Nam Thiền

Chương 106: Giấc mộng cuối cùng

Đường Tửu Khanh

02/07/2022

Lúc này Lê Vanh lại ngăn cản, hắn nói: "Ý đồ của Tịnh Lâm còn chưa rõ, không cần kinh động..."

"Ý đồ của y đã rõ rõ ràng ràng." Ánh mắt Vân Sinh nhìn biển mây cuồn cuộn, "Nuôi hổ thành hoạn, sẽ sinh đại hại!"

Vừa dứt lời Cửu Thiên cảnh liền kịch liệt rung chuyển, truy hồn ngục càng chấn động đến mức lợi hại, tà ma trấn dưới tháp như sói dữ muốn xông ra ngoài, tiếng chuông Cảnh Thiên kêu dài không dứt. Quần thần cuống quít bám vào trụ đá trên hành lang, mắt thấy phòng giữ liên tục bại lui, chợt nghe chúng tăng Phạm Đàn tụng kinh bước nhanh tới.

Phật quang loại bỏ mù mịt, Cửu Thiên cảnh chấn động chỉ bằng một ngón tay đã ổn định lại. Chân Phật vô thanh vô tức niêm hoa mà đứng, sự kinh sợ trong điện chớp mắt đã tản đi. Chân Phật như trước mỉm cười, đôi mắt yên tĩnh nhìn Cửu Thiên Quân.

"Quân phụ bị trúng năm loại độc, chỉ cần đặt trong quan tài vàng, để bách tăng khắc lên Phạn văn cùng dây xích trấn giữ, cho chìm xuống ao sen Phạm Đàn sạch sẽ để bảy bảy bốn mươi chính năm mới có thể phá trừ."

"Thế tôn cứu mạng!" Lê Vanh hạ thấp người quỳ xuống đất, "Tính mạng của mọi người đang bị đe dọa! Tịnh Lâm thế tới hung hăng, chỉ sợ đã sa vào sát nghiệp ma đạo, nếu như không ngăn y lại, tam giới chắc chắn sẽ có một trận đổ máu!"

Chân Phật liếc mắt, tiếng giết người đinh tai nhức óc từ phía chân trời truyền lại, "Đông Quân làm chủ sinh đạo, hiện nay người có thể ngăn cản y chỉ có Sát Qua quân mà thôi."

Lê Vanh lập tức lui về phía sau, tay hắn nắm thương run rẩy, khó khăn nói: "Ta không thể làm như vậy."

"Ngươi không giết y." Lê Vanh bỗng nhiên ngẩng đầu, " Y liền sẽ giết phụ thân, giết ngươi ta!"

"Nếu như phụ thân vô tội." Lê Vanh nói, "Tịnh Lâm hà tất phải làm như vậy!"

"Phụ thân thì có tội gì? Phụ thân thanh trừ biển máu, khai lập tam giới, sắc phong quần thần! Không có chứng cớ, chính là muốn mưu nghịch! Y muốn gánh tội danh giết cha, ngươi còn muốn dung túng y?!" Lê Vanh đã đứng dậy, "Huống hồ còn chuyện của Thương Long, ngươi cho rằng y thật sự đã quên rồi sao? Đại ca! Y muốn báo thù... Y là tới tìm chúng ta báo thù!"

"Không phải." Lê Vanh rơi vào tình thế khó xử, "Từ lâu ta đã căn dặn y..."

"Y cùng ngươi làm ban sai sự, phụ thân liền bệnh như núi đổ. Ngươi về cảnh xử lý sự vụ, y lại từng bước ép sát. Nếu bây giờ ngươi không ngăn y lại, ngày sau chính là trăm miệng cũng không thể bào chữa." Vân Sinh nắm chặt lấy tay Lê Vanh, tình chân ý thiết mà nói, "Đại ca, cần quyết đoán mà không quyết đoán, chắc chắc sẽ gặp họa!"

Lời hắn nói đến nước này, không thể không hiểu rõ hơn được nữa. Quân phụ bất luận chết hay không chết, đều phải có người gánh chịu tội danh này. Tịnh Lâm đến rất đúng lúc, chỉ cần giội bát nước giết cha hành thích vua vào y, bọn họ liền có thể giải thoát rồi.

Lê Vanh đã từng căn dặn Tịnh Lâm, không nên khinh địch mà động thủ, bởi vì xuất sư vô danh. Nhưng mà bệnh này ngàn năm mới có một lần, nếu bỏ lỡ sợ là sau này muốn giết Cửu Thiên Quân chính là khó càng thêm khó. Nếu như những thứ xấu xa ô uế của thế gian nhất định phải có người đến chịu, như vậy cứ để Lâm Tùng Quân đến.

