Năm Thứ Bảy Thánh Quân Bị Ma Vương Giam Cầm
Chương 10: Pháp lực như mặt trời
Nhạc Thiên Nguyệt
06/10/2023
Một lát sau, đội quân chạy theo Ma Vương tham gia chiến trường, đám sơn
mặt tổ chức phục kích liền trở thành ba ba trong hũ, cuộc phục kích
nhanh chóng bị giải quyết.
Tộc nhân bộ lạc Ngõa Thiết đều rưng rưng nước mắt quỳ cảm ơn với binh sĩ của Ma Vương. Mà khi đó, Langmuir đã mê man trong xe.
Y là nhân loại, một nhân loại mà xương cốt đã được pháp lực thánh khiết của thần Quang Minh tẩy sạch từ khi còn nhỏ. Ma lực trong cơ thể chính là do Ma Vương cưỡng ép rót vào để trả thù mũi tên năm đó, nếu cưỡng ép kích hoạt sức mạnh này, nhất định sẽ phải chịu cắn trả rất lớn.
Sau khi màn đêm buông xuống, Hôn Diệu không cưỡi ngựa nữa.
Ma Vương ném khoảng chục người mà hắn bắt sống cho Modo để thẩm vấn, đồng thời ra lệnh cho Asain thay mặt hắn phụ trách trận chiến, còn hắn lên xe ngựa, trông coi nhân loại nô lệ suy yếu.
Xe ngựa lắc lư, chiếc đèn đồng nhỏ treo trên vách cũng theo đó kêu cọt kẹt. Langmuir co ro trong lớp chăn bông, cau mày khó chịu.
Sắc mặt của Hôn Diệu âm trầm như muốn giết người, nhưng động tác lại cẩn thận từng li từng tí —— hắn sợ Langmuir bị xe ngựa xóc nảy lắc lư khó chịu, vì vậy bèn ôm người vào lòng.
Langmuir bị động tác này đánh thức, mơ màng mở mắt ra.
"... Vương..."
Giọng y hơi khàn, yếu ớt đến mức gần như khó nghe.
Sắc mặt Hôn Diệu không chút thay đổi. Hắn giơ tay lên, dừng lại một lúc trên miếng vảy màu tím dưới khóe mắt nhân loại, rồi mới day nhẹ bằng đầu ngón tay cái.
"Langmuir." Hắn trầm thấp nói: "Hôm nay em đã vượt quá giới hạn, ta không tin em không nghe thấy chữ dừng lại."
"Có phải em đã lâu không bị trừng phạt đến nỗi quên luôn cả quy tắc làm nô lệ, hả?"
Langmuir cụp mắt, không còn chút sức lực dựa vào lồng ngực Hôn Diệu: "... Nô lệ biết mình đã phạm sai lầm, xin bệ hạ ban hình phạt."
Hôn Diệu: "Đừng dùng chiêu này, em không sợ trừng phạt, có rất nhiều tên khác sẽ thay em chịu phạt."
Đúng như dự đoán, Langmuir khẽ cau mày, lắc đầu nói: "Đừng trách dũng sĩ của ngài, Ngô Vương biết tính của em... là do em cố chấp, bọn họ không ngăn được em."
Hôn Diệu hé đôi môi mỏng, nghiến răng: "Muộn rồi, nhờ em ban tặng mà đám hộ vệ đó, giờ đây đều mất một cánh tay và một chiếc sừng."
Langmuir bật dậy: "Cái...?!"
Hôn Diệu: "Lần trước em dùng ma lực, ta đã bảo em đừng làm nữa, đây là cái giá cho sự bốc đồng của em."
Vốn dĩ cỗ xe không lớn như vậy liền im lặng, sắc mặt Langmuir trắng bệch, nhìn thẳng vào Hôn Diệu, ngón tay khẽ run.
Hôn Diệu biết y muốn làm gì. Nếu là một trường hợp khác, Langmuir nhất định sẽ cúi mặt đến gần, nắm lấy góc sừng đã gãy một nửa của hắn bằng đôi tay mềm mại đó, khiến hắn phải cúi đầu rồi cúi sát xuống khẽ ngửi.
Sừng của ma tộc là nơi dễ bị nhiễm mùi nhất, đặc biệt là bề mặt bị gãy lìa, nô lệ thường dùng điều này để phân biệt hắn có thực sự dính máu hay không.
Song hôm nay không làm thế. Vì ban ngày hắn vừa chém giết một trận, làm thịt mấy trăm ma tộc, sao có thể phân biệt được?
Langmuir choáng váng hồi lâu, hơi thở trở nên gấp gáp.
Y bỗng khẽ rên một tiếng, bóp mạnh vào ngực rồi cúi đầu xuống.
Tí tách, tí tách.
Mấy giọt màu đỏ sẫm rơi xuống chiếu trúc trong toa xe
"Langmuir?!"
Vẻ mặt của Hôn Diệu chợt thay đổi.
Hắn vội quỳ xuống nửa bước, nâng mặt nhân loại lên, quả nhiên thấy máu tươi chói mắt chảy ra từ khóe môi Langmuir.
—— lại hộc máu!?
