Nam Thiền

Chương 13: La Sát (4)

Đường Tửu Khanh

14/12/2021

Thời điểm Thương Tễ đá văng cửa Tịnh Lâm đã tỉnh rồi, không chỉ tỉnh rồi, còn đang ngâm mình trong nước nóng nữa. Thương Tễ chặn cửa lại, liếc mắt liền nhìn thấy tấm lưng trơn bóng của Tịnh Lâm – không, hẳn phải là nhẵn bóng nhưng lại mang theo vết sẹo trên lưng giống như hoa văn trên sứ vỡ. Thương tích giống như hoa văn đó không thèm che giấu nhẹ nhàng như một mạng lưới, khiến Thương Tễ đột nhiên không kịp chuẩn bị, phảng phất như giáng một đòn vào đầu con sói, đến đôi mắt cũng không dời đi được.

"Tắm rửa sao không đóng chặt cửa vậy?" Thương Tễ ôm vai, đối với việc mình đạp gãy then cửa làm như không thấy, cứ thế dựa vào ván cửa, cứ như nếu tiến thêm một bước cũng giống với việc sẽ bị Tịnh Lâm ăn thịt luôn vậy.

Tịnh Lâm nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thương Tễ một cái, cằm cùng cổ chếch ra vẽ nên một đường cung ưu mỹ. Thương Tễ có phần ghen ghét với bọt nước kia, chúng nó một giọt hai giọt xúi bẩy Tịnh Lâm, làm cho y giữa chân mày có điểm phong lưu tao nhã ở trong thùng nước tắm trần trụi không che giấu.

"Then cửa vô dụng." Tịnh Lâm nhắm mắt trong chốc lát, nói: "Ở dưới kia nghe thấy gì?"

Thương Tễ không đáp, trái lại hỏi: "Ai ở trên lưng ngươi vạch nhiều đường như vậy?"

Tịnh Lâm nói: "Không ai cả."

Thương Tễ cười nhạo: "Ngươi đã đối với ta 'thẳng thắn đối đãi', cần gì phải khẩn cấp che đậy. Trên đời này có thắng có thua, ngươi thua dưới tay ai, có gì đáng giá mà ngươi lại phải nhiều lần che giấu. Cho dù hôm nay ngươi không nói, ngày sau chắc chắn có thể giấu được?"

"Có đạo lý." Tịnh Lâm nói: "Nhưng có quan hệ gì đến ngươi?"

"Quan hệ không bình thường" Thương Tễ nói: "Ngươi ngày ngày ngủ cùng giường với ta, tỉnh ngủ liền quên không khỏi quá bạc tình bạc nghĩa đi."

"Bạc tình không tốt sao?", Tịnh Lâm tựa như cười một tiếng, trên mặt lại không có biểu hiện gì, "Bạc tình bạc nghĩa mới dễ hạ khẩu."

Thương Tễ còn muốn nói tiếp, lại thấy y từ trong nước đứng lên. Bọt nước bắn tung tóe, Tịnh Lâm vươn tay, với lấy y phục mặc vào. Thương Tễ nhìn nơi bị y phục che lên trắng như tuyết, đem vết tích bị bao phủ lúc ẩn lúc hiện, như cách màn sương mỏng. Hắn chưa bao giờ biết rằng Tịnh Lâm nhìn từ phía sau lưng cũng đẹp như vậy, bao nhiêu phong tình bao nhiêu cảnh sắc đều bị Tịnh Lâm giấu hết trên lưng, chỉ là mặc vào một cái áo, đã khiến hồn xiêu phách lạc ý tứ hàm xúc tràn đầy ra khắp phòng, khiến người ta không cảm thấy lạnh, mà là nóng, nóng đến đổ mồ hôi, nóng đến miệng lưỡi khô khốc.

Thương Tễ muốn tránh ánh mắt đi, lại cảm thấy tránh né chính là chịu thua, vì vẫy vẫn nhìn Tịnh Lâm mặc y phục. Y phục kia trắng như tuyết tầng tầng chồng lên nhau, như là đang dẫn dụ cái gì. Thương Tễ cảm thấy không bằng xé ra mới tốt, mặc vào làm gì? Hắn còn chưa được chạm vào đâu đấy.

"Không có ai ở trên lưng ta vạch gì cả, chỉ là bị vỡ ra mà thôi." Tịnh Lâm nhìn lại, thấy Thương Tễ như lâm đại địch, bất giác sững sờ: "Dán vào cửa làm cái gì?"

"Chơi." Thương Tễ đối với chính mình về điểm này mà tàn nhẫn buông bỏ ý niệm trong đầu, trên mặt lại kín kẽ không một lỗ hổng, "Vỡ ra? Ngươi là đồ sứ thành tinh sao?"

Tịnh Lâm nói một cách lạnh lùng: "Làm sao, ngươi cũng vậy à?"

Hai người đối diện, Tịnh Lâm rõ ràng thấp hơn hắn một cái đầu, Thương Tễ lại cảm thấy chính mình nên cao thêm chút nữa. Hắn tiến thêm một bước, nghiêng đầu cẩn thận tỉ mỉ mà nhìn cổ Tịnh Lâm, thậm chí dùng ánh mắt cọ qua xát lại.

"Cổ không có."

"Nát một nửa." Tịnh Lâm không muốn nói nhiều về vấn đề này nên dừng lại, nói: "Ngươi ở dưới lầu nghe được tin tức gì?"

Thương Tễ vắt tay lên, như một ngọn núi che trước mặt Tịnh Lâm, nói: "Tin tức chưa chắc đã chính xác."

"Là người phàm phủ nha nhất định sẽ bắt tay vào điều tra." Tịnh Lâm không để ý tới hắn, nói: "Con gái hắn đã biến mất."

Thương Tễ kinh sợ mà lôi người đá nhỏ ra: "Ngươi lén lút nói cho y biết sao!"

Tịnh Lâm lãnh đạm như thường: "Đêm qua trông thấy dấu chân, nhưng không thấy thi thể, chắc là bị người mang đi. Vụ án này vốn dĩ cùng ngươi ta không có quan hệ, nhưng đêm qua quái dị, sợ là người cầm chuông đồng trong tay có tham dự trong đó, cho nên... ngươi dừng tay."

Thương Tễ lộn ngược người đá nhỏ xách lên giường, chính mình cũng ngã lên, gối lên hai tay, mắt nhìn Tịnh Lâm nói: "Cho nên ngươi cũng muốn đi theo điều tra. Ta còn nghe được một tin tức khác, muốn biết thì cầu xin ta đi."

Tịnh Lâm mở cửa muốn đi, Thương Tễ đột nhiên đứng dậy, cách không kéo một cái, cầm sợi tơ trong suốt đem kéo người lại. Tịnh Lâm nâng cổ tay, thấy mình chẳng biết từ lúc nào bị hắn buộc vào một sợi tơ trong suốt.



"Chỉ là muốn ngươi van cầu ta." Thương Tễ đại mã kim đao mà ngồi, cười cười: "Động miệng nói chuyện, cũng cần ta phải cầm tay chỉ dạy sao?"

Tịnh Lâm nhấc nhấc tay, sợi tơ này trói buộc chặt chẽ, rõ ràng là Thương Tễ dụng tâm nghĩ ra để trói y. Thương Tễ chân dài kẹp lại, đem Tịnh Lâm giam ở trước người.

Thương Tễ uy hiếp nói: "Thời gian không chờ ngươi, đừng để ta đợi lâu."

Tịnh Lâm khẽ nhếch môi.

Thương Tễ hơi ngẩng đầu nhìn y: "Ngươi thật là kỳ quái, con người đều kỳ quái như vậy sao? Ta thường xuyên không phân biệt được ngươi là lạnh lùng hay là ấm nóng."

"Lạnh." Tịnh Lâm nói: "Người chết làm sao có nhiệt độ được."

"Đừng có lừa ta." Thương Tễ nhìn chằm chằm Tịnh Lâm, khóe môi tràn đầy tà khí, nghiêng đầu đem môi đặt bên trong cổ tay Tịnh Lâm, thuận thế trượt tới lòng bàn tay Tịnh Lâm, "Nóng như vậy, ngươi toát mồ hôi."

Hắn thu lại suy nghĩ, trầm trong lòng bàn tay Tịnh Lâm, như một con hổ ngửi hoa tường vi, lại tựa như một con nai con ngây thơ hồ đồ. Ngây thơ cùng tà tính nếu như có thể cùng hợp lại, như vậy hơn phân nửa chính là gương mặt nhan sắc hào hoa phong nhã. Đầu ngón tay Tịnh Lâm co quắp, Thương Tễ không phát hiện, chỉ nâng mắt lên, cứ như vậy nhìn lòng bàn tay y, điệu bộ Tịnh Lâm không mở miệng thì hắn cũng không buông tay, phẳng phất như đang khi dễ Tịnh Lâm, làm Tịnh Lâm khó xử, khiến Tịnh Lâm tức giận, chính là khiến hắn cảm thấy vui vẻ. này là ngoài việc cắn nuốt của cá chép gấm, là điều dụ hoặc mang theo thích thú.

Tịnh Lâm rốt cuộc thỏa hiệp, y lạnh lùng xa cách cũng không chống đỡ nổi độc thương nhập thẳng vào, vì vậy y trầm ngâm mà nói: "Van cầu ngươi —— như vậy sao?"

Thương Tễ vui vẻ mà buông tay, nói: "Dễ bàn."

Thương Tễ đang muốn nói tình hình cụ thể cho Tịnh Lâm, thì nghe thấy trước của sổ bị bão tuyết đập vào mở ra, tiếng gió vun vút bất ngờ vang dội bên tai.

Thương Tễ cùng Tịnh Lâm ngầm hiểu ý mà nhất tề hành động, hắn ngửa người về sau, hai chân còn kẹp theo Tịnh Lâm. Một cái hàng ma trượng mang theo sát khí tứ phương mà quăng vào giữa hai người, cái bàn trong phòng nghe tiếng vỡ vụn.

"Tới thật đúng lúc." Thương Tễ nằm thẳng người mà cười, trong mắt chỉ nhìn Tịnh Lâm, nói: "Cái này cũng không thể trách được ta, có người muốn đến gây mất hứng, còn thừa lại một câu lưu lại nói sau vậy."

Ai ngờ Tịnh Lâm lại cong gối ngồi lại trong đùi hắn, thân trên cũng nhào vào lòng hắn, Thương Tễ ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ là hơi thu chân lại. Một khắc kia Tịnh Lâm rơi vào trong lồng ngực hắn, gió tuyết đã tràn vào, trong phòng nhất thời bay đầy mảnh vụn màu trắng bạc.

Thương Tễ nghe thấy trước cửa sổ có ngươi cười hì hì nói: "Bên ngoài có lễ, lão hủ chính là Cửu Thiên cảnh truy hồn ngục Túy Sơn tăng. Đêm qua là vị nào ngăn cản huynh đệ hoàng tuyền ta hành sự? Lão hủ đặc biệt tới để lãnh giáo một chút."

Âm thanh vừa dứt, Thương Tễ liền cảm thấy bên trong phòng nóc nhà đột nhiên bị ép xuống, cảnh tượng trước mắt hắn bị rút ngắn hết mức, không khí quanh thân điên cuồng giảm bớt, tựa hồ bị người chỉ cần một câu nói, liền bị bao vây trong Ngũ Chỉ sơn, chặt chẽ siết lại cổ họng. Hàng ma trượng đập một cái, phạm vi mấy dặm đột nhiên dấy lên u lam quang lãng. Vô số yêu quái bi thương che mặt, lại bị một cái đập nhẹ nhàng tại đây mà suýt chút nữa hiện nguyên hình.

Đây nào phải người của hoàng tuyền? Rõ ràng là phong hào thần linh của Cửu Thiên Cảnh!

Linh Hải của Thương Tễ bị một kích, nếu không phải có Tịnh Lâm đi trước một bước che lại ngực của hắn, hắn cũng phải tại đây thổ huyết mà hiện nguyên hình. Cho dù có như vậy, hắn cũng giống như bị người dung roi tiên quật trúng xương sống, cả người đau nhức.

Tịnh Lâm vạn vạn không ngờ tới, trốn được hải giao Tông Âm, lại tránh không được Túy Sơn tăng. Giờ khắc này cho dù Thương Tễ có ăn y, cũng không chịu nổi một trượng của Túy Sơn tăng!

Thương Tễ nhấc tay che đi vết máu, đứng dậy muốn rút lui. Nhưng thời cơ đã không còn, Ngũ Sơn chỉ há lại có thể dễ dàng trốn như vậy? Thương Tễ bất quá chỉ là đứng dậy mà thôi, một lão tăng gầy trơ cả xương mang theo đấu lạp nhảy vào khẽ lắc đầu.

"Là ngươi? Đừng đi đừng đi, cùng lão hủ chơi một chút!"

Lão tăng này không phải ai khác chính là truy hồn ngục Túy Sơn tăng. Người này ở Trung Độ đã 900 năm, phi thăng nhập cảnh, vì rượu ngon mà hóa điên, mới có danh xưng "Túy Sơn". Nhiều năm trước trước vì tình mà đoạn tuyệt, bái lạy Phật tiền Phạm Đàn, nhưng bởi hồng trần chưa tuyệt, đến nay chưa từng thật sự quy theo Phật môn. Thời điểm Tịnh Lâm vẫn là Lâm Tùng Quân, từng cùng lão có duyên gặp mặt mấy lần, chỉ là không biết năm trăm này lão trải qua chuyện gì, lại biến thành dáng vẻ già nua như vậy.

Túy Sơn tăng một trượng ngăn tại cửa sổ, hoành thân chặn đường, một tay chộp về hướng Thương Tễ. Thương Tễ trượt người tránh né, Túy Sơn tăng liền cười to: " Trườn nhanh như vậy, quả đúng là con cá chép gấm!"



Lão liếc mắt một cái đã nhìn thấu nguyên thân của Thương Tễ, lại hướng trong nhìn, thấy Tịnh Lâm ngược lại lo âu chân run rẩy, cào phía sau cổ, hô: "Ngươi lại là cái gì vậy? Người không ra người, quỷ không ra quỷ, che giấu thật kín đáo!"

Tịnh Lâm đè lại bả vai Thương Tễ, thẳng người trực diện với Túy Sơn tăng. Chỉ một cái nhấn, Thương Tễ liền cảm thấy y không chỉ thay đổi khuôn mặt, mà ngay cả khí chất cũng thay đổi theo.

"Ta có thể là cái gì." Tịnh Lâm nói: "Ngươi không nhìn ra được sao?"

Túy Sơn tăng uống say khướt, một đôi mắt đục không chịu nổi. Ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt Tịnh Lâm: "Không nhận ra, quản ngươi là cái gì!"

Chưởng phong thoáng chốc ập vào mặt, Tịnh Lâm nhẹ tránh thoát, dưới chân bước vài bước thong dong. Trong mắt Túy Sơn tăng lấp lóe tinh quang, lão "hả?" một tiếng ngồi thẳng dậy. Hàng ma trượng khổn thể tùy tiện dùng, vì vậy lão như chơi đùa dùng song chưởng đuổi theo Tịnh Lâm, lại phát hiện Tịnh Lâm so với Thương Tễ càng khó đối phó. Túy Sơn tăng không bắt được người, mà ngay cả góc y lão cũng không chạm vào được, không chỉ nổi lên tâm tư, cả rượu cũng tỉnh bảy tám phần.

"Ngươi là ai?" Túy Sơn tăng đột nhiên trở tay đẩy một cái, tiếng gió vừa lên đem áo bào của Tịnh Lâm cắt một đường.

"Che che giấu giấu tính gì là hảo hán." Túy Sơn tăng đem hàng ma trượng cắm trên mặt đất, tay không làm tư thế: "Thân pháp của ngươi huyền diệu, quái thay quái thay, lão hủ muốn cùng ngươi so chiêu một chút!"

Túy Sơn tăng còn chưa nói dứt lời, Tịnh Lâm đã nghiêng người xông lên. Hai bên va chạm giống như gió lớn mưa tuôn bạo phát trong phòng, bàn ghế đồng loạt nát tan. Tịnh Lâm mặc dù Linh Hải suy yếu, nhưng thân thủ bất phàm, chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn, có cảm giác y đã khôi phục tinh thần. Túy Sơn tăng nghiêng người đón đỡ, cánh tay "ca" một tiếng bị bắt vặn ngược lại, lão thể trạng hơi gầy, có thể không chút sứt mẻ, tiếp cận gần hơn, hung hãn ra quyền. Ra đòn nhanh như vũ bão, vốn tưởng có thể khiến Tịnh Lâm lùi lại, nào ngờ tay Tịnh Lâm linh hoạt chuyển động, đem cú đấm này của Túy Sơn tăng hóa giải, ngược lại hai ngón tay chụp lấy mạch môn, chộp lấy bả vai, đem Túy Sơn tăng ầm ầm nện xuống mặt đất. Tịnh Lâm phủi vạt áo, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.

Túy Sơn tăng nằm ước chừng trong nháy mắt, động thân nhảy lên. Lão một chân đạp đất, xung quanh rung động kịch liệt, hàng ma trượng đinh đương xoay chuyển.

"Ngươi là ai?" Túy Sơn tăng thật sự quyết tâm, lấy tay lật trượng, lần thứ hai hỏi: "Trên trời có thể dùng một tay chế ngự ta chỉ có Sát Qua quân, ngươi là ai, còn không mau lộ mặt!"

Kim quang của hàng ma trượng tăng mạnh, trong vòng phạm vi mấy dặm yêu quái kinh sợ giống như thỏ chạy trốn, vội vàng mà chạy. Tịnh Lâm không bị uy hiếp, lại bị hãm trong bẫy của Túy Sơn tăng đánh trả ác liệt. Kim trượng của Túy Sơn tăng cuốn theo tuyết, trong chớp nhoáng từng chiêu thức tụa hồ thái sơn áp đỉnh, nặng đến không thể tiếp. Linh Hải của Tịnh Lâm vốn không thể bì nổi, chỉ là vẫn luôn dựa vào chiêu thức đã thành thạo điêu luyện, không thể tiếp tục chống đỡ, liên tục bị ép đến bại lui.

"Lén lén lút lút tất có âm mưu! Ngươi rốt cuộc là yêu tà gì!"

Nét mặt Tịnh Lâm bình thản không sợ hãi: "Làm sao, sợ?"

Túy Sơn tăng chân nhấc lên hàng ma trượng, trường trượng trong lòng bàn tay chuyển động, một trượng phủ đầu Tịnh Lâm!

"Để lão hủ đập bể cái túi da này xem rốt cuộc ngươi là cái gì!"

Hàng ma trượng như thân bọc kim loại, thời điểm bổ xuống bốn phía vang tiếng gió xé rách, vạn vật như bị sóng lớn lật tung. Lần này nếu bị đánh trúng, Tịnh Lâm chỉ sợ còn muốn vỡ nát thêm một lần nữa! Ngay tại khoảnh khắc hung hiểm, cổ tay Túy Sơn tăng bị ghìm xuống, cả người bị một lực lớn túm ngửa mặt về phía sau. Lão bất quá là sơ sẩy trong nháy mắt, liền thấy Tịnh Lâm trước mặt lật tay, tuyết bay hóa kiếm, quyết đoán mà quét ngang hướng đến cổ họng lão.

Túy Sơn tăng lập tức mượn lực nghiêng về sau, mũi kiếm của Tịnh Lâm đảo qua trước cổ họng lão, lão tốt xấu gì cũng từng là thần của Cửu Thiên cảnh, nhưng lúc này uy thế hạ xuống vô cùng chật vật. Nhưng sau một khắc kiếm liền hóa thành tuyết tung bay, Tịnh Lâm đạp một cước, Túy Sơn tăng liền va vào đống đồ vật, lật mình đụng vào vách tường.

Tịnh Lâm khẽ thở dốc, cổ tay vừa động, bị Thương Tễ túm vào giữa hai cánh tay, Túy Sơn tăng tung người nhảy lên, giận không kìm nổi: "Được lắm! lão hủ hôm nay càng muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc là ai!"

Thương Tễ bị ánh vàng chói mắt, tay Tịnh Lâm lạnh lẽo vỗ vào gáy hắn, khàn giọng nói: "Chạy!"

Thương Tễ ôm người lăn một vòng, cửa từ lâu đã bị phá tan, hai người cùng ngã lăn xuống cầu thang. Thương Tễ mò tới hai tay Tịnh Lâm đang run rẩy, túm vòng qua cổ mình, không chút nghĩ ngợi đứng dậy hướng phía bên ngoài bờ tường nhảy lên. Nhưng Túy Sơn tăng hừ lạnh một cái, kim quang dập dờn bồng bềnh, như con sóng lớn đánh về phía hai người. Thương Tễ đặt chân lên ngưỡng cửa, nhảy lên.

Túy Sơn tăng nói: "Đừng chạy đừng chạy, lão hủ còn muốn chơi một chút!"

Thanh âm lọt giữa tiếng gió rít gào, hàng ma trượng bị mãng lực ném ra. Bão tuyết dữ dội trong thiên địa bị chia làm hai phần, ngay cả gió cũng phải nhường đường cho gậy thần, nó giống như mũi tên nhọn dễ như trở bàn tay mà đuổi đến sau lưng Thương Tễ. Thương Tễ cật lực tung người, nhưng bất kể thế nào cũng không ngăn được nó áp sát. Phần lưng lạnh thấu xương, cưỡng chế mà thẳng đứng, máu huyết toàn thân cũng muốn ngừng chảy vào lúc này.

Kim quang bắn ra, sáng lên trong đêm tuyết. Vạn dặm tuyết rơi bị nổ vang cuồn cuộn như sóng lớn, trong trấn yêu quái lớn tiếng gào thét trong đau đớn. Tịnh Lâm vươn mình che lại đầu Thương Tễ, theo sau là hàng ma trượng giáng một đòn mạnh trên lưng, Thương Tễ trong lòng trầm xuống, hai người giữa cơn gió cuộn trào mãnh liệt bị đập ngã xuống nền đất đầy tuyết. Máu nóng bắn tóe lên mặt, từ trên người Tịnh Lâm chảy đến ẩm ướt cả lồng ngực Thương Tễ. Hắn đụng vào đất đau nhức, một phen mò đến Tịnh Lâm.

Bàn tay sờ đến, máu tươi đầm đìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook