Nam Thiên Đại Hiệp

Chương 48

Vũ Quân

26/02/2013

Tuyết Như lâm trận, rỡ mặt đại trang

Tam nữ trổ tài, uy khiếp quần hùng Trung thổ

Trời mờ sáng, quần hùng trong Nam Hải trang đã bắt đầu lục tục kéo đến nơi tỷ võ. Thanh Ngân, Bảo Ngọc, Thiên Kiều đều là những người đứng đầu một cung, một đảo nên họ được dành cho những nghi lễ đón tiếp riêng vì thế họ không cùng đi với ngũ lão và người Nam Hải trang. Ba người đã cùng chín anh em Cao Thừa Minh và Ngạc Lan, với thập nữ của Thiên Kiều làm thành một đoàn.

Đến gần hòn núi cũng được gọi là Hoa Sơn này, Ngạc Lan reo lên:

- Hòn núi này rất đáng gọi là Hoa Sơn, cả một hòn núi đều là hoa cả!

Gia Luật Cao Củng:

- Trung Nguyên có hai ngọn núi danh tiếng và đều cùng có tên là Hoa Sơn. Cuộc so tài ngày hôm nay sẽ làm cho ngọn núi này trở thành ngọn Hoa Sơn danh tiếng thứ ba.

Bảo Ngọc ngạc nhiên:

- Trung Nguyên có đến hai ngọn núi Hoa Sơn? Lần đầu tiên ta mới nghe Gia Luật huynh nói mới biết.

Ngạc Lan:

- Hoa Sơn ở phía đông Trường An, phía nam sông Vị, sông Hà là một trong ngũ đại sơn. Nhưng còn một ngọn núi cách đây vài trăm dặm là Bao Thiền Sơn cũng gọi là Hoa Sơn được nổi tiếng nhờ có động Hoa Sơn và bài Đăng Bao Thiền Sơn kí của Vương An Thạch.

Bảo Ngọc hỏi:

- Lan muội có nhớ bài kí đó không?

Ngạc Lan lắc đầu:

- Tiểu muội chỉ nghe nói đến mà thôi.

Thanh Ngân nghe Ngạc Lan nói vậy, liền vừa đi vừa đọc lại bài kí ấy, và khi đến câu: “ Cố phi hữu chí giả bất năng chí dã...tận ngô chí dã nhi bất năng chí giả, khả dĩ vô hối hĩ..” ( Nếu không có chí thì không thể đến được...gắng hết sức mình mà không tới được thì mới không ân hận..) thì Thanh Ngân lại cố tình nhấn mạnh.

Ngạc Lan mỉm cười:

- Ngân đệ đúng là văn võ song toàn, nhắc đến bài kí của Vương An Thạch Ngân đệ đã đọc làu làu. Ta cảm ơn Ngân đệ nhắc nhở ta! Vâng! Ta sẽ gắng hết sức của ta mới không còn ân hận.

Gia Luật Cao Củng cười lớn:

- Nhân nguyện như thử! Chúng ta nhất định phải có một ngày kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công và mời Ngân đệ làm người khách qúy của chúng ta.

Cao Thừa Minh cảm khái:

- Nếu được Ngân đệ ở mãi với chúng ta, thì mọi sự khó khăn giảm thiểu rất nhiều, nhưng chúng ta lại là người Nam kẻ Bắc.

Thanh Ngân cũng thở dài:

- Tiểu đệ cũng chẳng muốn xa Cao huynh chút nào, nhưng mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm, một hoàn cảnh riêng đành phải chấp nhận.

Họ vừa đi vừa chuyện vãn, thì đến Hoa Sơn và được hướng dẫn, mời vào ngồi bên tả võ đài. Võ đài là một vùng đá cao, bằng phẳng rộng cả trăm trượng vuông.

Thanh Ngân quan sát thấy người Cái bang và Nam Hải trang đã phối hợp rất chặt chẽ trong việc đón tiếp. Hầu như các lộ anh hùng đến Nam Hải trang đã có mặt, nhưng ngũ lão chưa đến và người của Thiên Sơn, Ma giáo chưa có ai đến cả.

Sau khi chào hỏi các vị chưởng môn, những người quen như Âu Dương Quốc, Thanh Ngân về chỗ ngồi của mình cùng bọn Cao Thừa Minh ăn bánh bao, uống nước trà chuyện trò. Không hiểu đã có sự thăm dò nào không, khi ngũ lão vừa tới, đoàn người của Ma giáo gần bốn năm chục người do giáo chủ Phương Chính dẫn đầu cũng đến nơi.

Đoàn người này có nhiều khuôn mặt mới. Đặc biệt, sánh vai với giáo chủ phu nhân là cô gái tóc nâu, mũi cao, mắt xanh biếc, xinh đẹp lạ lùng. Cả hai nữ nhân này vừa đi vừa lí lố chuyện trò, cười dỡn như chẳng có ai chung quanh họ. Dáng vẻ kỳ lạ của giáo chủ phu nhân và cô gái làm bọn Thiên Kiều cũng phải đưa mắt liếc nhìn. Bọn người của Ma giáo ngồi yên đâu đó, thì một lúc sau đoàn người của Điền Nam Long phái Thiên Sơn mới bước lên núi.

Thiên Kiều nhìn lão già ốm cao như cây sào, đi phía sau Điền Nam Long cách ba bốn người, nét mặt biến đổi. Thanh Ngân hỏi:

- Phải chăng lão là Độc vật Đường Thông?

Thiên Kiều gật đầu, căm hận:

- Dù không thể giết lão độc vật ở đây, tỷ tỷ cũng không thể để lão rời khỏi Huệ châu.

Nàng nói không lớn lắm, trong lúc người qua kẻ lại ồn ào, nhưng Đường Thông cũng nghe được, ngửa cổ cười:

- Mấy năm nay ta bận rộn nên không ghé Miêu cung để ngươi sống thêm cả mười năm chắc cũng đã đủ lắm rồi! Hà..hà!

Thiên Kiều vụt đứng lên, nhưng Thanh Ngân nắm tay nàng kéo lại, nói:

- Tỷ tỷ không nên phạm lề luật của cuộc tỷ võ này!

Bảo Ngọc cũng cười khẩy:

- Tỷ tỷ cứ chờ đợi, mạng hắn không kéo dài được lâu đâu!

Thanh Ngân liếc nhìn thấy trong đoàn người của Điền Nam Long có bảy tám ông già, người nào ánh mắt cũng như điện, chân bước áo quần không để gió lay động, biết họ võ công cũng không thua kém những ông già được liệt vào hàng kỳ lão võ lâm. Thiên Địa nhị ma thấy đoàn người của Thiên Sơn mặt lộ vẻ khó chịu. Nhìn thoáng qua phản ứng của nhị ma, Thanh Ngân biết họ không phải cùng phe với nhau. Trang chủ Nam Hải trang, với địa vị người tổ chức đã đích thân đón tiếp chào mời cho mọi người an vị đâu đó, rồi phi thân lên đài vòng tay:

- Cuộc so tài để giữ chức minh chủ võ lâm hôm nay, như đã được đồng ý, xin mời Tiền lão bang chủ, Giác Minh đại sư và sư phụ lên bàn thủ toạ, giám định cuộc thi.

Bên góc võ đài có một chiếc bàn đủ ba người ngồi, Hoàng lão, Tiền bang chủ và Giác Minh đại sư tiến lên đài. Trong khi Hoàng lão và Tiền bang chủ ngồi xuống, thì Giác Minh thiền sư niệm Phật hiệu, tuyên bố:

- Cuộc tỷ võ hôm nay nhằm đoàn kết võ lâm, chọn lựa minh chủ nên trong cuộc tranh tài chỉ một đấu một, đấu thủ không thể dùng chất độc, hay ám khí có độc. Trong cuộc tranh tài, dù đao kiếm, chưởng chỉ vô tình, nhưng đấu thủ phải cố tự chế để đừng đưa đến việc gây tử thương cho nhau.

Độc vật Đường Thông cười khằng khặc:

- Đấu võ lại có lề luật quái dị như thế này sao? Kẻ luyện võ thì người có nội công cao, kẻ nhờ chiêu thức kỳ bí, nếu tự thấy không có tài thì đừng lên đài, nếu đã lên đài mà giới hạn không được đả thương nhau thì làm sao biết ai cao thấp? Nếu chỉ đọ nhau về chiêu thức, thì Thiếu Lâm có thật thập nhị huyền công, cứ giữ chức minh chủ đi cho rồi!

Giác Minh thiền sư hiền từ:

- Đường thí chủ nêu ra điều đó không phải là không có lý! Lão nạp muốn nói rằng khi đối thủ đã bị thương, không còn sức phản ứng, mà người thắng còn ra chiêu sát thủ, thì đây là điều phạm vào qui ước của cuộc đấu võ hôm nay. Lão nạp xin hỏi Điền thí chủ đại diện cho Thiên Sơn có phản đối gì về điều này?

Điền Nam Long đứng lên, rất khí khái:

- Tại hạ hoàn toàn đồng ý với qui ước của cuộc tỉ võ, đây là lúc chúng ta gát bỏ tất cả oán thù xưa để đoàn kết võ lâm cho nên tránh được việc gây tử thương cho nhau càng nhiều càng tốt. Khi chức minh chủ đã định, mọi bang phái đều phải đặt dưới sự điều động của người, tất cả chúng ta hôm nay đều là huynh đệ, cùng đặt dưới sự sai khiến của minh chủ nên không nên giết nhau, làm thiệt hại đến nguyên khí võ lâm Trung Nguyên chúng ta.

Giác Minh chấp tay:

- Lão nạp xin ca ngợi tinh thần của Điền đại hiệp, và mong rằng mọi người, ai lên võ đài phải ghi nhớ lời nói của Điền đại hiệp.

Giác Minh thiền sư lại niệm Phật hiệu nói tiếp:

- Hiện diện hôm nay, ngoài Cái bang, Thiên Sơn, Nam Hải trang, các đại môn phái, còn rất có nhiều danh thủ từ lâu không xuất hiện giang hồ, nếu hết người này đến người khác cuộc tỉ võ sẽ kéo dài không biết bao giờ xong. Cho nên, mỗi môn phái, trang, động, bang hội chỉ có thể cử ba cao thủ xuất sắc nhất của mình lên võ đài mà thôi. Chẳng hay đề nghị của lão nạp có hợp lý không?

Hoa Sơn Thần Tú:

- Các phái, bang, hội nào cũng vậy người đứng đầu hay chưởng môn là người võ công phải cao nhất, có thể đại diện cho bang phái của mình, thì một người đã đủ hà tất phải tới ba người?

Thiên Ma của Minh Giáo cũng tán đồng:

- Tại hạ hoan nghênh ý kiến của Thần Tú.

Điền Nam Long lại phản đối:

- Tại hạ đại diện cho sư phụ hôm nay, nhưng võ công đâu bằng hai vị sư thúc của tại hạ? Trong một bang phái người nhập môn trước là sư huynh, nhưng võ công sư huynh đôi khi lại không bằng sư đệ cũng là chuyện thường. Ở Thiếu Lâm Tự trong mấy trăm năm qua cũng có nhiều vị sư chỉ lo quét dọn, nấu cơm bửa củi, nhưng rồi lại được phát hiện là võ công đạt đến cảnh giới tối cao. Cuộc đấu võ bắt đầu hôm nay nhằm chọn minh chủ lãnh đạo quần hùng đối phó với cao thủ Mông Cổ. Minh chủ vì thế phải là người võ công bạt tụy. Ai tự thấy có võ công cao đều có thể tham dự, hà tất phải giới hạn!

Thiên Kiều chợt lên tiếng:

- Miêu động tán thành ý kiến của gã họ Điền. Ai tự thấy có khả năng đều có thể tham dự. Và trong cuộc tỉ võ đao kiếm vô tình, ai cũng phải đem toàn bộ công lực ra thủ thắng. Không được dùng độc, nhưng không thể giới hạn là không gây tử thương cho ai. Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "

Phương Chính cả cười:

- Như phái Thiên Sơn và Miêu cung đã nói, bản nhân thấy Nam Hải trang nên chịu khó tốn kém để cuộc tỷ võ kéo dài thêm vài ngày, cho đến khi không còn ai thấy có khả năng lên võ đài tỷ thí nữa mới thôi.

Giác Minh Thiền Sư niệm Phật hiệu:

- Lão nạp mong sau cuộc tỷ đấu, nguyên khí của võ lâm không bị tổn thương, hoà khí không bị sứt mẻ thêm, nhưng như giáo chủ Minh giáo, Điền đại hiệp và Lam động chủ đã nói, lão nạp mong rằng mọi người sẽ cân nhắc thật kỹ trước khi bước lên võ đài. Trong cuộc so tài xin nể đức hiếu sinh của Phật tổ, và khi đối thủ của mình đã chịu thua, thì không được truy đuổi. Nếu có điều này xảy ra, lão nạp, Hoàng lão và Tiền bang chủ sẽ ra tay can thiệp.

Giác Minh hỏi thêm ai có ý kiến gì không để Hoàng lão tuyên bố cách thức tỉ võ bắt đầu từ hôm nay?

Chờ đợi thêm một lúc thấy không có ý kiến gì thêm, Đông Hải Vương Hoàng Tu, đứng lên trịnh trọng tóm lược những quyết định cuối cùng và tuyên bố cuộc tỷ võ có thể bắt đầu.

Hoàng lão vừa tuyên bố cuộc tỷ võ bắt đầu, thì Sa Mạc Nhất Hùng cười lớn, phi thân lên đài:

- Lão họ Lý ở Thiên trì kia còn đợi gì mà không lên đây để ta xem võ công ngươi ngày nay như thế nào?

Thiên Trì quái khách bị đích danh khiêu chiến nhưng lắc đầu:

- Ngươi muốn đấu với ta lúc nào cũng được, nhưng hôm nay thì không, vì ta tự biết mình không có khả năng để giữ chức minh chủ võ lâm.

Sa Mạc Nhất Hùng hét:

- Ngươi không muốn cũng không được! Trước mặt quần hùng hôm nay, ta phải cho ngươi biết tay!

Nhất Hùng nhấc cao thân pháp, nhắm chỗ Thiên trì ngồi đánh xuống hai chưởng như sấm sét. Thiên Trì quái hiệp tức giận, nhưng chưa ra ta, thì Giác Minh và Tiền bang chủ đã phóng mình lên, bốn chưởng đã tung ra đẩy Sa Mạc Nhất Hùng liên tiếp lùi lại phía sau.

Nhất Hùng tức giận:

- Các ngươi muốn đấu với ta?

Giác Minh niệm Phật hiệu:

- Lão nạp và Tiền bang chủ chủ tọa cuộc tỷ võ hôm nay. Khi Thiên Trì đại hiệp không muốn giành ngôi minh chủ, Du thí chủ không được ép uổng!

Dưới đài, quần hùng thấy Sa Mạc Nhất Hùng hung hăng như vậy la hét phản đối. Một lão già ở Thiên Sơn cũng âm trầm lên tiếng:

- Du hiền đệ phải tôn trọng qui ước tỉ võ, không nên lỗ mãng!

Sa Mạc Nhất Hùng nghe người trong nhóm cũng chẳng bênh vực, cười khà khà:

- Ta muốn xem lão quái vật ở Thiên trì võ công ra sao, nhưng lão muốn làm con rùa rút đầu rút cổ thì đành vậy! Hà..hà.. Nam Hải trang của lão Hoàng có ai có thể đấu với ta được trăm chiêu?

