Chương 56:
Mộng Tiêu Nhị
11/05/2023
Bài đăng trong vòng bạn bè của Tần Mặc Lĩnh để cho tất cả mọi người biết, thì ra bí đỏ là Tưởng Thịnh Hòa trồng, cứ nói Tần Mặc Lĩnh sao mà nhàm chán như vậy, liên tục đăng ảnh bí đỏ trong ba ngày.
Hứa Hướng Ấp cho Tần Mặc Lĩnh một cái like, trước giờ ông xem động tĩnh vòng bạn bè của con cháu thì chưa bao giờ bấm like và bình luận, hôm nay rảnh rỗi, tâm trạng lại không tồi, trêu ghẹo bọn họ: [ Ăn không hết cũng không đem đến để biếu bác. ]
Hai mươi phút sau, Hứa Hướng Ấp nhận được tin nhắn của Tưởng Thịnh Hòa, một tấm hình chụp màn hình hóa đơn giao hàng hỏa tốc có mã vạch.
[ Bác Hứa, đã cho người giao hàng hỏa tốc bí đỏ nhỏ mới hái sang đó, sáng mai là có thể đến rồi. ]
Mười mấy trái bí đỏ trong cốp sau đang sầu vì không có chỗ để đưa đi, Tần Mặc Lĩnh từ chối nhận, hiện tại đúng lúc có chỗ đi rồi.
Hứa Hướng Ấp: "..."
Cười nói: [ Con thật sự đã gửi đến rồi? ]
[ Dạ, con tự mình trồng, kiểu gì cũng phải để bác nếm thử. ]
[ Lạc Kỳ thích ăn bí đỏ? ]
[ Không thích lắm, là con đoán nhầm. ]
Hứa Hướng Ấp cười ha ha.
Lúc này thư ký đi đến, nói Vu Ba đến rồi.
Hứa Hướng Ấp còn đang trong sân, cầm áo khoác lên, "Bảo cậu ấy đến phòng trà chờ tôi."
Hôm qua Vu Ba và Lạc Kỳ họp video xong thì đã hẹn trước thời gian với thư ký của Hứa Hướng Ấp, xếp hàng rồi sáng nay mới gặp được ông chủ. Thôi Bồng không phải cá nhân liên quan thông thường, là người ông chủ tự gọi điện thoại cho anh ta để sắp xếp vào.
Xảy ra loại chuyện này, cần phải báo cáo rõ ràng với ông chủ.
Chiều hôm qua Thôi Bồng gọi điện thoại cho anh ta, nói sẽ chủ động nghỉ việc, còn đáng thương lên tiếng: Tổng giám đốc Vu, tôi tự giải thích với dượng, chuyện này trách tôi, sẽ không để làm khó anh.
Một khi đã bị rắn cắn, hiện tại anh ta không lí do gì tin lời nói của Thôi Bồng.
Ai biết cô ta sẽ bịa chuyện thế nào ở trước mặt Hứa Hướng Ấp, đừng để đến lúc đó nói bản thân vô tội, đẩy trách nhiệm lên Tư bản Lăng Gia, đẩy lên trên người anh ta.
Cánh cửa phòng trà bị đẩy ra, Hứa Hướng Ấp đi vào.
Vu Ba đứng dậy, "Tổng giám đốc Hứa."
Bàn tay Hứa Hướng Ấp đè lại, "Ngồi đi." Áo khoác vắt trên ghế, rửa tay nấu trà.
"Lạc Kỳ dự định chủ yếu nhắm vào thị trường tầm trung?"
"Vâng. Thị trường bình dân chắc hẳn cho Bệnh viện điều trị Đông Bác." Đây là suy đoán của Vu Ba.
Đóng vòi nước, Hứa Hướng Ấp lấy một chiếc khăn lông, chỉ đưa ra hai chữ đánh giá: "Không tồi."
Có thể để cho ông chủ nói hai chữ không tồi đã là sự thưởng thức cực cao.
Vu Ba cũng cảm thấy không tồi, giống như Lạc Kỳ đã nói, đây là đường ra duy nhất cô có thể tranh thủ thay Nhuệ Phổ. Nếu Nhuệ Phổ chiếm số một ở trong thị trường tầm trung, anh ta nắm cổ phần Nhuệ Phổ có thể kiếm được bộn tiền.
Không cần thiết phải cứng đối cứng với bệnh viện điều trị Viễn Duy, cứ phải tranh cục thịt béo thị trường cao cấp này.
Có bỏ thì mới có được.
Hôm qua trong hội nghị, Lạc Kỳ đã phát huy lời nói này một cách sâu sắc.
Mất mặt mũi, trở thành đề tài câu chuyện của cấp dưới, trong lòng sảng khoái, cũng quét sạch tất cả chướng ngại tiếp sau này Thôi Bồng có thể mang đến cho cô trong công việc.
Hứa Hướng Ấp bắt đầu nấu trà, "Những thứ này đều là cậu có thể đánh nhịp quyết định, tìm tôi chuyện gì?"
Vu Ba cảm giác khó mà mở miệng, loại chuyện ngoại tình xử lý người thứ ba này đều là âm thầm giải quyết, ai sẽ giống như Lạc Kỳ, đặc biệt mở buổi hội nghị lãnh đạo cấp cao rồi bày ra mặt bàn để nói.
Làm người phụ trách công ty, nên duy trì phong độ trong trường hợp bên ngoài, cô vứt hết thảy qua một bên, hôm qua anh ta nhiều lần nhắc nhở cô trong buổi họp, cô căn bản là không xem ra gì cả.
"Trước kia Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu là tình nhân."
Bảy năm trước Hứa Hướng Ấp đã biết, ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
"Bùi Thời Tiêu ngoại tình trước khi cưới, đối tượng ngoại tình là Thôi Bồng."
"Thôi Bồng?" Hứa Hướng Ấp nhíu mày, "Chính là cô bé tôi sắp xếp đến Lăng Gia kia?"
"Vâng. Trước kia tôi cũng có ấn tượng rất tốt với cô ta."
Hứa Hướng Ấp gật đầu, biết vì sao Vu Ba phải chạy đến đây một chuyến.
Vu Ba nhìn thấy ông chủ không phản ứng nhiều, thậm chí ngay cả quan tâm Thôi Bồng cũng không quan tâm một câu, vì vậy tiếp tục: "Hôm qua trong buổi họp, Lạc Kỳ kết nối với chúng ta, là vì giải quyết Thôi Bồng ngay trước mọi người, còn lấy video ngoại tình ra để chiếu."
Anh chọn trọng điểm một vài chuyện trong buổi họp để nói với Hứa Hướng Ấp.
Hứa Hướng Ấp nghe xong thì không đưa ra bình luận, cười cười, "Lạc Kỳ không mỉa mai cậu trong buổi họp à?"
"Có ạ.”
"Thôi Bồng thường xuyên đến Nhuệ Phổ?"
"Chắc thế."
"Lăng Gia căn bản cũng không tham dự chuyện kinh doanh của Nhuệ Phổ, cần hai ba ngày chạy qua đó à?"
Vu Ba không lên tiếng, là anh ta vô hình trung buông thả Thôi Bồng. Lúc Thôi Bồng xin phụ trách hạng mục Bắc Kinh, anh ta không phải không do dự, nhưng lý trí bị đánh bại.
Cho nên Lạc Kỳ châm chọc anh ta trong buổi họp, anh ta hoàn toàn không có lý do phản bác, không có một chút lực đánh trả nào cả.
Hứa Hướng Ấp đánh thẳng vào chỗ hiểm của câu chuyện, "Trước việc đó cậu có biết Thôi Bồng và Lạc Kỳ có đụng chạm không?"
"... Biết."
"Nhưng cậu còn tiếp tục sắp xếp Thôi Bồng trao đổi với Nhuệ Phổ."
Vu Ba thừa nhận: "Là vấn đề của tôi."
Hứa Hướng Ấp cũng không phải là muốn chỉ trích anh ta, là để cho anh ta học thêm một chút từ Lạc Kỳ.
"Hôm qua Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên xuất hiện ở trong hội nghị, Lạc Kỳ chắc cũng dày vò, giải quyết chuyện riêng khó nói ngay trước mặt ông chủ, ai cũng có áp lực, sẽ bị nghi ngờ về tiêu chuẩn và năng lực, nhưng cô ấy rõ bản thân muốn gì, vẫn dựa theo ý tưởng của bản thân mà làm, không bị ai đánh loạn tiết tấu."
Vu Ba bưng trà uống, ban đầu anh ta nên kiên định một chút, không đồng ý Thôi Bồng đi Bắc Kinh.
Ngày đó sẽ gặp ông chủ trong tiệc rượu từ thiện, Thôi Bồng lại một mực kêu dượng, anh ta đã bị rối loạn một phen.
Hứa Hướng Ấp bỗng nhiên cười, "Hôm khác cậu phải mời Lạc Kỳ ăn cơm, dù sao thì cô ấy để cho Thôi Bồng chủ động từ chức, bớt được tiền bồi thường sa thải của cậu."