Gương mặt Hôn Diệu lập tức tái mét, hắn chỉ muốn hù y, cho y thấy việc lợi và hại. Mà làm sao...
"Lừa em thôi."
Hôn Diệu hối hận đến đau tim, vội ôm người vào trong ngực luôn miệng dỗ dành: "Lừa em thật đó. Ngoan, ta gọi mấy tên đó tới gặp em, cho em tự xem."
Langmuir ngẩn ra nhìn chằm chằm đầu ngón tay dính đầy máu của mình hồi lâu, lắc đầu khẽ thở dài: "Không cần làm thế đâu, nếu Ngô Vương nói không, tức là không."
Đó giờ tính tình Ma Vương có hơi đùa dai, mấy năm này y bị hù cũng không phải một hai lần, Langmuir vốn không dễ tin. Chỉ là không ngờ rằng cơ thể này lại suy yếu đến mức độ này mà không hề hay biết, nhất thời nóng vội kích động máu dâng lên.
Chỉ còn ba tháng để sống, xem ra là ý trời y chạy không thoát được.
Langmuir khó xử nghĩ thầm, nghĩ đến việc mình sắp chết, làm sao tìm được cơ hội để nói với Hôn Diệu đây?
Tất nhiên Hôn Diệu phát hiện Langmuir mất tập trung, trái tim hắn thắt lại còn chưa kịp tiếp tục dỗ dành thì tiếng vó và tiếng hí của ngựa chiến vang lên bên ngoài xe ngựa.
Một giọng nữ cố ý hạ thấp nói: "Cầu kiến Ngô Vương."
Đó là Modo. Langmuir ngước mắt nhìn Hôn Diệu rất tự nhiên mở rèm xe ngựa cho Ma Vương đang ôm y bằng cả hai tay.
Gió lạnh bên ngoài rít gào, Modo vừa mới nhảy khỏi ngựa chiến, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Langmuir đang vén rèm lên, vẫn là tư thế thân mật nép mình vào trong lòng Ma Vương, nàng thoáng kinh ngạc: "Ngài tỉnh rồi!"
Langmuir cười với nàng, đột nhiên cảm thấy chăn bông trên người được vén lên để chắn gió lạnh.
Một giọng nói trầm thấp thiếu kiên nhẫn của Hôn Diệu truyền đến: "Đừng nói nhảm."
Modo lập tức nghiêm túc, cúi người nói: "Ngô Vương thứ tội, nhưng mấy chục người còn sống đó miệng lưỡi đều rất cứng. Ta đã chặt mười ngón tay của chúng, đốt đuôi chúng bằng đá lửa, điều quan trọng nhất là chúng không chịu hé ra một lời."
Hôn Diệu cũng không ngẩng đầu lên: "Không quan trọng thì sao?
Modo chần chờ một lát rồi nói: "Toàn là từ ngữ bậy bạ, không có gì hay cả."
Nói tới đây, nàng lại vỗ nhẹ vào sừng mình: "À, đúng rồi, chúng nói một câu rất cổ quái."
"Nói."
"Có một kẻ tuyên bố... Cái chết của Ma Vương gãy sừng sắp đến, mà vực sâu sắp đón một vị vua thực sự."
Hôn Diệu hừ nhẹ: "Vua thật sự? Khẩu khí không nhỏ, nhưng thế thì sao, lại có tên nhóc nào sắp thức tỉnh huyết thống Ma Vương?"
Hắn vừa nói, vừa dùng đuôi xoa cánh tay buông thõng một bên của Langmuir, sau khi xác nhận đối phương không phản kháng, hắn bèn nhét y vào trong chăn.
"Dám can đảm tự xưng là chúa tể vực sâu, quả thực có hơi ngông cuồng." Langmuir thản nhiên nhìn Hôn Diệu một cái: "Nhưng huyết thống của Ma Vương rất hiếm, cũng không nhất định là ý này."
Danh hiệu Ma Vương không giống với "vua" trong cách hiểu thông thường, nó không phải địa vị mà là huyết thống.
Ma tộc trong vực sâu lấy huyết thống phân chia cao thấp sang hèn. Thấp nhất chính là liệt ma, lên trên nữa là phàm ma có số lượng nhiều nhất, lên trên nữa là đại ma hiếm có, chỉ có bọn họ mới có thể đảm nhiệm chức vụ "tướng quân" hoặc "thủ lĩnh" của bộ lạc. Huyết thống duy nhất vượt qua đại ma chính là Ma Vương, đôi khi phải mất hàng chục năm mới có một vị sinh ra.
Từ xưa đến nay, mỗi một vị Ma Vương xuất hiện trên thế giới này, thì điều đó có nghĩa là bố cục nguyên bản của vực sâu sẽ bị xáo trộn, thời buổi loạn lạc sắp đến lần nữa.
Ví dụ như, cha của Hôn Diệu là phàm ma, mẹ là đại ma. Khi hắn mười lăm tuổi thức tỉnh huyết thống, từ đại ma thăng cấp thành Ma Vương trong truyền thuyết.
Nghe nói ngày đó, toàn bộ mạch lửa của vực sâu Gasol đều sôi sục vì hắn, ngọn lửa đen biến thành mưa sao băng ngược, từ mặt đất phóng lên bầu trời.
Chính cảnh tượng và ma lực chấn động này bị các trưởng lão của thần điện Quang Minh ở xa bên ngoài kết giới quan sát được, sau đó mới có mũi tên kinh hoàng của thiếu niên thần tử.
Hôn Diệu do dự trong thoáng chốc, vung tay lên: "Không vội, đưa chúng về hoàng cung chậm rãi thẩm vấn."
Modo hành lễ rồi nhận lệnh rời đi. Màn xe buông xuống, trong không gian này yên tĩnh trở lại.
Khóe mắt Hôn Diệu đột nhiên giật một cái.
"Chậc... em..."
Dưới tấm chăn dày, bàn tay của Langmuir đang chạm vào đuôi của hắn.
Ngón tay của nhân loại mềm mại mát lạnh vuốt nhẹ từ chóp đuôi lên trên, cảm giác tê dại liền lan tỏa khắp dây thần kinh khiến mấy vảy kia đều thoải mái vểnh lên.
Nếu làm mạnh hơn chút thì điều này có thể coi là màn dạo đầu cho sự hợp hóa của họ.
Hôn Diệu cách chăn bông đè lại bàn tay táy máy, hôn lên đuôi mắt Langmuir: "Ừm, không giận hả?"
"Nô lệ không giận." Langmuir bất đắc dĩ nói: "Những tộc nhân Ngõa Thiết đó, sau này vẫn khỏe chứ?"
"Không, đám đó chắc thấy mồ rồi." Ma Vương được nước làm tới lại đùa dai, lại bắt đầu chọc y: "Tò mò thấy mồ."
"Một nhân loại có ma lực của Ma Vương, còn liều mạng bảo vệ một đám tộc nhân thuộc bộ lạc phản loạn. Hừ, chứng kiến chuyện ly kỳ như vậy, đêm nay chắc đám đó đều tò mò thấy mồ rồi."
"..."
Langmuir dở khóc dở cười, hiếm khi làm càn mà vỗ vào cái đuôi kia.
Tâm trạng Hôn Diệu đang phớn phở, chẳng những không giận, ngược lại còn vẫy đuôi. Langmuir lại không nhịn được mà vỗ một cái nữa.
Hôn Diệu đột nhiên nắm lấy cẳng tay của nhân loại cúi người lại hôn lên môi y.
Langmuir thì đứng thẳng người, hôn nhẹ vào chiếc sừng gãy của Ma Vương.
Một lát sau, Tako bước vào đưa thuốc một lần. Langmuir uống thuốc xong thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vùi mặt vào lồng ngực của Ma Vương.
"Ngủ đi." Hôn Diệu thổi tắt ngọn đèn đồng treo trên vách xe, chậm rãi nắm lấy một nắm tóc dài màu xám bạc của nhân loại.
... Bắt đầu từ khi nào, Langmuir của hắn trở nên mờ ảo như tuyết?
Hơi thở của y nhẹ nhàng êm ái, sau khi ngủ say thì lại yên tĩnh đến có chút đáng sợ.
Ma Vương cụp mắt xuống.
Xe ngựa còn đang cọt kẹt, đèn đồng nhỏ vẫn kêu ken két.
Bóng tối khiến ký ức xao động, Ma Vương nhắm mắt lại nhưng vẫn khó ngủ. Trong đầu lặp đi lặp lại dáng vẻ Langmuir cầm cung cưỡi ngựa vào ban ngày, còn có mũi tên trong ngọn lửa hừng hực ở thung lũng.
Dần dần, màu sắc của mũi tên thay đổi, trở nên rực rỡ, chói mắt vàng sáng như mặt trời, mang theo dòng chảy thời gian quay về mười bốn năm trước, bắn ra từ giữa đám mây.
Thần tử Langmuir có mái tóc vàng da trắng như tuyết, cầm trong tay thần cung, nhìn hắn từ sâu trong ký ức một cách lạnh lùng. Dõi mắt cả lục địa sẽ không bao giờ có một thiếu niên thánh khiết, đẹp đẽ cỡ này.
Đùng!
Đó là thầy pháp năm đó sợ tới mức trống tế lễ rớt khỏi tay, ngã ngồi xuống đất.
Tất cả ma tộc đều hoảng sợ né tránh.
Nhân loại, bọn họ chỉ lên trời hét lên, nhân loại!
Ngày hôm đó vốn đang tổ chức một buổi lễ hoành tráng chúc mừng sự ra đời của Ma Vương.
Khi đó, thiếu niên Ma Vương mười lăm tuổi, còn trẻ còn ngông không sợ thứ gì đầy giận dữ chộp lấy thanh đại đao bằng đồng do cha mình đánh rơi xuống đất.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn giận dữ gầm lên, chắn trước mặt tất cả tộc nhân, chĩa mũi đao vào bầu trời vàng, nhưng sức mạnh của mũi tên vàng đó khủng khiếp đến mức, đầu tiên nó đánh nát loan đao trong tay hắn, ngay sau đó bắn gãy một chiếc sừng của hắn. Hôn Diệu nghe thấy tiếng hét thảm của mình, cả cơ thể đều bị sức mạnh mạnh mẽ đó kéo bay lên giữa không trung.
Dây thần kinh đau đớn dữ dội, trời đất quay cuồng trong tầm mắt, mũi tên vàng không hề có xu thế giảm đi mà sau khi thắp sáng bầu trời vực sâu, thì biến mất ở cuối ngọn núi xa xăm.
Ầm!
Thiếu niên Ma Vương ngã trên mặt đất, rồi lại nảy lên cứ như thế lăn ra ngoài hơn mười mấy trượng.
Trước mắt bao người, một vệt máu dài nhìn thấy mà phát hoảng̣ kéo ra trên tế đàn.
Ánh sáng vàng tắt dần, đám mây mất đi màu sắc.
Bầu trời trở về bóng tối.
Hôn Diệu giãy dụa muốn đứng lên. Hắn thử một lần lại ngã xuống. Lần nữa đứng lên vẫn thất bại. Lần thứ ba miễn cưỡng đứng dậy một cách nhếch nhác.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện tất cả ma tộc đều nhìn chằm chằm mình với ánh mắt hoảng sợ lại quái dị.
Cha, mẹ, thầy tế, tộc nhân... không có bất cứ một ma tộc nào bước tới đỡ hắn, không có bất cứ ma tộc nào lên tiếng nói chuyện.
Sừng.
Rốt cục có ma tộc bắt đầu xì xào bàn tán, sừng của hắn.
Sừng, sừng, sừng của hắn, nhân loại, nhân loại, sừng của hắn, nhân loại, sừng, sừng phải của hắn...
Không biết ma tộc nào bước ra, điên cuồng chỉ vào hắn: "Nhân loại bắn gãy sừng của hắn!!!"
"Ma Vương bị nhân loại bắn gãy sừng phải."
Thiếu niên ma tộc tóc đen mắt đỏ ngồi ngây ra trên tế đàn, ngồi trong vũng máu của mình. Hắn trở thành Ma Vương đầu tiên mang đến nỗi nhục cho ma tộc trong lịch của vực sâu.
Ngày ấy, suýt nữa Hôn Diệu đã không thể sống sót xuống tế đàn của bộ lạc mình.
Ma Vương bị nhân loại bắn gãy sừng, quả thực là nỗi xấu hổ và nhục nhã ê chề, có mấy tên điên còn muốn giết hắn ngay tại chỗ.
Ngày hôm sau, thầy pháp lải nhải kết luận Ma Vương gãy sừng là điềm xấu, muốn giết hắn.
Ngày thứ ba, mấy anh chị em đã ghen tị với việc thức tỉnh huyết thống của hắn từ lâu đều bỏ đá xuống giếng, muốn giết hắn.
Ngày thứ tư, thủ lĩnh cảm thấy trong bộ lạc nuôi thiếu niên Ma Vương gãy sừng, nuôi hay không nuôi đều không được, khó xử lại còn mất mặt, cũng muốn giết hắn.
Ngày thứ năm, đến khuya cha mẹ lại khóc thầm, nói rằng đứa bé này dẫu sao cũng đã vô dụng, chi bằng trong lúc ngủ cho nó chết một cách thống khoái, dâng đầu cho thủ lĩnh, nói không chừng còn lấy được chút ban thưởng.
Ở vực sâu, mạng sống quá rẻ mạt. Giết chết một ma tộc không khác gì nhỏ cọng cỏ dại.
Hôn Diệu mất chốn dung thân trong bộ lạc, chỉ có thể lê lết cơ thể bị thương nặng một thân một mình lang thang nay đây mai đó.
Thứ duy nhất giúp hắn sống sót, chỉ có hận thù.
Hắn nghĩ tới thiếu niên tóc vàng từ bên ngoài bầu trời đó, cả ngày lẫn đêm đều hận, hận, hận.
Thế là hắn đứng lên từ trong vũng lầy tuyệt vọng, đứng lên từ trong núi thây biển máu.
Suốt bảy năm qua, Ma Vương tái sinh trong lửa đen và bao vất vả của vực sâu.
Nhưng bây giờ thì sao?
Xe ngựa rung chuyển, ngọn đèn đồng kêu cót két.
Hiện tại, Ma Vương gãy sừng ngồi trong xe ngựa lắc lư, ôm lấy kẻ thù mà mình hận cả đời này, lẳng lặng nhớ lại những năm tháng đó.
Năm đó Langmuir đẹp cỡ nào... đẹp cỡ nào... Hắn đã làm mất rồi sao? Không thể bao giờ tìm lại được nữa?
Hiện tại hắn không còn hận đến thế nữa, hắn chỉ muốn nhìn lại dáng vẻ Langmuir kéo cung, không phải bị bao bọc trong ngọn lửa đen hừng hực, mà là hóa thành mặt trời sáng chói rực rỡ.
"Langmuir..."
Trong bóng tối, Ma Vương khàn khàn thốt ra: "Em có nhớ nhung pháp lực của mình không?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, Hôn Diệu liền bừng tỉnh. Hắn nhìn xuống, may là Langmuir ngủ rất say nên không nghe thấy gì.
Trong chốc lát Ma Vương không biết nên mừng hay thất vọng, hắn nhắm lại cặp mắt đỏ kia, tựa vào xe ngựa, thở ra một hơi rồi lắc đầu: Toi, mình thật sự toi rồi.
