Chương 39
Vũ Quân
26/02/2013
Luyện thêm tuyệt nghệ, trở lại quê nhà
Đại bàng tung cánh, Đao Sơn giải cứu quần hùng
Thanh Ngân đọc lá thư truyền đời của Vô Trần Tử, nhớ lại cách ra chiêu của Phan Ma Lôi khi đấu với Bảo Ngọc và Thanh Lan khâm phục ông ta vô cùng, biết Phan Ma Lôi đã đạt gần đến cảnh giới võ công của tổ sư phái Thiên Sơn mà Vô Trần Tử đã nói. Thanh Ngân cũng trầm ngâm suy nghĩ chẳng lẽ Vô Trần Tử khi đúc xong Bàn long kiếm lại đến tuyệt động này và chôn thây vào bụng quái vật?
Thanh Ngân đang trầm ngâm, thì Tiểu Hương sẽ bước ra, trách móc:
- Ngân đệ buồn phiền mãi hay sao?
Thanh Ngân kéo nàng ngồi xuống bên mình, xin lỗi:
- Tiểu đệ không ngủ được lại làm cho tỷ tỷ phải thức giấc.
Tiểu Hương thở nhẹ:
- Người có võ công như chúng ta, ngủ một vài giờ cũng đủ lắm rồi, nhưng nếu Ngân đệ cứ buồn phiền mãi thì tỷ tỷ cũng không thể nào vui được.
Thanh Ngân chán nãn:
- Tiểu đệ trở nên đen đúa như thế này, làm sao có thể gặp ai?
Tiểu Hương nhẹ nắm bàn tay Thanh Ngân, hỏi:
- Tỷ tỷ biết sơ là năm xưa Ngân đệ bỏ Mai Sơn trốn đi là vì không muốn học võ, chí chỉ muốn đọc sách, ngâm thơ tiêu dao ngày tháng có phải vậy không?
Thanh Ngân gật đầu, thừa nhận:
- Quả có như vậy.
Tiểu Hương lại hỏi:
- Khi còn nhỏ Ngân đệ có bao giờ nghĩ là lớn lên mình sẽ là một chàng thanh niên dung mạo phi phàm, thiếu nữ nào gặp Ngân đệ cũng phải mê mệt hay không?
Thanh Ngân:
- Dĩ nhiên tiểu đệ không có ý nghĩ như vậy?
Tiểu Hương lại hỏi:
- Ngân đệ có nghĩ tỷ tỷ, và các hiền tỷ muội đã nhất tâm yêu Ngân đệ chỉ vì Ngân đệ đẹp trai?
Thanh Ngân thấy rất khó trả lời câu hỏi của nàng, đành nói:
- Tiểu đệ hẳn cũng không bao giờ chỉ nghĩ như vậy.
Tiểu Hương mỉm cười:
- Thật ra thì Ngân đệ là một thanh niên đẹp trai, nhưng trên thế gian này cũng không biết bao nhiêu người xinh đẹp như Ngân đệ. Trong hàng công tử con quan ở Thăng Long cũng không biết bao nhiêu người như cây ngọc trước gió, nhưng không phải nữ nhân nào gặp họ rồi cũng say mê.
Tiểu Hương trầm buồn:
- Ta gặp Ngân đệ rồi hình bóng của Ngân đệ rung động tim ta, không phải vì Ngân đệ đẹp trai hơn người khác mà qua đôi lời chuyện vãn ta thấy mình mến Ngân đệ, cử chỉ cao thượng của Ngân đệ làm ta vừa giận, vừa phục, những cái đó là nguyên nhân để hình bóng Ngân đệ càng ngày càng sâu đậm trong lòng ta, chứ không phải chỉ là làn da, mặt trắng môi hồng của Ngân đệ.
Và nàng cứng rắn:
- Ngân đệ không có lòng lấy dung mạo của mình làm lẽ sống, từ trước đến giờ cũng không có ý nghĩ sẽ từ dung mạo trời sinh để lập nghiệp, giương danh, tìm hồng nhan tri kỷ, thì vì tai nạn mà thay đổi làn da, nhưng sinh mạng vẫn còn, võ công cũng còn để có thể cứu đời giúp người, thì hà tất để cái buồn phiền đè nặng mãi trong tâm tư của mình? Nếu ai vì sự thay đổi của Ngân đệ mà chẳng dám gần gũi, thì họ là những kẻ chỉ chuộng cái vỏ bề ngoài, có đáng làm cho Ngân đệ phải quan tâm?
Thanh Ngân nghe lời khuyên nhủ của Tiểu Hương cảm thấy mọi u ám trong lòng bay biến. Vâng, đen hay trắng gì thì mình cũng là mình, thì tại sao chỉ vì làn da thay đổi mà phải mặc cảm, buồn lo?
Thanh Ngân cười lớn, thoải mái:
- Tiểu đệ nhờ mấy lời của Hương tỷ mà thấy được ánh sáng trong chỗ tối tăm. Tiểu đệ nghĩ lại mới thấy mấy ngày nay mình thật tầm thường vô cùng. Đen hay trắng thì tiểu đệ vẫn là tiểu đệ.
Thanh Ngân lại cười lớn, sung sướng đã tìm ra chân lý, nhưng tiếng cười của đã làm cho Tiểu Hương khí huyết nhộn nhạo, sắc mặt tái ngắt, rũ xuống và Thanh Ngân vội vàng nâng nàng dậy, hốt hoảng:
- Hương tỷ vì sao vậy?
Tiểu Hương hít mấy hơi, điều hoà chân khí, trách:
- Nếu Ngân đệ cười thêm mấy tiếng nữa, thì tỷ tỷ bị nội thương mất!
Thanh Ngân cau mày:
- Tiểu đệ chỉ cười bình thường, không vận dụng nội lực, sao lại có việc này?
Tiểu Hương:
- Có lẽ nội công của Ngân đệ sau khi dùng viên ngọc cốt đã trở nên vô lượng. Tỷ tỷ đã vào hàng cao thủ nhưng không chịu nổi tiếng cười bình thường của Ngân đệ, thì Ngân đệ phải liệu kẻo có thể vô tình giết người.
Thanh Ngân sau khi dùng viên ngọc cốt, thấy màu đen trên thân thể mình không thay đổi, lấy làm buồn phiền chẳng quan tâm gì đến võ công, tăng tiến ra sao. Bây giờ mới nghĩ lại lúc đụng đầu lên vách đá, thì cả khối đá ở cửa động bể ra rớt xuống, như vậy thì công lực đã thay đổi rất nhiều.
Thanh Ngân tặc lưỡi:
- Hà! Nếu công lực tiến triển đến độ cười lớn một chút cũng gây nguy hiểm cho người khác, thì mới thật là phiền phức. Phiền phức còn gấp trăm ngàn lần màu da đen của tiểu đệ.
Tiểu Hương:
- Nội công đến mức nào cũng vậy khi không có ý phát ra, thì nó không tạo nguy hiểm cho người khác. Phan Ma Lôi có lần nói với tỷ tỷ người nội công càng cao thì càng nội liễm, càng trở về giống như người bình thường. Ngân đệ phải dụng tâm nghiên cứu điều này, chứ không thì phiền phức thật...
Nàng cười:
- Ngày nào cũng nhìn nét mặt đăm chiêu tư lự của Ngân đệ thì phiền phức đã lắm, nhưng Ngân đệ vui cười ít tiếng rồi tỷ tỷ đứt kinh mạch mà chết thì càng phiền phức hơn nhiều!
Thanh Ngân sực nghĩ đến lá thư của Vô Trần Tử, nói:
- Tiểu đệ phải nghiên cứu võ công của phái Thiên Sơn xem có giúp gì mình không?
Thanh Ngân lấy mấy tờ da dê đang cầm ở tay đưa cho Tiểu Hương:
- Tiểu đệ vô tình tìm thấy mấy tờ này trong chuôi kiếm. Thì ra cây kiếm này là Bàn long kiếm, và chủ nó là Vô Trần Tử, chưởng môn đời thứ hai mươi sáu phái Thiên sơn. Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "
Tiểu Hương cầm mấy tờ da dê, chưa đọc nhưng nói:
- Vô trần tử theo truyền thuyết là vị chưởng môn võ công xuất sắc nhất của phái Thiên Sơn, sống đến một trăm hai mươi tuổi, thì nhất định ông ta không phải là người bị quái vật nuốt vào bụng.
Nàng đọc lá thư của Vô Trần Tử rồi nói:
- Người bị quái vật nuốt vào bụng nhất định là chưởng môn Thiên Sơn phái, nhưng không phải là Vô Trần Tử. Tuy nhiên, đây cũng là kỳ duyên của Ngân đệ nhất định có điều bổ ích, hơn nữa Dương Mộ Dung là người giết thân phụ mẫu Kiều Linh hiền muội, nghiên cứu tuyệt học Thiên Sơn cũng là cách giúp cho Kiều Linh muội tử.
Thanh Ngân:
- Để tiểu đệ nghiên cứu xem sao.
Thanh Ngân bắt đầu đọc qua khẩu quyết Càn nguyên nhất khí. Khi đọc được vài hàng thì thấy chân khí của mình theo các dòng chữ mà chuyển động, nên đưa kiếm phổ cho Tiểu Hương:
- Tỷ tỷ nghiên cứu kiếm phổ này, còn tiểu đệ vào thạch động, theo khẩu quyết Càn nguyên nhất khí mà luyện tập xem sao.
Tiểu Hương đón lấy kiếm phổ, đọc khẩu quyết Bàn long kiếm pháp còn Thanh Ngân thì vào thạch động, ngồi tham vấn Càn nguyên nhất khí.
Lạc long công trong người Thanh Ngân bây giờ đã là một tổng hợp của Kim cương và Bát nhã chí cương chí nhu của Phật môn, chí âm của Thái âm và bây giờ tiếp tục dung hóa thêm những điểm thượng thừa của Càn nguyên nhất khí. Càn nguyên nhất khí, theo lời của Vô Trần Tử, người đã có sáu mươi năm công lực cũng phải tốn mười năm mới hoàn thành, nhưng với Thanh Ngân, thì chiếu theo khẩu quyết đọc đến đâu, chân khí trong người cứ theo tâm ý mà chu lưu đến đó. Lạc long công không khác gì một giòng nước lớn, tiếp thu thêm những giòng nước nhỏ để tăng thêm lưu lượng của mình.
Hơn một ngày Thanh Ngân đã luyện đến giòng cuối cùng của Càn nguyên nhất khí, xả công đứng lên, thì thấy Tiểu Hương đang âu yếm đứng nhìn. Thanh Ngân thấy trong người chân khí càng đầy rẫy, nắm tay nàng dắt ra ngoài động nói:
- Để tiểu đệ xem nội công của mình ra sao?
Thanh Ngân vận nội lực vào song chưởng đưa ra, kình lực bao trùm bốn mặt, một tảng đá to bằng mặt bàn, dưới chưởng lực vỡ ra như cám. Thanh Ngân thấy kình lực mình phát ra như vậy cau mày:
- Nội lực của tiểu đệ tăng tiến rất nhiều so với trước, chưởng kình phát ra càng dữ dội, vẫn chưa đạt đến mức không có hình tích!
Tiểu Hương:
- Nội lực của Ngân đệ đã đạt đến cảnh giới tối cao, nhưng hẳn có bí quyết nào đó mà Ngân đệ không biết được. Ngân đệ nghiên cứu lại tất cả những môn nội công mà mình đã học qua thử xem sao?
Thanh Ngân lắc đầu:
- Tiểu đệ nghĩ chỉ phí công vô ích, chi bằng để thì giờ vui thích với tỷ tỷ!
Cùng với tiếng nói, ôm lấy nàng, nhấc lên hai cánh tay cúi
xuống hôn lấy hôn để. Tiểu Hương cười khanh khách, vít chặt cổ người yêu, và khi nàng cắn nhẹ lên má, thì bật lên tiếng la hoảng, vì nội lực trong người Thanh Ngân đã phản kích làm hai hàm răng nàng như muốn gãy ra.
Thanh Ngân nhìn miệng nàng ứa máu cũng phải sửng sờ.
Tiểu Hương lau máu miệng nói:
- Bằng mọi cách Ngân đệ phải kiểm soát công lực của mình, nếu không nguy hiểm vô cùng.
Thanh Ngân khổ sở:
- Nếu tiểu đệ không làm được, thì ...
Tiểu Hương khuyến khích:
- Ngân đệ nhất định làm được! Hãy cố gắng trước đã.
Thanh Ngân quan sát miệng Tiểu Hương, thấy máu ứa ra chân răng, thở dài:
- Tiểu đệ đã làm hại tỷ tỷ như thế này. Tiểu đệ nhất quyết phải kiểm soát công lực của mình cho bằng được.
Thanh Ngân để Tiểu Hương xuống:
- Tỷ tỷ bảo trọng, tiểu đệ bắt đầu ngay bây giờ.
Thanh Ngân vào Thạch động ôn lại bí quyết tất cả những môn nội công mà mình học. Đầu suy nghĩ đến môn nội công nào, thì chân khí theo đó mà chu lưu, Thanh Ngân lần lần khám phá những sự khác biệt của từng môn, rồi nhận thấy Lạc long công đã bao hàm tất cả các yếu quyết của Phật gia, đạo gia, liền thu liễm tinh thần chú tâm nhớ lại tất cả các đồ hình và khẩu quyết trong các vách đá mà Thiên hư tử vẽ, tuần tự hướng dẫn chân khí của mình, qua mỗi giai đoạn lại dụng tâm kiểm soát chân khí, như ở tầng thứ nhất, chân khí phát ra mười đầu ngón tay, thì ở tầng này, khi chân khí đến đầu ngón tay Thanh Ngân lại thu vào đan điền. Những khi khó khăn lại đem những lời chỉ dạy của Triệu Cung về cách sử dụng chân lực ra áp dụng. Mấy ngày đêm liên tiếp Thanh Ngân thuần túy luyện Lạc long công, thu liễm chân khí vào đan điền, chân khí trong người như sông như bể gom lại thành một điểm, từ âm dương mà phát ra vô cùng, từ vô cùng mà thâu lại thành một điểm.
Trong khi tái luyện lại Lạc long công, Thanh Ngân hiểu rõ Lạc long công và địa long hoàn không có khả năng trừ độc mà nó có khả năng dung hoá tất cả mọi công phu khác, thì nó cũng có khả năng biến mọi chất độc thích ứng với cơ thể. Khi rớt xuống vực Thanh Ngân đã ngâm phải hắc thủy độc hại, và sau đó bị nhiễm làn mù độc của quái vật, thì tất cả những chất độc đã thu nhiễm vào người, tính độc bị giải trừ, nhưng màu đen thì ăn sâu vào da thịt như bị nhuộm. Tuy nhiên thời gian cũng sẽ phai nhạt từ từ.
Khi Thanh Ngân đứng lên, thì bắt gặp cặp mắt của Tiểu Hương chăm chú nhìn mình chan chứa thương yêu, mừng rỡ.
Thanh Ngân mỉm cười:
- Nhờ sự khuyến khích của tỷ tỷ mà tiểu đệ có thể thành công.
Tiểu Hương:
- Mấy ngày nay tỷ tỷ biết Ngân đệ thành công, những ngày đầu chân khí ngưng tụ quanh mình cả mấy thước, rồi thấp dần và cuối cùng...
Nàng mỉm cười:
- Chỉ là một hắc quái ngồi tham thiền nhập định..
Thanh Ngân cười lớn:
- Tỷ tỷ dám gọi tiểu đệ là hắc quái thì tiểu đệ phải ăn thịt tỷ tỷ.
Tiểu Hương vụt chạy ra ngoài động, Thanh Ngân hơi nhích chân đã nắm lấy tay nàng. Mấy ngày đã đói, Thanh Ngân bồng nàng phi lên đầu núi hái mấy trái bàn đào đỡ dạ, và hỏi Tiểu Hương:
- Tỷ tỷ đã luyện kiếm pháp như thế nào?
Tiểu Hương cúi đầu:
- Mấy ngày nay tỷ tỷ chỉ nhìn Ngân đệ nên chẳng nghiên cứu gì cả.
Thanh Ngân:
- Càn nguyên nhất khí là một trong những môn khí công uy lực khôn cùng hay là Hương tỷ luyện môn nội công này rồi mới nghiên cứu về Bàn long kiếm pháp.
Tiểu Hương:
- Luyện nội công tốn nhiều thời gian vô cùng. Tỷ tỷ nghĩ đã đến lúc chúng ta phải rời khỏi nơi đây, kẻo các tỷ muội có điều gì bất trắc thì ăn năn không kịp.
Thanh Ngân không còn cảm thấy tự ti vì màu da đen đúa của mình, nên liền gật đầu, nhưng nghĩ đến cây Bàn long kiếm, thì nói:
- Chúng ta có thể đi ngay, nhưng để tiểu đệ làm một vỏ kiếm, đem Bàn long kiếm theo cho thuận tiện.
Tiểu Hương lắc đầu:
- Bàn long kiếm là vật trấn sơn của Thiên Sơn, chúng ta lấy theo chỉ gây nên những giành giựt tranh chấp, có thể làm nhiều người mất mạng mà thôi. Theo ý tỷ tỷ, thì Dương Mộ Dung là người thù của Kiều Linh hiền muội, nên chúng ta phải nghiên cứu những tinh túy của kiếm pháp này mai sau đối phó với Thiên Sơn mà cũng không nên học kiếm pháp của họ để xử dụng.
Thanh Ngân:
- Vậy để tiểu đệ học kiếm pháp này cho thuộc rồi bỏ lại trong cán kiếm Bàn long lưu lại nơi đây.
Tiểu Hương:
- Cây kiếm thì chúng ta không mang theo, nhưng mấy tấm da dê thì ai biết đâu mà trả lại làm gì?
Thanh Ngân thấy nàng hữu lý nhưng nghĩ lại tâm huyết của Vô Trần Tử nói:
- Vô Trần Tử tiền bối đã dụng công như vậy, chúng ta cứ trả vào cán kiếm để dành cho kẻ hữu duyên.
Tiểu Hương thấy Thanh Ngân đôn hậu như vậy, cũng chiều ý nói:
- Vậy thì cứ thế mà làm.
Họ đưa nhau về thạch động, thì Thanh Ngân nói với Tiểu Hương:
- Chúng ta trễ vài ngày cũng không đến nỗi nào. Tỷ tỷ nghiên cứu Càn nguyên nhất khí và tiểu đệ nghiên cứu kiếm pháp. Lạc long thần công của tiểu đệ có thể hỗ trợ cho tỷ tỷ hoàn thành công phu trong thời gian ngắn. Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "
Tiểu Hương nghe nói vội nghiên cứu, học thuộc khí công, còn Thanh Ngân trong khi chờ Tiểu Hương học thuộc yếu quyết Càn nguyên, thì nghiên cứu Bàn long kiếm pháp. Qua yếu quyết và các đồ hình của kiếm pháp này, Thanh Ngân thấy kiếm chiêu cao diệu khôn cùng, mà hình như có tính khắc chế với kiếm pháp mà Thanh Lan học trong bí động khi rớt xuống vực sâu ở vùng Thập Vạn Đại Sơn, lấy làn kỳ lạ. Từ sự kỳ lạ đó Thanh Ngân thấy mỗi thứ kiếm pháp dù cao diệu bao nhiêu đều những sơ hở của nó, từ những chỗ sơ hở đó mà kẻ thù có thể công kích hay dùng chiêu phá lại. Thanh Ngân lấy cây kiếm đánh ra từng chiêu của Bàn long kiếm pháp và Kiếm pháp của Thanh Lan rồi từ cả hai mà mà đúc kết lại phát sinh ra một thứ kiếm pháp hoàn hảo hơn, nhưng rồi Thanh Ngân cũng nhận ra những khuyết điểm của nó, suy nghĩ rất lâu mới thấy rằng một cao thủ công lực cực cao, ra tay thật nhanh chỉ cần nhìn những chỗ sơ hở trong kiếm pháp đối phương mà tấn công vào chỗ sơ hở đó, không cần phải múa may, xử dụng chiêu thức của mình để phá chiêu thức đối phương. Thanh Ngân thức ngộ được điểm này, cười lớn:
- Thế là ta đã biết thế nào là vô chiêu thắng hữu chiêu.
Nghe hắn la như vậy, Tiểu Hương chạy ra, thì Thanh Ngân nói những điểm thức ngộ của mình cho nàng. Nhưng nàng thấy muốn đạt được trình độ như Thanh Ngân không phải là dễ, nên yêu cầu Thanh Ngân sẽ truyền thụ kiếm pháp sáng chế cho nàng, Thanh Lan và Kiều Linh, Kiều Loan.
Sau khi thức ngộ được tuyệt học cả về nội công lẫn kiếm pháp, Thanh Ngân bắt đầu giúp Tiểu Hương viên mãn môn khí công Càn nguyên nhất khí. Sau khi hoàn tất công lực của nàng tăng rất nhiều, so với Thanh Lan và Bảo Ngọc cũng không ai kém ai. Họ không còn gì luyến tiếc nơi đây. Thanh Ngân cắm cây kiếm Bàn Long vào vách đá, rồi nắm tay nàng như hai con chim tung mình xuống núi.
Cả hai đều nội lực tăng tiến hơn xưa, nhưng không cắm đầu cắm cổ chạy mãi không ăn uống, ngơi nghỉ như khi thi khinh công với Phan Ma Lôi, gặp những cảnh đẹp họ dừng chân ngắm nhìn, hay sau khi ăn uống Thanh Ngân truyền cho Tiểu Hương ít chiêu kiếm pháp, họ tránh đi vào bản làng thôn xóm nên không có gì cản trở hành trình, nhưng mãi đến mười ngày sau họ mới trở về đến địa phận Lang Cung sơn và Tiểu Hương đề nghị họ dừng chân ở Bách Hoa động một đêm.
Trở về nơi chốn cũ, Thanh Ngân bèn phi thân xuống nơi Lang Cung Thần kiếm ẩn cư để thăm ông ta. Thanh Ngân đến nơi thì thấy đại bàng đậu ủ rũ trước cửa động. Thấy Thanh Ngân đại bàng quạt cánh bay cao, chúc đầu xuống tấn công, Thanh Ngân la lớn, nó mới nhận ra và đáp xuống gáy lên mấy tiếng reo mừng. Thanh Ngân an ủi vỗ về đại bàng rồi vào trong động thì thấy Lang Cung thần kiếm đã viên tịch. Trên cửa động ông ta dặn dò lấp cửa động cho ông, và phái Lang Cung sau này có gặp hiểm nguy, nên vì ông ta mà chiếu cố dùm cho. Thanh Ngân sa lệ vái lạy người nghĩa huynh của mình, nhờ đại bàng lên Bách hoa động rước Tiểu Hương kẻo nàng phải chờ đợi lâu.
Khi Tiểu Hương xuống, Thanh Ngân thuật sơ cho nàng nghe cuộc đời của Lang Cung Thần Kiếm, hai người cùng làm lễ với ông ta lần nữa rồi lấp cửa động. Trở về nơi chốn cũ tình xưa, nhưng trước cái chết của Lang Cung Thần Kiếm họ cảm thấy đau buồn và ưu tư cho cuộc đời xét ra cho cùng rồi cũng chỉ đi vào cõi hư vô. Cái chết của Lang Cung Thần Kiếm cũng đã cho họ biết khi đại bàng bay về không đi tìm Thanh Lan mà đi tìm Lang Cung Thần Kiếm để tìm cách cứu họ, nhưng chẳng may ông đã rũ sạch nợ trần.
Thanh Ngân ở trước mộ Lang Cung Thần Kiếm ba ngày, rồi bàn cùng Tiểu Hương đi tìm Thanh Lan và mọi người. Theo ý Tiểu Hương, có thể họ về Mai Sơn chờ đợi, và cũng có thể xuống miền Nam cứu người. Nàng cho rằng võ công Thanh Ngân đã tiến bộ phi thường, và việc nàng mất tích có thể người Phan Ma Lôi cũng chưa biết. Họ nên nhân dịp này xuống Đao Sơn cứu hết những người bị giam giữ ra, rồi sau đó sẽ nhắn tin hay đi tìm bọn Thanh Lan, Bảo Ngọc sau.
Thanh Ngân thấy đó là diệu kế. Sau khi bái lạy mộ huyệt Lang Cung thần kiếm lần cuối, họ lên lưng đại bàng bay xuống Đao Sơn, một trong ngọn núi cao trong dãy Hoành Sơn. Tiểu Hương rành hết địa thế, vì thế khi đại bàng đáp xuống đỉnh ngọn núi, thì họ từ trên phi xuống, khi gần đến nơi gặp người canh gác, thấy Tiểu Hương xuất hiện chúng lại cung kính làm lễ. Đã bàn tính trước khi bọn canh tù vẫn còn xem Tiểu Hương là thượng cấp, Thanh Ngân không cần phải ra tay, mà để chúng đón rước và trong trại. Họ thong thả đi vào trung tâm trại với những tiếng cung nghinh của thuộc hạ.
Người cầm đầu trại tù là Truy phong Trần Chấn, một trong những đệ tử của Phan Ma Lôi, trạc độ năm mươi. Nhìn cặp mắt lấp loáng tinh quang và bước chân của hắn Thanh Ngân biết võ công của hắn cũng không kém Thanh Lan và Bảo Ngọc. Dưới tay hắn là mấy chục tên võ công đều thuộc hàng thượng thừa, như Diễn Châu ngũ quái, Bố Chính đầu đà, Ma Linh thập qủy.. cùng xưng danh và lạy mừng Tiểu Hương tên nào tên nấy thái dương lồ lộ, chân đi không vấy bụi.
Trần Chấn tuy tuổi tác đã lớn, nhưng rất cung kính với sư mẫu.
Tuy nhiên, khi Tiểu Hương bảo hắn hướng dẫn và mở cửa các đá cho nàng vào thanh tra, thì hắn lộ vẻ chần chừ, nói:
- Cách đây mấy hôm, sư phụ có phi vũ truyền tin căn dặn đệ tử phải tăng cường canh phòng, Tiêu Dao Đảo có thể thừa cơ sư phụ lên Quảng Nguyên tìm kiếm kho tàng Nùng Trí Cao mà tấn công cứu tù. Mấy hôm nay, đệ tử đã xiềng xích chúng thêm nhiều bận, cho chúng ra ngoài cũng ít hơn, vì thế trong các hầm đá giam người bây giờ hôi thúi vô cùng. Sợ làm dơ bẩn tấm thân ngàn vàng của sư mẫu.
Tiểu Hương chặt lưỡi:
- Ta cũng vì thừa lệnh Thần Tướng mà trở về đây, nhưng nếu ngươi đã cẩn thận như vậy, thì ta trở lên Quảng Nguyên gặp Thần Tướng nói lại là ngươi đã có đề phòng.
Nàng làm bộ như sực nhớ ra:
- Thần Tướng chỉ thị ta gặp bọn Kỳ Tửu, Thi Kiếm, Chưởng môn phái Thanh Linh, Lạc Sơn.. trưởng lão Đại Lịch cung thuyết phục họ qui thuận để tăng thêm uy thế và chính nghĩa cho chúng ta trước đại hội Tam Đảo. Ngươi làm cho ta một bàn rượu thịt để ta gặp họ.
Trần Chấn hỏi:
- Sư mẫu muốn gặp họ trong đại sảnh hay nơi giam giữ. Vì sư phụ vẫn còn có lòng muốn thu phục họ, nên nơi giam giữ những người này là khu Tiểu trúc viên, họ chỉ bị điểm thất âm tuyệt mạch, và chung quanh là trúc trận của Công chúa, nếu không có người hướng dẫn không thể nào thoát được mà thôi.
Tiểu Hương làm bộ suy nghĩ:
- Vậy thì cứ đưa ta đến Tiểu Trúc Viên gặp họ. Ngươi và một hai tay cao thủ đi theo ta. Chỉ có Hắc toàn phong thiếu hiệp bên cạnh ta cũng không được an tâm.
Trần Chấn gật đầu vâng dạ, ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị rượu thịt đem lên, rồi đưa mắt ra lệnh cho Diễn Châu ngũ quái theo mình hướng dẫn Tiểu Hương về Tiểu trúc viên. Thanh Ngân đón vai hầu cận Tiểu Hương, một kẻ vô danh tiểu tốt nên lẽo đẽo theo sau.
Tiểu Hương truyền âm vào tai:
- Khi vào trúc trận Ngân đệ ghi nhớ đường đi lối bước và vào trong phải nhanh tay điểm huyệt hết bọn chúng. Tỷ tỷ có cách sẽ thả hết tù nhân ra mà không đến nỗi phải mang sát nghiệp quá nặng.
Tuy dặn dò Thanh Ngân như vậy, nhưng khi đến trước trận thì Tiểu Hương than thở:
- Tú Anh tài giỏi phi thường, đáng tiếc là ta không có thì giờ để tìm hiểu về trận pháp. Một vùng tre trúc lơ thơ thế kia mà có hiệu dụng phi thường. Cửa nào sinh, tử ta cũng không hiểu được.
Trần Chấn mau miệng giảng giải:
- Khu trúc trận này tiểu sư muội nói cho đệ tử biết gồm tám cửa, chiếu theo tám phương, vào là cửa sinh từ hướng Đông, ra ở cửa Hưu hướng Tây Nam, vào cứ tám bước rẽ sang phải một bước, ra cứ tám bước rẽ sang trái một bước. Đệ tử cũng chỉ hiểu chừng đó.
Thanh Ngân nhìn trận tiểu trúc biết cũng phỏng theo Bát trận đồ của Gia Cát Khổng Minh, chiếu theo hình rắn núi Thường Sơn mà chế ra, rất quen thuộc với mình.
Khi vừa qua khỏi vùng trúc trận, bọn Trần Chấn bước hàng ngang sau lưng Tiểu Hương, Thanh Ngân ra tay điểm hết huyệt đạo bọn chúng. Bị điểm huyệt nhưng chúng không ngờ, mồm há hốc không tin Tiểu Hương đem người ra tay ám toán, và trên đời này có kẻ ra tay mau lẹ chúng không kịp phản ứng như vậy. Trần Chấn tức giận trợn rách mí mắt.
Tiểu Hương nhìn Trần Chấn trầm buồn:
- Trong các đệ tử của Phan Ma Lôi, ngươi trung hậu hơn hết nhưng cũng vì sự tuyệt đối trung thành của ngươi mà ngươi đã hành hạ bao nhiêu anh hùng hiệp khách trong bao lâu nay, giết người vô số. Ta cũng không hơn gì ngươi, tay nhuộm đầy máu tanh. Ta mới biết gần đây Phan Ma Lôi chính là kẻ đã giết hại cha mẹ ta. Ta phải trả thù. Ta không muốn ngươi bị phế võ công mà vẫn hồ đồ nên nói cho ngươi biết.
Nàng dứt tiếng, bàn tay vung lên phế bỏ võ công Trần Chấn và bọn Diễn Châu ngũ quái. Bọn chúng tức giận, đau buồn thân hình run rẩy, nhưng đã bị điểm huyệt nên không la hét, hay nói năng gì được.
Thanh Ngân nhìn địa thế khu tiểu trúc thấy nhà cửa lợp tranh, vách trúc trông rất đẹp mắt. Chư vị anh hùng đang đứng trên các bậc thềm nhìn ra, có hai người đang ngồi đánh cờ, hình như diễn biến xảy ra không làm họ quan tâm. Người đứng hầu sau lưng một ông già to lớn là Phạm Minh, còn người đứng hầu sau lưng Lý Trường Phong là Lý Đại. Tiểu Hương hai tay nắm Trần Chấn và một tên Diễn Châu ngũ quái, Thanh Ngân hai tay cặp nách hai tên theo nàng dấu vào một căn nhà. Dấu chúng xong, Tiểu Hương nói sơ cách giải Thất âm tuyệt mạch của Phan Ma Lôi dặn Thanh Ngân mời những người quen biết ra ngồi với nàng một chiếc bàn đá lớn giữa sân chờ bọn mang rượu thịt đến rồi điểm huyệt chúng ngay, kẻo chúng phóng tín hiệu thì phải trải qua một trường quyết đấu, dù võ công cao nhưng trước cả hàng trăm cao thủ bất kể mạng sống, thì phải khó nhọc vô cùng.
Thanh Ngân chỉ biết Phạm Minh và Kỳ Tửu nên đến bên họ:
- Điệt nhi tham kiến Phạm thúc và nhị vị lão tiền bối.
Kỳ Tửu và Lý Trường Phong không động dung, nhưng Phạm Minh giật mình:
- Ngươi?
Biết mình da dẻ đen đúa, to lớn hơn xưa, râu ria đã mọc đầy, ông không thể nào nhận diện được, nên nói:
- Tiểu điệt là Thanh Ngân đến cứu Phạm thúc và chư vị tiền bối. Tiểu điệt giải khai thất âm tuyệt mạch cho thúc thúc và Đinh lão gia, Lý lão gia, nhưng còn người bọn chúng sẽ lên đây nên xin thúc thúc ra ngồi vào bàn với Hương tỷ, chúng ta điểm huyệt hết chúng nó rồi lo đi cứu hết anh hùng võ lâm đang bị giam giữ.
Thanh Ngân ra tay giải khai huyệt đạo cho Phạm Minh, Kỳ Tửu và Thi Kiếm và Lý Đại, thì bọn người mang rượu thịt cũng đến nơi, thấy Phạm Minh không dễ tin mình, mà để việc bất ngờ xảy ra thì khó khăn, Thanh Ngân lướt tới bọn mang rượu thịt ra tay điểm hết huyệt đạo bọn chúng, thân pháp thấy như chậm, mà nhanh không thể tưởng, một cái lướt mình cất tay của Thanh Ngân, cả bốn tên đều ngã nhào, và Thanh Ngân còn chợp lấy hai bầu rượu lớn mang trở lại chỗ Kỳ Tửu:
- Đinh tiền bối dùng ít hớp rượu rồi thoát khỏi nơi đây!
Thanh Ngân tung mình theo Tiểu Hương, giải huyệt cho tất cả số cao thủ hữu hạng được Phan Ma Lôi đặc biệt giam ở trong khu tiểu trúc.
Tất cả được giải huyệt, Tiểu Hương cao giọng:
- Tiểu nữ là Thân Tiểu Hương, ái nữ của Ma Ảnh Thân Phi và Lê hiền đệ, đảo chủ Tiêu Dao Đảo đến đây để cứu chư vị ra khỏi nơi sanh cầm của Phan Ma Lôi. Bị điểm huyệt lâu ngày bây giờ chư vị vận công điều hoà kinh mạch để phục hồi công lực rồi hai giờ sau chúng ta cùng xông ra cứu tất cả anh hùng, đệ tử chư vị đang bị giam trong các gian hầm đá. Trong lúc bất ngờ, tiểu nữ biết chư vị có nhiều phân vân, nhưng được giải huyệt và phục hồi công lực đã là chứng minh, chúng tôi không làm hại chư vị. Vậy chư vị nên tranh thủ thời gian.
Lý Trường Phong từ khi Thanh Ngân và Tiểu Hương xuất hiện như không mảy may quan tâm, nhưng bây giờ liền lên tiếng:
- Chúng ta bị khống chế công lực, nếu một kẻ tầm thường cũng có thể hại mình được. Có âm mưu gì đi nữa ai lại giải khai huyệt đạo, phục hồi công lực cho mình làm gì?
Ông nói xong, ngồi xuống vận công điều tức. Kỳ Tửu, Phạm Minh, Lý Đại, rồi hơn mười người nữa trong khu tiểu trúc lần lượt ngồi xuống vận công.
Trong lúc họ điều hoà kinh mạch, Thanh Ngân kéo Tiểu Hương ra bàn đá, ăn thịt và uống rượu. Đã khá lâu họ chỉ ăn bàn đào, điểu thú nướng sơ sài, chưa biết hương vị rượu thịt là gì.
Hai giờ sau, Tiểu Hương đưa lệnh bài của Trần Chấn cho Thanh Ngân:
- Ngân đệ cầm lệnh bài này khi ra khỏi trúc trận, thì xuống trước ra lệnh cho bọn canh gác các hầm đá mở các cửa ra, điểm huyệt hết bọn chúng lấy chìa khóa, tỷ tỷ và các vị anh hùng sẽ đến sau. Như vậy chúng ta sẽ vừa có người cự địch, vừa có người cứu người. Chia bớt sát nghiệp cho mình.
Thanh Ngân nheo mắt:
- Xin tuân lệnh nữ Gia Cát.
Đưa quần hùng ra khỏi trúc trận, Thanh Ngân vượt đi trước, xuống đến nơi giam người đưa lệnh bài của Trần Chấn, ra lệnh bọn canh gác mở cửa, chúng chẳng dám một lời hỏi han. Các cửa hầm vừa mở, Thanh Ngân biến mất, và tất cả bọn chúng đều bị điểm huyệt như trời trồng. Tiểu Hương và chúng anh hùng xuống đến nơi, thì Thanh Ngân, Tiểu Hương, Kỳ Tửu, Thi Kiếm, Thanh Linh tử, đứng trước các cửa hầm chuẩn bị đối phó, còn Phạm Minh và những người khác thì vào trong hầm đá thả người.