Vu Ba: "..."
Góc độ này có chút kỳ diệu.
"Xem ra Tập đoàn Viễn Duy chuẩn bị ủng hộ mạnh mẽ Nhuệ Phổ, chờ Nhuệ Phổ xoay mình, cậu đầu tư mười công ty không nhất định kiếm thay cậu được nhiều như một nhà Nhuệ Phổ."
Vu Ba gật đầu.
Hứa Hướng Ấp ra lệnh: "Cậu vốn chính là đổng sự của Nhuệ Phổ, tránh cho gây thêm rắc rối nữa, cũng đừng phái những người khác sang đó nữa, có chuyện gì cậu tự mình trao đổi với Lạc Kỳ."
"... Vâng ạ."
Đây không phải là đưa mặt cho Lạc Kỳ đánh sao.
- -
Lạc Kỳ vừa mới tới công ty không lâu, nhận được cuộc gọi của thư ký của Vu Ba.
Thư ký bày tỏ: "Buổi hội nghị quan trọng, Tổng giám đốc Vu của chúng tôi tự mình tham gia." Một vài chuyện nhỏ khác, cô trao đổi là trực tiếp báo cáo với Tổng giám đốc Vu.
Đây chính là Lạc Kỳ mong muốn, chính giữa không cần truyền lời nữa, tiết kiệm thì giờ lại hiệu quả cao.
Thư ký lại chuyển đạt ý của Vu Ba, Thôi Bồng đã đề xuất nghỉ việc, sau đó là có thể bàn giao công việc xong xuôi nhanh chóng.
Lạc Kỳ không cảm thấy hứng thú lúc nào Thôi Bồng nghỉ việc, cũng không muốn nghe thấy tên của người này nữa.
Một ngày sau, Lộ Nhuệ còn chưa đến tìm cô, không biết anh ta cân nhắc như thế nào.
Nhuệ Phổ tạm thời không bận, cô đến Tập đoàn Viễn Duy một chuyến, báo cáo một chút tiến triển công việc với Lệ Nhuỵ.
Gần đây Lệ Nhuỵ cũng sứt đầu mẻ trán, lãnh đạo cấp cao của Bệnh viện điều trị Viễn Duy ngày nào cũng gọi điện thoại nhắn tin oanh tạc cô, chiến lược công ty điều chỉnh, bên dưới là một tràng mắng mỏ.
Số lần Lạc Kỳ tới nhiều, đã quen thuộc Lệ Nhuỵ rồi, không có lời nói gì là không trò chuyện được. Phòng làm việc của Lệ Nhuỵ có máy pha cà phê, cô pha hai ly, thêm cho ly kia của Lệ Nhuỵ nửa hộp sửa.
"Mấy năm không khiêu chiến bản thân rồi." Lệ Nhuỵ cười, "Nếu không phải em, chị cũng không dám mạo hiểm."
Cũng không muốn mạo hiểm.
Muốn làm ra thành tích thì đồng nghĩa phải gánh vác nguy hiểm, đến cấp bậc này của cô chỉ muốn tìm kiếm một phần an ổn, an an ổn ổn làm đến về hưu.
Lúc cô đến Viễn Duy, vừa kết hôn còn chưa có con.
Giờ đây con trai đã lên lớp mười.
Lúc còn trẻ mười phần liều mạng đến vị trí phó giám đốc này, đã là cực hạn của cô.
Bệnh viện điều trị Viễn Duy cắt đứt thị trường bình dân và tầm trung không phải là chuyện của một quyết sách và mấy câu nói, tiếp sau này mới là phiền.
Phải xử lý các nhà cung ứng vật liệu lớn cùng với hợp đồng khách hàng, thoát khỏi thị trường bình dân và tầm trung, còn phải tiếp tục cung cấp bảo vệ và phục vụ sau này cho người mắc bệnh và khách hàng, sự theo dõi số liệu lâm sàng là tiếp tục hay là dừng lại.
Đoàn đội cũng phải điều chỉnh một lần nữa.
Bệnh viện điều trị Nhuệ Phổ muốn từ bỏ thị trường cao cấp, gặp phải vấn đề giống như Bệnh viện điều trị Viễn Duy.
Trước khi hoàn toàn ủng hộ công việc của Lạc Kỳ, cô đã nghĩ cặn kẽ, nếu hiện tại không điều chỉnh xác định vị trí và thị trường, không quả quyết đưa ra quyết định, ba năm sau, sức cạnh tranh tổng hợp của một mảng chữa bệnh của Tập đoàn Viễn Duy này không ổn, sẽ bị đối thủ cạnh tranh nghiền ép.
Đau dài chi bằng đau ngắn.
Lệ Nhuỵ nói: “Đến lúc đó, bên em áp lực lớn hơn chị, khó khăn hơn chị."
Bất kể như thế nào thì lãnh đạo cấp cao của Bệnh viện điều trị Viễn Duy còn oán hận nữa, thì nên phối hợp vẫn phải bóp mũi mà phối hợp, nhưng Lộ Nhuệ thì khác.
Lạc Kỳ cười, "Khó khăn đi nữa thì chịu đựng, hai năm cũng vượt qua được thôi."
Chiến lược điều chỉnh, thời kỳ hai năm chuyển giao là gần đủ.
"Tư bản Lăng Gia bên kia, đổi thành Vu Ba trao đổi với em."
"Người này thú vị, trong buổi họp bị em đáp trả thành như vậy, còn bằng lòng gặp mặt em?"
"Ai biết."
Báo cáo công việc xong, Lạc Kỳ lại ngồi thêm thời gian một ly cà phê.
[ Tổng giám đốc Tưởng, em ở trong phòng làm việc Tổng giám đốc Lệ. ]
Không biết hiện tại anh có bận rộn hay không.
Tưởng Thịnh Hòa: [ Bận xong thì qua, anh chờ em. ]
Lạc Kỳ: [ Em bận xong rồi. ]
[ Vậy hiện tại qua. ]
Tiểu Khương đi trên hàng lang ở bên ngoài, vừa cúp cuộc gọi của vợ.
Cậu xoa khóe mắt một chút, bất giác mỉm cười.
Nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hít sâu một hơi, cảm giác bầu trời dường như cũng trong hơn.
"Tiểu Khương." Lạc Kỳ từ thang máy ra, nhìn thấy bóng lưng cậu.
"Chị Lạc."
Tiểu Khương chế trụ kích động trong nội tâm, đi mấy bước đi đến.
Vợ vừa ở trong điện thoại nói với cậu, cậu đã làm ba rồi, hiện tại tâm trạng cũng không cách nào bình tĩnh.
Trước kia cậu còn chúc phúc ông chủ, chúc ông chủ sớm sinh quý tử, ai nghĩ tới ông chủ và Lạc Kỳ BE rồi.
Đến gần rồi, Lạc Kỳ nhìn thấy vành mắt của cậu đỏ bừng.
"Sao thế? Bị Tổng giám đốc Tưởng phê bình rồi sao?"
"Không phải không phải." Tiểu Khương cười nói, "Đừng hiểu lầm Tổng giám đốc Tưởng. Là vui vẻ."
Cậu có chút xấu hổ, không nói mình làm ba rồi, chờ thai nhi lớn một chút rồi nói với bọn họ.
Tưởng Thịnh Hòa trước thời hạn mở rộng cánh cửa phòng làm việc, chờ cô đến.
Đến cửa, đúng lúc anh nhìn sang, Lạc Kỳ không gõ cửa nữa.
"Phải đi ra ngoài à?"
"Ừm."
Tưởng Thịnh Hòa đang mặc áo măng tô, "Em đi với anh. Buổi trưa mời Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng ăn cơm, cậu ấy nói ăn bí đỏ bị thương rồi, anh cải thiện cơm nước cho cậu ấy."
Nếu hôm nay Lạc Kỳ không đến Viễn Duy, anh không dự định mời Tần Mặc Lĩnh.
Lạc Kỳ để cho chú Phạm chừng một tiếng nữa đi nhà hàng đón cô, cô ngồi xe của Tưởng Thịnh Hòa sang đó.
Bốn người bọn họ thường xuyên tụ họp ở trong nhà cô Trần, ăn cơm ở bên ngoài vẫn là lần đầu.
Cởi áo khoác, hôm nay bốn người ăn mặc hài hòa một cách bất ngờ, đều là chiếc áo sơ mi trắng phối hợp với quần tây màu đậm, vô cùng giống vừa tan làm thì đến ăn bữa ăn công việc.
Tưởng Thịnh Hòa nhận lấy áo phao lông vũ của Lạc Kỳ, trong tay Tần Mặc Lĩnh đang cầm áo phao lông vũ của Giản Hàng, anh làm sáng tỏ với Giản Hàng: "Là anh nhận lấy quần áo em trước."
Đừng nữa nói anh là quỷ bắt chước.
Tưởng Thịnh Hòa không rõ chân tướng, "Để quần áo thôi mà cậu còn muốn tranh hạng nhất? Lúc đi thi tiểu học không thấy cậu tranh."
"..." Giản Hàng ở đây, anh không tranh khẩu khí thì cũng phải tranh chút mặt mũi, "Nếu lúc ấy tớ tranh nhau thi hạng nhất, còn có chuyện của cậu nữa à?"
Tưởng Thịnh Hòa đã cất quần áo của Lạc Kỳ, ngồi xuống, nói: "Tớ đã không thi đậu hạng nhất, cậu tranh rồi cũng không ảnh hưởng hạng của tứ."
Tần Mặc Lĩnh: "..."
Lạc Kỳ cười, nhìn bọn họ lật tẩy lẫn nhau.
Giản Hàng quan tâm hai chú chó con của nhà bọn họ, hỏi tên là gì.
Lạc Kỳ đặt ly nước xuống, "Còn chưa đặt xong. Đã suy nghĩ mấy cái tên mà cũng không hài lòng lắm."
Tần Mặc Lĩnh không hiểu: "Tùy ý lấy một cái tên cho chó nhỏ là được."
Giản Hàng nói xen vào: "Anh và chúng nó không có tình cảm, với anh mà nói là chó con, với hai người bọn họ mà nói đó là đứa con, sao có thể tùy tiện lấy."
Bọn họ nhiệt tình trò chuyện, Tưởng Thịnh Hòa bưng ly nước của Lạc Kỳ uống mấy hớp, để về chỗ cũ.
Anh là người thuận tay trái, tay trái bưng ly nước của Lạc Kỳ rất tiện tay, hai người đối diện cũng không chú ý.
Lạc Kỳ một lần nữa không biến sắc cầm lấy ly nước của bản thân, đè lên mép ly mà anh đã uống, nhàn nhạt nhấp một miếng.
Vào lúc đó, không dừng trò chuyện với Giản Hàng: "Tối hôm qua Tưởng Thịnh Hòa về nhà, còn bảo mẹ đặt giúp cái tên dễ nghe, không biết mẹ có nghĩ ra không."
Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên xoay mặt nhìn cô, ở trước mặt anh cô luôn gọi là Giáo sư Lương.
Lúc cô gọi mẹ, để cho anh có cảm giác có chốn về.
Tần Mặc Lĩnh tiếp lời: "Nếu bác gái Tưởng thực sự không nghĩ ra, anh đặt cho."
Tưởng Thịnh Hòa nhìn anh, "Cậu có thể đặt được tên gì hay?"
Tần Mặc Lĩnh xiên thức ăn trong đĩa mà Giản Hàng không thích ăn, sau đó sâu xa nói: "Dù sao thì so sánh mạnh hơn cậu. Viết kiểm điểm tớ cũng viết tốt hơn cậu."
"..."
Tưởng Thịnh Hòa suýt quên rồi, Tần Mặc Lĩnh là người biết viết luận văn nhỏ.
Lần này không làm anh bị nghẹn, nói dễ nghe: "Vậy giao tên của con gái nhà tớ cho cậu đấy."
Lạc Kỳ vừa để ly nước ngay miệng, nghe thấy hai chữ con gái, quên uống nước, để ly xuống.
Lấy giấy chứng nhận kết hôn đến nay, cô chưa từng nghĩ đến chuyện con cái.
Nếu sanh con gái, chắc hẳn giống anh.
Lạc Kỳ ăn ít, thịt trong đĩa còn lại hai phần ba.
Tưởng Thịnh Hòa bảo cô để ở đó đi, "Một lát anh ăn."
Thời gian buổi trưa không dư dả, trở về công ty còn có việc phải làm, mấy người ăn cơm xong thì không ở dừng lại lâu trong nhà hàng.
Xuống dưới lầu, Giản Hàng nói: "Ngày khác đến nhà cậu xem thử hai chú chó con."
Lạc Kỳ: "Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."
"Chờ tớ không bận thì sang đó." Giản Hàng vẫy tay, Tần Mặc Lĩnh nắm tay cô đi lấy xe.
Tưởng Thịnh Hòa cũng muốn quang minh chính đại nắm tay Lạc Kỳ, hiện tại cô đứng cách một mét.
Trên áo măng tô màu đen của anh dính hai cọng lông màu trắng thật nhỏ của áo măng tô, chắc hẳn là trên áo phao lông vũ cô, Lạc Kỳ tiến lên hai bước, lấy tay phủi xuống.
Bỗng nhiên lại ý thức được ở bên ngoài anh là Tổng giám đốc Tưởng, cô tự giác lui về sau một bước.
Chú Phạm lái xe đến rồi, ông không quay về căn tin Nhuệ Phổ để ăn, ở gần đây tùy tiện ăn một chút, rồi luôn chờ ở trong xe.
Ông còn rảnh rỗi hơn Lạc Kỳ, mỗi ngày đi làm đều không có chuyện để làm.
Lúc làm tài xế cho Tưởng Nguyệt Như, hầu như ngày nào cũng chạy ở bên ngoài, có lúc còn đi công tác đường dài, kể từ khi lái xe cho Lạc Kỳ, trừ thỉnh thoảng đưa cô đi Viễn Duy, cơ bản không có chuyện gì cả.
Lạc Kỳ nhìn thấy xe của cô đến, "Buổi tối gặp."
Tưởng Thịnh Hòa nhìn chằm chằm cô mấy giây, tiến lên nắm tay cô, đưa cô đến trước xe.
Chú Phạm nhìn thấy như vậy thì đạp một chân vào thắng xe.
Sau giờ trưa, ở nơi công cộng, anh thế mà trực tiếp nắm tay cô, tim Lạc Kỳ đập rộn lên.
Cách xe ba năm mét, Tưởng Thịnh Hòa một đường nắm chặt tay cô, kéo cửa xe sau thay cô.
Người đi ngang cũng không nhận ra bọn họ.
Căng thẳng lại kích thích.
Chờ cô ngồi lên, Tưởng Thịnh Hòa đóng cửa.
Lạc Kỳ hạ cửa sổ xe, vẫy tay với anh, "Tổng giám đốc Tưởng, tạm biệt."
Tưởng Thịnh Hòa cười, "Em từng gặp ông chủ nào nắm tay cấp dưới lên xe không?"
Lạc Kỳ cười, "Tổng giám đốc Tưởng của chúng mình đấy."
Tưởng Thịnh Hòa đưa mắt nhìn xe của cô lái đi xa, rồi ngồi vào xe của bản thân.
Lạc Kỳ nhận được tin nhắn của Trì Tâm: [ Tổng giám đốc Lạc, khi nào người quay về? ]
[ Đang trên đường đi về. ]
Trì Tâm lại hỏi: [ Tổng giám đốc Lạc, chị đã ăn cơm chưa? ]
[ Ăn rồi. ]
Hôm nay Trì Tâm nói hơi nhiều, Lạc Kỳ hỏi cô rốt cuộc có chuyện gì.
[ Bùi Thời Tiêu ở trong công ty chúng ta, đến sắp được một tiếng rồi. ]
Trì Tâm lo lắng Lạc Kỳ cũng ăn không ngon cơm trưa, nên không nói trước.
[ Tổng giám đốc Lạc, chị chuẩn bị tâm tư. ]
Lạc Kỳ: [ Không sao. ]
Hôm qua cô mới phát video, hôm nay lại tìm đến cửa, không cần suy nghĩ, là Thôi Bồng gọi điện thoại cho anh ta, ở trước mặt anh ta khóc lóc kể lể bản thân chịu bao nhiêu là tủi thân.
Từ buổi sáng hôm qua đến buổi trưa hôm nay, nhóm chat công việc của Nhuệ Phổ bị spam bởi tin đồn của bà chủ mới.
Lúc này Bùi Thời Tiêu ngồi ở trong phòng tiếp khách, nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần.
Giống đêm đó khi cô công khai nguyên nhân chia tay ở trong vòng bạn bè, không biết vì sao bản than anh lại đến đây.
Không cam lòng.
Nhưng rốt cuộc cũng có một cái cớ có thể nhìn thấy cô.
Từ Hội nghị Thượng đỉnh kinh doanh nhìn thấy giấy hôn thú của cô đến nay, anh ta không ngủ được một giấc ngủ ngon nào. Nằm mơ thấy cô, cũng biết bản thân đang trong mộng, hi vọng giấc mơ có thể lâu hơn một chút, cô ở bên người anh ta lâu thêm mấy phút.
Chia tay một năm lẻ ba tháng, cảm giác đau đớn chậm chạp còn đang kéo dài.
Có lúc tăng ca đến rạng sáng, qua cơn buồn ngủ thì làm sao cũng không ngủ được, anh ta không khỏi nhớ cô, suy nghĩ nếu bọn họ không chia tay, có phải hiện tại ngay cả con cái cũng có rồi không.
Năm nay, năm thứ mười một bọn họ quen biết nhau, đoạn thời gian trước quay về Thành phố Tô, anh ta lại đi dạo đến hẻm nhỏ đối diện trường học, cái gì cũng không đổi.
Tiệm sửa xe kia vẫn là dáng vẻ trước kia.
Tiệm oden cô thích ăn vẫn còn.
"Tổng giám đốc Bùi, nhàn hạ thoải mái như vậy sao, bay từ Thượng Hải đến là vì uống một ly trà miễn phí của Nhuệ Phổ ư."
Giọng nói giễu cợt kéo mạch suy nghĩ của anh ta quay về.
Bùi Thời Tiêu chợt xoay đầu, Lạc Kỳ đã đi vào, cô là vẫn dáng vẻ trước kia, ngay cả ăn mặc cũng không thay đổi, nhưng trong mắt lại cũng không có ôn hòa, lạnh như băng nhìn anh, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Anh ta đứng lên, "Lạc Kỳ, mười năm đó, anh yêu em không phải là giả. Cần gì phải làm đến cùng như vậy, ngay trước nhiều người như vậy, em tự mình mở video ra chứ."
Cô đâu sợ Lạc Vũ truyền ra ngoài.
"Tôi biết không phải là giả, cho nên tôi từng cảm ơn anh, cũng từng cho anh thể diện. Anh muốn nói gì thì mau nói, đừng ảnh hưởng công việc của tôi. Anh không cần lặp lại Thôi Bồng đã nói gì với anh, tôi không cảm thấy hứng thú. Nếu anh là vì Thôi Bồng mà trút giận và đòi lời giải thích, vậy chờ tôi tan việc mới nói, đến lúc đó tôi gọi chồng tôi đến, mỗi người tự tìm đàn ông để làm chỗ dựa cho bản thân, tôi cũng sẽ không ngu ngốc đến mức một mình cứng đối cứng với hai người các anh."
"Lạc Kỳ!"
Cô ngay trước mặt của anh ta kêu người khác là chồng, tim của Bùi Thời Tiêu giống như bị đục khoét.
Rốt cuộc hôm nay anh ta tới là làm gì?
Bản thân cũng không biết.
"Ban đầu sai ở anh, bất kể Thôi Bồng làm gì, là anh không chống đỡ được, em đừng dính dáng đến cô ấy nữa, cô ấy chỉ muốn làm tốt công việc của bản thân, em trút cơn giận vào anh, được không?"
Lạc Kỳ vừa buồn cười vừa cười không được, "Nếu anh là đối tác của tôi, ví dụ như Vu Ba, vì công việc, tôi sẽ còn lãng phí một chút thời gian phân tích với anh."
Nhưng anh chẳng là gì cả, cho nên không cần phải lãng phí miệng lưỡi.
Cô nói tới đây là hết lời: "Nếu muốn xả giận cho cô ta, chúng ta cứ hẹn gặp ở đâu đi, nếu anh không xả giận cho cô ta, mời rời khỏi Nhuệ Phổ ngay."
"Cộp cộp!" Hai tiếng gõ cửa liên tục và không kiên nhẫn.
Cửa không khóa, Lộ Nhuệ đứng ở cửa nhìn Bùi Thời Tiêu một ánh mắt, gương mặt không có biểu cảm gì mà nhìn sang Lạc Kỳ, "Cả ngày lẫn đêm, không ngừng nghỉ nhỉ, khi nào mới có thể không mang chuyện riêng của cô tới công ty nữa vậy?"
"Anh Bùi phải không?" Anh tự giới thiệu, "Tôi Lộ Nhuệ. Nếu là chuyện riêng, mời tan làm rồi giải quyết, ít nhất đừng ầm ĩ ở nơi làm việc của Nhuệ Phổ, ảnh hưởng nhân viên của chúng tôi đi làm bình thường. Nếu là công việc, vậy tìm tôi nói, trước mắt quyền khống chế Nhuệ Phổ còn đang ở chỗ tôi, anh tìm Lạc Kỳ vô dụng."
Cằm của Bùi Thời Tiêu căng chặt, không tiếp lời.
"Buổi hội nghị ngày hôm qua là buổi hội nghị nội bộ của chúng tôi, Anh Bùi biết nhanh như vậy, chắc hẳn nghe Thôi Bồng nói nhỉ? Tôi biết Thôi Bồng lâu như vậy, cảm thấy có duy nhất một câu nói của cô ta là đúng trọng tâm lại đáng tin cậy, cô ta nói năng lực cô ta không bằng Lạc Kỳ."
Bùi Thời Tiêu: "..."
Lộ Nhuệ nói tiếp: "Nếu là chuyện khác, tôi không tiện đánh giá. Tôi giống anh Bùi, là người bị hại trước thủ đoạn bán sỉ, chẳng qua là tôi tương đối may mắn."
Anh ta mở khung chat trong điện thoại di động, "Sinh nhật tôi ngày hôm đó, cô ta canh đúng không giờ gửi tài liệu cho tôi. Uống nhiều rượu rồi gọi điện thoại bảo đưa đi bệnh viện. Trước giờ vào phòng làm việc không gõ cửa. Những ví dụ như thế, quá nhiều rồi."
"3, 2..." còn chưa cần đếm ngược đến 1, Bùi Thời Tiêu đã lách từ bên người anh ta rồi chen đi ra ngoài, đạp lên tự ái rồi bước dài mà rời khỏi. Đi mấy bước thì anh ta lại dừng lại, quay đầu nhìn Lạc Kỳ.
Ân hận lúc đầu đã làm sai.
Hối hận sao lúc ấy quên mất sinh nhật hai mươi tám tuổi của cô, sao không đi thử áo cưới với cô, sao hoãn lại lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Lúc cô đi Thượng Hải gặp anh ta, anh ta lại ở đâu chứ?
Đợi người đi xa, Lộ Nhuệ một lần nữa nhìn sang Lạc Kỳ, "Xin phiền sau này giải quyết tốt chuyện riêng của cô!"
Nói xong liền quay đầu đi.
Lạc Kỳ ân oán rõ ràng, "Hôm nay cảm ơn. Quyết định Nhuệ Phổ từ bỏ thị trường cao cấp, xin mau sớm cho tôi câu trả lời."
Lộ Nhuệ cũng không quay đầu.
- -
Buổi tối về đến nhà, Tưởng Thịnh Hòa đã quay về, hiếm khi anh tan việc sớm hơn cô.
Chó con nhào lên người cô, vây quanh cô.
Tưởng Thịnh Hòa cho cô một tấm thẻ mua đồ của trung tâm thương mại, nói dối: "Bạn tặng, trước kia giúp cậu ấy một chuyện, cũng cho Tần Mặc Lĩnh một tấm."
"Mệnh giá bao nhiêu vậy?"
Đủ cô mua rất nhiều chiếc váy, thẻ mua đồ là anh và Tần Mặc Lĩnh tự bỏ tiền mua, Giản Hàng giống cô, cũng không tiêu tiền của Tần Mặc Lĩnh, đành phải nghĩ cách tặng thẻ cho bọn họ, không tiêu cũng phải tiêu.
"Anh cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền, có rảnh thì em đi trung tâm thương mại kiểm tra."
Lạc Kỳ cất vào ví tiền, chờ nguyên đán được nghỉ thì hẹn Giản Hàng đi dạo phố.
Tưởng Thịnh Hòa nói: "Có thể có kỳ hạn, đến lúc đó tiêu hết trong một lần."
Lạc Kỳ đáp lời, đơn giản nói chuyện buổi trưa Bùi Thời Tiêu đi Nhuệ Phổ với anh, "Văn phòng chỉ có điểm này là không tốt, ai muốn lên thì lên, đến công ty rồi thì quầy tiếp tân cũng không ngăn được."
Tưởng Thịnh Hòa như đang cân nhắc: "Em và Lộ Nhuệ thương lượng, nếu không thì dời Nhuệ Phổ đến cao ốc Viễn Duy làm việc? Cho các em hai tầng, không thu tiền thuê của các em, các em có thể cho thuê phòng làm việc ban đầu, tiền thuê còn có thể bổ sung chi tiêu hàng ngày của công ty. Tất cả mọi người trong số các em đều đến, cũng toàn bộ tiếp nhận nhân viên căn tin và nhân viên quét dọn." Giải quyết tất cả nỗi lo về sau của cô.
Lạc Kỳ có chút động tâm, động tâm là có thêm một bộ phần thuê để thu vào, hiện tại Nhuệ Phổ hơi thiếu tiền. Dời đến cao ốc Viễn Duy làm việc, còn có thể cải thiện hoàn cảnh làm việc và cơm nước của nhân viên.
Cao ốc Viễn Duy ở chỗ tấc đất tấc vàng, xung quanh cái gì cũng tiện lợi. Lúc ấy Hạ Hủ đón cô đi theo Hạ Vạn Trình ăn cơm còn nói một miệng, sao không dời đến cao ốc Viễn Duy.
Nhân viên chắc chắc muốn đến, lãnh đạo cấp cao không nhất định, ai cũng muốn trời cao hoàng đế xa.
"Chưa chắc Lộ Nhuệ đồng ý, chờ anh ta đồng ý phương án từ bỏ thị trường cao cấp, em lại nói với anh ta."
Tưởng Thịnh Hòa nói: "Không vội."
Chờ dời đến cao ốc Viễn Duy, lúc cô đi làm cũng có thể gặp anh.
Hứa Hướng Ấp cho Tần Mặc Lĩnh một cái like, trước giờ ông xem động tĩnh vòng bạn bè của con cháu thì chưa bao giờ bấm like và bình luận, hôm nay rảnh rỗi, tâm trạng lại không tồi, trêu ghẹo bọn họ: [ Ăn không hết cũng không đem đến để biếu bác. ]
Hai mươi phút sau, Hứa Hướng Ấp nhận được tin nhắn của Tưởng Thịnh Hòa, một tấm hình chụp màn hình hóa đơn giao hàng hỏa tốc có mã vạch.
[ Bác Hứa, đã cho người giao hàng hỏa tốc bí đỏ nhỏ mới hái sang đó, sáng mai là có thể đến rồi. ]
Mười mấy trái bí đỏ trong cốp sau đang sầu vì không có chỗ để đưa đi, Tần Mặc Lĩnh từ chối nhận, hiện tại đúng lúc có chỗ đi rồi.
Hứa Hướng Ấp: "..."
Cười nói: [ Con thật sự đã gửi đến rồi? ]
[ Dạ, con tự mình trồng, kiểu gì cũng phải để bác nếm thử. ]
[ Lạc Kỳ thích ăn bí đỏ? ]
[ Không thích lắm, là con đoán nhầm. ]
Hứa Hướng Ấp cười ha ha.
Lúc này thư ký đi đến, nói Vu Ba đến rồi.
Hứa Hướng Ấp còn đang trong sân, cầm áo khoác lên, "Bảo cậu ấy đến phòng trà chờ tôi."
Hôm qua Vu Ba và Lạc Kỳ họp video xong thì đã hẹn trước thời gian với thư ký của Hứa Hướng Ấp, xếp hàng rồi sáng nay mới gặp được ông chủ. Thôi Bồng không phải cá nhân liên quan thông thường, là người ông chủ tự gọi điện thoại cho anh ta để sắp xếp vào.
Xảy ra loại chuyện này, cần phải báo cáo rõ ràng với ông chủ.
Chiều hôm qua Thôi Bồng gọi điện thoại cho anh ta, nói sẽ chủ động nghỉ việc, còn đáng thương lên tiếng: Tổng giám đốc Vu, tôi tự giải thích với dượng, chuyện này trách tôi, sẽ không để làm khó anh.
Một khi đã bị rắn cắn, hiện tại anh ta không lí do gì tin lời nói của Thôi Bồng.
Ai biết cô ta sẽ bịa chuyện thế nào ở trước mặt Hứa Hướng Ấp, đừng để đến lúc đó nói bản thân vô tội, đẩy trách nhiệm lên Tư bản Lăng Gia, đẩy lên trên người anh ta.
Cánh cửa phòng trà bị đẩy ra, Hứa Hướng Ấp đi vào.
Vu Ba đứng dậy, "Tổng giám đốc Hứa."
Bàn tay Hứa Hướng Ấp đè lại, "Ngồi đi." Áo khoác vắt trên ghế, rửa tay nấu trà.
"Lạc Kỳ dự định chủ yếu nhắm vào thị trường tầm trung?"
"Vâng. Thị trường bình dân chắc hẳn cho Bệnh viện điều trị Đông Bác." Đây là suy đoán của Vu Ba.
Đóng vòi nước, Hứa Hướng Ấp lấy một chiếc khăn lông, chỉ đưa ra hai chữ đánh giá: "Không tồi."
Có thể để cho ông chủ nói hai chữ không tồi đã là sự thưởng thức cực cao.
Vu Ba cũng cảm thấy không tồi, giống như Lạc Kỳ đã nói, đây là đường ra duy nhất cô có thể tranh thủ thay Nhuệ Phổ. Nếu Nhuệ Phổ chiếm số một ở trong thị trường tầm trung, anh ta nắm cổ phần Nhuệ Phổ có thể kiếm được bộn tiền.
Không cần thiết phải cứng đối cứng với bệnh viện điều trị Viễn Duy, cứ phải tranh cục thịt béo thị trường cao cấp này.
Có bỏ thì mới có được.
Hôm qua trong hội nghị, Lạc Kỳ đã phát huy lời nói này một cách sâu sắc.
Mất mặt mũi, trở thành đề tài câu chuyện của cấp dưới, trong lòng sảng khoái, cũng quét sạch tất cả chướng ngại tiếp sau này Thôi Bồng có thể mang đến cho cô trong công việc.
Hứa Hướng Ấp bắt đầu nấu trà, "Những thứ này đều là cậu có thể đánh nhịp quyết định, tìm tôi chuyện gì?"
Vu Ba cảm giác khó mà mở miệng, loại chuyện ngoại tình xử lý người thứ ba này đều là âm thầm giải quyết, ai sẽ giống như Lạc Kỳ, đặc biệt mở buổi hội nghị lãnh đạo cấp cao rồi bày ra mặt bàn để nói.
Làm người phụ trách công ty, nên duy trì phong độ trong trường hợp bên ngoài, cô vứt hết thảy qua một bên, hôm qua anh ta nhiều lần nhắc nhở cô trong buổi họp, cô căn bản là không xem ra gì cả.
"Trước kia Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu là tình nhân."
Bảy năm trước Hứa Hướng Ấp đã biết, ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
"Bùi Thời Tiêu ngoại tình trước khi cưới, đối tượng ngoại tình là Thôi Bồng."
"Thôi Bồng?" Hứa Hướng Ấp nhíu mày, "Chính là cô bé tôi sắp xếp đến Lăng Gia kia?"
"Vâng. Trước kia tôi cũng có ấn tượng rất tốt với cô ta."
Hứa Hướng Ấp gật đầu, biết vì sao Vu Ba phải chạy đến đây một chuyến.
Vu Ba nhìn thấy ông chủ không phản ứng nhiều, thậm chí ngay cả quan tâm Thôi Bồng cũng không quan tâm một câu, vì vậy tiếp tục: "Hôm qua trong buổi họp, Lạc Kỳ kết nối với chúng ta, là vì giải quyết Thôi Bồng ngay trước mọi người, còn lấy video ngoại tình ra để chiếu."
Anh chọn trọng điểm một vài chuyện trong buổi họp để nói với Hứa Hướng Ấp.
Hứa Hướng Ấp nghe xong thì không đưa ra bình luận, cười cười, "Lạc Kỳ không mỉa mai cậu trong buổi họp à?"
"Có ạ.”
"Thôi Bồng thường xuyên đến Nhuệ Phổ?"
"Chắc thế."
"Lăng Gia căn bản cũng không tham dự chuyện kinh doanh của Nhuệ Phổ, cần hai ba ngày chạy qua đó à?"
Vu Ba không lên tiếng, là anh ta vô hình trung buông thả Thôi Bồng. Lúc Thôi Bồng xin phụ trách hạng mục Bắc Kinh, anh ta không phải không do dự, nhưng lý trí bị đánh bại.
Cho nên Lạc Kỳ châm chọc anh ta trong buổi họp, anh ta hoàn toàn không có lý do phản bác, không có một chút lực đánh trả nào cả.
Hứa Hướng Ấp đánh thẳng vào chỗ hiểm của câu chuyện, "Trước việc đó cậu có biết Thôi Bồng và Lạc Kỳ có đụng chạm không?"
"... Biết."
"Nhưng cậu còn tiếp tục sắp xếp Thôi Bồng trao đổi với Nhuệ Phổ."
Vu Ba thừa nhận: "Là vấn đề của tôi."
Hứa Hướng Ấp cũng không phải là muốn chỉ trích anh ta, là để cho anh ta học thêm một chút từ Lạc Kỳ.
"Hôm qua Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên xuất hiện ở trong hội nghị, Lạc Kỳ chắc cũng dày vò, giải quyết chuyện riêng khó nói ngay trước mặt ông chủ, ai cũng có áp lực, sẽ bị nghi ngờ về tiêu chuẩn và năng lực, nhưng cô ấy rõ bản thân muốn gì, vẫn dựa theo ý tưởng của bản thân mà làm, không bị ai đánh loạn tiết tấu."
Vu Ba bưng trà uống, ban đầu anh ta nên kiên định một chút, không đồng ý Thôi Bồng đi Bắc Kinh.
Ngày đó sẽ gặp ông chủ trong tiệc rượu từ thiện, Thôi Bồng lại một mực kêu dượng, anh ta đã bị rối loạn một phen.
Hứa Hướng Ấp bỗng nhiên cười, "Hôm khác cậu phải mời Lạc Kỳ ăn cơm, dù sao thì cô ấy để cho Thôi Bồng chủ động từ chức, bớt được tiền bồi thường sa thải của cậu."
Vu Ba: "..."
Góc độ này có chút kỳ diệu.
"Xem ra Tập đoàn Viễn Duy chuẩn bị ủng hộ mạnh mẽ Nhuệ Phổ, chờ Nhuệ Phổ xoay mình, cậu đầu tư mười công ty không nhất định kiếm thay cậu được nhiều như một nhà Nhuệ Phổ."
Vu Ba gật đầu.
Hứa Hướng Ấp ra lệnh: "Cậu vốn chính là đổng sự của Nhuệ Phổ, tránh cho gây thêm rắc rối nữa, cũng đừng phái những người khác sang đó nữa, có chuyện gì cậu tự mình trao đổi với Lạc Kỳ."
"... Vâng ạ."
Đây không phải là đưa mặt cho Lạc Kỳ đánh sao.
- -
Lạc Kỳ vừa mới tới công ty không lâu, nhận được cuộc gọi của thư ký của Vu Ba.
Thư ký bày tỏ: "Buổi hội nghị quan trọng, Tổng giám đốc Vu của chúng tôi tự mình tham gia." Một vài chuyện nhỏ khác, cô trao đổi là trực tiếp báo cáo với Tổng giám đốc Vu.
Đây chính là Lạc Kỳ mong muốn, chính giữa không cần truyền lời nữa, tiết kiệm thì giờ lại hiệu quả cao.
Thư ký lại chuyển đạt ý của Vu Ba, Thôi Bồng đã đề xuất nghỉ việc, sau đó là có thể bàn giao công việc xong xuôi nhanh chóng.
Lạc Kỳ không cảm thấy hứng thú lúc nào Thôi Bồng nghỉ việc, cũng không muốn nghe thấy tên của người này nữa.
Một ngày sau, Lộ Nhuệ còn chưa đến tìm cô, không biết anh ta cân nhắc như thế nào.
Nhuệ Phổ tạm thời không bận, cô đến Tập đoàn Viễn Duy một chuyến, báo cáo một chút tiến triển công việc với Lệ Nhuỵ.
Gần đây Lệ Nhuỵ cũng sứt đầu mẻ trán, lãnh đạo cấp cao của Bệnh viện điều trị Viễn Duy ngày nào cũng gọi điện thoại nhắn tin oanh tạc cô, chiến lược công ty điều chỉnh, bên dưới là một tràng mắng mỏ.
Số lần Lạc Kỳ tới nhiều, đã quen thuộc Lệ Nhuỵ rồi, không có lời nói gì là không trò chuyện được. Phòng làm việc của Lệ Nhuỵ có máy pha cà phê, cô pha hai ly, thêm cho ly kia của Lệ Nhuỵ nửa hộp sửa.
"Mấy năm không khiêu chiến bản thân rồi." Lệ Nhuỵ cười, "Nếu không phải em, chị cũng không dám mạo hiểm."
Cũng không muốn mạo hiểm.
Muốn làm ra thành tích thì đồng nghĩa phải gánh vác nguy hiểm, đến cấp bậc này của cô chỉ muốn tìm kiếm một phần an ổn, an an ổn ổn làm đến về hưu.
Lúc cô đến Viễn Duy, vừa kết hôn còn chưa có con.
Giờ đây con trai đã lên lớp mười.
Lúc còn trẻ mười phần liều mạng đến vị trí phó giám đốc này, đã là cực hạn của cô.
Bệnh viện điều trị Viễn Duy cắt đứt thị trường bình dân và tầm trung không phải là chuyện của một quyết sách và mấy câu nói, tiếp sau này mới là phiền.
Phải xử lý các nhà cung ứng vật liệu lớn cùng với hợp đồng khách hàng, thoát khỏi thị trường bình dân và tầm trung, còn phải tiếp tục cung cấp bảo vệ và phục vụ sau này cho người mắc bệnh và khách hàng, sự theo dõi số liệu lâm sàng là tiếp tục hay là dừng lại.
Đoàn đội cũng phải điều chỉnh một lần nữa.
Bệnh viện điều trị Nhuệ Phổ muốn từ bỏ thị trường cao cấp, gặp phải vấn đề giống như Bệnh viện điều trị Viễn Duy.
Trước khi hoàn toàn ủng hộ công việc của Lạc Kỳ, cô đã nghĩ cặn kẽ, nếu hiện tại không điều chỉnh xác định vị trí và thị trường, không quả quyết đưa ra quyết định, ba năm sau, sức cạnh tranh tổng hợp của một mảng chữa bệnh của Tập đoàn Viễn Duy này không ổn, sẽ bị đối thủ cạnh tranh nghiền ép.
Đau dài chi bằng đau ngắn.
Lệ Nhuỵ nói: “Đến lúc đó, bên em áp lực lớn hơn chị, khó khăn hơn chị."
Bất kể như thế nào thì lãnh đạo cấp cao của Bệnh viện điều trị Viễn Duy còn oán hận nữa, thì nên phối hợp vẫn phải bóp mũi mà phối hợp, nhưng Lộ Nhuệ thì khác.
Lạc Kỳ cười, "Khó khăn đi nữa thì chịu đựng, hai năm cũng vượt qua được thôi."
Chiến lược điều chỉnh, thời kỳ hai năm chuyển giao là gần đủ.
"Tư bản Lăng Gia bên kia, đổi thành Vu Ba trao đổi với em."
"Người này thú vị, trong buổi họp bị em đáp trả thành như vậy, còn bằng lòng gặp mặt em?"
"Ai biết."
Báo cáo công việc xong, Lạc Kỳ lại ngồi thêm thời gian một ly cà phê.
[ Tổng giám đốc Tưởng, em ở trong phòng làm việc Tổng giám đốc Lệ. ]
Không biết hiện tại anh có bận rộn hay không.
Tưởng Thịnh Hòa: [ Bận xong thì qua, anh chờ em. ]
Lạc Kỳ: [ Em bận xong rồi. ]
[ Vậy hiện tại qua. ]
Tiểu Khương đi trên hàng lang ở bên ngoài, vừa cúp cuộc gọi của vợ.
Cậu xoa khóe mắt một chút, bất giác mỉm cười.
Nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hít sâu một hơi, cảm giác bầu trời dường như cũng trong hơn.
"Tiểu Khương." Lạc Kỳ từ thang máy ra, nhìn thấy bóng lưng cậu.
"Chị Lạc."
Tiểu Khương chế trụ kích động trong nội tâm, đi mấy bước đi đến.
Vợ vừa ở trong điện thoại nói với cậu, cậu đã làm ba rồi, hiện tại tâm trạng cũng không cách nào bình tĩnh.
Trước kia cậu còn chúc phúc ông chủ, chúc ông chủ sớm sinh quý tử, ai nghĩ tới ông chủ và Lạc Kỳ BE rồi.
Đến gần rồi, Lạc Kỳ nhìn thấy vành mắt của cậu đỏ bừng.
"Sao thế? Bị Tổng giám đốc Tưởng phê bình rồi sao?"
"Không phải không phải." Tiểu Khương cười nói, "Đừng hiểu lầm Tổng giám đốc Tưởng. Là vui vẻ."
Cậu có chút xấu hổ, không nói mình làm ba rồi, chờ thai nhi lớn một chút rồi nói với bọn họ.
Tưởng Thịnh Hòa trước thời hạn mở rộng cánh cửa phòng làm việc, chờ cô đến.
Đến cửa, đúng lúc anh nhìn sang, Lạc Kỳ không gõ cửa nữa.
"Phải đi ra ngoài à?"
"Ừm."
Tưởng Thịnh Hòa đang mặc áo măng tô, "Em đi với anh. Buổi trưa mời Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng ăn cơm, cậu ấy nói ăn bí đỏ bị thương rồi, anh cải thiện cơm nước cho cậu ấy."
Nếu hôm nay Lạc Kỳ không đến Viễn Duy, anh không dự định mời Tần Mặc Lĩnh.
Lạc Kỳ để cho chú Phạm chừng một tiếng nữa đi nhà hàng đón cô, cô ngồi xe của Tưởng Thịnh Hòa sang đó.
Bốn người bọn họ thường xuyên tụ họp ở trong nhà cô Trần, ăn cơm ở bên ngoài vẫn là lần đầu.
Cởi áo khoác, hôm nay bốn người ăn mặc hài hòa một cách bất ngờ, đều là chiếc áo sơ mi trắng phối hợp với quần tây màu đậm, vô cùng giống vừa tan làm thì đến ăn bữa ăn công việc.
Tưởng Thịnh Hòa nhận lấy áo phao lông vũ của Lạc Kỳ, trong tay Tần Mặc Lĩnh đang cầm áo phao lông vũ của Giản Hàng, anh làm sáng tỏ với Giản Hàng: "Là anh nhận lấy quần áo em trước."
Đừng nữa nói anh là quỷ bắt chước.
Tưởng Thịnh Hòa không rõ chân tướng, "Để quần áo thôi mà cậu còn muốn tranh hạng nhất? Lúc đi thi tiểu học không thấy cậu tranh."
"..." Giản Hàng ở đây, anh không tranh khẩu khí thì cũng phải tranh chút mặt mũi, "Nếu lúc ấy tớ tranh nhau thi hạng nhất, còn có chuyện của cậu nữa à?"
Tưởng Thịnh Hòa đã cất quần áo của Lạc Kỳ, ngồi xuống, nói: "Tớ đã không thi đậu hạng nhất, cậu tranh rồi cũng không ảnh hưởng hạng của tứ."
Tần Mặc Lĩnh: "..."
Lạc Kỳ cười, nhìn bọn họ lật tẩy lẫn nhau.
Giản Hàng quan tâm hai chú chó con của nhà bọn họ, hỏi tên là gì.
Lạc Kỳ đặt ly nước xuống, "Còn chưa đặt xong. Đã suy nghĩ mấy cái tên mà cũng không hài lòng lắm."
Tần Mặc Lĩnh không hiểu: "Tùy ý lấy một cái tên cho chó nhỏ là được."
Giản Hàng nói xen vào: "Anh và chúng nó không có tình cảm, với anh mà nói là chó con, với hai người bọn họ mà nói đó là đứa con, sao có thể tùy tiện lấy."
Bọn họ nhiệt tình trò chuyện, Tưởng Thịnh Hòa bưng ly nước của Lạc Kỳ uống mấy hớp, để về chỗ cũ.
Anh là người thuận tay trái, tay trái bưng ly nước của Lạc Kỳ rất tiện tay, hai người đối diện cũng không chú ý.
Lạc Kỳ một lần nữa không biến sắc cầm lấy ly nước của bản thân, đè lên mép ly mà anh đã uống, nhàn nhạt nhấp một miếng.
Vào lúc đó, không dừng trò chuyện với Giản Hàng: "Tối hôm qua Tưởng Thịnh Hòa về nhà, còn bảo mẹ đặt giúp cái tên dễ nghe, không biết mẹ có nghĩ ra không."
Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên xoay mặt nhìn cô, ở trước mặt anh cô luôn gọi là Giáo sư Lương.
Lúc cô gọi mẹ, để cho anh có cảm giác có chốn về.
Tần Mặc Lĩnh tiếp lời: "Nếu bác gái Tưởng thực sự không nghĩ ra, anh đặt cho."
Tưởng Thịnh Hòa nhìn anh, "Cậu có thể đặt được tên gì hay?"
Tần Mặc Lĩnh xiên thức ăn trong đĩa mà Giản Hàng không thích ăn, sau đó sâu xa nói: "Dù sao thì so sánh mạnh hơn cậu. Viết kiểm điểm tớ cũng viết tốt hơn cậu."
"..."
Tưởng Thịnh Hòa suýt quên rồi, Tần Mặc Lĩnh là người biết viết luận văn nhỏ.
Lần này không làm anh bị nghẹn, nói dễ nghe: "Vậy giao tên của con gái nhà tớ cho cậu đấy."
Lạc Kỳ vừa để ly nước ngay miệng, nghe thấy hai chữ con gái, quên uống nước, để ly xuống.
Lấy giấy chứng nhận kết hôn đến nay, cô chưa từng nghĩ đến chuyện con cái.
Nếu sanh con gái, chắc hẳn giống anh.
Lạc Kỳ ăn ít, thịt trong đĩa còn lại hai phần ba.
Tưởng Thịnh Hòa bảo cô để ở đó đi, "Một lát anh ăn."
Thời gian buổi trưa không dư dả, trở về công ty còn có việc phải làm, mấy người ăn cơm xong thì không ở dừng lại lâu trong nhà hàng.
Xuống dưới lầu, Giản Hàng nói: "Ngày khác đến nhà cậu xem thử hai chú chó con."
Lạc Kỳ: "Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."
"Chờ tớ không bận thì sang đó." Giản Hàng vẫy tay, Tần Mặc Lĩnh nắm tay cô đi lấy xe.
Tưởng Thịnh Hòa cũng muốn quang minh chính đại nắm tay Lạc Kỳ, hiện tại cô đứng cách một mét.
Trên áo măng tô màu đen của anh dính hai cọng lông màu trắng thật nhỏ của áo măng tô, chắc hẳn là trên áo phao lông vũ cô, Lạc Kỳ tiến lên hai bước, lấy tay phủi xuống.
Bỗng nhiên lại ý thức được ở bên ngoài anh là Tổng giám đốc Tưởng, cô tự giác lui về sau một bước.
Chú Phạm lái xe đến rồi, ông không quay về căn tin Nhuệ Phổ để ăn, ở gần đây tùy tiện ăn một chút, rồi luôn chờ ở trong xe.
Ông còn rảnh rỗi hơn Lạc Kỳ, mỗi ngày đi làm đều không có chuyện để làm.
Lúc làm tài xế cho Tưởng Nguyệt Như, hầu như ngày nào cũng chạy ở bên ngoài, có lúc còn đi công tác đường dài, kể từ khi lái xe cho Lạc Kỳ, trừ thỉnh thoảng đưa cô đi Viễn Duy, cơ bản không có chuyện gì cả.
Lạc Kỳ nhìn thấy xe của cô đến, "Buổi tối gặp."
Tưởng Thịnh Hòa nhìn chằm chằm cô mấy giây, tiến lên nắm tay cô, đưa cô đến trước xe.
Chú Phạm nhìn thấy như vậy thì đạp một chân vào thắng xe.
Sau giờ trưa, ở nơi công cộng, anh thế mà trực tiếp nắm tay cô, tim Lạc Kỳ đập rộn lên.
Cách xe ba năm mét, Tưởng Thịnh Hòa một đường nắm chặt tay cô, kéo cửa xe sau thay cô.
Người đi ngang cũng không nhận ra bọn họ.
Căng thẳng lại kích thích.
Chờ cô ngồi lên, Tưởng Thịnh Hòa đóng cửa.
Lạc Kỳ hạ cửa sổ xe, vẫy tay với anh, "Tổng giám đốc Tưởng, tạm biệt."
Tưởng Thịnh Hòa cười, "Em từng gặp ông chủ nào nắm tay cấp dưới lên xe không?"
Lạc Kỳ cười, "Tổng giám đốc Tưởng của chúng mình đấy."
Tưởng Thịnh Hòa đưa mắt nhìn xe của cô lái đi xa, rồi ngồi vào xe của bản thân.
Lạc Kỳ nhận được tin nhắn của Trì Tâm: [ Tổng giám đốc Lạc, khi nào người quay về? ]
[ Đang trên đường đi về. ]
Trì Tâm lại hỏi: [ Tổng giám đốc Lạc, chị đã ăn cơm chưa? ]
[ Ăn rồi. ]
Hôm nay Trì Tâm nói hơi nhiều, Lạc Kỳ hỏi cô rốt cuộc có chuyện gì.
[ Bùi Thời Tiêu ở trong công ty chúng ta, đến sắp được một tiếng rồi. ]
Trì Tâm lo lắng Lạc Kỳ cũng ăn không ngon cơm trưa, nên không nói trước.
[ Tổng giám đốc Lạc, chị chuẩn bị tâm tư. ]
Lạc Kỳ: [ Không sao. ]
Hôm qua cô mới phát video, hôm nay lại tìm đến cửa, không cần suy nghĩ, là Thôi Bồng gọi điện thoại cho anh ta, ở trước mặt anh ta khóc lóc kể lể bản thân chịu bao nhiêu là tủi thân.
Từ buổi sáng hôm qua đến buổi trưa hôm nay, nhóm chat công việc của Nhuệ Phổ bị spam bởi tin đồn của bà chủ mới.
Lúc này Bùi Thời Tiêu ngồi ở trong phòng tiếp khách, nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần.
Giống đêm đó khi cô công khai nguyên nhân chia tay ở trong vòng bạn bè, không biết vì sao bản than anh lại đến đây.
Không cam lòng.
Nhưng rốt cuộc cũng có một cái cớ có thể nhìn thấy cô.
Từ Hội nghị Thượng đỉnh kinh doanh nhìn thấy giấy hôn thú của cô đến nay, anh ta không ngủ được một giấc ngủ ngon nào. Nằm mơ thấy cô, cũng biết bản thân đang trong mộng, hi vọng giấc mơ có thể lâu hơn một chút, cô ở bên người anh ta lâu thêm mấy phút.
Chia tay một năm lẻ ba tháng, cảm giác đau đớn chậm chạp còn đang kéo dài.
Có lúc tăng ca đến rạng sáng, qua cơn buồn ngủ thì làm sao cũng không ngủ được, anh ta không khỏi nhớ cô, suy nghĩ nếu bọn họ không chia tay, có phải hiện tại ngay cả con cái cũng có rồi không.
Năm nay, năm thứ mười một bọn họ quen biết nhau, đoạn thời gian trước quay về Thành phố Tô, anh ta lại đi dạo đến hẻm nhỏ đối diện trường học, cái gì cũng không đổi.
Tiệm sửa xe kia vẫn là dáng vẻ trước kia.
Tiệm oden cô thích ăn vẫn còn.
"Tổng giám đốc Bùi, nhàn hạ thoải mái như vậy sao, bay từ Thượng Hải đến là vì uống một ly trà miễn phí của Nhuệ Phổ ư."
Giọng nói giễu cợt kéo mạch suy nghĩ của anh ta quay về.
Bùi Thời Tiêu chợt xoay đầu, Lạc Kỳ đã đi vào, cô là vẫn dáng vẻ trước kia, ngay cả ăn mặc cũng không thay đổi, nhưng trong mắt lại cũng không có ôn hòa, lạnh như băng nhìn anh, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Anh ta đứng lên, "Lạc Kỳ, mười năm đó, anh yêu em không phải là giả. Cần gì phải làm đến cùng như vậy, ngay trước nhiều người như vậy, em tự mình mở video ra chứ."
Cô đâu sợ Lạc Vũ truyền ra ngoài.
"Tôi biết không phải là giả, cho nên tôi từng cảm ơn anh, cũng từng cho anh thể diện. Anh muốn nói gì thì mau nói, đừng ảnh hưởng công việc của tôi. Anh không cần lặp lại Thôi Bồng đã nói gì với anh, tôi không cảm thấy hứng thú. Nếu anh là vì Thôi Bồng mà trút giận và đòi lời giải thích, vậy chờ tôi tan việc mới nói, đến lúc đó tôi gọi chồng tôi đến, mỗi người tự tìm đàn ông để làm chỗ dựa cho bản thân, tôi cũng sẽ không ngu ngốc đến mức một mình cứng đối cứng với hai người các anh."
"Lạc Kỳ!"
Cô ngay trước mặt của anh ta kêu người khác là chồng, tim của Bùi Thời Tiêu giống như bị đục khoét.
Rốt cuộc hôm nay anh ta tới là làm gì?
Bản thân cũng không biết.
"Ban đầu sai ở anh, bất kể Thôi Bồng làm gì, là anh không chống đỡ được, em đừng dính dáng đến cô ấy nữa, cô ấy chỉ muốn làm tốt công việc của bản thân, em trút cơn giận vào anh, được không?"
Lạc Kỳ vừa buồn cười vừa cười không được, "Nếu anh là đối tác của tôi, ví dụ như Vu Ba, vì công việc, tôi sẽ còn lãng phí một chút thời gian phân tích với anh."
Nhưng anh chẳng là gì cả, cho nên không cần phải lãng phí miệng lưỡi.
Cô nói tới đây là hết lời: "Nếu muốn xả giận cho cô ta, chúng ta cứ hẹn gặp ở đâu đi, nếu anh không xả giận cho cô ta, mời rời khỏi Nhuệ Phổ ngay."
"Cộp cộp!" Hai tiếng gõ cửa liên tục và không kiên nhẫn.
Cửa không khóa, Lộ Nhuệ đứng ở cửa nhìn Bùi Thời Tiêu một ánh mắt, gương mặt không có biểu cảm gì mà nhìn sang Lạc Kỳ, "Cả ngày lẫn đêm, không ngừng nghỉ nhỉ, khi nào mới có thể không mang chuyện riêng của cô tới công ty nữa vậy?"
"Anh Bùi phải không?" Anh tự giới thiệu, "Tôi Lộ Nhuệ. Nếu là chuyện riêng, mời tan làm rồi giải quyết, ít nhất đừng ầm ĩ ở nơi làm việc của Nhuệ Phổ, ảnh hưởng nhân viên của chúng tôi đi làm bình thường. Nếu là công việc, vậy tìm tôi nói, trước mắt quyền khống chế Nhuệ Phổ còn đang ở chỗ tôi, anh tìm Lạc Kỳ vô dụng."
Cằm của Bùi Thời Tiêu căng chặt, không tiếp lời.
"Buổi hội nghị ngày hôm qua là buổi hội nghị nội bộ của chúng tôi, Anh Bùi biết nhanh như vậy, chắc hẳn nghe Thôi Bồng nói nhỉ? Tôi biết Thôi Bồng lâu như vậy, cảm thấy có duy nhất một câu nói của cô ta là đúng trọng tâm lại đáng tin cậy, cô ta nói năng lực cô ta không bằng Lạc Kỳ."
Bùi Thời Tiêu: "..."
Lộ Nhuệ nói tiếp: "Nếu là chuyện khác, tôi không tiện đánh giá. Tôi giống anh Bùi, là người bị hại trước thủ đoạn bán sỉ, chẳng qua là tôi tương đối may mắn."
Anh ta mở khung chat trong điện thoại di động, "Sinh nhật tôi ngày hôm đó, cô ta canh đúng không giờ gửi tài liệu cho tôi. Uống nhiều rượu rồi gọi điện thoại bảo đưa đi bệnh viện. Trước giờ vào phòng làm việc không gõ cửa. Những ví dụ như thế, quá nhiều rồi."
"3, 2..." còn chưa cần đếm ngược đến 1, Bùi Thời Tiêu đã lách từ bên người anh ta rồi chen đi ra ngoài, đạp lên tự ái rồi bước dài mà rời khỏi. Đi mấy bước thì anh ta lại dừng lại, quay đầu nhìn Lạc Kỳ.
Ân hận lúc đầu đã làm sai.
Hối hận sao lúc ấy quên mất sinh nhật hai mươi tám tuổi của cô, sao không đi thử áo cưới với cô, sao hoãn lại lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Lúc cô đi Thượng Hải gặp anh ta, anh ta lại ở đâu chứ?
Đợi người đi xa, Lộ Nhuệ một lần nữa nhìn sang Lạc Kỳ, "Xin phiền sau này giải quyết tốt chuyện riêng của cô!"
Nói xong liền quay đầu đi.
Lạc Kỳ ân oán rõ ràng, "Hôm nay cảm ơn. Quyết định Nhuệ Phổ từ bỏ thị trường cao cấp, xin mau sớm cho tôi câu trả lời."
Lộ Nhuệ cũng không quay đầu.
- -
Buổi tối về đến nhà, Tưởng Thịnh Hòa đã quay về, hiếm khi anh tan việc sớm hơn cô.
Chó con nhào lên người cô, vây quanh cô.
Tưởng Thịnh Hòa cho cô một tấm thẻ mua đồ của trung tâm thương mại, nói dối: "Bạn tặng, trước kia giúp cậu ấy một chuyện, cũng cho Tần Mặc Lĩnh một tấm."
"Mệnh giá bao nhiêu vậy?"
Đủ cô mua rất nhiều chiếc váy, thẻ mua đồ là anh và Tần Mặc Lĩnh tự bỏ tiền mua, Giản Hàng giống cô, cũng không tiêu tiền của Tần Mặc Lĩnh, đành phải nghĩ cách tặng thẻ cho bọn họ, không tiêu cũng phải tiêu.
"Anh cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền, có rảnh thì em đi trung tâm thương mại kiểm tra."
Lạc Kỳ cất vào ví tiền, chờ nguyên đán được nghỉ thì hẹn Giản Hàng đi dạo phố.
Tưởng Thịnh Hòa nói: "Có thể có kỳ hạn, đến lúc đó tiêu hết trong một lần."
Lạc Kỳ đáp lời, đơn giản nói chuyện buổi trưa Bùi Thời Tiêu đi Nhuệ Phổ với anh, "Văn phòng chỉ có điểm này là không tốt, ai muốn lên thì lên, đến công ty rồi thì quầy tiếp tân cũng không ngăn được."
Tưởng Thịnh Hòa như đang cân nhắc: "Em và Lộ Nhuệ thương lượng, nếu không thì dời Nhuệ Phổ đến cao ốc Viễn Duy làm việc? Cho các em hai tầng, không thu tiền thuê của các em, các em có thể cho thuê phòng làm việc ban đầu, tiền thuê còn có thể bổ sung chi tiêu hàng ngày của công ty. Tất cả mọi người trong số các em đều đến, cũng toàn bộ tiếp nhận nhân viên căn tin và nhân viên quét dọn." Giải quyết tất cả nỗi lo về sau của cô.
Lạc Kỳ có chút động tâm, động tâm là có thêm một bộ phần thuê để thu vào, hiện tại Nhuệ Phổ hơi thiếu tiền. Dời đến cao ốc Viễn Duy làm việc, còn có thể cải thiện hoàn cảnh làm việc và cơm nước của nhân viên.
Cao ốc Viễn Duy ở chỗ tấc đất tấc vàng, xung quanh cái gì cũng tiện lợi. Lúc ấy Hạ Hủ đón cô đi theo Hạ Vạn Trình ăn cơm còn nói một miệng, sao không dời đến cao ốc Viễn Duy.
Nhân viên chắc chắc muốn đến, lãnh đạo cấp cao không nhất định, ai cũng muốn trời cao hoàng đế xa.
"Chưa chắc Lộ Nhuệ đồng ý, chờ anh ta đồng ý phương án từ bỏ thị trường cao cấp, em lại nói với anh ta."
Tưởng Thịnh Hòa nói: "Không vội."
Chờ dời đến cao ốc Viễn Duy, lúc cô đi làm cũng có thể gặp anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.