Đêm nay, Hôn Diệu mất ngủ.
Sáng sớm, chướng khí dâng trào khắp nơi, đội quân của Ma Vương trở lại hoàng cung.
Tộc nhân bộ lạc Ngõa Thiết đều rưng rưng nước mắt quỳ cảm ơn với binh sĩ của Ma Vương. Mà khi đó, Langmuir đã mê man trong xe.
Y là nhân loại, một nhân loại mà xương cốt đã được pháp lực thánh khiết của thần Quang Minh tẩy sạch từ khi còn nhỏ. Ma lực trong cơ thể chính là do Ma Vương cưỡng ép rót vào để trả thù mũi tên năm đó, nếu cưỡng ép kích hoạt sức mạnh này, nhất định sẽ phải chịu cắn trả rất lớn.
Sau khi màn đêm buông xuống, Hôn Diệu không cưỡi ngựa nữa.
Ma Vương ném khoảng chục người mà hắn bắt sống cho Modo để thẩm vấn, đồng thời ra lệnh cho Asain thay mặt hắn phụ trách trận chiến, còn hắn lên xe ngựa, trông coi nhân loại nô lệ suy yếu.
Xe ngựa lắc lư, chiếc đèn đồng nhỏ treo trên vách cũng theo đó kêu cọt kẹt. Langmuir co ro trong lớp chăn bông, cau mày khó chịu.
Sắc mặt của Hôn Diệu âm trầm như muốn giết người, nhưng động tác lại cẩn thận từng li từng tí —— hắn sợ Langmuir bị xe ngựa xóc nảy lắc lư khó chịu, vì vậy bèn ôm người vào lòng.
Langmuir bị động tác này đánh thức, mơ màng mở mắt ra.
"... Vương..."
Giọng y hơi khàn, yếu ớt đến mức gần như khó nghe.
Sắc mặt Hôn Diệu không chút thay đổi. Hắn giơ tay lên, dừng lại một lúc trên miếng vảy màu tím dưới khóe mắt nhân loại, rồi mới day nhẹ bằng đầu ngón tay cái.
"Langmuir." Hắn trầm thấp nói: "Hôm nay em đã vượt quá giới hạn, ta không tin em không nghe thấy chữ dừng lại."
"Có phải em đã lâu không bị trừng phạt đến nỗi quên luôn cả quy tắc làm nô lệ, hả?"
Langmuir cụp mắt, không còn chút sức lực dựa vào lồng ngực Hôn Diệu: "... Nô lệ biết mình đã phạm sai lầm, xin bệ hạ ban hình phạt."
Hôn Diệu: "Đừng dùng chiêu này, em không sợ trừng phạt, có rất nhiều tên khác sẽ thay em chịu phạt."
Đúng như dự đoán, Langmuir khẽ cau mày, lắc đầu nói: "Đừng trách dũng sĩ của ngài, Ngô Vương biết tính của em... là do em cố chấp, bọn họ không ngăn được em."
Hôn Diệu hé đôi môi mỏng, nghiến răng: "Muộn rồi, nhờ em ban tặng mà đám hộ vệ đó, giờ đây đều mất một cánh tay và một chiếc sừng."
Langmuir bật dậy: "Cái...?!"
Hôn Diệu: "Lần trước em dùng ma lực, ta đã bảo em đừng làm nữa, đây là cái giá cho sự bốc đồng của em."
Vốn dĩ cỗ xe không lớn như vậy liền im lặng, sắc mặt Langmuir trắng bệch, nhìn thẳng vào Hôn Diệu, ngón tay khẽ run.
Hôn Diệu biết y muốn làm gì. Nếu là một trường hợp khác, Langmuir nhất định sẽ cúi mặt đến gần, nắm lấy góc sừng đã gãy một nửa của hắn bằng đôi tay mềm mại đó, khiến hắn phải cúi đầu rồi cúi sát xuống khẽ ngửi.
Sừng của ma tộc là nơi dễ bị nhiễm mùi nhất, đặc biệt là bề mặt bị gãy lìa, nô lệ thường dùng điều này để phân biệt hắn có thực sự dính máu hay không.
Song hôm nay không làm thế. Vì ban ngày hắn vừa chém giết một trận, làm thịt mấy trăm ma tộc, sao có thể phân biệt được?
Langmuir choáng váng hồi lâu, hơi thở trở nên gấp gáp.
Y bỗng khẽ rên một tiếng, bóp mạnh vào ngực rồi cúi đầu xuống.
Tí tách, tí tách.
Mấy giọt màu đỏ sẫm rơi xuống chiếu trúc trong toa xe
"Langmuir?!"
Vẻ mặt của Hôn Diệu chợt thay đổi.
Hắn vội quỳ xuống nửa bước, nâng mặt nhân loại lên, quả nhiên thấy máu tươi chói mắt chảy ra từ khóe môi Langmuir.
—— lại hộc máu!?
Gương mặt Hôn Diệu lập tức tái mét, hắn chỉ muốn hù y, cho y thấy việc lợi và hại. Mà làm sao...
"Lừa em thôi."
Hôn Diệu hối hận đến đau tim, vội ôm người vào trong ngực luôn miệng dỗ dành: "Lừa em thật đó. Ngoan, ta gọi mấy tên đó tới gặp em, cho em tự xem."
Langmuir ngẩn ra nhìn chằm chằm đầu ngón tay dính đầy máu của mình hồi lâu, lắc đầu khẽ thở dài: "Không cần làm thế đâu, nếu Ngô Vương nói không, tức là không."
Đó giờ tính tình Ma Vương có hơi đùa dai, mấy năm này y bị hù cũng không phải một hai lần, Langmuir vốn không dễ tin. Chỉ là không ngờ rằng cơ thể này lại suy yếu đến mức độ này mà không hề hay biết, nhất thời nóng vội kích động máu dâng lên.
Chỉ còn ba tháng để sống, xem ra là ý trời y chạy không thoát được.
Langmuir khó xử nghĩ thầm, nghĩ đến việc mình sắp chết, làm sao tìm được cơ hội để nói với Hôn Diệu đây?
Tất nhiên Hôn Diệu phát hiện Langmuir mất tập trung, trái tim hắn thắt lại còn chưa kịp tiếp tục dỗ dành thì tiếng vó và tiếng hí của ngựa chiến vang lên bên ngoài xe ngựa.
Một giọng nữ cố ý hạ thấp nói: "Cầu kiến Ngô Vương."
Đó là Modo. Langmuir ngước mắt nhìn Hôn Diệu rất tự nhiên mở rèm xe ngựa cho Ma Vương đang ôm y bằng cả hai tay.
Gió lạnh bên ngoài rít gào, Modo vừa mới nhảy khỏi ngựa chiến, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Langmuir đang vén rèm lên, vẫn là tư thế thân mật nép mình vào trong lòng Ma Vương, nàng thoáng kinh ngạc: "Ngài tỉnh rồi!"
Langmuir cười với nàng, đột nhiên cảm thấy chăn bông trên người được vén lên để chắn gió lạnh.
Một giọng nói trầm thấp thiếu kiên nhẫn của Hôn Diệu truyền đến: "Đừng nói nhảm."
Modo lập tức nghiêm túc, cúi người nói: "Ngô Vương thứ tội, nhưng mấy chục người còn sống đó miệng lưỡi đều rất cứng. Ta đã chặt mười ngón tay của chúng, đốt đuôi chúng bằng đá lửa, điều quan trọng nhất là chúng không chịu hé ra một lời."
Hôn Diệu cũng không ngẩng đầu lên: "Không quan trọng thì sao?
Modo chần chờ một lát rồi nói: "Toàn là từ ngữ bậy bạ, không có gì hay cả."
Nói tới đây, nàng lại vỗ nhẹ vào sừng mình: "À, đúng rồi, chúng nói một câu rất cổ quái."
"Nói."
"Có một kẻ tuyên bố... Cái chết của Ma Vương gãy sừng sắp đến, mà vực sâu sắp đón một vị vua thực sự."
Hôn Diệu hừ nhẹ: "Vua thật sự? Khẩu khí không nhỏ, nhưng thế thì sao, lại có tên nhóc nào sắp thức tỉnh huyết thống Ma Vương?"
Hắn vừa nói, vừa dùng đuôi xoa cánh tay buông thõng một bên của Langmuir, sau khi xác nhận đối phương không phản kháng, hắn bèn nhét y vào trong chăn.
"Dám can đảm tự xưng là chúa tể vực sâu, quả thực có hơi ngông cuồng." Langmuir thản nhiên nhìn Hôn Diệu một cái: "Nhưng huyết thống của Ma Vương rất hiếm, cũng không nhất định là ý này."
Danh hiệu Ma Vương không giống với "vua" trong cách hiểu thông thường, nó không phải địa vị mà là huyết thống.
Ma tộc trong vực sâu lấy huyết thống phân chia cao thấp sang hèn. Thấp nhất chính là liệt ma, lên trên nữa là phàm ma có số lượng nhiều nhất, lên trên nữa là đại ma hiếm có, chỉ có bọn họ mới có thể đảm nhiệm chức vụ "tướng quân" hoặc "thủ lĩnh" của bộ lạc. Huyết thống duy nhất vượt qua đại ma chính là Ma Vương, đôi khi phải mất hàng chục năm mới có một vị sinh ra.
Từ xưa đến nay, mỗi một vị Ma Vương xuất hiện trên thế giới này, thì điều đó có nghĩa là bố cục nguyên bản của vực sâu sẽ bị xáo trộn, thời buổi loạn lạc sắp đến lần nữa.
Ví dụ như, cha của Hôn Diệu là phàm ma, mẹ là đại ma. Khi hắn mười lăm tuổi thức tỉnh huyết thống, từ đại ma thăng cấp thành Ma Vương trong truyền thuyết.
Nghe nói ngày đó, toàn bộ mạch lửa của vực sâu Gasol đều sôi sục vì hắn, ngọn lửa đen biến thành mưa sao băng ngược, từ mặt đất phóng lên bầu trời.
Chính cảnh tượng và ma lực chấn động này bị các trưởng lão của thần điện Quang Minh ở xa bên ngoài kết giới quan sát được, sau đó mới có mũi tên kinh hoàng của thiếu niên thần tử.