Trần Chấn và Diễn Châu ngũ quái không còn, Bố Chính đầu đà, Ma Linh thập qủy... thấy có biến vội thắp đèn đuốc sáng choang, dẫn người tràn tới. Nhưng gặp Tiểu Hương chúng trở nên hồ đồ. Bố Chính đầu đà cúi đầu:
- Xin phu nhân cho thuộc hạ biết việc gì xảy ra?
Tiểu Hương:
- Trại này từ nay bị giải tán. Nhà ngươi dẫn hết tất cả những người ở đây về tổng đàn phục lệnh. Ma Linh thập kiệt lưu lại đây cho ta điều động.
Bố Chính đầu đà tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng, nhưng Tiểu Hương với hắn bây giờ vẫn là Tam phu nhân, người có thể thay mặt Phan Ma Lôi ra lệnh cho thuộc hạ, nên chẳng dám nói thêm nửa lời, khom mình:
- Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Nhưng hắn chưa kịp khoát tay cho thuộc hạ ra đi, thì Ma Linh nhất qủy Nguyễn Thông cười nhẹ:
- Thuộc hạ có vài việc không hiểu xin phu nhân chỉ giáo. Nếu Thần Tướng ra lệnh giải tán trại tù này, thì có thể phi vũ truyền thư cho Trần tổng quản, đâu cần phải có phu nhân đích thân giáng lâm và đích thân thả tù? Trần tổng quản và Diễn Châu ngũ ca hiện giờ ở đâu không thấy mặt ở đây? Nếu không có Trần tổng quản thì chúng tôi không thể nào tuân lệnh.
Tiểu Hương nổi giận:
- Ngươi dám bắt bẻ ta?
Nàng chớp động thân ảnh, tát Ma Linh nhất qủy hai cái tát như trời giáng, rồi trở về chỗ cũ:
- Tội vô lễ của ngươi có thể lăng trì, nhưng xét ngươi cũng vì quan tâm đến Đà Y Giáo mà nên nỗi, nên ta tạm thời tha cho. Khi trở về tổng đàn sẽ chiếu hình pháp mà luận tội.
Bọn Bố Chính đầu đà và cao thủ canh giữ trại tù, nghe Ma Linh nhất qủy nói hữu lý vô cùng, nhưng chúng thấy tuân lệnh Tiểu Hương dù có việc gì xảy ra đi nữa, Phan Ma Lôi cũng không trách chúng được. Ngược lại, thì hậu quả khôn lường, nên bọn chúng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng qùy gối:
- Thuộc hạ xin thừa lệnh phu nhân.
Bố Chính đầu đà vẫy tay, bọn thuộc hạ ùa về trại vội vàng thu tóm hành trang rồi phi thân chạy đi.
Bọn áo đen đi rồi, Tiểu Hương nhìn Ma Linh thập qủy:
- Các ngươi là những tay cùng hung cực ác, ta lưu lại đây để trừ hại cho giang hồ.
Nàng đưa mắt ra hiệu cho Thanh Ngân. Bọn thập qủy biết nguy chưa kịp chuẩn bị ứng phó, thì Tiểu Hương và Thanh Ngân đã ra tay phá bỏ công lực của chúng. Thân thủ của mau lẹ của Tiểu Hương làm quần hùng trố mắt, thì những người như Thi Kiếm, Kỳ Tửu càng không tin ở mắt mình trước một Thanh Ngân bước tới bước lui nhẹ nhàng, hai bàn tay đưa lên như đuổi ruồi, nhưng bảy tên thập qủy võ công thuộc hàng cao thủ thượng thừa, bị phá bỏ công lực trong nháy mắt.
Kỳ Tửu cười ha hả:
- Võ công của Lê thiếu hiệp nếu không chính mắt mình trong thấy, thì nghe ai nói lại lão phu cũng không thể nào tin nổi. Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "
Thanh Ngân nắm tay Tiểu Hương bước lại phía ông bái tạ:
- Đinh lão gia quá khen tiểu điệt mà thôi. Chư vị anh hùng đã được tự do, nhưng lực lượng của Phan Ma Lôi rất lớn, cao thủ như núi, tiểu điệt và Hương tỷ mong Đinh lão gia chủ trì việc đưa mọi người rời khỏi Đao Sơn.
Kỳ Tửu nói lớn:
- Lão phu bị giam cả mấy năm nay, việc trên giang hồ không hiểu gì cả. Xin thiếu hiệp và phu nhân sai khiến, lão phu nhất nhất vâng lời.
Thanh Ngân biết ông không biết mình là ai, chẳng biết nói sao, thì bọn Lê Trường Hải, Vũ Thúc Linh, Mạc Diệp mới được thả ra chạy lại bên sư phụ. Lúc ở Mai Sơn Thanh Ngân thường đi chơi với Mạc Diệp nên cúi chào:
- Mạc thúc bị cầm giữ lâu ngày gân cốt có bị ảnh hưởng gì không?
Mạc Diệp thấy Thanh Ngân to lớn, râu ria lưa thưa, đen như cột nhà cháy, và nghe sư phụ kính trọng như vậy lại gọi mình là thúc thúc, lấy làm ngạc nhiên, mắt mở to, miệng há hốc chẳng nói nên lời. Thanh Ngân mỉm cười rồi nhái giọng Mạc Diệp:
- Ngươi không chịu học võ, thích đọc sách ngâm thơ, vậy cây cầu này theo ngươi nên đặt tên là gì cho văn nhã?
Rồi cũng nhái giọng mình lúc nhỏ:
- Chỗ này trống trải, trên cao nhìn xuống thấy mặt trường giang, những đêm trăng sáng ra ngồi đây có thể ngắm trăng trên trời, nhìn trăng đáy nước nên đặt là Vọng nguyệt kiều.
Mạc Diệp la lớn:
- Ngươi là Thanh Ngưu con trai Thiên thủ đại ca?
Thanh Ngân:
- Chỉ có tiểu điệt mới biết việc giữa tiểu điệt và Mạc thúc.
Mạc Diệp nhảy tới ôm chần lấy, nghẹn ngào:
- Xa ngươi đã gần bốn năm, ngươi thay đổi ta cũng không nhận ra được một chút gì!
Và Mạc Diệp nắm hai vai, nhìn chăm chú:
- Trước đây ngươi trắng trẻo, sao lại đen thui như thế này?
Thanh Ngân thở nhẹ:
- Tiểu điệt bị sa xuống vực hắc thủy nên màu da thay đổi, không còn ai nhận ra mình.
Mạc Diệp:
- Thì ra như vậy! Nhưng ngươi đen đúa ta lại càng thấy ngươi đẹp trai hơn nhiều. Có như vậy ngươi mới giống một dị nhân quái khách, chứ không phải là một tên thư sinh mặt trắng.
Và Mạc Diệp mừng rỡ nói với Kỳ Tửu và Lý Trường Phong:
- Sư phụ và sư thúc biết không, đây là Thanh Ngân con trai của Tạo Kim Thiên Thủ đại ca.
Bấy giờ Kỳ Tửu mới không dấu sự mừng rỡ, vuốt râu cảm khái:
- Nếu thiếu hiệp là Ngân nhi, thì thật là phước lớn cho Mai Sơn và võ lâm.
Phạm Minh đi thả hết người trong các gian hầm đá trở ra, từ xa đã nghe phần nào, tiến nhanh lại:
- Lê đảo chủ thật là Ngân nhi hay sao?
Thanh Ngân cung kính:
- Điệt nhi đâu dám dối gạt Phạm thúc.
Thần Quyền cảm khái:
- Ta sớm biết ngươi theo văn hay võ đều trở nên một người xuất chúng, nhưng không ngờ ngươi rời Mai Sơn mấy năm mà thành tựu như vậy, thật là phước đức của Lê đại ca.
Ông ta nhìn Tiểu Hương:
- Thân tiểu thơ là..
Thanh Ngân kéo nàng lại giới thiệu:
- Hương tỷ là nghĩa tỷ của tiểu điệt. Nhờ Hương tỷ mà có thể cứu chư vị anh hùng ở đây không tốn giọt máu.
Một đệ tử của phái Thanh Linh buột miệng hỏi:
- Sao Thân cô nương được bọn hắc y cung kính và gọi bằng phu nhân?
Thanh Ngân không một chút ngần ngại, trả lời:
- Hương tỷ trước đây là tam phu nhân của Phan Ma Lôi, nhưng sau khi gặp tại hạ, biết Ma Lôi là người đã giết thân phụ mẫu của mình là Ma Ảnh Thân Phi lão tiền bối, nên đã trở về với chúng ta. Nhờ Hương tỷ mà cách đây một tháng đã giải thoát được Phạm bá mẫu, Đàn Chưởng lão tiền bối cùng anh hùng tại phân đàn Tây Bắc của Phan Ma Lôi. Hôm nay, cũng nhờ Hương tỷ mà giải thoát chư vị anh hùng không phải tốn một giọt máu.
Phạm Minh đâu biết Tiểu Hương đã là một trong những hồng nhan tri kỷ sống chết với Thanh Ngân. Thấy họ quá thân trong lòng khó chịu. Muốn hỏi mà không tiện. Nghe Thanh Ngân đáp, thì Tiểu Hương đã giải thoát vợ con và sư thúc mình. Hôm nay lại cứu thêm sư huynh đệ mình và mọi người. Ông cũng nghĩ Tiểu Hương đã lớn mà Thanh Ngân chưa đầy hai mươi tuổi thì hẳn chẳng có điều gì mờ ám giữa họ. Bạn của con rể tương lai của ông thì cũng như con em của ông, nên lớn tiếng ca tụng:
- Phu nhân bỏ ám đầu minh thật là phước của võ lâm. Mai Sơn từ đây lúc nào cũng nhớ đến ơn đức của phu nhân.
Tiểu Hương chẳng thích nghe tiếng phu nhân chút nào, nhưng phải khiêm nhượng:
- Qúy vị hôm nay được giải thoát, đều do công khó của Ngân đệ. Thân Tiểu Hương này cũng nhờ Ngân đệ mà được thơm lây.
Thanh Ngân thấy Nùng Trí Minh, Nùng Trí Dũng, Đinh Nhất Hạc và Đoàn Ngọc Hồng đến chào hỏi, nói sơ cho họ biết Bảo Ngọc bây giờ võ công cao siêu vô cùng vì học được chân truyền của Ngọc Hoa lão nhân.
Thanh Ngân chỉ quen với người của Đại Lịch cung và Mai Sơn, nhưng rồi quần hùng có mặt mỗi người một tiếng hỏi thăm, ca ngợi, Thanh Ngân và Tiểu Hương trả lời không ngớt miệng. Phái Thanh Linh có hai nữ đệ tử dù tiều tụy ốm yếu nhưng không mất vẻ xinh đẹp, khắn khít làm thân với Tiểu Hương.
Tiểu Hương thấy việc chào hỏi đã quá lâu, đưa mắt ra hiệu. Thanh Ngân trở lại chỗ Kỳ Tửu, thưa với ông:
- Chúng ta ở đây lâu không tiện, xin lão gia nói với quần hùng giải tán. Theo ý điệt nhi, Phan Ma Lôi người nhiều thế mạnh, nếu mạnh ai nấy nhà về, thì phải cẩn thận. Còn nếu có thể chúng ta chia ra nhiều toán để tiếp ứng dọc đường rồi về cả ở Mai Sơn, tập trung lại mà bảo vệ lẫn nhau. Tiểu điệt sẽ điều động nhân mã của Tiêu Dao đảo vào đất liền. Bảo Ngọc tỷ tỷ sẽ huy động nhân sự của Đại Lịch cung ở Quảng Nguyên xuống. Ba đội nhân mã trong ngày song thất cùng đến tham dự đại hội Tam Đảo, tiêu diệt Phan Ma Lôi, tạo thanh bình cho võ lâm rồi mới phái nào về phái nấy.
Kỳ Tửu đưa mắt hỏi ý Lý Trường Phong, ông nói:
- Để Ngân nhi đưa ý kiến này cho quần hùng thì tốt hơn. Bây giờ Ngân nhi là đảo chủ đảo Tiêu Dao, là người có ơn với mọi người họ sẽ dễ chấp thuận hơn chúng ta.
Kỳ Tửu đặt tay lên vai Thanh Ngân:
- Lý thúc tổ con đã có ý như vậy. Ngân nhi đừng để lão gìa sắp xuống lỗ này phải khó nhọc. Địa vị và võ công của Ngân nhi bây giờ là chỗ trông đợi của giang hồ đấy
Đại bàng tung cánh, Đao Sơn giải cứu quần hùng
Thanh Ngân đọc lá thư truyền đời của Vô Trần Tử, nhớ lại cách ra chiêu của Phan Ma Lôi khi đấu với Bảo Ngọc và Thanh Lan khâm phục ông ta vô cùng, biết Phan Ma Lôi đã đạt gần đến cảnh giới võ công của tổ sư phái Thiên Sơn mà Vô Trần Tử đã nói. Thanh Ngân cũng trầm ngâm suy nghĩ chẳng lẽ Vô Trần Tử khi đúc xong Bàn long kiếm lại đến tuyệt động này và chôn thây vào bụng quái vật?
Thanh Ngân đang trầm ngâm, thì Tiểu Hương sẽ bước ra, trách móc:
- Ngân đệ buồn phiền mãi hay sao?
Thanh Ngân kéo nàng ngồi xuống bên mình, xin lỗi:
- Tiểu đệ không ngủ được lại làm cho tỷ tỷ phải thức giấc.
Tiểu Hương thở nhẹ:
- Người có võ công như chúng ta, ngủ một vài giờ cũng đủ lắm rồi, nhưng nếu Ngân đệ cứ buồn phiền mãi thì tỷ tỷ cũng không thể nào vui được.
Thanh Ngân chán nãn:
- Tiểu đệ trở nên đen đúa như thế này, làm sao có thể gặp ai?
Tiểu Hương nhẹ nắm bàn tay Thanh Ngân, hỏi:
- Tỷ tỷ biết sơ là năm xưa Ngân đệ bỏ Mai Sơn trốn đi là vì không muốn học võ, chí chỉ muốn đọc sách, ngâm thơ tiêu dao ngày tháng có phải vậy không?
Thanh Ngân gật đầu, thừa nhận:
- Quả có như vậy.
Tiểu Hương lại hỏi:
- Khi còn nhỏ Ngân đệ có bao giờ nghĩ là lớn lên mình sẽ là một chàng thanh niên dung mạo phi phàm, thiếu nữ nào gặp Ngân đệ cũng phải mê mệt hay không?
Thanh Ngân:
- Dĩ nhiên tiểu đệ không có ý nghĩ như vậy?
Tiểu Hương lại hỏi:
- Ngân đệ có nghĩ tỷ tỷ, và các hiền tỷ muội đã nhất tâm yêu Ngân đệ chỉ vì Ngân đệ đẹp trai?
Thanh Ngân thấy rất khó trả lời câu hỏi của nàng, đành nói:
- Tiểu đệ hẳn cũng không bao giờ chỉ nghĩ như vậy.
Tiểu Hương mỉm cười:
- Thật ra thì Ngân đệ là một thanh niên đẹp trai, nhưng trên thế gian này cũng không biết bao nhiêu người xinh đẹp như Ngân đệ. Trong hàng công tử con quan ở Thăng Long cũng không biết bao nhiêu người như cây ngọc trước gió, nhưng không phải nữ nhân nào gặp họ rồi cũng say mê.
Tiểu Hương trầm buồn:
- Ta gặp Ngân đệ rồi hình bóng của Ngân đệ rung động tim ta, không phải vì Ngân đệ đẹp trai hơn người khác mà qua đôi lời chuyện vãn ta thấy mình mến Ngân đệ, cử chỉ cao thượng của Ngân đệ làm ta vừa giận, vừa phục, những cái đó là nguyên nhân để hình bóng Ngân đệ càng ngày càng sâu đậm trong lòng ta, chứ không phải chỉ là làn da, mặt trắng môi hồng của Ngân đệ.
Và nàng cứng rắn:
- Ngân đệ không có lòng lấy dung mạo của mình làm lẽ sống, từ trước đến giờ cũng không có ý nghĩ sẽ từ dung mạo trời sinh để lập nghiệp, giương danh, tìm hồng nhan tri kỷ, thì vì tai nạn mà thay đổi làn da, nhưng sinh mạng vẫn còn, võ công cũng còn để có thể cứu đời giúp người, thì hà tất để cái buồn phiền đè nặng mãi trong tâm tư của mình? Nếu ai vì sự thay đổi của Ngân đệ mà chẳng dám gần gũi, thì họ là những kẻ chỉ chuộng cái vỏ bề ngoài, có đáng làm cho Ngân đệ phải quan tâm?
Thanh Ngân nghe lời khuyên nhủ của Tiểu Hương cảm thấy mọi u ám trong lòng bay biến. Vâng, đen hay trắng gì thì mình cũng là mình, thì tại sao chỉ vì làn da thay đổi mà phải mặc cảm, buồn lo?
Thanh Ngân cười lớn, thoải mái:
- Tiểu đệ nhờ mấy lời của Hương tỷ mà thấy được ánh sáng trong chỗ tối tăm. Tiểu đệ nghĩ lại mới thấy mấy ngày nay mình thật tầm thường vô cùng. Đen hay trắng thì tiểu đệ vẫn là tiểu đệ.
Thanh Ngân lại cười lớn, sung sướng đã tìm ra chân lý, nhưng tiếng cười của đã làm cho Tiểu Hương khí huyết nhộn nhạo, sắc mặt tái ngắt, rũ xuống và Thanh Ngân vội vàng nâng nàng dậy, hốt hoảng:
- Hương tỷ vì sao vậy?
Tiểu Hương hít mấy hơi, điều hoà chân khí, trách:
- Nếu Ngân đệ cười thêm mấy tiếng nữa, thì tỷ tỷ bị nội thương mất!
Thanh Ngân cau mày:
- Tiểu đệ chỉ cười bình thường, không vận dụng nội lực, sao lại có việc này?
Tiểu Hương:
- Có lẽ nội công của Ngân đệ sau khi dùng viên ngọc cốt đã trở nên vô lượng. Tỷ tỷ đã vào hàng cao thủ nhưng không chịu nổi tiếng cười bình thường của Ngân đệ, thì Ngân đệ phải liệu kẻo có thể vô tình giết người.
Thanh Ngân sau khi dùng viên ngọc cốt, thấy màu đen trên thân thể mình không thay đổi, lấy làm buồn phiền chẳng quan tâm gì đến võ công, tăng tiến ra sao. Bây giờ mới nghĩ lại lúc đụng đầu lên vách đá, thì cả khối đá ở cửa động bể ra rớt xuống, như vậy thì công lực đã thay đổi rất nhiều.
Thanh Ngân tặc lưỡi:
- Hà! Nếu công lực tiến triển đến độ cười lớn một chút cũng gây nguy hiểm cho người khác, thì mới thật là phiền phức. Phiền phức còn gấp trăm ngàn lần màu da đen của tiểu đệ.
Tiểu Hương:
- Nội công đến mức nào cũng vậy khi không có ý phát ra, thì nó không tạo nguy hiểm cho người khác. Phan Ma Lôi có lần nói với tỷ tỷ người nội công càng cao thì càng nội liễm, càng trở về giống như người bình thường. Ngân đệ phải dụng tâm nghiên cứu điều này, chứ không thì phiền phức thật...
Nàng cười:
- Ngày nào cũng nhìn nét mặt đăm chiêu tư lự của Ngân đệ thì phiền phức đã lắm, nhưng Ngân đệ vui cười ít tiếng rồi tỷ tỷ đứt kinh mạch mà chết thì càng phiền phức hơn nhiều!
Thanh Ngân sực nghĩ đến lá thư của Vô Trần Tử, nói:
- Tiểu đệ phải nghiên cứu võ công của phái Thiên Sơn xem có giúp gì mình không?
Thanh Ngân lấy mấy tờ da dê đang cầm ở tay đưa cho Tiểu Hương:
- Tiểu đệ vô tình tìm thấy mấy tờ này trong chuôi kiếm. Thì ra cây kiếm này là Bàn long kiếm, và chủ nó là Vô Trần Tử, chưởng môn đời thứ hai mươi sáu phái Thiên sơn. Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "
Tiểu Hương cầm mấy tờ da dê, chưa đọc nhưng nói:
- Vô trần tử theo truyền thuyết là vị chưởng môn võ công xuất sắc nhất của phái Thiên Sơn, sống đến một trăm hai mươi tuổi, thì nhất định ông ta không phải là người bị quái vật nuốt vào bụng.
Nàng đọc lá thư của Vô Trần Tử rồi nói:
- Người bị quái vật nuốt vào bụng nhất định là chưởng môn Thiên Sơn phái, nhưng không phải là Vô Trần Tử. Tuy nhiên, đây cũng là kỳ duyên của Ngân đệ nhất định có điều bổ ích, hơn nữa Dương Mộ Dung là người giết thân phụ mẫu Kiều Linh hiền muội, nghiên cứu tuyệt học Thiên Sơn cũng là cách giúp cho Kiều Linh muội tử.
Thanh Ngân:
- Để tiểu đệ nghiên cứu xem sao.
Thanh Ngân bắt đầu đọc qua khẩu quyết Càn nguyên nhất khí. Khi đọc được vài hàng thì thấy chân khí của mình theo các dòng chữ mà chuyển động, nên đưa kiếm phổ cho Tiểu Hương:
- Tỷ tỷ nghiên cứu kiếm phổ này, còn tiểu đệ vào thạch động, theo khẩu quyết Càn nguyên nhất khí mà luyện tập xem sao.
Tiểu Hương đón lấy kiếm phổ, đọc khẩu quyết Bàn long kiếm pháp còn Thanh Ngân thì vào thạch động, ngồi tham vấn Càn nguyên nhất khí.
Lạc long công trong người Thanh Ngân bây giờ đã là một tổng hợp của Kim cương và Bát nhã chí cương chí nhu của Phật môn, chí âm của Thái âm và bây giờ tiếp tục dung hóa thêm những điểm thượng thừa của Càn nguyên nhất khí. Càn nguyên nhất khí, theo lời của Vô Trần Tử, người đã có sáu mươi năm công lực cũng phải tốn mười năm mới hoàn thành, nhưng với Thanh Ngân, thì chiếu theo khẩu quyết đọc đến đâu, chân khí trong người cứ theo tâm ý mà chu lưu đến đó. Lạc long công không khác gì một giòng nước lớn, tiếp thu thêm những giòng nước nhỏ để tăng thêm lưu lượng của mình.
Hơn một ngày Thanh Ngân đã luyện đến giòng cuối cùng của Càn nguyên nhất khí, xả công đứng lên, thì thấy Tiểu Hương đang âu yếm đứng nhìn. Thanh Ngân thấy trong người chân khí càng đầy rẫy, nắm tay nàng dắt ra ngoài động nói:
- Để tiểu đệ xem nội công của mình ra sao?
Thanh Ngân vận nội lực vào song chưởng đưa ra, kình lực bao trùm bốn mặt, một tảng đá to bằng mặt bàn, dưới chưởng lực vỡ ra như cám. Thanh Ngân thấy kình lực mình phát ra như vậy cau mày:
- Nội lực của tiểu đệ tăng tiến rất nhiều so với trước, chưởng kình phát ra càng dữ dội, vẫn chưa đạt đến mức không có hình tích!
Tiểu Hương:
- Nội lực của Ngân đệ đã đạt đến cảnh giới tối cao, nhưng hẳn có bí quyết nào đó mà Ngân đệ không biết được. Ngân đệ nghiên cứu lại tất cả những môn nội công mà mình đã học qua thử xem sao?
Thanh Ngân lắc đầu:
- Tiểu đệ nghĩ chỉ phí công vô ích, chi bằng để thì giờ vui thích với tỷ tỷ!
Cùng với tiếng nói, ôm lấy nàng, nhấc lên hai cánh tay cúi
xuống hôn lấy hôn để. Tiểu Hương cười khanh khách, vít chặt cổ người yêu, và khi nàng cắn nhẹ lên má, thì bật lên tiếng la hoảng, vì nội lực trong người Thanh Ngân đã phản kích làm hai hàm răng nàng như muốn gãy ra.
Thanh Ngân nhìn miệng nàng ứa máu cũng phải sửng sờ.
Tiểu Hương lau máu miệng nói:
- Bằng mọi cách Ngân đệ phải kiểm soát công lực của mình, nếu không nguy hiểm vô cùng.
Thanh Ngân khổ sở:
- Nếu tiểu đệ không làm được, thì ...
Tiểu Hương khuyến khích:
- Ngân đệ nhất định làm được! Hãy cố gắng trước đã.
Thanh Ngân quan sát miệng Tiểu Hương, thấy máu ứa ra chân răng, thở dài:
- Tiểu đệ đã làm hại tỷ tỷ như thế này. Tiểu đệ nhất quyết phải kiểm soát công lực của mình cho bằng được.
Thanh Ngân để Tiểu Hương xuống:
- Tỷ tỷ bảo trọng, tiểu đệ bắt đầu ngay bây giờ.
Thanh Ngân vào Thạch động ôn lại bí quyết tất cả những môn nội công mà mình học. Đầu suy nghĩ đến môn nội công nào, thì chân khí theo đó mà chu lưu, Thanh Ngân lần lần khám phá những sự khác biệt của từng môn, rồi nhận thấy Lạc long công đã bao hàm tất cả các yếu quyết của Phật gia, đạo gia, liền thu liễm tinh thần chú tâm nhớ lại tất cả các đồ hình và khẩu quyết trong các vách đá mà Thiên hư tử vẽ, tuần tự hướng dẫn chân khí của mình, qua mỗi giai đoạn lại dụng tâm kiểm soát chân khí, như ở tầng thứ nhất, chân khí phát ra mười đầu ngón tay, thì ở tầng này, khi chân khí đến đầu ngón tay Thanh Ngân lại thu vào đan điền. Những khi khó khăn lại đem những lời chỉ dạy của Triệu Cung về cách sử dụng chân lực ra áp dụng. Mấy ngày đêm liên tiếp Thanh Ngân thuần túy luyện Lạc long công, thu liễm chân khí vào đan điền, chân khí trong người như sông như bể gom lại thành một điểm, từ âm dương mà phát ra vô cùng, từ vô cùng mà thâu lại thành một điểm.
Trong khi tái luyện lại Lạc long công, Thanh Ngân hiểu rõ Lạc long công và địa long hoàn không có khả năng trừ độc mà nó có khả năng dung hoá tất cả mọi công phu khác, thì nó cũng có khả năng biến mọi chất độc thích ứng với cơ thể. Khi rớt xuống vực Thanh Ngân đã ngâm phải hắc thủy độc hại, và sau đó bị nhiễm làn mù độc của quái vật, thì tất cả những chất độc đã thu nhiễm vào người, tính độc bị giải trừ, nhưng màu đen thì ăn sâu vào da thịt như bị nhuộm. Tuy nhiên thời gian cũng sẽ phai nhạt từ từ.
Khi Thanh Ngân đứng lên, thì bắt gặp cặp mắt của Tiểu Hương chăm chú nhìn mình chan chứa thương yêu, mừng rỡ.
Thanh Ngân mỉm cười:
- Nhờ sự khuyến khích của tỷ tỷ mà tiểu đệ có thể thành công.
Tiểu Hương:
- Mấy ngày nay tỷ tỷ biết Ngân đệ thành công, những ngày đầu chân khí ngưng tụ quanh mình cả mấy thước, rồi thấp dần và cuối cùng...
Nàng mỉm cười:
- Chỉ là một hắc quái ngồi tham thiền nhập định..
Thanh Ngân cười lớn:
- Tỷ tỷ dám gọi tiểu đệ là hắc quái thì tiểu đệ phải ăn thịt tỷ tỷ.
Tiểu Hương vụt chạy ra ngoài động, Thanh Ngân hơi nhích chân đã nắm lấy tay nàng. Mấy ngày đã đói, Thanh Ngân bồng nàng phi lên đầu núi hái mấy trái bàn đào đỡ dạ, và hỏi Tiểu Hương:
- Tỷ tỷ đã luyện kiếm pháp như thế nào?
Tiểu Hương cúi đầu:
- Mấy ngày nay tỷ tỷ chỉ nhìn Ngân đệ nên chẳng nghiên cứu gì cả.
Thanh Ngân:
- Càn nguyên nhất khí là một trong những môn khí công uy lực khôn cùng hay là Hương tỷ luyện môn nội công này rồi mới nghiên cứu về Bàn long kiếm pháp.
Tiểu Hương:
- Luyện nội công tốn nhiều thời gian vô cùng. Tỷ tỷ nghĩ đã đến lúc chúng ta phải rời khỏi nơi đây, kẻo các tỷ muội có điều gì bất trắc thì ăn năn không kịp.
Thanh Ngân không còn cảm thấy tự ti vì màu da đen đúa của mình, nên liền gật đầu, nhưng nghĩ đến cây Bàn long kiếm, thì nói:
- Chúng ta có thể đi ngay, nhưng để tiểu đệ làm một vỏ kiếm, đem Bàn long kiếm theo cho thuận tiện.
Tiểu Hương lắc đầu:
- Bàn long kiếm là vật trấn sơn của Thiên Sơn, chúng ta lấy theo chỉ gây nên những giành giựt tranh chấp, có thể làm nhiều người mất mạng mà thôi. Theo ý tỷ tỷ, thì Dương Mộ Dung là người thù của Kiều Linh hiền muội, nên chúng ta phải nghiên cứu những tinh túy của kiếm pháp này mai sau đối phó với Thiên Sơn mà cũng không nên học kiếm pháp của họ để xử dụng.
Thanh Ngân:
- Vậy để tiểu đệ học kiếm pháp này cho thuộc rồi bỏ lại trong cán kiếm Bàn long lưu lại nơi đây.
Tiểu Hương:
- Cây kiếm thì chúng ta không mang theo, nhưng mấy tấm da dê thì ai biết đâu mà trả lại làm gì?
Thanh Ngân thấy nàng hữu lý nhưng nghĩ lại tâm huyết của Vô Trần Tử nói:
- Vô Trần Tử tiền bối đã dụng công như vậy, chúng ta cứ trả vào cán kiếm để dành cho kẻ hữu duyên.
Tiểu Hương thấy Thanh Ngân đôn hậu như vậy, cũng chiều ý nói:
- Vậy thì cứ thế mà làm.
Họ đưa nhau về thạch động, thì Thanh Ngân nói với Tiểu Hương:
- Chúng ta trễ vài ngày cũng không đến nỗi nào. Tỷ tỷ nghiên cứu Càn nguyên nhất khí và tiểu đệ nghiên cứu kiếm pháp. Lạc long thần công của tiểu đệ có thể hỗ trợ cho tỷ tỷ hoàn thành công phu trong thời gian ngắn. Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "
Tiểu Hương nghe nói vội nghiên cứu, học thuộc khí công, còn Thanh Ngân trong khi chờ Tiểu Hương học thuộc yếu quyết Càn nguyên, thì nghiên cứu Bàn long kiếm pháp. Qua yếu quyết và các đồ hình của kiếm pháp này, Thanh Ngân thấy kiếm chiêu cao diệu khôn cùng, mà hình như có tính khắc chế với kiếm pháp mà Thanh Lan học trong bí động khi rớt xuống vực sâu ở vùng Thập Vạn Đại Sơn, lấy làn kỳ lạ. Từ sự kỳ lạ đó Thanh Ngân thấy mỗi thứ kiếm pháp dù cao diệu bao nhiêu đều những sơ hở của nó, từ những chỗ sơ hở đó mà kẻ thù có thể công kích hay dùng chiêu phá lại. Thanh Ngân lấy cây kiếm đánh ra từng chiêu của Bàn long kiếm pháp và Kiếm pháp của Thanh Lan rồi từ cả hai mà mà đúc kết lại phát sinh ra một thứ kiếm pháp hoàn hảo hơn, nhưng rồi Thanh Ngân cũng nhận ra những khuyết điểm của nó, suy nghĩ rất lâu mới thấy rằng một cao thủ công lực cực cao, ra tay thật nhanh chỉ cần nhìn những chỗ sơ hở trong kiếm pháp đối phương mà tấn công vào chỗ sơ hở đó, không cần phải múa may, xử dụng chiêu thức của mình để phá chiêu thức đối phương. Thanh Ngân thức ngộ được điểm này, cười lớn:
- Thế là ta đã biết thế nào là vô chiêu thắng hữu chiêu.
Nghe hắn la như vậy, Tiểu Hương chạy ra, thì Thanh Ngân nói những điểm thức ngộ của mình cho nàng. Nhưng nàng thấy muốn đạt được trình độ như Thanh Ngân không phải là dễ, nên yêu cầu Thanh Ngân sẽ truyền thụ kiếm pháp sáng chế cho nàng, Thanh Lan và Kiều Linh, Kiều Loan.
Sau khi thức ngộ được tuyệt học cả về nội công lẫn kiếm pháp, Thanh Ngân bắt đầu giúp Tiểu Hương viên mãn môn khí công Càn nguyên nhất khí. Sau khi hoàn tất công lực của nàng tăng rất nhiều, so với Thanh Lan và Bảo Ngọc cũng không ai kém ai. Họ không còn gì luyến tiếc nơi đây. Thanh Ngân cắm cây kiếm Bàn Long vào vách đá, rồi nắm tay nàng như hai con chim tung mình xuống núi.
Cả hai đều nội lực tăng tiến hơn xưa, nhưng không cắm đầu cắm cổ chạy mãi không ăn uống, ngơi nghỉ như khi thi khinh công với Phan Ma Lôi, gặp những cảnh đẹp họ dừng chân ngắm nhìn, hay sau khi ăn uống Thanh Ngân truyền cho Tiểu Hương ít chiêu kiếm pháp, họ tránh đi vào bản làng thôn xóm nên không có gì cản trở hành trình, nhưng mãi đến mười ngày sau họ mới trở về đến địa phận Lang Cung sơn và Tiểu Hương đề nghị họ dừng chân ở Bách Hoa động một đêm.
Trở về nơi chốn cũ, Thanh Ngân bèn phi thân xuống nơi Lang Cung Thần kiếm ẩn cư để thăm ông ta. Thanh Ngân đến nơi thì thấy đại bàng đậu ủ rũ trước cửa động. Thấy Thanh Ngân đại bàng quạt cánh bay cao, chúc đầu xuống tấn công, Thanh Ngân la lớn, nó mới nhận ra và đáp xuống gáy lên mấy tiếng reo mừng. Thanh Ngân an ủi vỗ về đại bàng rồi vào trong động thì thấy Lang Cung thần kiếm đã viên tịch. Trên cửa động ông ta dặn dò lấp cửa động cho ông, và phái Lang Cung sau này có gặp hiểm nguy, nên vì ông ta mà chiếu cố dùm cho. Thanh Ngân sa lệ vái lạy người nghĩa huynh của mình, nhờ đại bàng lên Bách hoa động rước Tiểu Hương kẻo nàng phải chờ đợi lâu.
Khi Tiểu Hương xuống, Thanh Ngân thuật sơ cho nàng nghe cuộc đời của Lang Cung Thần Kiếm, hai người cùng làm lễ với ông ta lần nữa rồi lấp cửa động. Trở về nơi chốn cũ tình xưa, nhưng trước cái chết của Lang Cung Thần Kiếm họ cảm thấy đau buồn và ưu tư cho cuộc đời xét ra cho cùng rồi cũng chỉ đi vào cõi hư vô. Cái chết của Lang Cung Thần Kiếm cũng đã cho họ biết khi đại bàng bay về không đi tìm Thanh Lan mà đi tìm Lang Cung Thần Kiếm để tìm cách cứu họ, nhưng chẳng may ông đã rũ sạch nợ trần.
Thanh Ngân ở trước mộ Lang Cung Thần Kiếm ba ngày, rồi bàn cùng Tiểu Hương đi tìm Thanh Lan và mọi người. Theo ý Tiểu Hương, có thể họ về Mai Sơn chờ đợi, và cũng có thể xuống miền Nam cứu người. Nàng cho rằng võ công Thanh Ngân đã tiến bộ phi thường, và việc nàng mất tích có thể người Phan Ma Lôi cũng chưa biết. Họ nên nhân dịp này xuống Đao Sơn cứu hết những người bị giam giữ ra, rồi sau đó sẽ nhắn tin hay đi tìm bọn Thanh Lan, Bảo Ngọc sau.
Thanh Ngân thấy đó là diệu kế. Sau khi bái lạy mộ huyệt Lang Cung thần kiếm lần cuối, họ lên lưng đại bàng bay xuống Đao Sơn, một trong ngọn núi cao trong dãy Hoành Sơn. Tiểu Hương rành hết địa thế, vì thế khi đại bàng đáp xuống đỉnh ngọn núi, thì họ từ trên phi xuống, khi gần đến nơi gặp người canh gác, thấy Tiểu Hương xuất hiện chúng lại cung kính làm lễ. Đã bàn tính trước khi bọn canh tù vẫn còn xem Tiểu Hương là thượng cấp, Thanh Ngân không cần phải ra tay, mà để chúng đón rước và trong trại. Họ thong thả đi vào trung tâm trại với những tiếng cung nghinh của thuộc hạ.
Người cầm đầu trại tù là Truy phong Trần Chấn, một trong những đệ tử của Phan Ma Lôi, trạc độ năm mươi. Nhìn cặp mắt lấp loáng tinh quang và bước chân của hắn Thanh Ngân biết võ công của hắn cũng không kém Thanh Lan và Bảo Ngọc. Dưới tay hắn là mấy chục tên võ công đều thuộc hàng thượng thừa, như Diễn Châu ngũ quái, Bố Chính đầu đà, Ma Linh thập qủy.. cùng xưng danh và lạy mừng Tiểu Hương tên nào tên nấy thái dương lồ lộ, chân đi không vấy bụi.
Trần Chấn tuy tuổi tác đã lớn, nhưng rất cung kính với sư mẫu.
Tuy nhiên, khi Tiểu Hương bảo hắn hướng dẫn và mở cửa các đá cho nàng vào thanh tra, thì hắn lộ vẻ chần chừ, nói:
- Cách đây mấy hôm, sư phụ có phi vũ truyền tin căn dặn đệ tử phải tăng cường canh phòng, Tiêu Dao Đảo có thể thừa cơ sư phụ lên Quảng Nguyên tìm kiếm kho tàng Nùng Trí Cao mà tấn công cứu tù. Mấy hôm nay, đệ tử đã xiềng xích chúng thêm nhiều bận, cho chúng ra ngoài cũng ít hơn, vì thế trong các hầm đá giam người bây giờ hôi thúi vô cùng. Sợ làm dơ bẩn tấm thân ngàn vàng của sư mẫu.
Tiểu Hương chặt lưỡi:
- Ta cũng vì thừa lệnh Thần Tướng mà trở về đây, nhưng nếu ngươi đã cẩn thận như vậy, thì ta trở lên Quảng Nguyên gặp Thần Tướng nói lại là ngươi đã có đề phòng.
Nàng làm bộ như sực nhớ ra:
- Thần Tướng chỉ thị ta gặp bọn Kỳ Tửu, Thi Kiếm, Chưởng môn phái Thanh Linh, Lạc Sơn.. trưởng lão Đại Lịch cung thuyết phục họ qui thuận để tăng thêm uy thế và chính nghĩa cho chúng ta trước đại hội Tam Đảo. Ngươi làm cho ta một bàn rượu thịt để ta gặp họ.
Trần Chấn hỏi:
- Sư mẫu muốn gặp họ trong đại sảnh hay nơi giam giữ. Vì sư phụ vẫn còn có lòng muốn thu phục họ, nên nơi giam giữ những người này là khu Tiểu trúc viên, họ chỉ bị điểm thất âm tuyệt mạch, và chung quanh là trúc trận của Công chúa, nếu không có người hướng dẫn không thể nào thoát được mà thôi.
Tiểu Hương làm bộ suy nghĩ:
- Vậy thì cứ đưa ta đến Tiểu Trúc Viên gặp họ. Ngươi và một hai tay cao thủ đi theo ta. Chỉ có Hắc toàn phong thiếu hiệp bên cạnh ta cũng không được an tâm.
Trần Chấn gật đầu vâng dạ, ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị rượu thịt đem lên, rồi đưa mắt ra lệnh cho Diễn Châu ngũ quái theo mình hướng dẫn Tiểu Hương về Tiểu trúc viên. Thanh Ngân đón vai hầu cận Tiểu Hương, một kẻ vô danh tiểu tốt nên lẽo đẽo theo sau.
Tiểu Hương truyền âm vào tai:
- Khi vào trúc trận Ngân đệ ghi nhớ đường đi lối bước và vào trong phải nhanh tay điểm huyệt hết bọn chúng. Tỷ tỷ có cách sẽ thả hết tù nhân ra mà không đến nỗi phải mang sát nghiệp quá nặng.
Tuy dặn dò Thanh Ngân như vậy, nhưng khi đến trước trận thì Tiểu Hương than thở:
- Tú Anh tài giỏi phi thường, đáng tiếc là ta không có thì giờ để tìm hiểu về trận pháp. Một vùng tre trúc lơ thơ thế kia mà có hiệu dụng phi thường. Cửa nào sinh, tử ta cũng không hiểu được.
Trần Chấn mau miệng giảng giải:
- Khu trúc trận này tiểu sư muội nói cho đệ tử biết gồm tám cửa, chiếu theo tám phương, vào là cửa sinh từ hướng Đông, ra ở cửa Hưu hướng Tây Nam, vào cứ tám bước rẽ sang phải một bước, ra cứ tám bước rẽ sang trái một bước. Đệ tử cũng chỉ hiểu chừng đó.
Thanh Ngân nhìn trận tiểu trúc biết cũng phỏng theo Bát trận đồ của Gia Cát Khổng Minh, chiếu theo hình rắn núi Thường Sơn mà chế ra, rất quen thuộc với mình.
Khi vừa qua khỏi vùng trúc trận, bọn Trần Chấn bước hàng ngang sau lưng Tiểu Hương, Thanh Ngân ra tay điểm hết huyệt đạo bọn chúng. Bị điểm huyệt nhưng chúng không ngờ, mồm há hốc không tin Tiểu Hương đem người ra tay ám toán, và trên đời này có kẻ ra tay mau lẹ chúng không kịp phản ứng như vậy. Trần Chấn tức giận trợn rách mí mắt.
Tiểu Hương nhìn Trần Chấn trầm buồn:
- Trong các đệ tử của Phan Ma Lôi, ngươi trung hậu hơn hết nhưng cũng vì sự tuyệt đối trung thành của ngươi mà ngươi đã hành hạ bao nhiêu anh hùng hiệp khách trong bao lâu nay, giết người vô số. Ta cũng không hơn gì ngươi, tay nhuộm đầy máu tanh. Ta mới biết gần đây Phan Ma Lôi chính là kẻ đã giết hại cha mẹ ta. Ta phải trả thù. Ta không muốn ngươi bị phế võ công mà vẫn hồ đồ nên nói cho ngươi biết.
Nàng dứt tiếng, bàn tay vung lên phế bỏ võ công Trần Chấn và bọn Diễn Châu ngũ quái. Bọn chúng tức giận, đau buồn thân hình run rẩy, nhưng đã bị điểm huyệt nên không la hét, hay nói năng gì được.
Thanh Ngân nhìn địa thế khu tiểu trúc thấy nhà cửa lợp tranh, vách trúc trông rất đẹp mắt. Chư vị anh hùng đang đứng trên các bậc thềm nhìn ra, có hai người đang ngồi đánh cờ, hình như diễn biến xảy ra không làm họ quan tâm. Người đứng hầu sau lưng một ông già to lớn là Phạm Minh, còn người đứng hầu sau lưng Lý Trường Phong là Lý Đại. Tiểu Hương hai tay nắm Trần Chấn và một tên Diễn Châu ngũ quái, Thanh Ngân hai tay cặp nách hai tên theo nàng dấu vào một căn nhà. Dấu chúng xong, Tiểu Hương nói sơ cách giải Thất âm tuyệt mạch của Phan Ma Lôi dặn Thanh Ngân mời những người quen biết ra ngồi với nàng một chiếc bàn đá lớn giữa sân chờ bọn mang rượu thịt đến rồi điểm huyệt chúng ngay, kẻo chúng phóng tín hiệu thì phải trải qua một trường quyết đấu, dù võ công cao nhưng trước cả hàng trăm cao thủ bất kể mạng sống, thì phải khó nhọc vô cùng.
Thanh Ngân chỉ biết Phạm Minh và Kỳ Tửu nên đến bên họ:
- Điệt nhi tham kiến Phạm thúc và nhị vị lão tiền bối.
Kỳ Tửu và Lý Trường Phong không động dung, nhưng Phạm Minh giật mình:
- Ngươi?
Biết mình da dẻ đen đúa, to lớn hơn xưa, râu ria đã mọc đầy, ông không thể nào nhận diện được, nên nói:
- Tiểu điệt là Thanh Ngân đến cứu Phạm thúc và chư vị tiền bối. Tiểu điệt giải khai thất âm tuyệt mạch cho thúc thúc và Đinh lão gia, Lý lão gia, nhưng còn người bọn chúng sẽ lên đây nên xin thúc thúc ra ngồi vào bàn với Hương tỷ, chúng ta điểm huyệt hết chúng nó rồi lo đi cứu hết anh hùng võ lâm đang bị giam giữ.
Thanh Ngân ra tay giải khai huyệt đạo cho Phạm Minh, Kỳ Tửu và Thi Kiếm và Lý Đại, thì bọn người mang rượu thịt cũng đến nơi, thấy Phạm Minh không dễ tin mình, mà để việc bất ngờ xảy ra thì khó khăn, Thanh Ngân lướt tới bọn mang rượu thịt ra tay điểm hết huyệt đạo bọn chúng, thân pháp thấy như chậm, mà nhanh không thể tưởng, một cái lướt mình cất tay của Thanh Ngân, cả bốn tên đều ngã nhào, và Thanh Ngân còn chợp lấy hai bầu rượu lớn mang trở lại chỗ Kỳ Tửu:
- Đinh tiền bối dùng ít hớp rượu rồi thoát khỏi nơi đây!
Thanh Ngân tung mình theo Tiểu Hương, giải huyệt cho tất cả số cao thủ hữu hạng được Phan Ma Lôi đặc biệt giam ở trong khu tiểu trúc.
Tất cả được giải huyệt, Tiểu Hương cao giọng:
- Tiểu nữ là Thân Tiểu Hương, ái nữ của Ma Ảnh Thân Phi và Lê hiền đệ, đảo chủ Tiêu Dao Đảo đến đây để cứu chư vị ra khỏi nơi sanh cầm của Phan Ma Lôi. Bị điểm huyệt lâu ngày bây giờ chư vị vận công điều hoà kinh mạch để phục hồi công lực rồi hai giờ sau chúng ta cùng xông ra cứu tất cả anh hùng, đệ tử chư vị đang bị giam trong các gian hầm đá. Trong lúc bất ngờ, tiểu nữ biết chư vị có nhiều phân vân, nhưng được giải huyệt và phục hồi công lực đã là chứng minh, chúng tôi không làm hại chư vị. Vậy chư vị nên tranh thủ thời gian.
Lý Trường Phong từ khi Thanh Ngân và Tiểu Hương xuất hiện như không mảy may quan tâm, nhưng bây giờ liền lên tiếng:
- Chúng ta bị khống chế công lực, nếu một kẻ tầm thường cũng có thể hại mình được. Có âm mưu gì đi nữa ai lại giải khai huyệt đạo, phục hồi công lực cho mình làm gì?
Ông nói xong, ngồi xuống vận công điều tức. Kỳ Tửu, Phạm Minh, Lý Đại, rồi hơn mười người nữa trong khu tiểu trúc lần lượt ngồi xuống vận công.
Trong lúc họ điều hoà kinh mạch, Thanh Ngân kéo Tiểu Hương ra bàn đá, ăn thịt và uống rượu. Đã khá lâu họ chỉ ăn bàn đào, điểu thú nướng sơ sài, chưa biết hương vị rượu thịt là gì.
Hai giờ sau, Tiểu Hương đưa lệnh bài của Trần Chấn cho Thanh Ngân:
- Ngân đệ cầm lệnh bài này khi ra khỏi trúc trận, thì xuống trước ra lệnh cho bọn canh gác các hầm đá mở các cửa ra, điểm huyệt hết bọn chúng lấy chìa khóa, tỷ tỷ và các vị anh hùng sẽ đến sau. Như vậy chúng ta sẽ vừa có người cự địch, vừa có người cứu người. Chia bớt sát nghiệp cho mình.
Thanh Ngân nheo mắt:
- Xin tuân lệnh nữ Gia Cát.
Đưa quần hùng ra khỏi trúc trận, Thanh Ngân vượt đi trước, xuống đến nơi giam người đưa lệnh bài của Trần Chấn, ra lệnh bọn canh gác mở cửa, chúng chẳng dám một lời hỏi han. Các cửa hầm vừa mở, Thanh Ngân biến mất, và tất cả bọn chúng đều bị điểm huyệt như trời trồng. Tiểu Hương và chúng anh hùng xuống đến nơi, thì Thanh Ngân, Tiểu Hương, Kỳ Tửu, Thi Kiếm, Thanh Linh tử, đứng trước các cửa hầm chuẩn bị đối phó, còn Phạm Minh và những người khác thì vào trong hầm đá thả người.
Trần Chấn và Diễn Châu ngũ quái không còn, Bố Chính đầu đà, Ma Linh thập qủy... thấy có biến vội thắp đèn đuốc sáng choang, dẫn người tràn tới. Nhưng gặp Tiểu Hương chúng trở nên hồ đồ. Bố Chính đầu đà cúi đầu:
- Xin phu nhân cho thuộc hạ biết việc gì xảy ra?
Tiểu Hương:
- Trại này từ nay bị giải tán. Nhà ngươi dẫn hết tất cả những người ở đây về tổng đàn phục lệnh. Ma Linh thập kiệt lưu lại đây cho ta điều động.
Bố Chính đầu đà tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng, nhưng Tiểu Hương với hắn bây giờ vẫn là Tam phu nhân, người có thể thay mặt Phan Ma Lôi ra lệnh cho thuộc hạ, nên chẳng dám nói thêm nửa lời, khom mình:
- Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Nhưng hắn chưa kịp khoát tay cho thuộc hạ ra đi, thì Ma Linh nhất qủy Nguyễn Thông cười nhẹ:
- Thuộc hạ có vài việc không hiểu xin phu nhân chỉ giáo. Nếu Thần Tướng ra lệnh giải tán trại tù này, thì có thể phi vũ truyền thư cho Trần tổng quản, đâu cần phải có phu nhân đích thân giáng lâm và đích thân thả tù? Trần tổng quản và Diễn Châu ngũ ca hiện giờ ở đâu không thấy mặt ở đây? Nếu không có Trần tổng quản thì chúng tôi không thể nào tuân lệnh.
Tiểu Hương nổi giận:
- Ngươi dám bắt bẻ ta?
Nàng chớp động thân ảnh, tát Ma Linh nhất qủy hai cái tát như trời giáng, rồi trở về chỗ cũ:
- Tội vô lễ của ngươi có thể lăng trì, nhưng xét ngươi cũng vì quan tâm đến Đà Y Giáo mà nên nỗi, nên ta tạm thời tha cho. Khi trở về tổng đàn sẽ chiếu hình pháp mà luận tội.
Bọn Bố Chính đầu đà và cao thủ canh giữ trại tù, nghe Ma Linh nhất qủy nói hữu lý vô cùng, nhưng chúng thấy tuân lệnh Tiểu Hương dù có việc gì xảy ra đi nữa, Phan Ma Lôi cũng không trách chúng được. Ngược lại, thì hậu quả khôn lường, nên bọn chúng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng qùy gối:
- Thuộc hạ xin thừa lệnh phu nhân.
Bố Chính đầu đà vẫy tay, bọn thuộc hạ ùa về trại vội vàng thu tóm hành trang rồi phi thân chạy đi.
Bọn áo đen đi rồi, Tiểu Hương nhìn Ma Linh thập qủy:
- Các ngươi là những tay cùng hung cực ác, ta lưu lại đây để trừ hại cho giang hồ.
Nàng đưa mắt ra hiệu cho Thanh Ngân. Bọn thập qủy biết nguy chưa kịp chuẩn bị ứng phó, thì Tiểu Hương và Thanh Ngân đã ra tay phá bỏ công lực của chúng. Thân thủ của mau lẹ của Tiểu Hương làm quần hùng trố mắt, thì những người như Thi Kiếm, Kỳ Tửu càng không tin ở mắt mình trước một Thanh Ngân bước tới bước lui nhẹ nhàng, hai bàn tay đưa lên như đuổi ruồi, nhưng bảy tên thập qủy võ công thuộc hàng cao thủ thượng thừa, bị phá bỏ công lực trong nháy mắt.
Kỳ Tửu cười ha hả:
- Võ công của Lê thiếu hiệp nếu không chính mắt mình trong thấy, thì nghe ai nói lại lão phu cũng không thể nào tin nổi. Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "
Thanh Ngân nắm tay Tiểu Hương bước lại phía ông bái tạ:
- Đinh lão gia quá khen tiểu điệt mà thôi. Chư vị anh hùng đã được tự do, nhưng lực lượng của Phan Ma Lôi rất lớn, cao thủ như núi, tiểu điệt và Hương tỷ mong Đinh lão gia chủ trì việc đưa mọi người rời khỏi Đao Sơn.
Kỳ Tửu nói lớn:
- Lão phu bị giam cả mấy năm nay, việc trên giang hồ không hiểu gì cả. Xin thiếu hiệp và phu nhân sai khiến, lão phu nhất nhất vâng lời.
Thanh Ngân biết ông không biết mình là ai, chẳng biết nói sao, thì bọn Lê Trường Hải, Vũ Thúc Linh, Mạc Diệp mới được thả ra chạy lại bên sư phụ. Lúc ở Mai Sơn Thanh Ngân thường đi chơi với Mạc Diệp nên cúi chào:
- Mạc thúc bị cầm giữ lâu ngày gân cốt có bị ảnh hưởng gì không?
Mạc Diệp thấy Thanh Ngân to lớn, râu ria lưa thưa, đen như cột nhà cháy, và nghe sư phụ kính trọng như vậy lại gọi mình là thúc thúc, lấy làm ngạc nhiên, mắt mở to, miệng há hốc chẳng nói nên lời. Thanh Ngân mỉm cười rồi nhái giọng Mạc Diệp:
- Ngươi không chịu học võ, thích đọc sách ngâm thơ, vậy cây cầu này theo ngươi nên đặt tên là gì cho văn nhã?
Rồi cũng nhái giọng mình lúc nhỏ:
- Chỗ này trống trải, trên cao nhìn xuống thấy mặt trường giang, những đêm trăng sáng ra ngồi đây có thể ngắm trăng trên trời, nhìn trăng đáy nước nên đặt là Vọng nguyệt kiều.
Mạc Diệp la lớn:
- Ngươi là Thanh Ngưu con trai Thiên thủ đại ca?
Thanh Ngân:
- Chỉ có tiểu điệt mới biết việc giữa tiểu điệt và Mạc thúc.
Mạc Diệp nhảy tới ôm chần lấy, nghẹn ngào:
- Xa ngươi đã gần bốn năm, ngươi thay đổi ta cũng không nhận ra được một chút gì!
Và Mạc Diệp nắm hai vai, nhìn chăm chú:
- Trước đây ngươi trắng trẻo, sao lại đen thui như thế này?
Thanh Ngân thở nhẹ:
- Tiểu điệt bị sa xuống vực hắc thủy nên màu da thay đổi, không còn ai nhận ra mình.
Mạc Diệp:
- Thì ra như vậy! Nhưng ngươi đen đúa ta lại càng thấy ngươi đẹp trai hơn nhiều. Có như vậy ngươi mới giống một dị nhân quái khách, chứ không phải là một tên thư sinh mặt trắng.
Và Mạc Diệp mừng rỡ nói với Kỳ Tửu và Lý Trường Phong:
- Sư phụ và sư thúc biết không, đây là Thanh Ngân con trai của Tạo Kim Thiên Thủ đại ca.
Bấy giờ Kỳ Tửu mới không dấu sự mừng rỡ, vuốt râu cảm khái:
- Nếu thiếu hiệp là Ngân nhi, thì thật là phước lớn cho Mai Sơn và võ lâm.
Phạm Minh đi thả hết người trong các gian hầm đá trở ra, từ xa đã nghe phần nào, tiến nhanh lại:
- Lê đảo chủ thật là Ngân nhi hay sao?
Thanh Ngân cung kính:
- Điệt nhi đâu dám dối gạt Phạm thúc.
Thần Quyền cảm khái:
- Ta sớm biết ngươi theo văn hay võ đều trở nên một người xuất chúng, nhưng không ngờ ngươi rời Mai Sơn mấy năm mà thành tựu như vậy, thật là phước đức của Lê đại ca.
Ông ta nhìn Tiểu Hương:
- Thân tiểu thơ là..
Thanh Ngân kéo nàng lại giới thiệu:
- Hương tỷ là nghĩa tỷ của tiểu điệt. Nhờ Hương tỷ mà có thể cứu chư vị anh hùng ở đây không tốn giọt máu.
Một đệ tử của phái Thanh Linh buột miệng hỏi:
- Sao Thân cô nương được bọn hắc y cung kính và gọi bằng phu nhân?
Thanh Ngân không một chút ngần ngại, trả lời:
- Hương tỷ trước đây là tam phu nhân của Phan Ma Lôi, nhưng sau khi gặp tại hạ, biết Ma Lôi là người đã giết thân phụ mẫu của mình là Ma Ảnh Thân Phi lão tiền bối, nên đã trở về với chúng ta. Nhờ Hương tỷ mà cách đây một tháng đã giải thoát được Phạm bá mẫu, Đàn Chưởng lão tiền bối cùng anh hùng tại phân đàn Tây Bắc của Phan Ma Lôi. Hôm nay, cũng nhờ Hương tỷ mà giải thoát chư vị anh hùng không phải tốn một giọt máu.
Phạm Minh đâu biết Tiểu Hương đã là một trong những hồng nhan tri kỷ sống chết với Thanh Ngân. Thấy họ quá thân trong lòng khó chịu. Muốn hỏi mà không tiện. Nghe Thanh Ngân đáp, thì Tiểu Hương đã giải thoát vợ con và sư thúc mình. Hôm nay lại cứu thêm sư huynh đệ mình và mọi người. Ông cũng nghĩ Tiểu Hương đã lớn mà Thanh Ngân chưa đầy hai mươi tuổi thì hẳn chẳng có điều gì mờ ám giữa họ. Bạn của con rể tương lai của ông thì cũng như con em của ông, nên lớn tiếng ca tụng:
- Phu nhân bỏ ám đầu minh thật là phước của võ lâm. Mai Sơn từ đây lúc nào cũng nhớ đến ơn đức của phu nhân.
Tiểu Hương chẳng thích nghe tiếng phu nhân chút nào, nhưng phải khiêm nhượng:
- Qúy vị hôm nay được giải thoát, đều do công khó của Ngân đệ. Thân Tiểu Hương này cũng nhờ Ngân đệ mà được thơm lây.
Thanh Ngân thấy Nùng Trí Minh, Nùng Trí Dũng, Đinh Nhất Hạc và Đoàn Ngọc Hồng đến chào hỏi, nói sơ cho họ biết Bảo Ngọc bây giờ võ công cao siêu vô cùng vì học được chân truyền của Ngọc Hoa lão nhân.
Thanh Ngân chỉ quen với người của Đại Lịch cung và Mai Sơn, nhưng rồi quần hùng có mặt mỗi người một tiếng hỏi thăm, ca ngợi, Thanh Ngân và Tiểu Hương trả lời không ngớt miệng. Phái Thanh Linh có hai nữ đệ tử dù tiều tụy ốm yếu nhưng không mất vẻ xinh đẹp, khắn khít làm thân với Tiểu Hương.
Tiểu Hương thấy việc chào hỏi đã quá lâu, đưa mắt ra hiệu. Thanh Ngân trở lại chỗ Kỳ Tửu, thưa với ông:
- Chúng ta ở đây lâu không tiện, xin lão gia nói với quần hùng giải tán. Theo ý điệt nhi, Phan Ma Lôi người nhiều thế mạnh, nếu mạnh ai nấy nhà về, thì phải cẩn thận. Còn nếu có thể chúng ta chia ra nhiều toán để tiếp ứng dọc đường rồi về cả ở Mai Sơn, tập trung lại mà bảo vệ lẫn nhau. Tiểu điệt sẽ điều động nhân mã của Tiêu Dao đảo vào đất liền. Bảo Ngọc tỷ tỷ sẽ huy động nhân sự của Đại Lịch cung ở Quảng Nguyên xuống. Ba đội nhân mã trong ngày song thất cùng đến tham dự đại hội Tam Đảo, tiêu diệt Phan Ma Lôi, tạo thanh bình cho võ lâm rồi mới phái nào về phái nấy.
Kỳ Tửu đưa mắt hỏi ý Lý Trường Phong, ông nói:
- Để Ngân nhi đưa ý kiến này cho quần hùng thì tốt hơn. Bây giờ Ngân nhi là đảo chủ đảo Tiêu Dao, là người có ơn với mọi người họ sẽ dễ chấp thuận hơn chúng ta.
Kỳ Tửu đặt tay lên vai Thanh Ngân:
- Lý thúc tổ con đã có ý như vậy. Ngân nhi đừng để lão gìa sắp xuống lỗ này phải khó nhọc. Địa vị và võ công của Ngân nhi bây giờ là chỗ trông đợi của giang hồ đấy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.