Y đã biết được chuyến này khó sống, thế nhưng y vẫn phải tới.

Kiếm của Tịnh Lâm gõ xuống đất, y dùng khăn lau vết máu trên ngón tay, Phá Tranh Thương đột nhiên lăng phong tới, y chờ đợi giây phút này đã lâu. Biển mây đen nặng nề dưới chân, trong Trung Độ mưa to làm cho đầu ngón tay y ẩm ướt, nắm cán kiếm có chút trắng mịn.

Sóng gió nổi lên, Phá Tranh thương lao thẳng tới trước mặt. Yết Tuyền kiếm ầm một tiếng đón đỡ, sau đó áo giáp cùng thường phục liền lao vào trong biển mây. Mây mù bốn phía lượn lờ không nhìn rõ cái gì, hai người cách mũi kiếm cùng thương đối mặt nhau, sau một khắc Lê Vanh khàn giọng nói: "Lùi về sau, còn có tương lai!"

Trong điện quang hỏa thạch Lê Vanh bị đập bay lên, Phá Tranh thương nặng tựa ngàn cân trước Yết Tuyền kiếm không hề chiếm ưu thế, tật phong cuồng loạn, tiếng mưa rào hòa lẫn với tiếng binh khí va chạm không ngừng, Lê Vanh bị đẩy lui đập xuống đất. Kiếm thế của Tịnh Lâm xé tan khoảng không, trong khoảng khắc đã chém tới trước mặt!

Lê Vanh giơ ngang thương đỡ lấy, lưng đập mạnh xuống đất, toàn bộ bậc thang trong nháy mắt sụp đổ, ầm ầm rơi xuống. Hắn tránh được hiểm chiêu, đạp một cước vào ngực Tịnh Lâm, đột nhiên bật người lên. Tịnh Lâm thu kiếm vòng quanh thân, hai người đánh đến bụi đất bay mù mịt hư ảo. Mây gió biến ảo, Tịnh Lâm áp sát đâm kiếm lên, Lê Vanh không đề phòng chiêu này, thiết giáp trên ngực một đường nứt toác, Yết Tuyền kiếm đã chạm vào cổ họng hắn. Huyết hoa phun ra, Lê Vanh không kịp chống đỡ người, đã bị Tịnh Lâm đạp ngã lăn trên đất.

Lê Vanh víu chặt lấy bờ ao sen, loạng choạng bò dậy. Cổ họng mồm miệng tràn đầy máu tươi, đường máu chói mắt từ ngực đến dưới xương quai xanh.

Bậc thang kéo dài lên đến Cửu Thiên đài, biển máu đã tràn lan bốn phía. Tịnh Lâm khẽ vẩy máu trên mũi kiếm, y nhìn Chân Phật, Chân Phật cũng nhìn y.

"Ngươi nhìn thấy cái gì?"

"Thây chất thành núi, máu chảy thành sông."

"Ngươi vì cái gì mà đến?"



"Giết người mà tới."

Tóc của Tịnh Lâm đã tán loạn, ngón tay y vừa lau đi lại có dòng máu chảy ra. Y thấy vô số thần phật đứng ở phía sau, Chân Phật xót thương, thần sắc giống như đúc thời điểm độ y nhập môn. Tịnh Lâm hơi ngẩng đầu lên, mũi kiếm theo bước chân kéo dài lên trên bậc thang.

"Tịnh Lâm." Chân Phật thở dài, "Quay đầu lại là bờ."

Tịnh Lâm bước lên bậc, một đám ngân giáp không ngừng lùi lại. Trên kiếm của y tích lại không biết là máu của người khác, hay là máu của chính mình. Y đi đến bước đường này, từ lâu y đã không lựa chọn quay đầu lại. Y rõ ràng từ nay về sau sẽ phải gánh lấy tội danh gì, nhưng y hoàn toàn không để ý.

Y nhẹ giọng nói: "Muộn rồi."

900 năm trước, Lê Vanh nói đại cục đã định, khuyên y nên chờ một chút.

Nhưng mà Tịnh Lâm không chờ được.

Y đã mất đi tất cả trong sự chờ đợi. Đạo nghĩa, tình ái, thống khổ cùng nhau biến mất, một khắc tỉnh lại từ trong quan tài đá kia chính là sinh ra để giết người. Đoạn tình tuyệt dục sẽ khiến người ta vĩnh viễn không còn biết đau lòng, nó đã giết chết người gọi là Tịnh Lâm.