Hôn Diệu do dự trong thoáng chốc, vung tay lên: "Không vội, đưa chúng về hoàng cung chậm rãi thẩm vấn."
Modo hành lễ rồi nhận lệnh rời đi. Màn xe buông xuống, trong không gian này yên tĩnh trở lại.
Khóe mắt Hôn Diệu đột nhiên giật một cái.
"Chậc... em..."
Dưới tấm chăn dày, bàn tay của Langmuir đang chạm vào đuôi của hắn.
Ngón tay của nhân loại mềm mại mát lạnh vuốt nhẹ từ chóp đuôi lên trên, cảm giác tê dại liền lan tỏa khắp dây thần kinh khiến mấy vảy kia đều thoải mái vểnh lên.
Nếu làm mạnh hơn chút thì điều này có thể coi là màn dạo đầu cho sự hợp hóa của họ.
Hôn Diệu cách chăn bông đè lại bàn tay táy máy, hôn lên đuôi mắt Langmuir: "Ừm, không giận hả?"
"Nô lệ không giận." Langmuir bất đắc dĩ nói: "Những tộc nhân Ngõa Thiết đó, sau này vẫn khỏe chứ?"
"Không, đám đó chắc thấy mồ rồi." Ma Vương được nước làm tới lại đùa dai, lại bắt đầu chọc y: "Tò mò thấy mồ."
"Một nhân loại có ma lực của Ma Vương, còn liều mạng bảo vệ một đám tộc nhân thuộc bộ lạc phản loạn. Hừ, chứng kiến chuyện ly kỳ như vậy, đêm nay chắc đám đó đều tò mò thấy mồ rồi."
"..."
Langmuir dở khóc dở cười, hiếm khi làm càn mà vỗ vào cái đuôi kia.
Tâm trạng Hôn Diệu đang phớn phở, chẳng những không giận, ngược lại còn vẫy đuôi. Langmuir lại không nhịn được mà vỗ một cái nữa.
Hôn Diệu đột nhiên nắm lấy cẳng tay của nhân loại cúi người lại hôn lên môi y.
Langmuir thì đứng thẳng người, hôn nhẹ vào chiếc sừng gãy của Ma Vương.
Một lát sau, Tako bước vào đưa thuốc một lần. Langmuir uống thuốc xong thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vùi mặt vào lồng ngực của Ma Vương.
"Ngủ đi." Hôn Diệu thổi tắt ngọn đèn đồng treo trên vách xe, chậm rãi nắm lấy một nắm tóc dài màu xám bạc của nhân loại.
... Bắt đầu từ khi nào, Langmuir của hắn trở nên mờ ảo như tuyết?
Hơi thở của y nhẹ nhàng êm ái, sau khi ngủ say thì lại yên tĩnh đến có chút đáng sợ.
Ma Vương cụp mắt xuống.
Xe ngựa còn đang cọt kẹt, đèn đồng nhỏ vẫn kêu ken két.
Bóng tối khiến ký ức xao động, Ma Vương nhắm mắt lại nhưng vẫn khó ngủ. Trong đầu lặp đi lặp lại dáng vẻ Langmuir cầm cung cưỡi ngựa vào ban ngày, còn có mũi tên trong ngọn lửa hừng hực ở thung lũng.
Dần dần, màu sắc của mũi tên thay đổi, trở nên rực rỡ, chói mắt vàng sáng như mặt trời, mang theo dòng chảy thời gian quay về mười bốn năm trước, bắn ra từ giữa đám mây.
Thần tử Langmuir có mái tóc vàng da trắng như tuyết, cầm trong tay thần cung, nhìn hắn từ sâu trong ký ức một cách lạnh lùng. Dõi mắt cả lục địa sẽ không bao giờ có một thiếu niên thánh khiết, đẹp đẽ cỡ này.
Đùng!
Đó là thầy pháp năm đó sợ tới mức trống tế lễ rớt khỏi tay, ngã ngồi xuống đất.
Tất cả ma tộc đều hoảng sợ né tránh.
Nhân loại, bọn họ chỉ lên trời hét lên, nhân loại!
Ngày hôm đó vốn đang tổ chức một buổi lễ hoành tráng chúc mừng sự ra đời của Ma Vương.
Khi đó, thiếu niên Ma Vương mười lăm tuổi, còn trẻ còn ngông không sợ thứ gì đầy giận dữ chộp lấy thanh đại đao bằng đồng do cha mình đánh rơi xuống đất.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn giận dữ gầm lên, chắn trước mặt tất cả tộc nhân, chĩa mũi đao vào bầu trời vàng, nhưng sức mạnh của mũi tên vàng đó khủng khiếp đến mức, đầu tiên nó đánh nát loan đao trong tay hắn, ngay sau đó bắn gãy một chiếc sừng của hắn. Hôn Diệu nghe thấy tiếng hét thảm của mình, cả cơ thể đều bị sức mạnh mạnh mẽ đó kéo bay lên giữa không trung.
Dây thần kinh đau đớn dữ dội, trời đất quay cuồng trong tầm mắt, mũi tên vàng không hề có xu thế giảm đi mà sau khi thắp sáng bầu trời vực sâu, thì biến mất ở cuối ngọn núi xa xăm.
Ầm!
Thiếu niên Ma Vương ngã trên mặt đất, rồi lại nảy lên cứ như thế lăn ra ngoài hơn mười mấy trượng.
Trước mắt bao người, một vệt máu dài nhìn thấy mà phát hoảng̣ kéo ra trên tế đàn.
Ánh sáng vàng tắt dần, đám mây mất đi màu sắc.
Bầu trời trở về bóng tối.
Hôn Diệu giãy dụa muốn đứng lên. Hắn thử một lần lại ngã xuống. Lần nữa đứng lên vẫn thất bại. Lần thứ ba miễn cưỡng đứng dậy một cách nhếch nhác.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện tất cả ma tộc đều nhìn chằm chằm mình với ánh mắt hoảng sợ lại quái dị.
Cha, mẹ, thầy tế, tộc nhân... không có bất cứ một ma tộc nào bước tới đỡ hắn, không có bất cứ ma tộc nào lên tiếng nói chuyện.
Sừng.
Rốt cục có ma tộc bắt đầu xì xào bàn tán, sừng của hắn.
Sừng, sừng, sừng của hắn, nhân loại, nhân loại, sừng của hắn, nhân loại, sừng, sừng phải của hắn...
Không biết ma tộc nào bước ra, điên cuồng chỉ vào hắn: "Nhân loại bắn gãy sừng của hắn!!!"
"Ma Vương bị nhân loại bắn gãy sừng phải."
Thiếu niên ma tộc tóc đen mắt đỏ ngồi ngây ra trên tế đàn, ngồi trong vũng máu của mình. Hắn trở thành Ma Vương đầu tiên mang đến nỗi nhục cho ma tộc trong lịch của vực sâu.
Ngày ấy, suýt nữa Hôn Diệu đã không thể sống sót xuống tế đàn của bộ lạc mình.
Ma Vương bị nhân loại bắn gãy sừng, quả thực là nỗi xấu hổ và nhục nhã ê chề, có mấy tên điên còn muốn giết hắn ngay tại chỗ.
Ngày hôm sau, thầy pháp lải nhải kết luận Ma Vương gãy sừng là điềm xấu, muốn giết hắn.
Ngày thứ ba, mấy anh chị em đã ghen tị với việc thức tỉnh huyết thống của hắn từ lâu đều bỏ đá xuống giếng, muốn giết hắn.
Ngày thứ tư, thủ lĩnh cảm thấy trong bộ lạc nuôi thiếu niên Ma Vương gãy sừng, nuôi hay không nuôi đều không được, khó xử lại còn mất mặt, cũng muốn giết hắn.
Ngày thứ năm, đến khuya cha mẹ lại khóc thầm, nói rằng đứa bé này dẫu sao cũng đã vô dụng, chi bằng trong lúc ngủ cho nó chết một cách thống khoái, dâng đầu cho thủ lĩnh, nói không chừng còn lấy được chút ban thưởng.
Ở vực sâu, mạng sống quá rẻ mạt. Giết chết một ma tộc không khác gì nhỏ cọng cỏ dại.
Hôn Diệu mất chốn dung thân trong bộ lạc, chỉ có thể lê lết cơ thể bị thương nặng một thân một mình lang thang nay đây mai đó.
Thứ duy nhất giúp hắn sống sót, chỉ có hận thù.
Hắn nghĩ tới thiếu niên tóc vàng từ bên ngoài bầu trời đó, cả ngày lẫn đêm đều hận, hận, hận.
Thế là hắn đứng lên từ trong vũng lầy tuyệt vọng, đứng lên từ trong núi thây biển máu.
Suốt bảy năm qua, Ma Vương tái sinh trong lửa đen và bao vất vả của vực sâu.
Nhưng bây giờ thì sao?
Xe ngựa rung chuyển, ngọn đèn đồng kêu cót két.
Hiện tại, Ma Vương gãy sừng ngồi trong xe ngựa lắc lư, ôm lấy kẻ thù mà mình hận cả đời này, lẳng lặng nhớ lại những năm tháng đó.
Năm đó Langmuir đẹp cỡ nào... đẹp cỡ nào... Hắn đã làm mất rồi sao? Không thể bao giờ tìm lại được nữa?
Hiện tại hắn không còn hận đến thế nữa, hắn chỉ muốn nhìn lại dáng vẻ Langmuir kéo cung, không phải bị bao bọc trong ngọn lửa đen hừng hực, mà là hóa thành mặt trời sáng chói rực rỡ.
"Langmuir..."
Trong bóng tối, Ma Vương khàn khàn thốt ra: "Em có nhớ nhung pháp lực của mình không?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, Hôn Diệu liền bừng tỉnh. Hắn nhìn xuống, may là Langmuir ngủ rất say nên không nghe thấy gì.
Trong chốc lát Ma Vương không biết nên mừng hay thất vọng, hắn nhắm lại cặp mắt đỏ kia, tựa vào xe ngựa, thở ra một hơi rồi lắc đầu: Toi, mình thật sự toi rồi.
Đêm nay, Hôn Diệu mất ngủ.
Sáng sớm, chướng khí dâng trào khắp nơi, đội quân của Ma Vương trở lại hoàng cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.