Đông Hải Vương Hoàng Tu có ba đệ tử, hai người sư huynh của Giang Như Phong là Khoái kiếm Tạ Hưng và Thiết chưởng Cao Đàm tuổi trên sáu mươi, nhưng lúc bốn mươi tuổi bị âm hồn ma công đả thương, võ công không mất nhưng không tiến bộ và tâm trí không còn bình thường. Giang Như Phong là truyền nhân đắc ý của Hoàng lão, nhưng so với những cao thủ nổi danh như Sa Mạc Nhất Hùng thì việc thắng bại khó có thể nắm chắc. Lời thách thức của Sa Mạc Nhất Hùng làm Trang chủ Giang Như Phong khó nghĩ. Ông ta chưa biết có nên xuất hiện không, thì Tuyết Như quát:

- Lão tặc kia thật không biết trời cao đất dày là gì! Bản cô nương phải cho ngươi biết câu thiên ngoại hữu thiên.

Tiếng quát thanh tao vừa dứt, nàng đã đáp xuống thềm đá, cây tử vi kiếm đã rút ra khỏi võ, quắc mắt nhìn Sa Mạc Nhất Hùng:

- Lão tặc hãy ra chiêu!

Thấy Tuyết Như chợt xuất hiện, Trang chủ Giang Như Phong biến sắc, đứng rột dậy định la mắng, thì nghe Thanh Ngân truyền âm:

- Nhạc phụ cứ yên tâm! Như muội có thể dạy lão quái ấy một bài học đích đáng.

Giang Như Phong nghe lời Thanh Ngân nói bần thần ngồi xuống ghế trở lại, nhưng trong lòng thấp thỏn không yên.

Sa Mạc Nhất Hùng thấy Tuyết Như đòi đấu với mình, ngửa mặt cười to:

- Loạn rồi! Loạn rồi! Một con bé còn hôi sửa mẹ đòi đấu với ta thật là không còn thể thống gì nữa.

Lão quắt mắt quát:

- Cút đi cho rảnh mắt!

Cùng với tiếng quát, lão phất tay áo, một luồng kình lực ồ ạt tuông ra. Tưởng phát chưởng với bảy tám chục năm công lực của mình sẽ hất Tuyết Như xuống đài. Nhưng không! Với thân thủ kỳ ảo nàng nhất mình lên không và lưỡi kiếm trong tay như mãn thiên hoa vũ nhắm đầu lão bủa xuống. Nhìn thế kiếm của Tuyết Như, Nhất hùng nhất thời không biết cách nào chống đỡ, vội tháo bộ nhảy ra sau. Nhưng lão lùi thì Tuyết Như tiến tới, chung quanh lão kiếm quang dày đặc. Lão xoay trở cách nào, mũi kiếm của Tuyết Như vẫn lấp lánh, và lúc nào cũng như ở một vị trí, sát bên yết hầu của lão! Nàng tiến lão lùi, chạy quanh khắp nơi. Chiêu thức kỳ bí của Tuyết Như làm hội trường nín thở, Giang Như Phong thở ra nhẹ nhõm, đưa tay vuốt râu nhìn trận đấu. Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "

Phía bọn Điền Nam Long có tiếng già nua nói lớn:

- Ngu ơi là ngu! Kiếm pháp kỳ bí thật, nhưng công lực của con bé có bao lăm mà cứ nhảy tránh mãi thế!

Pho kiếm pháp của Thanh Ngân sáng chế là một pho kiếm pháp tổng kết tuyệt học của Thiên Sơn và kiếm pháp trong một bí động mà Thanh Lan học được, có thể là Việt nữ kiếm đã thất truyền, chiêu thức tổng hợp hai môn kiếm có tính khắc chế nhau đã làm cho pho kiếm pháp của Thanh Ngân, chỉ những người võ công cỡ Tú Anh, Phương Chính, Hoàng lão mới có thể nhìn ra chỗ sơ hở để có thể cầm cự và phản công. Công lực của Tuyết Như hiện giờ đã tương đương với Nhất hùng. Nên khi được đồng bọn mách nước, Sa Mạc Nhất Hùng sực tỉnh, hắn muốn lấy nội lực áp chế nàng lại càng đâm đầu vào chỗ chết. Khi lão quát lớn một tiếng tả chưởng tung ra một chiêu sấm sét, còn hữu thủ chộp lấy lưỡi kiếm của nàng, thì Tuyết Như cũng quát lên một tiếng thanh tao, tung chưởng chống lại chưởng kình của lão, còn cây kiếm của nàng lại là cây kiếm báu chém sắt như chém bùn, nên bàn tay Nhất hùng tưởng chụp lấy được sóng kiếm của nàng, thì với cái nhích tay nhanh chóng, lão lại chụp lên lưỡi kiếm, mấy ngón tay bị đứt rụng ngay, và mũi kiếm đã đến sát yết hầu của lão. Sa Mạc Nhất Hùng kinh sợ hết hồn vía, dùng thế thiết bản kiều, ngã người ra sau hai chân búng lên hai cước để cứu lấy mạng. Tuyết Như nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau tránh hai ngọn cước của lão, nhưng khi lão lộn mình lên, thì thấy làn sóng kiếm đã tràn tới trước mặt, vội lăn mình xuống đất tránh né. Tuyết Như thu kiếm nhìn lão:

- Ngươi đã bị chặt rụng hết mấy ngón tay, nằm lăn dưới đất là thua hay thắng?

Sa Mạc Nhất Hùng điểm huyệt cầm máu, sắc mặt liên tiếp biến đổi, gầm lên như điên khùng:

- Ta phải thí mạng với ngươi!

Hắn bất chấp bàn tay bị thương, hai luồng chưởng lực của lão như bài sơn đảo hải tung ra, Tuyết Như không nhảy tránh, vung chưởng phản kích, một tiếng nổ bùng vang dội, bụi đất bốc lên mờ mịt một vùng, và khi bụi đất vừa lắng xuống, kiếm quang từ tay Tuyết Như đã vung lên. Trong một bộ pháp kỳ bí nàng đã tiến sát lão. Trong lúc lão định phóng ra chưởng thứ hai, thì một cánh tay của lão đã bị chặt đứt lìa, lảo đảo thụt lùi liên tiếp, không tin ở cặp mắt mình.

Lão đau đớn, uất hận nhìn cánh tay cụt, gầm lên như hổ rống:

- Ta liều mạng với ngươi!

Lão tràn tới định thí mạng với nàng, thì Hoàng lão rung chuông, và Giác Minh thiền sư đã đứng giữa hai người, phất áo tăng bào trút ra một luồng kình lực nhu hòa đẩy Sa Mạc Nhất Hùng lùi lại và niệm Phật hiệu:

- Du thí chủ đã bị thương! Thí chủ phải công nhận kết qủa!

Bên dưới nhiều tiếng la ó:

- Còn hai tay mà đã chạy khắp nơi! Bây giờ một cánh tay cụt ngón thì muốn đấu gì nữa!

Sa Mạc Nhất Hùng bấy giờ mới tự biết đã lỡ để thất thế, trở thành tàn phế có đánh nữa cũng chẳng được, quắc cặp mắt căm hận nhìn xuống đài, hét lớn một tiếng rung rinh cây cỏ, rồi phóng mình lên không chạy xuống núi, tiếng uất hờn của lão vọng lại:

- Con nha đầu kia! Có ngày ta sẽ xẻo ngươi thành trăm khúc!

Sa Mạc Nhất Hùng bị con gái Nam Hải trang chủ đả bại một cách nhanh chóng làm mọi người kính phục Hoàng lão và Trang chủ vô cùng. Nhiều tiếng xì xào:

- Hồng Hoa tiên tử mới ra tay đã đánh bại Sa Mạc Nhất Hùng, thì khó ai có thể giành chức minh chủ với Giang đại hiệp.

Giác Minh thiền sư thấy Sa Mạc Nhất Hùng đã đi, tuyên bố Tuyết Như đắc thắng và hỏi hội trường có ai lên đấu tiếp với nàng không, thì Đường Thông như ma mụi đã phi lên đài, nhưng Tuyết Như lại hướng vào Giác Minh thiền sư:

- Lão Sa Mạc Nhất Hùng khinh thị Nam Hải trang, buông lời ngạo mạn, tiểu nữ phải cho hắn biết tay. Tiểu nữ không có tham vọng giành chức minh chủ, không muốn tiếp tục trận đấu, xin nhường Đường đại gia cho người khác.

Tuyết Như vái chào Giác Minh, Tiền bang chủ và sư tổ của mình, phi thân xuống đài.

Độc vật Đường Thông thấy nàng không đấu với mình, ha hả:

- Con bé cũng chưa đến số! Ta cũng đỡ phải ra tay với bậc hậu bối!

Lão hướng vào Giang Như Phong:

- Con gái của trang chủ không dám đấu với lão phu, còn trang chủ thì sao?

Giang Như Phong cười khẩy:

- Tại hạ không có tham vọng giành ngôi minh chủ, đừng ép tại hạ phải ra tay, không lợi cho ngươi đâu!

Đường Thông cười khẩy:

- Đã chẳng dám thì thôi! Đừng buông lời lớn lối!

Lão chưa dứt lời nói khích Giang Như Phong, thì một chàng thanh niên đẹp như tranh vẽ, vai mang kiếm đã xuất hiện sau lưng lão, cười:

- Ngươi có bao nhiêu hơi sức mà đòi thách đấu với Giang bá bá?



Đường Thông giật mình quay lại, thấy Bảo Ngọc, thì quắc mắt:

- Ngươi là ai?

Bảo Ngọc chắp tay sau lưng, ngước mặt lên trời, kênh kiệu:

- Đến đây tỉ thí võ công hay sưu tra lý lịch?

Đường Thông điên tiết, nhất mình lên không cùng với tiếng quát:

- Diêm vương đã giũ sổ của nhà ngươi mất rồi!

Bảo Ngọc sau khi được Ngọc hoa lão nhân truyền cho công lực và võ công, có thể nói không thua một danh thủ nào ở Trung Nguyên hiện nay. Tiên Ảo khinh công của nàng là một tuyệt kỹ khinh công hãn thế, nên Đường Thông nhào tới, thì không còn thấy tung tích của nàng đâu cả, sau lưng lại nghe tiếng cười:

- Nếu ta ra tay, thì ngươi có còn mạng nữa không?

Lão giựt mình quay lại, thì Bảo Ngọc lại ở sau lưng lão cười khẩy. Lão xoay trở liên tiếp để đối diện với nàng, nhưng xoay cách nào, tiếng cười của Bảo Ngọc vẫn sát bên lưng. Lão tức mình gầm lớn:

- Muốn đánh thì đánh! Đừng giở trò ma qủy nữa!

Bảo Ngọc vẫn cười:

- Ta chưa muốn phải ra tay, ngươi biết điều thì cút đi, nếu không mạng ngươi khó giữ.

Lúc bấy giờ nàng mới đứng yên, lão xoay lại, nàng quắc mắt:

- Ta ra tay, thì hai cánh tay dùng độc của ngươi sẽ lìa khỏi thân, nói trước cho ngươi biết!

Đường Thông mặt giận tái mét, cặp mắt cú vọ long lên, lão vận công xương cốt kêu răng rắc, chung quanh người lão bốc ra một luồng hắc khí. Thiên Kiều la to:

- Hắc độc thần chưởng! Ngọc muội cẩn thận!

Bảo Ngọc thấy Đường Thông vận công, biết rõ chưởng lực của lão độc hại vô cùng nên vận dụng Tiên Ảo thần công hộ thể, chung quanh nàng như có một lớp sương mù trắng toát bao phủ, cả người như một bóng ảnh lung linh trong làn sương mù đó. Đường Thông vận công xong, hét to một tiếng, hai luồng chưởng lực như khói đen nhắm Bảo Ngọc bắn ra như chớp giật. Bảo Ngọc tung Tiên Ảo thần công ra đối địch. Nàng còn trẻ nhưng trên người đã có cả trăm năm công lực, nên Đường Thông bị sức chấn động đẩy lùi lại phía sau mấy bước, và hắn chưa định thần, thì Bảo Ngọc ồ ạt tấn công. Hắn đón đỡ được hơn trăm chiêu của nàng, thì không đở nổi chiêu Tiên ông sát qủy, thân thể lảo đảo. Trong lúc ấy, Bảo Ngọc bắn ra một luồng nhất dương chỉ xé gió, lão vội vàng tung chưởng đón đỡ ngọn chỉ kình xuyên kim xẻ thạch, thì Bảo Ngọc lắc mình biến mất, rồi bóng kiếm chợt tung lên. Nghe thấy hơi lạnh sát bên tai, Đường Thông vội lắc mình tránh né, nhưng một cánh tay của lão đã bị chặt rơi xuống mặt đá. Đường Thông ôm vai lảo đảo.

Bảo Ngọc trụ thân hình lại, cười khẩy:

- Ta muốn chặt thêm một cánh tay nữa của ngươi không phải là khó, nhưng ta cũng nể đức hiếu sinh của thượng đế mà tha cho. Hãy đi đi!

Đường Thông điểm huyệt cầm máu, sắc mặt xám xanh. Bàn tay còn lại của lão mò trong người bắt ra một con rắn đen như than, quát:

- Ngươi phải chết hôm nay!

Con rắn trong tay lão như mũi tên phóng tới Bảo Ngọc. Không ngờ Đường Thông giữa mặt quần hùng lại phạm qui ước tỷ đấu, ba người chủ trì cuộc tỷ võ chưa biết phải làm sao, thì con rắn đen phóng ra tấn công Bảo Ngọc đang lượn mình qua lại trên sóng kiếm của nàng, chợt rớt xuống đất, nằm im một chút rồi như mũi tên phóng về phía Thanh Ngân.

Thanh Ngân bắt lấy vuốt ve như chính đó là con rắn của mình.

Đường Thông thấy con rắn nằm trong tay Thanh Ngân mặt mày thất sắc, bỏ Bảo Ngọc nhảy xuống đài:

- Ngươi hãy trả hắc nhi lại cho ta!

Thiên Kiều quát:

- Hắc nhi là con rắn của trượng phu ta, ngươi ăn trộm để luyện hắc độc chưởng, ta chưa đòi nợ cũ, đòi mạng cho bao nhiêu người chết ở Miêu động, thì ngươi lại dám vát mặt lại đây?

Nàng nắm lấy tay, Thanh Ngân hiểu ý mỉm cười:

- Con rắn này là của ta, nếu ngươi không cút đi, ta sai nó hút lại tất cả chất độc trên người ngươi.

Đường Thông tức giận:

- Ngươi không trả nó lại, ta liều chết với ngươi!

Hắn tung cánh tay còn lại nhào tới Thanh Ngân.

Thiên Kiều quát:

- Ngươi dám!

Nhưng nàng chưa ra tay, Đường Thông đã bị Thanh Ngân điểm huyệt, ngã lăn xuống đất, con rắn đen trên tay Thanh Ngân lại phóng xuống chui vào bụng lão.

Đường Thông nằm dưới đất trợn mắt muốn rách khóe, nhưng chỉ trong giây lát lão lại lớn tiếng van lơn:

- Xin..xin đại hiệp tha mạng cho ta! Hãy lấy lại hắc nhi...

Thanh Ngân biết lão đã từng sát hại rất nhiều người ở Miêu động, và Hắc độc chưởng của lão tàn hại vô cùng, dụng ý kéo dài thời gian điều khiển con hắc linh hút bớt chất độc trên người lão, nên chẳng trả lời. Đường Thông lại lớn tiếng kêu van năn nỉ. Điền Nam Long đứng lên hét:

- Hoàng lão! Cuộc tỷ võ này đã có qui ước, có thể có ai ngang nhiên làm nhục kẻ khác trước mặt chúng ta không?

Hoàng lão ung dung:

- Qui ước đã cấm xử dụng độc vật, nhưng Đường Thông đã dùng rắn độc trong trận đấu, lão phu chưa biết làm sao ngăn cản, thì sự việc đã xảy ra. Để lão phu yêu cầu Lê đảo chủ.

Hoàng lão hướng về Thanh Ngân:

- Xin đảo chủ tha mạng cho Đường tam gia.

Thanh Ngân vội gọi con Hắc linh phóng ra ngoài, chỉ trong giây lát thân hình nó đã to lớn hơn nhiều. Thanh Ngân giải huyệt cho Đường Thông, nói:

- Ngươi hãy đi đi, hễ gặp lại ta bao nhiêu chất độc trên người ngươi sẽ bị hắc linh hút hết!

Đường Thông lồm cồm bò dậy, liếc nhìn con rắn đen đầy tiếc nuối, rồi phi thân xuống núi.

Thanh Ngân hướng về bàn chủ toạ cung tay:

- Dùng độc vật trong trận đấu là sai qui ước! Con hắc linh đã bị tại hạ thu hồi, còn việc tại hạ phải ra tay kiềm chế Đường Thông là vì tự vệ. Lão nhảy xuống đây gây sự. Mong ban chủ tọa thứ lỗi cho việc bắt buộc vừa rồi.

Giác Minh thiền sư niệm phật:

- Nếu không có Lê đảo chủ, thật sự chúng tôi cũng không biết cách gì ngăn cản con rắn, bảo vệ qui ước tỷ võ. Chúng tôi thật hàm ân Lê đảo chủ đã thu hồi con độc xà đó.

Tiếng một lão già nơi chỗ ngồi Điền Nam Long âm trầm:

- Hắn thu hồi hay cướp lấy con rắn của Đường Thông?

Thiên Kiều cả cười:

- Lão Huyền minh tam ma kia! Nếu ngươi bảo trượng phu ta cướp lấy con hắc linh của Đường Thông, thì nhờ ba anh em ngươi hay người của Thiên Sơn đem về giao trả cho hắn, ngươi có đồng ý không?

Bị Thiên Kiều hỏi như vậy, Huyền minh tam tiên cứng miệng chẳng biết phải nói làm sao cho phải.

Một người trong nhóm hắng giọng:

- Chỉ có đồ đê tiện mới gần gũi những con độc vật, anh em chúng ta đâu phải là những người đó..

Thiên Kiều cười lớn:

- Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, các ngươi đi cùng một nhóm với Đường Thông, Đường Thông là đồ đê tiện, thì Trường bạch song yêu và Huyền minh tam qủy là gì?

Huyền minh tam tiên tức giận đứng rột dậy hét:

- Ngươi dám nhục mạ anh em ta!

Lão như chiếc bóng mờ phi thân tới Thiên Kiều.

Bảo Ngọc nãy giờ đứng trên đài, theo dõi cuộc rối loạn, cười lớn:

- Lão quái vật kia! Muốn tỷ võ hãy kêu cả ba anh em ngươi bước lên đài. Ta đang chờ đợi xem huyền minh thần chưởng của các ngươi như thế nào!

Và nàng gọi:

- Lam tỷ! Lan muội! Một mình ta đấu với ba lão kể cũng hơi bất kính kẻ già cả và qui ước tỷ võ cũng không cho phép ta được hân hạnh đánh với họ như vậy. Hai người lên đây cùng ta cho chúng một bài học. Thiên Kiều kéo tay Ngạc Lan đứng lên. Ngạc Lan nhìn Cao Thừa Minh hỏi ý kiến. Thừa Minh gật đầu, nàng cùng Thiên Kiều phi thân lên đài. Huyền Linh tam tiên nóng nảy nhảy bay lên đài. Hai lão Huyền minh nhất tiên và nhị tiên lưỡng lự một lúc rồi phi thân lên theo.

Ngạc Lan không muốn dùng vô cực thần chưởng, nên lên đài đã rút kiếm ra khỏi vỏ, Bảo Ngọc và Thiên Kiều thấy vậy cũng nhất tề rút kiếm, khi ba lão huyền linh đặt chân xuống đài, ba cô gái khởi thế công ngay.

Huyền minh tam tiên lâu nay rất tự phụ, khi sư phụ họ là Huyền minh chân nhân tạ thế, vẫn cho giang hồ không mấy ai xứng đáng là địch thủ của họ, nhưng không ngờ gặp ba cô gái trước mặt vừa mới ra tay cả ba cảm thấy bị áp lực đè nặng, phải vận dụng toàn bộ công lực giở huyền minh thần chưởng ra đối địch, cả vùng võ đài hơi lạnh bốc ra cuồn cuộn, nhưng ba cô gái không bị hơi lạnh áp chế, không phải nhảy tránh những chiêu thức của họ, mà làn kiếm quang càng lúc càng mờ mịt, cùng làm ba lão lần lần bị đẩy lùi từng bước. Không ngờ ba cô gái còn trẻ mà công lực không thua một cao thủ trên giang hồ nào hiện nay như vậy. Dùng tay không nhất định sẽ bị bại, ba lão Huyền minh tâm ý tương thông, quát to một tiếng cùng tung ra mấy chiêu trí mạng với tất cả công lực của mình buộc ba cô gái phải vận dụng công lực lên lưỡi kiếm chống đỡ, thì nhảy ra sau mấy trượng, rút kiếm ra cự địch. Ba lưỡi kiếm của ba lão đều làm bằng huyền thiết, kiếm quang vạch thành những vòng tròn đen, xoáy theo lưỡi kiếm của bọn Thiên Kiều. Thanh Ngân nhìn thấy huyền minh kiếm pháp lòng cũng khen thầm là môn kiếm pháp cao siêu, chiêu thức tuyệt độc, kiếm quang dày đặc, đã che dấu những chỗ sơ hở rất kín đáo, địch thủ nhất thời khó có thể tìm ra. Thanh Ngân thấy cả ba cô gái trên đài không bị huyền linh kiếm pháp áp chế, không thể khởi thế công được nữa, bèn truyền âm chỉ dẫn cho họ.

Sau khi được Thanh Ngân mách nước, Huyền minh nhất tiên bị Ngạc Lan áp đảo ngay, kế đó Thiên Kiều và Bảo Ngọc cùng quát lên hai tiếng thánh thót, mũi kiếm cũng nhắm ngay vào những nơi kiếm khí dày đặc nhất của Nhị tiên và Tam tiên tấn công. Thế trận trên đài thay đổi ngay, tam tiên chỉ chống đỡ được trên trăm hiệp, thì Ngạc Lan đánh Nhất tiên rơi kiếm xuống đất, còn Thiên Kiều đã đâm vào vai phải Nhị tiên một kiếm thấu xương, và Bảo Ngọc thì rạch trên ngực tam tiên một đường dài.

Ba cô gái sau khi hạ đối thủ, cùng nhảy lùi ra sau. Thiên Kiều cười:

- Các ngươi còn muốn đánh tiếp?

Huyền minh tam tiên cũng xứng đáng là những cao thủ có tư cách. Bị thua không tức giận la hét đòi liều mạng như Sa Mạc Nhất Hùng Du Lượng hay Đường Thông. Nhất tiên buồn bã nhìn lưỡi kiếm nằm trên mặt đá, lăng không chộp lên, rồi thở dài:

- Nhị đệ, tam đệ! Hãy đi đi thôi!

Lão nhấc mình lên không, Nhị tiên và tam tiên đưa mắt nhìn nhau, rồi thiểu não phóng mình theo, phút chốc mất dạng.

Trong nhóm người của Điền Nam Long, ngoài hắn đã được Tam Nhãn Thần Quân truyền cho tuyệt kỹ, thì những ông già theo hắn, Huyền minh tam tiên võ công cao siêu hơn hết. Ba lão bị thua xấu hổ bỏ đi làm Điền Nam Long cảm thấy hụt hẫng.

Trường bạch song yêu tự biết võ công không bằng tam tiên, nên không dám sính cường.

Sau khi đánh bại Huyền linh tam tiên, Thiên Kiều đứng trên đài khiêu khích Điền Nam Long:

- Gã họ Điền kia! Không lên đây còn đợi bao giờ?

Điền Nam Long thâm trầm:

- Ngươi đừng đắc ý vội! Ngươi chưa phải là đối thủ của ta, nhưng hôm nay ta chưa có nhã hứng.