Hoa sen Phạm Đàn nở rộ, chúng tăng ngồi xếp bằng nghiêm chỉnh. Cửu Thiên Quân được trấn giữ trong quan tài vàng, Tịnh Lâm bước từng bước lên bậc thang, thanh mang cùng kim quang đan xen trên Cửu Thiên đài cao. Kiếm phong rít gào chẻ đôi thiên địa vẩn đục, long tức cùng với mũi kiếm hợp lại làm một, theo bước chân nhanh dần của Tịnh Lâm phá tan mọi trở ngại trước mặt. Sắc bén đến không gì ngăn cản được, theo tiếng Chân Phật hô vang, bốn quân đồng loạt tung người nhảy lên.

Ngân giáp vây quanh, tiếng tụng kinh vang vọng. Dây xích trói buộc quan tài cũng kêu leng keng, Sơn Hà phiến của Đông Quân gọi gió ngăn cản, chỉ thấy kiếm thế của Tịnh Lâm tựa như có hắc vụ bao quanh xuất ra, một tiếng rồng ngâm vang vọng đất trời!

Tiếng tụng kinh ngày càng gấp gáp, cùng với tiếng tà ma gào thét ầm ĩ. Cửu Thiên cảnh đã bị nhuộm thành một màu đỏ sẫm, quần áo của Tịnh Lâm đã bị chém rách, y đột nhiên lăng thân vượt qua ngàn vạn ngăn cản, chỉ thấy ánh sáng màu xanh chói mắt của Yết Tuyền kiếm, máu trên cổ Cửu Thiên Quân bắn ra tung tóe. Lưỡi kiếm kia một đường kéo xuống, thậm chí đem ánh vàng của quan tài lớn phá tan đến rạn nứt.

Lê Vanh bi ai thất thanh: "Tịnh Lâm!"

Thanh sam rơi xuống đất, Phạn văn nối liền với dây xích bị phá vỡ, cuồng phong đập vào mặt. Bốn quân quát lên, thiên địa thần phật đồng lực hạ ấn, biển mây trong nháy mắt đông cứng lại.

Lê Vanh thấy rõ Tịnh Lâm quay đầu lại.

Phong vân theo sau nổi lên, toàn bộ Cửu Thiên cảnh dều bị đập tan xuống phía dưới. Mây mù chợt mãnh liệt rung động, Yết Tuyền kiếm ba một tiếng nổ tung, thanh sam kia dùng mắt thường cũng có thể thấy đang dần tan ra trong gió lớn. Từng sợi bay theo gió, một viên phật châu thấm thêm máu tươi mới, rơi xuống trong ao sen rực đỏ.

Cửu Thiên cảnh đột nhiên chìm trong hắc ám.

Cơn mưa to tầm tã bao phủ mặt đất, đập vào mặt nước như tiếng ngọc châu rơi. Lốc xoáy dâng trào, hết thảy những chuyện trước kia bị xé rách thành từng điểm ánh sáng. Vô số khuôn mặt ẩn hiện trong sóng gió, cùng nhau khóc cùng nhau cười, thiếu niên mặc bạch y mang ngân quan đang nhanh chóng lùi về phía sau giữa ma ảnh đang càng ngày càng rõ ràng.

Chiếc ô giấy dầu hơi hé, đôi mắt Tịnh Lâm phá tan băng lạnh thu lại thành một nụ cười. Y cách màn mưa, hai má kề sát trên lưng Thương Tễ, chậm rì nói: "... Không phải Lâm Tùng Quân."

Chuông đồng chấn động, đột nhiên vang lên.

Người kia liền biến thành dáng dấp thất thanh nghẹn ngào trong mưa lớn, y ôm lấy vảy rồng, ngửa đầu trong mưa, khóc rống: "Van cầu ngươi..."

Cảnh tượng hư ảo vừa chạm lập tức bị tan biến, trong quan tài một người còng lưng một lần lại một lần ở trên vách tường vạch nên từng đường máu tươi, y như kẻ điên mà niệm "Thất Tinh trấn... Minh Kim đài... Tới đón ta về nhà... Ca ca."

Các loại hư ảnh đột nhiên vỡ vụn, ánh sáng lấp lánh nhảy loạn trong đêm tối. Tiếng nước ngược dòng sông đột nhiên vang lên bên tai, ý thức đột nhiên bị túm lấy kéo xuống phía dưới, không ngừng chìm vào bóng tối vô biên. Thân thể cũng thuận theo mà lao xuống, lúc rơi xuống nửa đường qua tấm gương bị phá vỡ chuông đồng cũng dừng lại.

"Đạo của ta đã vỡ."

Thương Tễ đột nhiên vọt lên khỏi mặt nước, hắn dùng toàn bộ sức lực, ở trong dòng sông lạnh lẽo không ngừng tìm kiếm.

Tịnh Lâm.



Tay Thương Tễ run rẩy mò loạn trong nước.

Tịnh Lâm.

Sông vong xuyên như mê cung, nước hoàng tuyền lạnh đến mức hai tay Thương Tễ không còn chút sức lực nào. Hắn không mò được người, cũng đã quên mất mình đang ở nơi nào. Hắn điên cuồng ở giữa sông sâu một thước cạn một tấc mà tìm kiếm người kia.

Một trận mưa lớn hạ xuống bao nhiêu năm, trời xanh từ 1400 năm trước gào khóc tới bây giờ. Thương Tễ nhớ tới lúc còn là cá lần đầu tiên nhìn thấy, Tịnh Lâm ngồi bất động bên cửa sổ mà ngủ, trạng thái như sứ trắng, bị người vụng về chắp vá thành hình, lại ít đi một đồ vật cực kì trọng yếu.

Hắn xưa nay không phải là muốn ăn Tịnh Lâm.

Hắn chỉ là khát cầu vảy ngược mà hắn đã đánh mất.

Chuông đồng vẫn luôn kêu vang, Thương Tễ tựa hồ bị vây ở trong sông vong xuyên. Hắn càng lúc càng cảm thấy nặng nề, hai chân bị nước bùn kéo xuống, lạnh giá càng tăng lên. Thương Tễ đẩy sóng nước ra, đột nhiên chìm vào trong nước.

Sông vong xuyên trở nên sâu không thấy đáy, Thương Tễ chìm xuống, khi chạm xuống đáy bị nước bùn bao vây khiến hắn kinh sợ, vội ho khan.

"Tịnh Lâm."

Thương Tễ ra sức giãy dụa, nước sông đục ngầu bất kham. Hắn muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng lại càng bị lún sâu hơn vào trong nước bùn. Thương Tễ đã sắp không thở được, hắn đụng phải vách tường bằng bùn, tiếng chuông đồng cũng trở nên xa xôi.

Giây lát sau, Thương Tễ đột nhiên mở mắt ra.

Hắn nhìn chằm chằm nóc nhà, gấp gáp thở dốc. Sắc trời mông lung, cảnh tượng đột nhiên biến chuyển làm cho hắn trong nháy mắt không phân rõ được thật giả. Trong phòng chén trà bỗng nhiên bị nghiêng đổ, Thương Tễ nghe tiếng ngồi dậy.

Tịnh Lâm chính là đang nhìn đầu ngón tay bị trà nóng giội vào đến đỏ hồng, nghe động tĩnh liền nghiêng đầu nhìn qua. Nào ngờ Thương Tễ lại loảng xoảng mà đứng lên, giày cũng không thèm xỏ, bước nhanh đến đụng phải cái bàn. Ấm trà cùng chén trên bàn bị xô vỡ một chỗ, hắn đột nhiên kéo lấy cánh tay Tịnh Lâm.

Là thật.

Viền mắt Thương Tễ đỏ lên, trong một khắc hắn thậm chí còn không biết nên mở miệng nói gì. Hắn siết thật chặt người này, phảng phất nếu như buông lỏng tay Tịnh Lâm sẽ biến mất không còn tăm hơi.

Tịnh Lâm bị hắn siết tay đến nhói đau, thế nhưng thần sắc y vẫn như thường, đến gần một bước, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Thương Tễ lập tức ôm người vào trong lòng, bàn tay hắn vội vàng ôm lấy sau đầu cùng lưng Tịnh Lâm, vừa như là không biết đặt chỗ nào, lại giống như không dám dùng sức. Hắn ôm lấy Tịnh Lâm lắc nhẹ, vòng tay dần siết chặt, đem hai má cọ vào bên tai cùng mái tóc Tịnh Lâm.

"Tịnh Lâm."

Thương Tễ khàn khàn mà gọi.

"Tịnh Lâm."

"Ừ?" Tịnh Lâm vùi mặt, tay nâng lên nhẹ nhàng đặt lên lưng Thương Tễ.

"Ta." Thương Tễ nghiêng đầu cọ đi gương mặt ẩm ướt, cúi sát xuống bên tai Tịnh Lâm, khàn giọng gọi, "Tịnh Lâm."

Tịnh Lâm cảm thấy bên tai ấm nóng ẩm ướt, y tựa hồ đã đoán ra là có chuyện gì, cho nên chôn mặt bất động, chỉ là bàn tay nhẹ vuốt trên lưng Thương Tễ.

Thương Tễ ôm Tịnh Lâm nhấc mũi chân cách khỏi mặt đất, hắn cọ vào gò má Tịnh Lâm, khổ sở mà nói: "Tịnh Lâm của ta."

Là Tịnh Lâm mà hắn trân trọng như bảo vật, nâng niu cất giữ ở trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook