ý gì?" Y tá nhíu mày lại, hiển nhiên không hiểu câu hỏi của Lâm Hành có dụng gì: "Tôi từng thấy anh a, buổi tối ngày hôm ấy không phải anh từ thang máy đi lên à?"
Lâm Hành nhất thời cảm thấy cả người cứng đơ, khí lạnh từ lòng bàn chân của cậu bắt đầu dần lên, cậu chần chờ nói: "Cô... Xác định là tôi?"
Y tá kia lườm một cái, hơi không kiên nhẫn: "Đương nhiên là anh. Vừa đi vừa sửa sang quần áo, nói thật, lúc đó mấy người chúng tôi còn đang thảo luận anh có khí chất rất tốt. Làm sao vào lúc này lại không giống với lúc trước vậy?" Nói xong, lại nhìn trên dưới quan sát Lâm Hành một phen.
Lâm Hành lúc này trong đầu mơ hồ, hoảng hốt hỏi: "Vậy... Tôi lúc đó, là trực tiếp đi vào phòng bệnh kia? Sau đó tôi có đi ra không?"
"Vậy tôi cũng không biết, sau đó tôi đi xuống dưới tầng." Y tá kia nghi ngờ nhìn Lâm Hành: "Sao anh lại hỏi tôi như vậy? Lẽ nào chính anh làm gì anh cũng không nhớ sao?"
Lâm Hành gương mặt trắng bệch, chậm rãi lắc lắc đầu, cũng không nói thêm cái gì, liền quay người rời khỏi.
Y tá kia ở phía sau cậu, làm sao nhìn đều cảm thấy được người này không đúng, không khỏi hảo tâm hỏi một câu: "Ai, anh có phải là trí nhớ không tốt? Nếu không tôi dẫn anh xuống phòng khám dưới lầu xem thử một chút."
Lâm Hành không quay đầu lại, trên thực tế, đắm chìm trong trong khiếp sợ cậu căn bản không có chú ý tới người phía sau đang nói cái gì. Cậu vừa đi, một bên lung tung không có mục đích, đi một đoạn đường vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện dĩ nhiên đã đến cửa chính bệnh viện.
Nhìn ngoài cửa dòng xe cộ lui tới, trong nháy mắt trong lòng cậu nảy sinh một cảm giác mờ mịt không biết mình nên đi nơi nào.
Từ sau khi nằm mơ thấy giấc mộng kiếp trước, Lâm Hành luôn có một loại cảm giác hoảng hốt, tựa hồ cảm thấy chỗ nào không đúng, nhưng là cậu không nhớ ra được, chỗ không đúng này tột cùng ở nơi nào.
Sau đó, liên tiếp vụ án xảy ra phân tán sự chú ý của cậu đối với giấc mơ, cũng làm cho cậu quên tâm lý từ đầu đến cuối đều tồn tại một cảm giác dị dạng này.
Mà bây giờ, sau khi trải qua cuộc đối thoại nhỏ vừa nãy, cho dù có tiếp tục trì độn, Lâm Hành cũng ý thức được, ở trên người mình xác thực đã xảy ra một loại biến hoá nào đó.
Nhưng là, đến cùng... không đúng chỗ nào?
Tại sao cậu hoàn toàn không có ấn tượng với chuyện xảy ra lúc trước ở bệnh viện?
Đồng thời, tình hình như thế tại sao cậu luôn cảm thấy... Giống như đã từng quen biết?
Lâm Hành ngồi ở bồn hoa ngoài cửa bệnh viện, ôm đầu suy nghĩ nửa ngày, vẫn không có bất cứ manh mối nào. Cậu thở dài, ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài cửa bệnh viện.
Lúc này cửa chính có hai chàng trai trẻ tuổi đi vào, nhìn qua tựa hồ là sinh viên gần đó, một người trong đó tựa hồ đã uống say khướt, bị một người khác vác trên lưng, người đầy mùi rượu một đường tiến vào.
Lâm Hành nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu bỗng nhiên có một tia sáng chợt loé.
Cậu lập tức nhớ tới, tình cảnh vừa nãy tựa hồ mình đã từng quen biết, đến tột cùng là ở nơi nào.
Đó là một năm trước lúc đó cậu còn ở trường học, lúc đó bởi vì sinh nhật Trương Thần, mời cậu ra ngoài uống rượu. Tới gần nửa đêm cậu uống say từ ngoài trường học trèo tường tiến vào, bởi vì say quá mức lợi hại, không cẩn thận liền rơi cuống bên trong rừng cây nhỏ đầy bùn đất —— cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cậu mới bất ngờ đụng phải thi thể Trương Hàm Vũ lúc đó bị giết hại, trực tiếp dẫn đến cậu về sau bị cuốn vào bên trong một loạt sự kiện linh dị.
Mà sau khi chuyện này phát sinh ngày thứ hai, Lâm Hành lại hoàn toàn không nhớ rõ đêm xảy ra chuyện đó. Căn cứ trước sau cậu mất đi ý thức, cậu ngã vào sau bức tường vây, nhưng Cố Kỳ Viễn lại ở bên cạnh rừng cây nhỏ phát hiện ra cậu. Khoảng cách giữa hai vị trí cách nhau khoảng hai trăm mét, khoảng cách này đặt ở bình thường đương nhiên không đáng nhắc tới, nhưng khi đó Lâm Hành nằm trong trạng thái say rượu hôn mê, nhưng là rất khó làm được, đồng thời, cho dù làm được, Lâm Hành cũng không đến nỗi hoàn toàn không có ký ức.
Lâm Hành nhớ tới, lúc đó sau khi biết tình huống này, cậu đã từng hung hăng khổ não một trận, sau đó bị một câu "mộng du" của Nam Úc Thành phá vỡ tất cả suy đoán. Thế nhưng —— cho đến ngày nay, lần thứ hai hồi tưởng lại, Lâm Hành lúc này mới ý thức được, tựa hồ... Lúc trước bản thân cậu suy đoán có chút quá mức đơn giản.
Lẽ nào... Không phải là mộng du?
Lâm Hành nhớ tới người y tá kia vừa nói: "... Vừa đi vừa sửa sang quần áo, nói thật, lúc đó mấy người chúng tôi còn đang thảo luận, nói anh có khí chất rất tốt." Câu nói này thông tin truyền lại rất đơn giản "Đúng, buổi tối ngày hôm ấy tôi nhìn thấy anh." Tuy rằng ý nghĩ biểu đạt cuối cùng đều giống nhau, mà chi tiết lại có sự bất đồng rất lớn.
Đầu tiên, câu nói kia của y tá nói rõ một đạo lý phi thường trắng trợn. Đó chính là —— buổi tối hôm đó "Lâm Hành" từ trong thang máy đi ra vẫn luôn có ý thức
Chuyện này loại bỏ khả năng Lâm Hành là bị điều khiển, hoặc là giống như lúc trước Lâm Hành cho là mộng du. Bởi vì một người bị thao túng, hoặc là vô ý thức làm chuyện nào đó, không thể nào biết làm ra hàn động nhỏ như sửa sang quần áo, đồng thời còn có ý thức phản ứng. Nói cách khác, nếu như Lâm Hành là bị khống chế đi phòng bệnh Quế Kỳ, như vậy cậu hẳn là phải dùng khuôn mặt đờ đẫn đi thẳng đến nơi cần đến, mà không phải "Vừa đi vừa sửa sang quần áo", một người không có ý thức bị điều khiển, không có mỹ quan nổi lên ý niệm "quần áo bị nhăn nheo."
Như vậy, đối với tình huống như thế, liền tồn tại ba loại giả thiết.
Loại tình huống thứ nhất là Lâm Hành bị phụ thân, sau đó linh hồn sẽ thay thế Lâm Hành đi tới phòng bệnh Quế Kỳ.
Tình huống như thế Lâm Hành đã từng trải qua, bởi vậy trên thực tế đúng là có tính khả thi. Linh hồn mặc dù là từ oán khí ngưng tụ mà thành, nhưng là vẫn ý thức nhất định của bản thân, còn loại linh hồn có ý thức mạnh mẽ sống động biểu hiện không khác nào người bình thường, Lâm Hành xác thực không có cách nào khẳng định. Mà không thể không nói, đây là suy đoán có tính khả thi nhất.
Loại tình huống thứ hai là lúc đó cái người kia từ trong thang máy ra căn bản cũng không phải là bản thân Lâm Hành, mà là một người khác có ngoại hình giống hệt Lâm Hành, mang theo một loại mục đích nào đó không biết trong thời gian như vậy tới gần phòng bệnh Quế Kỳ.
Thế nhưng tình huống như thế yêu cầu thỏa mãn điều kiện hạn chế thực sự quá nhiều, cho dù có thể thông qua hoá trang để đạt tới về trình độ giống y hệt Lâm Hành, mà trên thực tế chuyện này cũng rất khó thực tế—— ít nhất hiện nay Lâm Hành nhìn không ra dụng ý khi hành động như vậy, bởi vậy cậu cho là tình huống như thế tính khả thi không lớn.
Tình huống cuối cùng cũng chỉ là Lâm Hành giả thiết.
Lâm Hành đã từng hiểu qua một ít thông tin liên quan tới hai nhân cách trong cùng một cơ thể, tình huống như thế trong cuộc sống vô cùng hiếm thấy, mà giả thiết trong cơ thể Lâm Hành tồn tại một nhân cách Lâm Hành không biết, như vậy lúc trước vô ý thức tiến vào phòng bệnh Quế Kỳ, cùng với trước đây không giải thích được từ phía sau tường vây trường học chạy đến bên cạnh rừng cây nhỏ, hai điểm này ngược lại là cũng có thể giải thích được.
Thế nhưng, nơi này liền có một vấn đề tương đối lớn —— song trọng nhân cách là bệnh tật thuộc về tâm thần, nó thông thường sẽ phát sinh trên người từng bị chấn thương về tâm lý, thường thường là những người tuổi thơ từng chịu đựng trắc trở khó có thể quên, người bị đả kích sau khi trưởng thành trong lúc chịu đựng áp lực lớn sẽ từng bước bộc lộ ra nhân cách thứ hai—— mà tình huống như thế đặt ở trên người Lâm Hành cũng không thích hợp. Lâm Hành mặc dù không có mẹ, mà từ nhỏ đến lớn cũng coi như là được nuông chiều, không có chịu qua đả kích quá lớn, tự nhiên cũng không sản sinh ra nhân cách thứ hai. Đồng thời muốn thức tỉnh nhân cách thứ hai cũng là cần phải đối mặt với trường hợp dưới sự kích thích quá lớn mới có thể dẫn đến, điểm này không phù hợp với trạng thái tinh thần của Lâm Hành trước khi mất đi ý thức. Ngoài ra, về mặt tình cảm mà nói, Lâm Hành cũng không muốn bản thân mình tồn tại căn bệnh song trọng nhân cách, bởi vậy điểm này, Lâm Hành chỉ là đưa nó liệt vào giả thiết, mà không đưa nó vào phạm vi cân nhắc.
Suy tính nửa ngày, Lâm Hành vẫn cứ cảm thấy được loại tình huống thứ nhất phát sinh tính khả thi lớn hơn.
Thế nhưng, nghĩ tới đây, những vấn đề mới liền xuất hiệm.
Thứ một, lần này Lâm Hành vô ý thức hành động, so với lúc trước ở rừng cây nhỏ có giống nhau hay không.
Thứ hai, nếu quả như thật là bị linh hồn phụ thân, như vậy linh hồn này có mục đích gì?
Lâm Hành nhìn sắc trời đỉnh đầu dần dần tối tăm, lâm vào trầm mặc sâu sắc.
Hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.