Năm Thứ Bảy Thánh Quân Bị Ma Vương Giam Cầm
Chương 33: Nhà gỗ vách núi
Nhạc Thiên Nguyệt
19/10/2023
Làm sao mới không để em chết?
Langmuir chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày y có thể nghe được lời này từ Hôn Diệu.
Trước đây cả hai không bao giờ ngại nói về cái chết. Đặc biệt là Hôn Diệu luôn miệng nói "cẩn thận ta giết ngươi", "chắc chắn ngươi muốn giết ta" và "trừ khi ta chết".
Nhưng khi xa nhau thực sự, Ma Vương lại bắt đầu đòi hỏi một trăm năm, hai trăm năm, cùng với... không được chết.
Langmuir thầm nghĩ, sao vương lại có thể xấu xa như vậy.
Hết lần này tới lần khác vào lúc y đã không lấy ra được bất cứ thứ gì.
Đêm hôm đó, sau một thời gian dài tương đối im lặng, Langmuir đồng ý chuyển đến vách núi thử sống một thời gian. Điều kiện tiên quyết là Hôn Diệu ngừng hành vi tiêu hao ma lực.
Dường như Ma Vương đã tìm ra được chút hi vọng mới, đôi mắt ảm đạm của hắn yếu ớt sáng lên.
Ngày hôm sau, hắn mất nửa ngày chuẩn bị, cây trượng xương tượng trưng cho quyền lực vẫn giao lại cho lão thầy tế Tade đức cao vọng trọng và Thiếu Vương Thiên Phách, hắn chỉ dắt một thớt ngựa chiến và một chiếc xe ngựa, cứ như vậy rời khỏi hoàng cung với Langmuir.
Vách kết giới, chẳng biết lúc nào đã dựng lên một tòa nhà gỗ nhỏ.
Phong cách thô kệch không giống ma tộc, nhưng cũng không giống kiến trúc của nhân loại, nói chung cứ dở dở ương ương.
Langmuir được Hôn Diệu đỡ xuống xe ngựa, mới nhìn thoáng qua liền buồn cười
Y bất đắc dĩ: "Đây là sáng kiến của Ngô Vương?"
Hôn Diệu không được tự nhiên lắm: "Nhiều chuyện quá... có thể ở là được."
Ma Vương đã ra lệnh xây một ngôi nhà như vậy, mục đích ban đầu của hắn tất nhiên là muốn Langmuir vui vẻ sống thoải mái hơn.
Có điều năm đó đại quân ma tộc đóng quân ở nhân gian quá ngắn ngủi, qua bảy năm ai còn nhớ ngôi nhà của nhân loại trông như thế nào?
... Tóm lại, có thể ở là được.
Vì vậy, Hôn Diệu dẫn theo nô lệ của hắn vào ở.
Nhà gỗ cũng không quá lớn, bày biện đồ nội thất cũng đơn giản thoạt nhìn có vẻ bình thường không có gì lạ, nhưng Langmuir nhạy cảm nhận ra có điều gì đó không đúng, y ngồi xổm xuống, vươn tay ra nhấc một sàn gỗ lên, ngay lập tức bị ánh sáng trắng của kim loại chói mắt —— cả sàn nhà lót bằng bạc nguyên chất.
"Ngô Vương..." Vẻ mặt của Langmuir phức tạp.
Y biết trong tay Hôn Diệu không có bạc nguyên chất, muốn trong thời gian ngắn thu thập nhiều như vậy...
"Đừng suy nghĩ nhiều." Hôn Diệu đi tới, đặt tấm ván gỗ lại chỗ cũ: "Có rất nhiều người chủ động đến dâng cống. Ma tộc không muốn em chết nhiều hơn em tưởng nhiều."
Trong mấy ngày đầu sau khi chuyển đến, vết thương cũ của Hôn Diệu lại tái phát nặng, đêm nào hắn cũng bị mất ngủ và hoảng loạn, Langmuir thì ốm yếu suy nhược, ở lại đây cũng không biết ai chăm sóc ai.
Không bên nào nhượng bộ, vì một chút chuyện vặt cũng có thể cãi nhau, trong căn nhà gỗ này thực ra có cảm giác tầm thường bình lặng của cuộc sống.
Langmuir nằm trên ghế, vừa bôi thuốc lên những vảy mở đang chảy máu, y có hơi mệt mỏi ôm tấm thảm cáo lửa yêu thích, híp mắt buồn ngủ, thừa dịp còn chút sức lực, nhẹ giọng gọi: "... Ngô Vương."
"Ừm?"
"Ngài không hận em từ rất lâu rồi phải không?"
"Ai nói ta không hận em." Hôn Diệu ngồi trước bếp nhỏ chửi đổng, đun thuốc nóng cho nhân loại, canh thuốc sủi bọt ùng ục, tản ra một vị đắng: "Chẳng lẽ em tưởng ta không muốn em chết thì cảm thấy ta không hận em?"
Langmuir thở dài: "Thuốc này đắng quá lại không có tác dụng gì, em có thể ngừng uống được hay không?"
Hôn Diệu: "Cố uống đi, uống xong rồi ta cho em ăn kẹo."
Langmuir: "..."
Bảy năm qua, bọn họ cùng nhau trải qua hằng hà sa số sóng gió, nhưng hiếm khi có được khoảng thời gian thư thái và thoải mái như vậy bên nhau.
Một ngày trôi qua, lại một ngày nữa. Mỗi khi ánh nắng sớm mai xuyên qua kết giới mỏng, lọt vào giữa đám hoa dại rải rác, cánh cửa gỗ sẽ mở ra.
Ma Vương sẽ bế thanh niên tóc bạc ra ngoài, để ánh nắng ánh lên đôi má nhợt nhạt đó của y.
Lúc này, Langmuir thường ngủ lịm đi ít khi tỉnh lại. Hôn Diệu ngồi bên vách núi, đếm hoa dại kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn nghe thấy tiếng thở yếu ớt trong lòng, hắn cảm thấy mình có thể đếm hoa như thế này cả đời.
Đến lúc nhân loại trong lòng có động tĩnh, cũng là lúc ánh nắng ấm áp nhất.
Khi Langmuir tỉnh dậy sẽ ngạc nhiên, vươn tay đón lấy ánh sáng vàng.
Hôn Diệu sờ vào mái tóc của y, tựa như có điều suy nghĩ: "Nếu em có thể trở lại nhân gian, bệnh của em có thể khỏi hẳn không?"
Nụ cười của Langmuir vụt tắt.
Y thường hay cười nhưng nếu cố tình không cười, cả khí chất sẽ trở nên có chút gì đó lạnh lẽo, giống như ngọn núi phủ tuyết cô độc.
Tiệm cận với bộ dáng mười bốn năm trước đã bị chôn vùi sâu trong ký ức, dẫu Ma Vương chỉ gặp thoáng qua thiếu niên thần tử khi ấy song cũng đã bén một mối nghiệt duyên.
(*) Gốc là một thoáng kinh hồng có thể hiểu là cái nhìn thoáng qua, kinh hồng là chỉ có ấn tượng, bắt đầu tình duyên.
"Ngô Vương, ngài đừng đùa như thế." Langmuir hạ mi mắt xuống: "Đã đến lúc này rồi, xin ngài hãy để em ra đi thanh thản một chút."
Thánh Quân nhân tộc làm nô lệ trong vực sâu bảy năm, khám phá rõ phong tập và sự phân bố thế lực lớn nhỏ trong vực sâu, thậm chí còn đạt được vị trí trên ngàn ma dưới mỗi Ma Vương.
Cuối cùng, vì cơ thể yếu dần... được Ma Vương mềm lòng thả về nhân gian?
Vậy thì kết thúc của câu chuyện này thật đáng để suy ngẫm và đáng sợ.
"Nghĩ gì vậy?" Hôn Diệu nói: "Làm sao ta có thể thả em về nhân gian. Lỡ như tất cả phục tùng và trả giá trong bảy năm qua của em đều là vì mưu đồ lúc này, thì làm sao giờ?"
Langmuir an tâm, y biết Hôn Diệu vẫn hiểu rõ ràng.
Hôn Diệu còn nói: "Cho dù ta muốn, thì kết giới yếu đi còn lâu mới tới, ta mở không ra kết giới."
Langmuir rầu rĩ nói: "Nếu không phải năm đó em bắn gãy sừng phải của ngài, Ngô Vương đã có sức mạnh xé nát kết giới bất cứ lúc nào."
Hôn Diệu cười: "Nhưng nếu như em không bắn mũi tên đó, Ma Vương tà ác có thể xâm chiếm vùng đất của nhân loại bất cứ lúc nào, sinh linh đồ thán, xác chết khắp nơi... Langmuir, nếu quay lại năm đó liệu em có bắn mũi tên đó không?"
Langmuir im lặng.
Hôn Diệu hối hận, mấy năm nay hắn đã quen với việc lấy mấy việc này chọc ghẹo Langmuir, nhưng dẫu sao hiện tại hắn cũng không nên làm như thế.
"Không cần trả lời." Ma Vương lập tức dịu giọng: "Mấy chuyện tưởng tượng này không có ý nghĩa, đừng nói việc này nữa."
Langmuir ho nhẹ mấy tiếng rồi lắc đầu.
Y ngẩng mặt lên, ánh mắt lại rất kiên định: "Luôn có cách, nếu có thể quay lại những năm đó, em sẽ tìm ra cách."
...
Khỏi cần phải nói, bệnh tình của Langmuir quả thực đã được cải thiện kể từ khi y chuyển đến vách kết giới.
Thể lực của y tiếp tục suy yếu, hiện tại y đã không đi đứng nổi, nhưng các triệu chứng đau đớn và nôn ra máu đã ít hơn, ít nhất trông không còn nguy kịch nữa.
Khi tin tức truyền đến hoàng cung rất nhiều ma tộc đều hân hoan chúc phúc. Thỉnh thoảng trước căn nhà nhỏ bằng gỗ đó sẽ xuất hiện thêm một chút bạc nguyên chất hoặc dược liệu điều dưỡng thân thể, chẳng biết là ai gửi tới.
Langmuir kinh ngạc không thôi, kéo Hôn Diệu đến xem, khó hiểu hỏi: "Một hai ma thì không nói, sao có nhiều ma tộc đến tặng đồ cho nhân loại vậy? Không phải ngài dùng thủ đoạn thâm độc nào đó để ép họ đấy chứ?"
Hôn Diệu vừa bực bội vừa buồn cười: "Vớ vẩn, ta không có làm thế."
Langmuir lập tức cảm thấy việc đời thật ly kỳ.
Dường như Hôn Diệu cũng không còn hận kẻ thù này nữa, tuy Ma Vương không thừa nhận.
Mà ma tộc trong vực sâu hình như cũng không hận nhân loại như y nữa, dẫu vẫn có nhưng không tỏ rõ nữa.
Y vốn tưởng gốc rễ hận thù đã ăn sâu vào xương máu của mấy đồng bào dị tộc này, dù cả đời y cũng không thể đả động được họ dù chỉ một chút, nhưng khi y sắp đi đến cuối đời người lại phát hiện mọi thứ tốt hơn y tưởng tượng rất nhiều.
Lúc này vực sâu đã ổn định, may mắn thay mọi thứ đều bình yên, Hôn Diệu biến mất mười ngày nửa tháng cũng không sao.
Mấy thuộc hạ của Ma Vương thường đến thăm vách kết giới, nhưng Langmuir vẫn lo lắng không thôi, chuyện vặt vãnh gì cũng phải hỏi một lần.
Ngày nào đó, y hỏi về quân phản loạn phục kích Ma Vương, quan tâm hỏi thủ phạm đã bị bắt hay chưa.
Lúc ấy Thiên Phách tới thăm bệnh, Thiếu Vương hung tợn trừng mắt nhìn y.
"Hôm qua vừa mới tra ra." Nàng ta nói: "Hôm nay ta đang định báo cáo với Ngô Vương. Thủ lĩnh của đám đâm đầu vào chỗ chết đó là một thủ lĩnh bộ lạc phía Tây, đại ma Gureron."
"Còn mấy lời la hét của tù binh, nghe nói lời tiên tri do tư tế. Vừa khéo mấy ngày gần đây thân thể con trai của Gureron có dị thường, có chút giống dấu hiệu thức tỉnh huyết thống, vậy nên..."
Sắc mặt Langmuir tối sầm.
"Đừng quá tin vào lời tiên đoán." Hôn Diệu ngồi ở đầu giường, dùng thìa nhỏ múc chút canh thuốc cuối cùng trong bát, cẩn thận đút cho bệnh nhân.
Hắn nhìn chằm chằm vào Langmuir đã uống thuốc xong, hơn nữa không có dấu hiệu nôn thuốc, mới tiếp tục nói: "Tada là tư tế có uy tín nhất vực sâu, có đôi khi còn bói không chuẩn xác. Mấy tư tế của mấy bộ lạc nhỏ đó, tám chín phần mười đều ăn nói linh tinh."
Mỗi lần Thiên Phách tới đây, nàng ta đều không muốn ở lại quá lâu, bẩm báo xong xuôi liền định rời đi.
Langmuir đột nhiên nói: "Thiếu Vương, xin dừng bước."
Thiên Phách: "Ngươi giữ ta lại làm gì?"
Hôn Diệu: "Em giữ con bé lại làm gì?"
Ma Vương và Thiếu Vương trăm miệng một lời, Langmuir dở khóc dở cười, vội vàng nắm tay Hôn Diệu an ủi: "Em có một số việc muốn nói với Thiếu Vương..."
Hôn Diệu nhướn mày: "Thiên Phách, nghe em ấy nói."
"... Vâng." Thiên Phách nghiến răng giận dỗi, đành phải cúi đầu lết đuôi quay lại.
Không ngờ Langmuir lại nhìn thoáng qua Hôn Diệu, nghiêm túc nói: "Ngô Vương, em có việc muốn nói riêng với Thiếu Vương, chỉ một lát thôi, xin Ngô Vương... tạm thời tránh mặt."
Nhất thời, vẻ mặt Hôn Diệu và Thiên Phách đều thay đổi.
Thiên Phách là người đầu tiên khiếp sợ: "Nhân loại, lá gan của ngươi lớn quá rồi đấy!"
Hay thật, nô lệ lại dám bảo vương tránh mặt!
Không ngờ Hôn Diệu thật sự đứng lên, đi ra ngoài. Khi hắn đi ngang qua Thiên Phách, đuôi của vương vỗ nhẹ vào lưng thiếu nữ: "Đừng chọc giận em ấy, em ấy có chọc giận ngươi, ngươi cũng phải chịu đựng."
Thiên Phách phẫn uất muốn chết: "Ngô Vương!"
Song Ma Vương đã thản nhiên như thường đi ra ngoài nhà gỗ, đóng cửa lại.
Thiên Phách tức giận đến đỏ mặt tía tai, chiếc đuôi đập ầm ầm xuống sàn nhà.
Đáng ghét, nàng ta thầm mắng trong lòng, nhân loại đáng ghét!
Mình rõ ràng là Thiếu Vương hoàng cung tôn quý, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh này!
Thiên Phách cắn răng, nhìn sang thanh niên đang mỉm cười điềm đạm trên giường.
"Langmuir." Nàng ta nói: "Tốt nhất ngươi nên phun ra thứ gì đó có ích, nếu không thì..."
Dẫu vậy, thực ra nàng ta cũng đoán được nhân loại sẽ nói điều gì.
Chắc là những đạo lý kia, ra vẻ chín chắn chỉ điểm, khoác lên mình chiếc áo choàng đạo đức giả, đó là thứ nàng ta ghét nhất.
"Thiếu Vương không thích ta, ta biết."
Langmuir vẫn thản nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay phải lên trái tim mình: "Để không lãng phí thời gian, ta sẽ nói thẳng."
"Như ngài đã thấy, ta đã sắp chết, nhưng trước khi chết, ta còn lo lắng một việc."
Thiên Phách: "Ha, liên quan gì đến ta."
Langmuir: "Có liên quan."
"Thiếu Vương, ta đã từng nói với Ngô Vương, ngài cũng nên biết..."
Langmuir hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ nhà gỗ: "Ta có thể mở ra kết giới Gasol."
Trong nhà gỗ đột ngột im lặng vài giây.
Gương mặt Thiên Phách đang giữ nguyên vẻ khinh thường và chán ghét ngạo mạn đó, lập tức cứng đờ dần dần biến thành biểu cảm kỳ quái méo mó.
"Cái... gì?"
"Chuyện này, ta vốn định cầu xin Ngô Vương."
Langmuir rất bình tĩnh, y tiếp tục nói.
"Nhưng thật sự không ngờ vương vì cứu ta mà tiêu hao thành bộ dáng này. Bây giờ lại có lời tiên tri của Gureron, ta rất lo lắng. Nếu có thể vẫn không muốn động chạm đến ma lực của ngài ấy."
"Cũng may trong cơ thể ta vẫn còn ma lực của Ngô Vương, nếu Thiếu Vương có thể giúp ta thì miễn cưỡng đủ dùng."
"—— Langmuir!"
Thiên Phách đột nhiên đứng phắt dậy, nàng ta đi mấy bước đã xông tới trước giường của nhân loại, gương mặt đầy vẻ giận dữ, dường như muốn mở miệng chửi mắng điều gì đó, nhưng ngay sau đó, đỉnh đầu nàng ta căng thẳng.
Nô lệ vốn luôn dịu ngoan lại vươn tay nắm lấy một chiếc sừng của nàng ta.
Rõ ràng là một bàn tay mỏng manh như vậy, nhưng vì quá độ mỏng manh, nhất thời Thiên Phách nghẹn họng nhìn trân trối lại không dám lộn xộn!
Langmuir cứ như vậy cúi đầu, y hạ giọng rất thấp, gương mặt đẹp đẽ bình tĩnh ẩn ở trong bóng tối tương tự như dáng vẻ trong tưởng tượng của Thiên Phách ——
"Ta muốn xin Thiếu Vương, trước khi ta chết, có thể cho ta mượn ma lực của ngài một chút."
—— Thánh Quân nhân loại ẩn nhẫn nhiều năm ở vực sâu, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt chân thật, đâm ra một kiếm chí mạng với ma tộc, nhưng bên tai truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Thánh Quân, Thiên Phách nghe rõ y nói gì:
"Ta tới đây là vì mở ra kết giới trên đỉnh đầu cho ma tộc."
Tác giả có lời muốn nói:
Tất cả ma tộc tsundere nghi ngờ Langmuir cuối cùng đều muốn vớt vát người ta lại! (lớn tiếng)
Langmuir chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày y có thể nghe được lời này từ Hôn Diệu.
Trước đây cả hai không bao giờ ngại nói về cái chết. Đặc biệt là Hôn Diệu luôn miệng nói "cẩn thận ta giết ngươi", "chắc chắn ngươi muốn giết ta" và "trừ khi ta chết".
Nhưng khi xa nhau thực sự, Ma Vương lại bắt đầu đòi hỏi một trăm năm, hai trăm năm, cùng với... không được chết.
Langmuir thầm nghĩ, sao vương lại có thể xấu xa như vậy.
Hết lần này tới lần khác vào lúc y đã không lấy ra được bất cứ thứ gì.
Đêm hôm đó, sau một thời gian dài tương đối im lặng, Langmuir đồng ý chuyển đến vách núi thử sống một thời gian. Điều kiện tiên quyết là Hôn Diệu ngừng hành vi tiêu hao ma lực.
Dường như Ma Vương đã tìm ra được chút hi vọng mới, đôi mắt ảm đạm của hắn yếu ớt sáng lên.
Ngày hôm sau, hắn mất nửa ngày chuẩn bị, cây trượng xương tượng trưng cho quyền lực vẫn giao lại cho lão thầy tế Tade đức cao vọng trọng và Thiếu Vương Thiên Phách, hắn chỉ dắt một thớt ngựa chiến và một chiếc xe ngựa, cứ như vậy rời khỏi hoàng cung với Langmuir.
Vách kết giới, chẳng biết lúc nào đã dựng lên một tòa nhà gỗ nhỏ.
Phong cách thô kệch không giống ma tộc, nhưng cũng không giống kiến trúc của nhân loại, nói chung cứ dở dở ương ương.
Langmuir được Hôn Diệu đỡ xuống xe ngựa, mới nhìn thoáng qua liền buồn cười
Y bất đắc dĩ: "Đây là sáng kiến của Ngô Vương?"
Hôn Diệu không được tự nhiên lắm: "Nhiều chuyện quá... có thể ở là được."
Ma Vương đã ra lệnh xây một ngôi nhà như vậy, mục đích ban đầu của hắn tất nhiên là muốn Langmuir vui vẻ sống thoải mái hơn.
Có điều năm đó đại quân ma tộc đóng quân ở nhân gian quá ngắn ngủi, qua bảy năm ai còn nhớ ngôi nhà của nhân loại trông như thế nào?
... Tóm lại, có thể ở là được.
Vì vậy, Hôn Diệu dẫn theo nô lệ của hắn vào ở.
Nhà gỗ cũng không quá lớn, bày biện đồ nội thất cũng đơn giản thoạt nhìn có vẻ bình thường không có gì lạ, nhưng Langmuir nhạy cảm nhận ra có điều gì đó không đúng, y ngồi xổm xuống, vươn tay ra nhấc một sàn gỗ lên, ngay lập tức bị ánh sáng trắng của kim loại chói mắt —— cả sàn nhà lót bằng bạc nguyên chất.
"Ngô Vương..." Vẻ mặt của Langmuir phức tạp.
Y biết trong tay Hôn Diệu không có bạc nguyên chất, muốn trong thời gian ngắn thu thập nhiều như vậy...
"Đừng suy nghĩ nhiều." Hôn Diệu đi tới, đặt tấm ván gỗ lại chỗ cũ: "Có rất nhiều người chủ động đến dâng cống. Ma tộc không muốn em chết nhiều hơn em tưởng nhiều."
Trong mấy ngày đầu sau khi chuyển đến, vết thương cũ của Hôn Diệu lại tái phát nặng, đêm nào hắn cũng bị mất ngủ và hoảng loạn, Langmuir thì ốm yếu suy nhược, ở lại đây cũng không biết ai chăm sóc ai.
Không bên nào nhượng bộ, vì một chút chuyện vặt cũng có thể cãi nhau, trong căn nhà gỗ này thực ra có cảm giác tầm thường bình lặng của cuộc sống.
Langmuir nằm trên ghế, vừa bôi thuốc lên những vảy mở đang chảy máu, y có hơi mệt mỏi ôm tấm thảm cáo lửa yêu thích, híp mắt buồn ngủ, thừa dịp còn chút sức lực, nhẹ giọng gọi: "... Ngô Vương."
"Ừm?"
"Ngài không hận em từ rất lâu rồi phải không?"
"Ai nói ta không hận em." Hôn Diệu ngồi trước bếp nhỏ chửi đổng, đun thuốc nóng cho nhân loại, canh thuốc sủi bọt ùng ục, tản ra một vị đắng: "Chẳng lẽ em tưởng ta không muốn em chết thì cảm thấy ta không hận em?"
Langmuir thở dài: "Thuốc này đắng quá lại không có tác dụng gì, em có thể ngừng uống được hay không?"
Hôn Diệu: "Cố uống đi, uống xong rồi ta cho em ăn kẹo."
Langmuir: "..."
Bảy năm qua, bọn họ cùng nhau trải qua hằng hà sa số sóng gió, nhưng hiếm khi có được khoảng thời gian thư thái và thoải mái như vậy bên nhau.
Một ngày trôi qua, lại một ngày nữa. Mỗi khi ánh nắng sớm mai xuyên qua kết giới mỏng, lọt vào giữa đám hoa dại rải rác, cánh cửa gỗ sẽ mở ra.
Ma Vương sẽ bế thanh niên tóc bạc ra ngoài, để ánh nắng ánh lên đôi má nhợt nhạt đó của y.
Lúc này, Langmuir thường ngủ lịm đi ít khi tỉnh lại. Hôn Diệu ngồi bên vách núi, đếm hoa dại kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn nghe thấy tiếng thở yếu ớt trong lòng, hắn cảm thấy mình có thể đếm hoa như thế này cả đời.
Đến lúc nhân loại trong lòng có động tĩnh, cũng là lúc ánh nắng ấm áp nhất.
Khi Langmuir tỉnh dậy sẽ ngạc nhiên, vươn tay đón lấy ánh sáng vàng.
Hôn Diệu sờ vào mái tóc của y, tựa như có điều suy nghĩ: "Nếu em có thể trở lại nhân gian, bệnh của em có thể khỏi hẳn không?"
Nụ cười của Langmuir vụt tắt.
Y thường hay cười nhưng nếu cố tình không cười, cả khí chất sẽ trở nên có chút gì đó lạnh lẽo, giống như ngọn núi phủ tuyết cô độc.
Tiệm cận với bộ dáng mười bốn năm trước đã bị chôn vùi sâu trong ký ức, dẫu Ma Vương chỉ gặp thoáng qua thiếu niên thần tử khi ấy song cũng đã bén một mối nghiệt duyên.
(*) Gốc là một thoáng kinh hồng có thể hiểu là cái nhìn thoáng qua, kinh hồng là chỉ có ấn tượng, bắt đầu tình duyên.
"Ngô Vương, ngài đừng đùa như thế." Langmuir hạ mi mắt xuống: "Đã đến lúc này rồi, xin ngài hãy để em ra đi thanh thản một chút."
Thánh Quân nhân tộc làm nô lệ trong vực sâu bảy năm, khám phá rõ phong tập và sự phân bố thế lực lớn nhỏ trong vực sâu, thậm chí còn đạt được vị trí trên ngàn ma dưới mỗi Ma Vương.
Cuối cùng, vì cơ thể yếu dần... được Ma Vương mềm lòng thả về nhân gian?
Vậy thì kết thúc của câu chuyện này thật đáng để suy ngẫm và đáng sợ.
"Nghĩ gì vậy?" Hôn Diệu nói: "Làm sao ta có thể thả em về nhân gian. Lỡ như tất cả phục tùng và trả giá trong bảy năm qua của em đều là vì mưu đồ lúc này, thì làm sao giờ?"
Langmuir an tâm, y biết Hôn Diệu vẫn hiểu rõ ràng.
Hôn Diệu còn nói: "Cho dù ta muốn, thì kết giới yếu đi còn lâu mới tới, ta mở không ra kết giới."
Langmuir rầu rĩ nói: "Nếu không phải năm đó em bắn gãy sừng phải của ngài, Ngô Vương đã có sức mạnh xé nát kết giới bất cứ lúc nào."
Hôn Diệu cười: "Nhưng nếu như em không bắn mũi tên đó, Ma Vương tà ác có thể xâm chiếm vùng đất của nhân loại bất cứ lúc nào, sinh linh đồ thán, xác chết khắp nơi... Langmuir, nếu quay lại năm đó liệu em có bắn mũi tên đó không?"
Langmuir im lặng.
Hôn Diệu hối hận, mấy năm nay hắn đã quen với việc lấy mấy việc này chọc ghẹo Langmuir, nhưng dẫu sao hiện tại hắn cũng không nên làm như thế.
"Không cần trả lời." Ma Vương lập tức dịu giọng: "Mấy chuyện tưởng tượng này không có ý nghĩa, đừng nói việc này nữa."
Langmuir ho nhẹ mấy tiếng rồi lắc đầu.
Y ngẩng mặt lên, ánh mắt lại rất kiên định: "Luôn có cách, nếu có thể quay lại những năm đó, em sẽ tìm ra cách."
...
Khỏi cần phải nói, bệnh tình của Langmuir quả thực đã được cải thiện kể từ khi y chuyển đến vách kết giới.
Thể lực của y tiếp tục suy yếu, hiện tại y đã không đi đứng nổi, nhưng các triệu chứng đau đớn và nôn ra máu đã ít hơn, ít nhất trông không còn nguy kịch nữa.
Khi tin tức truyền đến hoàng cung rất nhiều ma tộc đều hân hoan chúc phúc. Thỉnh thoảng trước căn nhà nhỏ bằng gỗ đó sẽ xuất hiện thêm một chút bạc nguyên chất hoặc dược liệu điều dưỡng thân thể, chẳng biết là ai gửi tới.
Langmuir kinh ngạc không thôi, kéo Hôn Diệu đến xem, khó hiểu hỏi: "Một hai ma thì không nói, sao có nhiều ma tộc đến tặng đồ cho nhân loại vậy? Không phải ngài dùng thủ đoạn thâm độc nào đó để ép họ đấy chứ?"
Hôn Diệu vừa bực bội vừa buồn cười: "Vớ vẩn, ta không có làm thế."
Langmuir lập tức cảm thấy việc đời thật ly kỳ.
Dường như Hôn Diệu cũng không còn hận kẻ thù này nữa, tuy Ma Vương không thừa nhận.
Mà ma tộc trong vực sâu hình như cũng không hận nhân loại như y nữa, dẫu vẫn có nhưng không tỏ rõ nữa.
Y vốn tưởng gốc rễ hận thù đã ăn sâu vào xương máu của mấy đồng bào dị tộc này, dù cả đời y cũng không thể đả động được họ dù chỉ một chút, nhưng khi y sắp đi đến cuối đời người lại phát hiện mọi thứ tốt hơn y tưởng tượng rất nhiều.
Lúc này vực sâu đã ổn định, may mắn thay mọi thứ đều bình yên, Hôn Diệu biến mất mười ngày nửa tháng cũng không sao.
Mấy thuộc hạ của Ma Vương thường đến thăm vách kết giới, nhưng Langmuir vẫn lo lắng không thôi, chuyện vặt vãnh gì cũng phải hỏi một lần.
Ngày nào đó, y hỏi về quân phản loạn phục kích Ma Vương, quan tâm hỏi thủ phạm đã bị bắt hay chưa.
Lúc ấy Thiên Phách tới thăm bệnh, Thiếu Vương hung tợn trừng mắt nhìn y.
"Hôm qua vừa mới tra ra." Nàng ta nói: "Hôm nay ta đang định báo cáo với Ngô Vương. Thủ lĩnh của đám đâm đầu vào chỗ chết đó là một thủ lĩnh bộ lạc phía Tây, đại ma Gureron."
"Còn mấy lời la hét của tù binh, nghe nói lời tiên tri do tư tế. Vừa khéo mấy ngày gần đây thân thể con trai của Gureron có dị thường, có chút giống dấu hiệu thức tỉnh huyết thống, vậy nên..."
Sắc mặt Langmuir tối sầm.
"Đừng quá tin vào lời tiên đoán." Hôn Diệu ngồi ở đầu giường, dùng thìa nhỏ múc chút canh thuốc cuối cùng trong bát, cẩn thận đút cho bệnh nhân.
Hắn nhìn chằm chằm vào Langmuir đã uống thuốc xong, hơn nữa không có dấu hiệu nôn thuốc, mới tiếp tục nói: "Tada là tư tế có uy tín nhất vực sâu, có đôi khi còn bói không chuẩn xác. Mấy tư tế của mấy bộ lạc nhỏ đó, tám chín phần mười đều ăn nói linh tinh."
Mỗi lần Thiên Phách tới đây, nàng ta đều không muốn ở lại quá lâu, bẩm báo xong xuôi liền định rời đi.
Langmuir đột nhiên nói: "Thiếu Vương, xin dừng bước."
Thiên Phách: "Ngươi giữ ta lại làm gì?"
Hôn Diệu: "Em giữ con bé lại làm gì?"
Ma Vương và Thiếu Vương trăm miệng một lời, Langmuir dở khóc dở cười, vội vàng nắm tay Hôn Diệu an ủi: "Em có một số việc muốn nói với Thiếu Vương..."
Hôn Diệu nhướn mày: "Thiên Phách, nghe em ấy nói."
"... Vâng." Thiên Phách nghiến răng giận dỗi, đành phải cúi đầu lết đuôi quay lại.
Không ngờ Langmuir lại nhìn thoáng qua Hôn Diệu, nghiêm túc nói: "Ngô Vương, em có việc muốn nói riêng với Thiếu Vương, chỉ một lát thôi, xin Ngô Vương... tạm thời tránh mặt."
Nhất thời, vẻ mặt Hôn Diệu và Thiên Phách đều thay đổi.
Thiên Phách là người đầu tiên khiếp sợ: "Nhân loại, lá gan của ngươi lớn quá rồi đấy!"
Hay thật, nô lệ lại dám bảo vương tránh mặt!
Không ngờ Hôn Diệu thật sự đứng lên, đi ra ngoài. Khi hắn đi ngang qua Thiên Phách, đuôi của vương vỗ nhẹ vào lưng thiếu nữ: "Đừng chọc giận em ấy, em ấy có chọc giận ngươi, ngươi cũng phải chịu đựng."
Thiên Phách phẫn uất muốn chết: "Ngô Vương!"
Song Ma Vương đã thản nhiên như thường đi ra ngoài nhà gỗ, đóng cửa lại.
Thiên Phách tức giận đến đỏ mặt tía tai, chiếc đuôi đập ầm ầm xuống sàn nhà.
Đáng ghét, nàng ta thầm mắng trong lòng, nhân loại đáng ghét!
Mình rõ ràng là Thiếu Vương hoàng cung tôn quý, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh này!
Thiên Phách cắn răng, nhìn sang thanh niên đang mỉm cười điềm đạm trên giường.
"Langmuir." Nàng ta nói: "Tốt nhất ngươi nên phun ra thứ gì đó có ích, nếu không thì..."
Dẫu vậy, thực ra nàng ta cũng đoán được nhân loại sẽ nói điều gì.
Chắc là những đạo lý kia, ra vẻ chín chắn chỉ điểm, khoác lên mình chiếc áo choàng đạo đức giả, đó là thứ nàng ta ghét nhất.
"Thiếu Vương không thích ta, ta biết."
Langmuir vẫn thản nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay phải lên trái tim mình: "Để không lãng phí thời gian, ta sẽ nói thẳng."
"Như ngài đã thấy, ta đã sắp chết, nhưng trước khi chết, ta còn lo lắng một việc."
Thiên Phách: "Ha, liên quan gì đến ta."
Langmuir: "Có liên quan."
"Thiếu Vương, ta đã từng nói với Ngô Vương, ngài cũng nên biết..."
Langmuir hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ nhà gỗ: "Ta có thể mở ra kết giới Gasol."
Trong nhà gỗ đột ngột im lặng vài giây.
Gương mặt Thiên Phách đang giữ nguyên vẻ khinh thường và chán ghét ngạo mạn đó, lập tức cứng đờ dần dần biến thành biểu cảm kỳ quái méo mó.
"Cái... gì?"
"Chuyện này, ta vốn định cầu xin Ngô Vương."
Langmuir rất bình tĩnh, y tiếp tục nói.
"Nhưng thật sự không ngờ vương vì cứu ta mà tiêu hao thành bộ dáng này. Bây giờ lại có lời tiên tri của Gureron, ta rất lo lắng. Nếu có thể vẫn không muốn động chạm đến ma lực của ngài ấy."
"Cũng may trong cơ thể ta vẫn còn ma lực của Ngô Vương, nếu Thiếu Vương có thể giúp ta thì miễn cưỡng đủ dùng."
"—— Langmuir!"
Thiên Phách đột nhiên đứng phắt dậy, nàng ta đi mấy bước đã xông tới trước giường của nhân loại, gương mặt đầy vẻ giận dữ, dường như muốn mở miệng chửi mắng điều gì đó, nhưng ngay sau đó, đỉnh đầu nàng ta căng thẳng.
Nô lệ vốn luôn dịu ngoan lại vươn tay nắm lấy một chiếc sừng của nàng ta.
Rõ ràng là một bàn tay mỏng manh như vậy, nhưng vì quá độ mỏng manh, nhất thời Thiên Phách nghẹn họng nhìn trân trối lại không dám lộn xộn!
Langmuir cứ như vậy cúi đầu, y hạ giọng rất thấp, gương mặt đẹp đẽ bình tĩnh ẩn ở trong bóng tối tương tự như dáng vẻ trong tưởng tượng của Thiên Phách ——
"Ta muốn xin Thiếu Vương, trước khi ta chết, có thể cho ta mượn ma lực của ngài một chút."
—— Thánh Quân nhân loại ẩn nhẫn nhiều năm ở vực sâu, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt chân thật, đâm ra một kiếm chí mạng với ma tộc, nhưng bên tai truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Thánh Quân, Thiên Phách nghe rõ y nói gì:
"Ta tới đây là vì mở ra kết giới trên đỉnh đầu cho ma tộc."
Tác giả có lời muốn nói:
Tất cả ma tộc tsundere nghi ngờ Langmuir cuối cùng đều muốn vớt vát người ta lại! (lớn tiếng)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.