Thiên Kiều bỉu môi:

- Không dám tỉ đấu mà còn lớn lối!

Nam Long:

- Nếu ta có lên đài bây giờ, người đấu với ta là Nùng cung chủ chứ chẳng phải ngươi.

Bảo Ngọc thắng liên tiếp hai trận, cũng muốn xem võ công của Điền Nam Long như thế nào nên kiêu ngạo:

- Nếu ngươi không co đầu rút cổ, thì cứ lên đây giao đấu với ta.

Nam Long tức giận hét:

- Đây không phải là nơi để một con mọi nơi biên giới như ngươi khua môi múa mỏ. Ta phải dạy ngươi một bài học.

Hắn tức thì phi thân lên đài. Tuy tức giận, nhưng không hổ là một cao đồ của Tam Nhãn Thần Quân. Hắn đứng yên nhìn Bảo Ngọc cao ngạo:

- Hãy ra chiêu đi!

Bảo Ngọc bị hắn mắng là con mọi tức giận, vận dụng mười thành công lực tung Tiên Ảo thần công tấn công ngay. Điền Nam Long cười khà, tung chưởng phản kích. Thấy chưởng lực của hắn đánh ra, Thanh Ngân kêu khổ trong lòng vì biết đó Kim Cương công uy lực vô song. Sức chưởng của Bảo Ngọc đánh ra gặp luồng chưởng lực của Điền Nam Long tưởng như gặp thành đồng vách sắt, nàng phải liên tiếp thối lui trong khi Điền Nam Long chỉ phải lùi lại ba bước.

Thanh Ngân vội truyền âm cho Bảo Ngọc bảo nàng cẩn thận. Biết Nam Long xử dụng của Phật môn, Bảo Ngọc trao đổi với Nam Long vài chiêu, rồi nhảy ra ngoài, lớn tiếng:

- Tên họ Điền kia! Ngươi là đệ tử của Thiên Sơn hay Thiếu Lâm?

Điền Nam Long hỏi:

- Ngươi hỏi vậy là ý gì?

Bảo Ngọc cười lớn:

- Ta biết rõ nội công của Thiên Sơn là Càn nguyên khí công của đạo gia, ngươi xưng là đệ tử của Thiên Sơn mà luyện Kim Cương thần công, thì ngươi đâu phải là đệ tử Thiên Sơn. Ta khuyên ngươi hãy vái Giác Minh thiền sư làm sư phụ. Hừ! Nếu ngươi không xử dụng được võ công của Thiên Sơn, thì ta không thèm giao đấu với ngươi nữa.

Điền Nam Long tức giận:

- Võ học trong thiên hạ đều cùng một gốc mà ra, ngươi lấy lý do nào bảo chỉ có Thiếu Lâm mới có kim cương thần công?

Hắc quắc mắc:

- Nếu ngươi đã tự biết thân, hãy xéo đi cho rảnh mắt ta!

Bảo Ngọc ởm ờ:

- Càn nguyên chân khí, Bàn long kiếm pháp của Thiên Sơn lừng danh trong võ lâm Trung Nguyên mấy trăm năm nay, đáng tiếc ngươi là đệ tử Thiên sơn mà phải dùng võ công Thiền môn để đối phó với ta. Được lắm, nếu ta có thua, thì thua vì võ công của Thiếu lâm, của Đạt Ma Tổ Sư chứ chẳng phải võ học Thiên Sơn.

Nàng tức thì vung kiếm tấn công Điền Nam Long. Bảo Ngọc dở tuyệt kỹ Tiên Ảo khinh công như chiếc bóng mờ quây lấy hắn, khi thì bắn ra một luồng nhất dương chỉ, khi thì đánh ra một chưởng kèm theo làn kiếm như mưa sa của mình. Điền Nam Long luyện Kim cương thần công nhưng chưa đạt đến cảnh giới tối cao, nên cũng không thể khinh thường những đòn tấn công của Bảo Ngọc. Ngược lại, Bảo Ngọc cũng không thể xung phá luồng khí công bao quanh thân thể của hắn nên trận chiến đã kéo dài trên ngàn chiêu, từ trưa cho đến tối. Thấy trời đã tối, Hoàng lão liên tiếp rung chuông, Bảo Ngọc và Nam Long cùng rời nhau ra.

Hoàng lão hướng về họ nói:

- Võ công của Điền đại hiệp và Nùng cung chủ làm lão phu kính phục vô cùng. Theo võ công của hai người mà nói, cả ngàn chiêu nữa cũng khó phân hơn thua. Trời đã tối, xin dừng lại ở đây, ngày mai tiếp tục.

Điền Nam Long cau mày:

- Những kẻ đã có võ công như chúng ta, đêm tối có ảnh hưởng gì?

Hoàng lão:

- Dĩ nhiên không ảnh hưởng gì, nhưng lão phu hy vọng quần hùng tham dự được có thì giờ nghỉ ngơi và đàm đạo cùng nhau. Nếu Điền đại hiệp muốn tiếp tục trận đấu, thì chờ giây lát lão phu hỏi ý kiến quần hùng.

Bảo Ngọc tự biết khó thắng Điền Nam Long, cười:

- Trước khi đấu với ngươi ta đã trải qua hai trận, công lực có giảm bớt nên ngươi đã có thể kéo dài trận đấu đến bây giờ. Nếu ngươi không sợ bị thua, thì ngày mai chúng ta đấu tiếp!

Điền Nam Long càng tức:

- Được lắm! Ta cũng không hẹp lượng để ngươi sống bình an thêm một đêm nữa.

Hắn dậm mạnh chân, thân thể vút xuống núi. Người phe hắn vội vã theo sau.

Bảo Ngọc về chỗ, dáng vẻ mệt nhọc, Thiên Kiều dịu dàng vuốt lại tóc tai cho nàng. Thở nhẹ:

- Võ công của tên Điền Nam Long thật không phải tầm thường. Tỷ tỷ thấy mình cũng khó có thể đả bại hắn dễ dàng.

Thanh Ngân nói chỉ họ nghe:

- Tiểu đệ cho rằng hắn sẽ xử dụng võ công, kiếm pháp Thiên Sơn, nhưng hắn lại xử dụng Kim cương thần chưởng. Kim cương công của hắn mới luyện được mười một thành công lực, nên cũng dễ dàng đánh bại, có điều chỉ trong một đêm không thể nào giúp cho Lam tỷ và Ngọc tỷ đánh thắng hắn nổi.

Thiên Kiều nghe nói không cách gì giúp mình thắng Điền Nam Long lấy làm thất vọng.

Hoàng lão, Giác Minh thiền sư, Tiền bang chủ trước mặt mọi người không tiện ca tụng Bảo Ngọc, Thiên Kiều, nhưng Thiên Trì quái khách thì cười ha hả, nhấc bình rượu khệnh khạng bước lại bàn Thanh Ngân:

- Lý mỗ ta uống một chung tỏ lòng ngưỡng mộ đảo chủ và mấy vị phu nhân. Ta không thể nào ngờ chỉ trong ngày nay mà đã loại được những tên ma đầu như Huyền minh tam ma, Đường Thông và Du Lượng dễ dàng như vậy!



Thanh Ngân cung kính:

- Tiền bối thật quá khen!

Thanh Ngân đứng lên nâng ly cùng Thiên trì quái khách và giới thiệu bọn Cao Thừa Minh, những anh em kết nghĩa của mình.

Thiên Trì nhìn bọn Cao Thừa Minh khen ngợi:

- Đúng là những rường cột của võ lâm. Lão Hoàng đã coi ta như anh em, mà Tuyết Như là cháu của lão ấy. Hà..hà..nếu không thì ta cũng kết nghĩa với các vị.

Bọn Cao Thừa Minh nói vài lời khiêm nhượng, thì Thiên Ma của Minh Giáo bước sang chào Thanh Ngân:

- Mấy ngày trước chúng ta đã có duyên gặp gỡ mà không biết đảo chủ thật thất kính. Giáo chủ cùng phu nhân chúng tôi rất mong đêm nay đảo chủ gía bước đến tệ trại để được hầu tiếp, thỏa lòng ngưỡng mộ, mong đảo chủ chấp nhận cho.

Thanh Ngân vội đứng lên:

- Tại hạ cũng ngưỡng mộ anh phong của giáo chủ vô cùng. Để tại hạ bước qua chào giáo chủ, uống với người một ly rượu, nhưng đêm nay đến trại của Giáo chủ sợ e rằng khó lòng tuân mạng.

Thiên Kiều không muốn Thanh Ngân phải bước sang chào Phương Chính, nói lớn:

- Nơi đây còn mấy chỗ trống, mời Giáo chủ và phu nhân quá bước, chúng ta đàm đạo chẳng hay hơn sao?

Thiên Ma chưa biết trả lời như thế nào, thì phu nhân của Phương Chính cười khanh khách:

- Lam động chủ đã có lời, thì chúng tôi hân hạnh được bước sang làm quen với những kỳ nữ võ lâm như động chủ vậy.

Bà ta đứng lên, kéo tay cô gái và Phương Chính bước qua.

Dưới đời nhà Tống, Minh giáo đã phát triển thế lực khắp Trung Nguyên. Tuy là một đạo giáo, hành tung của họ rất bí mật. Ai xúc phạm sẽ bị trả thù tàn khốc. Họ che chở, xử dụng cả những tên ma đầu cùng hung cực ác, nên võ lâm chính phái khinh ghét, gọi là ma giáo, nhưng cũng rất nể sợ họ. Thiên Kiều cũng không qua ngoại lệ. Khi Phương Chính bước qua vội vàng đứng lên nghinh tiếp:

- Được giáo chủ và phu nhân hạ cố, Thiên Kiều lấy làm vinh hạnh vô cùng.

Bọn Thanh Ngân, Thiên trì quái hiệp cũng giữ lễ cùng đứng lên chào hỏi.

Phương Chính cười lớn:

- Được uống rượu, đàm đạo với những bậc anh hùng, nữ kiệt như Lê đảo chủ, Nùng cung chủ, Lam động chủ, bản nhân thấy vui thích vô cùng.

Thanh Ngân không ưa Phương Chính, nhưng cũng phải nói:

- Tại hạ cũng rất hân hạnh.

Thanh Ngân định giới thiệu anh em mình với Phương Chính, nhưng mới chỉ Ngạc Lan, thì nàng lại nhanh nhẹn:

- Thuộc hạ Lê đảo chủ, Lê Tiểu Đan, Đan là đỏ

Bọn Cao Thừa Minh gọi Ngạc Lan là hiền muội, nhưng nàng là quận chúa mà họ là thuộc hạ, nên khi nàng nói vậy, thì bọn Thừa Minh cũng răm rắp làm theo, giới thiệu mình là Lê Tâm, Lý Nhật, Lê Nguyệt v..v.. Phu nhân của Phương Chính nghe họ xưng tên lẩm bẩm: “Đan tâm nhật nguyệt báo phục quốc gia thù” rồi hỏi Thanh Ngân:

- Thuộc hạ đảo chủ đặt tên hình như có mang tâm sự.

Bọn Ngạc Lan không ngờ bà ta quá tinh tế lấy làm áy náy.

Thanh Ngân không hiểu sao Ngạc Lan lại xưng là thuộc hạ của mình, đành cười:

- Tại hạ vẫn coi mình là con dân nhà Lý, nên có tâm sự quan hoài chúa cũ.

Phương Chính phu nhân:

- Thì ra như vậy! Đảo chủ võ công cái thế, thuộc hạ đều phi thường, việc này ta nghĩ chẳng khó khăn gì.

Thanh Ngân đành cảm tạ:

- Cảm ơn phu nhân đã có lòng khen.

Phương Chính thăm dò:

- Đảo chủ từ Đại Việt đến đây, hẳn cũng rất hứng thú với việc chọn lựa võ lâm minh chủ?

Thanh Ngân biết ý của Phương Chính cười nhẹ:

- Tại hạ chỉ mong được mở rộng tầm mắt mà thôi.

Thiên Kiều:

- Cuộc tranh tài này ta nghĩ ngôi minh chủ võ lâm không ai khác hơn là giáo chủ.

Phương Chính không dấu sự tự phụ:

- Bản nhân hy vọng rằng Minh giáo sẽ có thể lãnh đạo võ lâm, đoàn kết giang hồ. Rất mong Lam động chủ lúc ấy sẽ giúp ta một tay.

Thiên Trì quái hiệp nghe hắn nói khó chịu vói tay nâng bình rượu, nốc một hơi cười khà:

- Lão phu tin tưởng ngôi minh chủ sẽ không ai đoạt được ngoài giáo chủ.

Và ông đứng dậy:

- Lão phu phải theo mấy ông bạn già về Nam Hải trang nghỉ ngơi để ngày mai mở mắt nhìn Phương giáo chủ biểu lộ thần oai.

Thanh Ngân và anh em Cao Thừa Minh, vợ Phương Chính đều đứng lên tiễn Thiên Trì quái hiệp, nhưng Phương Chính vẫn ngồi yên. Khi họ ngồi trở lại, phu nhân của Phương Chính:

- Giáo chủ đông du mục đích là chỉnh đốn lại giáo chúng, nhân tiện mà đến đây. Giáo chủ cũng rất muốn vì võ lâm mà ra sức, nhưng Trung Nguyên nhân tài rất nhiều. Ai võ công cao đả bại quần hùng, Minh giáo hết lòng ủng hộ.

Bà ta lại thân mật lại tán tụng Thiên Kiều, Bảo Ngọc:

- Lam động chủ và Nùng cung chủ võ công đã tuyệt vời, mà nhan sắc thật đúng là chim sa, cá lặn.

Thiên Kiều cười:

- Phu nhân khen chúng tôi, thì cũng không khác gì tự khen mình. Lúc phu nhân và hiền tiểu muội xuất hiện, mọi cặp mắt nam nhân đều như rơi rụng dưới chân hai vị.

Giáo chủ pha nhân cười lớn:

- Sao Lam động chủ lại nói mọi cặp mắt nam nhân như thế không sợ Lê đảo chủ bực mình hay sao?

Thiên Kiều không ngờ phu nhân Phương Chính lại nói vậy, chẳng biết trả lời sao cho phải. Bảo Ngọc xen lời:

- Ngân đệ đã có Lam tỷ tỷ ngồi bên cạnh, nếu không thì biết đâu cũng âm thầm chiêm ngưỡng nhan sắc của hiền muội phu nhân.

Cô gái bấy giờ mới mở miệng, âm thanh trong trẻ, nhưng tiếng nói lơ lớ:

- Tiểu muội là Ma Đắc Tỉ, thật hân hạnh được tiếp xúc với những chị em như Lam động chủ, Nùng cung chủ, nếu chúng ta được trở thành chị em thì hay biết mấy.

Bảo Ngọc mau mắn:

- Cái đó thì khó gì. Chúng tôi đã có tám chín chị em, nào là Thanh Lan hiền muội, Kiều Loan hiền muội, Kiều Linh hiền muội, Tiểu Hương tỷ tỷ, Thùy Trang hiền muội, Tú Anh hiền muội, Tuyết Như hiền muội.. nếu có thêm một người xinh đẹp như Ma cô nương, thì..

Ma Đắc Tỉ không biết Bảo Ngọc nói bông đùa, vội vui mừng:

- Nếu vậy thì cho tiểu muội làm em út, làm thập muội tử của mấy chị.

Thanh Ngân sợ Bảo Ngọc đùa cợt gây ra thù oán sau này, vội nâng chén rượu mời Phương Chính:

- Tại hạ rất lấy làm vui mừng được quen biết với giáo chủ và phu nhân, xin mời giáo chủ.

Phương Chính cạn chén, thì phu nhân Phương Chính:

- Đêm qua thủy kỳ sứ của bản giáo có mang từ Tuyết Sơn một xe hàn băng và mấy bình rượu qúi của nước Ba Tư, chúng tôi muốn mời đảo chủ cùng các vị đến thưởng thức, nhưng đảo chủ lại mắc bận thật đáng tiếc.

Bảo Ngọc nghe bà ta nói có rượu lạ ngâm hàn băng, thì nói:

- Ngân đệ! Chúng ta hãy đến quấy phá Giáo chủ và phu nhân để xem rượu Ba Tư ngon lạ như thế nào.

Thanh Ngân đưa mắt nhìn Thiên Kiều, nàng gật đầu, Thanh Ngân đành nói:

- Tiểu đệ sợ Ngọc tỷ là Lam tỷ mệt nhọc cần tịnh dưỡng nên phải phụ ý tốt của giáo chủ, nhưng hai người đã không sợ mệt mỏi thì tại hạ đâu có lý do gì từ chối.

Minh giáo phu nhân vui mừng:

- Vậy thì xin mời đảo chủ cùng chư vị. Trại chúng tôi trong rừng cây phía trước, chỉ cách đây chừng mười dặm.

Phương Chính cũng cả cười:

- Đã có rượu ngon lại có bạn hiền, thì không có cái thú nào trong đời bằng. Chúng ta đi vậy!

Lúc này bọn Hoàng lão, người Nam Hải trang, Cái bang cũng chuẩn bị xuống núi. Tuyết Như trước mặt nhiều người, e thẹn không dám bước qua chỗ Thanh Ngân, nhưng Bảo Ngọc gọi:

- Như muội! Hãy xin phép lão bá đi cùng chúng ta.

Tuyết Như được Bảo Ngọc gọi lấy làm vui mừng, xin phép Giang Như Phong và vừa đến chỗ Thanh Ngân, thì Thanh Ngân lại dừng chân lộ vẻ nghe ngóng, và vài phút sau thì Phương Chính cũng đứng lại, nói:

- Có cả trăm cao thủ đang đi nhanh về hướng này.

Sau Phương Chính, những người có võ công như Hoàng lão cũng ra dấu cho mọi người dừng chân. Họ chờ đợi không lâu, thì đoàn người của phái Thiên Sơn hộ tống một cổ kiệu màu đỏ phi thân như bay lên núi. Trong đoàn người phái Thiên Sơn quay trở lại lần này có nhiều khuôn mặt mới, trong đó ngoài những người có tướng mạo dị kỳ, ai nhìn cũng biết họ không phải là người Trung thổ, một số lạt ma Thổ Phồn, còn có một đám thanh niên, thiếu nữ vào khoảng hai mươi, và một nữ nhân trạc Thiên Kiều rất xinh đẹp, nhưng cũng rất lẳng lơ, bận bộ một bộ võ phục màu đỏ chói bó sát thân thể, phơi lộ gần như tất cả mọi đường cong tuyệt mỹ trước mắt mọi người.

Thiên Kiều thấy nữ nhân này hừ nhẹ:

- Con dâm nữ này lại cũng nhập bọn với Thiên Sơn!

Tuyết Như hỏi:

- Phải chăng mụ là Ma Hồn Tiên Cơ ở Ma Thiên Lãnh?

Thiên Kiều gật đầu, Tuyết Như nói nhỏ:

- Chúng ta phải tiêu diệt mụ trừ hại cho giang hồ.

Khi cổ kiệu được đặt xuống đất, hai cô gái bước tới vạch màn che, một người đàn ông trông chỉ khoảng năm mươi bước xuống kiệu. Ai nhìn thấy ông ta cũng biết đó là Tam Nhãn Thần Quân vì giữa lông mày có một bớt đen không khác gì con mắt dựng đứng. Không ai ngờ dung mạo lão còn trẻ như vậy.

Tam Nhãn Thần Quân xuống kiệu, hờ hững:

- Mấy chục năm không gặp, Đông Hải Vương vẫn còn tráng kiện! Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "

Lão nói mà mắt không nhìn tới Hoàng lão.

Hoàng lão đành cười:

- Thần quân có thể cướp quyền tạo hóa, trẻ mãi không già, còn lão phu thì cũng đã gần đất xa trời.

Tam Nhãn lạnh nhạt hỏi:

- Ở đây ai đã bảo ta làm tay sai cho Mông Cổ?

Tiền bang chủ tức giận:

- Cái bang ta đã nhìn thấy hết mọi hành động của ngươi, tố cáo với võ lâm thì ngươi làm gì ta?

Tam Nhãn cười khẩy, tiếng cười khẩy nhẹ nhàng của lão làm cho những kẻ yếu võ công tưởng như con tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt mày thất sắc. Lão chỉ cười một tiếng, mặt vẫn như tảng đá lạnh:

- Có nói sao thì cũng khó mà lay chuyển sự ác cảm của lão đối với ta. Chỉ có cách ta sẽ giao cho lão chức vụ phó minh chủ, toàn quyền phối hợp cùng các bang phái hoạch định kế hoạch chống quân Mông, thì lúc bấy giờ lão mới tin được lòng ta.

Tam nhãn không chờ cho lão bang chủ Cái bang có nói gì không, hỏi Hoàng lão:

- Chọn minh chủ võ lâm hay tỉ thí để nghiên cứu võ thuật mà chỉ dùng ban ngày còn ban đêm thì lại về nhà nghỉ ngơi?

Hoàng lão đành trả lời:

- Lão phu chỉ sợ quần hào mệt nhọc mà thôi. Thần quân đã muốn tiếp tục cuộc tỉ đấu, thì lão phu cũng chẳng nề hà gì mà ở đây cho đến kết thúc mới thôi.

Tam Nhãn nhìn Phương Chính:

- Đội hoả kỳ của giáo chủ không thể làm cho hòn núi nhỏ này sáng như ban ngày hay sao?

Phương Chính cả cười, ngạo mạn:

- Bản nhân đang sợ không ai là đối thủ của mình, có Thần quân đến đây thật thỏa lòng chờ đợi của ta.

Và Phương Chính lệnh cho một lão già của Minh giáo:

- Dương kỳ sứ! Chuẩn bị đèn đuốc.

Lão già mặc áo màu hồng trong nhóm Minh giáo đứng lên, cúi rạp mình:

- Thuộc hạ xin tuân lệnh.

Lão Dương kỳ sứ vội vàng cùng hơn mươi người chuẩn bị đèn lửa.

Tam Nhãn vừa bước lên hướng thềm đá, vừa nói:

- Ta không muốn mất thời gian ngồi nhìn, ai thấy có thể đánh bại ta cứ bước ra.

Thiên Trì quái hiệp cười khà khà:

- Tam Nhãn Thần Quân đã đích thân ra tay, thì ở đây, ngoài Phương giáo chủ không ai dám vuốt râu hùm. Minh chủ võ lâm nhất định chỉ một trong hai vị.

Hoàng lão, Giác Minh và Tiền bang chủ quay trở lại vị trí của mình. Giác Minh tuyên bố:

- Thiên Sơn chưởng môn và Phương giáo chủ đã có nhã hứng rút gọn thời gian dành cho việc chọn lựa minh chủ, chúng tôi xin quần hùng trở về chỗ ngồi để chứng kiến cuộc so tài có một không hai trong võ lâm hôm nay.

Phương Chính cười khà, khoa chân bước lên thềm đá:

- Đã học võ chỉ sợ mình không có đối thủ, được so tài với một người như Thần quân ta lấy làm thích thú.

Tam Nhãn Thần Quân lạnh nhạt:

- Xin mời xuất thủ!

Phương Chính không khách sáo, la lớn:

- Hay lắm! Hãy tiếp chiêu.

Hai cánh tay của hắn tung ra chậm rãi nhưng người bên ngoài nhìn thấy tưởng chừng hắn có hàng chục cánh tay. Cánh tay này lướt qua, thì cánh tay khác đổ dồn tới. Thiên Trì quái hiệp la lớn:

- La hầu thiên sát thủ!

Tam Nhãn Thần Quân thấy võ công của Phương Chính cũng không dám khinh thường nhích động thân pháp, hai tay vung lên chụp tới

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thiên Đại Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook